Chap 50
Trong thư phòng tối tăm, toàn bộ rèm cửa đều bị kéo lại, không để lọt một tia sáng. Một người phụ nữ áo đen ngồi ngay ngắn trên ghế da, tai đeo tai nghe, hết sức chăm chú nhìn chằm chằm điểm màu đỏ trên màn hình máy tính.
Cô đã ngồi ở đây rất lâu, đoạn đối thoại được ghi âm cũng không biết đã nghe đi nghe lại bao nhiêu lần, nhưng vẫn luôn có cảm giác không đã nghiền. Cô cầm ly rượu đế cao lên, nheo mắt, rồi ngửa đầu uống một hơi cạn sạch. Sau khi uống xong, khóe miệng vẫn còn dính vài giọt rượu, cô dùng lưỡi liếm vài cái, con ngươi âm trầm lóe lên tia sáng giảo hoạt.
Đột nhiên, tay cô dùng sức, các đốt ngón tay nổi lên, khóe miệng cong một độ cong quỷ dị, lạnh lùng âm hiểm cười.
_________
Ban đêm, Lâm Vỹ Dạ lại một lần nữa được thưởng thức tay nghề của Lan Ngọc. Theo như cô nói thì gần đây cô thường xuyên xem sách dạy nấu ăn, nghiên cứu kỹ thuật nấu nướng. Nàng trêu chọc cô là không tới mấy ngày cô nhất định sẽ trở thành một đầu bếp hàng đầu cho xem.
Sau khi ăn xong bữa tối, Lan Ngọc vẫn ở trong phòng bếp làm món điểm tâm ngọt. Lâm Vỹ Dạ rút gói giấy kia ra cầm chặt trong tay, không biết nên xử lý thứ này như thế nào.
Đối với yêu cầu của Bảo Lâm, nàng đã bình tĩnh suy nghĩ thật lâu, cho dù Lan Ngọc này tội không thể tha, nhưng nàng cũng không thể độc chết cô được, ngày mai phải tìm cách nói với anh ta cho rõ ràng.
Ân oán của hai người không phải một cô gái như nàng có thể hóa giải, nàng chỉ là một sinh viên 17 tuổi, chuyện giết người này nàng không làm được.
Vừa mới giấu gói giấy đi xong thì nàng nghe thấy tiếng động ở ngoài phòng, nhất định là Lan Ngọc đang lên, nàng hốt hoảng nhảy lên giường, nhắm mắt lại giả bộ ngủ.
Biết Vỹ Dạ thích ăn canh ngọt nên Lan Ngọc cố ý tìm hiểu cách làm canh ô mai ngân nhĩ tuyết lê, vừa nấu xong là lập tức bưng lên đây.
"Dậy đi, ăn điểm tâm." - Cô đặt bát canh xuống, ngồi ở đầu giường xoa xoa hai má mềm mại của nàng
Lâm Vỹ Dạ từ từ mở mắt ra, khuôn mặt dịu dàng như nước kia lập tức ánh vào mắt, vừa quen thuộc lại vừa xa lạ. Nàng nửa ngồi dậy, Lan Ngọc lót gối giúp nàng rồi bưng bát canh đến, thổi cho nguội bớt mới đút một muỗng cho nàng
Nàng há miệng uống canh, hương vị quả thật không tệ, thơm thơm ngọt ngọt, đúng là hương vị mà nàng thích.
Uống hết bát canh, Lan Ngọc rút khăn tay ra lau miệng cho nàng rồi đi xuống lầu, không tới hai phút sau cô lại lên. Lúc này, Lâm Vỹ Dạ đang ngồi trên giường, cầm điều khiển từ xa, chăm chú nhìn màn hình tivi.
Lan Ngọc đi qua, tiện tay đoạt điều khiển trong tay Vỹ Dạ, tắt tivi, rồi nằm bên cạnh hít hà mùi hương say nồng của nàng, vẻ mặt ái muội.
Một tháng này, ngoài những ngày thân thể không tiện ra, thì hầu như đêm nào cô cũng triền miên trên thân thể nàng, có khi một đêm làm vài lần. Cho nên biểu hiện tối nay của Lan Ngọc, Vỹ Dạ thấy rất bình thường, không bình thường ngược lại là chính bản thân nàng
Từ khi gặp Bảo Lâm ở thư viện trường, lòng nàng bắt đầu rối loạn. Cũng may nàng có suy nghĩ, có đầu óc, sẽ không vì Bảo Lâm từng giúp mình mà để anh ta dắt mũi.
Lúc ở Brunei, nàng vì khát vọng tự do nên mới có thể xem Bảo Lâm là người đàn ông tốt, trọng tình nghĩa, nhưng thực ra nàng biết rõ anh ta và Lan Ngọc đều là một loại người, máu lạnh vô tình.
Cánh môi bị dịu dàng chạm vào, vì mới uống canh ngọt nên trong miệng nàng vẫn còn hương vị ngọt ngào, khiến Lan Ngọc muốn ngừng mà không được, từ khẽ hôn biến thành hôn cuồng nhiệt.
Váy ngủ trượt xuống như tơ, Lâm Vỹ Dạ tập mãi thành quen sự nhiệt tình của Lan Ngọc. Người phụ nữ đang áp trên người nàng này, có một loại tình cảm không nên lời với nàng
Nếu nói hận, thì nàng hận cô tay đầy máu tươi, từ lúc nàng còn rất nhỏ đã tận mắt nhìn thấy cô nổ súng giết người. Nhưng cho dù cô có giết bao nhiêu người, thì cũng vạn lần không nên giết chết Trương Thế Vinh
Nếu nói yêu, thì nàng sống cùng cô lâu như vậy, nói không có bất luận tình cảm gì là không thể, nhưng tình cảm này chính là tình yêu sao?
Yêu hận đan xen, khiến Lâm Vỹ Dạ cực kì mờ mịt. Bị Lan Ngọc một đường hôn xuống, nàng run rẩy toàn thân, nhưng lại vô cùng hưởng thụ.
Đột nhiên cơn co rút kéo tới khiến nàng kìm lòng không được ngâm khẽ ra tiếng, vòng hai tay qua, tùy cô rong ruổi trên thân mình.
Trong bóng tối, nàng mê ly nhìn khuôn mặt thâm tình trước mắt, còn có đôi mắt quen thuộc kia. Cô tựa như một con sư tử cuồng dã trong núi, không ăn sạch nàng thì không cam lòng ngừng lại.
Cơn co rút ngày càng kịch liệt, hai người đồng thời sa vào đám mây của ái dục - cao triều.
Lan Ngọc như một đứa trẻ được cho ăn đường, cô thở sâu một hơi nói bên tai nàng "Dạ, thật là mỹ vị, tôi càng ngày càng không thể rời khỏi em rồi."
Ngày hôm sau, tan học, nàng được anh trai đưa đến một nhà hàng cao cấp ở cạnh trường.
Bởi vì gặp Bảo Lâm nên nàng có tâm sự nặng nề, lúc dùng cơm cứ mơ mơ màng màng, hại anh trai nói chuyện với nàng chuyện của ba mẹ, còn có chuyện của 4 anh em lúc nhỏ, nhưng nàng không chú tâm lắng nghe.
"Dạ, tinh thần em nhìn có vẻ hoảng hốt, em không sao chứ?" - Anh tư Tuấn Kiệt thấy nàng cứ bồn chồn, quan tâm hỏi.
Lâm Vỹ Dạ buông đũa, nở nụ cười cứng ngắc đáp lại: "Không sao, có lẽ là do tối qua ngủ không ngon."
"Dạ, mẹ rất nhớ em, hỏi khi nào thì em có thể về nhà một chuyến." - Anh cả Duy Thuận hỏi.
"Chuyện này..." - Lâm Vỹ Dạ khó xử, sao nàng lại không muốn thường xuyên về nhà chứ, hôm qua nói chuyện điện thoại với mẹ, mẹ cũng nói là nhớ nàng
Lần gặp mặt trước quá vội vàng, nàng cũng muốn có thể được ở lâu cùng gia đình. Nhưng chuyện này nàng không quyết định được, tuy Lan Ngọc đã đáp ứng sẽ cho nàng thường xuyên về nhà, nhưng nàng không dám chủ động hỏi cô khi nào có thể trở về.
"Anh, đừng hỏi em ấy, chuyện này do Lan Ngọc quyết đinh." - Vẫn là anh tư nhìn thấu, anh xoay qua an ủi em gái, "Dạ, tuy Lan Ngọc là một người hung ác, nhưng nếu đã đáp ứng thì nhất định sẽ làm được, em cứ đi hỏi đi."
"Ừm." - Tâm tư của Lâm Vỹ Dạ căn bản không đặt ở vấn đề này.
Sau đó ba anh em cũng không nói gì nữa, im lặng dùng cơm.
"Lâm Tuấn Kiệt! Đúng là anh rồi!" - Một giọng nữ trong trẻo phá tan sự yên tĩnh của nhà ăn.
Tuấn Kiệt nghe có người gọi mình, anh quay đầu thì thấy một nam một nữ đang đứng phía sau, nữ sinh là bạn học cùng hệ không cùng ban của anh, còn người kia anh không biết.
"Cẩm Thơ, cậu cũng tới đây ăn cơm à?" - Anh đứng dậy chào một tiếng.
Lâm Vỹ Dạ ngẩng đầu lên nhìn người đàn ông phía sau chị gái kia, không ngờ thế giới này khéo như vậy, ở đây cũng có thể gặp được anh.
"Đây là anh cả, em gái tôi." - Tuấn Kiệt giới thiệu nói: "Cẩm Thơ, bạn học của em."
Huỳnh Cẩm Thơ cũng là sinh viên trong trường, đương nhiên nhận ra Lâm Duy Thuận và Lâm Vỹ Dạ, một người là phó giáo sư đẹp trai trẻ tuổi đầy hứa hẹn, là nam thần trong cảm nhận của rất nhiều nữ sinh viên thậm chí là nữ giảng viên. Thanh danh của hai anh em nhà họ Lâm trong trường đã quá vang dội, hiện giờ lại có thêm một nữ sinh viên mỹ nhân được vô sô nam sinh xưng là "Nữ thần băng giá."
"Anh trai mình, Huỳnh Trấn Thành." - Cô giới thiệu người đứng sau lưng.
Lâm Duy Thuận tính tình khẳng khái, nói với hai anh em đang đứng đó: "Nếu đều là người quen thì cùng ăn với nhau đi."
Cẩm Thơ cầu còn không được, nhưng anh trai cô đang cực kì khó xử, vì anh gặp lại Lâm Vỹ Dạ
"Ngồi xuống hết đi, càng đông càng vui mà." - Tuấn Kiệt chủ động kéo hai cái ghế ra.
Hai người chu đáo như vậy, Huỳnh Trấn Thành và em gái cũng không thể không ngồi xuống dùng cơm chung.
Trong 5 người, có người đều học chung một trường, nên đề tài câu chuyện đương nhiên xoay quanh những việc trong trường, chỉ có Huỳnh Trấn Thành im lặng không nói gì, đôi khi ngẫu nhiên ngẩng đầu lên cũng là để nhìn Lâm Vỹ Dạ ngồi phía đối diện.
Nhiều ngày không gặp, khí sắc của nàng cũng không tốt lắm, khuôn mặt trắng hồng vẫn sáng rực như hoa lê, cười cười nói nói, mỗi lời nói mỗi động tác đều đoan trang như danh viện thục nữ.
Hoàn toàn khác với cô gái mà anh gặp lần đầu tiên trên đảo.
Khi đó anh đang xem xét mỏ khoáng, vừa mới bước vào đại sảnh đã nghe thấy giọng nói của một cô gái trẻ, cô ấy muốn anh đi bắt cá. Lúc đó anh chỉ nhìn thoáng qua nhưng cũng bị vẻ đẹp của nàng làm kinh hãi phải rung động.
Anh sống rất im lặng, không hay lộ mặt, nên căn bản không thèm nhìn đến nàng, chỉ xem nàng như một cô tiểu thư bốc đồng. Về sau, anh mới biết nàng là vị hôn thê được Lan Ngọc nuôi nhốt nhiều năm. Tiếp xúc một thời gian, anh phát hiện nàng không ngang ngược như vẻ bề ngoài, nội tâm nàng kỳ thật là một cô gái tốt, vừa lương thiện vừa phản nghịch.
Về sau nữa nàng bị kẻ thù của Lan Ngọc bắt đi, anh vì tự trách nên đến tiểu quốc Brunei tìm nàng, tận mắt thấy nàng vui vẻ cùng người yêu mình, anh lại một lần nữa được nhìn thấy vẻ xinh đẹp nở rộ của nàng
Hóa ra, nàng không hề yêu Lan Ngọc, nàng đã chôn ánh mặt trời của mình xuống tận đáy lòng.
Là anh phá hủy tình cảm tốt đẹp của nàng, báo cho Lan Ngọc đến bắt nàng về nước A, ánh mặt trời của nàng cũng tan đi như một hạt bụi.
Bây giờ gặp lại nàng đã thanh thản ổn định ở bên cạnh Lan Ngọc, giống như búp bê không có linh hồn, thay đổi hoàn toàn thành một người khác.
"Huỳnh tiên sinh, tôi nhận ra anh rồi." - Lâm Vỹ Dạ chuyển lời, ánh mắt dừng trên người Huỳnh Trấn Thành
Mọi người ngạc nhiên, lắng nghe đoạn sau.
"Nghe nói một trong những người khai thác đá Poudretteite là người cha vĩ đại của anh." - Lâm Vỹ Dạ cũng không nói thẳng ra là có quen biết anh.
Huỳnh Trấn Thành khách khí nói: "Đều là chuyện cũ rồi, không đề cập tới cũng được."
"Sao có thể không được chứ?" - Lâm Vỹ Dạ không muốn dễ dàng buông tha cho anh: "Poudretteite là đá quý còn hiếm hơn cả kim cương, vì nó mà uy danh của Huỳnh tiên sinh mới lan ra toàn thế giới."
Lâm Duy Thuận và Lâm Tuấn Kiệt cũng có nghe nói đến việc này, nhưng bọn họ không biết người đó lại à người đàn ông diện mạo xuất chúng trước mắt.
Huỳnh Cẩm Thơ thấy anh trai không trả lời, cô mở miệng: "Anh trai tôi từ trước đến nay vẫn luôn khiêm tốn, đá Puudretteite được khai thác thành công cũng không phải là công lao của riêng một mình anh ấy."
Lâm Vỹ Dạ lại muốn nói gì nữa, nhưng anh tư Tuấn Kiệt ngồi bên cạnh dùng khuỷu tay huých nàng một cái, nên nàng ngậm miệng, chỉ trừng mắt nhìn Huỳnh Trấn Thành
Nàng hận anh ta, nếu không phải vì anh ta, hiện giờ nàng vẫn còn hưởng thụ cuộc sống và tình yêu tốt đẹp cùng Trương Thế Vinh ở Brunei, Trương Thế Vinh sẽ không bị nổ chết. Nghe nói anh ta đã đề nghị với Lan Ngọc được về nhà để chăm sóc ba, coi như anh biết tính toán trước, nếu không nhất định anh sẽ có kết cục chết thảm như Ninh Hổ.
Tobe Continue
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro