Chap 47
Vỹ Dạ vốn tưởng rằng Lan Ngọc nói nấu cơm mỗi ngày chỉ là tùy tiện nói vậy thôi, nhưng không ngờ cô lại làm thật. Rạng sáng ngày thứ hai, người của cô đưa nguyên liệu đến, sau đó cô bắt đầu rửa rau, lật xem sách dạy nấu ăn như một bà nội trợ. Vì Lan Ngọc không cho Vỹ Dạ đụng tay vào, nên nàng rảnh rỗi đành phải đến thư phòng đọc sách.
Trên bàn học, Lan Ngọc đã để sẵn một chiếc túi sách xinh đẹp cho nàng, bên cạnh còn có một chồng sách, là sách nàng cần để hai ngày sau đi học. Nàng bước qua, cầm cuốn đầu tiên lên lật vài trang, phát hiện nội dung trong sách có chút thâm sâu khó hiểu. Từ nhỏ nàng đã sống trên đảo, tuy Lan Ngọc cũng có mời giáo viên về dạy kèm, nhưng dù sao đã sống tách biệt lâu như vậy, những thứ nàng được dạy chỉ là lý luận suông mà thôi, bây giờ muốn vào trường học, chỉ sợ là trong khoảng thời gian ngắn khó mà bắt kịp tiến độ.
Tâm tình nặng trĩu lật sách xem được một lúc, cảm thấy đã khá muộn nên nàng vào phòng ngủ đi tắm, sau đó quá buồn chán nên lại bước xuống lầu.
Nàng đứng trên cầu thang nhìn bóng dáng đang bận rộn trong phòng bếp.
Lần đầu tiên Vỹ Dạ thấy Lan Ngọc nấu cơm là lúc chân nàng bị thương phải nằm bệnh viện, khi đó nàng thật đúng là bị dọa đến nhảy dựng. Sống cùng cô lâu như vậy mà nàng không hề biết cô biết nấu cháo, huống hồ còn là nữ vương hắc đạo hô gió gọi mưa nấu cháo cho một tiểu cô nương, nói ra sẽ không có ai tin nổi.
Cho dù không tin thì sự thật vẫn bày ra trước mắt, lại còn không chỉ một lần.
Nếu nói lúc ở bệnh viện Lan Ngọc chỉ nấu cháo xem như chút lòng thành, thì lúc này cô không chỉ nấu cháo đơn giản vậy. Trên bếp bày đầy đồ ăn phong phú, cô lúc rửa lúc cắt, động tác thành thạo nhanh nhẹn, khiến nàng còn có cảm giác thèm ăn.
Lâm Vỹ Dạ im lặng đi đến sau lưng Lan Ngọc, nàng muốn nhìn trộm xem cô đang xào cái gì, bỗng nhiên Lan Ngọc xoay người lại, trước ngực cô đeo tạp dề, tay áo xắn cao, trong tay đang cầm một cái xẻng xào rau, dáng vẻ vô cùng buồn cười.
"Trong này đầy mùi dầu mỡ, sao em lại vào đây, nhanh ra ngoài cho tôi." -Lan Ngọc không rảnh tay, chỉ có thể quay đầu lại nói.
"Ngọc, Ngọc vẫn là để người giúp việc nấu cơm đi, nếu thật sự nấu cơm mỗi ngày thì sẽ uất ức cho Ngọc lắm." - Kỳ thật là Lâm Vỹ Dạ không muốn căn biệt thự lớn như vậy lại chỉ có hai người bọn họ, nhưng nàng không dám nói thẳng, chỉ có thể mượn lý do như vậy.
"Nấu cơm cho vợ mình thì có gì uất ức?" - Lan Ngọc thấy Vỹ Dạ không đi, cô đành phải đặt xẻng xuống, rửa sạch tay sau đó áp nàng vào tường, nói: "Thật sự là sợ tôi chịu thiệt thòi, hay là còn có ý khác?"
Lâm Vỹ Dạ cúi đầu, bị Lan Ngọc nhìn thấu ý đồ khiến nàng chột dạ không dám nhìn vào cô
"Ninh Dương Lan Ngọc tôi đã nói thì nhất định sẽ làm được." - Cô từ từ nâng cằm nàng lên: "Nấu cơm cho em, tôi cam tâm tình nguyện."
Thực đúng là nói không lại cô, nàng bĩu môi: "Vậy em giúp Ngọc" - Nàng liếc nhìn đồ ăn trên bếp nói: "Em giúp Ngọc rửa rau, hoặc là bưng thức ăn cũng được!"
Lan Ngọc ngẫm nghĩ rồi đáp: "Rửa rau thì không cần, tôi cũng làm gần xong rồi, chỉ còn chờ nước sôi nữa thôi. Thế này đi, em ra ngoài trước, khi nào xong tôi sẽ gọi em vào mang đồ ăn lên bàn."
"Ừm." - Lâm Vỹ Dạ có chút mất mát gật đầu. Nàng đã 17 tuổi rồi mà chưa từng rửa rau bao giờ, cho dù là lúc ở Brunei mẹ nuôi cũng không để nàng đụng tay vào việc nhà, càng đừng nói là rửa rau nấu cơm.
Trong đầu đột nhiên lóe lên cái tên "Lê Giang" của mẹ nuôi, lúc này nàng mới nhớ, từ khi trở lại nước A, Lan Ngọc chưa từng nói về việc của bà ấy.
Bà chỉ là được Bảo Lâm nhờ chăm sóc cho mình, nên chắc cũng không bị liên lụy quá nhiều. Lúc nàng đang muốn mở miệng hỏi tình hình của Lê Giang thì đã thấy Lan Ngọc xoay người bắt đầu xào rau, tiếng "xèo xèo" vang lên không ngừng. Thấy cô chuyên chú như vậy nàng cũng không hỏi nữa, đành phải rời khỏi phòng bếp.
Ngồi xuống bàn cơm, Lâm Vỹ Dạ nâng cằm lên lạnh nhạt nhìn chằm chằm bóng lưng Lan Ngọc
Người phụ nữ đang tập trung xào rau kia, trước đó còn là một đại ma đầu giết người không chớp mắt, ai có thể ngờ bây giờ cô lại xuống bếp như một người phụ nữ nội trợ bình thường. Lẽ ra đây phải là chuyện của vợ, nhưng một người chồng như cô lại cứ muốn làm. Có lẽ đây chính là sự cưng chiều của cô với nàng, nhưng nói đi cũng phải nói lại, lúc cô tàn nhẫn với nàng thì cũng rất tuyệt tình.
Mùi thức ăn bay tới kéo tinh thần của Lâm Vỹ Dạ quay về, giọng nói lành lạnh của Lan Ngọc cũng vang lên: "Dạ, vào bưng thức ăn ra đi!"
Nàng đi vào phòng bếp, lập tức bị mấy món ăn thơm ngào ngạt trong đó hấp dẫn. Có cá, có thịt, có rau xanh, mỗi món đều có một màu khác nhau, khiến nàng thèm ăn đến chảy nước miếng.
Mấy phút sau, tất cả đồ ăn đều đã được mang lên. Hai người ngồi đối diện nhau, vì một bàn đồ ăn này đều do Lan Ngọc nấu, nên không có mệnh lệnh của cô, nàng không dám động tay vào.
Lan Ngọc chủ động gắp một miếng thịt nhỏ cho Vỹ Dạ, cưng chiều nói: "Há miệng ra!"
Lâm Vỹ Dạ sửng sốt, nhìn thấy vẻ kiên định trong ánh mắt Lan Ngọc, nàng không dám phản kháng, miệng nhỏ há ra, miếng thịt đỏ tươi kia được đút vào.
Nàng vừa nuốt xuống thì nghe cô hỏi: "Ngon không?"
Nàng đáp: "Mùi vị không tệ!"
Miếng thịt đó đã điều hòa không khí trong phòng ăn, cả hai bắt đầu động đũa.
Trong lúc dùng bữa, Lan Ngọc vẫn giữ vị trí chủ động, một lúc thì gắp rau, một lúc lại múc canh, hoàn toàn không nhìn ra dáng vẻ của nữ vương hắc đạo đâu nữa.
Lâm Vỹ Dạ còn chưa ăn xong thì Lan Ngọc đã dừng đũa, cô lau khóe miệng, chẳng biết đã qua ngồi bên cạnh nàng từ lúc nào.
Lâm Vỹ Dạ ngẩng đầu, một đôi mắt tối tăm nhìn thẳng vào nàng, khiến nàng cảm giác như trở lại khoảng thời gian trước đây. Ngụm cơm trong miệng còn chưa kịp nuốt xuống, môi đã bị chặn lại, đầu lưỡi dài trượt vào tùy ý càn quét khắp mọi ngõ ngách trong khoang miệng.
Lưỡi nàng bị cô hút điên cuồng khiến nàng hít thở không thông, cũng may là Lan Ngọc có chừng mực, nếu không thì Vỹ Dạ đã tắt thở luôn rồi.
Cô vỗ vỗ hai má cứng ngắc của nàng, nửa cười nửa không nói: "Cũng không phải hôn lần đầu tiên, em căng thẳng như vậy làm gì?"
Căng thẳng?
Lâm Vỹ Dạ nghĩ thầm, bị một ác ma hôn như vậy, cô không căng thẳng mới lạ đó.
Nhưng nàng đương nhiên không dám nói ra, chỉ có thể giả cười nói: "Em ăn xong rồi, dọn dẹp thôi."
"Không cần, lát nữa người giúp việc theo giờ sẽ đến làm." - Lan Ngọc kéo tay Vỹ Dạ "Đi, lên lầu, để mừng ngày em đến trường, tôi có một món quà cho em!"
"Người giúp việc theo giờ" mà Lan Ngọc nói cũng không phải thật sự là người giúp việc theo giờ, chỉ là người của cô mà thôi. Vốn những người này chỉ cần phụ trách việc an toàn của cô chủ là được, không ngờ còn phải làm mấy chuyện dành cho phụ nữ này, chắc bọn họ cũng không thích thú gì đâu.
Lâm Vỹ Dạ biết rõ trong lòng, nàng thậm chí còn biết bọn họ đang ở ngôi nhà kế bên biệt thự.
Nàng bị kéo vào phòng ngủ, Lan Ngọc mở tủ đầu giường lấy một cái hộp ra đưa cho nàng, nói: "Mở ra xem đi."
Nàng không hề có hứng thú với thứ bên trong hộp nhưng vẫn nhận lấy, nhìn ánh mắt sáng quắc của cô, nàng chỉ có thể miễn cưỡng mở ra xem, bên trong là một chiếc di động màu trắng.
Đây là công cụ cần thiết người ta liên lạc qua lại với nhau, nhưng đối với Lâm Vỹ Dạ thì thứ này vô cùng xa lạ, nàng ở bên cạnh Lan Ngọc nhiều năm như vậy cũng chưa được cô tặng di động lần nào.
"Bây giờ em đã lớn rồi, lúc đi học mà không có điện thoại thì sẽ rất bất tiện." - Lan Ngọc lười biếng dựa vào tủ đầu giường, khóe miệng hơi nhếch lên.
Lâm Vỹ Dạ nhìn điện thoại, không biết phải dùng như thế nào.
Lan Ngọc bước lên một bước, ôm Vỹ Dạ vào lòng từ phía sau, hai bàn tay to phủ lên tay nàng, dạy nàng cách sử dụng di động.
Lâm Vỹ Dạ rất thông minh, chỉ một lúc đã biết cách dùng. Nàng nhìn vào sổ địa chỉ, bên trong chỉ có một số của Lan Ngọc, nên nàng bấm vào dãy số đó.
Phòng ngủ vang lên tiếng chuông điện thoại du dương, Lan Ngọc rút di động ra, màn hình đang phát sáng.
"Đây là số di động, chỉ khác một số so với số của em, lúc tôi không ở bên cạnh em, nếu nhớ tôi thì có thể gọi điện thoại."
"Vì sao trong danh bạ chỉ có một số này thôi?" - Lâm Vỹ Dạ nhấn nút tắt, có chút không vui.
Lan Ngọc đút di động của mình vào túi, nhập một dãy số mới vào điện thoại của nàng "Đây là số điện thoại bàn ở nhà em, em cũng có thể gọi vào đây."
Lâm Vỹ Dạ nghe lời bấm vào đó, cuộc gọi lập tức được chuyển tiếp, đầu dây bên kia truyền đến giọng nói thân thiết của một người phụ nữ, nàng nhận ra đây là giọng của mẹ.
"Mẹ, là con, Vỹ Dạ."
"Vỹ Dạ, được nghe giọng con thật là tốt quá" - Bà Lâm kích động không thôi.
"Lan Ngọc tặng cho con một cái điện thoại, về sau hai chúng ta có thể thường xuyên liên lạc." - Nói xong, nàng quay đầu nhìn Lan Ngọc một cái, như đang hỏi cô nàng nói có đúng hay không
Lan Ngọc không có ý kiến gì, cô chỉ vén một lọn tóc của Vỹ Dạ đặt lên mũi ngửi.
Thấy Lan Ngọc không phản đối, Lâm Vỹ Dạ yên tâm lớn mật nói chuyện phiếm với mẹ mình, đề tài chỉ xoay quanh chuyện trong nhà. Mẹ nói với nàng nơi anh cả đang làm cũng chính là trường đại học của nàng, còn có anh tư ở chung trường với nàng nữa.
Sau khi hàn huyên khoảng hơn mười phút, Lan Ngọc bắt đầu cảm thấy bất mãn, cô thì thầm bên tai nàng "Dạ, sau này sẽ có thời gian để em gặp người nhà, còn sợ không có thời gian nói chuyện phiếm sao?"
Lâm Vỹ Dạ vội vàng nói lời tạm biệt, cúp điện thoại.
Lan Ngọc rút di động trong tay Vỹ Dạ ra, ôm ngang nàng đi vào phòng tắm. Rất nhanh phòng tắm truyền đến tiếng nước "ào ào", còn có loáng thoáng tiếng rên rỉ, ngâm nga.
Trong ba ngày này, hai người đều không rời khỏi biệt thự. Ăn cơm, đi ngủ, ân ái, mỗi ngày đều có thể so với thần tiên. Đêm dài tĩnh lặng, Lâm Vỹ Dạ nhìn Lan Ngọc đang ngủ say bên cạnh, nàng mơ hồ có ảo giác.
Người phụ nữ này, sao cô ta có thể dịu dàng như thế? Mấy ngày nay cô bỏ qua hết mọi công việc, lúc nào cũng ở bên cạnh nàng, nấu cơm cho nàng, hỏi han ân cần, hoàn toàn không giống như ác ma cuồng giết người trước kia.
Cô thật sự trở nên tốt hơn rồi sao? Trở nên bình thường rồi sao?
Lâm Vỹ Dạ nắm chặt tay đặt trước ngực, trong lòng không ngừng tự hỏi. Ánh trăng dịu dàng ngoài cửa sổ chiếu vào, phủ lên một quầng sáng nhạt trên gò má Lan Ngọc, khiến ngũ quan càng thêm rõ ràng.
Nàng bỗng nhiên nở nụ cười, nói thế nào thì cô ta cũng đã giết chết Trương Thế Vinh, giết chết ánh mặt trời của đời nàng, cho dù về sau cô trở nên bình thường thì thế nào, nàng không thể tiếp nhận tình yêu của cô nhanh như vậy, huống chi, là thật hay giả vẫn còn khó nói lắm.
Tobe Continue
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro