Chap 46
Còn ba ngày nữa là nhập học nên Lâm Vỹ Dạ rời khỏi đảo, chính thức vào ở ngôi biệt thự do nàng tự mình chọn. Nhìn những dụng cụ nội thất trong nhà, ban đầu nàng còn cảm thấy cảnh đẹp ý vui, nhưng vừa nhìn thấy tấm rèm đen kia, tâm tình vốn không tệ lại trở nên nặng trĩu.
Lan Ngọc đứng bên cạnh nàng, cảm thấy nàng không vui, cô khoác tay lên vai nàng, lực có hơi mạnh.
"Biết vì sao tôi thích màu đen không?" - Cô nhìn tấm rèm cửa chăm chú, ánh mắt sâu xa âm trầm.
Những người thích màu đen tính tình đều có chút không bình thường, Lâm Vỹ Dạ nghĩ thầm trong lòng, đương nhiên nàng không dám nói ra trước mặt cô
Cô ôm nàn đi đến gần cửa sổ, trong tầm mắt của họ chỉ còn lại một màu đen.
"Màu đen là một màu rất mạnh mẽ, cũng là chúa tể của thế giới sắc màu. Có được màu đen sẽ có được tất cả. Thế giới này vốn chỉ có màu đen, thích màu đen kỳ thật là một loại bản tính, chỉ có những người giả tạo mới không muốn thừa nhận bản thân mình là màu đen, nói mình thích màu khác chỉ là lấy cớ." - Lan Ngọc chạm tay vào tấm màn, rồi đột nhiên dùng sức kéo soạt nó ra, ánh sáng chói chang chiếu vào làm Lâm Vỹ Dạ híp mắt lại theo phản xạ.
Nàng nghe không hiểu những đạo lý cô nói, chỉ biết là nàng không thích màu đen. Nhưng nàng thừa nhận lời cô nói vừa rồi về loại người giả tạo. Cũng giống như nàng, rõ ràng nàng không thích cô, nhưng lại không dám nói ra, vì sự tự do hèn mọn mà nàng phải khuất phục dưới tay cô
"Em thấy không?" - Lan Ngọc nhìn ra ngoài cửa sổ, giọng nói kiên định: "Chỉ có màu đen mới có thể ngăn cản ánh sáng mặt trời!"
Nàng không muốn bàn luận cùng cô cái chủ đề nhàm chán này nữa, nàng quay đầu đi, đáng thương nói: "Ngọc, em đói bụng rồi."
Lan Ngọc nhìn đồng hồ, đúng là đã đến giờ cơm trưa.
Lâm Vỹ Dạ buông tay Lan Ngọc, chạy ra khỏi phòng ngủ đi tới phòng bếp. Lúc này nàng mới phát hiện phòng bếp ngay cả ruồi bọ cũng chưa bay vào chứ đừng nói là có người. Nàng mở tủ lạnh ra, bên trong rỗng không, như vậy nghĩa là Lan Ngọc không có ý định ăn cơm ở đây.
Lúc nàng quay đầu lại Lan Ngọc cũng đã bước xuống lầu, cô đang đi về phía nàng
"Ngọc, phòng ăn không có gì cả, có phải chúng ta ra ngoài ăn không?" - Bữa sáng nàng ăn quá ít nên bây giờ thật sự rất đói rồi.
"Không phải, ăn ở đây." - Lan Ngọc lạnh lùng đáp.
"Nhưng trong tủ lạnh không có gì cả, vậy chúng ta ăn cái gì?"
"Lát nữa sẽ có người đưa tới."
Lan Ngọc chưa dứt lời thì ngoài cửa đã có tiếng động, sau đó có vài người mang hộp giữ ấm bước vào, rất nhanh, trên bàn đã bày đủ thứ món ăn.
Lan Ngọc cho bọn họ ra ngoài, phòng ăn to như vậy chỉ còn lại cô và nàng
Nhìn một bàn đầy thức ăn ngon, đều là những món ngày thường hai người thích. Khẩu vị của Lan Ngọc từ trước đến giờ rất kén, cô đã thích món nào thì chưa bao giờ ghét, trừ khi nấu quá khó ăn, cho nên Lâm Vỹ Dạ nhắm mắt lại cũng có thể kể ra đầy đủ những món Lan Ngọc thích là gì.
Quá trình dùng cơm rất yên lặng, đôi khi cô sẽ gắp đồ ăn vào trong chén cho nàng
Sau khi ăn xong, Lâm Vỹ Dạ nhịn không được hỏi: "Có ai ở đây nữa hay không?"
"Chỉ có hai chúng ta thôi, không có người khác."
"Ngay cả người giúp việc cũng không sao?"
"Có người giúp việc theo giờ đến dọn dẹp vệ sinh, giặt quần áo."
"Không có cả đầu bếp?"
"Không."
"Vậy mỗi ngày đều có người đưa đồ ăn tới à?"
"Không phải."
"Vậy..." - Lâm Vỹ Dạ còn chưa nói hết Lan Ngọc đã ngắt lời: "Hôm nay đã trễ rồi nên phải cho người đưa đồ ăn tới, sau này sẽ nấu cơm mỗi ngày."
Lâm Vỹ Dạ khó tin trừng to mắt: "Ngọc không cần đi làm sao?"
"Tôi là chủ, tôi có thể tự do sắp xếp thời gian của mình."
"Mỗi ngày nấu cơm thì không cần, em sẽ nấu." - Lâm Vỹ Dạ hi vọng có thể tự mình làm cơm.
"Không được, đôi tay này của em không dùng để nấu cơm." - Lan Ngọc đứng dậy, "Được rồi, cứ quyết định vậy đi, tôi hi vọng có thể sống cuộc sống vợ chồng bình thường mỗi ngày cùng em."
Lâm Vỹ Dạ cũng không muốn nhiều lời thêm, đi theo Lan Ngọc lên lầu.
Đã quen sống trên đảo, nên ở đây nàng có chút không thoải mái, nhưng chỉ cần nghĩ đến ba ngày sau có thể đi học thì nàng lại cảm thấy rất đáng.
Đang ngồi ngây ngốc ở đầu giường, đột nhiên bên hông cảm thấy ấm áp, mùi hương quen thuộc bay vào mũi.
"Dạ, có quen ngủ giường này không?" - Hai tay Lan Ngọc vòng qua eo, thở ra bên tai Vỹ Dạ
"Tạm được." - Lan Ngọc lúc này làm Vỹ Dạ cảm thấy sợ hãi.
"Nói linh tinh!" - Sau ba chữ đơn giản, Lan Ngọc bồng nàng lên, "Không thử thì làm sao biết có quen hay không?"
Lâm Vỹ Dạ còn chưa hiểu lời Lan Ngọc nói có nghĩa là gì thì cửa phòng tắm đã bị đá văng ra, quần áo trên người qua hai ba lượt đã bị cởi hết, lúc này nàng mới hiểu cô muốn làm cái gì.
Lan Ngọc xả đầy nước, hai người cùng nhau vào trong bồn tắm lớn bắt đầu tắm uyên ương. Từ lúc bắt đầu cô đã không để nàng phải tự tắm, đều là cô xoa lưng bóp vai cho nàng, cưng chiều vô cùng.
Nàng hưởng thụ sự phục vụ của cô, tắm một hồi nàng lại muốn ngủ, nàng tựa đầu vào mép bồn tắm lớn ngủ quên.
"Có phải là dễ chịu quá không mà lại ngủ mất rồi." - Lan Ngọc xoa nắn phần tròn mềm trước ngực Vỹ Dạ, khiến cơn buồn ngủ của nàng tan biến.
"Không phải..." - Vỹ Dạ vừa mới nói hai chữ đã bị Lan Ngọc lật người lại, sau đó cơn mưa hôn bắt đầu ập xuống.
Bị cô hôn lúc tắm đã là chuyện bình thường, cho nên nàng cũng không cảm thấy kỳ lạ gì, chỉ duy cảm giác vuốt ve hôm nay của cô không giống như lúc trước.
Nụ hôn kích thích kết thúc, tầm mắt nàng rơi vào ngón tay cô, hóa ra chiếc nhẫn hồng lục đã biến mất, khó trách cảm giác vuốt ve lại thay đổi như vậy.
"Chiếc nhẫn của Ngọc đâu?" - Nếu nàng nhớ không lầm, chiếc nhẫn kia đã được cô đeo nhiều năm rồi.
"Ném bể rồi." - Lan Ngọc ôm Vỹ Dạ lên, lấy khăn tắm lau toàn thân nàng
"Vì sao?"
"Vì em."
"Gì cơ?" - Nàng thật sự không hiểu nàng và chiếc nhẫn bị ném bể của cô có liên quan gì đến nhau.
"Chiếc nhẫn đó là ông nội truyền cho tôi, ông muốn tôi có thể ở trên đảo vĩnh viễn. Bây giờ tôi đã rời khỏi đó, có mang nó nữa cũng không có ý nghĩa gì, còn không bằng ném đi."
Lúc này Lâm Vỹ Dạ mới nhớ lại, chiếc nhẫn đó lúc Lan Ngọc 16 tuổi đã được ông nội đưa cho.
"Nhưng mà nó rất quý, cũng không cần phải ném hư như vậy."
Lan Ngọc cười vài tiếng, cô lau tóc cho nàng xong, không muốn nói nhiều về vấn đề này với nàng nữa nên ôm nàng ra khỏi phòng tắm
Đặt ngang nàng lên giường, cô áp nàng dưới thân, "Dạ, cảm thấy thế nào?"
"Không có cảm giác tốt bằng chiếc giường trên đảo."
"Không sao." - Cô thì thầm bên tai nàng "Sau khi làm cảm giác sẽ tốt thôi."
Lâm Vỹ Dạ không ngu ngốc, hai người trần truồng nằm trên giường, ngoài chuyện đó thì còn làm được gì nữa chứ. Nàng cảm thấy tinh lực của Lan Ngọc cũng quá dồi dào rồi.
"Nghiêm túc một chút."
Sau bốn chữ ngắn gọn, Lan Ngọc bắt đầu quá trình dài dằng dặc.
Buổi chiều này, ánh mặt trời rất chói chang, đáng tiếc lại bị bức màn màu đen ngăn lại. Hơi thở hoan ái trong phòng ngày càng nồng đậm, hai thân thể trần truồng quấn lấy nhau, tựa như hai đứa trẻ sinh đôi không thể tách rời.
Động tác của Lan Ngọc bình thường hơn trước kia không ít, cô bớt mãnh liệt mà thâm tình nồng đậm hơn, chẳng qua chuyện này không có nghĩa là tâm tính của cô đã bình thường.
Con người cô, vĩnh viễn chỉ là một màu đen.
Tobe Continue
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro