Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 19


Lâm Vỹ Dạ đang ngủ say, căn bản không biết lời nói mê của mình đã chọc giận Lan Ngọc, vẫn còn vui vẻ ngủ, cho đến khi lời nói rét lạnh uốn khúc bên tai nàng "Dạ! Em đang gọi tên người nào?"



Nàng buồn ngủ mông lung nghe được giọng nói quen thuộc, đáp lại theo bản năng: "Hai người bạn."



"Bạn?" - Lan Ngọc nhướng mi, ngọn lửa ẩn nhẫn vừa rồi lập tức dâng lên.



"Dạ! Đứng lên cho tôi! Nhanh đứng lên!" - Lan Ngọc gầm lên bên tai Vỹ Dạ, khiến nàng vừa mới tỉnh ba phần đã hoàn toàn mở 2 mắt.



Vừa mở mắt, đôi mắt lóe sáng đáng sợ kia đã chớp động trước mặt. Lâm Vỹ Dạ muốn đứng dậy nhưng lại bị đè xuống.



"Tỉnh rồi sao?" - Cả người Lan Ngọc đè lên người Vỹ Dạ, mũi cao dán vào mũi nàng, môi mỏng hé ra khép vào.



Lâm Vỹ Dạ không biết mình đã làm gì chọc giận Lan Ngọc, nàng chỉ an an phận phận ngủ một giấc, nửa đêm cũng có thể làm cô giận thành như vậy.



"Em nói mơ."



"Nói mơ? Nói mơ cái gì?"



"Em gọi tên hai người, còn nói hai người đó là bạn của em."



Không cần Lan Ngọc nói thêm, Vỹ Dạ đã ý thức được chuyện gì xảy ra, tuy nàng không ở bệnh viện nhưng tâm vẫn còn buộc ở chỗ hai người kia, mặc dù đã rời đi, nhưng là bị ép buộc. Nên nàng gọi tên hai người họ lúc ngủ cũng không có gì kỳ lạ.



"Em không thể có bạn bè sao?" - Nàng nhẹ nhàng hỏi ngược lại.



"Không thể, tuyệt đối không thể." - Lan Ngọc dán môi Vỹ Dạ nói: "Em có tôi là đủ rồi."



"Nên Ngọc mới ép viện trưởng đưa Đô Đô đi, cho dù Ngọc không đưa nó đi em cũng sẽ rời khỏi bệnh viện, sao Ngọc phải làm vậy chứ?" - Nàng lại hỏi ngược lại.



"Đừng nhắc đến tên thằng nhóc đó nữa." - Lan Ngọc không có hảo cảm với đứa bé tên Đô Đô này, thậm chí còn ghét vô cùng, cô cảm thấy đưa nó đi đã là tiện nghi cho nó rồi. Lúc nghe thủ hạ nói thằng bé đó dám ôm Vỹ Dạ, Lan Ngọc hận không thể tự tay giết chết nó.



Lâm Vỹ Dạ hiểu nếu nói thêm nữa sẽ chọc giận Lan Ngọc nên ngậm miệng lại, nhưng lời đã nói ra, cho dù không nói nữa thì cô cũng sẽ không bỏ qua cho nàng



"Còn có tên Trương Thế Vinh kia nữa, tôi không muốn em nhớ đến hắn." - Lan Ngọc vươn lưỡi cạy răng Vỹ Dạ ra, hôn mạnh mấy cái: "Nếu không hắn so với chết sẽ còn thảm hơn."



Lâm Vỹ Dạ cứ ngây ngốc nằm đó như vậy, lời bên tai mang theo tính uy hiếp rõ ràng, vẻ mặt nàng lạnh nhạt như hồ nước nhưng lòng nàng đã thấp thỏm khó bình.



Lan Ngọc là người nói được làm được, cho nên tuyệt đối không thể hoài nghi độ tin cậy trong lời nói của cô


Sau khi phục hồi tâm tình, Vỹ Dạ cười nhạt một tiếng: "Em biết rồi, ngủ đi."



Nàng vừa mới nhắm mắt, Lan Ngọc lại cạy môi nàng ra lần nữa, hôn nhẹ, sau đó cắn môi nàng một cái nói: "Làm xong rồi ngủ."



Khác với lời đe dọa lúc trước, lần này cô rất ôn hòa thâm tình.



Tâm nàng lại bắt đầu hốt hoảng bất an, môi hơn run: "Buổi sáng ở bệnh viện không phải mới làm rồi sao?"



"Đó mà gọi là làm sao?" - Đối với Lan Ngọc, cái bệnh viện đó bẩn không chịu nổi, căn bản không xứng là nơi để cô muốn nàng, nhưng cô lại không có cách nào không chế dục vọng của mình nên mới làm qua loa mấy phút, nhiều nhất chỉ có thể gọi là phát tiết chứ không phải làm.



Tâm Vỹ Dạ lạnh lẽo, nếu như trong bệnh viện Lan Ngọc không cho cái đó là làm, có nghĩa là ở trong phòng chỉ thuộc về 2 người, cô sẽ bắt đầu hôn chân cho đến khi kết thúc là hơn một giờ, đây mới gọi là làm.



Lúc nàng vẫn còn đang rối rắm rốt cục có tính hay không, thì váy ngủ lụa trắng trên người đã bị xé ra, sau đó Lan Ngọc hôn một đường trượt xuống dưới, rồi dừng lại trên đôi chân.



"Để tôi nhìn thật kỹ xem, xem đôi chân này có gì khác một tháng trước hay không?" - Ban đêm tĩnh lặng, thanh âm quỷ mị của Lan Ngọc vang lên.



Căn phòng đột nhiên yên tĩnh trở lại, chỉ còn tiếng hít thở không yên của Lan Ngọc văng vẳng trong không khí.



"Cổ chân có một vết sẹo." - Lan Ngọc nâng chân Vỹ Dạ lên, nhìn kỹ, thỉnh thoảng nói: "Nhưng không sao, cũng không ảnh hưởng đến vẻ đẹp của chân, ngược lại còn tăng thêm mỹ cảm."



Lan Ngọc hôn hai chân Vỹ Dạ tốn một khoảng thời gian. Nàng vô cùng khó hiểu, chẳng phải chỉ là 2 cái chân thôi sao, cũng không có nhiều ngón chân hơn người khác, chỉ đơn giản là da trắng một chút, thật không rõ sao cô lại si mê như vậy.



Lúc nàng đang nghi ngờ khó hiểu thì Lan Ngọc lấy ra hai sợi dây thừng từ dưới đệm, khiến Vỹ Dạ nhớ đến hành động của cô lần trước, lúc cô làm đứt gân chân nàng



Chẳng lẽ vì mình gọi tên hai người kia trong mơ mà cô lại muốn đánh đứt gân mình lần nữa? Ông trời ơi, chân vừa mới được nối lại 1 tháng trước, cô lại muốn làm thêm một lần, xem ra 2 chân này khó giữ được rồi.



"Ngọc, em không chạy trốn nữa, sao Ngọc lại lấy ra hai sợi dây này?" - Lâm Vỹ Dạ vừa nhìn thấy nó, sự sợ hãi lập tức ập vào lòng.



Lan Ngọc vặn hai sợi dây trong tay, vẻ mặt hung tợn, lộ ra hàm răng trắng hếu, nụ cười vô cùng kinh khủng.



Cô không nói gì, chỉ tách hai chân nàng ra, cột vào hai đầu giường. Lâm Vỹ Dạ thầm nghĩ, lần này cột không giống lần trước, lần trước là Lan Ngọc cột 2 chân lại với nhau.



Cô muốn làm gì?



Lúc tim Vỹ Dạ  đang treo lên thì Lan Ngọc lạnh lùng nói: "Trói chặt chân em, tôi mới có thể càng thêm yên lòng."



Yên lòng?



Vỹ Dạ nghe từ này trong miệng Lan Ngọc, tim lại nhảy lên lần nữa, trước kia cô không phải như thế, ngoại trừ lần trước dùng du thuyền chạy trốn cô trói nàng lại, cô cũng chưa từng nói với nàng trói chặt chân nàng sẽ làm cô yên lòng.



Lan Ngọc nói yên lòng rốt cục là có ý gì? Là chỉ tâm tình, hay còn có nghĩa khác?



"Ngọc, em sẽ không rời khỏi Ngọc, Ngọc vẫn chưa an tâm sao?" - Vào lúc mấu chốt, nàng cũng sẽ mặt không đỏ tim không đập nói lời dối trá.



"Dạ! không phải sợ." - Lan Ngọc thấy hai chân Vỹ Dạ đã được cột chặt, lúc này mới đưa mắt lên nhìn nàng "Tôi sẽ không đánh gãy chân em nữa, tổn thương bất kỳ một nơi nào trên người em cũng là sự trừng phạt tàn khốc nhất với tôi."



Ngón tay thon dài vuốt ve môi nàng, nơi đó thơm như vậy, hơi thở như lan. Cô nói tiếp: "Chẳng biết vì sao, kể từ khi em nằm viện, lòng tôi không lúc nào yên ổn, cho dù bây giờ em đã xuất viện thì tôi vẫn bất ổn như cũ. Em nói xem, tôi nên làm gì bây giờ?"



Nghe được Lan Ngọc nói sẽ không làm tổn thương mình, tim Lâm Vỹ Dạ đang treo lên rốt cuộc cũng hạ xuống, nhưng bây giờ lại nghe câu hỏi của cô, lòng nàng hơi run rẩy.



Nếu quả thật muốn nàng cho một đáp án, nàng sẽ nói để nàng tự do, sau đó cô đi tìm bác sĩ tâm lý chữa bệnh, nói không chừng nhiều năm sau nàng có thể tiếp nhận tình cảm của cô. Nhưng xem tình hình trước mắt, nàng tuyệt đối không thể mở miệng.



"Nếu Ngọc đã thích chân em như thế thì cứ trói cả ngày cũng được, như vậy Ngọc không phải càng an tâm hơn sao." - Rõ ràng đây không phải đáp án nàng muốn nói, nhưng nàng cũng không biết tại sao nàng lại nói như vậy.



"Quả là một biện pháp tốt!" - Lan Ngọc nâng áo ngủ đã bị xé rách trước ngực Vỹ Dạ lên, 2 khối bánh bao tròn mềm mại nơi đó khiến cô hơi híp mắt, vẻ mặt của cô như một con sói đã đói bụng 3 ngày 3 đêm, hận không thể nhào qua cuồng gặm 2 khối bánh bao đó.



Lời Lan Ngọc không nghe ra được là nghiêm túc hay nói đùa, khiến Vỹ Dạ hối hận. Nếu như cô nghiêm túc, nàng không phải đã tự bê đá đập chân mình rồi sao, nếu chỉ là nói đùa, thì sao vẻ mặt hiện tại của cô lại như vậy.



"Biện pháp mặc dù tốt, nhưng tôi không thích em ủ dột buồn bã cả ngày, tôi sẽ đau lòng." - Đang nói, hai tay Lan Ngọc đã dời lên trước ngực, nắm lấy khối tròn kia, đặc biệt là đỉnh nhỏ đỏ ửng, cô dùng đầu ngón tay vân vê đến khi điểm nhỏ dựng đứng, lúc này cô mới mở miệng, dùng lưỡi khiêu khích một lần lại một lần.



Bị Lan Ngọc vuốt ve khiêu khích như vậy, Vỹ Dạ cảm thấy cơ thể nóng lên, vô ý thức muốn co chân lên nhưng chân bất đắc dĩ đã bị trói vào cột giường, không thể động đậy.



"Dạ! em thật đúng là tiểu yêu tinh!" - Lan Ngọc thu hồi đầu lưỡi, mở miệng mút vào, từ cạn đến sâu, từ từ khiến lòng Vỹ Dạ mềm nhũn.



Cuối cùng Lâm Vỹ Dạ không chịu được lời nói nhỏ nhẹ ôn nhu và khiêu khích triền miên của Lan Ngọc, môi đỏ mở ra, thở gấp liên tục.



Không biết có phải Lan Ngọc đã uống nhầm thuốc rồi hay không, một khắc trước còn thâm tình khẩn thiết, lúc này nghe âm thanh yêu kiều của Vỹ Dạ lại phẫn nộ ngẩng đầu lên, gắt gao nhìn chằm chằm gương mặt động tình đỏ ửng của nàng



"Dạ! em là của tôi, là của tôi, không cho phép em động tình với người đàn ông khác." - Đây là nguyên nhân Lan Ngọc giận dữ, vì tâm lý điên cuồng chiếm hữu của cô tác quái, nên cô vừa nghĩ đến sau khi nàng rời khỏi cô cũng sẽ thở gấp với tên bác sĩ Trương đó như vậy, cô liền không có cách nào bình tâm nổi.



Bộ dạng hỉ nộ vô thường của Lan Ngọc, Vỹ Dạ đã gặp qua vô số lần. Bị cô rống giận như thế khiến tâm nàng trống rỗng. Nàng mới 16 tuổi, căn bản không hiểu cái gì là yêu, căn bản không hiểu tình cảm của người đang đè lên mình này rốt cuộc là gì, nàng chỉ biết nàng không muốn ở bên cạnh cô. Nàng sợ hãi cô, nhưng vì sao dưới sự khiêu khích liên tiếp của cô, nàng lại cảm thấy hưởng thụ. Bỏ qua cái loại đau đớn xé rách khi lần đầu tiên bị cô cưỡng chiếm, sau này mỗi một lần nàng đều vô cùng thoải mái, mặc dù có chút chán ghét cô hôn chân nàng, nhưng nàng cũng thường xuyên có cảm giác dục tiên dục tử.



"Rất tốt, rất nghe lời." - Thấy Vỹ Dạ trầm mặc, cơn giận của Lan Ngọc giảm đi. Cô không thích nhất là nàng phản bác cô, cứ im lặng như vậy là cô thấy hài lòng nhất.



Một giây sau, Lan Ngọc chôn đầu xuống, nhưng không phải ở trước ngực mà là ở giữa hai chân Vỹ Dạ



Ngón tay cô xoa lên hoa tâm xinh đẹp đã sớm ướt át. Cô thích hương vị nơi này. Trước kia lúc thưởng thức, cô cảm thấy nó như thức ăn nhẹ, nhưng cô tin tưởng sau này khi nàng lớn lên, nơi đó sẽ là cao lương mĩ vị.



Vươn đầu lưỡi ra liếm, hương vị quả nhiên rất tốt, mỗi lần tiếp xúc nơi này đều là một hương vị khác nhau.



Đang khi Vỹ Dạ cho là Lan Ngọc sẽ bắt đầu tiến công thì cô lại đứng lên, 2 chân vòng qua bên người nàng, cực đại kia không hề che lấp xuất hiện trước mắt.



Đó là minh chứng tốt nhất là sự động tình nguyên thủy của cô, nhưng Vỹ Dạ không hiểu vì sao Lan Ngọc lại muốn cho nàng nhìn thấy.



Mấy lần trước, cô nhiều nhất chỉ để nàng sờ, hôn nhẹ, chưa từng lộ ra trước mặt nàng như vậy.



Không bình thường chính là không bình thường, Lan Ngọc lại muốn làm gì nữa đây?



"Ngoan, nhìn nơi này." - Lan Ngọc oai phong, hùng dũng hiên ngang nói: "Đây là người của em, nhớ kỹ mùi vị của nó."



Lâm Vỹ Dạ còn chưa kịp phản ứng thì miệng đã bị chặn lại, nhưng thứ đó lại không phải là miệng của Lan Ngọc



Tư thế như vậy khiến nàng không cách nào tiếp nhận được, cô dựa vào cái gì mà ngồi trên đầu nàng, để mình nhớ kỹ mùi vị nơi đó. Vì sao Lan Ngọc không thể bình thường một chút, rực rỡ như Trương Thế Vinh , nếu là như vậy thì nàng sẽ tiếp nhận.



Không biết qua bao lâu Lan Ngọc mới rút về, lạnh lùng nói bên tai Vỹ Dạ "Nhớ kỹ chưa?"



Lâm Vỹ Dạ ho khan vài cái gật đầu.



Sau đó nàng phải giằng co thêm một trận, với nàng mà nói cũng chỉ là bình thường, chỉ cần lực đạo của cô không quá mạnh là được.



Thật sự không hiểu nổi, tại sao Lan Ngọc phải trói chặt chân Vỹ Dạ như vậy, trói như thế khiến cô không thể nhấc chân nàng, không thể xoay người nàng, không thể tận hứng như trước được.



Nghĩ ngợi lung tung, bị giằng co khiến Vỹ Dạ hoa mắt váng đầu, hít thở không thông. Nàng nhớ rõ Ninh Bà đã từng nói, nơi tư mật của con gái cũng là trái tim, mỗi lần đánh thẳng vào, nếu cô gái đó cảm thấy tim như bị móc ra, chứng tỏ người kia mạnh mẽ vô cùng.



Nghĩ tới lời Ninh Bà nói, Lâm Vỹ Dạ cười giễu, nói như vậy người bên cạnh của nàng rất tốt rồi.



Lâm Vỹ Dạ mới 15 tuổi, có phải Lan Ngọc muốn uy mãnh trên người nàng hai mươi mấy năm luôn không? Ông trời ơi, ai tới cứu nàng với!



Cả đêm điên cuồng, cả đêm chiếm đoạt, cả đêm đâm sâu vào, Lâm Vỹ Dạ như một con cừu nhỏ nhu nhược, vừa hưởng thụ vừa đau khổ, mà Lan Ngọc lại thỏa mãn dị thường.









Tobe Continue

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro