Chap 71
Bởi vì muốn đi trượt tuyết với Lan Ngọc, sáng sớm ngày hôm sau Vỹ Dạ đã dậy.
Lúc mặc quần áo, bên trong áo lông mặc thêm một áo lót nhung để giữ ấm, mặc 3 cái quần, 2 đôi vớ, quần ngoài không thấm nước vô cùng dày cộm, áo lông dày lại dài, quả thực bao bọc mình cồng kềnh như một con chim cánh cụt.
Còn đội mũ dệt kim thật dày, đồ chụp tai bằng bông vải, một đôi bao tay thật dày không thấm nước.
Trang bị đầy đủ.
Lúc xuống lầu, ông Lâm đã ăn sáng xong đang ngồi trên ghế sofa đọc báo uống trà.
Bà Lâm thu dọn xong phòng bếp sạch sẽ, đi ra, thì thấy Lâm Vỹ Dạ như một con chim cánh cụt ngốc nghếch, chậm rãi đi xuống lầu, kinh ngạc đến nỗi cằm như muốn rớt xuống đất, "Ôi trời ơi,con đang định làm gì vậy?"
Ông Lâm đang uống trà, nghe vậy cũng vô thức quay đầu lại. Kết quả vừa liếc mắt một cái, một hớp nước trà vừa uống liền bị sặc phun xuống đất, ho khan vài tiếng, "Dạ... Lâm Vỹ Dạ à, tại sao con lại mặc nhiều như thế?!"
Vỹ Dạ vừa đi xuống lầu vừa nói: "Con muốn đi trượt tuyết với Lan Ngọc, trên núi rất lạnh."
"Đi trượt tuyết? Hôm nay sao?" - Bà Lâmđi qua, hỏi.
Nàng gật đầu, "Vâng ạ,Lan Ngọc lập tức đến đón con."
Vừa dứt lời, Lan Ngọc đã gọi điện thoại đến.
Lâm Vỹ Dạ cười tủm tỉm chỉ chỉ di động, "Oa, nhắc Tào Tháo Tào Tháo đến."
Làng du lịch trên núi Phượng Hoàng ở vùng ngoại thành, lái xe phải hơn 2 giờ.
Dọc theo đường đi, Lan Ngọc liên tục cười nhạo trang phục của Vỹ Dạ, còn đặt biệt hiệu cho nàng, gọi là "Em gái chim cánh cụt."
Chọc cho nàng tức giận, hận không thể đạp Lan Ngọc xuống xe.
Nhưng mà, nếu đạp Lan Ngọc xuống xe,nàng không thể nào tự mình lái xe đi, dứt khoát từ bỏ.
Nghĩ tới, trở về vẫn là nên đi thi bằng lái.
Hôm nay là lễ tình nhân, khách du lịch đến trượt tuyết rất nhiều cặp đôi, người người đều ân ân ái ái, không khí trong thôn dường như đều là bong bóng màu hồng, bầu không khí rất tốt.
Lan Ngọc đặt khách sạn, một đường xe đi tới, sau đó liền tới quầy để xử lý thủ tục vào ở.
Ngồi xe 2 giờ, vừa vào trong phòng, Vỹ Dạ đã mệt mỏi leo lên trên giường nằm.
Lan Ngọc cũng lại đây, nghiêng người nằm xuống, cúi đầu hôn một cái lên trên gương mặt của Vỹ Dạ
Nàng quay đầu lại, cười nhìn cô
Khoé môi Lan Ngọc cong lên, "Hôn một cái."
Lâm Vỹ Dạ cười hừ một tiếng, "Còn gọi em là em gái chim cánh cụt nữa không?"
Lan Ngọc chau mày, "Em định làm gì?"
"Không cho Ngọc hôn em."
Lan Ngọc cười khúc khích, ngón tay cái nhẹ nhàng vuốt ve môi của nàng, vui vẻ trong mắt rất sâu, nói: "Lâm Vỹ Dạ, bản lĩnh uy hiếp người của em càng ngày càng tăng rồi nhỉ"
Nàng cong mắt cười, "Còn phải xem là ai nữa."
Lan Ngọc cười nói: "Cũng chỉ có em, mới có thể ăn chết Ngọc"
Lâm Vỹ Dạ cười tủm tỉm, vui vẻ đưa tay lên khoá chặt cổ cô "Lan Ngọc khi nào thì chúng ta đi trượt tuyết?"
"Trước tiên nghỉ một lát đã, ăn cơm trưa, lại ngủ trưa, buổi chiều rồi đi."
Buổi sáng lúc ra ngoài đã hơn 9 giờ, lại thêm hơn 2 giờ đi xe, lúc này đã hơn 11 giờ, hai người ở trong phòng nghỉ ngơi một lát, sau đó liền tới phòng ăn ăn cơm trưa.
Lan Ngọc đặt là khách sạn năm sao, đồ ăn cũng rất phong phú.
Lúc đến phòng ăn, đã có nhiều đôi tình nhân đến.
Lan Ngọc chọn vị trí gần cửa sổ, bên cửa sổ là cây cầu nhỏ cổ kính bắc ngang sông. Nhánh cây ven đường đều bị tuyết trắng bao phủ, trên cầy cầu gỗ cũng tích tụ đầy tuyết.
Tuyết trên núi lớn hơn nhiều so với tuyết ở chân núi, Lâm Vỹ Dạ rất thích, lấy điện thoại ra chụp lại cảnh bên ngoài.
Lan Ngọc nhìn Vỹ Dạ cười, nói: "Lát nữa ra bên ngoài, Ngọc chụp cho em."
"Được." - Nàng vui vẻ cất điện thoại di động.
Lan Ngọc gọi hai phần thịt bò, một phần salad trái cây, còn đặc biệt chọn súp kem nấm mà Lâm Vỹ Dạ thích ăn nhất.
Hương vị cũng không tồi.
Cơm nước xong, nàng muốn ra bên ngoài chụp ảnh, Lan Ngọc "Ừ" một tiếng, "Em ra sảnh chờ Ngọc một chút, Ngọc đi toilet."
Nàng "Ừm" một tiếng, vui vui vẻ vẻ chạy ra bên ngoài.
Chân trước Lâm Vỹ Dạ vừa rời, Lan Ngọc đã vẫy vẫy tay với phục vụ bàn bên cạnh.
Cô gái kia vội vàng đi tới, "Tiểu thư, có gì cần phân phó sao?"
Lan Ngọc nhìn ra ngoài một cái, xác định Lâm Vỹ Dạ sẽ không quay lại, từ trong túi vội vàng lấy ra một cái hộp, "Bên chỗ các người có làm bánh ga-tô không?"
Lúc Lan Ngọc ra ngoài, ở sảnh không có Lâm Vỹ Dạ
Cô tìm khắp nơi một vòng, cuối cùng phát hiện nàng ở bên ngoài khách sạn.
Bây giờ tuyết rơi còn lớn hơn vừa rồi, tuyết bao phủ xuống đường rất dày, đạp xuống một bước, đã gần tới đầu gối.
Lâm Vỹ Dạ dẫm chân trong tuyết, đạp xuống một bước, lại nhấc lên, lại dẫm xuống, cười khanh khách, chơi vô cùng vui vẻ.
Lan Ngọc đi ra ngoài, đứng trên bậc thang của khách sạn.
Trên mặt đều là ý cười dịu dàng.
Đã quen với Vỹ Dạ được 4 năm, từ lúc nàng 17 tuổi, đến bây giờ đã sắp 21 tuổi. Vỹ Dạ của cô vẫn là Vỹ Dạ của cô, đơn thuần như vậy tốt đẹp như thế, một chút cũng không thay đổi.
Ở trong tuyết Lâm Vỹ Dạ dẫm qua dẫm lại, ngẩng đầu thì thấy Lan Ngọc đứng cách đó không xa.
Miệng nhếch lên, lộ ra một hàng răng trắng nõn như tuyết, không ngừng vẫy tay với Lan Ngọc "Ngọc mau tới đây đi! Tuyết dày lắm!"
Cô nhìn nàng cười, nhấc chân đi tới phía nàng
Lan Ngọc vừa đến, Vỹ Dạ đã cười khanh khách bổ nhào vào trong ngực cô
Lan Ngọc giang hai cánh tay, lúc Vỹ Dạ nhào đến, hai tay vòng chặt, vững vàng ôm nàng vào trong ngực.
Nàng ôm thắt lưng cô, ngẩng đầu cười hì hì nhìn cô "Lan Ngọc, ở đây thật đẹp."
Lan Ngọc cong môi, nói: "Trước kia chưa từng tới sao?"
Lâm Vỹ Dạ lắc đầu, "Không có, chưa từng tới."
Lan Ngọc cười sờ đầu Vỹ Dạ "Ở đây rất thú vị, sân trượt tuyết lại càng chơi vui hơn."
Hai mắt Lâm Vỹ Dạ sáng lên, vội nói: "Vậy chúng ta mau qua đó chơi đi!"
Lan Ngọc nhịn không được cười, "Gấp cái gì? Hai giờ chiều sân trượt tuyết mới mở cửa, chúng ta về phòng ngủ trưa, rồi dậy đi chơi."
Nói xong, liền dắt Vỹ Dạ quay về khách sạn.
Trở lại khách sạn, Lan Ngọc đi phòng tắm rửa mặt, trở về ôm Vỹ Dạ, chưa đầy một lát đã ngủ.
Gần đây mặc dù được nghỉ, nhưng hằng ngày Lan Ngọc đều phải ở bên ngoài bàn chuyện hạng mục, mỗi ngày đều ngủ rất ít. Gây dựng sự nghiệp vất vả, hiện tại coi như cô đã lĩnh hội sâu sắc. Cũng may trong khoảng thời gian ma quỷ ở cấp ba, khi đó đã được rèn luyện ý chí, hiện tại trợ giúp rất lớn cho cô gây dưng sự nghiệp.
Lan Ngọc yên lặng ngủ, nhưng mà Vỹ Dạ nghĩ đến lát nữa sẽ được đi trượt tuyết, hưng phấn không ngủ nổi, nằm ở trong lòng Lan Ngọc, cầm di động lên WeChat vào nhóm chat tiểu mỹ nữ của phòng ngủ.
Hôm nay là lễ tình nhân, trong phòng ngủ lại chỉ có một mình Lâm Vỹ Dạ là đang yêu đương, tự nhiên không tránh khỏi bị vây hỏi một trận.
Hương Giang: Vỹ Dạ, lễ tình nhân a, cậu với Lan Ngọc nhà cậu sẽ cùng trải qua như thế nào?
Lâm Vỹ Dạ cong môi cười, gửi tấm hình cầu nhỏ bắc ngang sông trong tuyết vừa chụp ở phòng ăn: Bọn tớ đến làng du lịch, lát nữa sẽ đến sân trượt tuyết trượt tuyết.
Thúy Ngân:【 Mắt lấp lánh 】Oa, hâm mộ quá đi! Tuyết ở chỗ chúng tớ rất lớn, nhưng mà không có ai trượt tuyết với tớ cả! A a a a thật muốn có người yêu quá a a a!!!
Hương Giang: Tớ cũng muốn! Nhưng mà loại người yêu cực phẩm như Lan Ngọc nhà Vỹ Dạ, sợ là đốt đèn lồng cũng tìm không ra! Hâm mộ Vỹ Dạ, hâm mộ một vạn lần!
Lâm Vỹ Dạ tốt bụng: Các cậu cũng sẽ gặp được bạch mã hoàng tử của mình thôi.
Hương Giang: Gói biểu tượng cảm xúc 【 Cười chảy nước mắt 】【 Cười mà không nói 】【 Đá ngã lăn chén cẩu lương này 】
Lâm Vỹ Dạ: 【 Bắn tim 】【 Bắn tim 】【 Bắn tim 】
Hari cười ha ha, gửi tin nhắn thoại: "Vỹ Dạ, Lan Ngọc của cậu đã tặng quà lễ tình nhân cho cậu chưa?"
Lâm Vỹ Dạ sững sờ.
Quà lễ tình nhân?
Hương Giang: Đúng vậy đúng vậy, bạn học cao trung của tớ, nửa đêm hôm qua ở trên vòng bạn bè ân ái, bạn trai cô ấy gửi cho cô ấy 520 hồng bao, vừa có khoảng thời gian vui vẻ bên nhau lại còn có hoa hồng đỏ, trông rất hạnh phúc a.
Lâm Vỹ Dạ phồng má: Lan Ngọc không có đưa cho tớ. Nhưng mà tớ cũng không quá thích những thứ đó.
So với nhưng thứ như hồng bao hay hoa hồng hay chocolate và vân vân, nàng vẫn là thích được như vậy với Lan Ngọc hơn.
Khắp núi tuyết trắng, thế giới hai người yên tĩnh.
Rất hạnh phúc.
Vỹ Dạ khoá lại di động, nhét xuống dưới gối đầu, ngẩng đầu nhìn Lan Ngọc
Nhìn một chút, đôi mắt giống như phát sáng, trên mặt đều là nụ cười ngây ngô háo sắc.
Người yêu của nàng, tại sao lại đẹp đến thế?
Lông mi vừa dài vừa dày, sống mũi cao thẳng, môi mỏng, rất gợi cảm.
Hai mắt Vỹ Dạ nhìn chằm chằm môi Lan Ngọc, nhớ tới cảm giác mỗi lần cô hôn nàng. Chính là bờ môi này, mỗi lần đều có thể hôn nàng đến ý loạn tình mê.
Nhìn một chút, liền không nhịn được lặng lẽ bao phủ môi lên.
Hai mảnh mềm mại nhẹ nhàng dán cùng một chỗ, rất nhanh, liền lui ra.
Nàng nhìn cô, lén lút che miệng, thỏa mãn, mỉm cười hạnh phúc.
Bởi vì Lan Ngọc hơi mệt, nên ngủ một giấc đến hơn 3 giờ.
Mơ mơ màng màng tỉnh lại, vô thức muốn ôm người trong lòng chặt thêm một chút.
Nhưng mà, một vòng này, lại vòng vào khoảng không.
Mở mắt nhìn, trên giường đã không còn bóng dáng của Lâm Vỹ Dạ
Ngoài cửa sổ, Lâm Vỹ Dạ mặc áo choàng tắm rất dày, khuỷu tay chống trên lan can ban công, đang xem khắp núi tuyết.
Lan Ngọc mặc áo choàng tắm vào, đi ra ngoài, từ phía sau nhẹ nhàng ôm lấy Vỹ Dạ, môi nhẹ nhàng áp lên gò má nàng cúi đầu nói, "Không lạnh sao?"
Lâm Vỹ Dạ lắc đầu cười, "Không lạnh nha."
Quay đầu lại, hay tay ôm lấy cổ của Lan Ngọc, cười hì hì nhìn cô, "Ngọc dậy rồi."
Lan Ngọc ừ một tiếng, nhẹ giọng, "Sao không gọi Ngọc dậy?"
Lâm Vỹ Dạ nhìn Lan Ngọc nói: "Không nỡ gọi."
Lan Ngọc cong môi cười, môi nhẹ nhàng hôn lên mắt của Vỹ Dạ một cái, "Ngọc đi rửa mặt, em thay quần áo đi, rồi tới sân trượt tuyết."
"Được." - Nàng cười vô cùng ngọt ngào.
Nụ cười ngọt ngào này khắc sâu vào tận trong tim, thật sự cả đời đều nhìn không chán
Tobe Continue
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro