Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 2

Ăn sáng xong,Lan Ngọc đút hai tay vào túi, đứng ở trong sân, dựa vào bên cạnh xe chờ Lâm Vỹ Dạ đi ra.



Cô đưa tay nhìn xuống đồng hồ, còn có 20 phút nữa là vào học, nhà cách trường học ít nhất 15 phút đi xe.



Lan Ngọc liếm môi, chậc chậc hai tiếng: Học bá này có quan niệm thời gian rất kém cỏi.



Lúc Lâm Vỹ Dạ mới vừa vào nhà vệ sinh, phát hiện "dì cả"đến, tắm rửa thay quần áo làm trễ nãi không ít thời gian.



Nàng biết sắp trễ giờ lên lớp, sửa sang xong sau đó liền đeo cặp sách chạy thật nhanh ra cửa.



Mới vừa chạy đến sân nhỏ,Lan Ngọc liền chau mày, cười nhạo nàng "Học bá à, cậu lại dong dài nữa sẽ đi muộn đấy, cậu hiểu được không?"



Lâm Vỹ Dạ mặt đỏ tới mang tai, "Thực xin lỗi..."



"Ách..."



Lan Ngọc vốn chỉ nói giỡn, đối với cô mà nói, đừng nói là đến muộn, mà một ngày không đi học cũng không có vấn đề gì. Lúc này thấy Lâm Vỹ Dạ áy náy nói xin lỗi với cô như vậy, ngược lại có chút ngượng ngùng, cô sờ sờ mũi, nói: "Không có chuyện gì."



Bởi vì dì cả Lâm Vỹ Dạ đến, ngồi ở trong xe vô cùng câu nệ, thân thể gắt gao căng cứng, một cử động nhỏ cũng không dám. Lượng máu của nàng lại nhiều, sợ tràn ra.



Lan Ngọc ngồi bên cạnh, thấy nàng căng thẳng như vậy, bật thốt lên hỏi một câu, "Cậu làm sao vậy? Dì cả đến hả?"



"..." - Mặt Lâm Vỹ Dạ trong nháy mắt đỏ bừng.



Cái người này thật sự là, có thể đừng nói lớn như vậy không?!



Lan Ngọc vốn chỉ thuận miệng hỏi, không nghĩ tới cô lại nói trúng, trông thấy cả khuôn mặt Lâm Vỹ Dạ đỏ bừng, không khỏi cũng có chút lúng túng, cô quay đầu đi, nhìn ra phía ngoài cửa sổ.



Vỹ Dạ mím môi, cũng không nói chuyện.



Trong xe lập tức yên tĩnh cực kỳ.



Cũng may chỉ có mười mấy phút trên xe, thời gian không lâu, lúc sắp đến trường, Lan Ngọc nói với tài xế phía trước: "Chú Lý, dừng ở phía trước đi."



"Được, cô chủ."



Lâm Vỹ Dạ ngẩn người, nhìn về phía Lan Ngọc , "Cậu không đến trường học sao?"



Lan Ngọc nói: "Tôi đi bộ tới."



"..."



Xe dừng lại,Lan Ngọc nói với Vỹ Dạ "Ở trường học đừng nói quen biết tôi."



"..." Mặc dù không biết rõ vì sao, nhưng Vỹ Dạ vẫn gật đầu.



Trên thực tế, nàng cũng không muốn để người ta biết rõ chuyện nàng và Lan Ngọc ở cùng một nhà. Bí mật ở trường học khó giữ nếu để nhiều người biết, không chừng truyền ra lại ảnh hưởng đến danh dự của nàng



Lan Ngọc đi tới phòng học, đến muộn, đứng ở cửa gửi tin nhắn cho Cẩm Thơ, bảo cậu ấy nhanh chóng mở cửa sau.



Cẩm Thơ ngồi ở hàng cuối cùng cạnh cửa, vừa nhận được tin nhắn lập tức mở cửa ra.



Lan Ngọc từ bên ngoài vào, kéo ghế ra, trực tiếp ngồi xuống. Không gây ra động tĩnh gì, cũng không ảnh hưởng đến bạn học trên lớp.



Trên bục giảng giáo viên nhìn cô một cái, cũng không nói gì.



Lan Ngọc từ trước đến giờ không học hành, các thầy cô cơ hồ đã mặc kệ cô. Thậm chí cô có tới học hay không, kỳ thật cũng không sao cả, chỉ cần không quấy rầy lớp học là tốt lắm rồi.



Cũng may Lan Ngọc người này mặc dù không đọc sách không làm bài tập thỉnh thoảng lại hỗn trướng đánh nhau uống rượu, nhưng cô có một điểm đặc biệt tốt, chính là không quấy rầy học sinh giỏi học tập, cũng không cùng học sinh giỏi kết giao bạn bè.



Theo lời Lan Ngọc nói, con người cô có lực ảnh hưởng đặc biệt lớn, học sinh giỏi chơi cùng cô có thể bị cô làm hư, bản thân cô có trượt thì thôi đi, ngàn vạn đừng chậm trễ người ta đóa hoa của tổ quốc.



Cho nên mỗi lần có nữ sinh đưa thư tình cho cô, cô liền nói lời sâu sắc: "Em gái à, học hành cho tốt đi, thanh xuân rất đẹp, đừng lãng phí thời gian đặt trên người tôi."



Cho nên Lan Ngọc người này có đôi khi cũng làm thầy cô rất thích.



Cẩm Thơ và Lan Ngọc ngồi cùng bàn.



Lan Ngọc ngồi xuống, Cẩm Thơ liền lặng lẽ hỏi "Làm sao lại muộn như vậy?"



"Ra cửa muộn thôi." Lan Ngọc thuận miệng trả lời một câu. Cũng không thể nói là chờ một người bị dì cả đến được.



"Tối hôm qua cậu lại ầm ĩ với ba cậu nữa à? Nếu thật sự không được thì cậu chuyển đến ở cùng tôi đi, cùng lắm thì gần đây tôi sẽ không mang bạn gái về nhà."



Lan Ngọc nhìn bạn một cái, giễu cợt, "cậu không chạm vào nữ nhân, nhịn được sao?"



Cẩm Thơ hừ một tiếng, "Nói cứ như tôi không có con gái thì không được vậy."



Lan Ngọc giễu cợt, nói: "Thôi khỏi, ở nhà được rồi."



Trong đầu Lan Ngọc đột nhiên hiện ra khuôn mặt nhỏ nhắn mũm mỉm như con nít của Lâm Vỹ Dạ, khóe miệng không tự chủ hơi cong lên.



Lúc trước cô rất phản cảm việc ở nhà đột nhiên có thêm một đứa con gái. Nhưng mà, cô bé nhà chú Lâm so với trong tưởng tượng của Lan Ngọc lại đáng yêu như vậy, nhìn ngược lại thật thích.



Cười rộ lên, chậc chậc chậc, ngọt chết cô rồi



"Đúng rồi, cậu biết người đứng nhất khối chúng ta không?" - Lan Ngọc đột nhiên hỏi.



Cẩm Thơ vừa nghe, đặc biệt kích động:, "Biết chứ! Lâm Vỹ Dạ ở lớp chọn! Nữ thần của tôi đó!!!"



Mắt Lan Ngọc híp lại, "Sao tôi lại không biết cậu có nữ thần?"



Cẩm Thơ che ngực hộc máu, "Cậu...Cậu quá không để ý đến tôi!"



"..."



Cẩm Thơ đột nhiên lấy điện thoại di động, mở trang mua sắm ra, đưa cho Lan Ngọc xem, "Ngày 1 8tháng sau là sinh nhật nữ thần của tôi, cậu giúp tôi xem một chút, mua quà gì tốt?"



"..." - Lan Ngọc cúi đầu liếc nhìn, trong xe mua sắm của Cẩm Thơ chứa đủ loại đồ chơi gấu bông búp bê, lớn nhỏ cực lớn siêu nhỏ, cái gì cần có cũng có.



Mí mắt Lan Ngọc nheo lại,:" Cậu xác định người ta sẽ thích loại đồ chơi trẻ con tục khí này???"







Tobe Continue

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro