9.
Ngồi trước bàn làm việc, tôi bắt đầu tự suy nghĩ.
Có phải sáng nay thái độ của tôi đối với sếp quá ác liệt rồi không?
Thật ra sếp cũng khá tốt, người lại xinh đẹp, còn phát phúc lợi cho nhân viên.
Còn việc áp bức nhân viên thì hiện giờ có nhà tư bản nào là không áp bức đâu?
Hơn nữa em ấy cũng vừa mới lên nhận chức nên cần rất nhiều tư liệu là việc đương nhiên.
Sau khi tự thuyết phục mình nửa giờ, tôi cảm thấy áy náy sâu sắc.
Em ấy là một phú nhị đại được cưng chiều từ bé, lại bị một cô trợ lý nhỏ bé hét vào mặt chắc chắn sẽ cảm thấy tủi thân.
Cả ngày đó tôi như một người vô công rồi nghề, không có việc gì làm.
Tôi thấy Lisa cứ bận rộn trước máy tính, chưa kêu tôi vào một lần nào.
Lương tâm của tôi bất an, đi tới gõ cửa: "Sếp, hôm nay không có việc gì sao?"
Lisa mệt mỏi giương mắt lên, nhìn một đống văn kiện đặt ở trên bàn, lấy một bản ở trong đó đưa cho tôi:
"Chị đi đối chiếu số liệu này rồi phân tích ra cho tôi"
Tôi vén tay áo lên làm một hồi, sau đó phát hiện ra số liệu này có thể đối chiếu được dễ dàng.
So với ngày hôm qua thì tiến độ công việc nhẹ nhàng hơn rất nhiều.
Nhìn Lisa đang bận qua bận lại ở trong văn phòng, tôi cảm thấy lương tâm của mình thật sự phải chịu sự khiển trách sâu sắc.
Lúc tan tầm tôi đi siêu thị mua một đống đồ ăn về.
Sếp cũng là con người, tôi muốn cho em ấy cảm nhận được sự quan tâm đầy nhân văn đến từ nhân viên của mình.
Cũng không biết em ấy thích ăn món gì?
Không sao, vậy thì dựa theo tiêu chuẩn của tôi mà chuẩn bị đi!
Về đến nhà, tôi bận rộn một hồi.
Rửa rau, cắt rau, xào rau, nấu đồ ăn, rau trộn dưa...
Tất cả đã được làm xong.
Bày ra bàn tỉ mỉ tôi mới đi gõ cửa nhà bên cạnh.
Lúc Lisa đi ra mở cửa, em ấy lại một lần nữa chỉ mặc áo choàng tắm.
Tôi nhìn thấy da dẻ trắng trẻo kia không tự giác được mà ngừng thở.
Em ấy... em ấy... em ấy... Sao em ấy lại có thể như thế!
Lisa nhìn tôi chằm chăm sau đó khẽ mỉm cười.
Tôi nhìn theo ánh mắt của em ấy thấy bản thân đang mặc bộ đồ ngủ, đeo tạp dề, tóc tai rối bời.
Ừm.. Nhìn giống như thím giúp việc.
"Chuyện gì thế?" Lisa hỏi.
Tôi không lo lắng về tạo hình thím giúp việc này, bày ra gương mặt tươi cười niềm nở: "Vì để cảm ơn sếp, tôi đã làm riêng cho em một bàn tiệc lớn, em có muốn hạ mình sang nếm thử không?"
Lisa ngẩn ra.
Khuôn mặt trắng nõn, xinh đẹp của em ấy đỏ lên:
"Cho... tôi?"
Tôi liên tục gật đầu: "Đúng vậy!
đúng vậy!"
Sau đó chờ Lisa mặc xong quần áo, tôi nửa kéo nửa túm em ấy đến nhà mình, đẩy em ấy vào phòng bếp.
Lisa nhìn một bàn đồ ăn, môi mỏng khẽ nhếch, ánh mắt dại ra:
"Nhiều... Nhiều như vậy?"
Tôi kéo ghế đẩy em ấy ngồi xuống: "Làm cho sếp thì không tính là nhiều"
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro