8.
Nhưng sự tức giận, sự phẫn uất này của tôi không duy trì được bao lâu.
Bởi vì tôi muốn đi mua đồ ăn sáng nên đi làm muộn, cho nên những suy nghĩ đó cũng tan thành mây khói.
Trong miệng của tôi vẫn còn ngậm nửa cái bánh, chạy một đường như điên.
Cực kỳ chật vật, cực kỳ khó mà nói thành lời.
Khi tôi tới công ty mới phát hiện Lisa đang nghiêng người dựa vào tường, em ấy đứng ở cửa, vẻ mặt không rõ làm sao.
Xong rồi, tất cả đều xong rồi.
Đáng lẽ ra tôi không nên, ngàn vạn lần không nên nổi giận với sếp. Đắc tội ai cũng được nhưng sao cứ phải đắc tội với sếp, người trực tiếp lãnh đạo mình chứ?
Chắc chắn là em ấy ra đây để bắt tôi vì đi làm muộn.
A a a...
Tôi run lẩy bẩy bước từng bước một, giả bộ thong thả mà đi qua.
Lisa liếc nhìn tôi một cái:
"Tới rồi àh?"
"Chào buổi sáng, sếp, buổi sáng tốt lành..." Tôi cúi đầu, không dám nhìn em ấy.
"Ừ" Em ấy nhẹ nhàng lên tiếng.
Sau đó bầu không khí lầm vào tình trạng đông cứng.
Một giây, hai giây, ba giây...
Khi tôi còn cho rằng bản thân mình sắp phải đi gặp kế toán thì bỗng nhiên Lisa mở miệng:
"Hôm nay không cần chấm công"
Trong lòng tôi thực sự nghi ngờ lỗ tai của mình nghe nhầm, có phải thính lực của tôi đã có vấn đề:
"Hả...?"
Vẻ mặt của Lisa không giống như bình thường, chỉ lầm bầm một câu: "Hôm nay là ngày đặc biệt, nên cho nhân viên một phúc lợi"
"Ồ..."
Rốt cuộc tôi cũng đã phản ứng lại.
Lương tháng này của tôi vẫn còn đủ!
Có điều em ấy không dở tính xấu gì ư?
Sao hôm nay đột nhiên phát lòng tốt như vậy?
Mặc dù vẫn chưa thể tin được nhưng tóm lại tôi không những chiếm được tiện nghi mà còn có thể khoe mẽ nữa.
Tôi vô cùng vui vẻ cầm sữa đậu nành chưa uống trong tay đưa cho Lisa: "Cảm ơn sếp! Cái này là để cảm ơn em!"
Lisa nhìn nửa cái bánh của tôi, rồi lại nhìn sữa đậu nành, vẻ mặt lộ sự khó xử.
Cuối cùng em ấy vẫn im lặng không nói gì, nhận lấy sữa đậu nành, còn nói thêm một câu 'Cảm ơn.'
Lúc đi ngang qua các đồng nghiệp, tôi nghe thấy bọn họ đang nhỏ giọng bàn luận:
"Hình như công ty mình chưa từng có phúc lợi như vậy..."
"Sao lại không thông báo sớm một chút chứ. Sớm biết như thế hôm nay tôi đã đến trễ một chút...."
Jisoo tỏ vẻ thần bí liếc tôi một cái: "Nini, hôm nay có phúc lợi này là vì em có đúng không?"
Tôi sửng sốt: "Hả, tại sao?"
Chị ấy chỉ vào người tôi: "Bởi vì
hôm nay chỉ mình em đến muộn!"
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro