Chương 118
Khi Charlotte tỉnh giấc, hình như bên ngoài trời đang mưa rả rích, rèm cửa sổ vẫn buông thành thử mờ mịt không rõ ngày hay đêm. Theo thói quen, cô tìm kiếm Engfa nhưng kế bên chẳng có ai, Engfa không ở bên cạnh cô. Charlotte nhìn đồng hồ báo thức để trên tủ đầu giường, hóa ra đã gần trưa rồi. Cô xoa trán, đỡ người để gượng dậy một cách run rẩy. Ngoài cửa có tiếng bước chân nhẹ nhàng vang lên, Charlotte ngước mắt nhìn Engfa đẩy cửa bước vào.
Engfa mặc đồ ở nhà đơn giản chỉ áo phông quần đùi.
Thấy Charlotte đã tỉnh, cô tiến lại gần về phía Charlotte, khom lưng, duỗi tay thay Charlotte sửa sang phần tóc rối bời rồi hôn trán đối phương, cưng chiều nói: "Dậy rồi à? Trong người còn khó chịu không? Hôm qua chị có chút mất kiểm soát."
Như thể giấc mộng tươi đẹp mình từng mong mỏi suốt bao năm qua nay đã trở thành sự thật, lòng Charlotte gợn sóng, có chút mất tự nhiên khi đáp lời: "Vẫn ổn mà."
"Chị dậy đã lâu chưa?" Giọng cô khàn đặc, lảng sang chuyện khác.
Engfa đứng thẳng lưng, ánh mắt nhìn gương mặt cô, cười nhạt: "Sớm hơn em một tẹo thôi. Đói chưa thế?" Không biết có phải do xung quanh đang quá tối tăm mịt mù hay không mà Charlotte đột nhiên cảm giác vẻ mặt Engfa không chỉ hàm chứa sự dịu dàng mà còn đang nhiễm thêm một thứ gì đó khác.
"Có một chút." Charlotte quan sát Engfa.
Nhưng chưa kịp dò xét, Engfa đã xoay người đến bên cửa sổ, kéo rèm lên, giọng điệu thoải mái: "Vậy mau đi rửa mặt mũi đi chứ, chị đã chuẩn bị xong bữa sáng rồi. Muốn chị mang đồ vào trong này dùng bữa bên cửa không? Ngoài trời đang mưa, vừa ăn sáng vừa lắng nghe tiếng mưa hẳn sẽ thích ý lắm."
Tầm mắt Charlotte hướng về phía bầu trời âm u, đúng là mưa thật rồi.
"Cũng được." Cô đè nén cảm giác kỳ quái vừa mới trỗi dậy, lấy quần áo tiến tới nhà tắm, săn sóc hỏi: "Marima và Nudee đâu? Hai người đó ăn rồi à?"
Engfa thản nhiên trả lời: "Ăn rồi, hai đứa đã ra ngoài. Hiếm khi rảnh rỗi được hai hôm nê chị cho hai đứa nghỉ ngơi, đi dạo loanh quanh đây đó. Em thấy ổn chứ?"
"Nếu em nói em không đồng ý thì sao?" Charlotte đùa giỡn.
Engfa cười bảo: "Vậy chị chỉ có thể bồi thường cho em bằng... bản thân mình thôi." Giọng điệu cô mang theo ý cười, rồi bỗng nhiên nó phai nhạt dần đi, để đến mức Charlotte gần như không thể nghe rõ những từ cuối cùng.
Charlotte nhíu mày, tắt bàn chải điện, thanh âm Engfa lại vang lên: "Trợ lý Marima no.2 đã đăng nhập, xin hỏi chủ nhân cần em làm gì ạ?" Thanh âm như xa như gần: "Cần em cởi áo tháo thắt lưng phục vụ cho ngài không ạ?"
Charlotte thả lỏng, bật cười giễu cợt rồi đưa tay lạnh lùng đóng cửa nhà vệ sinh, tiện thể khóa trái. Cô thay áo ngủ, phát hiện dấu hôn trên xương quai xanh liền lấy đầu ngón tay nhẹ nhàng chạm vào, trên gương mặt thanh lãnh hiện lên nụ cười vừa ngại ngùng lại vừa mềm mại. Ngoài cửa nhà tắm, Engfa đứng như trời trồng, vành mắt dần ửng đỏ.
Khi Charlotte rửa mặt xong đi ra, Engfa đã sắp xếp bữa sáng ổn thỏa trên chiếc bàn nhỏ đặt bên cửa sổ. Cô ngồi dựa vào khung cửa nhìn ra bên ngoài, mái tóc dài đã che đi biểu cảm trên gương mặt nhưng Charlotte vẫn cảm nhận được sự buồn bã toát ra từ đối phương. Tâm trạng cô vì vậy cũng xuống dốc, cô tiến tới ngồi xếp bằng đối diện Engfa. Engfa lấy lại tinh thần, khẽ động khóe miệng nhằm nở nụ cười.
"Sao lại không vui?" Charlotte trầm mặc hai giây, quyết định vào thẳng vấn đề.
Engfa sửng sốt đôi chút, cô há mồm vừa định chối thì Charlotte đã bổ sung chắc nịch: "Từ lúc em dậy đã để ý tâm trạng chị không tốt rồi." Charlotte suy tư, bắn thẳng hồng tâm: "Tức là từ tối hôm qua, hoặc sáng sớm nay lúc em còn chưa tỉnh đã xảy ra chuyện gì đó?"
Engfa thật thán phục độ nhạy bén Charlotte dành cho tâm trạng của bản thân mình, á khẩu không biết phải đáp sao. Cô nuốt nước bọt, bất đắc dĩ thừa nhận: "Char à, tâm trạng chị đúng là đang không tốt thật. Tuy nhiên em hãy ăn trước đi, ăn xong, chúng ta nói chuyện được không?" Vốn cô cũng không định lừa mình dối người nữa, có điều tạm thời cô chưa biết phải vạch trần mọi việc như thế nào.
Câu hỏi của Charlotte xuất hiện vừa khéo tạo điều kiện cho cô. Nhưng Engfa thương Charlotte mệt nhọc cả đêm, bây giờ mà không tranh thủ ăn uống đi thì e rằng nói xong chuyện chẳng ai trong số họ có thể ăn ngon miệng nữa.
Lòng Charlotte loạn như cào cào, đôi lông mày thanh tú của cô nhíu chặt, nghiêm túc nói: "Bây giờ chị nghĩ em có thể ăn được ư?" Nhất thời cô không tài nào đoán được Engfa ưu phiền vì vấn đề gì, song trực giác mách bảo cô nó rất nghiêm trọng.
Vẻ mặt Engfa khổ sở, cứ muốn nói lại thôi thành thử Charlotte cũng xót, cô thở dài hỏi: "Thế chị thì sao?"
"Chị ăn rồi." Chỉ nghĩ đến chuyện không biết Charlotte đã phải đánh đổi những gì, rồi cả những cơn đau quái dị không ngừng bủa vây đối phương thật giống như cái giá phải trả là Engfa chẳng còn thiết tha ăn uống.
Rõ ràng Charlotte không tin.
Cô nâng dao nĩa lên, chia một nửa cho Engfa, giọng điệu có chút cứng rắn: "Ăn với em thêm một ít đi."
Engfa nghe hiểu ý cô, không thể làm gì khác ngoài thuận theo. Hai người lẳng lặng ăn, cả căn phòng chỉ còn sót lại tiếng mưa rơi ngoài cửa sổ.
Ăn mà chẳng biết mùi vị.
"Bây giờ chị đã nói được chưa?" Đợi đến khi Engfa dừng lại, Charlotte mới buông dao nĩa.
Cô nhận lấy khăn ướt Engfa đưa để lau tay và miệng, vẻ mặt nghiêm túc hướng về phía Engfa. Ánh mắt Engfa nặng nề. Thật ra cô sợ hãi tột độ, cô sợ chuyện đời trước bất thình lình ập tới sẽ chen vào mối quan hệ hài hòa vất vả lắm mới có được ở đời này của hai người, tạo ra những vết nứt mà chỉ cần xé toạc chân tướng ra thôi thì niềm hạnh phúc hiện tại bọn họ sở hữu sẽ tan thành bọt biển.
Nghĩ thì nghĩ vậy, cô vẫn nhẹ nhàng đáp một tiếng: "Ừm." Không làm cho rõ thì từ nay về sau cô sẽ mãi mãi không bao giờ có thể an tâm.
Cô chậm rãi đưa tay vào túi áo rút ra vật gì đó đưa đến trước mặt Charlotte, xòe tay - miếng ngọc cầu bình an màu đỏ máu đang im lìm nằm trên lòng bàn tay cô. Tim Charlotte như đứt nhịp, song cô vẫn nỗ lực giữ bình tĩnh, dốc hết sức mình để kìm nén hết thảy xúc động.
"Cái này là vật trung gian sao?" Lời nói của Engfa quá mức khủng khiếp.
Câu hỏi nằm ngoài dự kiến của Charlotte, Charlotte thậm chí còn không kịp hiểu ra vấn đề.
"Trung gian gì cơ? Chị nói gì vậy?" Cô che giấu theo bản năng, nhưng nỗi hoảng loạn thoáng qua vẫn bị Engfa phát giác.
Engfa biết hẳn mình đã đoán đúng, bàn tay đang duỗi không khỏi run rẩy, thanh âm nhẹ nhàng chẳng phù hợp với giọng điệu chắc như đinh đóng cột: "Là vật trung gian giúp chúng ta sống lại, hoặc là để thời gian chảy ngược dòng." Nói đến đây rồi thì bức màn mỏng manh chắn giữa hai người bọn họ chính thức được vén lên.
Charlotte đờ người, bàng hoàng nhìn Engfa.
Ý P'Fa là sao?
Chị ấy biết bản thân được sống lại, đồng thời cũng biết mình cũng vậy? Chị ấy... vừa mới phát hiện ra hay ngay từ đầu đã biết?
Không, không phải.
Hẳn chị ấy đã phát giác từ rất lâu, chỉ là P'Fa vẫn luôn che giấu rất tốt điều đó. P'Fa đúng là phải ý thức được việc mình sống lại chứ, bằng không sao có thể thay đổi trong thời gian ngắn như vậy được...
Tâm trí Charlotte rối bời với hàng nghìn hàng vạn ý nghĩ.
Tại sao đang giấu lại thôi? Chẳng lẽ chị ấy đã nhớ lại điều gì đó không nên nhớ lại ư?!
"Em không hiểu chị đang nói gì?" Charlotte cố gắng lạnh lùng, cô sợ Engfa chỉ đang thăm dò mình mà thôi.
Thế nhưng giọng cô vẫn hơi run, khó có thể kiểm soát. Engfa càng ngày càng tin vào suy đoán của ban thân, rõ ràng đã có chuyện gì đó xảy ra và Charlotte không muốn mình phải cảm thấy đấy là gánh nặng nên mới cố gắng giấu giếm.
Mắt cô ngập nước, cô nắm chặt lấy tay Charlotte, vì khắc chế cảm xúc nên giọng khàn tới mức như trở thành giọng của một người khác lạ: "Char, đừng lừa dối chị nữa, chị đã nhớ ra rồi, thật xin lỗi vì tới tận bây giờ chị mới nhớ ra."
Vết nứt đã từng chia cắt họ bên âm bên dương đã biến mất kể từ khi hồi sinh giờ đây lại xuất hiện chắn giữa hai người. Charlotte há miệng song không tài nào tìm lại được thanh âm của mình. Cô không biết nên nói gì, cũng sợ mình càng nói lại càng sai. Cô vẫn không thể xác nhận rốt cuộc phạm vi cái 'nhớ ra' của Engfa nằm ở đâu.
Engfa thấy Charlotte không nói lời nào bèn khịt mũi một cái, nói tiếp: "Char, chị sống lại vào tháng năm năm ngoái, chị đoán thời điểm em sống lại sẽ sớm hơn chị một chút, bởi vậy nên em mới có thể sắp xếp mọi thứ cho chị ổn thỏa, bao gồm việc nhờ Heidi kí hợp đồng với chị sớm hơn thời gian thực, rồi còn giúp chị chăm sóc bố mẹ. Lúc vừa trở lại trần gian, chị còn nghi không biết có phải mình đang nằm mơ không, có khi nào cả quá khứ lẫn hiện tại đều là một giấc mộng, một ảo tưởng của bản thân hay chăng. Nhưng chị đã xác thực nhiều lần, bất kể là trước kia hay bây giờ đều không phải mơ. Chị thật sự đã chết một lần, rồi lại sống dậy một lần."
Tiếng hít thở của Charlotte như nặng nề rõ nét khi cô nghe thấy chữ 'chết', đốt ngón tay cũng trắng bệch do dùng sức siết chặt.
"Chị từng cho rằng đó là do trời xanh thương hại nên mới cho chị thêm một cơ hội sửa chữa lỗi lầm. Cho đến tối hôm qua..." Engfa đã bắt đầu nức nở: "Cho đến tối hôm qua, khi chị chạm vào miếng ngọc này, ký ức đột nhiên ùa về, bấy giờ chị mới thực sự nhớ ra rõ ràng không phải trời xanh thương xót gì hết, là em, là em đã liều mạng đánh đổi để kéo chị trở về..."
"Em đã trở lại sau khi chị chết, khi thấy miếng ngọc này, em nhớ tới những lời đại sư Đạo Không từng nói, em năn nỉ mẹ chị hoãn việc hỏa táng bởi em tin là còn cách. Nhưng mẹ chị nghĩ em ăn nói hàm hồ, không chỉ không tin em mà còn đuổi cậu đi. Nhưng em không muốn từ bỏ niềm hy vọng, bắt đầu lên đường tìm kiếm đại sư Đạo Không. Em đã chấp nhận trả một cái giá đắt để có thể nhận được sự đồng ý của đại sư, vì thế nên đại sư mới giúp em làm phép, đánh đổi sự sống lại của cả hai chúng ta..." Thực ra ký ức của cô rất vụn vặt, song khi quan sát vẻ mặt Charlotte, cô tự hiểu mình nói cũng trúng tám, chín phần mười.
"Char, vất vả lắm chúng ta mới có thể đi đến hiện tại, em thật sự còn tính giấu chị đến khi nào? Em muốn chị cứ mãi áy náy, cứ mãi u u mê mê như bây giờ sao?" Engfa nắm chặt bàn tay nhỏ bé mềm mại của Charlotte, không kìm được xúc động, nước mắt cứ thế tuôn rơi từng hạt, từng hạt một.
Họng Charlotte khô ráp đến mức đau đớn, trái tim cô tan nát thành từng mảnh. Môi cô run rẩy, giọt nước treo đầu mi rốt cuộc cũng rớt xuống.
Mọi điều Engfa nói đều đúng.
Quãng thời gian cô chôn sâu dưới đáy lòng không dám hồi tưởng cuối cùng cũng phải trồi lên. Tất cả đánh đổi đều không đáng sợ bằng sự thật rằng một thế giới nơi không còn Engfa đã từng tồn tại - rõ ràng như vậy, không thể chối từ, Engfa đã ra đi. Cả một cuộc đời yêu cũng được, hận cũng được, là gì thì cô cũng sẽ không còn được gặp lại cô ấy nữa.
Cứ như thể thứ cảm xúc khắc cốt ghi tâm đó chỉ là một giấc mộng điên cuồng cô ấp ủ suốt hai mươi ba năm qua.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro