Chap 15
"Đêm nay, chúng ta thuộc về nhau."
Victoria cười gian tà. Mục đích của cô cuối cùng đã đạt được. Vuốt nhẹ mặt Seulgi lần nữa, Victoria lần tay xuống dưới và chuẩn bị thanh toán nốt số nút áo còn lại.
Ộc....oẹ...
-Ahhhhhhhhh......
Victoria hét toáng lên khi Seulgi bỗng chốc bật dậy phun hết mọi thứ vào người cô. Sau đó Seulgi lại nằm vật ra đó ngủ li bì. Victoria ngồi đó kinh tởm với những thứ gớm ghiếc trên người mình. Victoria tức muốn chết. Bao nhiêu thứ dơ bẩn khi không dính đầy người cô trong khi con người kia lại sạch sẽ và ngủ ngon lành. Cuống cuồng chạy vào nhà tắm. Victoria mất cả tiếng để xối rửa gột sạch cái chất nhờn nhờn kinh khủng kia ra khỏi người mình.
Bước ra khỏi phòng tắm lần nữa. Victoria lưỡng lự khi tiến lại gần giường, tay cầm khăn tắm thủ thế. Sau một hồi suy nghĩ Victoria quyết định ra sofa ngủ. Chật vật một tí còn hơn là cố giở trò rồi lĩnh thêm một trận nữa. Đêm đó là một đêm dài với Victoria.
(Sáng hôm sau)
A nae wangjanim! Eonje i momeul guhareo wa jusil tengayo?
-Alo..
Tiếng điện thoại làm Seulgi giật mình, sờ lần vào túi quần tìm điện thoại ra nghe. Giọng Seulgi vẫn còn trong trạng thái nửa tỉnh nửa mê, đầu óc vẫn còn choáng váng.
"SEULGI" -Giọng Sooyoung quát qua điện thoại. -" Làm thế quái nào cậu lại ở đó hả?"
-Ở đâu?
Seulgi vẫn còn ngơ ngác, cố gắng tỉnh táo để tiếp thu những gì Sooyoung vừa nói. Giờ Seulgi mới chú ý tới căn phòng lạ hoắc.
"Nhà Victoria. Sao cậu lại qua đêm ở đó?"
-Qua đêm? Nhà Victoria? Ôi trời mình chẳng hiểu gì cả.
"Ở nguyên đó đợi mình đi. Đừng bước chân ra khỏi cửa nếu không muốn đám paparazzi làm thịt cậu."
Tắt máy. Seulgi lắc mạnh đầu một lần nữa. Bây giờ Seulgi mới để ý kĩ căn phòng này. Nó mờ ảo nhưng loè loẹt khủng khiếp. Mùi nước hoa nồng nặc khiến Seulgi muốn buồn nôn. Đưa mắt nhìn về phía ánh sáng hắt ra nơi cuối phòng, Seulgi có thể lờ mờ nhận ra đó là phòng tắm. Cánh cửa mở ra, Victoria xuất hiện với cơ thể đã đầy đủ vải hơn hôm qua.
-Tình yêu, ngủ ngon chứ?
Victoria nở một nụ cười quyến rũ nhất có thể nhưng Seulgi dù có cố gắng nhìn thì chỉ thấy đó là một nụ cười méo xẹo. Đôi mắt Victoria dù đã được dặm một lớp phấn dày nhưng vẫn không che đi được vết quầng thâm. Đêm qua đã khiến thân xác Victoria trở nên tiều tụy.
-Tôi làm gì ở nhà cô thế?
-Làm gì? Seulgi ngây thơ quá. Tất nhiên là qua đêm rồi.
Victoria xà vào lòng Seulgi. Ngay lập tức cô bị hất ra một cách phũ phàng và nhận được cái quắc mắt của Seulgi.
-Tôi biết là qua đêm. Nhưng ý tôi muốn hỏi là tại sao tôi lại ở đây?
-Seulgi thật biết cách phụ người khác mà. Đêm hôm qua mặn nồng như vậy mà giờ lại nói chuyện với em kiểu đấy. Em đã vất vả " chăm sóc" Seulgi cả đêm đấy. Victoria tủm tỉm cười.
-Tôi?-Seulgi chỉ vào mình. -Cô? - Chỉ vào Victoria.
Victoria tất nhiên là gật đầu theo kiểu"bẽn lẽn" rồi. Seulgi đột nhiên bật ngửa cổ ra sau cười lớn. Dù đang rất đau đầu nhưng Seulgi không thể nhịn cười được với cái chuyện mà Victoria vừa mới nói.
-Seulgi cười cái gì chứ? - Victoria hơi lo khi thấy phản ứng của Seulgi không như mình dự đoán.
-Vớ vẩn. Dẹp đi. Tôi với cô sao? Không bao giờ có chuyện đó.
- Tại sao lại không chứ?
- Cô nghĩ mình xứng tầm với tôi sao? Seulgi nhếch miệng cười. Đời đã dạy cho cậu cách mỉa mai.
-Xứng hay không thì Seulgi cũng phải chịu trách nhiệm với em.
-Tại sao tôi phải chịu trách nhiệm với cô khi mà chúng ta chẳng có chuyện gì với nhau.
- Sao Seulgi dám chắc là không có?
-Tôi dám cá là hôm qua cô ngủ ở đó.
Seulgi hất mặt về phía ghế sofa. Victoria chột dạ quay lại nhìn.
- Làm sao Seulgi biết?
Giọng Victoria có chiều hướng nhát gừng đi. Cô nàng nghĩ là đêm qua Seulgi đã tỉnh và nhìn thấy mình nằm ở đó.
-Sao tôi lại không biết chứ?
Seugli cười đểu. Nhưng ngay sau đó Victoria còn cười lớn hơn.
- Biết là vậy đi. Nhưng liệu đám paparazzi dưới kia có chịu tin những gì Seulgi nói không?
Seulgi khựng lại, thở dốc tức giận. Cùng lúc đó thì có tiếng gõ cửa và tiếng Sooyoung léo nhéo bên ngoài. Seulgi lao đến mở cửa ngay tức thì.
-Seulgi, cậu ổn chứ?
-Mình sẽ ổn nếu thoát khỏi căn nhà này.
Seugi lia mắt về phía Victoria. Cô nàng đang ngồi nhâm nhi ly cà phê sáng. Sooyoung hằn học tiến lại.
-Cô là loại con gái gì vậy?
Victoria làm ngơ không thèm trả lời. Sooyoung định đốp cho cô ta một trận nhưng Seulgi đã ngăn lại.
-Chấp làm gì con người này Sooyoung. Đưa mình thoát ra khỏi đây đã.
-Hừ. Đám paparazzi.... Cô gọi họ đến đúng không?
-Haha... Cô hỏi làm gì khi đã biết đáp án.
Victoria thất sắc thật sự. Sự bình thản và mỉa mai của Seulgi làm cô ta run sợ trong lòng. Cứ như là Seulgi đã có chuẩn bị đối phó rồi vậy.
- Chết tiệt.
Sooyoung tức giận đá mạnh vào ghế sofa.
-Đi thôi Sooyoung.
Seulgi đập lên vai Sooyoung rồi kéo đi khi thấy Sooyoung có dấu hiệu sắp bùng nổ. Sooyoung chuyển hướng và đi ra ngoài cùng Seulgi. Đám paparazzi đã lên đến tận cửa nhà Victoria. Cửa vừa mở ánh đèn flash làm Seulgi choáng ngợp. Vất vả lắm Sooyoung mới che chắn được cho Seulgi và đi xuống xe. Đám paparazzi nhất quyết không buông tha. Chuyện Seulgi qua đêm tại nhà một nữ thần tượng là một tin sốt dẻo.
"Rầm"
Sập cửa xe vào Sooyoung lái xe đi trong sự đeo bám nhiệt tình của đám phóng viên.
-Con nhỏ đó muốn gì đây?
-Đám cưới.
-Cái gì?
"Kétttttttttttttttttt"
Sooyoung giật mình thắng gấp làm Seulgi mất đà chúi người về phía trước.
-Cậu lái xe kiểu gì vậy?
Seulgi bực dọc lên tiếng trách móc.
-Mình xin lỗi....nhưng...cái gì..cơ..... đám cưới...?
Seulgi nhún vai. Cậu đã nhìn thấu tâm can con người đó. Sooyoung hít thở sâu lấy lại bình tĩnh rồi tiếp tục lái xe đến công ty. Điên tiết hơn là dù sáng nay chuyện này mới xảy ra, nhưng nó đã lên bản tin buổi sáng.
(SM TOWN)
Đám phóng viên đã bu kín cả bên ngoài. Nhác thấy bóng xe Seulgi là họ lao ngay bu xung quanh xe, nhanh đến nỗi các bảo vệ không định thần nổi. Ngay lập tức, một đội ngũ bảo vệ được điều ra đó giải vây cho Seulgi. Sooyoung chật vật lắm mới mở được cửa xe mà lôi ra Seulgi ra. Các bảo vệ cũng ra sức đàn áp đám phóng viên lại. Seulgi vẫn còn nguyên nét khó chịu, bực dọc trên mặt. Cậu bước xuống xe và đi hiên ngang trong vòng vây của bảo vệ. Seulgi không thèm để mắt đến bất kỳ phóng viên nào hết. Cậu chỉ nhìn trực diện vào tấm lưng Sooyoung phía trước. Thực ra Seulgi đang cố giữ phong thái lạnh lùng để che đi sự lo sợ, bối rối. Seulgi nhìn chằm chằm vào lưng Sooyoung vì giờ đây nó là thứ vững chãi nhất đang che chắn cho cậu.
Trong công ty các nhân viên chạy tới chạy lui, cả công ty náo loạn cả lên như sắp xảy ra động đất. Vào bên trong, Seulgi mới thoát khỏi cái vẻ lạnh lùng đi một chút, khuôn mặt đã nhìn thấy sự mệt mỏi. Chủ tịch Lee đã đợi sẵn trong phòng họp. Seulgi ngồi xuống trước, bóp trán một cách chán nản. Sooyoung ngồi xuống sau, vẫn chưa nén được cơn tức.
-Sao cậu bất cẩn vậy chứ Seulgi?
Chủ tịch Lee đang cố gắng giữ bình tĩnh, và hỏi Seulgi bằng giọng nhẹ nhàng hết sức có thể. Thời gian này ông gặp đủ hạn rồi. Ngay khi xem bản tin buổi sáng, chủ tịch đã tức tốc gọi cho Sooyoung đến trình diện và bắt Sooyoung đi đón Seulgi về.
-Tôi xin lỗi...
Seulgi chẳng còn muốn giải thích gì thêm nữa. Cậu mệt lắm rồi.
-Nhưng... Victoria chưa phát hiện ra bí mật của cậu sao?
Sooyoung chợt nhớ ra chuyện quan trọng nhất.
-Ừm. Theo mình thì là chưa.
-Làm thế nào...? - Chủ tịch Lee cũng tò mò vì Victoria giở trò đó với Seulgi cả đêm mà lại không phát hiện ra điều gì.
-Tôi làm sao biết được. Cái đó phải hỏi cô ta kìa. Khi tôi tỉnh, quần áo tôi vẫn còn nguyên vẹn và cô ta thì vẫn cố ve vãn tôi.
Lần này thì Seulgi bực thật sự. Seulgi đang gắt gỏng với chính chủ tịch của mình. Nhưng hiểu được áp lực mà Seulgi đang phải chịu đựng nên chủ tịch không chấp.
-Tôi không nghĩ là Victoria lại dùng cách này.
-Cũng do tôi bất cẩn.
- Ừ, nếu cậu không say thì đâu đến nỗi. Mà tại sao cậu lại đi uống say tới mức người ta đưa mình đi đâu cũng không biết thế?
Seulgi im lặng, cậu không muốn nhắc đến lý do đấy, một phần cũng vì chẳng biết phải nói thế nào. Dáng ngồi của Seulgi bây giờ trông mệt mỏi hết mức. Seulgi vẫn còn rất khó chịu trong người. Trận rượu say đầu tiên trong đời đã quật ngã Seulgi. Cơ thể Seulgi mềm nhũn ra không còn muốn cử động nữa. Đầu thì đau như muốn vỡ tung ra. Người Seulgi nóng sốt suốt từ lúc thức dậy. Giờ Seulgi muốn được ngủ một giấc.
-Nhưng...?- Seulgi bất chợt ngẩng lên. -Làm thế nào mà hai người biết tôi ở đó trước cả tôi vậy?
-Chuyện của cậu đã được lên bản tin buổi sáng rồi.
Sooyoung cáu kỉnh thông báo.
-Cái gì? -Seulgi ngồi thẳng dậy. -Bản tin buổi sáng sao? Chết tiệt.
"Rầm"
Cả Sooyoung và chủ tịch đều giật mình trước cú đấm xuống bàn của Seulgi. Cả hai nuốt nước miếng đơ người nhìn Seulgi đang bốc lửa. Sooyoung dám thề rằng đây là ánh mắt đáng sợ nhất cô từng nhìn thấy cho đến nay. Chủ tịch đang nhịp nhịp tay trên mặt bàn phút chốc cũng phải dừng lại ngay lập tức. Seulgi đưa tay lên nhìn đồng hồ.
"Uỳnh"
Seulgi xô ghế ra đứng dậy.
-Chìa khoá.
Seulgi chìa tay về phía Sooyoung chờ đợi. Sooyoung run run đưa chìa khóa xe cho Seulgi mà không dám hó hé nửa lời. Cầm chìa khóa, Seulgi bỏ đi. Trước khi bước ra khỏi cửa, Seulgi buông lại một câu.
-Chuyện này... tùy hai người xử lý.
"Rầm" giật mình lần hai.
Hai người ngồi lại cứng hàm, không còn cất lời nói được gì nữa.
Nhóm RV phải tới công ty trình diện sớm để chuẩn bị họp báo vì vụ bê bối của Yeri. Yeri bị đám paparazzi chộp được ở vũ trường. Quá buồn trước sự thay đổi, lạnh lùng, lãnh đạm của Seulgi nên Yeri đã tìm đến đây như một thú vui giải khuây. Cùng lúc đó thì họ bắt gặp Seulgi đang đi xuống.
-Seulgi oppa.
Yeri hớt hãi gọi. Giọng Yeri lạc đi làm Seulgi chùng lại vài bước để Yeri bắt kịp mình. Nhìn sắc mặt Yeri xanh xao, Seulgi thấy có chút hơi xót trong lòng khi nghĩ mình chính là nguyên nhân. Seulgi đã định hỏi han nhưng ý định ấy chỉ kịp thoáng qua đầu Seulgi và biến mất khi đồng hồ của công ty điểm tám tiếng.
-Có chuyện gì vậy?
Vẫn với cái giọng lạnh lùng ấy. Seulgi nhướn mày nhìn Yeri.
-Oppa không làm chuyện đó đúng không?
Ánh mắt Yeri nhìn về phía Seulgi đầy hi vọng.
-Không. Oppa nói vậy còn muốn nghĩ sao cũng được.
-Em biết là do Victoria giở trò mà. Đúng không?
Cái nhìn của Yeri khiến Seulgi bỗng nhiên có một chút ấm lòng. Giữa bao nhiêu thị phi, bao nhiêu kì thị, Yeri vẫn một mực tin tưởng vào Seulgi.
-Em tin oppa mà. Chỉ cần oppa nói không có gì, em sẽ chỉ tin oppa thôi.
-Ừm. Oppa chỉ ngủ lại đó thôi, chứ không làm gì hết.
Seulgi đã dịu giọng hơn. Yeri cũng vì thế nở một nụ cười. Khuôn mặt Yeri rạng rỡ hơn hẳn.
-Cảm ơn em đã tin anh.
Seulgi cười buồn, và ngay lập tức nhận được cái siết tay thật chặt của Yeri. Yeri cố gắng mạnh mẽ hơn để truyền cho Seulgi một chút mạnh mẽ ấy. Con người trước mắt cô vụt quay trở lại là Seulgi của ngày nào khiến cô hạnh phúc quá.
-Mình phải đi có việc.
Trong giây lát Seulgi lấy lại vẻ lạnh lùng. Nhưng Yeri biết rằng đằng sau vẻ lạnh lùng đó vẫn còn một Seulgi ấm áp. Cô chỉ gật đầu, cười tạm biệt Seulgi và quay trở lại với nhóm mình. Nhóm RV thật sự bất ngờ khi sắc mặt của Seulgi tươi tỉnh hơn hẳn.
Seulgi nhanh chóng xuống nhà xe. Chuyện của mình bị lên bản tin buổi sáng như thế nào không quan trọng, quan trọng là có một người dù bận đến mấy cũng sẽ cập nhật thông tin buổi sáng. Nhấn ga hết tốc lực, Seulgi hướng về nhà thầm cầu mong người đó vẫn còn đang ở nhà. Trong đầu Seulgi lúc này chỉ hiện lên duy nhất hình ảnh người đó ngồi há hốc trước bản tin. Seulgi thật không muốn thế chút nào. Đường vắng làm Seulgi được thế phong nhanh hơn.
"Joohuyn, cậu đừng nghĩ gì về mình hết. Đừng nghĩ gì cả. Mình sẽ giải thích với cậu. Đến lúc đó hãy nghĩ..."
Giữ ga ở xấp xỉ 100km/h, Seulgi dường như đang thách thức cả cảnh sát. Thật may là hôm nay không có công an ở các chốt như thường lệ. Xe của Seulgi phanh gấp lại ngay trước cửa nhà, cùng lúc đó Seulgi đã nhìn thấy Joohuyn đang đóng cửa. Cậu vội vã xuống xe và băng ngay qua bên kia để ngăn Joohuyn lên xe.
-Joohuyn.... Joohuyn ahhh...
Irene có nghe nhưng cô lờ đi. Đầu ngày hôm nay cô đủ sốc rồi. Cô không muốn gặp mặt con người đó nữa.
- Joohuyn...
Seulgi bám tay lên thành xe cố lôi kéo Irene ở lại.
- Mình đang vội.
Giọng Irene lạnh băng làm Seulgi sởn da gà.
- Không. Mình có chuyện muốn nói.
-Lúc khác.
- Không. Ngay lúc này. Mình cần...
Không đợi Seulgi nói hết câu, Irene nhấn ga cho xe đi. Seulgi cũng chạy đuổi theo hết tốc lực.
- Joohuyn... Joohuyn..Mình cần giải thích...Joohuyn...
Irene cho Seulgi hít khói một quãng xa rồi mất hút. Seulgi dừng lại thở dốc.
-Aaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa.........
Seulgi ức chế hét ầm lên. Thời tiết lạnh không xoá đi được vét mồ hôi trên mặt Seulgi. Cậu thất thểu quay trở về nhà.
"Rầmmm"
Cánh cửa bị đóng lại một cách thô bạo. Seulgi cởi giày ném lung tung, tiếp theo là áo khoác bay ngay vào góc nhà. Seulgi lôi điện thoại ra và cố gọi cho Irene. Cô ấy không bắt máy. Điều Seulgi lo lắng đã đến. Chuyện dù thế nào cũng không quan trọng bằng việc Irene sẽ hiểu nhầm Seulgi thế này. Seulgi vội vã quay về nhà cũng là sợ Irene sẽ đi Làm mất mà không có cơ hội giải thích. Seulgi đã bất chấp cả tính mạng để quay về đây chỉ đẻ xin Irene 5 phút giải thích thôi. Vậy mà Irene đã phớt lờ và cho Seulgi hít khói nữa. Seulgi tức giận bỏ lên phòng ngủ. Seulgi không giận Irene, mà giận cái cuộc đời này đã khiến mọi chuyện ra như vậy. Sau một hồi vật vã trên giường, vì quá mệt mà Seulgi ngủ thiếp đi.
Một bàn tay đặt nhẹ lên trán làm Seulgi giật mình thức giấc. Seulgi lờ mờ nhìm người đó qua ánh đèn ngủ.
- Xin lỗi, em làm anh thức à?
Seulgi cố gượng cười khi nhận ra đó là Yeri.
-Không sao.
Seulgi đưa mắt nhìn ra bên ngoài. cỏ vẻ như trời đã tối.
-Em làm gì ở đây thế?
- Em đến thăm anh. Không được sao?
- Không, ý anh không phải vậy. Làm thế nào mà em vào nhà được thế?
- À, em đi cùng quản lý Choi đến đây. Em nghe nói hôm qua anh đã uống rất nhiều rượu.
Seulgi cười, đỏ mặt vì xấu hổ. Không uống được còn bày đặt đi uống rượu gải sầu để bây giờ ra nông nỗi này.
- Oppa. Anh đã có chuyện gì vậy? Sao lại đi uống rượu?
- Anh.... Vì anh quá áp lực nên...
Seulgi ngập ngừng. Cậu không muốn nói với bất cứ ai về chuyện đêm đó ở nhà Irene cả.
- Ừm. Em hiểu mà. Áp lực lớn khiến anh chỉ muốn giải toả.
Yeri tỏ ra đồng cảm. Dường như cô tin mọi điều mà Seulgi nói. Yeri tin Seulgi vô điều kiện.
Chỉ cần là do chính Seulgi nói ra, thì cô sẽ tin.
- Được rồi, dậy đi nào. Quản lý Choi đang nấu cháo cho oppa trong bếp. Ăn xong rồi sẽ uống thuốc. Anh sốt suốt cả buổi chiều đấy.
- Em đến đây từ chiều à?
- Chiều tối. Nhưng lúc bọn em tới thì cả người anh nóng hầm hập ấy.
Yeri nhẹ nhàng đỡ Seulgi xuống bếp. Sooyoung đang loay hoay bắc nồi cháo xuống. Nhìn thấy Seulgi đi xuống, Sôyoung ngoắc miệng ra cười.
- Cậu chịu dậy rồi cơ à? Mình còn tưởng cậu ngủ tới sáng mai luôn để bù cho đêm qua vất vả chứ.
Seulgi phì cười còn Yeri thì liếc mắt đe doạ Sooyoung.
- OK ok. Không đùa nữa. - Sooyoung đưa tay lên đầu hàng.- Yeri đã đòi nấu cháo cho cậu nhưng thực sự mình muốn cậu ăn được nó nên phải giành phần nấu với em ấy.
- Sooyoung unnie.....
Giọng Yeri lần này thực sự không đùa. Cô đã gọi hẳn tên Sooyoung thay vì gọi quản lý Choi như mọi lần cũng đủ thấy cô đang sát khí đằng đằng. Nếu không phải vì đang bận đỡ Seulgi thì chắc chắn Sooyoung sẽ được hưởng tuyệt chiêu mều cào của Yeri. Để Seulgi ngồi ngay ngắn lên ghế, Sooyoung mới đẩy bát cháo lại phía Seulgi. Seulgi chậm chạp ăn từng miếng một. Seulgi cảm thấy ấm lòng nhưng vẫn có một chút tủi thân. Giá như nồi cháo này là do Irene nấu thì dù có khó ăn đến mấy đi nữa Seulgi cũng sẽ tống hết nó vào bụng. Không ai nhắc gì đến scandal của Seulgi hết. Họ muốn Seulgi có một khoảng thời gian thoải mái nhất có thể. Sooyoung không có nói gì với Yeri về việc Seulgi bị trầm cảm cả. Yeri vẫn luôn muốn Seulgi thoải mái. Cô bắt đầu lờ mờ nhận ra chính tình cảm của mình đã đẩy hai người ra xa nhau hơn. Nhưng thế không có nghĩa là cô sẽ bỏ cuộc. Chỉ là tạm thời dừng lại thôi.
Ba người nói chuyện vui vẻ đến tối muộn thì Sooyoung đưa Yeri về để cho Seulgi nghĩ ngơi. Còn lại một mình, Seulgi ngồi chờ Irene về. Nhưng bên nhà Irene cứ tối đen như mực làm Seulgi hụt hẫng. Irene đã thôi chương trình FO cũng chẳng nhận thêm chương trình thực tế nào nữa. Việc Irene về trễ thế này khiến Seulgi lo lắng.
12h đêm. Irene trở về nhà với tình trạng say xỉn. Ít nhất thì hôm nay cô đã tự về được. Seulgi ngồi trước cửa nhà nãy giờ, đã chứng kiến hết. Thấy Irene vấp ngã Seulgi đau đớn không kể siết. Cậu muốn chạy lại đỡ nhưng lại sợ Irene sẽ gạt mình ra. Seulgi đau khổ đấm mạnh vào cửa. Cậu phóng ra xe chui vào và sập mạnh cửa xe. Cậu lái xe đi bằng một tốc độ khinh hoàng. Seulgi lao đi trên đường, nhắm hướng đường cao tốc mà đi. Seulgi cảm thấy stress kinh khủng. Cậu phóng đi không còn biết bất cứ một cái gì nữa. Chiếc xe chiều chủ lướt đi trên đường chỉ bằng một vệt sáng. Tốc độ của xe làm cho công tơ mét trong xe như muốn nổ tung ra.
"Tại sao chứ? Tại sao không cho mình giải thích? Tại sao phải tự hành hạ bản thân như thế? Nếu muốn thì có thể hành hạ mình kia mà."
Seulgi không còn tập trung vào con đường trước mắt nữa. Cậu đang miên man trong những mớ bòng bong của mình.
"Tin...Tin...."
"Kétttttttttttttttttttttttttttttttttttttttt........."
Ánh đèn soi ngược chiều của chiếc xe tải làm cho Seulgi giật mình thắng gấp. Chiếc xe bị kéo lê trên đường, tránh được chiếc xe tải nhưng đâm sầm vào giải phân cách. Seulgi đập mạnh đầu vào vô lăng, trán chảy máu và lịm đi trong cơn đau.
"Cậu ấy sẽ ổn chứ?"
"Chúng tôi sẽ cố gắng hết sức.."
Seulgi mơ hồ nhìn xung quanh khi những tiếng léo nhéo đánh thức cậu. Rồi cậu lại chìm vào một giấc ngủ khác.
-----------------------------------------------------------
Ánh nắng đầu tiên rọi vào mặt làm Seulgi cựa quậy khó chịu và mở mắt. Căn phòng trắng toát và nồng nặc mùi làm cậu khó chịu. Ngay sau đó, vị bác sĩ đi vào phòng và kiểm tra cho Seulgi. Khi bác sĩ đi ra thì Sooyong đi vào.
- Tên chết bầm này. Muốn tự tử thì cũng phải nghĩ đến người khác nữa chứ.
Seulgi ra hiệu muốn ngồi dậy. Sooyoung tiến lại và đỡ lấy Seulgi.
- Mình ở đây bao lâu rồi?
- Hai hôm rồi. May là cậu chưa gãy cái xương nào đấy.
- Vậy à? Ui da.
Seulgi đưa tay lên đầu và nhận ra một miếng băng lớn gần thái dương.
- Chắc cậu chỉ bị hâm đi một chút thôi. Không phải lo đâu.
- Vậy còn chuyện ở công ty thì sao?
- À, hai hôm nay chủ tịch đưa lệnh là không một ai được nói về chuyện này. Công ty chọn giải pháp im lặng.
- Không còn chuyện gì khác chứ?
- À...không...không có. Hì
Seulgi gật đầu. Cậu còn quá mệt để chú ý đến sự ngập ngùng của Sooyoung.
- Cậu đã thu hút biết bao người đến thăm đấy. Chủ tịch này, Siwon này, nhóm RV này, Irene này,....Cả cô Victoria đó...
- Cái gì? Irene đến sao?
- Ừm. Tối nào cũng đến. Sao thế?
Seulgi lắc đầu rồi tủm tỉm cười. Thì ra Irene vẫn còn quan tâm đến Seulgi. Seulgi tự nhủ sau khi ra viên sẽ đến giải thích với Irene. Sooyoung để Seulgi nằm lại như cũ và đi ra ngoài để Seulgi ngủ thêm một chút.
Trời chập choạng tối, Seulgi tỉnh dậy lần hai, đưa tay lên xoa đầu. Sau một hồi cố làm cho cái đầu dịu đi, Seulgi loáng thoáng nhận ra tiếng của Sooyoung và ai đó ngoài cửa.
- Chuyện này nên làm gì đây quản lý Choi?
- Từ từ rồi hãy nói cho Seulgi biết. Cậu ấy còn yếu lắm.
- Nhưng....chúng ta phải nhanh chóng giải quyết chúng.
- Bực thật ấy. Tự nhiêm khi không lại thêm chuyện Seulgi đưa gái về qua đêm ở nhà nữa chứ. Đau đầu.
- Nhưng những bằng chứng này đã được xác minh là chụp tại nhà Seulgi.
- Aishhhhhhhh. Cái đó là của...Mà cậu không cần biết.
- Haizzz. Sao lại trùng hợp thế không biết nữa?
- Đến giờ còn hỏi câu đó sao? Là Victoria đã chuẩn bị từ trước hết rồi. Đồ...hừ. Chuyện này lên hết các mặt báo rồi...
- Cậu nói gì cơ Sooyoung?
Sooyoung giật mình quay lại.
- Er... Seulgi...Mình không...chỉ là...
Sooyoung bất ngờ không nói nên lời. Vừa nãy khi ra ngoài, Sooyoung đã không khép cửa cẩn thận nên cuộc nói chuyện vừa rồi đã lọt vào tai Seulgi.
- Joohuyn đang ở đâu vậy?
- Công ty. Nhưng sao thế? Cậu vào nghỉ đi. Cậu...
Sooyoung chưa nói hết câu thì Seulgi đã giật lấy chìa khoá trên tay Sooyoung và chạy đi. Trong bất ngờ, Sooyoung đã không đuổi kịp Seulgi. Seulgi lái thẳng xe tới công ty. Chuyện cũ chưa giải thích xong lại đến chuyện mới.
Nhân viên trong công ty ngạc nhiên khi thấy Seulgi trong bộ đồ bệnh nhân và chạy khắp công ty. Tay Seulgi đang chảy máu vì lúc nãy cậu đã rút kim ra quá vội.
- Joohuyn....
Irene giật mình quay lại và gần như hét lên khi thấy Seulgi đứng đó với cánh tay và đầu đầy máu. Seulgi hùng hổ tiến vào, cầm lấy tay Irene.
- Đi với mình.
Irene vẫn ngạc nhiên nhưng không thể chống lại Seulgi. Cậu kéo Irene ra xe và lái đi. Irene không hiểu chuyện gì hết nhìn Seulgi ngỡ ngàng. Seulgi đưa Irene về nhà cô ấy, bắt cô ấy mở cửa đi vào nhà và đi theo cô ấy.
- Được rồi. Giờ thì hãy nói cho mình nghe. Có chuyện gì?
Irene đã lấy lại được bình tĩnh và hỏi Seulgi.
- Mình muốn giải thích.
- Mình không muốn nghe.
- Nhưng mình muốn nói. Xin hãy nghe mình. Mình không có đưa gái về nhà.
- Cái đó mình biết. Mình ở sát nhà cậu.
- Và mình cũng không ngủ với Victoria.
- Việc gì mình phải tin cậu?
- Cậu phải tin. Mình không thể làm được điều đó.
- Tại sao chứ? Bỏ tay mình ra.
Irene giật mạnh tay khỏi Seulgi và toan bỏ lên phòng.
- Đây là lý do tại sao?
Irene quay lại nhìn và...
- OMG... Cậu...
Irene trân trối nhìn Seulgi đang bán nude. Chính xác là Seulgi đã lột áo và tháo khăn quấn ngực.
- Đúng. Mình là.... con gái. Thế nên...
Seulgi không nói hết câu vì nhận ra sự ngạc nhiên trên mặt Irene. Irene không dám tin vào những gì đang diễn ra trước mắt mình. Tâm trạng cô lẫn lộn đủ thứ cảm xúc. Seulgi từ tốn mặc lại áo.
- Joohuyn..
- Đừng nói gì hết.
- Mình...
- Tôi nói là đừng nói gì hết. Tôi không muốn nghe.
Irene bịt tai lại. Irene cảm giác như hình ảnh trước mắt mình vỡ vụn. Đâu rồi một Seulgi cute, ấm áp, nhẹ nhàng nhưng mạnh mẽ cô từng yêu. Trước mắt cô bây giờ chỉ còn là một cô gái mang dáng dấp và khuôn mặt của Seulgi. Irene bất ngờ đến mức nước mắt bị đóng băng luôn. Cô cảm giác muốn khóc mà nước mắt không thể chảy ra. Một tay chuyển xuống bịt chặt miệng còn một tay giữ chặt lấy lồng ngực, Irene quỳ sụp xuống. Seulgi định tiến lại gần thì Irene vội đứng lên và lùi lại vài bước.
- Đi đi. Đi ra khỏi đây.
- Không... Joohuyn ahh..
- Đi đi. Đồ lừa đảo.
Seulgi sững người trước câu nói của Irene. Giây lát cậu quay gót và trở về nhà. Seulgi đi khỏi Irene mới bật khóc nức nở. Từng giọt nước mắt thi nhau rơi. Cô không chịu nổi nỗi đau quá lớn này. Giây lát, Irene đứng lên, quệt nước mắt rồi bỏ ra ngoài.
Phản ứng của Irene nằm ngoài sức tưởng tượng của Seulgi. Seulgi thất vọng ghê gớm. Seulgi đã bất chấp mọi hậu quả để cho Irene thấy con người thật của mình. Vậy mà cô ấy lại gọi Seulgi là kẻ lừa đảo. Cậu không muốn thế. Seulgi chạy về trong sự hụt hẫng cao độ. quyết không bao giờ ngó ngàng gì đến Irene nữa. Thế nhưng vừa chạm chân vào bậc cửa, Seulgi đã thấy Irene đóng sầm cửa rồi leo lên taxi đi mất hút. Nhìn Irene đi mà lòng Seulgi không yên. Cậu sợ cô ấy sẽ làm tổn thương bản thân lần nữa. Lao ngay vào nhà, Seulgi thay nhanh bộ đồ bệnh nhân ra, lau qua loa máu trên tay và trán rồi lại đi ra xe. Bằng một linh cảm nào đó, Seulgi lên xe và phóng thẳng tới bar SR.
Seulgi vừa đi khỏi thì Sooyoung đến. Sooyoung hớt hãi gọi Seulgi và tìm khắp các phòng. Đống quần áo bệnh nhân trên giường cùng đống bông băng la liệt càng làm Sooyoung lo lắng hơn. Cô lấy điện thoại ra và cố gọi cho Seulgi lần nữa nhưng đáp lại chỉ là những tiếng tút dài vô vọng. Cô lại lao đi tìm ở những nơi khác nữa. Linh cảm cho cô biết Seulgi sẽ có chuyện.
Tiếng nhạc sập sình làm Seulgi chói tai nhức óc. Cái đầu đau giờ lại đang bị hành hạ. Seulgi len lỏi trong đám thanh niên để timg một hình bóng quen thuộc. Kia rồi, Irne đang ngồi bên mấy ly rượu. Seulgi đang định tiến đến thì nhận ra Irene đang nói chuyện với người bên cạnh. Nheo mắt nhìn thật kỹ, Seulgi nín thở khi nhận ra đó là Dennis Oh. Thời gian và không gian đặc quánh lại khi Seulgi nhìn thấy Irene đang tựa đầu vào vai Dennis Oh. Đôi chân Seulgi bủn rủn không còn đứng vững nữa. Cậu quay đầu và bỏ chạy khỏi quán bar đó. Một tiếng đổ vỡ làm Irene giật mình quay lại nhìn. Một bóng dáng quen quen làm Irene hơi nhíu mày suy nghĩ.
- Chuyện gì vậy Irene?
- À không có gì đâu. Mà cảm ơn oppa. Đoạn video hài hước lắm. - Giọng Irene còn khá tỉnh táo.
- Ừm. Không có gì đâu. Cũng thật tình cờ khi chúng ta gặp nhau ở đây. Anh phải trở về với bạn anh đây. Giờ thì vui lên nhé.
- Ok. Bye oppa.
Dennis Oh vừa nói vừa đút điện thoại trở lại túi quần, vẫy tay chào Irene. Những gì Seulgi vừa nhìn thấy chỉ là lừa mắt thôi. Dennis Oh đến đây cùng bạn vô tình bắt gặp Irene thẫn thờ bên bàn rượu nên tiến lại gần để bắt chuyện. Giọng Irene trầm buồn khiến Dennis Oh khó hiểu chẳng biết làm gì nên bèn cho Irene xem một đoạn video hài trên điện thoại. Chiếc điện thoại trên bàn rung bần bật. Irene bắt máy khi thấy tên người gọi là Sooyoung.
- Tôi nghe đây Sooyoung.
"Irene à, cô có gặp Seulgi không?"
Irene hơi chùng xuống khi nghe giọng Sooyoung có vẻ lo lắng.
"Irene, trả lời tôi đi. Cậu ấy đã kéo cô khỏi công ty mà...."
- Tôi.... Tôi không biết.- Irene ngập ngừng.
"Không phải cậu ấy đã ở cùng cô sao?"
- Không có. Seulgi đã...rời đi ngay sau đó.
Irene cảm thấy một nỗi uất ức dâng trào khi chính cô nói ra cái tên ấy.
"Nếu thấy cậu ấy hay liên lạc được với cậu ấy thì làm phiền cô báo cho tôi nhé."
- Ok. Tôi biết rồi...à..có thể...
Irene chợt nhớ lại dáng người lúc nãy. Cô đã ngờ ngợ nhưng vì người đó mặc đồ quá kín, đèn lại chớp nhoáng và bản thân cô cũng đang giận Seulgi nữa, nên cô đã nhanh chóng lờ người đó khi Dennis Oh gọi.
- ...Có thể Seulgi đang ở quán bar SR. Cô timg thử xem.
"Ok, cảm ơn cô Irene."
Sooyoung mừng quýnh mà quên luôn hỏi Irene có phải đang ở quán bar đó không mà ngắt máy trước. Sau một hồi suy nghĩ, Irene quyết định đi về trong khi cô vẫn chưa uống một giọt rượu nào. Cô không muốn chạm mặt Sooyoung ở đây. Và nếu như Seulgi đang ở đây thật thì cô càng không muốn gặp người đó.
Seulgi lái xe nhanh khủng khiếp. Tai nạn cách đây hai hôm vẫn chưa làm Seulgi sợ. Vết thương trên trán và tay không thấm vào đâu so với vết thương trong lòng cậu bây giờ. Trái tim Seulgi đã vỡ vụn. Seulgi đang rơi vào một hố sâu trống rỗng. Seulgi buông xuôi. Sập cửa xe thật mạnh, Seulgi lao vào nhà và chui luôn vào phòng tắm. Cả cơ thể Seulgi nóng bừng. Cảnh tượng cậu nhìn thấy ở quán bar ám ảnh cậu. Seulgi vào nhà tắm, lột bớt đồ ném lung tung trên sàn nhà tắm rồi xối nước vào người. Nước lạnh buốt chảy từ đầu xuống, ngấm vào da thịt Seulgi vẫn mặc kệ. Seulgi mất hết cảm giác rồi. Mặc cho nước lạnh, mặc cho vết thương rỉ máu Seulgi vẫn đứng yên dưới vòi nước cả chục phút. Mọi thứ dường như đã ổn hơn khi Seulgi bước ra khỏi phòng tắm với một bộ đồ mới khô ráo. Cậu tiến lại và ngồi lên sofa xem TV. Seulgi không có ý định dừng lại bất kỳ kênh nào vì tay cậu đang bấm muốn nát cái điều khiển.
"Bản tin K-pop. Các Seulement đang náo loạn cả lên với tin tức chàng ca sĩ trẻ này ngủ lại nhà nữ ca sĩ Victoria Song, đồng thời trong thời gian vừa qua đã dẫn các cô gái về qua đêm tại nhà riêng..."
"Ầm...Phụp...Rầm...Bùm..."
Seulgi tức giận ném điều khiển vào chính giữa màn hình, chiếc TV nổ tung và bốc khói. Seulgi lao đến đạp liên tục vào chiếc TV giờ chỉ còn là đống phế liệu. Chưa dừng lại ở đó, Seulgi giật mạnh lấy giá đỡ TV, đập lên bàn kính. Chiếc bàn vỡ tan tành những mảnh thuỷ tinh bắn tung toé, một trong số đó đã ghim vào tay Seulgi. Seulgi rút mảnh kính ra và tiếp tục đập đồ mặc cho máu từ tay đang chảy ra. Toàn bộ giá sách, giàn loa, ghế sofa, chậu cây cảnh,... đều bị Seulgi phá tan tành. Seulgi bỏ lên phòng ngủ, cơn điên đã dịu lại sau cuộc đập phá.Nhưng chiếc gương vô duyên trong phòng ngủ đã vô tình làm Seulgi hăng máu lên lần nữa. Sau vài giây đờ đẫn nhìn mình trong gương, Seulgi lao thẳng vào nó...
"Choang...Rắc...Rắc.."
Từng đường nứt tạo thành những vòng tròn đồng tâm xung quanh nắm đấm của Seulgi. Những dòng máu đỏ lăn dọc theo tấm gương rơi tí tách xuống đất.
"Tại sao?"
Thâm tâm Seulgi băt đầu gào thét, môi cậu cũng mấp máy theo tâm trí.
"Choang... Keng..."
Thêm một cú đấm khác. Một vài mảnh kính nhuộm màu đỏ bắt đầu rơi.
*Tại sao lại đối xử với tôi như vậy?*
"Choang...Leng keng...."
Một lần nữa cái gương vỡ ra dưới cú đấm của Seulgi.
*Tại sao lại tàn nhẫn với tôi như vậy?*
"Choang....Loảng xoảng...."
*Tại sao lại quay lưng với tôi?*
- Tại sao?...Tại sao?...Tại sao?...TẠI SAO?????
Mỗi một chữ"Tại sao" chiếc gương lại oằn mình hứng chịu một cú đấm khác. Máu đã nhuộm đỏ cả bàn tay Seulgi. Câu "TẠI SAO" cuối cùng kết thúc hành động điên rồ của Seulgi, cũng là khi chiếc gương không còn gì để vỡ. Seulgi thẫn thờ buông thõng cánh tay đẫm máu. Giây lát ngẩn ngơ nhìn đống gương vỡ trên nền nhà, Seulgi nhận ra hình ảnh của mình trên đó, vỡ vụn.
- Chính là mày. Chính mày đã khiến tao thế này. Chính mày đã chọn con đường đó. Chính là mày đó KANG SEULGI.
Seulgi mất kiểm soát lần nữa, lao ra xe và lái đi. Seulgi không còn biết đi đâu về đâu nữa. Chẳng còn chỗ nào cho cậu đi nữa cả. Seulgi lái xe ra bờ sông Hàn, nơi có lần Irene đã đưa cậu ra hóng gió. Seulgi bước ra khỏi xe, hơi chuếnh choáng vì bị mất máu. Vết thương chưa có dấu hiệu ngừng chảy máu. Seulgi cố gắng đứng vững, lặng ngắm sông Hàn lững lờ trôi. Seulgi lấy chân hẩy một hòn đá xuống sông.
"Tõm"
Đá chạm nước tạo những rợn sóng lăn tăn. Seulgi bất giác nhận ra cuộc đời trước đây của mình mới chính là sông Hàn yên bình, hiền hoà. Chính cậu là người đã ném đá vào cuộc đời ấy. Những viên đá to nhỏ khác nhau tạo nên những gợn sóng to nhỏ khác nhau. Seulgi vẫn cứ ném không ngừng nghỉ. Máu ra nhièu hơn do vận động mạnh, loang lổ cả nền đá. Cuối cùng, Seulgi gục vì kiệt sức. Seulgi quỳ sụp và bắt đầu khóc.
"Rẹtttttttttttttt.................... Bùmmmmmmmmmmmm........"
Trời đột nhiên đổ cơn mưa như muốn xoá đi dấu vết của những giọt nước mắt trên khuôn mặt của Seulgi. Seulgi không thể kìm nén thêm nữa. Đã từ bao giờ Seulgi không còn được khóc như vậy? Seulgi cứ thế khóc. Mấy năm trời dồn nén nước mắt giờ đã bị vỡ oà. Seulgi khóc thật to, mặc cho mưa gió ôm lấy cậu, vỗ về cậu và lau đi nước mắt cho cậu. Khi những giọt nước mắt không còn để rơi nữa, Seulgi ngồi tựa vào xe và tiếp tục tắm mưa. Thoải mái.
*Sông ơi, hãy đưa tôi đi với sông, đưa tôi về với yên bình ngày xưa...*
=========================================================
Irene sau một hồi đi dạo, cuối cùng cũng về nhà. Nhà Seulgi tối om làm Irene hơi thấp thỏm. Nhưng Irene vẫn chưa vượt qua được suy nghĩ rằng Seulgi đã lừa dối mình. Cô đi vào nhà, bỏ bữa tối và lên ôm em Totoro của mình mà khóc. Đồng nghĩa với việc hận Seulgi là cô chưa thể vượt qua được tình yêu của mình. Kang Seulgi vẫn là người cô yêu. Nhưng biết làm sao đây, khi mà chỉ trong phút chốc Seulgi biến thành một người khác, không còn là chàng trai ấm áp ngày nào nữa. Irene hận người đó, kẻ đã đánh cắp đi trái tim cô và đập nát nó. Cô khóc nhiều hơn cho đến tận khi chìm vào giấc ngủ. Trong cơn mơ, cô vẫn còn nấc lên và gọi tên người đó. Ngoài trời đổ mưa lớn.
--------------------------------------------------------------------------------------------
Irene đến công ty sớm. Cô đeo một cặp kính râm để che đi đôi mắt dưng húp. Hôm nay cô định sẽ gặp chủ tịch Lee để bàn về việc đi Nhật một thời gian. Cô cần một khoảng thời gian nhất định.
"Cộc...Cộc...Cộc..."
- Vào đi.
Chủ tịch Lee ngước mắt lên khi thấy Irene bước vào.
- Chào chủ tịch.
Irene ngồi xuống ghế, không có ý định tháo kính ra.
- Tôi có nghe về yêu cầu của cô rồi. - Chủ tịch chú mục vào tờ giấy. - Tôi sẽ suy nghĩ về việc đó. Nhưng sao tự nhiên cô lại muốn sang thị trường Nhật vào lúc này. Nó thật sự không phù hợp với cô cho lắm.
- Tôi...
- CHỦ TỊCH...
Sooyoung hớt hải đẩy cửa vào khi chưa được phép. Irene giật mình quay qua nhìn Sooyoung thở gấp, mặt cắc không còn giọt máu. Chủ tịch Lee nhíu mày vẻ không hài lòng.
- Sao cô lại...?
- Seulgi.....
Irene nín thở khi nghe đến cái tên ấy. Sooyoung quá mệt mà dừng lại nuốt nước miếng. Irene thấy sốt ruột, trong lòng cô có chút bất an .
- Seulgi làm sao? - Irene nóng lòng muốn biết chuyện gì đã xảy ra với Seulgi. Nói cô sẽ không bao giờ quan tâm đến Seulgi nữa là nói dối.
- Seulgi...mất tích rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro