Chap 12
Seulgi vội vã trở về công ty. Sooyoung cũng gọi điện hối thúc cậu. Siwon thấy Seulgi gấp gáp như vậy thì có phần hơi tò mò, nhưng không tiện hỏi nên chỉ đưa Seulgi về công ty nhanh nhất có thể. Vừa về đến cửa công ty, Seulgi đã chạm mặt Irene.
-Seulgi, Siwon oppa. Hai người đi đâu mà vội thế?
-Er... Seulgi thôi...-Siwon giật mình.
-Mình có việc gấp.
-Không phải tập sao?
-Hủy lịch.
Seulgi chạy đi bỏ lại Siwon cho Irene làm cô hơi phật ý. Trước đến nay dù có bận thế nào dù cho ở hoàn cảnh ra sao Seulgi cũng sẽ dành tặng Irene một nụ cười trước khi đi. Irene vì thế mà trở thành một đứa trẻ hư, giờ không có được nụ cười ấy thì đâm ra hậm hực. Mặt Irene xìu xuống như con nít đòi kẹo mà không được.
-Em đi đâu bây giờ hả Irene?
-À... -Irene chợt nhớ ra. -Em phải đi quay FO.
-Vậy em đi đi không muộn.
Siwon nở một nụ cười hiền tiễn Irene ra xe, Irene chỉ thở dài. Có cho cô cả nghìn nụ cười như thế thì cũng không thể bằng một nụ cười của Seulgi. Leo lên xe, Irene rút điện thoại nhắn tin cho Seulgi ngay tức thì. Cô muốn có nụ cười của con người ấy cơ. Không có hồi âm. Biết là giờ Seulgi đang bận chuyện gì đó nhưng mà Irene vẫn muốn nhận được sự hồi âm của cậu. Sau vài chục phút chờ đợi, Irene lăn ra ngủ.
Gần đến địa điểm quay, lái xe gọi Irene dậy chỉnh sửa lại nhan sắc. Có vẻ Irene là thành viên cuối cùng trong gia đình đến đây. Bước khỏi xe và chào mọi người trong gia đình, Irene mới nhận ra sự vắng mặt của Yeri.
-Yeri vẫn chưa đến sao?
Dù ở cùng công ty nhưng việc nhớ hết lịch làm việc của mình thôi đã là cả một vấn đề rồi chứ đừng nói đến việc biết thêm lịch của người khác.
-Cô ấy có việc đột xuất nên sẽ đến muộn hơn một chút.
"Việc đột xuất? Sao mà trùng hợp thế nhỉ? Không lẽ hai người đó..."
-Tuần này là Special FO đấy.
MC Sunny lùn thông báo, cắt ngang dòng suy nghĩ của Irene.
-FO lần này sẽ kéo dài trong vòng ba ngày ba đêm, kỉ niệm FO tròn 3 tuổi. Lần này cũng sẽ có hai khách mời đặc biệt.
Mọi người đều tò mò với thông báo này. Được tham gia FO ở một nơi vừa có núi lại vừa có biển nên ai cũng háo hức. Duy chỉ có Irene là xụ mặt ra khi nghĩ tới mấy ngày liền không được liên lạc với Seulgi. Chiếc xe khách mời đầu tiên đã đến. Irene tròn mắt ra nhìn con xe đen bóng quen thuộc kia. Cửa xe bật mở, lùn lùn mắt hí bước xuống cúi chào. Khỏi phải nói cũng thấy Irene vui đến mức nào. Irene quên hết tất cả nhảy cẫng lên cùng cả nhà. Thần tượng số một của Đại Hàn dân quốc đã ở đây làm cả đoàn náo nức. Irene vui mừng hơn ai hết. Bao nhiêu thất vọng khi nãy, bao nhiêu ấm ức từ lúc chia tay Seulgi đến giờ đều tan biến hết. Seulgi bí mật tặng cho Irene một cái wink bất ngờ, làm Irene đứng tim.
Chú PD thông báo khách mời còn lại cũng vì trùng lịch quay phim nên phải đến muộn. Cả gia đình nhận lấy bản đồ. Không khó để Seulgi nhận ra đây là bản đồ dẫn đến nhà thầy Gu. Run run cầm tờ giấy trên tay Seulgi mới để ý rằng mình là một đứa học trò tệ. Trở thành thần tượng số một nước Hàn đã gần tháng nay rồi mà bây giờ mới quay về thăm thầy. Nếu không có Special FO này thì không biết đến bao giờ Seulgi mới biết đường về tạ tội với thầy. Thật ra cũng không thể trách Seulgi được khi mà lịch làm việc chỉ chừa ra một hai tiếng mỗi ngày cho Seulgi nghỉ ngơi. Chủ tịch Lee chắc cũng cảm thấy có lỗi, nên khi vừa biết địa điểm quay Special FO là đồng ý sắp xếp lịch cho Seulgi đi ngay.
Cả FO rồng rắn nhau đi theo Seulgi. Đến cổng nhà, Seulgi đã thấy thầy ngồi chờ trên phản như ngày nào. Seulgi không nói không rằng một mình tiến đến trước mặt thầy mà hành lễ dập đầu ba cái rồi đứng lên.
-Tốt lắm, ta biết là con sẽ sớm quay về thăm ta mà.
-Vâng. Con đã trở thành nghệ sĩ hàng đầu Hàn Quốc. Con đã đủ điều kiện để quay về thăm thầy.
-Nơi đây luôn là nhà.
-Vâng, thưa thầy.
Seulgi lễ phép đáp lễ. Thầy Gu gật gù hài lòng, đưa tay ra hiệu cho mọi người đi vào. Mọi người líu ríu kéo nhau vào trong sân. Dù có là thần tượng nổi tiếng trước mắt công chúng, thì đứng trước người thầy vĩ đại này, ai cũng thấy mình thật nhỏ bé. Không dập đầu hành lễ như Seulgi nhưng nhất loạt cùng cúi rạp người xuống cung kính, từ thần tượng đến đoàn quay phim từ đạo diễn đến nhân viên. Thời gian không có nhiều cho thầy trò Seulgi hàn huyên tâm sự. Trước khi chia tay cả nhà để tham dự chuyến du lịch đặc biệt, thầy giao lại cho Seulgi một tờ lịch trắng. Seulgi đã suýt khóc khi đón lấy tờ lịch.
Đợi thầy đi khỏi, cả đoàn mới triển khai công việc, lắp đặt hệ thống quay phim, chỉnh giàn ánh sáng, máy quay các kiểu. Loáng một cái, sân nhà thầy đã biến thành một trường quay vô cùng tiện nghi mà vẫn giữ được nét tự nhiên vốn có. FO cũng tranh thủ chỉnh sửa lại từ đầu tới chân trước khi bấm máy.
-Đáng ghét, sao cậu không nói cậu là khách mời?
-Bất ngờ mà. Cậu không thích à?
*lắc lắc * *cười *
-Không thích thật sao? *xụ mặt*
-Không. Ý mình là có thích mà.
16h-Special FO Start.
Việc đầu tiên là phải nhanh chóng check lịch làm việc trong những ngày ở đây. Tất nhiên tờ lịch trắng tinh sẽ là lịch làm việc rồi.
-Không có việc gì cho chúng ta sao?
Sunny thắc mắc khi lật tờ lịch ngó trước ngó sau. Seulgi chỉ cười. Biết chắc rằng chiếc bút duy nhất trong nhà đã nằm trong túi áo thầy, Seulgi lon ton đi mượn bút chú PD rồi cặm cụi viết. Nét chữ thanh thanh dần kín tờ lịch. Seulgi vẫn nhớ như in những công việc năm nào. Cả FO ngạc nhiên trước sự thông hiểu và trí nhớ của Seulgi. Special FO này sẽ vất vả cho đoàn quay phim lắm đây, vì đến tận bây giờ họ mới biết mình phải quay gì, địa điểm quay ở đâu và quay như thế nào.
Seulgi đưa lịch cho chú PD. Sau khi duyệt lại lịch, cho cắt giảm bớt một số công việc có thể làm chậm tiến độ quay, PD cắt cử người đi chuẩn bị cho các địa điểm quay tới, còn mọi người thì chuẩn bị ra biển làm việc.
-Thay bộ đồ nào rộng hơn đi. Đồ bó sát thế này làm sao làm việc ở biển được.
Seulgi ân cần nhắc nhở Irene khi cô đang loay hoay buộc dây giày. Cô ngoan ngoãn nghe lời Irene kêu stylish lấy cho mình một bộ đồ thoải mái và một đôi giày sẫm màu giống của Seulgi. Cô không muốn những thứ màu hồng đáng yêu của mình bị hỏng. Lịch được giản đơn hơn chỉ còn lại việc câu cá và lặn xuống biển đâm cá cho chiều nay. Mọi người chia nhau đồ để cầm. Seulgi tâm lý đưa cho Irene một cái xô màu tím một cái cần câu có phao màu tím còn mình thì xách câu và mũi lao. Mọi người tất nhiên là nhận ra sự thân thiết giữa hai người nhưng tiếng tăm của đôi bạn thân này thì chẳng ai còn lạ gì nữa, nên mọi người tối thiểu hóa sự trêu đùa để tránh làm sứt mẻ tình bạn này.
Đến vùng biển năm nào Seulgi đã từng bắt cá, cả nhà "Ồ" lên kinh ngạc vì nó quá đẹp. Tất cả đều có một cần câu riêng. PD đưa cho họ một hộp đầy giun đất làm mồi. Thần tượng mấy ai đã sờ vào con vật dài ngoằng, nhun nhũn này đâu cơ chứ. Từng người một thử lòng can đảm của mình, cố gắng gỡ giun ra để mắc vào cần, nhưng người can đảm nhất cũng chỉ có thể cầm vào hộp giun mà thôi. Irene còn tệ hơn thế, cô nhất quyết không lại gần hộp giun đó, Sunny cầm hộp giun đưa cho Irene thì cô ấy hét toáng lên và bỏ chạy ra xa. Seulgi ngồi nhìn mà bò lăn ra cười. Yêu cầu là yêu cầu, mỗi người đều phải có cần câu riêng. Seulgi hí hoáy lấy giun ra và móc vào lưỡi câu một cách điệu nghệ.
-Cậu không sợ chúng sao Seulgi?
-Chúng đâu có cắn.
-Nhưng nhìn ghê lắm...
Irene rùng mình. Seulgi chỉ còn biết lắc đầu cười.
-Này. -Seulgi đưa cho Irene cần câu của cô ấy. -Mình móc giun cho cậu rồi đó.
Irene sung sướng cầm lấy cần câu trước những con mắt ghen tị của FO. Eyesmile bắn tía lia. Irene cầm cần câu mà nhảy chân sáo vòng quanh mọi người làm Seulgi phì cười. Irene ghét sâu bọ, giun dế Seulgi biết điều đó chứ. Phút cuối, trước sự đàn áp, biểu tình của cả nhà, Seulgi buộc phải móc giun cho tất cả các cần câu còn lại.
Đem cần câu ra chỗ nước nông, Seulgi hướng dẫn mọi người tung cần và cắm xuống đáy biển để nhử cá. Irene loay hoay cắm thế nào cũng đều bị đổ xuống. Seulgi lại đem cần của mình ra chỗ Irene xem xét. Lạy chúa, Irene cắm xuống nền đất ngay sát chân mình hèn gì mà cứ nhấc chân ra là nó đổ. Seulgi khúc khích cười cắm lại cần câu cho Irene rồi cắm cần của mình ngay bên cạnh. Xong đâu đấy cả nhà về bờ để chuẩn bị đi lặn.
-Thời tiết này mà lặn xuống biển chắc chết mất.
Sunny xoa xoa hai vai suýt xoa. Không sai, bây giờ mới đang là mùa đông, thời tiết khá lạnh. Vừa mới xuống nước một chút thôi nhưng chân ai cũng tê cóng. Nhưng đây là Special FO nên nhất định công việc phải được thực hiện. PD quyết định chỉ cho 4 người tình nguyện đi lặn thui. Nghiễm nhiên là Seulgi xung phong đầu tiên. Cậu đã từng trải qua hai mùa đông giá buốt dưới làn nước này. Ngần ngừ một lát, Irene là người thứ hai tình nguyện đi cùng. Seulgi nhăn mặt lo ngại nhìn sang.
-Cậu chắc chứ? Nước lạnh đấy.
-Mình muốn xem đáy biển.
Irene nói chắc nịch. Đôi mắt Irene ánh lên một tia háo hức. Cô gái yếu đuối của gia đình đã tình nguyện đi lặn, lẽ dĩ nhiên Dong Hae và Yunho hai thanh niên to khỏe nhất nhà cũng (bị) đi theo. Tổ hậu trường đã chuẩn bị được 4 bộ đồ lặn chuyên nghiệp giữ nhiệt. Seulgi nhanh chóng mặc vào rồi quay ra giúp Irene. Những hành động rất tự nhiên và quen thuộc với Seulgi và Irene nhưng lại vô cùng lạ lẫm với mọi người. Có nghe danh đôi bạn cực thân này đấy, nhưng ai nghĩ được là họ lại kè kè bên cạnh và chăm sóc nhau từng tí một như vậy. Chẳng giống bạn bè tí nào.
Làn nước trong xanh mời gọi nhưng lời mời ấy không hề ngọt ngào chút nào. Bốn người lên thuyền ra khơi. Gió thổi hun hút. Quấn một lớp áo khoác quanh người mà Irene vẫn rởn da gà. Cô hơi hối hận khi chọn ra đây lặn xuống làn nước lạnh lẽo thay vì ngồi trong bờ sưởi ấm. Nhưng Irene cũng không đành lòng để Seulgi xuống nước một mình. Cô muốn cùng cậu trải nghiệm những điều mới mẻ.
Seulgi đứng dậy trước, không quên đưa tay ra đỡ lấy Irene đang chới với vì sóng biển đánh mạnh vào mạn thuyền. Đủ độ sâu, Seulgi ra hiệu rồi nhảy xuống nước trước. Irene cắn răng cầu Chúa rồi cũng nhảy xuống ngay sau đó. Cái lạnh buốt lên đến tận óc. Nhưng rồi tất cả những lo lắng của Irene đều tan biến khi cả cơ thể cô hoàn toàn chìm ngập trong nước. Nước biển dưới này ấm hơn nhiều. Không gian dưới đáy biển mờ mờ ảo ảo, kích thích trí tò mò của Irene. Irene ngáo ngơ nhìn xung quanh và dễ dàng nhận ra dáng người nhỏ nhỏ đang lần mò bới từng đám rong rêu, san hô. Irene cũng hòa mình vào thế giới mới. Cô bắt chước Seulgi vạch từng đám rong rêu ra mà không cần biết là mình đang tìm cái gì. Một màu xanh đục bao phủ nhưng Irene vẫn có thể nhìn rõ cảnh vật. Một cảm giác vừa sợ vừa thích thú trước những thứ lạ lẫm này.
Sau một hồi kiếm tìm, Seulgi bơi lại phía Irene đưa cho cô một cái gì đó. Qua làn nước đục, Irene có thể nhìn thấy đó là một con sao biển, Irene thích thú đưa tay vuốt ve nó rồi để Seulgi cất vào giỏ. Bị bao quanh bởi nước biển mà Irene vẫn cố trưng eyesmile ra để cảm ơn Seulgi. Nếu dưới đáy biển mà thở được thì Seulgi sẽ lăn ra cười vì độ ngây thơ của cô nàng này mất. Seulgi lại tiếp tục lặn và chỉ cho Irene thật nhiều điều hay ho mà quên đi mất nhiệm vụ chính của mình. Anh quay phim chỉ có nhiệm vụ quay chứ không thể nhắc nhở được. Chừng hơn nửa tiếng sau hai người mới ngoi lên. Dong Hae và Yunho đã lên tàu từ bao giờ. Mọi người kéo Irene lên tàu trước. Lúc này Seulgi mới ngớ người ra.
-Chết rồi, em quên chưa bắt cá.
Cả đoàn quay phim phá lên cười. Hai người lên trước vì không có kinh nghiệm nên đã không bắt được gì giờ thì con người này lại vì mải chơi mà quên nhiệm vụ. Seulgi ngậm ống thở và lặn trở lại đáy biển. Irene giật mình, nhưng lên tàu rồi mới thấy sức mình đã cạn kiệt nên chỉ còn biết nhìn Seulgi lặn một mình. Biết là Seulgi đã quen với sóng gió nơi này nhưng giờ là mùa đông nước rất lạnh và dưới đáy biển thì có quá nhiều rủi ro nên Irene vẫn thấy lo lắng và cầu mong Seulgi lên thật nhanh. Hai người kia nói chuyện với nhau trong khi đó Irene thì chỉ mải mê nhìn về nơi mà Seulgi đã lặn xuống.
-(bla bla..) con cá mập đó phải to bằng cả cái tàu này mất (bla bla....)
-Cá mập ở đây ư? -Irene hoảng hốt quay qua khi một ít thông tin lọt vào tai cô -Thế Seulgi phải làm sao đây?
Sau vài giây định thần, mọi người cười ngặt nghẽo. Irene vì mải lo cho Seulgi mà nghe câu được câu mất. Tưởng nhầm mọi người bảo ở đây có cá mập lớn chứ thật ra thì Dong Hae nhân lúc đang ở biển mà kể cho mọi người nghe một câu chuyện về cá mập mà thôi. Mặt Irene ngờ nghệch ra phút chốc biến thành màu hồng. Cùng lúc đó thì Seulgi ngoi lên, giải thoát cho Irene.
-Xem mình có gì này.
Seulgi hớn hở giơ ba con cá lên, cả ba người kia cùng ngạc nhiên. Rồi Seulgi lại dốc giỏ ra thêm vài con bào ngư lớn, hai con sứa đục và một cái vỏ ốc tuyệt đẹp.
-Cho cậu này.
Seulgi đưa cho Irene cái vỏ ốc và con sao biển lúc nãy. Bây giờ Irene mới có cơ hội nhìn rõ con sao biển. Nó nhỏ, mỏng và nó có màu tím(bị đột biến :)). Seulgi lấy cái xô hồng ra cho con sao biển đó và múc một ít nước biển vào để giữ cho con sao biển sống. Seulgi muốn đem con sao biển này về cho Irene. Thuyền nhổ neo về bờ.
Đội trong bờ cũng đã gỡ cá mắc câu xong. Irene hâm hở xách xô đem con sao biển và cái vỏ ốc đi khoe, làm ai cũng phát ghen lên được. Trời đã muộn và đội đi biển cũng đã mệt nhoài rồi nên FO quyết định để trò chơi cho ngày mai còn giờ thì về nấu cơm. Cùng với ba con cá mà Seulgi đã bắt được thì cả nhà cũng có kha khá cá. Tối nay chắc chắn cá là món chính rồi. Đội đi biển được miễn cầm đồ nhưng Irene nhất quyết phải tự xách cái xô hồng có con sao biển và ôm khư khư cái vỏ ốc của mình. Mọi người trêu chọc thế nào Irene cũng không chịu đưa nó cho người khác.
-Nặng đấy. Để mình xách cho.
Ngay lập tức xô sao biển nằm gọn trong tay Seulgi. Quà của Seulgi tặng thì chỉ mình cậu ấy có thể cầm thôi. Sunny tếu táo trêu chọc cặp đôi này, chốc chốc lại đòi mượn vỏ ốc của Irene.
Về đến nơi, cả đội lại triển khai chuẩn bị nấu cơm. Đội đi biển tạm thời không phải quay để còn đi tắm. Nhà thầy chỉ có một buồng tắm nên Dong Hae và Yunho bị điều đi chỗ khác. FO còn lại được chia làm hai đội, một đi chợ, một đi kiếm rau. Đội quay phim cũng chỉ có vài người đang loay hoay tít ngoài bãi xe. Nhà chỉ còn Seulgi và Irene.
Bước vào căn nhà tắm, Irene thích thú với buồng tắm kiểu cổ này. Có bồn tắm tròn, có hệ thống đun nước nóng ngay bên trong. Trút bỏ lớp quần áo ướt nhẹp trên người, Irene mới loay hoay tìm vòi nước. Nhà tắm còn quá lạ lẫm với Irene. Vì quá khó chịu với đống quần áo dính dớp mà cô quên kiểm tra nhà tắm trước khi cởi đồ. Sau một hồi nhìn trước ngó sau Irene cũng tìm ra được cái vòi nước. Nhưng dầu gội và xà bông cô lại quên đem vào. Điện thoại thì ném ngoài xe "Ôi điên mất". Bất chợt Irene nghe tiếng hát nho nhỏ ngoài sân cô chợt nhớ ra là Seulgi vẫn đang ở đây. Mừng rỡ, Irene gọi to.
-SEULGI AH.
Theo "phản xạ tự nhiên" Seulgi ném đồ lên phản và chạy thẳng vào buồng tắm. Irene nghe động quay ra.
-Er.....
Irene và Seulgi cùng đứng hình. Một thân thể trắng nõn đang phơi bày trước mặt Seulgi. Chiếc khăn tắm đang được Irene ấp vào người nhưng chỉ đủ che những gì quan trọng nhất. Bốn mắt nhìn nhau. Seulgi há hốc giây lát mới định thần ra..
-OMG...
Rầm.... Xuỳnh..... Uỳnh....
Thói quen vô cùng có duyên của Seulgi đã đẩy cả hai vào tình huống khó đỡ. Seulgi vội giật lùi ra ngoài và tạo nên một loạt tiếng động kinh hoàng. Một người trong, một người ngoài không ai bảo ai mà cùng đỏ bừng cả mặt. May mắn là không còn ai ở nhà. Mất một lúc Seulgi mới ngập ngừng.
-Cậu cần...cần gì thế Joohyun.
-À...mình....er..mình quên dầu gội và xà bông rồi.
-Ừ...đợi mình.
Seulgi chạy ra phản lấy dầu của mình rồi rón rén đi lùi về phía nhà tắm.
-Cậu dùng của mình nhé.
-Cũng...cũng được.
Seulgi quay mặt ra ngoài vòng tay qua cửa đưa đồ cho Irene. Irene cũng rụt rè đưa tay ra đón lấy. Trong giây lát, tay hai người chạm vào nhau, hai luồng xung điện cùng một ampe chạy dọc sống lưng hai người. Seulgi rụt tay lại.
-Tắm nhanh lên cho mình còn tắm.
Nói xong, Seulgi ù té chạy ra giữa sân đứng, mặt nóng rần rần không ai bắt tội mà cứ đứng cúi gằm mặt xuống. Nước biển ngấm vào người thấy lạnh rồi mà vẫn đứng đó tắm sương. Nửa tiếng sau, Irene ôm đồ đi ra.
-Cậu tắm đi không lạnh.
-Er... À..ờm.
Seulgi giật mình quay lại. Mặt Irene vẫn chưa hết đỏ. Trái cà chua di động đưa lại chai dầu gội và xà bông cho thần Apollo. Seulgi rụt rè nhận lấy rồi dợm bước tới. Irene cũng tránh qua một bên cho Seulgi đi nhưng khổ nỗi hai người này hiểu nhau quá cơ, hai ba bước đều cùng về một bên.
-Er...mình đi tắm.
-Ừ thì...đi đi...ai làm gì đâu...
Irene ngại ngùng ôm đồ chạy thẳng ra ngoài còn Seulgi thì nhanh chóng biến mất vào nhà tắm.
Mọi người đều đã trở về. Sân nhà thầy lại nhộn nhịp. Tai nạn hi hữu làm Seulgi và Irene bây giờ phải ngồi mỗi người một chỗ để tránh trạng thái mặt trời mọc giữa buổi tối.
-Nhà bếp ở đâu Seulgi nhỉ?
-Ah...đằng kia nhưng mọi người đừng vào đó. Đấy là phòng cấm. Để em vào bê đồ ra.
Seulgi đứng dậy lóc cóc chạy vào bếp khuân ra một đống đồ có thể cần dùng đến. Cứ ngang qua chỗ Irene là Seulgi lại cúi mặt xuống. Irene định dậy phụ giúp nhưng thấy Seulgi ngại như vậy nên cứ chôn chân tại chỗ.
Công việc làm cá phức tạp xuất hiện. Chắc chắn phải làm hết chỗ cá này thì mới có thể ăn tối được. Lần nào động đến việc làm thịt một con vật gì đó là cả FO lại thi nhau đùn đẩy. Sunny bạo gan bắt thử một con cá đã chết, nhưng vừa cầm lên thì nó giãy đành đạch, Sunny ném nó đi không cần xác định phương hướng làm cả nhà bỏ chạy tán loạn. Dường như kì Special FO này Seulgi đến để xem hài vậy. Ngồi trên phản mà Seulgi bò lăn ra ôm bụng bịt miệng. Sau một hồi định thần, mọi người lại rón rén mon men đến bên chậu cá.
-Seulgi à, cậu biết làm cá không? *aegyo Irene*
Irene không muốn Seulgi vất vả đâu, mà vẫn còn ngại vụ lúc chiều lắm đấy, nhưng cái dạ dày đang biểu tình kia thôi thúc cô đánh liều dùng aegyo để dụ dỗ Seulgi làm cá.
-Seulgi àhhhhhhhhhhhhhh.....
Seulgi phát hoản vì đủ kiểu aegyo khó đỡ của gia đình này. Đúng là thực phẩm có sức mạnh lớn lao. Người kéo tay, người lôi chân cuối cùng Seulgi đành xuống vật lộn với đống cá một mình. Cũng chẳng có gì khó hiểu khi Seulgi lại tiếp tục trở thành đầu bếp chính cho cái đại gia đình lười biếng này. Irene muốn giảm bớt khoảng cách của hai người nên cứ lẽo đẽo theo sau Seulgi để phụ giúp, nhưng chẳng làm được gì mà chỉ phá hoại thêm
5 phút..
-Đưa mình lọ muối nào.
*đưa lọ to*
-Er.. Đây là bột ngọt mà. Thôi để mình lấy.
10 phút..
-Thái hành giúp mình đi. Thái nhỏ thui.
*Thái năng suất*
-Ô mô, cậu thái cho người tí hon ăn à, sao bé tí thế này? Thôi để mình thái.
20 phút
-Cậu làm gì thế Joohyun?
-Quấy canh. *quấy năng suất*
-Ôi trời, cậu quấy nát cá mất.
N phút....
-Yah.... Joohyun, cậu bỏ cái gì vào canh vậy?
-Muối mà. *Bỏ năng suất *
*ôm đầu*- Mình bỏ rồi kia mà.
Seulgi chỉ còn nước vái lạy cô nàng ngồi im một chỗ cho mình làm. Cuối cùng thì cơm cũng xong. Mọi người rục rịch chuẩn bị bàn. Trong bữa, tí một Seulgi lại lén nhìn Irene cứ bắt gặp Irene đang liếc trộm mình là cả hai lại cắm cúi xuống ăn cơm. Bữa cơm chỉ được quay trong tầm 15 phút là PD cho đóng máy để đoàn phim còn ăn tối. FO có một tiếng rảnh rang để dọn dẹp và chuẩn bị cho trò chơi đêm.
Bây giờ đã 10g đêm, mọi người đều đã mệt mỏi nhưng còn 2 cảnh quay nữa, một cho trò chơi và một cho cảnh chuẩn bị đi ngủ. Seulgi lang thang trên twitter, bất chợt điện thoại có tin nhắn.
Fr Yeri: Em nghe tin oppa đang ở FO.
Fr Seulgi: Ừ, oppa vừa ăn cơm xong. Sao hôm nay em không đến.
Fr Yeri: Em vướng quay MV. Vừa được nghỉ thôi.
Fr Seulgi: Vậy à. Em có đến đây không thế?
Fr Yeri: Sao lại không chứ? Có Seulgi oppa ở đó mà.
Fr Seulgi: Bao giờ em đến?
Fr Yeri: Sớm nhất có thể. Em háo hức được gặp Seulgi oppa lắm rồi.
Fr Seulgi: Oppa cũng vậy. Đến đây nhanh đi, sẽ vui đấy.
Fr Yeri: Nhất định rồi. Quay Special FO chắc vất vả lắm. Cố lên nhé.
Fr Seulgi: Oppa ổn. Lo cho em đấy. Hwaiting...
NNgồi từ xa nhìn qua thấy Seulgi đang hí hoáy bấm bấm cái điện thoại rồi cười một mình. Irene nóng mặt. Chẳng lẽ cái điện thoại ấy có gì thú vị hơn cô chắc. Irene muốn qua đó để giật cái điện thoại khỏi tay Seulgi và bắt cậu ấy nói chuyện với mình nhưng ít nhất cô vẫn nhớ khái niệm vô duyên là gì. Chán nản, Irene lôi điện thoại ra check mail và on twitter. Một dòng tweet ngắn làm Irene chợt vui mừng.
"Hôm nay đi SFO, được bơi với Joohyun thật vui. Cô ấy thật ngốc nghếch. "
Irene lại đưa mắt nhìn Seulgi và thầm cười một mình. Quả là rất vui và hạnh phúc nữa. Cô ngốc nghếch cũng được miễn là mãi ngốc nghếch bên Seulgi. Irene cũng đặt một tweet.
"Yêu sao biển tím "
Đúng một tiếng sau, mọi người vào vị trí để tiếp tục quay. Trò chơi đơn giản thôi: chia thành các đội, một người phải ngậm thìa, xúc một trái sơ ri trong bát và đúc cho người còn lại trong 1 phút. Chia đội thành công. Seulgi với Irene về chung một đội. Bát sơ ri và thìa được mang ra.
-Cái gì đây?
Sunny trố mắt nhìn bát sơ ri to đùng, bên trong có được mấy trái sơ ri tí xíu. Thìa thì nông choẹt và ngắn một mẩu. Cái này đúng là chơi khó người ta mà. Các đôi lần lượt thử. Giữ được cái thìa nằm im trong miệng đã khó, lại còn phải xúc được trái sơ ri lăn vòng vòng và đúc vào miệng đối phương thì đúng là cả một vấn đề. 1 phút quá ngắn cho bất cứ tác động nào. Seulgi và Irene là đôi cuối cùng. Cẩn trọng ngậm thìa, Seulgi loay hoay xúc sơ ri, rồi từ từ đưa lên miệng Irene. Hai người đối mặt chẳng khác gì sắp hôn nhau cả. Máy quay zoom cận cảnh nên hai người phải cố gắng thật tự nhiên dù bây giờ mặt cả hai nóng rực. Irene ngập ngừng rồi ngậm lấy trái sơ ri. Chiếc thìa quá ngắn nên môi hai người chỉ còn cách nhau chưa đầy 2cm. Ánh mắt chạm nhau làm Irene tê cứng. Phải mất vài giây Irene mới dứt ra khỏi đôi mắt ấy và lưỡng lự rời ra. Những hi hữu quá tình cờ. Đôi thắng cuộc này sẽ ngủ cùng nhau đêm nay. Không biết nên vui hay nên lo đây.
Sau khi quay nốt cảnh rửa mặt, trình diễn quần áo ngủ mọi người vào nhà. Chăn đã được trải sẵn. Cả nhà nằm hết rồi mà Seulgi vẫn còn tần ngần đứng đó. Ít ra thì mỗi người vẫn còn có một chăn riêng. Irene ngượng ngùng rúc sâu vào chăn. Seulgi cũng vội tắt điện và chui luôn vào chăn của mình.
Tai nạn lúc chiều lại hiện về. Hình ảnh thân thể đầy đặn, trắng không tì vết của Irene ùa về trong tâm trí của Seulgi. Một cơ thể hoàn hảo với ba vòng cực kì tuyệt vời. Dù lúc đó chỉ là bất ngờ và Seulgi cũng không hề cố ý nhưng hình ảnh đó đã vô tình in sâu vào trong tiềm thức Seulgi. Mặt cậu lại nóng lên. Từng đường nét trên cơ thể ấy đều khiến Seulgi rạo rực. Vừa sợ, vừa ngượng nhưng rõ ràng vẫn có chút gì đó tò mò và thích thú trước cơ thể chưa phơi bày hết vẻ đẹp ấy. Ở trong chăn bên kia, nhiệt độ cũng không kém bên này là mấy. Irene nằm im đấy nhưng cái đầu thì không chịu im tí nào cả. Cô nhớ lại đôi mắt Seulgi nhìn mình lúc chiều. Ánh mắt nâu ngỡ ngàng, ngơ ngẩn nhìn cô. Yếu tố bất ngờ không đánh gục đi được chiều sâu của đôi mắt ấy. Chỉ vài giây thôi nhưng Irene biết đôi mắt ấy đã kịp bao quát hết cơ thể mình. Irene biết cơ thể mình đẹp chứ. Thế nên cô gìn giữ rất cẩn thận. Từ nhỏ đến giờ chỉ có appa và umma nhìn thấy thân thể này thôi. Kang Seulgi chết tiệt đã lấy đi những gì cô đã cố công cất giữ. Bất giác Irene nở một nụ cười không hẳn là vui nhưng mang một chút mãn nguyện. Hơi ấm từ chăn Seulgi tỏa ra, Irene cảm nhận rất rõ. Nhắm mắt, Irene cố ru mình vào giấc ngủ, một giấc ngủ mà cô biết chắc chắn sẽ có Seulgi ở trong đó.
Irene tỉnh dậy giữa đêm vì có cái gì đó đè lên bụng. Mắt nhắm mắt mở, Seulgi cố định hình xem nó là cái gì. Mất vài giây để Seulgi nhận ra Irene đã hoàn toàn chui vào chăn của mình và đang ôm cậu để ngủ. Ở nhà Irene có em totoro để ôm quen rồi. Hình như thiếu hơi em totoro và bên chăn của Seulgi ấm quá nên cô mới lăn qua bên này hay sao ấy. Seulgi tỉnh hoàn toàn. Thật may là máy quay đêm đã tắt từ lâu. Mọi người cũng đang ngủ say nên không ai biết. Không nén nổi tò mò, Seulgi quay sang nhìn. Khuôn mặt Irene lúc ngủ trông thật ngây thơ và thánh thiện. Hai khuôn mặt san sát làm Seulgi nóng người. Đôi môi Irene khẽ mấp máy làm Seulgi xao xuyến. Không kiềm chế được Seulgi lén lút rút ngắn khoảng cách nhẹ nhàng đặt môi mình lên đôi môi đang mời gọi ấy. Seulgi cố gắng kìm hơi thở và nhịp tim của mình, chỉ còn lại hơi thở của Irene vẫn đều đều. Một hương thơm ngọt ngào quấn lấy Seulgi làm tê liệt đi mọi giác quan. Thân thể nửa kín nửa hở của Irene tràn ngập trong tâm trí của Seulgi. Bỗng nhiên Irene khẽ cử động rúc sâu vào cổ Seulgi. Seulgi giật mình nhìn thẳng lên trần nhà. Từng hơi thở ấm phả vào cổ làm Seulgi rùng mình. Tay Irene vô thức đưa lên cao và dừng lại nơi ức Seulgi. Tim Seulgi đập loạn xạ ngay chính chỗ tay Irene đang để lên. Đêm ấy, có một người thức tới tận sáng.
=========================
5 giờ sáng.
Seulgi vẫn còn đang thức. Ngủ thế nào được khi mà Irene càng lúc càng rúc sâu hơn vào người Seulgi. Thậm chí là cả cơ thể của Irene đều áp sát vào người Seulgi. Vòng một cọ sát hết mức vào sườn cậu. Đúng là một kiểu tra tấn tàn bạo hết mức. Tầm này mọi người sẽ chuẩn bị dậy. Không muốn ai nhìn thấy cảnh này, Seulgi nhẹ nhàng quay Irene sang hướng khác, kéo chân của mình ra và đắp chăn của Irene vào cho cô ấy. Đột nhiên mất đi hơi ấm, Irene rùng mình và hơi cựa quậy khó chịu. Nhìn thấy thế Seulgi xót lắm đấy muốn kéo Irene trở lại lòng mình ngay lập tức đấy nhưng những tiếng động ngoài sân đã làm Seulgi quay trở lại thực tại.
Irene thức giấc, vẫn chưa tỉnh ngủ hoàn toàn cảm giác một hơi ấm gần lắm vừa mới ngay bên cạnh cách đây không lâu. Vị bạc hà vẫn thoang thoảng đâu đây. Seulgi cũng ngồi dậy ngáp dài.
-Seulgi à, trông sắc mặt cậu kém quá. Cậu sao thế?
Irene lo lắng đến tỉnh cả ngủ khi thấy đôi mắt Seulgi trũng sâu và thâm đen xuống.
-Mình mất ngủ thôi mà.
Seulgi cười cho qua chuyện. Biết nói gì được. Seulgi không muốn hai người thêm ngại ngùng nữa nên giữ nguyên chuyện đêm qua cho riêng mình. Hôm nay cả đoàn sẽ lên đồi cam làm việc. Công việc không nặng nhọc lắm nhưng với thể trạng như bây giờ thì Seulgi khó lòng mà làm việc được. Mọi người đều tỏ ra ngạc nhiên khi thấy Seulgi tiều tụy xuống sắc liên tục che miệng ngáp. Công việc lên đồi đòi hỏi phải đi sớm. Mọi người đều khuyên Seulgi nên ở nhà ngủ thêm một chút nhưng tất nhiên là Seulgi vẫn từ chối. Cậu không thích làm ảnh hưởng đến mọi người.
Đồi cam rộng và xanh mướt giữa mùa đông. Đúng là kì tích. Cả nhà lại được phen ngạc nhiên. Ở đây có quá nhiều cảnh đẹp. Sau một hồi lâu chiêm ngưỡng cảnh vật Seulgi bắt đầu hướng dẫn mọi người vào việc. Irene vô cùng háo hức với công việc mới này. Cô lăng xăng cầm kéo đi hết cây này đến cây khác. Đến khi 1/3 số cây ở đây bị Irene tỉa "gọn gàng " cô mới giật mình vì không thấy Seulgi đâu. Mọi lần mỗi khi cô phá hoại cái gì đó là đều có Seulgi ở bên để sửa. Thế mà hôm nay cô đã tỉa trụi cái vườn cam quý giá của thầy mà Seulgi vẫn để yên. Irene bắt đầu ngó nghiêng tìm Seulgi. Gia đình đã chia thành mấy tốp nhưng cô không hy vọng tìm thấy Seulgi trong những tốp đó. Từ lúc đến đây, Seulgi không bao giờ làm bất cứ thứ gì một mình mà thiếu cô cả. Bỗng một bóng người dưới gốc cây làm Irene chú ý. Cô tiến lại gần. Hóa ra Seulgi nhà ta buồn ngủ quá nên ngồi xuống gốc cây mà gà gật. Nhìn cái con người ấy gật gù như sắp đổ đến nơi mà Irene thương quá. Chẳng biết làm cái gì cả đêm để giờ bị thế này. Máy quay không có ở khu vực này Irene cẩn thận ngồi xuống trước mặt Seulgi. Khuôn mặt ấy vẫn còn vất vơ vài nét mệt mỏi. Irene mím môi nhìn con người đang cau mặt lại vì khó chịu kia.
"Tại sao lại vậy chứ? Mình làm cậu vất vả quá sao Seulgi? Nhưng biết làm thế nào đây Seulgi? Mình muốn cậu phải vất vả vì mình chỉ vì một mình mình thôi được không Seulgi? Mình muốn cậu làm Seulgi của riêng mình...."
Tay của Irene dường như đã chạm vào khuôn mặt của Seulgi nếu cô không nhác thấy có bóng người đi tới. Lau vội giọt nước chưa kịp rơi trên mi mắt, Irene nở một nụ cười với anh quay phim đang đi đến. Cả nhà cũng kéo đến ngay sau đó.
-Ô mô, sao Seulgi lại ngủ thế này chứ? Xem ra cậu ấy đã rất mệt đấy. Làm sao đây?
Sunny vừa nói vừa quơ quơ tay trước mặt Seulgi thám thính. Có vẻ Seulgi đang ngủ rất say nên cậu không thể cảm nhận bất cứ chuyển động nào cả. Dong Hae chẳng nể nang gì dùng nước và phun một ít vào mặt Seulgi. Seulgi giật mình ngơ ngác nhìn xung quanh.
-Ôi, thật xin lỗi mọi người quá. Đã ngủ trong khi mọi người vẫn đang làm.
-Không sao. -Sunny gạt Dong Hae qua một bên. -Cậu mệt lắm hả?
Nhận lấy cái khăn mặt từ tay Irene, Seulgi khẽ lắc đầu cười.
-Thế còn sức chơi trò chơi không đây?
Irene hỏi, cố pha chút giọng đùa cợt. Seulgi lập tức gật đầu cười toe toét. Người này dáng thế nào thì tính y đúc mà. Gọi Nhóc Kang quả không lệch tí nào. Mọi người quay về dòng sông cạn để bắt đầu trò chơi. Lòng sông chưa hoàn toàn cạn nước nhưng cũng đã nhìn rõ đáy. Chia làm hai đội các thành viên chia cặp mà cõng nhau qua dòng sông cạn. Seulgi được phân công cõng Irene với lý do nhỏ người. Tất cả cùng xuất phát. Dòng sông không sâu không trơn nhưng nhiệt độ là cả một vấn đề đối với người làm ngựa.
-Mình nặng không Seulgi?
Irene thì thầm như rót mật vào tai Seulgi khi máy quay tạm tha cho họ trong giây lát.
-Không đâu. Mình còn nghĩ là cậu nên tăng cân đấy. Cậu nhẹ quá.
-Không. Mình béo lên trông sẽ xấu lắm.*chun mũi *
-Ai nói chứ. Dù thế nào thì với mình cậu cũng luôn là người xinh đẹp nhất.
-Đồ dẻo miệng.
-Er..
Irene bất chợt nhéo mũi Seulgi làm cậu đơ người. Irene khúc khích cười với biểu hiện của Seulgi. Lưng Seulgi ấm quá. Irene áp sát hơn một chút nữa. Vòng tay hơi siết chặt lại. Vô tình, Irene gợi lại cho Seulgi toàn bộ cảm giác đêm qua khi mà vòng một của Irene cứ ép chặt vào lưng Seulgi. Chân Seulgi tê buốt rồi, nhưng thứ cảm giác kì lạ len lỏi trong lòng khiến Seulgi muốn dòng sông này cứ rộng vô tận.
Máy quay lia đến chỗ hai người Irene chỉnh lại tư thế để đỡ bị soi mói. Mỗi lần máy quay đi là hai người lại có được một chút thời gian riêng tư.
-Cậu vẫn đeo nhẫn à Joohyun?
Seulgi nhìn xuống đôi tay đang quấn chặt quanh cổ mình và nhận ra chiếc nhẫn vẫn còn yên vị trên ngón tay áp út bên trái.
-Tất nhiên. Đừng nói là cậu đã tháo nó ra rồi nhé.
-Không có. Mình vẫn đeo nó mà.
Seulgi cọ nhẹ chiếc nhẫn vào bắp Irene để chứng minh điều mình vừa nói. Irene cười nhẹ.
-Đừng bao giờ tháo ra cho đến khi mình yêu cầu.
Irene thì thầm, Seulgi không nói gì chỉ nở một nụ cười đồng ý.
Hết sông. Đội Sunny thắng và đội Irene sẽ phải mang đồ về. Dĩ nhiên là Seulgi sẽ không để cô công chúa của mình phải xách nặng nên cậu giành hết đồ đạc lỉnh kỉnh về mình. Bữa trưa cũng chẳng khác gì bữa tối hôm trước, bao nhiêu việc khó khăn đều về tay Seulgi. Irene hôm nay đã khá hơn đấy biết làm theo yêu cầu của Seulgi một cách cẩn thận, đôi mắt lúc nào cũng vẻ hình một nụ cười. Seulgi cũng không ngăn được khóe môi mình cong lên.
Bữa trưa đang vui vẻ diễn ra thì bên ngoài có tiếng ồn ào. Sunny là người tếu táo đứng dậy đầu tiên chạy ra cổng. Lát sau, cô nàng chân sáo nhảy vào khuôn mặt ra chiều háo hức.
-Yeri đến rồi...
Sunny thông báo làm cả nhà buông mâm cơm đứng lên. Cả nhà đã đợi chờ cô rùa này lâu lắm rồi.
-......và dẫn theo khách mời đặc biệt thứ hai của chúng ta nữa.
*tò mò*
Cùng lúc đó Yeri bước vào và theo sau đó là Dennis Oh. Khỏi phải nói cũng biết cảm giác của Irene lúc đó. Cô không nhảy cẫng lên cũng không hò hét hay làm bất cứ phản ứng gì thái quá. Irene chỉ đỏ mặt cười cười. Cả nhà nhanh chóng phát hiện ra biểu hiện đó của Irene và bắt đầu trêu đùa.
-Ôi, em đói lắm rồi.
Yeri lên tiếng giải vây cho Irene rồi nhanh chân tiến lại bàn ăn.
-Ô mô, trông ngon quá đi. Ai nấu vậy Sunny unnie?
-Seulgi của chúng ta đấy.
Yeri nở một nụ cười chói nắng, kéo mọi người trở lại bàn để tiếp tục bữa cơm. Yeri nhanh chân chiếm lấy chỗ ngồi bên cạnh Seulgi mà không hay biết rằng chỗ đó vừa thuộc chủ quyền của Irene. Cả nhà đùn đẩy cho Irene ra ngồi cạnh Dennis Oh.
-Vậy là cả nhà ta đã có hai cặp đôi mới. Sunny ra rìa rồi...
Dong Hae đùa vui một câu mà không biết rằng câu nói ấy của mình tác động đến khá nhiều người. Irene và Seulgi đều giật mình ngước lên nhìn đối phương. Yeri và Dennis Oh đều cúi đầu ngượng ngùng.
Trong lòng Yeri thấy vui lắm. Cô đã chờ đợi từng giây phút để được gặp người đó. Cả nhà đua nhau "vun vén" cho hai đôi. Buổi chiều, Yeri được phân công cùng Seulgi lên núi hái nấm còn Irene thì phải đi cùng Dennis Oh và mọi người ra đồng. Irene có vẻ khó chịu với quyết định này nhưng đang là quay phim nên cô không thể hiện được. Irene phần vì muốn đi với Seulgi phần vì lo lắng khi để Seulgi đi riêng với Yeri như vậy. Bằng một trực giác của phụ nữ Irene hoàn toàn có thể hoàn toàn cảm nhận được tình cảm mà Yeri dành cho Seulgi không hề bình thường.
Suốt quãng đường lên núi, Yeri không lúc nào rời mắt khỏi Seulgi. Không khí trên núi hơi lạnh nhưng dễ chịu làm Yeri sảng khoái. Cả ngày hôm qua cô đã phải làm việc vất vả lắm rồi, giờ đến đây được tận hưởng không khí trong lành thế này coi như cũng được bù đắp phần nào. Nhưng vui nhất là được đi riêng với Seulgi.
-Trông em vui thế Yeri?
-Tất nhiên rồi vì được đi cùng Seulgi oppa mà.*cười*
Yeri nửa đùa nửa thật giọng nói không có ý muốn giấu giếm cảm xúc của mình.
-Oppa cũng vui vì được đi cùng em. *wink*
Yeri chết lặng người trước cái wink bất ngờ của Seulgi. Đã có ai nói rằng cái wink của Seulgi có tính sát thương cao ngang ngửa eyesmile của Irene không nhỉ. Trước đây có thể là Yeri liêu xiêu trước Seulgi vì ánh mắt đầu tiên cậu ấy dành cho cô. Còn giờ Yeri đổ gục trước Seulgi vì bất kỳ điều gì thuộc về cậu ấy. Seulgi thực sự là thiên thần của Yeri.
-Á... Er..
Vì mải tung tăng thơ thẩn nên Yeri bị trượt ngã, tuyệt hơn nữa là ngã vào lòng Seulgi. Ơn Chúa là máy quay hết phim và đang thay băng. Yeri ngước mắt nhìn trực diện vào đôi mắt nâu đang lo lắng nhìn mình. Yeri nhớ rằng đây là điểm đầu tiên cô yêu ở Seulgi. Seulgi nhẹ nhàng đỡ Yeri đứng dậy. Yeri luyến tiếc dứt ra khỏi ánh mắt ấy. Seulgi vẫn nhìn Yeri không thôi.
-Em không sao chứ?
-À..ùm.. -Yeri ngập ngừng trước cái nhìn ấy. -Em không sao cảm ơn oppa.
-Đâu có gì.
Lúc này sự lo âu mới biến mất và thay vào đó là một nụ cười. Nãy giờ Seulgi lo chân tay Yeri sẽ bị làm sao đó. Seulgi cũng bị bất ngờ trước ánh mắt lần đầu tiên cậu nhìn thấy ở Yeri. Một ánh mắt trân trối, tràn ngập si mê thêm chút vui mừng trong ngỡ ngàng. Seulgi đã gần như bị ánh mắt ấy nhấn chìm xuống nếu như cậu không nhận ra sự có mặt của chiếc máy quay. Yeri cũng đã nhận ra chút bất thường trong đôi mắt của Seulgi. Cô thầm cười vì điều đó.
Hai người đã hoàn thành công việc của mình và trở về đồng để giúp mọi người. Seulgi háo hức muốn gặp lại Irene. Cậu đã phải cố gắng lắm mới giấu được sự hụt hẫng của mình khi Irene không đi cùng. Lại đang có Dennis Oh ở đây nữa. Seulgi không biết vì lý do gì nhưng cậu thấy nóng ruột và khó chịu mỗi khi nghĩ tới hai người đang vui vẻ bên nhau. Từ xa Seulgi đã có thể nhìn thấy cả gia đình đang vui đùa. Seulgi kéo tay Yeri chạy tới. Nhưng cậu khựng lại khi nhìn thấy Irene đang khoác tay Dennis ,Oh tình tứ. Seulgi đứng trân trối nhìn biểu hiện của Irene khi bên cạnh Dennis Oh. Đó có thể gọi là vui vẻ được không? Hay phải nói là trông rất hạnh phúc?
Seulgi kiếm cớ quay về nhà trước. Yeri cũng không có hứng thú chơi đùa gì nữa nếu thiếu Seulgi, cô liền đi về cùng cậu. Yeri không rõ lý do vì sao mà rõ ràng Seulgi đang háo hức xuống chơi cùng gia đình, thì chỉ một giây sau đó cậu ấy đã nằng nặc đòi về. Đôi mắt Seulgi lại chuyển màu sẫm Yeri lo lắng khi nhìn vào đôi mắt Seulgi. Đôi mắt là điểm Yeri yêu nhất ở Seulgi nên lúc nào cô cũng để tâm tới đôi mắt ấy. Yeri không hỏi vì nghĩ rằng Seulgi mệt. Cô chỉ lặng lẽ theo cậu về đến tận nhà.
Việc duy nhất Seulgi có thể làm lúc này là nấu cơm. Chẳng cần ai thôi thúc, chẳng cần aegyo dụ dỗ, Seulgi tự động đi chuẩn bị cơm. Yeri là người tháo vát trong gia đình nên cô nhanh chóng phụ Seulgi làm mọi thứ. Hai người tìm thấy một gói bột mì trong bếp và quyết định lôi ra rán bánh ăn. Seulgi nhanh chóng quên đi sự khó chịu khi Yeri đút miệng bánh đầu tiên cho mình. Và hình ảnh đó đã vô tình lọt vào mắt Irene khi cả nhà vừa về. Lần này đến Irene chết trân. Sunny là người lao vào chảo bánh đầu tiên. Tiếp sau đó là những con người ham hố còn lại. Chảo bánh Yeri vừa làm phút chốc không đũa mà bay cả vào miệng. Irene tuyệt nhiên không đụng đến một miếng. Cô ấm ức nhìn Yeri giành giật lại bánh cho Seulgi. Seulgi thì trông vô cùng hớn hở với điều đó. Irene hậm hực đứng dậy giật nguyên một miếng bánh nóng trong chảo và quay qua Dennis Oh.
-Oppa à, bánh nè *aegyo*
Dennis Oh vui vẻ quay sang vừa há miệng là ngây lập tức Irene nhét thẳng miếng bánh vào miệng.
-A....nóng quá.
Tiếng Dennis Oh xuýt xoa làm cả nhà quay ra. Irene đang luống cuống xem xét tình trạng của Dennis Oh.
-Oppa em xin lỗi, oppa không sao chứ?
Nhìn cảnh Irene xoăn xít lo lắng cho Dennis mà Seulgi cắn môi, một chút nhói lên trong lòng. Cậu bỏ dở bữa tiệc bánh vào trong nhà rửa mặt. Sự phẫn uất hằn rõ lên đôi mắt Seulgi. Búc bối, khó chịu. Nhưng Seulgi dằn lòng xuống.
"Mày sao thế Seulgi? Tỉnh táo lại nào. Mày khó chịu cái gì kia chứ? Mày có bị điên không thế? Người ta thân thiết với ai thì liên quan gì đến mày? Mày là cái gì của người ta mà khó chịu? Mày chỉ là bạn thân của người ta thôi. Sao phải thế này chứ? Mày ghen tị với hạnh phúc của người ta sao? Mày ích kỷ vừa thôi? Yahhhhhhh....Kang Seulgi, điên vừa thôi..."
Seulgi bước ra khỏi nhà tắm, tâm trạng không khá hơn là mấy nhưng nét mặt đã thư giãn hơn. Đấy là những gì mà Seulgi còn có thể làm được. Irene vẫn loay hoay đi bên Dennis Oh vì cảm giác tội lỗi. Seulgi lơ đi tất cả. Chỉ cần không để tâm nữa là ổn. Seulgi tự nhủ với mình như thế. Thế là suốt cả ngày hôm đó và cả ngày hôm sau nữa, Seulgi để mắt tới bất kỳ mọi thứ trừ Irene. Yeri thì luôn kè kè bên cạnh Seulgi. Điều này làm Irene khó chịu vô cùng. Irene dùng Dennis như một công cụ thu hút Seulgi, nhưng điều này hoàn toàn phản tác dụng. Tất cả những gì mà Seulgi làm là quăng bơ vô tội vạ.
============================
Seulgi trở về nhà trong trạng thái cực kì mệt mỏi. Những phút cuối của SFO đã rút cạn toàn bộ sức lực của Seulgi. Tâm trạng Seulgi tồi tệ không rõ lý do. Buông mình xuống giường. Seulgi cố đưa mình vào giấc ngủ mà không thiết ăn uống, tắm rửa.
Bên nhà đối diện cũng chẳng khá hơn là mấy. Sau khi bỏ nhóc sao biển vào bể, Irene quăng đồ lên giường một cách không thương tiếc. Cô không những mệt mỏi mà còn bực tức nữa. Thái độ của Seulgi nguyên ngày hôm nay là thế nào chứ? Bơ cô ư? Tại sao? Cô đã làm gì sai chứ? Irene bực bội đóng mạnh cánh cửa phòng. Thật may là Irene còn nhớ đến show diễn ngày mai, chứ nếu không cánh cửa chắc chắn sẽ phải chịu thêm vài cú đạp nữa. Không thèm tẩy trang, Irene phóng lên giường, ôm ghì lấy em totoro của mình. Từng hình ảnh Seulgi thân mật với Yeri cứ thế ùa về. Rồi cả hành động lơ cô đi trong suốt ngày hôm nay nữa. Ánh mắt ấy không còn thân thiết ấm áp như trước mà thay vào đó chỉ là một hố sâu rỗng tuếch. Irene thậm chí đã phải hạ mình xuống bám riết lấy Dennis Oh để níu kéo sự quan tâm của Seulgi. Vậy mà Seulgi nỡ lòng nào đem hết sự quan tâm ấy cho Yeri. Irene bồn chồn đưa mắt nhìn sang ngôi nhà màu vàng hi vọng nơi đó có một ánh mắt đang dõi theo mình. Nhưng chiếc rèm được kéo kín nơi phòng ngủ của Seulgi đã nhấn chìm tất cả. Irene giận dữ bỏ xuống dưới bếp, lục tìm trong tủ lạnh mấy chai rượu soju cô đã giấu kín. Đặt hai chai rượu và một cái cốc lên bàn, Irene rót rượu đến tràn cốc. Cô đưa cốc rượu lên ngang miệng nhưng một cái gì đó nghèn nghẹn ở họng buộc Irene phải đặt cốc trở lại bàn. Đúng rồi từ bao giờ cô đã không uống rượu nhỉ? Từ khi có Seulgi ở bên đúng không?
"Giờ liệu cậu có còn bên mình nữa không, Seulgi?"
Vô thức nước mắt Irene rơi. Nước mắt đắng hoà với rượu cay.
(SM Town)
-Seulgi à.
Siwon từ đâu chạy đến, gọi lớn khi thấy Seulgi ngồi ngẩn ngơ trong phòng tập. Seulgi giật mình quay lại, cười nhẹ.
-Sao trông em mệt mỏi thế? Uống cái này đi.
Siwon đưa cho Seulgi một lon soda ướp lạnh. Seulgi gật đầu cảm ơn rồi đón lấy. Không cần phải chỉ riêng hôm nay thôi đâu. Nguyên cả tuần nay, ngày nào Seulgi cũng ở trong tình trạng như vậy. Seulgi đã tự ý xin chuyển lịch tập luyện của mình sang một ngày khác, bảo Sooyoung cứ nhận bất cứ việc nào cô ấy cảm thấy ổn. Sooyoung biết Seulgi đang có chuyện gì đó nhưng sự lầm lỳ của Seulgi khiến Sooyoung bó tay. Cô chỉ có thể xếp lịch kín ngày theo yêu cầu của Seulgi, dù biết rằng cậu ấy sẽ chẳng hoàn thành xuất sắc việc gì.
-Sao em cứ ngây ra thế? Em có chuyện gì sao?
-À....không có gì đâu. Tại em mệt thôi.
-Ừ, anh có nhìn qua lịch của em rồi. Chủ tịch thật là....bóc lột em thậm tệ thế này.
-Không sao. Là do em muốn vậy thôi.
-Tham lam. Em không sợ kiệt sức à? Còn thời gian dành cho Yeri nữa...
-Gì chứ? Em với cô ấy không có gì cả...-Seulgi cau mày.
-Ok ok. Anh hiểu rồi. Anh sẽ không nói nữa.
Từ sau SFO đó, couple SeulRim trở hành một làn sóng mới. Không những thế cái tên DenRen cũng được khai thác triệt để. Dù đã cố gắng gạt mọi thứ ra khỏi đầu nhưng Seulgi không thể ngăn mình mỗi tối đều lướt web và check các page DenRen. Những hình ảnh, những fancam, cả những fanfic in đậm và bào mòn tâm trí Seulgi. Quá nhiều lần Seulgi sập laptop trước những hình ảnh thân mật của hai người kia. Lịch làm việc kín mít cũng không khiến Seulgi được yên ổn trong 3 tiếng nghỉ ngơi duy nhất trong ngày. Sức khoẻ Seulgi cũng vì vậy mà suy sụp thấy rõ.
-Nhìn em tệ quá Seulgi à. -Siwon suýt xoa -Đừng như vậy nữa. Cho em này. Nó sẽ khiến em thấy khá hơn đấy. Giờ anh phải đi rồi.
Díu vào tay Seulgi cái gì đó, Siwon chạy biến đi. Seulgi mỉm cười nhìn theo. Ông anh Siwon luôn luôn kiên nhẫn ngồi cạnh mỗi khi Seulgi có chuyện, và luôn tìm cách để cậu thấy khá hơn. Seulgi thầm cảm ơn vì còn có Siwon giúp cậu mỉm cười trong những lúc như thế này. Mở lòng bàn tay ra một cây kẹo mút nho. Nó làm Seulgi nhớ đến một người.
"Không biết có nhớ mua kẹo mang theo không nhỉ."
Seulgi chợt bật cười trước suy nghĩ ngớ ngẩn của mình. Giờ này còn ngồi đây mà lo cho thói quen của người ta nhưng liệu người ta có dành một phút để nghĩ về mình không?
-Oà....
Seulgi giật mình quay lại, nhìn Yeri đang ôm bụng cười ngặt nghẽo. Seulgi vuốt ngực.
-Lần tới em làm thế, em sẽ được nhận xác của oppa đấy.
-Em xin lỗi,haha, nhưng em không kìm được.
Yeri cười đến chảy cả nước mắt. Seulgi vì thế mà cũng cười theo. Bên Yeri lúc nào cũng thoải mái và dễ chịu. Từ lúc chuyển lịch tập chung với nhóm RV. Yeri biết chuyện thì vui lắm, hôm nào phải tập là y như rằng cô nàng sẽ đến sớm để tranh thủ chơi với Seulgi. Yeri nghĩ Seulgi chuyển lịch tập là vì mình nhưng cô không hề biết lịch tập của nhóm RV cũng như chuyện Seulgi không phải là người chọn lịch.
-Ngày mai em mời oppa đi ăn cơm được không?
Sau một hồi nói chuyện tếu táo Yeri mạnh dạn đề nghị...
-Tối mai nhé. Vì cả ngày mai mình phải quay MV với Victoria rồi.
-OK.
Yeri đưa tay làm điệu OK kèm theo một cái wink miễn phí cho Seulgi. Những thành viên còn lại của nhóm RV đã đến. Yeri luyến tiếc rời Seulgi để mhaapj hội với nhóm mình.
-Cậu lúc nào cũng dính lấy Seulgi thế?
Nhóm bắt đầu trêu chọc Yeri khi thấy điệu bộ tiếc nuối của cô nàng.
-Cái tên SeulRim nổi lắm nha. Tất cả chúng mình đều biết hai cậu là SeulRim rồi. Có nhất thiết phải chứng minh như vậy không Yerim?
Joy cao giọng, cố nói cho cả con người kia nghe thấy. Seulgi ngượng chín mặt cúi gằm xuống di di chân lên sàn tập. Yeri chỉ có thể chống cự yéu ớt.
-Mà hôm nay Victoria cũng có buổi tạp ở đay à?
-Không biết nữa.-Yeri ngơ ngác.-Sao lại hỏi thế?
-À...vì vừa rồi bọn mình đến đây thì gặp cậu ấy đứng ở cửa...
-Thế cậu ấy đâu rồi?
-Đi rồi. Và chẳng nói gì cả...
Cuộc tán gẫu kết thúc khi giáo viên đến. Cả ba người chăm chỉ luyện tập. Chắc chắn một điều là Yeri không hề rời mắt khỏi Seulgi lấy một phút.
================================
-CUT.........
Đạo diễn cố gắng kìm nén cơn giận trong tiếng "CUT". Ngày hôm nay quay MV gặp đủ rắc rối. Khi thì Seulgi mất tạp trung khi thì Victoria quên kịch bản. Theo kế hoach là hôm nay phải quay được bốn cảnh nhưng bây giờ vẫn đang loay hoay hoàn thành cảnh thứ ba. Seulgi mệt mỏi lắm, cố gắng làm tốt cho xong, nhưng cô Victoria rắc rối tí một lại làm hỏng. Độ kiên nhẫn của đoàn quay MV có hạn. Trời đã tối, ai nấy cũng đều đã đói và mệt.
-CUT. Chuẩn bị làm lại lần cuối.
Seulgi thở hắt ra. Bây giờ đã gần 9h tối rồi. Cứ thế này thì không biết bao giờ mới xong cho nữa. Thật may sự bực dọc của đạo diễn đã có tác động ít nhiều lên Victoria khiến cô nghiêm túc trong cảnh cuối cùng này. Cảnh quay thành công cả đoàn thu dọn đồ. Seulgi nhác thays bóng Yeri ngoài cửa thì chạy vội ra.
-Em chờ oppa lâu chưa?
-Ưm...mới thôi. -Giọng Yeri hơi nghẹn.
-Ừ, quay nhiều trục trặc quá, giờ mới xong.
-Em hiểu. Giờ em có việc bận không đi ăn tối với oppa được. Khi khác nhé.
Nói rồi Yeri vụt chạy đi không để Seulgi kịp nói gì. Seulgi chỉ còn biết ngơ ngác nhìn theo. Bỗng Victoria từ đâu chạy đến khoác tay Seulgi.
-Bây giờ Seulgi rảnh đúng không? Đi ăn đi. Em mời cả đoàn.
Seulgi không có lý do gì để từ chối cả. Victoria khoác tay Seulgi đi xuống tận nhà xe. Chiếc Lamborghini Aventador lướt đi, bỏ lại một người đang khóc nấc lên sau cánh cửa.
"Ra đây là lý do hả Seulgi? Không thích đi cùng em thì có thể nói ra mà..."
*Flash back*
Nghỉ quay một làn nữa. Nhân viên hậu trường hối hả chuẩn bị lại bối cảnh. Victoria ra bàn ngồi uống nước. Cùng lúc đó thì Yeri đến.
-Ô, Yeri. Sao cậu lại ở đây vậy?
-À,ừ, mình rẽ qua coi cọp MV một tí ấy mà.
-Thế à?- Victoria cười. -Quay MV tốn thời gian quá. Bọn mình đã cố gắng hết sức mà vẫn không làm đạo diẽn hài lòng.
-Cố lên một chút là được mà.
-Ùm. Đạo diễn nói sau buổi quay, cả đoàn sẽ đi ăn và nói chuyện rút kinh nghiệm luôn...
-Ồ, vậy sao? Nhưng mình đoán là Seulgi đã bận rồi. -Yeri tủm tỉm cười.
-Đâu có. Seulgi kêu rảnh mà.
Victoria ngu ngơ thông báo với Yeri. Yeri ngạc nhiên. Không phải hai người đã hẹn trước sẽ đi ăn cùng nhau đó sao. Tại sao Seulgi còn nhận lời đi cùng với đoàn làm phim chứ? Yeri hụt hẫng toàn phần nhưng vẫn cố gắng nở một nụ cười với Victoria.
-Cậu mau vào đi kìa.
-Ừ. Mình đi nhé.
Victoria chạy trở lại vào trong để lại một Yeri đang vụn vỡ.
=======================
(9h AM. SM Town)
Irene uể oải bước vào phòng tập. Sự thiếu vắng đã choán hết tâm trí cô cả tuần qua. Những buổi tập không có Seulgi trở nên chán nản. Những ngày không có tin nhắn của Seulgi tở nên dài đằng đẳng. Không bánh nho. Không kẹo mút. Sao mà cô thấy nhớ con người ấy đến thế. Nhớ ánh mắt, nhớ nụ cười, nhớ dáng người ốm ốm láu táu. Irene có nghe loáng thoáng tình trạng sức khoẻ của Seulgi hiẹn nay. Cô đã lo lắng cho cậu ấy biết nhường nào vậy mà con người đó vô tâm đến mức không thèm nhắn cho cô lấy một tin hỏi thăm. Sau một hồi tập dượt mệt mỏi Irene quyết định đi lên sân thượng hóng gió. Nơi đó, đã nhiều lần cô và Seulgi ngồi tâm sự, trò chuyện. Nơi đó, Seulgi đã hát cho cô nghe nhiều bản tình ca ngọt ngào. Cô muốn gặp con người ấy quá. Cô nhớ cậu ấy đến phát điên lên được.
Bóng Seulgi chạy vụi qua làm Irene giật mình. Hình như Seulgi đang có chuyện gì đó. Irene lo lắng đuổi theo. Seulgi trong cơn ức chế vì bị đạo diễn nạt nộ nên cứ thế cắm cổ chạy mà không biết có người đang chạy theo mình. Đẩy mạnh cánh cửa dẫn ra sân thượng, Seulgi khựng lại.
-Er....Yeri.
Yeri giật mình quay lại, hai mi mắt ướt đẫm. Yeri vội đưa tay quẹt ngang dòng nước mắt. Seulgi bối rối tiến tới.
-Yeri. *giọng run run* - Em sao thế?
-Không. Em ổn.
-Vậy tại sao lại khóc?
Seulgi đưa tay nhẹ nhàng lau đi những giọt nước mắt còn vương trên mi mắt của Yeri. Yeri không né tránh hành động đó của Seulgi nhưng lại nhìn cậu bằng một ánh mắt tổn thương.
-Mình đã làm gì sai đúng không?
Seulgi khẽ hỏi. Thanh âm trầm ấm làm Yeri mềm lòng. Nhưng chuyện hôm qua cô không thể nào quên được.
-Không có gì. Em phải đi có việc.
-Không đúng. Em đang giận oppa vì cái gì đó. Nói đi. Năn nỉ mà.
-Không là không. Oppa để em đi có việc.
Yeri vùng vằng giằng tay ra khỏi tay Seulgi.
-Nói rõ ròi đi. Em còn nợ oppa một buổi đi ăn cơ mà.
-Gì chứ? AI NỢ AI CHỨ? -Con người này thật sự không giỏi kìm chế.
-Er.... thì em bảo đi có việc rồi bỏ rơi oppa còn gì. -Seulgi ấp úng.
-Không đúng. Là oppa đã huỷ hẹn với em để đi với đoàn làm phim chứ.
Lần này thì Yeri khóc thật sự.
-Er. Oppa huỷ hẹn bao giờ? Ăn cái gì? Oppa không hiểu.
-Lại còn đi cùng với...er....oppa...oppa đã không đi ăn sao?
-Không. Đi ăn cái gì chứ? Hôm qua sau khi quay Victoria có mời đoàn đi ăn nhưng oppa chỉ chở em ấy đến quán ăn rồi về luôn mà.
Yeri chợt giật mình ngẫm lại. Cô chấp nối từng dữ kiện. Thì ra tất cả là do Victoria bày trò.
-Yeri à, em sao thế?
-Em.....em xin lỗi. Em không biết. Em không cố ý. Em xin lỗi.
-Xin lỗi gì chứ? Oppa thực sự không hiểu.
Yeri vỡ oà. Cô đã nghi oan cho Seulgi. Nhìn khuôn mặt tội nghiệp của oppa ấy khi đang cố giải thích cho cô hiểu này. Oppa đấy quan tâm đến cô, quan tâm đến cảm nhận của cô đấy.
-Yeri sao lại khóc chứ? Oppa đã làm gì sai? Nói đi.
-Không....là em...em sai. Seulgi ah...
Yeri lao tới ôm chầm lấy Seulgi. Seulgi bối rối chỉ còn biết đứng yên cho Yeri ôm.
-Seulgi oppa. -Yeri cố nín cơn nấc -Saranghae....
Seulgi đứng sững. Cái gì cơ? Có phải Yeri vừa nói yêu cậu không? Yeri khóc nhiều hơn. Những nổi lòng đã được phơi bày hết. Cô không còn gì để mất nữa. Cái cô cần bây giờ là phải giữ chặt lấy Seulgi. Seulgi chết trân không nói được gì, cũng chẳng biết phải phản ứng ra sao.
-Em yêu oppa rất nhiều. Seulgi oppa.
Yeri lặp lại lần nữa thật ấm. Đằng sau cánh cửa, một con người đã kịp nghe được toàn bộ cuộc đối thoại kia.
Nước mắt rơi.....
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro