Chap 18
Suốt một đường đi, Dahuyn vẫn luôn thao thao bất tuyệt bên cạnh hai người, nào là hỏi hai người làm thế nào quen nhau, nào là hai người đã nói với ba mẹ chưa... Cô ta cũng lại sấn đến bên cạnh LaLisa mấy lần nhưng đều bị cô gạt ra.
Park Chaeyoung vẻ mặt không có biểu cảm gì, cũng không hề trả lời cô ta. Còn LaLisa thì khó chịu ra mặt, "Cô nói nhiều thật đấy, phiền chết đi được!" Hiếm khi mới có được một hôm trời đẹp để ra ngoài hẹn hò cùng bảo bối thì cư nhiên lại xuất hiện một Dahuyn nhiều chuyện, thật khó chịu!
Dahuyn liền nói: "Em thấy hai người chẳng nói với nhau một câu nào cả. Đúng là chỉ định lừa gạt em thôi."
Park Chaeyoung thầm nghĩ: "Chính là vì có cô nên mới không nói được câu nào đó. Cô nói nhiều như vậy, chỗ đâu cho chúng tôi nói."
LaLisa nói: "Cô nghĩ sao thì kệ cô, em ấy vẫn là người yêu tôi."
Đến khi đến trước cổng công viên, Dahuyn trợn trắng mắt kinh ngạc nhìn hai người: "Đây là nơi mà hai người muốn đến sao? Thật trẻ con."
"Tôi không hề bắt cô đi theo."
"Không, em vẫn phải đi cùng vào."
Thế là cả ba người cùng nhau bước vào công viên giải trí. Đầu tiên là chơi trò 'tàu lượn siêu tốc'. Park Chaeyoung đã muốn chơi trò này từ lâu lắm rồi, trước giờ toàn xem trên ti vi, nàng cũng muốn một lần thử gào thét như vậy.
Ba người cùng nhau mua vé rồi bước lên tàu. LaLisa đương nhiên ngồi cùng Park Chaeyoung, còn Dahuyn ngồi đằng sau, đang toát mồ hôi. Thấy sắc mặt cô ta có vẻ không ổn, Park Chaeyoung quan tâm nói: "Hay là cậu đi xuống đi!"
Cô ta cố gắng trấn an bản thân, vờ như bình tĩnh nói: "Không sao!"
LaLisa ngồi bên cạnh Park Chaeyoung, không nói gì. Đến khi tàu bắt đầu hoạt động, Park Chaeyoung rốt cuộc cũng cảm nhận được cái hay của trò chơi này.
Cảm giác thật đã, Park Chaeyoung chưa bao giờ thích thú như vậy. Quay sang nhìn thử LaLisa bên cạnh, cô đang nhắm chặt mắt, môi mím chặt cố gắng không phát ra tiếng kêu. Nhìn cô như này, Park Chaeyoung vừa thấy buồn cười vừa thấy cô đáng yêu.
Đến khi tàu dừng lại, Park Chaeyoung vẫn còn luyến tiếc muốn chơi lần thứ hai, nhưng nhìn hai con người đi cùng này, thật không nỡ.
Park Chaeyoung đỡ LaLisa vẫn còn đang lảo đảo ra băng ghế ngồi. Còn Dahuyn thì đứng cách đó không ra đang nôn khan, đúng là đã yếu mà vẫn thích ra gió.
Đỡ LaLisa ngồi xuống ghế, Park Chaeyoung lau mồ hôi cho cô, hỏi: "Chị không sao chứ?"
LaLisa liền ngồi thẳng lưng: "Không sao, trò này cũng bình thường, không thú vị cho lắm, đổi trò khác!"
Nói xong cô liền đứng dậy kéo Park Chaeyoung đi, dừng chân trước nhà ma. Dahuyn cũng vội chạy theo.
"Gì nữa đây, lại chơi trò ấu trĩ này, tất cả đều là giả hết!"
LaLisa quay ra nói: "Không ai bắt cô đi cùng!"
Rồi nắm tay Park Chaeyoung đi vào, bảo bối muốn là được, cô chiều tất. Dahuyn mặc dù sợ nhưng vẫn lục tục chạy theo.
Trong nhà ma tối tăm, chỉ có một vài bóng đèn nhỏ màu xanh mờ để có thể nhìn được đường. Đi được một đoạn, Dahuyn tự dưng hét toáng nên, nhào vào người LaLisa, nhưng không nhào được vào lòng cô mà lại đẩy một phát khiến cô ôm chầm lấy Park Chaeyoung.
LaLisa đứng thẳng người dậy, quay qua, còn đang định mắng Dahuyn một trận thì chính lời định phát ra đó lại bị nuốt ngược trở lại, thay vào đó là một tiếng hét đầy khiếp sợ.
Trước mặt bọn họ là một con ma nữ mặc một bộ đồ màu đỏ, tóc dài, mắt xanh, mặt bê bết máu, giơ hai bàn tay với những ngón tay dài lên dọa bọn họ.
Park Chaeyoung chỉ có hơi giật mình vì sự xuất hiện đột ngột này. Song, cũng không có gì quá đáng sợ, thậm chí còn thấy có chút buồn cười.
Còn LaLisa cùng Dahuyn thì có vẻ không ổn lắm. Dahuyn vẫn không ngừng la hét, ra sức bám vào LaLisa: "Lisa tỷ, đáng sợ quá, đáng sợ quá, huhu!"
LaLisa thì trốn ra sau lưng Park Chaeyoung, dúi đầu vào cổ nàng trốn, "Đừng động vào tôi, chẳng phải cô bảo là giả sao?!"
"Đúng là giả nhưng nhìn thấy vẫn là đáng sợ ㅠㅠ..."
Con ma nữ nhìn thấy một màn này, không những không có chút ha hê nào khi dọa được khách, mà còn cảm thấy bối rối, nó tủi thân vội chạy về chỗ của mình.
Park Chaeyoung quay qua trấn an LaLisa, "Được rồi! Không có gì, nếu chị thấy không ổn thì đi ra."
LaLisa lại tỏ ra rằng mình rất ổn, "Không sao, chúng ta đi tiếp!"
Hai người tiếp tục đi, Dahuyn thì run cầm cập đi bên cạnh.
Suốt cả một đường đi, LaLisa cùng Dahuyn la hét không ngừng. Park Chaeyoung cảm thấy, mấy con ma ở trong này không dọa được nàng, thứ làm nàng khiếp sợ chính là tiếng hét của hai người này.
Đi được giữa chừng thì Dahuyn lạc mất, cũng không biết cô ta đi nhầm vào lối nào rồi. LaLisa không quan tâm, ngược lại cảm thấy vui hơn chút. Còn đang hớn hở, lại bất thình lình có một con ma nữa chạy ra khiến cô sợ chết khiếp.
Bây giờ không có Dahuyn ở đây, cô càng không phải e dè, bản chất được bộc lộ ra hết.
"Đáng sợ quá, bảo bối!"
Park Chaeyoung thở dài: "Có gì đâu! Bình thường chị vô lại lắm mà, sao bây giờ lại sợ mấy thứ đồ giả này?" Không thấy cô nói gì, Park Chaeyoung hỏi: "Này, chị không sao chứ?"
"Có sao đó, sợ lắm." LaLis to xác như vậy nhưng trái tim lại nhỏ bé yếu đuối lắm, ai cũng có nỗi sợ riêng mà, phải không?!
Nghe giọng điệu của cô run run, Park Chaeyoung lo lắng, "Vậy phải làm sao?"
"Em chỉ cần ôm ôm, hôn hôn là sẽ ổn!"
Park Chaeyoung liền cho cô một đấm, "Chị chỉ toàn lừa gạt em!"
"Không đâu, chị nói thật mà, chị sợ lắm đó, nhưng chỉ cần em ôm hôn là sẽ ổn, thật mà... Á!!! Lại nữa, thật đáng sợ!"
LaLisa dang hai tay về phía Park Chaeyoung, bày ra bộ dáng như sắp khóc đến nơi. Park Chaeyoung liền ôm lấy cô, vỗ vỗ lưng.
"Bảo bối, hôn nữa."
Buông LaLisa ra, Park Chaeyoung nhón chân, đặt lên môi cô một nụ hôn nhẹ. Vừa mới dứt ra, LaLisa đã vòng tay giữ chặt eo nàng kéo lại, hôn sâu.
Mặc dù cô sợ thật nhưng vẫn phải tranh thủ ăn đậu hũ một chút!
Sau khi được trấn an tinh thần, hai người đi nốt đoạn đường còn lại để ra ngoài. Quãng đường còn lại không hiểu sao không có con ma nào xuất hiện nữa, LaLisa cũng vì thế mà tâm tình vốn đã tốt sau khi được hôn lại càng tốt hơn.
Ra đến ngoài đã thấy Dahuyn đang ngồi dậm tô lại phấn má cùng kẻ mắt do lúc nãy sợ đến phát khóc bị nhòe đi.
"Này, hai người làm gì trong đó mà lâu vậy?"
LaLisa không quan tâm, để Park Chaeyoung ra ghế ngồi, mình thì đi mua nước.
Park Chaeyoung vừa ngồi xuống ghế, Dahuyn đã quay sang hỏi: "Nói thật đi, các người chỉ đang diễn kịch lừa tôi thôi đúng không?"
"Dù có nói là chúng tôi đang yêu nhau cậu cũng không có tin, sao cứ phải hỏi nhiều như vậy?!"
"Hứ, tôi chỉ là muốn biết cậu sẽ nói gì thôi!"
LaLisa rất nhanh đã trở lại cùng một cốc trà sữa vị xoài và một chai nước lọc.
Dahuyn vội nhào đến, "Lisa tỷ, quả nhiên chị vẫn quan tâm đến em, vẫn biết em thích uống trà sữa vị xoài."
LaLisa mặt lạnh thờ ơ lướt qua cô ta, đáp: "Không, trà sữa là của Chaeyoung." Nói rồi đưa chai nước lọc cho Dahuyn, "Của cô đây!"
Dahuyn đen mặt, ngồi tu hết nửa già chai nước.
"LaLisa, em muốn ăn kem!" Park Chaeyoung chỉ vào xe kem đối diện, nói.
"Em cũng muốn!" Dahuyn lại lập tức chen vào.
"Muốn thì tự cô đi mà mua." LaLisa nói xong liền đứng dậy đi mua kem. Nói thì nói vậy nhưng cô vẫn mua cho Dahuyn một cái.
"Chị không ăn sao?" Park Chaeyoung hỏi.
LaLisa lắc đầu, "Không, chị không thích đồ ngọt."
Dahuyn nhìn bọn họ với ánh mắt khó nói thành lời.
"Nhưng lại thích vị ngọt của Park Chaeyoung!" LaLisa nhân lúc trên môi Park Chaeyoung có dính chút kem, liền hôn chụt một cái lên môi nàng.
Park Chaeyoung đỏ mặt, không nói nên lời.
Dahuyn trợn mắt lên, nói: "Đủ rồi! Giờ thì tôi thật sự tin rồi! Các người ngược tôi, coi tôi như không khí! Bây giờ tôi sẽ lập tức trở về Mỹ, chúc hai người hạnh phúc, tôi chờ đám cưới của hai người!"
Nói xong Dahuyn liền cầm túi xách chạy đi.
Park Chaeyoung nhìn LaLisa, mỉm cười: "Mong cô ấy sẽ tìm được người thích hợp với mình!"
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro