Chap 69: Cho nhau cơ hội
......
- Vì viên kim cương này là viên được nạm trên chiếc nhẫn mà em đã đeo ba năm. Điều mà Li muốn nói với em là, Lalisa Manoban không có Park Chaeyoung ở bên cạnh, trái tim của Li là trống rỗng. Li nghĩ, Park Chaeyoung không có Lalisa Manoban ở bên cạnh, tim của Park Chaeyoung cũng là rỗng. Lúc đó, khi Jisoo bảo Li gửi email tham gia hoạt động này, tuy ngoài miệng Li nói tin vào kỳ tích, nhưng thật ra Li không tin lắm. Nhưng cuối cùng, Li vẫn đã làm được, đây chính là kỳ tích mà Li đã tạo ra vì Park Chaeyoung. – Lisa nói xong, chuẩn bị đeo dây chuyền lên cho Chaeyoung. Nhưng cô đã nắm tay để Lisa ngừng lại.
- Lisa, đừng như vậy. Em không thể tạo ra kỳ tích cho Li. Nhìn thấy căn phòng Li bố trí cho Sooyeon, em biết Li vẫn rất khát vọng có con.
- Chaeyoung, Li thích Sooyeon cũng là vì em. Mắt của Sooyeon rất giống em, khi nhìn thấy Sooyeon, Li như nhìn thấy em vậy. Ba năm nay, Li đã nhớ em với tâm trạng như thế. Em đừng dày vò
Li, cũng đừng tự dày vò mình nữa, em nói em không muốn nhìn thấy Li sống trong sự mơ ước chờ đợi kỳ tích, vậy bây giờ Li có thể nói với em, Li không muốn cùng em mơ ước gì nữa, cũng không muốn cùng em chờ đợi gì nữa, Li chỉ cần có em thôi, Li chỉ hy vọng có thể ăn cơm do em nấu, Li chỉ hy vọng có thể nhảy cùng em, Li chỉ hy vọng mỗi sáng thức dậy, có em nằm ở bên cạnh Li. Li chỉ yêu cầu có nhiêu đó thôi, chẳng lẽ, bây giờ em vẫn không thể nhận lời Li sao?
Nghe đến đây, Chaeyoung đã gật đầu.
– Em nhận lời Li, em nhận lời Li.
Sau đó, Lisa đã đeo dây chuyền lên cho Chaeyoung, tiếp đó, lại đeo nhẫn cho cô, và tiếp đó, Chaeyoung đã giang tay ôm lấy Lisa, bắt đầu từ lúc này, chính là lúc cô hoàn hạnh phúc cô đã nợ Lisa ba năm nay.
Hôm nay, trên mặt của cả hai đều không có nước mắt, hai người của hôm nay không còn là hai người cũng trước đây nữa, hiện giờ họ rất bình tĩnh, bình tĩnh mà đón nhận cuộc sống sau này, bình tĩnh mà tiếp nhận thử thách mà vận mệnh dành cho họ.
Hiện giờ, Lisa cùng Chaeyoung đến mộ viên thăm mẹ. Trên tay Chaeyoung đã lại đeo nhẫn, là chiếc nhẫn mà Lisa tặng, còn trên cổ là sợi Returning Happiness duy nhất trên thế gian, lần này, cuối cùng Chaeyoung cũng đã có thể cùng lúc đeo hai chiếc nhẫn cưới rồi.
- Umma, lâu rồi không đến thăm umma, hy vọng umma đừng giận con. Hôm nay, con không đến thăm mẹ một mình, mà con đến cùng Lisa, con đến thăm mẹ với người mà con yêu nhất. Umma, có Lisa chăm sóc cho con, mẹ không phải lo lắng cho con nữa, con sẽ sống rất tốt, rất hạnh phúc. Khi umma sống trên đời này, umma rất không vui, con cũng rất không vui, hiện giờ con sẽ cố gắng sống tốt, bù đắp toàn bộ những gì đã mất đi trước đây, umma sẽ chúc phúc cho con, đúng không! – Chaeyoung nói xong, lại quay qua nhìn Lisa, Lisa nắm tay cô rất chặt.
- Umma, yên tâm, con sẽ yêu thương Chaeyoung như umma đã yêu. Con sẽ không cho Chaeyoung đi nữa. Con xin đảm bảo với umma, con sẽ cho cô ấy hạnh phúc. – Lisa không nhìn Chaeyoung khi nói những lời này, nhưng Chaeyoung đã rơi nước mắt trong giây phút đó, cuối cùng, cô cũng có thể cho tim mình dừng lại, để ở bên một người, suốt đời.
Tiếp đó, họ lại đến thăm Mi Yeon, vốn dĩ Lisa định dắt Chaeyoung đến thăm Mi Yeon khi cô 27 tuổi, nhưng không ngờ họ lại trễ nhiều như vậy.
- Li không nói gì với chị Mi Yeon sao? – Thấy Lisa không nói gì, Chaeyoung cẩn thận nhắc nhở.
- Li nghĩ Mi Yeon biết Li muốn nói gì, chúng ta đã trải qua nhiều chuyện như vậy mới có thể đến với nhau, Li nghĩ đó là do Mi Yeon vẫn luôn giúp chúng ta, chúc phúc cho chúng ta. – Nghe đến đây, Chaeyoung cũng đã gật đầu, chính trong mộ viên này, họ đã gặp gỡ nhau.
Khi xuống núi, đi đến nơi Chaeyoung bị té, đột nhiên Lisa cõng cô lên.
- Yeobo, diễn lại cảnh này có phải rất có ý nghĩa không?
- Ừm, lúc đó nhất định là chúng ta không nghĩ đến sẽ có ngày hôm nay, lúc đó Li và em đều chìm đắm trong mảnh đất đau thương của mình.
- Nhưng, bây giờ chúng ta không còn đau nữa, Li phải cõng em cả đời, ở bên em suốt đời.
- Phải, suốt đời.
Chaeyoung lại trở thành Manoban phu nhân lần nữa, nhưng lần này, họ chỉ công bố với ký giả tin tức kết hôn của họ, không cử hành hôn lễ ở Hàn Quốc, hôn lễ được cử hành tại nhà thờ mà Chaeyoung thích nhất, hôn lễ ngoại trừ hai người họ ra thì còn có Tiffany, Taeyeon, Jisoo, Donna. Áo cưới của Chaeyoung rất đơn giản, không đẹp như cái trước đây, nhưng đây là chiếc áo cưới mà cô cùng Lisa lựa. Trong lễ cưới, Lisa cũng không đứng ở một đầu chờ Chaeyoung bước tới nữa, mà Chaeyoung khoác tay Lisa cùng bước vào, hiện giờ họ đã không còn muốn cô đơn mà đứng chờ ở một bên nữa, hiện giờ họ làm gì cũng là hai người cùng làm.
Kết thúc lễ cưới cả hai cùng đến Nhật để du lịch và nghỉ ngơi. Vừa ra khỏi cửa sân bay, từ xa, cô đã nhìn thấy một người trẻ tuổi đeo kính đen vẫy tay với hai người, trong lúc đó còn gọi tên của Lisa.
"Đây là...?" Chaeyoung nghi ngờ hỏi Lisa.
"Chính là bạn của Li ở Nhật, cậu ấy là Sooyoung."
Bên kia, Sooyoung thấy hai người đi đến, tháo kính mắt xuống, xoay tay, cười híp mắt nghênh đón, dùng sức vỗ vào bả vai Lisa. "Lalisa, cuối cùng cậu cũng nhớ tới người bạn tốt này của cậu rồi! Tớ ở đây lẻ loi hiu quạnh, chờ cậu trở lại nhìn tớ một cái, tấm lòng thật chua xót!"
"Aigoo, đây là... vợ cậu Chaeyoung!" Sooyoung hết đùa giỡn Lisa, lại nghiêng đầu nhìn cô. "Quả nhiên là người mà Lisa thương nhớ, đẹp như thiên sứ!"
Lisa bị hình dung của Sooyoung làm cho cứng đờ, nhìn cô nói. "Là tên động kinh, em đừng để ý."
Cô vừa nghe phong cách nói chuyện của Sooyoung, cảm thấy có một cảm giác đặc biệt quen thuộc, suy nghĩ một hồi, đột nhiên nói. "Em biết cậu ấy giống ai rồi."
"Hả?"
"Hả?"
Lisa nhíu mày còn Sooyoung thì hết sức kinh ngạc.
"Li còn nhớ lần chúng ta về nhà em, người đàn ông trung niên gọi điện thoại cho chúng ta, sau đó vẫn còn ở trong phòng bệnh?" Cô cười híp mắt nhìn Lisa. "Bạn của ba em, chú Han."
"Ừ." Lisa như có điều suy nghĩ, sau đó lại nhìn về Sooyoung. "Đúng là rất giống.
"Giống ai?"Sooyoung õng ẹo làm dáng. "Có phải giống ngôi sao quốc tế nào không?"
Chaeyoung lắc đầu, thành khẩn nhìn Sooyoung. "Mặc dù nói nói xấu trưởng bối là không tốt, nhưng mà, hai người rất giống nhau."
Sooyoung che tim, khiếp sợ đứng tại chỗ nhìn đôi tình nhân trước mắt. "Thì ra bệnh xấu bụng này, cũng sẽ lây!"
Trên mặt Lisa dần hiện lên nụ cười thản nhiên, vừa nắm tay cô đi về phía trước, vừa bình tĩnh phân phó bức tượng điêu khắc đứng sau lưng. "Vợ của tớ, từ nhỏ đã rất thông minh, nhất định hơn cậu... nhanh đi lái xe đi."
Cả đường, Sooyoung vẫn lải nhải, trước lái xe đưa hai người đến siêu thị, mua những đồ dùng cần thiết, sau đó thì đi thẳng đến căn hộ của Lisa.
Vào nhà, Lisa mới phát hiện hình như luôn có người đến dọn dẹp, cả căn phòng rất sạch sẽ, vẫn giữ nguyên như mỗi khi tới.
"Biết lần tới cậu sẽ đưa vợ đến, tớ đã tìm người mỗi chủ nhật lại đến đây dọn vệ sinh." Sooyoung chống nanh, vô cùng tự hào đứng trong phòng. "Mau cảm ơn tớ đi!"
Lisa coi như không thấy Sooyoung, đi vào phòng bếp rót một cốc nước cho Chaeyoung, khẽ nói với cô. "Có đói bụng không? Li đi chuẩn bị cơm tối."
"Có muốn em giúp Li một tay không?"
Cô cầm cốc nước, cười nhìn Lisa.
Lisa giương môi một chút, nhanh chóng hôn lên mắt cô. "Không cần, hiện tại tiết kiệm sức lực."
Lời nói chứa đầy hàm ý, cô nghe mà mặt đỏ lên, bên kia Sooyoung nhìn hai người nói lời tình cảm, khoa trương che mắt nói. "Cấm trẻ nhỏ! Dạy hư trẻ con rồi!"
"Không muốn bị tớ đuổi ra ngoài thì yên lặng đi." Trước khi đi vào phòng bếp, Lisa nhỏ giọng cảnh cáo.
Lisa đi vào phòng bếp nấu cơm, trong phòng khách, Chaeyoung lập tức mở hành lý ra, sửa soạn lại.
Cô vừa sửa soạn lại, Sooyoung đi theo bên cạnh cô, nói không ngừng, kể cho cô chuyện Lisa lúc ở Nhật.
"Cách nơi này một quảng trường, chính là khu vui chơi." Sooyoung chống tay lên tủ tường. "Chẳng qua, tớ cam đoan với cậu, Lisa chưa bao giờ đến đó, rất nhiều người theo đuổi cậu ấy rất nhiều, cậu ấy lại không có chút hứng thú, tuyệt đối trong sạch, từ trên xuống dưới, tớ thề, mỗi lần cậu ấy sang đây chỉ là vì công việc và sống như một hoà thượng"
Chaeyoung nghe đến câu cuối cùng, không khỏi bị sặc, bất đắc dĩ nhìn Sooyoung.
"Đây là sự thật! Chẳng phải nín nhịn như vậy là không tốt sao!" Vẻ mặt Sooyoung rất nghiêm chỉnh. "Chẳng qua tớ chưa bao giờ tưởng tượng được, Lisa đã trải qua một khóa cấm dục lại có thể làm việc này..."
Cô thật sự không có tinh lực để nói về đề tài cấm này với Sooyoung, sửa soạn lại quần áo, cô suy nghĩ một lát mới nói. "Cậu có thể nói rõ về việc ba năm nay của Lisa một chút không? Tớ chỉ biết Lisa tập trung phát triển Manoban thị ngoài Hàn Quốc thì còn có Hong Kong và Đài Loan, chẳng lẽ ở Nhật cũng có?"
Chaeyoung vừa nói xong, Sooyoung lập tức ho khan hai tiếng, nghiêm mặt nói. "Đây mới thật sự là một đề tài nghiêm túc."
Chaeyoung vừa nghe xong, trong lòng càng tò mò hơn, lập tức ngồi xuống ghế sô pha, yên lặng chờ Sooyoung nói.
"Tớ biết cậu nhất định rất nghi ngờ, cuối cùng là vì cái gì mà Lisa cố gắng nỗ lực tập trung kinh doanh trong 3 năm đúng không?" Sooyoung ngồi xuống ghế sô pha. "Bất kể là làm kinh doanh hay gì đi nữa, thật ra thì cũng có thể chọn việc trở về, căn bản không cần dùng thời gian lâu như vậy."
"Đúng." Cô khẽ thở dài.
Ba năm này, bất kể là đối với Lisa cũng quá dài. Trong cuộc đời của bọn họ, ba năm này, là trống không.
"Kinh doanh mở rộng ở đâu cậu ấy cũng đứng đầu và danh tiếng của Manoban thị như cậu đã thấy, chỉ có thân phận của cậu ta là một tảng băng ngầm." Sooyoung vỗ tay. "Nói một ví dụ, cậu còn nhớ không, lúc dự án Hàn – Nhật mở rộng hợp tác, Manoban thị đã bị từ chối vì bị người khác nhúng tay vào?"
Chaeyoung gật đầu. "JYP."
"Người đầu tư phía sau dự án, thật ra là tớ và Lisa, mà người đứng sau cậu nhóc đó cũng rất mạnh, phải biết rằng, trong kinh doanh và xã hội đen gần như có liên quan đến nhau, cho nên cũng không có gì là lạ. Nhưng sau khi Lisa sa thải cậu ta, cậu ta gần như ở trong tình trạng bị khống chế, cậu có thể nghĩ ra nguyên nhân không?"
Lấy độc trị độc. Nếu như muốn ngăn chặn thế lực của một băng nhóm xã hội đen hoàn toàn, như vậy rất dễ để biết, muốn chèn ép phía kia, cũng phải dùng một thế lực ngang như vậy.
Cô nhíu mày, nhìn về phía Sooyoung.
"Không sai." Sooyoung mỉm cười. "Thật sự thì bọn tớ cũng không dùng 'cách thức chính quy' đế đối xử với cậu nhóc này, sau đó cậu ta lại không sợ chết ngoi lên, vậy nên mới phải triệt để xử lý."
"Nhưng..." Cô cắn môi. "Như vậy, chẳng lẽ sẽ không gặp nguy hiểm sao?"
"Cho nên Lisa mới sống ở đây như quê hương thứ hai của mình suốt 3 năm kể từ khi cậu đi, nếu không có lịch làm việc cậu ta điều trốn sang đây"
Sooyoung bí hiểm vuốt mũi. "Nước Nhật, dù sao cũng có rất nhiều tầng lớp, cũng không có hạn chế điều gì, cho nên là một nơi vô cùng tốt, nếu như Lisa muốn nắm mọi chuyện trong lòng bàn tay, vậy cậu ấy phải sống ở đây, tích lũy thời gian và nhân lực, tất cả đều ở chỗ này... cho dù phải đến bất cứ đâu thì cậu ấy vẫn chống được tất cả."
"Lisa xây dựng cho cậu một đế quốc rộng lớn." Sooyoung nhìn cô. "Dù không biết khi nào sẽ trở lại, thậm chí có thể là không, nhưng tất cả những gì Lisa làm là điều vì cậu Park Chaeyoung, nỗ lực để được thành công suốt 3 năm nay cũng là vì Lisa muốn cho dù cậu ở bất cứ đâu thì cũng sẽ thấy được thành quả của cậu ấy bằng cách phát triển Manoban thị ngày càng rộng lớn. Tớ có thể cam đoan với cậu, Lalisa Manoban làm tất cả là vì Park Chaeyoung, với cậu ấy đến thời điểm này thì Mi Yeon chỉ là một kí ức đẹp, nhưng với cậu thì Lisa muốn làm tất cả vì cậu, sau này và mãi mãi chỉ mình cậu đó Chaeyoung. Lisa muốn cậu hạnh phúc và có cuộc sống riêng của mình, nên 3 năm trước cậu ấy đồng ý để cậu rời đi. Nhưng tớ khẳng định người mà Lisa yêu bây giờ và mãi mãi về sau chỉ có thể là Park Chaeyoung"
Con ngươi của cô nhẹ run rẩy.
Một đế quốc.
Sau ba năm, thì ra Lisa đã lặng lẽ xây cho cô một đế quốc, một nơi chỉ thuộc về cô.
Cửa phòng bếp được nhẹ nhàng mở ra, Lisa bưng thức ăn ra ngoài, thấy ánh mắt phức tạp của cô nhìn mình, Lisa thản nhiên nói. "Sooyoung, cậu lại nói lời không nên nói sao?"
"Tiểu nhân nào dám!" Sooyoung nhìn với vẻ mặt vô tội. "Cuối cùng cũng làm xong, thật là đói!"
Thừa dịp Lisa trở lại phòng bếp lấy thêm món ăn, Sooyoung đứng dậy trước, đôi mắt tràn ngập ý cười, nhưng cũng nghiêm túc nói. "Tớ không phải thiên vị Lisa, Chaeyoung, có lẽ ba năm này, vì đủ loại nguyên nhân, hai người không thể không tách ra, nhưng dù chỉ một khắc, cậu ấy cũng chưa từng phản bội cậu. Và tớ thật vui khi biết cậu và Lisa đã trở lại với nhau và hôm nay hai cậu cùng nhau đến đây"
Bữa ăn tối kết thúc, Sooyoung hạnh phúc, hết sức thức thời, cũng có thể là ngại vẻ mặt của Lisa, nhanh chóng chạy ra khỏi căn hộ.
Chaeyoung lau bàn, đặt chiếc khăn đã được rửa sạch sang một bên, xoa xoa tay. Lisa ở một bên rửa bát, đôi mắt buông xuống, hình dáng gò má dưới ánh đèn hết sức dịu dàng. Lúc này, Chaeyoung từ từ đi đến, ôm lấy Lisa từ phía sau.
"Sao vậy?" Giọng nói Lisa bị lẫn trong tiếng nước chảy. "Em mệt sao?"
Chaeyoung tựa vào lưng Lisa, lắc đầu.
Lisa dừng lại trong chốc lát, trong giọng nói có lẫn chút ý cười. "Đừng khởi động sau bữa ăn? Chờ lát nữa, phải tiêu hóa trước đã."
Chaeyoung không nói lời nào, đôi tay lại ôm Lisa chặt hơn.
Lisa nhanh chóng rửa xong mấy cái bát, đi ra khỏi phòng bếp, cô cứ như vậy ôm Lisa, nhắm mắt đi theo ra ngoài.
Lisa đi vào phòng ngủ, gỡ tay cô ra, nghiêng người ngồi xuống, kéo cô đến trước người.
Lại thấy cô cúi thấp đầu, hai mắt hơi đỏ.
Lisa thở dài, cầm lấy tay cô, trong giọng nói có một chút bất đắc dĩ. "Li nhớ trước khi đến đây em vô cùng hào hứng, sao bây giờ lại hay khóc như vậy, hả?"
"Lisa...ba năm này, Li có từng thử liên lạc với em một chút không?"
Lisa nghe lời cô nói, hơi ngẩn ra, hồi lâu sau, mấp máy môi. "Thật sự muốn biết?"
Cô gật đầu.
"Thật ra thì lễ noel hàng năm, Li đều đến Mĩ."
Liaa để cô ngồi lên chân mình. "Nhờ Jisoo tìm hiểu thông tin về em, nhưng chỉ có Noel đầu tiên sau khi em rời đi lúc đó Li đến Mĩ và có nhìn thấy em từ xa, nhưng 2 năm nay Li đến thì không nhìn thấy em nữa, Jisoo có tìm cách để liên lạc với em nhưng không được, cho nên sau đó Li lại về Hàn, khoảng một ngày rưỡi, trong thời gian một ngày, đều ở trên máy bay rồi."
Lisa nói thật nhẹ, cô lại không biết đáp lại thế nào.
"Có phải chiều nay Sooyoung lẻo mép đã nói gì với em không?" Lisa nói xong, khẽ thở dài. "Li không nên để cậu ta đến đón..."
Lisa còn chưa dứt lời, Chaeyoung đột nhiên tiến lên, ôm lấy cổ Lisa.
"Em... xin lỗi."
Cô nhắm mắt lại, tựa vào vai Lisa, nhỏ giọng nỉ non ba chữ.
Có lúc ba chữ này, là vô lực, là đau lòng.
Nhưng bây giờ, với cô mà nói, chỉ có ba chữ này mới có thể thể hiện hết nỗi lòng của cô.
"Trong ba năm này, em từng nghĩ không biết quyết định của em lúc đó là đúng hay sai, nhưng thực tế em vẫn không thể phủ nhận em đã làm được những thứ em thích nhưng có một điều cứ luôn vây quanh trong tâm trí của em đó chính là ngoài Li ra không thể chứa đựng bất kỳ người nào. Em từng cho rằng chỉ có một mình em thì sẽ thỏa sức làm những gì mình muốn, và tự nghĩ sẽ quên tất cả để xây dựng cuộc sống mới trong đó có Li, nhưng mọi thứ em có thể làm được còn việc để quên Li với em trong suốt 3 năm nay em không buông được thậm chí có lúc em nghĩ mình thực sự quen với việc không có Li bên cạnh, nhưng rồi thì sao chứ...em không thể quên được Li" - Chaeyoung ôm Lisa, hốc mắt không ngăn được, lại rơi xuống hai giọt nước lớn.
Lisa đưa tay lau nước mắt của cô. "Chaengie, em đã có đầy đủ mọi thứ, và đã làm được những gì mình thích trong 3 năm rồi đúng không? Nhưng người phụ nữ sinh ra luôn cần có ai đó bảo vệ một chút, cho nên, để cho Li làm một chút đó của em, được không? Kể từ bây giờ và mãi về sau nhất định Li không buông tay và để em rời xa Li một lần nào nữa. Với Li cũng không khác gì em, không có em bên cạnh cuộc sống của Li cũng vô vị lắm, nhưng Li tin sẽ có kì tích giữa em và Li cho nên Li đã cố gắng làm việc để em có thể thấy được Li đang làm gì và thế nào. Và đúng là niềm tin của Li vào kì tích quả là không sai, bây giờ chúng ta đã ở cạnh nhau".
......
--------
Ố la la:))
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro