Chap 40: Ôn lại chuyện cũ
.....
- Cậu không thấy còn rất nhiều văn bản phải xem sao? Tớ đâu có như cậu, sáng sớm ra khỏi nhà có vợ thắt cà vạt cho, làm cơm sáng cho, ra về thì có người chờ cậu cùng ăn tối, có lúc tớ thật sự rất ngưỡng mộ cậu. Taeyeon, cậu có Tiffany bên cạnh chắc chắn là rất hạnh phúc.
- Lalisa Manoban, hôm nay cậu sao thế này, sao mà nói như mình là người góa vợ thế này. Vợ của cậu chỉ ở kế bên thôi! Mau đưa cô ấy về nhà đi, công việc làm mãi cũng không hết đâu, vợ chỉ có một thôi. Tớ đi trước đây, tối nay đi coi nhạc kịch với vợ. Đừng coi nữa. - Taeyeon vừa nói vừa đóng văn bản của Lisa lại.
Phải, vợ chỉ có một, vợ chỉ ở kế bên thôi, cô ấy ở kế bên, còn tim cô ấy ở đâu?
Nhìn đồng hồ, ở nhà chắc đã dùng cơm xong rồi, Lisa cũng dọn dẹp đồ qua phòng của Chaeyoung. Chaeyoung không có đó, nhưng túi xách còn đó, có lẽ là đi toilet. Ngay khi Lisa đang đợi thì vi tính của Chaeyoung lại kêu lên một tiếng: "Bạn có một email mới." Email cũng được xem là thuộc về riêng tư, nhưng hôm nay Lisa không kìm được lòng và đã đọc, thật ra thì Jisoo chỉ gửi lại email đó một lần nữa, có lẽ Jisoo muốn nhắc nhở Chaeyoung lần nữa, chỉ là Jisoo không ngờ người đứng trước vi tính bây giờ là Lisa thôi. Lisa đọc được rõ ràng từng chữ trong thư, có điều khi đọc tới cái tên Jisoo, tim Lisa quặn thắt một tí, lúc trước Jisoo chỉ là một giả tưởng địch của Lisa, nhưng bây giờ người này đã thật sự xuất hiện rồi, lúc trước chỉ nói ngoài miệng là không để tâm, nhưng khi thật sự phải dùng hành động nói lên Lisa không để tâm, thật ra vẫn không chịu nổi. Lisa đóng email lại, vừa ngước đầu lên thì Chaeyoung đã đứng trước mặt mình. Thấy nét mặt của Lisa, Chaeyoung biết Lisa đã biết tất cả. Lisa tắt máy dùm Chaeyoung rồi cầm giỏ xách đưa cho cô.
- Xin lỗi vừa đọc email của em, cuộc họp sáng mai em không cần dự, đi làm việc em nên làm. Còn nữa, Li đã nói Li hy vọng em yêu người mà em muốn yêu, em không cần bận tâm nghĩ đến cảm nhận của Li.
Tiếp đó, hai người lại cùng nhau xuống bãi đậu xe, cùng về nhà, chỉ là nét mặt của Lisa đông đặc lại, một câu không cần bận tâm nghĩ đến cảm nhận của Lisa dường như đã viết lên một dấu chấm câu cho quan hệ của hai người. Trong đêm tân hôn, Chaeyoung cũng từng nói với Lisa: "Lisa có thể tiếp tục thích người mà Lisa thích, không cần bận tâm nghĩ đến cảm nhận của tôi mà phải suy nghĩ rất lâu trước khi nói ra một câu." Trải qua nhiều chuyện như vậy, quan hệ của hai người hình như lại trở về điểm ban đầu. Trên đường về, đầu của hai người nhìn về hai hướng khác nhau, điều họ nghĩ có lẽ cũng không giống nhau.
Về tới nhà, cả hai vẫn như ngày thường cùng ăn trái cây với gia đình, sau đó về phòng nghỉ ngơi. Chaeyoung tắm xong ra thì Lisa vào tắm, Chaeyoung vẫn trải nệm sẵn cho Lisa, sau đó ngồi vào bàn trang điểm thoa kem dưỡng da tay. Xoa một lúc Chaeyoung lại nhớ đến tình cảnh gặp Donna và Jisoo hôm nay, nhớ đến thư của Jisoo, ngày mai Jisoo lại sẽ làm gì? Chaeyoung cứ mãi lo nghĩ, ngay cả khi Lisa trở ra cô cũng không biết, ánh mắt chăm chú nhìn Chaeyoung của Lisa hiện ra trong gương, nhưng đôi mắt trong gương lại đang nhìn ở một hướng khác, lần đầu tiên họ gần nhau nhưng lòng lại cách xa nhau.
Hai người đã chiến tranh lạnh với nhau như thế suốt cả đêm. Sáng sớm cả hai vẫn cùng đi làm, cùng lên lầu, chỉ là Lisa tự mình cầm văn bản vào phòng hội nghị. Thấy chỉ có một mình Lisa vào họp, mọi người đều rất kỳ lạ, trước và sau khi Chaeyoung xảy ra tai nạn, cô cũng không hề vắng mặt trong các buổi họp, mọi người đã bắt đầu bàn tán xôn xao.
- Cathy, chúng ta bắt đầu thôi, cô phát tài liệu cho mọi người đi! - Lisa nói, vừa đưa tài liệu cho cô thư ký.
- Manoban tổng, cô Park vẫn chưa tới! Chúng ta có đợi một lát không?
- Không cần, hôm nay cô ấy có việc khác phải làm, sẽ không đến họp. Được rồi, các vị, vấn đề hôm nay chúng ta phải thảo luận là......
Lisa bắt đầu chủ đề của cuộc họp hôm nay, bản thân cũng rất khâm phục mình, có lẽ là đã thật sự bị Chaeyoung ảnh hưởng rồi chăng, trạng thái có xấu cỡ nào đi chăng nữa cũng có thể làm ra vẻ mặt bình thường như không có gì. Cuộc họp kéo dài 3 tiếng, khi họp xong thì cũng 12 giờ. Lisa chỉ có nhốt mình trong phòng hội nghị thì mới có thể không xuất thần, mới có thể không nghĩ đến Chaeyoung, nếu không, Lisa cảm thấy hôm nay chắc chắn sẽ không cầm được lòng, nói không chừng Lisa sẽ theo dõi Chaeyoung.
Cuộc họp vừa kết thúc thì Lisa liền rời khỏi phòng hội nghị, kết quả là để quên đồ trong phòng, đợi khi ra tới thang máy mới nhớ ra, khi gần đi tới phòng hội nghị thì Lisa lại nghe thấy cuộc nói chuyện của những viên chức ở lại dọn đồ.
- Hôm nay là chuyện gì thế nhỉ, cô Park không tới họp! Hình như là lần đầu đó.
- Ừm, không phải tình cảm của họ rất tốt sao? Nhưng hôm nay khi Manoban tổng nhắc đến cô Park, mặt Manoban tổng cũng xanh lên đó!
- Hôm qua tôi nghe đồng nghiệp ở phòng cafe nói hình như cô Park rất là thân mật với một người khác, chắc chắn là Manoban tổng ghen rồi!
- Thân mật? Không phải chứ, Manoban tổng tốt với cô ta như vậy, cô ta còn ngoại tình, đúng là không có liêm sỉ, à phải, người đó chắc đầu óc cũng có vấn đề, cô ấy câm mà, vậy mà cũng có hứng thú, là ai vậy?
- Họ nói là chủ của tập đoàn vật lưu Kim thị, à phải, mấy hôm trước có một tòa soạn còn phỏng vấn nữa, nghe nói tài sắc vẹn toàn lắm đó.
- Sao mà số cô Park sướng vậy, chúng ta thì thật là tội nghiệp.
Nghe tới đây Lisa liền xông trở về tầng cao nhất, chỗ của Chaeyoung vẫn trống rỗng, tim lại một cơn lạnh. Lisa đã tìm thấy tờ báo, nhìn thấy hình của Jisoo, Lisa thật sự điếng người, là cậu ta, chính là người rất nôn nóng muốn mua con shinchan ở New York, suốt đời này Lisa cũng không thể nào quên được nét mặt thất vọng của Jisoo, cậu ta vẫn chưa hề quên Chaeyoung.
Chaeyoung hôm nay đúng thật là nhìn đồng hồ mà qua ngày, vì cái câu 'nói được làm được' của Jisoo, cô nhất thiết phải đi. Khi đến bãi đậu xe thì Jisoo đã đợi sẵn ở đó. Chaeyoung lên xe, Jisoo không nói gì, chỉ mở CD, CD toàn là những bài hát mà họ đã từng nghe khi ở bên nhau, trên mặt của Jisoo là nụ cười của người thắng lợi, ít ra Chaeyoung đã ngoan ngoãn mà lên xe. Jisoo chạy xe tới bãi biển, đó là bãi biển mà Chaeyoung và Lisa thường tới, bãi biển chứa đầy niềm vui và nỗi buồn.
- Em xuống đó trước đợi Soo, Soo còn phải lấy chút đồ.
Chaeyoung xuống xe trước, khi bước đi trên bãi cát, những hình ảnh khi ở bên Lisa lại hiện ra, Lisa chuẩn bị pháo bông cho cô xem, Lisa ẵm cô lên quay vòng vòng, còn có ngạc nhiên cuối cùng mà Lisa mang đến cho cô, nếu như đêm đó cô tiếp nhận, thì chắc chắn đêm đó sẽ là đêm mà cô và Lisa hạnh phúc nhất. Vì sự xuất hiện của Jisoo, cô đã từ chối, không phải vì cô không yêu Lisa, có lẽ là vì quá yêu, cô sợ sẽ lại làm Lisa bị tổn thương, cứ ngỡ rằng từ chối, để Lisa không còn hy vọng gì ở mình thì sẽ không đau lòng vì những chuyện của mình và Jisoo; cứ ngỡ rằng mình sẽ gánh vác nổi, ngờ đâu hình như mình vẫn không gánh nổi; lại nhớ đến lời nói của Donna, trước kia mình không tin tưởng Jisoo, hiện giờ tưởng rằng mình rất thông minh, nhưng mình vẫn không làm được như Lisa nói, bất luận chuyện tốt chuyện xấu cũng phải chia sẻ với người mình yêu nhất, có phải là mình lại phạm cùng một lỗi lầm rồi không? Mình không tin tưởng Lisa? Nghĩ tới đây, Chaeyoung không muốn tiếp tục suy nghĩ nữa, cô nhắm mắt lại. Khi mở mắt ra lại thì trước mặt cô lại là một cái túi, không cần mở ra Chaeyoung cũng đã ngửi được hương vị trong đó, là bánh đậu đỏ, Chaeyoung cười, không ngờ Jisoo thật sự không hề quên những chuyện trước kia của hai người.
- Rất cảm động phải không, lâu như vậy rồi Soo vẫn không quên những gì của hai chúng ta. Thật ra hẹn em 10 giờ chính là vì muốn đến quán ăn ở kế bên công ty mua bánh đậu đỏ cho em. Bánh đậu đỏ của quán đó nổi tiếng nhất, muốn mua được phải xếp hàng đó. - Jisoo nói, mở túi ra và giống như lúc trước vậy cầm bánh đậu đỏ lên đưa vào miệng Chaeyoung, nhưng Chaeyoung lại quay đầu sang hướng khác.
- Chaeyoung, tuy hiện giờ em đã là người uống Blue Moutain, nhưng Soo nghĩ nhất định là em vẫn thích bánh đậu đỏ, Soo không thể nào quên được những lúc chúng ta tới China Town, chúng ta cùng ăn bánh đậu đỏ, Soo nghĩ em cũng không có quên. Những năm nay, Soo đã đi rất nhiều nơi, mỗi lần tới một nơi, cho dù là ở Mỹ, ở Pháp hay ở Hàn, việc đầu tiên mà Soo làm chính là tìm chỗ bán bánh đậu đỏ, có lẽ hương vị của bánh đậu đỏ ở mỗi nơi đều khác nhau, nhưng khi ăn vào, Soo cảm giác nó đều như nhau, đó là cảm giác khi ở bên cạnh em.
Nghe đến đây, Chaeyoung quay đầu qua lại, Jisoo ngước đầu lên cao, đang kìm nén không để nước mắt chảy xuống, nhưng rồi cuối cùng, Jisoo cũng đã dùng tay lau nó đi.
- Hôm nay, em nể mặt Soo được không, hãy cho Soo làm vì em một lần nữa, Soo nghĩ đây là việc mà chồng em không thể nào làm cho em.
Cho tới lúc này, Chaeyoung cũng đã mềm lòng, cô mỉm cười gật đầu, sự nông nổi của cô năm đó thật sự đã làm nhiều người tổn thương, đã tổn thương Jisoo rất lâu.
Jisoo đưa bánh đậu đỏ vào miệng Chaeyoung, Chaeyoung cũng cầm một miếng cho vào miệng Jisoo, hai người của trước kia đang làm một việc của trước kia, chỉ là cảm giác này thật sự có hơi thê lương, có rất nhiều việc đã qua rồi thật sự rất khó để trở lại. Hai người cùng ăn bánh, hương vị có còn như năm xưa hay không thật sự chỉ có họ mới biết.
- Chồng của em nhất định rất là thương em, cậu ta nói hy vọng em có thể yêu người mà em yêu, có phải cậu ta biết chuyện của chúng ta không?
Chaeyoung gật đầu.
- Vậy quyết định của em là gì? Bốn năm trước, khi em rời khỏi Soo thì Soo đã thề là nếu như chúng ta gặp lại nhau, Soo nhất định phải đưa em trở về, thật ra đó chỉ là hiểu lầm, tuy hiện giờ Donna ở bên cạnh Soo, nhưng cô ấy chỉ là trợ thủ của Soo thôi, Soo không có cảm giác với cô ấy. Bấy lâu nay, tim của Soo chỉ có một mình em. - Khi nói những lời này Jisoo nhìn chăm chú vào Chaeyoung, Jisoo đang chờ đợi đáp án của cô, đang chờ đợi một đáp án đã trông mong 4 năm nay.
Ngay lúc Jisoo đút Chaeyoung ăn bánh đậu đỏ, Chaeyoung thật sự đã lay động, nhưng khi nhìn Jisoo, trong mắt Chaeyoung lại nhìn thấy ánh mắt Lisa đang nhìn mình, chiếc nhẫn mà Chaeyoung đang đeo trên tay là Lisa đeo lên cho cô, tuy lúc đó nó chỉ là một đạo cụ, nhưng Chaeyoung biết ý nghĩa của chiếc nhẫn này, còn có những lời của Donna, những gì Donna đã làm cho Jisoo. Nghĩ đến đây, Chaeyoung chỉ lắc đầu, còn Jisoo thì đờ cả người.
- Không phải như vậy đâu, em còn có cảm giác với Soo mà, nếu không tại sao lúc chúng ta gặp lại nhau, em chỉ nghe Soo gọi Chaeng là liền dừng lại chứ. Còn nữa, lúc nãy khi Soo nói bánh đậu đỏ, không phải em cũng đã khóc sao? Còn nữa, chắc chắn là em lo lắng Donna phải không, không sao đâu, Soo sẽ nói rõ với cô ta, em yên tâm, Soo sẽ nói rõ.
Chưa bao giờ thấy Jisoo nói năng lung tung như vậy, Chaeyoung cũng bật khóc. Cô không ngờ rằng, Jisoo cũng đã thương tích đầy người như mình.
- Chaeng, em khóc rồi, chắc chắn là em cũng muốn ở bên Soo đúng không? Không phải là chồng của em cũng nói là không ngại sao? Em chỉ cần trở lại với Soo là được, chúng ta nhất định có thể như trước kia, chúng ta vẫn còn có thể hạnh phúc như vậy. - Jisoo nói và ôm Chaeyoung vào lòng, hiện giờ Jisoo thật sự sắp điên mất, không biết mình đang làm gì, đang nói gì nữa.
Chúng ta nhất định có thể như lúc trước, làm sao mà có thể như lúc trước được? Nếu làm vậy, người bị tổn thương sẽ càng nhiều. Những năm nay, không phải Soo đã yêu cheese cake của Donna rồi sao, nếu như Soo biết những gì Donna làm cho Soo, hy sinh cho Soo, thì Soo sẽ không nói như vậy nữa. Cảm giác trước kia chỉ có thể gọi là thích thôi chăng, bấy lâu nay vẫn chỉ là Soo chiều chuộng em, bao dung cho em, ở bên cạnh Soo, em không biết mùi vị khi bị từ chối là thế nào, em không biết thế nào là lượng thứ, là Lisa đã dạy em những điều này. Đối với Soo mà nói, có lẽ em là một bạn gái rất tốt, nhưng em không thể hiểu cho Soo như Donna đã làm, chuyện gì cũng quan tâm cho Soo, em sẽ chỉ khiến Soo mệt mỏi mà thôi. Còn nữa, nghĩ tới đây, Chaeyoung vùng khỏi vòng tay của Jisoo và lấy điện thoại ra. Khi dòng chữ "Em yêu Lisa" hiện ra trên màn hình, Jisoo hoàn toàn không thể chấp nhận sự thật này.
- Không phải, không phải như vậy đâu. Em yêu Lalisa, Lisa có yêu em sao?
"Lisa yêu em." - Chaeyoung lại viết dòng chữ khiến Jisoo đau lòng lên màn hình.
- Làm sao mà Lisa yêu em được? Soo xem qua những tờ báo lúc trước, trước đây Lalisa Manoban không phải đã có vợ sao? Vợ cậu ta mất 3 năm cậu ta cũng không chịu tái hôn, hôn nhân của em và cậu ta chỉ là vì lợi ích thương nghiệp thôi, cậu ta không có yêu em. Người cậu ta yêu là vợ quá cố của mình, cũng giống như Soo yêu em vậy. Ly rượu của tình yêu chỉ có một ly, Lalisa đã đưa ly rượu đó cho người vợ quá cố của cậu ta, còn Soo đã cho em ly của Soo. Vợ của cậu ta đã chết, ly rượu đó đã đổ ra rồi, ly mà cậu ta cho em nhìn vào có lẽ là đầy, nhưng rượu thật sự chỉ có nửa ly thôi, nhưng ly của Soo là ly rượu đầy. Em không khờ đến không biết phải chọn ly nào đâu, có phải không?
Đầy, ly của em làm sao mà đầy được? Rượu đã đổ ra rồi, ngay khi em rời khỏi Soo, rượu đã đổ rồi, không phải là Soo không cầm chắc ly rượu, mà là em đã lựa chọn đổ đi rượu ở trong đó? Soo nói đúng, ngay từ đầu ly rượu mà Lisa cho em chỉ là nửa ly, nhưng đã trải qua rất nhiều việc, rất nhiều việc mà Soo không biết, nửa ly này đã trở thành một ly. Và chỉ cần Soo quên đi quá khứ, mở lòng ra, Donna sẽ làm cho nửa ly còn lại của Soo thành một ly.
"A" Đột nhiên Jisoo ôm bụng kêu lên, nhìn rất đau đớn, giống như rất rất đau, Jisoo đau đến ngồi xổm xuống, và Chaeyoung cũng ngồi xuống theo, tuy không thể nói nhưng cô nắm chặt tay Jisoo, mặt của hai người rất gần nhau.
- Em vẫn còn quan tâm Soo, đúng không?
Đột nhiên Jisoo ngẩng đầu lên, mắt của Jisoo vẫn rất có hồn như ngày nào, vẫn chăm chú như ngày nào, mặt của Jisoo ghé sát vào, môi của Jisoo sắp chạm vào môi của cô, như cô không tiếp nhận nụ hôn của Jisoo, cô chạy khỏi. Jisoo chỉ nhìn bóng dáng cô chạy khỏi, thật ra đáp án của em là gì, là tiếp nhận hay là từ chối, có phải Soo vẫn còn cơ hội không?
Chaeyoung chạy ra đường đón taxi trở về khách sạn, nhớ đến cảnh tượng lúc nãy, đầu của cô thật sự rối tung lên. Ly rượu của tình yêu chỉ có một ly. Jisoo nói không sai, nhưng hiện giờ Chaeyoung cũng sẽ lựa chọn nửa ly rượu trong mắt của Jisoo, ly rượu của Jisoo quá non nớt, quá nhiều chủ nghĩa lý tưởng, còn ly của Lisa mới là hiện thực, mới là cảm giác chân thực.
Xe đã gần đến khách sạn, nghĩ đến quyết định trong lòng mình, Chaeyoung lấy hộp phấn ra trang điểm lại, tuy đang chiến tranh lạnh với Lisa, nhưng cô vẫn không muốn cho Lisa phát hiện quá nhiều dấu tích.
Về đến phòng làm việc, Chaeyoung lập tức gởi cho Jisoo một bức email, cô muốn nói cho Jisoo biết quyết định của mình.
......
-------
Ố la la:))
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro