Chương 206 + 207 + 208
Chương 206. Ướt đẫm
Từ nhà vệ sinh đi ra, trên mặt trợ lý Hoa còn có vài giọt nước, sắc mặt so với vừa rồi đã khá hơn nhiều nhưng mà vẫn còn ửng hồng.
Cô sửa sang lại nội y xong, dùng nước lạnh rửa mặt, nhiệt độ cơ thể hạ xuống, nhưng mà làn da phản ứng có chút chậm, một chốc không thể khôi phục bình thường.
Đầu sỏ gây tội nhìn trợ lý Hoa, nhanh chân lại đến xin lỗi, thái độ vô cùng thành khẩn.
Đối mặt với ánh mắt nhìn chăm chăm vào mình, tim trợ lý Hoa đập như khua chiêng gõ trống, không khống chế được suy nghĩ mà buột miệng thốt ra, "Không có gì, lần sau đừng có bắt lấy nội y của tôi như vậy."
Người vừa rồi dữ dằn với Vân Tạ dường như không phải cô vậy.
Thái Anh liếc mắt nhìn hai người, lần sau đừng có bắt lấy? Cô như thế nào lại cảm thấy trợ lý Hoa rất mong chờ cái này đến lần nữa vậy?
Việc này cứ vậy cho qua, Vân Tạ nói xin lỗi xong nói việc chính, hôm nay là ngày chị gái và chị dâu kỷ niệm kết hôn một năm, cho nên đến chúc mừng.
Nhìn tới ánh mắt của Lệ Sa, trợ lý Tô rất có tiền đồ hiểu được ý của Lạp tổng, lập tức lấy lý do vì công việc cho nên không có thời gian, "Phó tổng Lạp, cô cùng với Lạp tổng và Phác tổng ăn mừng đi, tôi phải đi về công ty."
Lệ Sa gật đầu hài lòng.
Trong nhà chỉ còn lại bốn người, trợ lý Hoa biết bản thân không nên làm bóng đèn, trước kia Lạp tổng và Phác tổng chưa công khai mối quan hệ, mỗi ngày cô đều làm bóng đèn cản trở hai người.
Không chỉ có làm bóng đèn mà còn tám chuyện về Lạp tổng, nhắc nhở Phác tổng không cần là tiểu tam.
Nghĩ chuyện đã qua, hình như da mặt ngày càng dày lên.
Thấy trợ lý Hoa không chịu đi, Thái Anh từ trong vali lấy một món quà, đưa cho trợ lý Hoa, "Tuần trăng mật của tôi còn chưa kết thúc, tuần sau mới về công ty làm việc, lát nữa sẽ cùng Lệ Sa ra ngoài ăn, tự em đi về công ty đi."
Không chút khách khí nào mà đuổi người.
"... Em biết rồi." Trợ lý Hoa ôm quà trong tay, mắt nhìn Vân Tạ, muốn ở lại cũng không thể ở, "Em đi về công ty."
Ánh mắt của cô bị Vân Tạ nhìn thấy, Vân Tạ nhớ đến một chuyện rất quan trọng, kịp thời gọi trợ lý Hoa lại, "Khoan đã trợ lý Hoa."
Ánh mắt trợ lý Hoa sáng lên, quay đầu lại, "Chuyện gì?"
Tiểu Lạp tổng nhìn hiểu ánh mắt của cô sao, muốn giữ cô ở lại ăn trưa sao?
Còn có thể chuyện gì nữa, đương nhiên là chuyện trong công ty rồi, Vân Tạ nói, "Cuộc họp vào chiều nay dời đến 3h, cô giúp tôi thông báo cho Phác tổng một tiếng nhé."
Trợ lý Hoa có chút mất mát, cô đã sớm quên mất chiều nay phó tổng Lạp đến Phác Giang Khoa Học Kỹ Thuật của các cô mở họp, trợ lý Hoa không có lập tức đáp ứng, quay đầu lại hỏi ý Thái Anh, "Phác tổng, chị cảm thấy có thể sao?"
Cùng một câu hỏi, trợ lý Hoa hỏi cô, cô lại đi hỏi Lệ Sa, "Chị thấy có thể dời lại sao?"
Lý do Vân Tạ dời lại cuộc họp không cần nghĩ cũng đã biết, muốn trưa này cùng các cô ăn cơm, Lệ Sa làm sao có thể để cho người khác quấy rầy các cô chúc mừng kỷ niệm kết hôn chứ.
Thái độ Lệ Sa rất kiên quyết, "Không thể."
Vân Tạ "...." Sớm biết vậy đã lén chị gái dời lại cuộc họp.
Nhưng mà không sao, cuộc họp diễn ra lúc 2h, cô vẫn có thể cùng chị và chị dâu đi ăn cơm.
"Vậy thì không dời lại." Vân Tạ mỉm cười, "Thời gian ăn trưa vẫn có."
Trợ lý Hoa đi rồi, Lệ Sa và Thái Anh bất đắc dĩ phải mang cái bóng đèn không biết giác ngộ kia đi cùng.
Bên cạnh khách sạn Duyệt Giang có một nhà hàng thiết kế theo phong cách sông nước, có vài cây cầu nhỏ bắt ngang qua con sông nhân tạo, bên bờ sông tạo thành những cái đình nhỏ, còn có những con tàu nhỏ bồng bềnh trên mặt nước, không gian xung quanh yên tĩnh, rất thích hợp cho các cặp đôi hẹn hò, Lệ Sa đã đặt chỗ ở đây.
Vân Tạ lần đầu tiên đến nhà hàng này ăn, lúc đi vào nhà hàng, dưới chân là kính cường lực trong suốt, có thể thấy được cảnh vật ở bên dưới, nước chảy theo dòng, tạo thành gợn sóng vui vẻ, ở dưới đáy còn có đá sỏi bóng loáng, làm cho người ta có cảm giác đang đi trên mặt nước.
Cái này ai thiết kế vậy? Làm cho người ta có cảm giác muốn rơi xuống nước.
Thái Anh nắm chặt lấy tay Lệ Sa, đến nỗi Vân Tạ không có ai để nắm lấy, chỉ có thể tự nắm tay mình.
Các cô đi theo nhân viên phục vụ, ở dưới thì có gợn sóng li ti, ở trên thì treo đèn lồng, nhà hàng này thực sự rất nổi tiếng, mấy cái thuyền đều đã có khách, trong lơ đãng Vân Tạ nhìn thấy một gương mặt quen thuộc.
Cho rằng bản thân đã nhìn lầm, Vân Tạ dừng bước chân mình lại, nhìn chăm chú người bên trong, đúng là Trương Hoàng Nhã.
Cô ấy ngồi đối diện với một người phụ nữ khác, mặc một chiếc váy đen hở một bên vai, hai người bưng chén trà, Trương Hoàng Nhã miệng cười đối diện với người phụ nữ kia trò chuyện rất vui vẻ.
Vân Tạ không nhịn được mà tò mò, người phụ nữ kia là ai?
Lệ Sa và Thái Anh nói chuyện rất vui, không chú ý đến tiểu bóng đèn không đi theo kịp, vừa đi đến ngay khúc rẽ, mới phát hiện Vân Tạ đi rất chậm, cách các cô rất xa.
Các cô đứng ở trên cầu chờ Vân Tạ, Thái Anh có nghi vấn, "Vân Tạ sợ nước sao?"
Cô nhớ rõ cô em dâu của mình đâu có sợ nước đâu.
Lệ Sa không đứng đắn mà nói hươu nói vượn, "Có khả năng tiểu bóng đèn đã giác ngộ."
Nhân viên phục vụ đứng cạnh hai người, nghe câu nói đó, lén cúi đầu cười trộm.
Rất nhanh Vân Tạ đã đến chỗ của hai người.
Đi qua hành lang, các cô đi cầu thang lên tầng hai, cầu thang được làm bằng gỗ, khi bước lên đó có tiếng cộc cộc, hai bên được trồng giàn cây xanh, ngăn chặn tầm mắt.
Ở trên thuyền, Trương Hoàng Nhã quay đầu nhìn về hướng cầu thang đi lên lầu, người phụ nữ ngồi đối diện tò mò, nhìn theo tầm mắt của cô, nhìn thấy mấy cái bóng dáng không rõ lắm.
"Cô đang nhìn cái gì vậy?"
"Không có gì." Trương Hoàng Nhã thu hồi ánh mắt, mỉm cười.
Lệ Sa rất yêu thích sự yên tĩnh, chỗ ngồi là ở trong phòng riêng, Thái Anh và cô ngồi ở một bên, còn Vân Tạ ngồi đối diện hai người.
Gọi đồ ăn xong, người phục vụ đi ra ngoài.
Lệ Sa giúp Thái Anh châm trà, nhìn thấy em gái không biết tâm đã bay đến đâu mà nhìn chăm chú trên mặt bàn, cuối cùng phát hiện em gái có chút không thích hợp.
"Vân Tạ." Vân Tạ ngẩng đầu lên, Lệ Sa hỏi cô, "Mấy món chị gọi không thích sao?"
"Cái nào em cũng thích." Vân Tạ tự rót trà cho mình, ở trong phòng riêng không có người ngoài, cô nói thật, "Em nhìn thấy Trương Hoàng Nhã."
Cho nên vừa rồi Vân Tạ thất thần là do nhìn thấy Trương Hoàng Nhã sao? Thái Anh ngồi thẳng người, binh tĩnh mà nhìn Vân Tạ, làm bộ muốn nghe nhiều chuyện hơn.
Lệ Sa cảm thấy không khỏi buồn cười, ở dưới bàn nhéo Thái Anh, "Sau đó thì sao?"
Tim Thái Anh đập nhanh, chỗ bị Lệ Sa nhéo có chút tê tê, Lệ Sa là đang làm trò trước mặt em gái, âm thầm khiêu khích cô sao?
Thái Anh mím môi, ổn định hô hấp, liếc Lệ Sa một cái, đè cái tay không an phận kia lại.
Lệ Sa trở tay nắm lấy tay Thái Anh, mười ngón tay đan vào nhau, khóe miệng cười thật dịu dàng.
Vân Tạ giả vờ như không thấy hai người kia ở trước mặt cô mà tán tỉnh nhau, sắp xếp lại ngôn từ, dùng giọng điệu bình thản mà nói chuyện, "Cô ấy đi ăn cùng với một người phụ nữ rất xinh đẹp, không có nhìn thấy chúng ta."
Nói chuyện từ Trương Hoàng Nhã đến chuyện công ty.
Vân Tạ uống ngụm nước, cầm lấy điện thoại nhấn mở hồ sơ, đưa cho người đối diện, "Đây là toàn bộ kế hoạch của chiến dịch quảng cáo, buổi sáng em đã nói với Trương Hoàng Nhã về chuyện này. Dự án hợp tác của Trương Trạch và Lạp Thị, cả hai bên sẽ chịu chi phí chung với nhau."
Vì xem kế hoạch quảng cáo, Lệ Sa không thể không buông tay Thái Anh ra.
Chỉ mất vài phút là đã xem xong phương án này rồi, Lệ Sa hỏi, "Trương Hoàng Nhã đồng ý với phương án này?"
"Vâng, cô ấy đồng ý."
"Không có ý kiến gì khác?"
Vân Tạ hơi hơi ngơ ngác, "Có một cái cũng không tính là ý kiến, cô ấy đề nghị cái dự án do chúng ta độc lập khai phá có thể làm quảng cáo cùng nhau, chi phí vẫn chia đôi."
Người đối diện nghe được liền dùng ánh mắt sâu xa nhìn cô, Thái Anh cười như không cười hỏi, "Em đồng ý rồi à?"
"Không có, em từ chối rồi."
Lệ Sa đem điện thoại trả cho Vân Tạ, "Em biết cô ấy có ý gì không?"
Vân Tạ gật đầu, "Có thể đoán được."
Người phục vụ gõ cửa, đem đồ ăn vào trong, Lệ Sa nhìn em gái khẽ lắc đầu.
Thái Anh tay chống cằm, "Vân Tạ, em thật sự rất giống Lệ Sa."
Lời này không phải lần đầu tiên nghe Thái Anh nói, Vân Tạ nhướng mày đắc ý, "Bọn em là chị em ruột, đương nhiên phải giống nhau rồi."
Thái Anh, "Giống nhau ở chỗ không hiểu phong tình."
"Hửm?" Lệ Sa chuyển mắt nhìn cô.
Tâm Thái Anh run lên, chạy nhanh lấy lòng, "Là em không hiểu được phong tình của chị."
Lệ Sa xoa xoa tóc cô, "Ừm, là em không hiểu." Cô đưa mặt qua, ở bên má Thái Anh hôn một cái, cười rất sâu xa, "Giờ đã hiểu chưa."
Vân Tạ không biết đặt mắt ở đâu cho hợp lý, chỉ có thể yên lặng cúi đầu dùng bữa.
Thái Anh gấp ngó sen đút cho Lệ Sa ăn, sau đó đem nửa cái còn lại bỏ vào trong miệng mình.
Người đối diện nhìn hai người các cô, cắn răng mà gắp một miếng ngó sen lên cắn một cái.
Bữa cơm này ăn rất lâu, ba người uống hết hai chai vang đỏ, chờ các cô đi xuống lầu, khách trong thuyền đã đổi thành người khác.
Vân Tạ nhìn vào chỗ Trương Hoàng Nhã đã ngồi, hiện tại chỗ đó được thay thế bởi một nữ sinh trẻ tuổi, người đối diện thì mặc áo thun đen.
Đi ra khỏi nhà hàng, Lệ Sa nhớ đến em gái còn phải mở họp, có chút lo lắng, "Em như vậy có thể mở họp sao?"
Dưới ánh nắng mặt trời, gương mặt của Vân Tạ có chút ửng hồng, đôi mắt thanh tỉnh, không có một chút say.
Xem ra là vẫn ổn, Lệ Sa giao cho Tiểu Lương đưa Vân Tạ về công ty.
"Vậy hai chị đi đâu?" Vân Tạ hỏi.
Lệ Sa nhìn khách sạn Duyệt Giang cách đó không xa, "Trễ một chút chị mới về."
Nhìn Vân Tạ lên xe rời đi, Lệ Sa bung dù ra nói nhỏ với Thái Anh, "Chúng ta đến khách sạn nghỉ một lát đi."
"Chỉ đơn thuần là nghỉ thôi sao?" Thái Anh bị giọng nói nhỏ này của cô chọc phát ngứa, nhớ tới lúc ăn cơm chọc ghẹo cô, ngực lại xao xuyến.
Lệ Sa mỉm cười, nói ra một câu mờ ám, "Không đơn thuần."
Thái Anh bị nụ cười này hớp hồn, kéo Lệ Sa đi về phía khách sạn Duyệt Giang, Lệ Sa nắm chặt cán dù, tay còn lại nắm tay Thái Anh, "Đừng có vội, chúng ta còn nghỉ mấy ngày nữa mà."
Ngoài miệng thì nói đừng có vội nhưng mà chân còn vội hơn cái miệng.
Các cô đi rồi, một chiếc xe chỗ đậu xe cũng rời đi.
Hơi lạnh từ khe cửa sổ luồn vào trong xe, người ngồi ở ghế sau nhìn theo bóng dáng của các cô, nâng cửa sổ xe lên, sai bảo tài xế lái xe đến tập đoàn Lạp Thị.
Lệ Sa mang Thái Anh đến một phòng có hồ bơi, không thèm đổi áo tắm, cởi giày dẫm lên sàn khổ đi đến bên hồ bơi, tuỳ tay ném điện thoại lên bàn rồi nhảy xuống.
Quần áo chạm nước lập tức ướt đẫm, đường cong của cơ thể cứ như vậy mà được phác hoạ theo đó, Lệ Sa sải tay bơi một đoạn, sau đó ngừng lại quay đầu nhìn Thái Anh mà cười.
Chỉ bao nhiêu đó thì tâm Thái Anh lại dao động, đi đến cạnh hồ bơi ngồi xuống, từ từ đi xuống hồ bơi, Lệ Sa bơi trở về cạnh Thái Anh, đem cô áp lên thành hồ bơi, nụ cười ôn nhu lại tràn ngập câu dẫn.
-------------------------------------------
Chương 207
Nước ở trong hồ bơi theo chuyển động mà cũng nhấp nhô theo làn sóng, cơ thể đang ở trong nước nhưng mà Thái Anh lại thấy cơ thể mình thật nóng, lại thiếu cái gì đó.
Trước mắt là Lạp tổng, cả người đang ướt đẫm, thật sự quá mê người.
Cổ họng Thái Anh khô khốc, hơi thở không đều, ánh mắt chăm chú vào Lệ Sa, đến gần đó. Quần áo Lệ Sa giờ đây như trong suốt, Thái Anh thậm chí có nhìn thấy được làn da trắng cũng với vài mạch máu, cùng với ngực đang phập phồng trong nước.
Lệ Sa kéo Thái Anh lại, làm cho hơi thở của cô càng loạn, Lệ Sa nhìn Thái Anh không chớp mắt, giọng nói nhẹ như tơ liễu, "Vợ ơi ~"
Trong đó còn có hàm chứa ý cười, làm tâm Thái Anh bốc lửa, con thú đang bị giam cầm trong lồng đang muốn thoát khỏi nơi đó. Thái Anh muốn xé áo của Lệ Sa, đem con người quyến rũ này độc chiếm cho riêng mình.
Nhưng mà... Lệ Sa vốn dĩ là của cô còn gì.
Cơ thể ở trong nước mất đi trọng lực, ngoi lên lặn xuống dễ dàng trốn thoát được, Thái Anh xoay người đổi vị trí với Lệ Sa, đem Lệ Sa ép đến thành hồ bơi.
Hai mươi phút sau, các cô từ hồ bơi đi lên, Lệ Sa không ngừng thở dốc, phảng phất như ở trong hồ bơi, bơi qua bơi lại mấy chục vòng.
Ở bên cửa sổ có đặt một cái sô pha dài, các cô nằm trên sô pha nghỉ ngơi, Thái Anh nghiêng người nhìn Lạp tổng của cô đang nằm phơi nắng.
Ánh nắng ấm dừng trên người các cô, nước chậm rãi bốc hơi, Thái Anh nhìn Lệ Sa đến thất thần, Lệ Sa cảm giác được có ánh mắt nóng rực đang nhìn mình, từ từ mở mắt.
Ánh mặt trời có chút chói mắt, cô đưa tay che lấy ánh nắng, Thái Anh cong khoé môi lên cười, cúi người hôn hôn.
Lệ Sa thay đổi tư thế, vuốt mớ tóc dài của Thái Anh. Ở vùng biển chơi mấy ngày, Thái Anh muốn xuống nước bơi lội, cô lại không cho. Bây giờ đã trở lại Giang Lâm, chỗ này hồ bơi luôn được sát khuẩn, nước vô cùng sạch sẽ, lại không có người ngoài. Lệ Sa ôm lấy mặt Thái Anh, hỏi cô, "Em có muốn xuống bơi một lát không?"
Thái Anh lại một lần nữa nằm xuống, ôm lấy cánh tay ướt của Lệ Sa mà cọ, "Em muốn bơi dưới biển."
"Nước biển không có sạch." Lệ Sa xoay người, vẻ mặt nghiêm túc nói, "Hơn nữa ở đó có nhiều người."
Nguyên nhân chính là nằm ở câu sau đó quý vị. Cô biết Lệ Sa vì cái này mới không cho cô tắm biển. Thái Anh cười... mà thật ra lúc đó Lệ Sa có đồng ý, thì cô cũng sẽ không tắm biển.
Cô xuống biển chơi, Lệ Sa nhất định sẽ đi cùng cô. Vợ nhà cô đẹp như vậy, cô làm sao mà để cho người khác thưởng thức chứ.
Thái Anh nhéo nhéo cái eo nhỏ kia, cả cơ thể xinh đẹp của người kia chỉ một mình cô thấy được thôi.
Mà cái nhéo này của cô đụng đến chỗ mẫn cảm của Lệ Sa, cơ thể Lệ Sa có chút run, hơi thở gấp gáp, Thái Anh tuỳ ý phóng hỏa, cọ mặt vào trong lồng ngực của cô, sau đó ngước mắt cười câu dẫn.
Đang lúc chơi vui vẻ thì điện thoại lại phá đám.
Các cô cứ mặc kệ tiếng chuông điện thoại vang lên hết lần này đến lần khác.
Lệ Sa vỗ vỗ Thái Anh, bảo Thái Anh nằm ở trên sô pha, còn cô đi qua lấy điện thoại.
Thái Anh xoay người hỏi, "Ai vậy chị?"
"Ba vợ gọi." Lệ Sa cầm điện thoại đi qua, nhấn nghe cuộc gọi đặt bên tai Thái Anh, nửa quỳ ở trên sô pha.
Thái Anh nhắm mắt lại nghe điện thoại, lão Phác tổng biết cô đã về Giang Lâm. Cho nên muốn cô đi làm lại.
"Ba, tuy là con đã trở về Giang Lâm, nhưng vẫn còn đang trong kỳ nghỉ phép." Có một bàn tay vuốt ve mái tóc của Thái Anh, Thái Anh thoải mái mà hừ nhẹ, câu lấy ngón út của Lệ Sa mà cào cào.
Phác Huy liếc mắt nhìn trợ lý Hoa, đang đứng lén lút ở một chỗ giống như con hamster bị người ta chặn đường, đứng ngốc một chỗ không dám động.
Phác Huy tiếp tục nói, "2h có một cuộc họp, con về công ty mà họp đi."
Thái Anh mở mắt ra nhìn, "Bây giờ đã 1h40, không kịp đâu ba." Thái Anh đành phải ra đòn sát thủ, làm nũng với lão Phác Tổng, "Ba à, hôm nay là ngày kỷ niệm con và Lệ Sa lãnh chứng một năm, con không muốn đến công ty..."
Lệ Sa híp mắt nhìn Thái Anh, vợ nhà cô dám ở trước mặt cô làm nũng với người khác sao?
Lão Phác tổng thích nhất là con gái làm nũng với mình, cười yêu chiều, cao hứng mà ngắt điện thoại, nhìn đến quà tặng mà Thái Anh đưa cho trợ lý Hoa, nụ cười trên mặt ông cứng lại, sợ tới mức trợ lý Hoa không biết phải làm sao.
Thu phục được lão Phác tổng rồi, Thái Anh cực kỳ vui vẻ, ngước mắt nhìn lên thì Lạp tổng đang không cao hứng.
Lệ Sa lấy điện thoại đặt sang một bên, từ trên cao nhìn Thái Anh, Thái Anh mơ hồ không hiểu chuyện gì đang xảy ra, có chút hoang mang, "Sao vậy chị?"
Cô không về công ty làm việc, Lạp tổng không cao hứng sao?
"Chị đói." Lệ Sa kéo người đang nằm ở dưới ngồi dậy, mang cô đi đến trong phòng ngủ.
"Gọi khách sạn mang đồ ăn lên được không?" Thái Anh ngây ngô nói, cô chỉ đơn giản cho rằng Lệ Sa đói bụng.
Cho đến khi Lệ Sa làm cho cô phát gục ở trên giường thì cô mới hiểu được, cơn đói của Lệ Sa không phải là đói bụng mà là đói cô.
Nụ hôn nóng bóng dừng ở sau tai, Thái Anh nghe giọng khàn khàn của Lệ Sa thì thầm bên tai cô, "Về sau có thể chỉ làm nũng với chị thôi được không?"
Thái Anh quay đầu lại, nụ hôn của Lệ Sa từ sau tai đến bên khoé môi, giọng nói ôn nhu hỏi lại, "Được không em?"
Ôn nhu đến mức cả tâm Thái Anh cũng nhu theo.
Hoá là Lạp tổng ghen với lão Phác tổng, gương mặt Thái Anh nóng lên, cảm giác có chút xấu hổ, chỉ ừ một tiếng.
Cái từ ừ thật nhẹ nhàng hoà tan trong nụ hôn, trong đó còn có tiếng than nhẹ. Hôm nay Lệ Sa rất hưng phấn, nhiệt tình quấn lấy cô.
Thái Anh mệt đến mức không muốn động đậy, Lệ Sa đem ôm cô vào trong ngực, nhẹ nhàng vuốt mái tóc, dỗ dành cô ngủ.
Ngủ một giấc đã hết cả buổi chiều.
Thái Anh tỉnh lại nhìn trần nhà xa lạ, trong nháy mắt có chút hốt hoảng, cô vội vàng xoay đầu nhìn sang bên cạnh, nhìn thấy Lệ Sa mới dần bình ổn lại.
Cô tới gần Lệ Sa, khẽ chạm vào người Lệ Sa, Lệ Sa không có dấu hiệu muốn tỉnh lại, cái tay đang ở dưới chăn đưa lên ôm lấy cô, sườn mặt dựa lên bả vai cô.
Thái Anh nhớ đến chuyện phát sinh trước khi ngủ. Bây giờ các cô đang ở khách sạn Duyệt Giang.
Hồ bơi ở ngoài phòng ngủ đã không thấy nữa, thay vào đó là sàn gỗ, cái này là vì đảm bảo an toàn cho khách hàng, hồ bơi trong một thời gian dài không sử dụng thì hệ thống sàn sẽ tự động nâng lên, che lấy mặt hồ bơi. Yêu cầu phải thao tác thì mới có thể mở hồ bơi ra một lần nữa.
Điện thoại của cô đặt ở bên sô pha, trên màn hình đầy tin nhắn, Thái Anh đi qua nhặt điện thoại lên, đứng ở bên ghế sô pha, đắm chìm trong ánh chiều hoàng hôn mà xem tin nhắn.
"Thái Anh."
Đang xem tin nhắn thì có giọng nói từ sau lưng, Thái Anh quay đầu lại, Lệ Sa đã đi đến, từ sau ôm lấy cô.
Cô cười cười hôn lên má Lệ Sa, "Sao lại không ngủ thêm một chút nữa?"
"Em không có ở bên, chị ngủ không yên." Lệ Sa nâng màn hình điện thoại cô lên, nhìn màn hình hỏi, "Em nhắn tin cùng với ai vậy?"
"Phụ Tuyết, cậu ấy biết em đã về Giang Lâm." Thái Anh thoải mái để cho Lệ Sa xem, Lệ Sa không thoả mãn, tay ở đặt lên màn hình điện thoại mà lướt lướt lên trên, muốn xem lịch sử tin nhắn của các cô.
Lạp tổng lại muốn ghen rồi.
"Em đang hưởng tuần trăng mật với chị còn nói chuyện với cô ấy sao?" Lệ Sa chỉ chỉ vào mấy cái mốc thời gian nói chuyện, "Lúc này chúng ta đang ở Văn Hải."
Trí nhớ của Lạp tổng thật tốt, Thái Anh muốn phủ nhận nhưng mà không dám, "Chỉ nói chuyện một lát thôi mà."
Lệ Sa còn muốn kéo lên xem đoạn tin nhắn ở trên đó, Thái Anh đã lấy lại điện thoại, không cho xem nữa.
"Trước đó nói cái gì, vì sao không cho chị xem?" Lệ Sa ôm lấy Thái Anh, hơi thở nóng rực khiêu khích trên cổ Thái Anh, "Có bí mật không thể cho chị biết sao?"
Thái Anh gật đầu, "Ừm."
Lệ Sa "...." Vợ cô đã thành thật như vậy rồi, cô nên trêu đùa như thế nào đây?
Lệ Sa ngây người một lát, Thái Anh ở trên mặt cô hôn một cái, thoát ra khỏi lồng ngực của Lệ Sa, "Chúng ta đi ăn tối đi."
Cô đã đặt một chỗ ở nhà hàng Tây, buổi tối mới là bữa tiệc chúc mừng kỷ niệm ngày kết hôn của hai người.
Lệ Sa cười nói được, không dây dưa chuyện Thái Anh với Tần Phụ Tuyết nhắn cái gì. Lấy điện thoại rồi cùng đi với Thái Anh ra ngoài.
Lúc chờ thang máy, hai người mới nhớ xe đã bị Lương Khiếu lái đi rồi, Lệ Sa gọi cho Lương Khiếu, bảo anh ta đến đây, còn nhấn mạnh là chỉ đi một mình.
Bên này cô vừa cúp điện thoại, điện thoại lập tức vang lên, là Vân Tạ gọi điện thoại đến, hỏi buổi tối các cô ăn gì.
Lệ Sa nắm lấy tay Thái Anh, cười ôn nhu, "Buổi tối chị và Thái Anh sẽ đi ăn riêng với nhau."
"Em biết rồi, vậy em về nhà ăn với ba mẹ." Vân Tạ đem hồ sơ đặt qua một bên, "Đúng rồi, chị có muốn em nói với ba mẹ hai chị đã về không?"
"Ba mẹ lập tức sẽ biết thôi." Mắt Lệ Sa nhìn Thái Anh, Thái Anh ôm điện thoại chuẩn bị đăng bài lên trang cá nhân, ảnh chụp chính là tấm ảnh sáng nay các cô chụp giấy hôn thú, còn ghi chú, "Một năm."
Vừa nói xong Thái Anh đã ấn nút đăng lên.
Từ Lạp Thị đến khách sạn Duyệt Giang cần một chút thời gian, Lệ Sa và Thái Anh ngồi ở sảnh khách sạn chờ Lương Khiếu.
Trong thời gian chờ, Lệ Sa ôm lấy Thái Anh, cả hai cùng nhau xem một vòng bạn bè.
Nhìn ở bên dưới là đủ loại chúc phúc, tâm Lệ Sa lại nghĩ đến chuyện gì đó, có một loại ý tưởng rất lớn, cô đến bên tai Thái Anh nói nhỏ, "Buổi tối chúng ta về nhà quay chụp kiểu khác đi."
Kiểu khác? Chụp kiểu khác là kiểu gì?
Thái Anh nhìn cô khó hiểu.
Lệ Sa cong khoé môi, cười thật sâu xa.
Thái Anh nao nao, không dám suy đoán bậy bạ, "Chụp hình ở trên giường sao?"
Lệ Sa gật gật đầu, mặt Thái Anh tức khắc đỏ lên, Lệ Sa làm sao lại có thể nghĩ đến loại chụp hình này?
Mặc dù có đôi lúc cô cũng nghĩ đến.
Nhìn phản ứng Thái Anh giống như muốn từ chối, Lệ Sa sờ sờ cái mặt đỏ của cô, đưa ra lý do, "Chờ về sau chúng ta về già không động nổi..."
Không đợi cô nói xong, Thái Anh lấy tay che miệng cô lại, "Được rồi, chúng ta chụp đi."
Thái Anh nhìn xung quanh, mặt đỏ như gất.
Lệ Sa khẽ hôn lên lòng bàn tay của cô, xoa xoa tóc, "Thật đáng yêu."
Lương Khiếu đến nơi rồi, dựa theo địa chỉ nhà hàng mà Thái Anh đưa, chạy đến đó.
Vị trí ngồi ở kế bên cửa sổ, có thể nhìn thấy cảnh đêm ở bên ngoài, Lệ Sa ngồi xuống ghế, có một nhân viên phục vụ đã ôm một bó hoa hồng đi đến chỗ các cô.
Lúc đứng bên cạnh bàn, Thái Anh đứng lên nói cảm ơn. Lấy bó hoa trong tay của nhân viên phục vụ, tặng cho Lệ Sa.
Hoa hồng đỏ tựa như tình yêu của cô đối với Lệ Sa, không có gì có thể lay chuyển được. Đang là thời gian dùng bữa tối, các bàn xung quanh đã có người ngồi đầy, hành động của Thái Anh hấp dẫn rất nhiều ánh mắt, Lệ Sa ôm lấy bó hoa, đôi mắt có chút ướt, ngẩng đầu nhìn Thái Anh, đúng lúc này Thái Anh cúi đầu hôn lên môi cô một cái, thân mật mà gọi, "Vợ yêu."
Mùi hương của hoa hồng thoang thoảng bên mũi cùng với tình yêu mỹ mãn, Lệ Sa mỉm cười, nhẹ ngửi ngửi, phản ứng giống như lần đầu tiên nhận được hoa. Khoé đuôi mắt còn cong lên, tim vì đối phương mà đập gia tốc.
Cho đến thời điểm hiện tại, tình cảm của cả hai dành cho nhau còn sâu đậm lúc ban đầu.
"Cảm ơn vợ." Lệ Sa nhìn bó hoa hồng, cơ thể vì kích động mà có chút run run.
Thái Anh không ngồi trở lại vào vị trí đối diện, mà nhẹ nhàng hôn lên tai của Lệ Sa, Lệ Sa còn nghe được, "Em yêu chị."
Trái tim lập tức đập thình thịch, Lệ Sa nghiêng đầu, Thái Anh mỉm cười, ngồi trở lại vị trí của mình.
Bữa tối dưới ánh đèn vàng bắt đầu, bó hoa hồng chiếm lấy một vị trí ở bên cạnh, Thái Anh và Lệ Sa tuỳ ý mà nói chuyện, nghĩ đến đâu thì nói đến đó.
Có nhiều lúc Lệ Sa chăm chú nhìn Thái Anh, nghe Thái Anh nói chuyện, ánh mắt đầy yêu thương không hề chút giấu diếm nào.
Ăn tối xong các cô liền quay về nhà.
Không có nơi nào hấp dẫn bằng phòng ngủ nhà các cô cả, Lệ Sa ôm lấy Thái Anh đi đến mép giường, Thái Anh còn nhớ Lệ Sa đã nói gì, lúc Lệ Sa đang hôn môi, cô nghiêng đầu hỏi, "Không chụp hình sao?"
Động tác của Lệ Sa dừng lại, nhìn Thái Anh thẹn thùng, cô còn có một ý tưởng lớn hơn nữa, cô nói, "Không chụp hình, chúng ta quay video đi."
-----------------------------------------
Chương 208
Thái Anh vốn dĩ cho rằng chụp hình giường chiếu đã là một chuyện làm lớn mật rồi, nhưng mà không ngờ được là Lệ Sa còn có chuyện lớn mật hơn nữa, chính là muốn quay video.
Không sợ video không cẩn thận bị phát tán sao?
Thái Anh đem sự lo lắng của mình nói ra, kéo kéo góc áo Lệ Sa, giọng nói từ chờ mong bây giờ còn thêm khẩn trương nữa, "Không cần quay video."
"Nhưng mà em đã đồng ý với chị rồi." Lệ Sa hôn cô từng nụ hôn rơi xuống, dùng chóp mũi cọ nhẹ lên chóp mũi Thái Anh, cơ thể thì không ngừng cọ xát, không ngừng mê hoặc Thái Anh.
Thái Anh là người miễn nhiễm với mọi dụ hoặc nhưng mà ngoại trừ Lệ Sa.
"Vậy quay một đoạn ngắn thôi." Giọng nói Thái Anh nhỏ nhẹ, cơ thể đang dần nóng lên, cô muốn đem chăn kéo che lại cơ thể, tay vừa động thì Lệ Sa đã kéo trước rồi.
Chăn che cơ thể của hai người, Thái Anh có một chút cảm giác an toàn, Lệ Sa mở camera của điện thoại lên, chỉnh đến chế độ quay video, rất có hứng thú hỏi cô, "Quay một đoạn ngắn như thế nào?"
Thái Anh nhắm mắt lại, trái tim đập cực kỳ kịch liệt giống như đang chạy bộ, kích động đến mức không thở nổi, "Chỉ quay hôn môi thôi."
Lệ Sa mỉm cười, sờ sờ cái mặt đỏ của Thái Anh, hôn nhẹ lên mí mắt, "Chị nghĩ em sẽ kiên trì mà từ chối chứ."
Thái Anh đồng ý thật là ngoài dự kiến của cô mà.
Lệ Sa nhấn nút quay, không có phụ lòng của Thái Anh, cô đem quay lại cảnh hôn của hai người.
Cô tôn trọng Thái Anh, nghe Thái Anh nói, lúc tay bắt đầu chui vào trong áo thì đã ấn nút kết thúc.
Điện thoại bị ném qua một bên, bắt đầu nhập cuộc mà một trận mây mưa.
Sáng ngày hôm sau, Lệ Sa mở mắt ra đã nhìn thấy Thái Anh ôm lấy điện thoại, xem đoạn video tối hôm qua.
Sợ làm ồn đến Lệ Sa, Thái Anh đã tắt âm, chỉ xem hình ảnh.
Đây là lần đầu tiên cô được tỉ mỉ xem biểu cảm của Lệ Sa khi hôn cô. Trong video, Lệ Sa ôn nhu lại thêm thâm tình nhìn cô, nụ hôn dừng ở trên môi thì Lệ Sa chậm rãi nhắm mắt lại mà cùng cô hôn môi triền miên.
Video rất đúng chừng đúng mực, gãi đúng chỗ ngứa, cho dù cái video có lỡ bị phát tán ra thì cũng không bị chê cười, Thái Anh xem đi xem lại mấy lần, mỗi một lần thì cảm giác rất khác nhau.
Chỉ có duy nhất một cái không thay đổi, chính là ánh mắt Lệ Sa nhìn cô, từ ánh mắt đó cô có thể nhìn thấy được Lệ Sa yêu cô biết bao nhiêu.
"Thú vị không?" Bất thình lình Lệ Sa lên tiếng, làm Thái Anh sợ đến mức tay run lên, điện thoại thiếu chút nữa là đập lên mặt rồi.
Lệ Sa giúp cô cầm chắc điện thoại, con ngươi xinh đẹp đã thanh tỉnh, còn hàm chứa ý cười chăm chú nhìn Thái Anh.
"Chị tỉnh rồi à." Thái Anh quay sang nhìn Lệ Sa, tặng cho Lệ Sa một nụ hôn nồng nhiệt.
Hình ảnh này có chút giống tối hôm qua, Thái Anh cảm giảm được điện thoại trong lòng bàn tay mình bị lấy đi, bên tai có tiếng vang nhỏ, Lệ Sa nắm lấy tay cô, tách từng ngón tay ra, chậm rãi đan mười ngón tay vào nhau.
Vào lúc cô sắp không thở nổi nữa, Lệ Sa mới buông Thái Anh ra, xoa xoa tóc cô, cười nói với Thái Anh, "Bây giờ đã tỉnh."
Các cô cùng nhau xem video, Thái Anh gối đầu lên cánh tay Lệ Sa, dựa vào lồng ngực ấm áp của người kia, mở âm thanh lớn lên.
Có tiếng rên rỉ nhẹ từ điện thoại truyền ra, ở trong phòng ngủ yên tĩnh cũng không nghe rõ cho lắm, nhưng mà Thái Anh vẫn nghe được tiếng rên rỉ đó là của ai, tức khắc cảm thấy xấu hổ, chui vào trong chăn.
Chỉ là hôn môi thôi mà cô đã có phát ra tiếng rên như vậy!
"Thật đáng yêu." Lệ Sa nhìn tất cả biểu cảm của Thái Anh, cười khẽ ôm lấy Thái Anh, không khắc chế được tình yêu mà hôn mấy cái lên má cô, rất có hứng thú hỏi, "Đêm nay em có muốn quay dài hơn không?"
Thái Anh rất chính nghĩa mà từ chối Lệ Sa, đem video gửi sang điện thoại mình, rồi trả điện thoại cho Lệ Sa.
"Thật sự không quay sao?" Lệ Sa nhìn Thái Anh với đôi mắt chờ mong, tay lỡ đãng đụng trúng màn hình điện thoại, video lại bắt đầu phát.
Thái Anh nắm chặt điện thoại, nói lời trái với lương tâm, "Không quay."
Ngoài miệng thì nói không nhưng mà cơ thể lại thành thật hơn cái miệng nhỏ kia, đã nóng lên rồi.
Tuần trăng mặt còn có mấy ngày nữa, Thái Anh rúc vào trong ngực Lệ Sa, vuốt ve mấy ngón tay thon dài kia, cùng với Lệ Sa thảo luận chuyện mấy ngày tiếp làm gì.
"Em muốn như thế nào? Chị sẽ theo ý em." Lệ Sa khôi phục lại bộ dáng ôn nhu, ngón tay bị Thái Anh vuốt đến ngứa, cô ôm Thái Anh chặt hơn, ở bên tai mà thỏ thẻ.
Vuốt từ mu bàn tay đến đầu ngón tay, từ ngón út đến ngón giữa rồi sang ngón cái, Thái Anh một bên vuốt một nghĩ, nghĩ đến nghĩ lui, thế nhưng chỉ nghĩ ra được là nằm ở trên giường với Lệ Sa.
Cố bắt đầu từ khi nào mà ham mê sắc đẹp vậy?
Thái Anh dùng một lý do rất hợp lý để nói, "Đi biển chơi mấy ngày mệt rồi, chúng ta ở nhà nghỉ ngơi đi."
"Ở nhà nghỉ ngơi có khả năng sẽ mệt hơn." Lệ Sa cọ cọ má cô, giọng nói nhẹ nhàng nhưng tràn đầy nguy hiểm, "Chị đối với em không có sức kháng cự."
Là ai đối với ai không có sức kháng cự hả? Thái Anh xoay người, nhìn cái gương mặt làm cô động tâm không ngừng, vỗ về cái má kia, nhiệt độ cơ thể dần dần nóng lên, "Em thích ở nhà với chị."
Lệ Sa nghiêng đầu hôn lòng bàn tay kia, trên mặt không ngừng cười, "Chị cũng thích."
Điện thoại vang lên, Thái Anh buông Lệ Sa ra, cầm điện thoại đưa cho Lệ Sa
Là điện thoại của Vân Tạ.
Nghe thấy hai chị em nói đến chuyện công việc, Thái Anh xốc chăn lên chuẩn bị xuống giường, mới vừa ngồi dậy, Lệ Sa đã kéo cô lại, ôm cái eo nói nhỏ, "Ở cùng với chị đi."
Vân Tạ ở đầu điện thoại bên kia có chút ngốc, "Ở với chị?"
Lệ Sa cười cười, "Em tiếp tục nói đi."
Hoá ra câu nói kia không phải nói với cô, Vân Tạ tự hiểu, tiếp tục nói chuyện công việc, tiếp tục nói chuyện công ty, "Trương Hoàng Nhã đề nghị có một buổi tái định giá bất động sản, chiều nay sẽ mở họp."
"Cô ấy yêu cầu mở họp tái định giá khi nào?" Đem vợ ôm vào trong ngực, Lệ Sa cũng đã tập trung vào cuộc điện thoại.
"Nửa tiếng trước." Vân Tạ nhớ tới một việc, liền nói trong điện thoại.
Thái Anh nhích gần đến, lời của Vân Tạ nói, Thái Anh cũng nghe thấy, cô tò mò hỏi, "Trưa hôm qua mấy giờ?"
Vân Tạ sửng sốt một chút, trả lời, "Hơn một giờ."
Khi đó là giờ nghỉ trưa, vì sao Trương Hoàng Nhã lúc đó lại đến tập đoàn Lạp Thị?
Nhớ đến chuyện ăn trưa hôm qua, Lệ Sa có suy nghĩ, "Có phải trưa hôm qua ở nhà hàng Trương Hoàng Nhã thấy em không?"
"Không có." Lúc đó Trương Hoàng Nhã đang ngồi nói chuyện phiếm với người đối diện, Vân Tạ khẳng định Trương Hoàng Nhã không thấy cô.
"Nếu như cô ấy thấy em thì sao?" Loại chuyện này Thái Anh rất có kinh nghiệm, không chỉ có cô mà Lệ Sa cũng có kinh nghiệm.
Vân Tạ trầm mặc, Trương Hoàng Nhã nhìn thấy cô nhưng cố ý giả vờ coi như không thấy, chỉ có một nguyên nhân là bởi vì người phụ nữ kia.
"Chị, chiều nay chị có thời gian đến họp không?" Vân Tạ không thèm nghĩ đến người phụ nữ ngồi quay lưng kia cùng với Trương Hoàng Nhã có quan hệ gì, tâm tư đều đặt lên công ty.
Buổi tái định giá này cần sự đồng ý của tổng tài, cô chỉ phó tổng không quyết định được.
Lệ Sa nhìn nhìn người trong lồng ngực, Thái Anh nói, "Em đi cùng chị."
Lúc này Lệ Sa mới đồng ý, hỏi thời gian cụ thể, "Mấy giờ?"
"2h30." Vân Tạ cười, tiếng cười truyền đến bên tai các cô, "Em ở công ty chờ hai chị."
Buổi chiều Lệ Sa và Thái Anh cùng nhau xuất hiện ở tập đoàn Lạp Thị.
Lễ tân còn cho rằng cô ngủ không đủ, còn bị ảo giác, chớp chớp mắt mấy cái nhìn một lúc mới cho là thật.
Lạp tổng và phu nhân đã kết thúc tuần trăng mật rồi!
Chờ các cô đi vào thang máy, lễ tân nhanh chóng phát vào trong diễn đàn thông báo cho mọi người: [Mọi người chú ý, Lạp tổng trở về công ty!]
Lệ Sa và Thái Anh đến văn phòng, Vân Tạ đã nhận được tin nhắn.
"Trương Hoàng Nhã đến chưa?" Lệ Sa hòi.
"Vẫn chưa." Vân Tạ nhìn đồng hồ, "Chắc cũng sắp đến rồi."
Vừa dứt lời, trợ lý Tô gõ cửa thông báo cho các cô, "Trương tổng đến rồi." Đặc biệt còn nói riêng với Vân Tạ, "Phó tổng Lạp, cô ấy đến văn phòng của cô rồi."
Lệ Sa và Thái Anh nhìn nhau một cái, cuộc họp tái định giá, đại khái là không cần họp rồi.
Tái định giá chỉ là cái cớ mà thôi
Vân Tạ về lại văn phòng, Trương Hoàng Nhã đã đứng sẵn ở cửa chờ cô, nhìn thấy người, lập tức mỉm cười chào, "Phó tổng Lạp."
"Trương tổng." Trong lòng Vân Tạ có cảm giác cấn cấn không nói được, mở cửa mời Trương Hoàng Nhã đi vào trong, đóng cửa lại, cái loại cảm giác này càng quái dị hơn.
Trương Hoàng Nhã thản nhiên ngồi xuống, Vân Tạ lấy nước cho cô, sau cũng ngồi ở sô pha đối diện, "Cuộc họp tái định giá được họp ở phòng họp nhỏ."
Nói xong lời này, Vân Tạ mới phát hiện Trương Hoàng Nhã chỉ đến một mình, không có mang theo trợ lý.
Cái dáng vẻ này cơ bản là đến không phải để họp.
Rất nhanh, Trương Hoàng Nhã đã chứng thực suy nghĩ của Vân tạ, "Tôi đã suy xét xong, vẫn nên sớm tái định giá." Trương Hoàng Nhã bưng nước lên nói, "Đỡ làm phiền đến tuần trăng mật của Lạp tổng."
Đã quấy rầy rồi.
"Nếu như vậy, vì sao cô lại còn đến đây?" Vân Tạ nói, "Ở trong điện thoại nói với tôi là được rồi."
Trương Hoàng Nhã nhìn cô không nói lời nào.
Vân Tạ bị nhìn có chút không tự nhiên, "Thật xin lỗi, tôi còn công việc phải làm, không thể cùng cô nói chuyện phiếm được."
Cô đứng lên chuẩn bị đi ra sau bàn làm việc, Trương Hoàng Nhã đột nhiên hỏi, "Trưa hôm qua em nhìn thấy tôi sao?"
Bước chân đi đến bàn làm việc dừng lại, Vân Tạ quay đầu nhìn Trương Hoàng Nhã, cô ấy lại hỏi cô vấn đề này sao, vậy có thể chứng minh ngày hôm qua Trương Hoàng Nhã đã thấy cô.
"Không thấy." Vân Tạ phủ nhận.
Trương Hoàng Nhã đứng dậy đi đến gần cô, "Nếu không thấy thì đáng lý em phải hỏi lại tôi là ở đâu."
Một mùi hương nước hoa bay đến mũi, Vân Tạ ngây người.
Trương Hoàng Nhã mỉm cười, "Em không hiếu kỳ người cùng tôi ăn trưa có quan hệ gì với tôi sao?"
Cô ấy ăn cơm với ai thì có liên quan gì đến cô? Vân Tạ lấy lại tinh thần, không nói lời nào.
Cô không hỏi nhưng Trương Hoàng Nhã chủ động giải thích, "Cô ấy là bạn bè của tôi, đã kết hôn." Trương Hoàng Nhã đến càng gần, xưng hô cũng thân mật hơn, "Em không ghen sao, Vân Tạ?"
Cửa văn phòng đột nhiên mở ra, làm cả hai cùng quay đầu nhìn về cửa, Vân Tạ lui về sau một bước, kéo khoảng cách với Trương Hoàng Nhã.
Trương Hoàng Nhã cười chào hỏi, "Lạp tổng, cô trở lại công ty rồi sao?"
Lệ Sa bất động thanh sắc mà đi vào văn phòng, "Vân Tạ nói với tôi cô định tái định giá, cho nên mới về công ty." Mắt cô nhìn đồng hồ nói, "2h30."
Cuộc họp tái định giá lúc 2h30.
"Tôi vừa mới nói với phó tổng Lạp, không cần tái định giá." Trương Hoàng Nhã vẫn duy trì nụ cười.
Lệ Sa đã sớm đoán ra được, vẫn quay sang nhìn Vân Tạ, sắc mặt em gái cô không được tốt lắm.
Lệ Sa không khỏi nhíu mày.
Vân Tạ gật gật đầu, xác nhận Trương Hoàng Nhã nói đúng.
"Lạp tổng, tôi và phó tổng Lạp có chút chuyện cần nói."
Trương Hoàng Nhã hết lần này đến lần khác quấy rầy Vân Tạ, Lệ Sa vẫn luôn tuỳ ý. Hôm nay cũng muốn quan tâm một chút, cô nhìn Trương Hoàng Nhã, giọng nói thờ ơ, "Vậy nói chuyện với tôi trước đi."
Lệ Sa trưng dụng phòng của phó tổng, bảo Vân Tạ đi ra ngoài đợi.
Vân Tạ không phản đối, đi ra ngoài.
Đi ra khỏi cửa, Vân Tạ thở hắt ra, mới vừa rồi Trương Hoàng Nhã hỏi cô có ghen không, trái tim thiếu chút nữa muốn nhảy ra khỏi ngực.
Cô mới thở nhẹ ra, vừa ngẩng đầu đã thấy được Thái Anh đứng đó không xa.
Cái phản ứng vừa rồi của cô, đã bị Thái Anh thấy.
Vân Tạ xấu hổ, "Thái Anh..."
Xấu hổ đến mức quên gọi là chị dâu.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro