Chương 37
Không ngờ chỉ vì một hiểu lầm mà lại có thể dỗ được cô.
Chu Di Hân nhìn Bách Hân Dư đang từ từ thưởng thức bông tuyết tô, khóe mắt nàng không khỏi nở một nụ cười sâu hơn.
Sợ cô bị nghẹn, Chu Di Hân đứng dậy, cầm ly nước của cô để đi rót thêm nước.
Động tác này gần như xuất phát từ bản năng, không suy nghĩ nhiều.
Không ngờ Bách Hân Dư lại cảm thấy thẹn thùng vì hành động của nàng.
Có lẽ do hai người mới vừa làm lành, nên cô chưa quen với sự quan tâm của Chu Di Hân.
Khi Chu Di Hân vừa định đi, Bách Hân Dư đột nhiên giơ tay ngăn lại.
Gương mặt cô lúc này còn hơi buồn rầu, vội vàng nuốt nốt bông tuyết tô chưa ăn xong, rồi mới lên tiếng.
"Không cần đâu." Cô xua tay, mạnh mẽ lấy lại cái ly từ tay Chu Di Hân và đẩy hộp bông tuyết tô về phía trước, như thể muốn nói: "Em cũng ăn chút đi!"
Sự ngại ngùng khiến chị ấy ít nói hơn sao?
Chu Di Hân thấy vậy, suýt nữa không nhịn được cười, nhưng vì sợ làm tổn thương Bách Hân Dư nên cố gắng kiềm chế.
"Em đi lấy nước cho chị, một lát sẽ trở về." Chu Di Hân thở dài, sau đó quay sang giải thích với Bách Hân Dư, "Bông tuyết tô khá đặc, nếu bị nghẹn thì không tốt đâu ạ."
"Không cần đâu." Bách Hân Dư vẫn từ chối.
Thậm chí, cô còn cúi đầu kéo ngăn kéo của bàn làm việc ra, tìm kiếm cái gì đó bên trong.
Chu Di Hân tò mò nhìn vào, thấy bên trong lộn xộn, có Samoyed, túi chườm nóng, kẹp tóc nhỏ, đủ loại thẻ, và không biết là từ chuyến du lịch nào về với nhiều món quà lưu niệm.
Cùng với... rất nhiều hộp sữa bò.
Chu Di Hân: "???"
Lần đầu tiên nàng biết Bách Hân Dư thường uống sữa.
Có phải vì cô còn muốn cao hơn nữa không?
Chả biết sao, đột nhiên Chu Di Hân nhớ đến miếng lót tăng chiều cao của Bách Hân Dư, không kiềm được nữa, nên nàng liền quay đầu sang một góc tường và cười khúc khích.
Khi quay lại, Bách Hân Dư đã lấy sữa bò ra và đưa về phía Chu Di Hân.
Dù sao, Chu Di Hân mời cô ăn bông tuyết tô, nên cũng không cảm thấy ngượng ngùng. Cô nói: "Mời em uống sữa."
Giọng nói của cô có vẻ nặng nề, biểu cảm đặc biệt nghiêm túc, khiến hộp sữa trông có vẻ nghiêm trọng hơn.
Lúc này, Chu Di Hân thực sự không nhịn nổi cười nữa.
"Cảm ơn Bách tổng." Nàng nói, đôi mắt cong lên, má lúm đồng tiền trên mặt rạng rỡ.
Trong lòng, nàng nghĩ rằng lần sau nếu có cãi nhau, thì chắc chắn sẽ tặng Bách Hân Dư vài hộp sữa bò.
Chắc chắn cô sẽ thích.
Buổi chiều công việc không quá bận rộn.
Chu Di Hân hoàn tất công việc và theo thói quen ngẩng đầu nhìn về phía văn phòng của Bách Hân Dư.
Cô vẫn đang tập trung gõ bàn phím.
Tư thế thật nghiêm túc, lưng thẳng, biểu cảm nghiêm nghị và tập trung.
Nếu không có hộp bông tuyết tô trong tầm tay thì có vẻ như mọi chuyện vẫn bình thường.
Cô vẫn đang ăn.
Mỗi lần không ăn nhiều lắm, gõ vài cái rồi cắn một miếng, lại gõ vài cái rồi cắn thêm miếng, thường thì còn uống thêm chút sữa.
Cô thật sự rất thích.
Chu Di Hân thấy vậy, không tự chủ được mỉm cười.
Cuối cùng cũng yên tâm rồi, đồ mít ướt cuối cùng cũng vui vẻ rồi.
Nếu vậy... có nên hẹn cô ăn một bữa cơm không? Dù sao, đã lâu không gặp, thực ra nàng vẫn còn lo lắng về trạng thái của cô.
Nghĩ vậy, Chu Di Hân mở điện thoại, tìm WeChat của Bách Hân Dư và gửi tin nhắn —
【Bách tổng, tối nay có thời gian không? Cùng nhau ăn một bữa cơm nhé ạ?】
Cảm thấy chưa đủ chân thành, nàng thêm vào một biểu cảm cười nhỏ ở phía sau.
Tin nhắn vừa gửi đi, lập tức nhận được câu trả lời từ Bách Hân Dư.
【Tối nay không được.】
Cô trả lời.
【Có việc phải gặp khách hàng.】
Giống như Chu Di Hân, có lẽ sau một lúc cảm thấy câu trả lời quá nghiêm túc, Bách Hân Dư bổ sung thêm ba chữ: Lần sau nhé.
Chu Di Hân gật đầu, hiểu rằng công việc của Bách Hân Dư quan trọng, nên không làm phiền thêm, thay vào đó mở nhóm chat và gửi lời mời cho Hồ Hiểu Tuệ và mọi người.
Cuối cùng đã hòa giải với Bách Hân Dư rồi, tâm trạng hôm nay của nàng khá tốt.
Sau cùng không thể lãng phí tâm trạng tốt.
Bảy giờ rưỡi tối, mọi người gặp mặt ở một nhà hàng.
Không hiểu sao, Châu Thi Vũ lại không đến, có lẽ đang giận dỗi với Vương Dịch. Chu Di Hân nhận thấy sắc mặt Vương Dịch cũng không tốt.
Ngược lại, Hồ Hiểu Tuệ vẫn tươi rói như tình đầu mới yêu, vừa đến đã gọi rất nhiều rượu.
Người này uống say rất nhiều và nói không ngừng.
Chu Di Hân thật sự bị dọa sợ, vội vàng muốn ngăn cản, nhưng không thành công, nên đành quay sang Vương Dịch cầu cứu.
Hai người nhìn nhau, một lúc lâu sau Vương Dịch gật đầu, như đã hiểu.
Chu Di Hân vui mừng, nghĩ rằng Vương Dịch vẫn đáng tin cậy, liền buông lỏng tay và để Hồ Hiểu Tuệ tự do hơn.
Trên mặt bắt đầu nở nụ cười, khi thấy Vương Dịch gọi phục vụ quay lại.
Sau đó, Vương Dịch vẫy tay, gọi thêm vài chai bia.
Chu Di Hân: "???"
"Thế này là sao?" Nàng ngạc nhiên hỏi Vương Dịch, "Ngày thường không phải em không uống rượu sao?"
"Đúng vậy." Vương Dịch gật đầu, sau đó nói thêm, "Ngày thường là ngày thường, còn hiện tại là hiện tại."
"Hôm nay tâm trạng em không tốt." Em ấy thở dài, giọng nói mang chút khổ sở khó tỏ bày, "Chu tỷ, em đã kêu rồi chị cũng uống chút đi..."
Bộ dáng của em ấy thật sự làm người khác khó từ chối.
Chu Di Hân nhìn em ấy, còn muốn hỏi thêm, nhưng khi thấy trạng thái của Vương Dịch, câu hỏi đã bị nuốt lại.
Vì vậy, nàng chỉ có thể gật đầu đồng ý.
Nếu vậy, thì cứ uống đi thôi.
Nhà hàng này phục vụ món ăn rất nhanh, chưa bao lâu sau món ăn đã được mang ra.
Không gà mờ như Hồ Hiểu Tuệ uống một lúc thì say, mặc dù không thường xuyên uống, nhưng tửu lượng của Vương Dịch khá tốt.
Em ấy là một người uống rượu giỏi trong các bữa tiệc.
Chu Di Hân uống cùng Vương Dịch một lúc lâu, Vương Dịch vẫn chưa say, trong khi nàng thì đã cảm thấy choáng váng.
Người say rượu thường nói ra lời trong lòng, hơn nữa bên cạnh còn có người say xỉn.
Trước đó chỉ có Hồ Hiểu Tuệ nói không ngừng, cuối cùng Chu Di Hân cũng say, nhập hội cùng thao thao bất tuyệt.
Hồ Hiểu Tuệ: "Người tui thích vô cùng đẹp!"
Chu Di Hân phụ họa: "Tui cũng vậy."
Hồ Hiểu Tuệ: "Hai ngày trước, chị ấy còn mang quà lưu niệm về cho tui, thật sự tốt quá."
Chu Di Hân nhớ đến món quà từ biển và thú bông mà nàng để trên tủ TV, gật đầu: "Tui cũng vậy."
"Sao mà bà cũng vậy?" Hồ Hiểu Tuệ không khỏi bị khơi dậy tính hơn thua, tiếp tục liệt kê với Chu Di Hân, "Hai ngày trước tui còn cùng chị ấy ăn cơm."
Chu Di Hân: "Ừm, tui cũng vậy."
Hồ Hiểu Tuệ: "..."
Cậu ấy dừng lại một chút, nhanh chóng nhăn mày, đang nghĩ xem còn có điều gì có thể so đo với Chu Di Hân.
Kết quả, chưa kịp nói thêm gì, cậu ấy chợt nhìn thấy Vương Dịch đứng bên cạnh, đôi mắt hơi đỏ, có vẻ như đã nhớ đến chuyện gì buồn bã, giống như đã lén khóc đỏ mũi.
Hồ Hiểu Tuệ thấy vậy hoảng sợ, lập tức im lặng.
Cậu ấy vỗ vỗ vai Chu Di Hân, hất cằm lên chỉ về phía Vương Dịch bên kia, với vẻ mặt rất căng thẳng, thậm chí còn há miệng dùng khẩu hình miệng nói với nàng.
Cậu ấy nói: "Hỏng rồi! Nhất Nhất khóc kìa!"
Chu Di Hân: "?"
Do lâu ngày ở chung với Bách Hân Dư, hiện giờ nàng đã có phản xạ có điều kiện với từ "khóc".
Ngẩng đầu nhìn Vương Dịch, nàng phát hiện vành mắt của em ấy đỏ lên, cơ thể gần như không tự chủ đứng dậy đi đến chỗ khác.
Hồ Hiểu Tuệ thấy vậy cũng vội vàng đứng lên, như cái đuôi nhỏ, theo sau Chu Di Hân đi qua.
Bữa ăn trở nên cực kỳ náo nhiệt...
Nhưng may mắn, cuối cùng cũng làm cho Vương Dịch bình tĩnh lại.
Em ấy nói thẳng luôn, nguyên nhân là gần đây cãi nhau với Châu Thi Vũ, tâm trạng không vui nên mới thế.
Cãi nhau à.
Chu Di Hân thở dài, lại một lần nữa nghĩ đến khuôn mặt của Bách Hân Dư, sau đó vỗ vỗ vai Vương Dịch: "Không sao đâu, mọi chuyện sẽ ổn thôi."
"Nếu không được, thì đưa cậu ấy hộp bông tuyết tô đi."
Không biết đây là logic gì, Vương Dịch nghe vậy thì ngẩn người, một lát sau không nhịn được nhẹ nhàng cười.
Sau khi ăn xong, Vương Dịch đỡ Hồ Hiểu Tuệ và Chu Di Hân ra khỏi tiệm cơm.
Trùng hợp là em ấy có một người bạn cũng đang dạo phố gần đó, ba người đều đã uống rượu không thể lái xe về, nên Vương Dịch quyết định gọi điện cho bạn nhờ giúp đỡ.
Người bạn nhanh chóng đồng ý, một lát sau đến tiệm cơm, rồi cùng Vương Dịch đi lấy xe.
"Hai người ở đây chờ chút nhé." Vương Dịch nghĩ Hồ Hiểu Tuệ và Chu Di Hân đều đã say, không tiện kéo các hai người đi cùng, nên dặn dò họ ở lại, "Em sẽ quay lại ngay."
Nói xong, em ấy quay người rời đi, để Chu Di Hân và Hồ Hiểu Tuệ ngồi lại trên ghế nhỏ bên ngoài.
Tối qua vừa mới mưa, nên thời tiết hôm nay hơi lạnh.
Hồ Hiểu Tuệ chờ một lúc không thấy Vương Dịch trở về, lại bị gió thổi nên cảm thấy hơi lạnh, liền nép lại gần Chu Di Hân.
Cậu ấy vẫn tiếp tục trò chuyện với Chu Di Hân.
Vẫn là nói về trợ lý Lưu.
"Thật sự tui rất thích chị ấy." Hồ Hiểu Tuệ nói, đẩy đẩy vai Chu Di Hân, "Bà có hiểu tui không?"
"Hiểu chớ." Chu Di Hân nhìn cậu ấy một cái, rồi gật đầu đồng ý, "Tui cũng vậy, thích lắm."
"Đúng!" Hồ Hiểu Tuệ vỗ vỗ vai nàng, "Đó là loại thích từ tận đáy lòng!"
Câu này nói khá lớn.
Hơn nữa, hai người ngồi gần nhau, nếu người khác nhìn vào, có lẽ sẽ nghĩ đây là một cặp đôi đang yêu nhau nồng nhiệt.
Nếu là bình thường, Chu Di Hân có lẽ sẽ cảm thấy xấu hổ.
Nhưng lúc này, nàng uống hơi nhiều, dưới tác dụng của rượu, đầu óc choáng váng, nên không suy nghĩ nhiều.
Nàng không nghĩ đến ý nghĩa khác, chỉ cố gắng tìm từ để mô tả sự thích của mình đối với Bách Hân Dư.
Nghĩ mãi, nhiều từ vẫn chưa nghĩ ra, ngược lại hình ảnh của Bách Hân Dư trong đầu càng lúc càng rõ ràng.
Khi ngẩng đầu lên, nàng thậm chí còn phát hiện người đó đang đứng trước mặt mình.
Như trong tưởng tượng, âu phục đen, tóc dài, khuôn mặt đẹp và biểu cảm hơi nghiêm nghị.
Chu Di Hân cả kinh, đứng dậy, tưởng rằng hình ảnh tưởng tượng của mình đã trở thành hiện thực, vội vàng đi về phía trước vài bước.
Nàng còn vừa đi vừa lẩm bẩm: "Đây là thật hay giả thế?"
Nói xong, đúng lúc chạm vào khuôn mặt của Bách Hân Dư.
Mềm mại, ấm áp, cảm giác đặc biệt tốt.
Chu Di Hân ngay lập tức nở nụ cười, kéo khuôn mặt của Bách Hân Dư rồi còn bóp bóp, vừa bóp vừa nói với Hồ Hiểu Tuệ: "Đây là người thật nè!"
Từ từ, thật á?
——————————————————————————-
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro