Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 23

Xe chạy hơn một giờ, không biết vì sao Bách Hân Dư đột nhiên tỉnh dậy.

Chu Di Hân từ đầu đến giờ vẫn chưa ngủ, thoáng thấy cô cử động, cơn buồn ngủ trực tiếp bay đi gần hết.

Nàng quyết định không ngủ tiếp, mà bắt đầu theo bản năng quan sát xem Bách Hân Dư sẽ làm gì.

Nàng thấy Bách Hân Dư đầu tiên là nhỏ giọng ngáp một cái, rũ đầu tỉnh táo lại một lát, sau đó đưa tay vào trong túi đựng công văn, lấy ra mấy phần tài liệu bắt đầu xem.

Trạng thái rất nghiêm túc, giống như bộ dạng thường ngày ở văn phòng mà Chu Di Hân thường thấy.

Chu Di Hân thấy vậy rất bái phục, trong lòng nghĩ người này ngay cả khi đi chơi, công việc vẫn không rời thân.

Còn chưa kịp khâm phục được bao lâu, đột nhiên nghe thấy một tiếng ọt ọt vang lên bên tai.

Tiếng ọt ọt kéo dài khá lâu, ước chừng phải ba giây sau mới dừng lại.

Chu Di Hân nghe tiếng liền sửng sốt, theo bản năng quay đầu nhìn qua, thấy Bách Hân Dư vội vàng đưa tay che kín bụng của mình.

"..." Thật là, cô ngủ đến đói bụng luôn rồi.

Nhìn thấy sự xấu hổ trong mắt Bách Hân Dư, Chu Di Hân đột nhiên muốn cười.

Lần này đi chơi, trợ lý Lưu đã chuẩn bị đủ các loại đồ ăn vặt, tất cả đều đặt ở phía trước xe buýt, ai muốn ăn thì tự đi lấy.

Trong đó có khoai tây lát, bánh mì, kẹo, các em nhỏ rất thích thú, chạy đi chạy lại lấy đồ ăn.

Nhưng người lớn thì ít khi đi lấy.

Chu Di Hân không quan tâm lắm vấn đề đó, thực sự lo tiểu cẩu mít ướt bị đói, liền quyết định để túi qua một bên, chuẩn bị đứng dậy lấy chút đồ ăn.

Nàng vừa mới động, Bách Hân Dư đã nghiêng người sát lại gần.

"Làm sao vậy Bách tổng?" Chu Di Hân vội hỏi.

"Chu Di Hân." Bách Hân Dư thanh thanh giọng, tỏ vẻ nghiêm trang hỏi, "Em ăn sáng chưa?"

Nghe giống như đang quan tâm cấp dưới.

Nhưng Chu Di Hân hiểu ý đồ thật sự của cô.

Đây là một kiểu nói khác của việc kêu nàng đi lấy đồ ăn vặt.

Đột nhiên Chu Di Hân muốn chọc ghẹo cô.

"Ăn rồi." Nàng liền gật đầu trả lời, "Sao vậy ạ?"

"Ồ." Bách Hân Dư nghe vậy liền thay đổi sắc mặt, không vui ngồi ngay ngắn lại, "Không có gì, tôi chỉ hỏi vậy thôi."

Nói xong, phỏng chừng là đói chịu không nổi, cô lại mở chai nước mang theo, uống mấy ngụm lớn.

Thật là tsundere mà!

Chu Di Hân thật sự hết cách với cô, thở dài trong lòng, chuẩn bị đứng dậy.

Lần này cũng giống như trước, nàng chưa kịp động đậy, Bách Hân Dư lại nghiêng qua.

Vẫn không chút ngần ngại hỏi: "Phía trước có nhiều đồ ăn vặt như vậy, không định đi lấy một ít để ăn sao, ngồi lâu trên xe như vậy hẳn là đói bụng chứ?"

Cô còn nói: "Yên tâm đi, tôi sẽ không chê cười em đâu."

Chu Di Hân: "..."

Cảm ơn chị nha.

"Đúng là có chút đói bụng." Nàng thở dài, rốt cuộc không tiếp tục trêu đùa cái đồ mè nheo này nữa, "Tôi đang chuẩn bị đi lấy một ít đây."

Vừa dứt lời, Chu Di Hân thấy đôi mắt Bách Hân Dư sáng lên.

"Vậy em tiện tay lấy một ít cho tôi đi." Ngay sau đó, cô nói, lắc lắc tài liệu trong tay, rồi tiếp tục cúi đầu xem, "Tôi muốn hai cái bánh mì và một cây giăm bông."

"Bánh mì lấy vị blueberry quét hai mặt."

Lại còn yêu cầu không ít nữa.

Chu Di Hân gật đầu đồng ý, đứng dậy đi lấy đồ ăn vặt. Khi đi xa đến phía trước, nàng theo bản năng quay đầu nhìn lại.

Cô không xem tài liệu nữa.

Lúc này đang dùng tay chống mặt nhìn ra ngoài cửa sổ, vẻ mặt rất nhàn nhã, trên môi còn mang theo một nụ cười nhẹ.

Đôi mắt cũng nhẹ nhàng cong lên, tạo thành một đường cong mềm mại đẹp đẽ.

A.

Chắc là vì vừa rồi thành công lừa được nàng, cho nên đang đắc ý đây mà.

Người này đúng là...

-------------------------------------------------

Mọi người tập trung sớm, nhưng vì trên đường gặp nhiều trở ngại nên sau khi đến nơi, họ chỉ đơn giản đi một vòng ngắm cảnh rồi đi ăn trưa.

Sau khi ăn xong, cả nhóm lại cùng nhau đi thăm trại nuôi ngựa.

Đây là hoạt động chính trong buổi chiều.

Trại nuôi ngựa rất lớn, phương tiện cũng nhiều, ngoài đường lớn để mọi người đi bộ và khu vực dành cho cưỡi ngựa và tham quan kỹ thuật cưỡi ngựa, còn có khu biểu diễn, hầu hết đều là cỏ xanh.

Xa xa khỏi bụi cỏ có thêm mấy lều trại nhỏ màu xanh, màu trắng, nhìn rất đẹp mắt, thực tế là nơi để trang phục thuê.

Ngoài ra, còn có một số phương tiện giải trí như xe ngựa kéo, đủ để bọn trẻ xem đến hoa mắt.

Xe vừa dừng, bọn trẻ liền như chim nhỏ chạy ra ngoài, kéo tay cha mẹ muốn chơi cái này cái kia.

Thật ra Chu Di Hân không có ý định chơi gì, chỉ đi theo đám người một đường ngắm phong cảnh, sau đó tìm một chỗ ngồi xuống ở khu trại nuôi ngựa nhỏ, xem người lớn và trẻ em cưỡi ngựa.

Tiện thể cũng nhìn Bách Hân Dư đang bị một đám người vây quanh.

"Bách tổng không trải nghiệm cảm giác cưỡi ngựa sao?" Có người cười hỏi cô, "Tôi vừa mới cưỡi với con gái tôi, vui lắm."

"Không." Bách Hân Dư nghiêm trang lắc đầu, "Tôi không hứng thú, mọi người cứ chơi đi."

"Thử một chút đi, tới đây rồi mà!" Người bên cạnh cũng phụ họa, "Chị trải nghiệm một chút đi!"

Không khí rất sôi động, có người còn trực tiếp đưa dây cương cho Bách Hân Dư.

Bách Hân Dư thấy vậy đành bất đắc dĩ gật đầu đồng ý.

Người này dường như cũng có chứng cưỡng chế, chỉ thích những thứ đẹp đẽ mà thôi. Trước đó khi cùng Chu Di Hân đi công viên giải trí, chọn ngựa cô cũng phải chọn con sáng nhất, sừng phải thật dài.

Lúc này cũng vậy, có lẽ vì nóng lòng muốn thử, Bách Hân Dư đắc ý vênh váo, trực tiếp chọn con ngựa cường tráng nhất, lông đẹp nhất để cưỡi. Nhưng chưa kịp tạo dáng đẹp, đã bị nhân viên cưỡi một con ngựa khác nắm kéo đi.

Nửa vòng đầu còn được, ngựa đi rất chậm.

Đến nửa vòng sau, nhân viên tăng tốc, trực tiếp kéo ngựa trở về nhanh hơn.

Chu Di Hân đứng lên nhìn, thấy rõ vẻ mặt mờ mịt của Bách Hân Dư đang ngồi trên lưng ngựa bị xóc nảy, thân hình cứng đờ như khúc gỗ bị người dắt đi.

Khi xuống ngựa, chân cẳng cô còn có điểm run rẩy.

Cảm giác như lúc ngồi trên xe bay lam nguyệt trước đó.

Chu Di Hân có chút lo lắng, vội đi lên đón cô, thậm chí nhường chỗ ngồi của mình cho cô.

Lúc này Bách Hân Dư mới từ từ hòa hoãn lại.

Uống chút nước, ăn thêm chút gì đó, rồi tiện tay lấy điện thoại ra.

Khẽ cử động ngón tay, tràn đầy oán niệm hướng lên Weibo liên tục đăng trạng thái cảm xúc ——

"Mình rõ ràng không muốn cưỡi QAQ, họ cứ kêu mình cưỡi!"

"Con ngựa kia chạy cũng nhanh quá, cứ rung lắc không ngừng!"

"Làm tim mình như muốn nhảy ra ngoài đến nơi!!!"

Đúng là thảm.

Thảm đến mức Chu Di Hân không nhịn được, quay đầu đi trộm cười cô một hồi lâu.

Sau đó là màn biểu diễn thuật cưỡi ngựa rất xuất sắc.

Các động tác yêu cầu cực cao, không chỉ bọn trẻ mà cả người lớn cũng khiếp sợ, sôi nổi chụp ảnh, trầm trồ khen ngợi, tiêu hao không ít thể lực.

Vì vậy, sau đó mọi người cùng nhau đi nhà bạt ở gần đó ăn cơm.

Sau khi ăn xong vẫn còn có hoạt động.

Khi họ đến, vừa đúng lúc gặp biểu diễn bắn pháo hoa trên thảo nguyên, diễn ra ba lần một năm. Lúc này còn hơn một giờ nữa mới bắt đầu.

Để giết thời gian, mọi người hẹn nhau một lát nữa ở quảng trường gần đó tập hợp, rồi tản ra đi khắp nơi.

Đến buổi tối, nhiệt độ trong không khí đột nhiên trở nên có chút lạnh.

Chu Di Hân đi bộ một lát, cảm thấy khó chịu, liền cúi đầu từ túi xách lấy ra một chiếc áo khoác mặc vào, rồi xách ly nước đi tới quán ăn lấy chút nước ấm.

Vừa ngẩng đầu lên, nàng thấy Bách Hân Dư đứng cách đó không xa ngẩng đầu suy nghĩ điều gì đó.

Xung quanh vô tình không có một bóng người.

Lúc này những bóng đèn nhỏ trong bụi cỏ đã sáng lên, tuy độ sáng không quá mạnh, nhưng đủ để nhìn rõ biểu cảm của một người.

Chu Di Hân nhận ra, giờ này Bách Hân Dư dường như không vui vẻ.

Hoặc có thể nói là, hiện tại cô trông rất cô độc.

Ban ngày còn tốt, mọi người mới đến còn chưa hoàn toàn thả lỏng, hoặc ít nhiều có người quan tâm cảm xúc của cô.

Hiện tại một ngày đã qua, mọi người hoàn toàn trong trạng thái cao hứng, tự nhiên chia nhóm cùng bạn bè chơi, quên mất Bách Hân Dư cũng là chuyện bình thường.

Chính mình cũng giống như cô, lẻ loi một mình.

Lập thành một nhóm đi.

Chu Di Hân nghĩ vậy, rồi đi về phía Bách Hân Dư, phất tay.

Nàng còn phải giữ thể diện cho Bách Hân Dư, nói rằng trời quá tối mình cảm thấy sợ hãi, nên muốn cùng cô đi chung.

Bách Hân Dư quả nhiên rất thích thú, lập tức gật đầu.

Nhưng trên mặt vẫn muốn trêu chọc nàng, nói Chu Di Hân lớn vậy rồi còn sợ tối à.

"Đúng vậy." Chu Di Hân không muốn phản bác, ngược lại đáp, "Tôi sợ tối lắm..."

Làm bộ mặt rất xấu hổ, đáy mắt lại mang theo một nụ cười không dễ nhận thấy.

Bách Hân Dư nghe vậy, quay đầu nhìn nàng một cái, một lát sau ho nhẹ, đột nhiên giơ tay chỉ về phía nơi sáng sủa bên trái.

Giọng điệu so với vừa rồi càng kiên quyết hơn, nói: "Nơi đó tôi chưa đi qua, nếu không đi xem thử đi."

Kỳ thật cũng là đang nhường nhịn nàng đây mà.

Chu Di Hân lập tức nhận ra.

Khi nhận ra điều này, nàng gật đầu.

Nụ cười nơi đáy mắt càng sâu hơn, nhẹ giọng đáp: "Được đó."
--------------------------------------------------------------

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro