Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 15: Cao thủ so chiêu, thành bại đều chỉ trong nháy mắt

                                                              
Ngày đó Chu Lập Hằng đi, Chu Di Hân tuân theo chỉ thị của ba Chu và mẹ Chu, ngoan ngoãn đi tiễn.
                 
Mặc kệ hai anh em họ có quan hệ ác liệt ngầm như thế nào đi nữa, ngoài mặt, cả hai người không ai định đánh vỡ biểu hiện giả dối, không cần nói cũng biết duy trì hòa bình ra bên ngoài.                 

Cứ việc cố gắng toan tính, cả hai cùng một loại hành động, đủ để lừa gạt mọi người kể cả ánh mắt nhau.
                   
“Ba và Dì đều nhờ em chiếu cố, chờ công ty bên kia ổn định rồi anh sẽ về thăm hỏi mọi người.”
                 
Lập Hằng một bộ đồ tây thẳng tắp, đứng ở cửa soát vé, dặn dò Chu Di Hân.                   

“Vâng, anh yên tâm đi.”                   

Vẫy vẫy tay với Lập Hằng, Chu Di Hân đơn giản đáp, nhìn theo Lập Hằng đi vào cửa soát vé mới xoay người đi ra ngoài sân bay.

Ra ngoài, Chu Di Hân ngồi vào trong xe, chậm rãi nhẹ nhàng thở ra.                    
“Chu tổng, xin hỏi hiện tại muốn đi đâu?” Tôn Đình nhìn qua kính chiếu hậu thấp giọng hỏi Chu Di Hân.
               
Chu Di Hân nghe vậy, cúi đầu nhìn nhìn đồng hồ trên cổ tay, gần giờ tan tầm, về công ty là vô nghĩa. Nàng nghĩ nghĩ, lấy di động ra, nhấn dãy số quen thuộc, cuối cùng lại xóa bỏ từng số từng số.
                 
Hôm nay Chu Di Hân mới nhận được bản kế hoạch của Bách Hân Dư, nói vậy mấy ngày nay vẫn là gấp gáp làm việc này, thật không dễ dàng gì nghỉ ngơi. Nghĩ, Chu Di Hân lắc lắc đầu, bỏ đi ý định gọi cho Bách Hân Dư.                 
Thở dài, Chu Di Hân nói: “Về nhà.”                
Máy CD trong xe vang lên tiếng dương cầm du dương, Chu Di Hân buồn ngủ, không biết xe chạy bao lâu, đột nhiên nghe tiếng chuông điện thoại vang lên.
                   
Mơ hồ chớp chớp mắt, Chu Di Hân lấy điện thoại ra, màn hình hiển thị tên Trần Kha.
                   
“Alô.”                  

“Đang làm gì đó?”                   

“Chuẩn bị về nhà.” Chu Di Hân lười biếng duỗi lưng, giọng điệu thờ ơ.                   
“Mình vừa xử lý xong một vụ án, thế nào, mời bồ ăn cơm?”
               
“Được.” Nhàn rỗi cũng là nhàn rỗi, Chu Di Hân đáp ứng không cần nghĩ.
                 
Khi Trần Kha chạy tới chỗ hẹn, Chu Di Hân đã đến rồi.                   

Thấy Trần Kha dừng xe bên đường, Chu Di Hân mới chậm rãi xuống xe.
                 
Nàng tay trái xách túi, hai tay khoanh trước ngực, ngẩng đầu tao nhã tiêu sái đi lại, thật giống như thiên nga trắng kiêu ngạo.
                 
Giờ tan tầm, đám người đi đường đều ghé mắt nhìn sang, vô số ánh mắt lưu lại bên người Chu Di Hân.                   

Ngồi vào trong xe Trần Kha, Chu Di Hân cài dây an toàn, nghiêng đầu hỏi: “Định mời mình ăn gì đây?”                   

“Món Nhật được không?” Trần Kha vừa nói vừa quay đầu xe rời đi. “Mình nhớ có một nhà hàng cũng không tệ lắm.”                   

“Ừ.” Chu Di Hân ngáp một cái, miễn cưỡng lên tiếng.
                 
Trần Kha dừng xe trước nhà hàng Nhật, Chu Di Hân mở cửa xe đi xuống trước.             

Vừa vào trong, nhân viên phục vụ mặc kimono Nhật thân thiện chào đón. Dẫn đến một gian, Chu Di Hân ngồi lên tatami.

Người phục vụ đưa trà lúa mạch lạnh đến, Chu Di Hân uống trà ngồi một lát, nghĩ Trần Kha đậu xe có phải là quá lâu rồi không.

Vừa nghĩ vậy, ‘rầm’ một tiếng Trần Kha đẩy cửa ra, ngồi xuống bên cạnh Chu Di Hân, nháy mắt nói: “Bồ đoán coi vừa rồi lúc đậu xe mình thấy ai?”

“Ai?”

Biểu tình trên mặt Trần Kha còn hưng phấn hơn là kẻ đi bắt gian tại giường nữa, làm Chu Di Hân cũng không khỏi tò mò.

“Bách mỹ nhân nhà bồ.” Trần Kha hưng phấn nói: “Bồ đoán coi bên cạnh còn có ai?”

“Ai!”

Nếu lúc nãy Chu Di Hân hỏi chỉ là tò mò thôi, thì bây giờ, Chu Di Hân quả thật là nghiến răng mà hỏi.

“Mình đâu có biết, nhưng mà làm sao lại nhìn thấy quen mắt như vậy?” Trần Kha cắn môi liều mạng nhớ lại.

Chu Di Hân lúc này trong lòng đã đoán được hơn phân nửa, nàng hung tợn uống ngụm trà, hỏi: “Dương Băng Di?”

“Đúng đúng đúng, chính là Dương Băng Di đó!” Trần Kha gật đầu, “Mình ngồi trong xe lén nhìn theo, khẳng định là hai người đó cũng vào nhà hàng này.”

Hung hăng xiết chặt cốc trà trong tay, Chu Di Hân híp mắt, lông trên người đều muốn nổ tung.

Bách Hân Dư cô được lắm, mệt tôi còn tốt bụng không làm phiền cô, để cô nghỉ ngơi một ngày, không nghỉ tới cô vừa được nghỉ liền chạy đi ăn cơm với Dương Băng Di.

Không phải các người nói là quan hệ trong sạch sao? Trong sạch vậy mà thường xuyên gặp mặt? Cô và Dương Băng Di tình cảm tốt đến vậy sao?!

Mờ ám! Phương diện này tuyệt đối có mờ ám!

Nghĩ, đã thấy Trần Kha lấy khuỷu tay huých huých Chu  Di Hân, nói: “Nhưng hai người đó làm sao quen nhau?”

“Người ta hai người là thanh mai trúc mã. Hơn nữa, bởi vì Bách Hân Dư tạo dựng quan hệ, mình đang định cùng Dương Băng Di kí kết hợp đồng làm người đại diện phát ngôn năm sau.”

Chu Di Hân nói xong, chỉ thấy Trần Kha đứng lên, ngoắc ngoắc Bách Hân Dư và Dương Băng Di đang từ ngoài cửa tiến vào.

“Ê, Bồ điên rồi!” Chu Di Hân nhanh tay giữ chặt Trần Kha, nhỏ giọng gọi lại nàng.

Bách Hân Dư và Dương Băng Di lúc này đã thấy hai người, chần chờ một lát, Bách Hân Dư và Dương Băng Di hướng bên đó đi tới.

“Sợ cái gì?” Trần Kha lấy tay Chu Di Hân ra, thấp giọng nói: “Nếu gặp được, thì cùng ăn bữa cơm đi? Nhiều người náo nhiệt hơn không phải sao?”

Chu Di Hân còn muốn nói, nhưng Bách Hân Dư và Dương Băng Di đã tới ngay trước mắt, nàng đành hung hăn véo Trần Kha một cái, sau đó mới đứng lên đón chào hai người kia.

“Dương tiểu thư, thật khéo, hai người cũng tới đây ăn cơm?” Chu Di Hân hào phóng vươn tay về phía Dương Băng Di thoải mái mỉm cười.

“Đúng vậy.” Dương Băng Di tháo kính mát, bắt tay Chu Di Hân, ánh mắt giảo hoạt cười thành một vầng trăng cong soi sáng. “Chu tổng, chào cô.”

Dương Băng Di nói xong, quay đầu nhìn Trần Kha, nghi hoặc nói: “Vị này là…”

“Vị này là Trần Kha, bạn tôi.” Chu Di Hân cười giới thiệu.

“Trần tiểu thư, chào cô.”

Trần Kha bắt tay Dương Băng Di, mỉm cười, “Chào cô, Dương tiểu thư. Nếu gặp, không bằng cùng nhau dùng cơm nha?”

“Vậy…” Dương Băng Di chần chờ nhìn Bách Hân Dư, trên mặt mang theo do dự.

Bách Hân Dư vẫn không mở miệng, đến lúc này, cô mới uyển chuyển cự tuyệt: “Hay là thôi đi.”

Vốn Chu Di Hân cũng không tính cùng nhau dùng cơm, nhưng lúc này thấy Bách Hân Dư cùng Dương Băng Di hai người liếc mắt nhìn nhau, nàng cắn cắn môi, trong lòng không vui.

“À…” Kéo thật dài âm, Chu Di Hân ánh mắt yêu tinh giảo hoạt lên xuống đánh giá Bách Hân Dư một cái rồi mới ‘ha ha’ cười rộ lên. “Chẳng lẽ không tiện khi chúng tôi quấy rầy?”

“Thật ra không có gì là không tiện…”

“Vậy cùng nhau đi.” Chu Di Hân ngắt lời Bách Hân Dư, vào thẳng chủ đề. Nàng cười, đôi mắt cong cong hình trăng khuyết. “Dù sao tôi và Dương tiểu thư sau này còn hợp tác, vừa lúc có cơ hội tán gẫu với Dương tiểu thư một chút, Dương tiểu thư không ngại chứ?”

Chu Di Hân tuy rằng lời là nói với Dương Băng Di, nhưng ánh mắt lại luôn nhìn Bách Hân Dư.

Chu Di Hân cười đến xinh đẹp, làm cho người nào có muốn cự tuyệt cũng không nói nên lời. Bách Hân Dư đứng ở tại chỗ, thấy Dương Băng Di dùng ánh mắt hỏi mình, cười cười dùng ánh mắt trấn an nàng.

Nghĩ nghĩ, Dương Băng Di nét mặt giãn ra gật đầu nói: “Đương nhiên sẽ không.”

“Vậy mời Dương tiểu thư vào trong, tôi đi toilet một chút.” Chu Di Hân đưa tay ý bảo hai người đi vào.

“Chu Di Hân, chờ mình, mình cũng đi!” Trần Kha đuổi theo ra, đóng cửa, đi theo Chu Di Hân.

Đi vào toilet, Chu Di Hân lấy trong túi xách ra túi đựng đồ makeup, trang điểm một chút.

Trần Kha đuổi theo tới, đứng bên bồn rửa tay, nhìn Chu Di Hân trang điểm, nói: “Còn nói không thích người ta, xem bồ khẩn trương kìa.”

“Nếu mời Dương tiểu thư ăn cơm, đương nhiên long trọng chút, đây là lễ phép.” Chu Di Hân đóng hộp phấn, lười biếng liếc nhìn Trần Kha, phủ nhận nói: “Hơn nữa, mình là vì Dương tiểu thư, không phải vì cô ta.”

“Bồ cứ mạnh miệng đi.”

Trần Kha khinh thường sự ngạo kiều của Chu Di Hân, nàng ‘hừ’ một tiếng, vẻ mặt buồn nôn.

“Mình không có mạnh miệng.”

“Cho nên, lần trước bồ nói Bách Hân Dư hẹn hò em gái nhỏ, chính là Dương Băng Di?”

“Ừ.” Chu Di Hân đang kẽ mắt, nghe Trần Kha hỏi, mím môm đáp. “Mình lần đó còn tưởng cô ấy là em gái nhỏ, hóa ra người ta căn bản không hề nhỏ, mà còn là ngôi sao.”

“Sợ cái gì, ngôi sao thì sao? Bồ đường đường là Thụy An tổng giám đốc đó thôi, so giá trị con người, so dáng người, chúng ta có thể thua cô ta hay sao?”

Chu Di Hân nhìn Trần Kha, lại nhìn mình trong gương, đột nhiên cảm thấy lo lắng.

“Cao thủ so chiêu, thành bại đều chỉ trong nháy mắt.” Trần Kha nói xong, cao giọng. “Bồ cứ dùng sự lãnh diễm cao quý của bồ mà đánh bại cô ta!”

       

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro