Trở về
Ngày hôm sau, Tiffany xin giáo sư nghỉ phép ít hôm, sau đó liền đáp chuyến bay từ Kansas đến San Francisco, rồi chuyển máy bay thẳng về Hàn Quốc .
Trên những chuyến bay dài như thế Tiffany vẫn chưa hề chợp mắt, hậu quả là trên gương mặt thanh tú của nàng mang đôi mắt của gấu mèo. Trên người nàng ăn mặc vô cùng đơn sơ giản dị, mái tóc dài đen mượt được túm lại một cách đơn giản phía sau lưng. Nhưng dù vậy vẫn không thể nào che dấu được dung nhan xinh đẹp mê người của nàng.
Dáng người mềm mại quyến rũ, ngũ quan tinh tế thanh nhã, cho dù đi đến đâu, Tiffany Hwang vẫn luôn là tiêu điểm của mọi sự chú ý.
Vừa đặt chân đến sân bay quốc tế Icheon (1 thành phố của Hàn Quốc ), Tiffany lập tức gọi một chiếc tắc xi, chở nàng đến tòa cao ốc, trụ sở văn phòng của Hwang Thị .
Không thấy thư kí chào đón ngoài văn phòng, nàng nổi giận đùng đùng đẩy mạnh cánh cửa dẫn vào phòng làm việc của tổng giám đốc, vừa định hét ầm lên nhưng chưa kịp thì cảnh tượng trước mắt đã làm nàng trợn to mắt, buông rơi hành lí đang cầm trên tay.......
Trên sàn nhà đầy những thức ăn khô dành cho thú nuôi, Tiffany bắt đầu hoài nghi đôi mắt của mình, tưởng rằng thị giác của mình có vấn đề vì những chuyến bay dài mà không chợp mắt, nên có lẽ bắt đầu sinh ra ảo giác.........
Cho đến khi một chú cún con nghịch ngợm chạy đến liếm thức ăn nàng đang cầm ở trên tay, đầu lưỡi ấm nóng cùng cảm giác nhồn nhột, làm cho nàng lúc này mới xác định mắt của mình hoàn toàn không có vấn đề!
Có vấn đề tuyệt đối là - là đám chó cưng đáng yêu đang lăn lê khắp phòng kia!
"Leo Hwang!" Tiffany thất thanh kêu to, dường như nghĩ muốn đem tất cả tức giận đều nhất định phát tiết qua tiếng hét kinh thiên động địa kia.
Khẳng định đầu sỏ gây nên chắc chắn là anh trai đáng kính duy nhất của nàng - Leo Hwang, lúc này mới ôm một con chó nhỏ, từ dưới gầm bàn của tổng giám đốc lò dò chui ra.
"A! Tiểu thư Fany đã trở lại? Tại sao lại không mời anh đến tham gia lễ tốt nghiệp của em?" Vừa thấy cô em gái đã lâu ngày không gặp, trên gương mặt anh tuấn của Leo Hwang lập tức nở nụ cười vô cùng nhiệt tình mừng rỡ.
Tiffany hơi giật mình khi nhìn thấy trên người anh trai mặc một chiếc áo sơ mi trắng dính lấm tấm dấu chân của chó, còn cái cà vạt cong vẹo nằm trên ngực áo của anh thì có những dấu răng li ti, khẳng định là tác phẩm của những chú cún yêu.
Nhìn trái nhìn phải, nhìn như thế nào Leo Hwang cũng không giống như một tổng giám đốc của một công ty, mà giống một nhân viên ở sở thú hơn!
Bước vào gian phòng bừa bãi không chịu nổi của tổng giám đốc, Tiffany bước đến bên ghế sô pha, đuổi chú cún đang ngủ trên ghế mới có được một chỗ ngồi
Một đám con chó nhỏ lập tức tò mò mon men chạy đến gần nàng, nhưng Tiffany đã không còn hơi sức để xua chúng đi.
"Em chưa tốt nghiệp. . . . . ." Tiffany uể oải trả lời.
" Vậy em trở về để xem "Cutie" của chúng ta sinh em bé sao?" Leo Hwang cười tươi như hoa,hàm răng trắng noãn của anh sáng lóng lánh, cao hứng nhìn em gái đi học xa mới về. " Chúng ta đúng là anh em tình thâm, tâm ý thật giống nhau! Lần này Cutie thật tài giỏi đã hạ sinh sáu chú cún nhỏ a!"
Trời ơi! Anh trai của nàng có bình thường chút nào không?
Một vị tổng giám đốc bình thường, thì ở văn phòng ít ra cũng có vài thư kí xinh đẹp ăn mặc mát mẻ, nếu như thế ít ra Tiffany cũng không thất vọng đến thế này, nhưng trong văn phòng của anh trai nàng lại nuôi một đám chó con?!
Anh trai nàng rất yêu thương động vật. . . . . . Nàng đã sớm biết đến!
Cho dù Chú Lee có hỗ trợ giúp đỡ như thế nào,từ nhỏ đến giờ luôn luôn đơn giản ngây thơ, không giống một anh trai lớn chu toàn lo toan công ty của ba ba để lại.
Leo Hwang không phải là loại người ngây ngô, hay ngu ngốc, nhưng thuộc loại tâm địa đơn thuần, thiện lương.... Anh trai cô không thuộc loại người "khôn khéo", hoàn toàn không thể hiểu biết cái gọi là ý thức trách nhiệm cùng tính nghiêm trọng của sự việc ... Anh cũng không hề biết đã xảy ra chuyện gì!
"Tiểu thư? Cô đã trở lại? !" Một giọng nói vừa mừn
Tiffany quay đầu nhìn lại, ở lễ tang ba năm trước, chú Lee vẫn còn rất phong độ trẻ trung, bây giờ trên đầu đã lấm tấm những sợi tóc bạc, vẻ mặt bơ phờ, trên tay còn mang thêm hai gói thức ăn to đùng dành cho chó!
Hít thở một cách khó khăn dồn dập, trước mắt tối sầm, giống như sắp chịu đựng không nổi mà ngất xỉu. Trong đầu Tiffany chỉ có một ý nghĩ duy nhất chính là tình nguyện chính mình từ nay về sau không cần tỉnh lại nữa. . . . . . Nhưng đáng tiếc là một chú cẩu đến dâng tặng nụ hôn ướt át trên mặt nàng, nàng lập tức thanh tỉnh.
Ngay sau đó chú Lee, Leo Hwang, Tiffany ba người đi vào văn phòng ở phía sau văn phòng của tổng giám đốc.
Đó là văn phòng mà trước kia ba ba đã từng sử dụng, vì tưởng niệm vị tổng giám đốc quá cố, cho nên mọi người quyết định gìn giữ dáng vẻ ban đầu của nó, không ai sử dụng.
Ngồi ở trên ghế sô pha, nhìn văn phòng của ba thật sáng sủa sạch sẽ, Tiffany vui mừng phát hiện ra, nơi này vẫn chưa bị những chú cún yêu của anh trai vào tàn phá.
Quay đầu lại nhìn về phía chú Lee mà lệ nóng dâng lên, xúc động vô cùng, Tiffany biết chắc chắn là chú Lee đã đấu tranh vất vả lắm mới giữ được gian phòng của ba nguyên vẹn như thế này.
Nhớ tới lúc chú Lee gọi điện thoại, Chú bảo nàng phải nhanh nhanh trở về, đến giờ vẫn chưa biết công ty đã phát sinh nguy cơ gì, vì thế nàng mở miệng hỏi: " Chú Lee, cho cháu biết, công ty đã xảy ra sự cố gì?"
Chú Lee nhìn thấy vẻ mặt của Leo Hwang xấu hổ, uể oải, thở dài một hơi bắt đầu bắt đầu nhẹ nhàng kể lại tình huống nguy hiểm hiện tại của công ty. . . . . .
☆☆☆
Trong không khí tràn ngập sự nóng nảy, Tiffany hét lên thất thanh.
"Chú bảo là do anh hai không biết đầu tư, nên tình hình tài chính của công ty lâm vào tổn thất nghiêm trọng?" Tiffany không dám tin nói.
"Các cổ đông khác đã phát hiện ra chuyện này, bất mãn yêu cầu anh trai cô một mình gánh vác tất cả mọi tổn thất. Nếu hắn không chịu trách nhiệm, sẽ dùng quyền lợi của cổ đông bảo hắn trốn tránh trách nhiệm đem trình trước pháp luật." Chú Lee đau lòng lắc đầu.
"Tình trạng trước mắt của chúng ta, không biết nên xoay sở như thế nào? Đều là tại chú vô dụng, không cương quyết ngăn cản anh trai con quyết định nông nổi...."
Nhớ tới Tổng giám đốc trước kia vất vả sáng lập nên Hwang thị, nay lại sắp hủy hoại trong tầm tay, thân là người đồng sáng lập với tổng giám đốc, trong lòng chú Lee ân hận không thể nào tả nổi.
" Chú Lee à, chú đừng tự trách mình như vậy, chuyện này không phải lỗi tại chú." San San không đành lòng an ủi chú Lee.
Nàng biết chú Lee đã tận hết tâm sức rồi, nhưng ông đã là một ông già hơn sáu mươi tuổi, làm sao có thể ngăn cản tính khí bốc đồng như trẻ con của anh trai nàng?
Nghĩ đến đây, đôi mắt xinh đẹp của Tiffany lại liếc xéo phát ra tia lạnh lẽo như muốn giết người thẳng tắp bắn về phía ông anh trai đáng kính hơn nàng ba tuổi - Leo Hwang .
"Anh trai thân yêu à, nên nói thật cho em biết đi, tại sao mà anh lại nghĩ nên thành lập trung tâm dưỡng da giảm béo ở Châu Phi ? ở giữa sa mạc lại thành lập trung tâm mua sắm hiện đại hả?"
Tiffant tuy vẻ bề ngoài xinh đẹp tinh tế động lòng người, nhưng tuyệt đối không phải là con cừu non bé nhỏ dễ dàng tuân theo.
Gãi gãi đầu, Leo Hwang xấu hổ trả lời: " Em à, em biết đó, mấy năm nay tình hình ở công ty không được lạc quan cho lắm, Hwang thị chúng ta là chuyên về hóa chất, mà bộ máy của công ty những năm gần đây đã xuống cấp, nên ta mới nghĩ cách cải tiến lại công ty, định dùng kế hoạch tuyệt hảo này........"
" Cái này mà gọi là kế hoạch tuyệt hảo sao?" Tiffany dùng bàn tay mềm chỉ vào mũi của anh trai.
"Vậy anh giải thích chuyện bỏ giá cao ngất ngưởng để mua một hòn đản nhỏ hoang vắng nằm ở phía nam Thái Bình Dương? Làm sao anh biết được trên đảo có mỏ kim cương vậy?"
"Thật ra là không có mỏ kim cương, chính là gần đây ở Trung Đông xảy ra chiến tranh, dầu mỏ tiêu hao rất nhiều, ta lầm tin lời đồn nghe rằng hòn đảo kia có một mỏ dầu, cho nên mới mua cái đảo ấy." Nhớ tới ước mơ đã sớm tiêu tan thành mây khói, Leo Hwang ra dáng tiếc nuối.
Nghe những tính toán mơ hồ của anh trai, Tiffany không thể tin nổi mở to đôi măt, đôi môi hồng chúm chím giờ mím chặt lại, tức giận đến mức một câu cũng không nói được.
" Tiểu thư à, ba ba của cô khi hấp hối có dặn dò ta phải cố gắng phụ giúp cho anh trai cô, làm cho Hwang Thị ngày càng phát dương quang đại, nhưng mà........ Sau này làm sao ta dám nhìn mặt ba của cô đây?."
Chú Lee đứng ở một bên rơi nước mắt, gương mặt già nua của ông ảo não.
" Chuyện của cổ đông tạm thời không đáng lo, trước mắt là công ty mỗi tháng phải xuất ra một khoản tiền lớn để xoay sở việc kinh doanh, nhưng ngân hàng lại không chịu cho chúng ta vay tiền...."
" Đúng vậy, có gian nguy mới biết lòng người, mấy hôm nay ta tới lui tất cả các ngân hang, ngay cả tiếp cũng không ai muốn tiếp, đã từ chối thẳng là không cho chúng ta vay tiền! Bây giờ mới hiểu được, ngoài tiền bạc ra không hề có cái gọi là tình nghĩa, tình người lại không bằng tình cảm của một con vật bé nhỏ này." Leo Hwang oán giận ngân hàng đã để lộ ra bộ mặt thật.
"Tốt lắm, xin anh không cần nói nữa." Đối với người anh trai này, Tiffany đã giận càng thêm giận, nhưng lại không có biện pháp nào đối với anh cả.
Trong lòng nàng thật muốn bỏ mặc anh, nhưng dù sao anh cũng là người anh trai duy nhất của nàng, cho dù thế nào đi nữa Tiffany cũng không nhẫn tâm làm như vậy.
Nàng là người tràn đầy tình cảm, trí nhớ cũng thật tốt, nàng hoàn toàn nhớ rõ trước đây anh trai lanh lợi của nàng cũng đã giúp tiểu nghịch ngợm hay gây sự như nàng thoát khỏi nhiều rắc rối.
"Không phải vừa rồi chú Lee mới đem hai túi thức ăn cho chó vào sao, anh không muốn cho mấy chú cún của anh ăn no trước à?"
Tiffany cố gắng dùng giọng nói nhỏ nhẹ nhất của mình nhắc nhở anh trai, để anh nhanh chóng rời khỏi chỗ này.
"A! Em không nhắc, thiếu chút nữa anh đã quên." Leo Hwang giống như vừa từ trong mộng tỉnh dậy, vội vã đứng lên rời đi. " Vấn đề kia phiền em bàn lại với chú Lee giúp anh."
Gật gật đầu, Tiffany nhìn theo bong dáng anh trai bước ra khỏi văn phòng.
Không nghĩ đến công ty lại lâm vào tình trạng khó khăn như vậy. Tiếp theo có thể duy trì được Hwang thị hay không mới là vấn đề, nếu không giải quyết ổn thỏa, thì trời ạ, nói không chừng ông anh bảo bối của nàng phải đi hầu tòa!
Nhưng bản thân lại không có khả năng giúp đỡ thì gấp gáp cái gì? Từ trước đến nay đối với việc kinh doanh của công ty , nàng cũng chưa nắm rõ hết, thực sự không biết phải làm sao để cứu vãn nguy cơ suy sụp trước mắt.
"Ai! Làm thế nào mới tốt đây?" Cảm giác bất lực dấy lên làm Tiffany thở dài ảo não.
"Đều là tại chú Lee vô dụng, đã sớm biết con không giúp được gì, không nên gọi điện thoại nói cho con biết, làm hại con bây giờ phải gánh thêm phiền não."
Nhìn thấy vẻ mặt cùng bộ dáng lo lắng của Tiffany, chú Lee buồn bực quơ tay dậm chân tự trách không thôi.
" Chú Lee à, chú đừng tự trách mình như vây, chuyện gì cũng có cách giải quyết mà...." Tiffany ân cần khuyên chú Lee .
Chú Lee đã ở bên cạnh hai anh em nàng từ bé đên giờ, bây giờ vì anh trai vô dụng của nàng làm cho người đã không còn trẻ như ông phải lâm vào phiền não, khiến cho trong lòng Tiffany cũng rất khó chịu.
Bất kể như thế nào thì chuyện này cũng phải có người ra mặt giải quyết. Nhưng, Đào gia còn có ai có thể ra mặt đây? Nghĩ nghĩ, cắn răng một cái, trong lòng nàng đã có quyết định.
"Còn có thể có biện pháp nào? Vả lại ngân quỹ của công ty chỉ duy trì được đến đây thôi!" Chú Lee ủ rũ nói.
" Chú Lee hãy yên tâm, con đã có biện pháp."
Tiffany mạnh miệng cam đoan, hứa hẹn với chú Lee, nhưng trong giọng nói vẫn không giấu được vẻ do dự không chắc chắn.....
☆☆☆
Nói thì ai chẳng nói đươc, cái chính là biện pháp đâu? Nếu có thể lấy thử ra xem.
Tiffany nếu đã mở miệng hứa hẹn thì chắc đã có biện pháp, tự nhiên sẽ dùng tất cả tâm tư để giải quyết vấn đề.
Nếu vấn đề không được giải quyết thì nàng cũng không có tâm trí để đi học. Vì thấy nàng cần phải nhanh chóng hành động, trước tiên là xin phép tạm nghỉ học một thời gian.
Bước tiếp theo sau đó chính là gom góp đủ tiền để xoay sở hoạt động của công ty, làm cho ngân hàng có thể cho Hwang Thị vay tiếp lần thứ hai.
Những ngân hàng trước đây từng cho vay, sớm đã nắm rõ tình hình kinh doanh của Hwang thị bây giờ, cho nên Tiffany phải tìm ngân hàng khác vay tiền.
Thủ tục cho vay của ngân hàng nhà nước phải theo đúng trình tự, lại không thể cho vay nhiều như các ngân hàng tư nhân, vì thế trước tiên nàng phải điều tra tình hình của mấy ngân hàng tư nhân, trong đó có một ngân hàng có thể coi là lớn nhất trong tất cả các ngân hàng, đó là - ngân hàng Ok
Nghe nói tổng tài Ok Munyoung của ngân hàng Ok năm nay đã bốn mươi tuổi, mà vẫn chưa kết hôn. . Phó tổng tài chính là em trai duy nhất của nàng tên là Ok Taecyeon.
Nghe lời đồn đãi rằng, Ok Munyong rất nghe lời em trai của mình, em trai nói gì là nghe nấy, mà Ok Taecyoen lại vô cùng nhẹ dạ, không thể khước từ được yêu cầu của hầu hết phụ nữ xinh đẹp, nên chỉ cần Ok Taecyeon đồng ý cho Hwang Thị vay tiền, thì Ok Munyong cũng không thể chống lại ý muốn của em trai mình.
Vì muốn thuyết phục Ok Taecyoen, Tiffany biết mình không thể không dùng mỹ nhân kế, đối với Ok Taecyoen liếc mắt đưa tình, có lẽ hắn có thể đáp ứng mình...
Nhưng mà chuyện này đương nhiên chỉ có thể diễn trò, nếu nàng để cho chính mình có gì tổn thất, Tiffany tin rằng ba ba của nàng ở dưới cửu tuyền chắc chắn sẽ tức giận mà đội mồ sống dậy.
Theo thông tin đã dò la được, ngày mai ngân hàng Ok có tổ chức một buổi tiệc rượu, Tiffany lấy những trang sức để trong tủ bảo hiểm của mẹ nàng ra, và chọn cho mình một bộ váy thanh lịch màu trắng tinh khôi, chuẩn bị tham dự bữa tiệc quan trọng này.
Lúc bữa tiệc vừa mới bắt đầu, Tiffany ung dung, quý phái xuất hiện đúng giờ tại bữa tiệc
Đêm nay nàng đặt biệt xõa tung mái tóc suôn mềm, đeo lên trên cổ một sợi dây chuyền hột xoàn đồng bộ với sợi dây tay sáng lóng lánh, chiếu rọi lên khuôn mặt thanh nhã không chút tỳ vết của nàng. Toàn thân mặc bộ lễ phục màu trắng, đem vóc người hoàn hảo của nàng phơi bày ra hết.
Mấy năm nay nàng rất ít tham gia hoạt động xã giao vì phải sang Mỹ du học, khi nàng vừa mới xuất hiện đã thu hút rất nhiều ánh mắt tò mò cùng tán thưởng.
Lễ phép chào người bạn vừa mời nàng khiêu vũ xong, Tiffany trên mặt nở một nụ cười nhẹ đứng sang một bên nghỉ ngơi. Nhưng trong lòng nàng lại ngập tràn cảm xúc vội vàng, nôn nóng.
Bởi vì nàng phải mau chóng tìm được mục tiêu của nàng - Ok Taecyeon .
Nhưng mà bữa tiệc đêm nay đông người đến như vậy, nàng lại chưa từng gặp qua Ok Taecyeon, làm sao có thể tìm được hắn trong đám đông như thế này?
Đang lo lắng, bỗng dưng một người đàn ông ốm yếu mặt xanh xao xuất hiện ở trước mặt nàng, nhìn nàng cười ngượng ngùng.
"Tiểu thư, tôi, tôi có thể mời cô nhảy một bản được không?" Người đàn ông run rẩy mở miệng nói, trong ánh mắt lộ ra một tia sáng ảm đạm lạ thường.
Trực giác cho nàng biết người đàn ông này có tâm lý không bình thường, Tiffany đang muốn tìm cớ để từ chối, lại bị câu nói tiếp theo của hắn làm rung động.
"Tôi, tôi là chủ nhân của buổi tiệc này, tôi có được vinh dự mời tiểu thư điệu nhảy này hay không?" Người đàn ông vội vàng nói tiếp.
Chủ nhân?
"Anh chính là Ok Taecyeon? !" Tiffany phì cười bật thốt lên.
" Ừm, đúng vậy! Cô... Cô biết tôi?" Ok Taecyeon có vẻ như vừa mừng vừa sợ, cực kỳ hưng phấn đến mức hít thở không thông.
Tiffany cảm thấy có chút khó tin, lúc đầu nghe nói, vị thiếu gia này thích nghe lời mỹ nhân, nàng cứ ngỡ Ok Taecyeon là một công tử hào hoa phong lưu thành tánh.
Không thể tưởng tượng được bộ dáng của Ok Taecyeon lại ốm yếu, đau bệnh như thế, bộ dáng này thật sự làm cho người ta bị sốc.
Nhưng mà vì đạt được mục đích vay tiền, cho dù hắn có là một công tử phong lưu hay một cái ấm sắc thuốc (ý chỉ người hay đau bệnh) thì cũng không sao cả.
"Xin chào. Tôi tên là Tiffany Hwang ."
Tiffany hít một hơi thật sâu, không được tự nhiên vươn tay ra, làm ra vẻ vô cùng thận thiện nở nụ cười hiền lành dễ thương, nhưng trong lòng âm thầm tính toán, phải làm sao để nói ra yêu cầu của mình....
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro