Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 3

......
Buổi chiều ngày hôm sau, sau khi ăn xong bữa tối thịnh soạn mà Nhạc phu nhân chuẩn bị, Yến Thanh Ti bảo Quý Miên Miên: “Miên Miên, em cầm theo một cái bao tải, chúng ta đi thôi…”

Nhạc phu nhân tò mò: “Cầm theo bao tải đi để làm gì?”

Yến Thanh Ti nói: “Đương nhiên là để đựng tiền rồi!”
~~~~
Mình lượt qua đoạn này nhóa. Đại loại là bộ ba Nhạc phu nhân Yến Thanh Ti cùng Quý Miên Miên đi đánh bài ăn người ta đến nỗi còn mỗi cái quần ló.t. Nếu bạn nào muốn đọc rõ chap này thì vào truyện chính ở chap 409 nhó~~~
~~~~
Yến Thanh Ti ngẩng đầu ưỡn ngực đưa Nhạc phu nhân và Quý Miên Miên ra khỏi phòng riêng, thức cả đêm nhưng tinh thần ba người vẫn rất hưng phấn, còn thần kì hơn cả cắn thuốc, Quý Miên Miên một tay vác bao tải trên vai, cảm thấy tâm trạng đi theo nữ thần thắng được chiến tích có cần sảng khoái đến thế không?

Nhạc phu nhân kéo tay Yến Thanh Ti, con mắt sáng ngời lấp lánh: “chúng ta làm thế này có ….có hơi…”

Yến Thanh Ti cười hỏi: “Quá xấu xa à?”

Nhạc phu nhân lắc đầu thật mạnh.

Yến Thanh Ti: “Vậy thì làm sao?”

Trên gương mặt Nhạc phu nhân tràn đầy kích động, túm chặt lấy tay Yến Thanh Ti lắc lắc: “Có phải là quá sung sướng rồi không?’

Yến Thanh Ti cười thành tiếng: “Ha ha…bác cảm thấy sảng khoái là được rồi, hôm nay chúng ta lấy lại được danh dự, chỉ vì một chữ sảng khoái mà thôi.”

“Thanh Ti, con thật lợi hại quá đi mất, thật lợi hại…con lợi hại thật đấy…”

Nhạc phu nhân giống một đứa trẻ kéo tay cô tung tăng vui vẻ, dường như sắp đem cô thành thần đến nơi.

Nhạc phu nhân đánh bài bao nhiêu năm nay, nói thật thì số lần thắng quả thật rất ít ỏi, suốt ngày bị người ta đè đầu cưỡi cổ, bà làm sao mà không biết bản thân có cái biệt danh ‘tán tài thùng’, nhưng biết rồi thì có ích gì đâu, bà đánh bài kém bỏ xừ đi được, bà đã rất cố gắng để học, nhưng vẫn không có tác dụng gì.

Nhưng mà, hôm nay… Nhạc phu nhân cảm thấy, những oan ức bực bội sau bao nhiêu năm bị chèn ép, trong một đêm đã bay sạch sành sanh.

Nhạc phu nhân nhìn Yến Thanh Ti càng nhìn càng hài lòng, thật sự là quá giỏi đấy mà.

Biết lấy lại danh dự cho mình này, vừa ra tay vài phút đã quét sạch một mảnh, khiến cho đám người cặn bã đó suốt ngày bắt nạt bà trên bàn đánh bài thua chỉ còn đồ lót, cảm giác này thật kì diệu.

Nhạc phu nhân kéo Yến Thanh Ti và Quý Miên Miên đi toilet một chuyến, Quý Miên Miên không cảm thấy buồn nên không định đi, cô khiêng bao tải chuẩn bị cho lên xe trước.

Nhưng Quý Miên Miên không ngờ được vào lúc 5 giờ sáng Bích Lan Đình vẫn còn có khách, vừa mới rẽ đã không cẩn thận đụng phải một người rồi.

Cái bao tải chắn tầm mắt của Quý Miên Miên, cô chỉ nhìn thấy từ dưới cằm của người đó trở xuống, anh ta bị ngã ngồi trên đất.

Quý Miên Miên vội vàng nói: “Thật ngại quá đi mất, xin lỗi, xin lỗi, tôi không nhìn thấy anh, anh có sao không?’

Một giọng nói âm trầm vang lên từ phía dưới: “Là cô…”

Quý Miên Miên nghe thấy liền kêu ầm, ôi chết moẹ, chẳng phải là cái gã bị cô nhận lầm thành nữ đấy à.

Quý Miên Miên giật bắn, không nói nhiều, khiêng đồ chạy thẳng một mạch.

Cũng chẳng thèm quan tâm lúc mình chạy, dưới chân dẫm phải cái gì, chạy nhanh như bay, chớp mặt một cái đã chẳng thấy bóng dáng đâu nữa.

Diệp Thiều Quang sắc mặt đỏ hồng, trên làn da vốn nhợt nhạt trắng xám giờ lại có một vẻ đẹp khác thường, khoé môi dường như thoa một tầng máu, toát lên một vẻ đẹp quỷ dị yêu dã, đúng như Quý Miên Miên đã nói, còn đẹp hơn cả phụ nữ.

Ánh mắt Diệp Thiều Quang âm u lạnh lẽo, lửa giận ngút trời, anh ta cắn răng nhịn đau vịn tường đứng dậy.

Đằng sau có người đi đến, nhìn thấy dáng vẻ có hơi chật vật của Diệp Thiều Quang, kinh ngạc nói: “Ô, sao lại thế này, không phải cậu bảo là cậu đi rồi à, sao lại ngã ở đây thế? Cậu có uống bao nhiêu đâu mà?”

“Bị người ta đụng ngã à? Trên quần có dấu chân này, còn bị người ta dẫm lên nữa à?”

“Không sao, chỉ cần cái chân thứ ba của cậu còn có thể đứng lên, những cái khác đều không sao cả.”

Diệp Thiều Quang lạnh lùng nhìn anh ta, người đó vuốt vuốt sống mũi: “Tôi chỉ nói thế thôi mà, còn cả thế này nữa, cậu bảo cậu đến hoan nghênh tôi về, kết quả là một đêm cậu chẳng làm gì cả, ngồi im một chỗ giống y như hoà thượng ấy, gái xinh nhảy thoát y trước mặt cậu, cậu cũng chẳng có cảm giác gì, này, tôi hỏi thật này, cậu có lên được không đấy?”

Diệp Thiều Quang đẩy cho anh ta một cái: “Cút!”

“Chậc, Thiều Quang à, anh em với nhau đừng có mà sĩ diện thế, nếu không được thật, anh đây đưa cậu đi bệnh viện khám xem thế nào.”

Diệp Thiều Quang sải bước đi ra ngoài, nhất định anh ta phải bắt bằng được cái đồ không biết sống chết ấy.
.....

Xe của bọn họ quản lý đã lái ra cửa, đi đến đại sảnh, còn cách cửa có mấy bước thôi Yến Thanh Ti gặp một người quen không được coi là quen lắm.

Yến Thanh Ti nhướng mày: “Ồ, Diệp tiên sinh.”

Diệp Thiều Quang lạnh mặt bước ra ngoài thì gặp Yến Thanh Ti và Nhạc phu nhân, đành phải đứng lại, vẻ mặt âm tàn cũng đỡ hơn phần nào, nói: “Bác Nhạc, cô Yến.”

Nhạc phu nhân nhận ra Diệp Thiều Quang, cười nói: “Thiều Quang đến đây chơi đấy à, muộn thế này mới về sao, sức khoẻ cậu không tốt đừng thức đêm.”

Diệp Thiều Quang gật đầu: “Cảm ơn bác đã quan tâm, sức khoẻ cháu rất tốt.”

Trong lòng Yến Thanh Ti có chút chột dạ, hy vọng Quý Miên Miên đừng có xuất hiện vào lúc này nếu không thì đúng là xui xẻo.

Yến Thanh Ti vội vã kéo Nhạc phu nhân đi, cô nói: “Bác ơi, chúng ta về thôi, đánh bài cả đêm rồi, đầu cháu cũng hơi đau.”

Nhạc phu nhân nghe thế vội nói: “Vậy chúng ta mau về thôi, về nhà  nghỉ ngơi cho khoẻ, bác nấu gà tần cho con tẩm bổ.”

“Thiều Quang, bác đi trước đây, sau này có thời gian thì đến nhà chơi nhé.” Nhạc phu nhân kéo tay Yến Thanh Ti muốn đi.

Diệp Thiều Quang đã gọi lại: “Cô Yến đợi một chút đã.”
Yến Thanh Ti biết là không hay rồi, trên mặt vẫn cứ bình tĩnh như cũ, hỏi: “Diệp tiên sinh có chuyện gì sao?”

Diệp Thiều Quang hơi cong khoé môi, để lộ một nụ cười rất nhạt nhẽo, khuôn mặt xinh đẹp đó càng trở nên dễ nhìn, anh ta nói: “Cảm phiền cô gọi cô trợ lý của cô ra đây được không? Tôi có vài lời muốn nói với cô ta.”

Vẻ mặt Yến Thanh Ti đầy hoài nghi: “Trợ lý nào cơ?”

Diệp Thiều Quang biết Yến Thanh Ti đang cố ý giả ngu, anh ta rất nhẫn nại nói: “Chính là…cô trợ lý mà hôm đó khiến tôi ngã nhoài trên đất…”

Yến Thanh Ti giả vờ như thể vừa mới nhớ ra: “Ồ…là cô bé nhận nhầm anh thành phụ nữ đó à? Cô bé đó à, đêm hôm thế này, khụ…bây giờ cũng không phải đêm nữa rồi, nhưng giờ này chắc cô bé đó đang ở nhà, tôi làm sao mà gọi nó ra cho anh được?”

“Hơn nữa, đó cũng là trợ lý của tôi chứ không phải là của Diệp tiên sinh, tôi dựa vào cái gì mà phải giúp anh? Người ta là một cô gái nhỏ, anh muốn gặp thì gặp thế thì quá tuỳ tiện rồi.”

Đôi môi mỏng của Diệp Thiều Quang hiện lên một nụ cười: “Ở nhà à? Nhưng tôi rõ ràng vừa mới nhìn thấy cô ta mà.”

Yến Thanh Ti…fuck! Miên Miên đen đủi thế cơ à.

“Thật à, quái lạ nhỉ, anh nhìn thấy cô bé đó ở đây à, chậc, có phải anh nhìn nhầm hay không, tôi thấy sắc mặt của Diệp tiên sinh không được tốt lắm, chắc không phải là thức đêm mà thấy ảo giác đấy chứ?”

Nhạc phu nhân nghe mà cứ mơ mơ hồ hồ, bà buồn bực, Miên Miên rõ ràng đang ở đây mà, tại sao Thanh Ti lại bảo con bé nó không có ở đây?

Nhưng Thanh Ti đã nói là không có thì nhất định là đúng.

Nhạc phu nhân phụ hoạ: “Đúng nha, đúng nha, Thiều Quang à, sức khoẻ cháu từ trước đến giờ vẫn không tốt, nên ngủ sớm dậy sớm giữ gìn sức khoẻ, nói không chừng là vừa nãy cháu nhìn thấy ảo giác đấy.

Diệp Thiều Quang nheo mắt: “Cái này sợ không phải là nhận lầm, tôi có thể nhìn lầm, nhưng dấu giày trên người tôi không thể nhầm được…”

Yến Thanh Ti và Nhạc phu nhân nhìn nhau.

Yến Thanh Ti giơ hai tay nhún vai: “Vậy nếu như anh nhất quyết bảo là anh đã nhìn thấy thì anh đi tìm đi, dù sao chúng tôi không thấy cô ấy.”

Nhạc phu nhân gật đầu: “Đúng đấy, chúng tôi có nhìn thấy đâu.”

Không cần biết anh ta nói cái gì, chỉ cần không chịu thừa nhận là được.

Quý Miên Miên không ngốc, nhất định là đang ngồi trên xe không chịu xuống đâu.

Diệp Thiều Quang thoáng cái đã không còn gì để nói, anh có thể nói gì được đây?  Chưa bao giờ gặp ai vô sỉ như thế.

Yến Thanh Ti ngáp một cái: “Ôi chao, thắng cả một đêm, mệt chết đi được, bác gái chúng ta mau về nhà nghỉ ngơi thôi.”

“Ừ, về thôi.” Nhạc phu nhân kéo tay Yến Thanh Ti lên xe.

Diệp Thiều Quang lạnh lùng nhìn bọn họ đi mất, lúc cửa xe mở ra, anh rõ ràng thấy một cái đầu đang lấp ló.

Diệp Thiều Quang cười lạnh, hừ…. trốn được mùng một đừng tưởng trốn được mười lăm.

Để xem cô có thể thoát được mấy lần.

Diệp Thiều Quang chuẩn bị quay người rời khỏi chỗ này, nhưng chiếc xe mới đi được có mấy mét kia lại thò ra một cái đầu lè lưỡi trêu ngươi anh.

“Diệp Thiều Quang!”

“Cô nàng vừa nãy nói chuyện với cậu, người đẹp thật đấy, giới thiệu cho tôi đi.”

Diệp Thiều Quang từ từ quay lại, cười lạnh một cái: “Đó là người phụ nữ của Nhạc Thính Phong, tôi dám nói cậu có dám cướp không?”

“Đệt…”
......

Trên xe Yến Thanh Ti giơ tay kéo Quý Miên Miên vào trong: “Đừng có mà chủ đông khiêu khích anh ta nữa, em muốn tìm đường chết à?”

Quý Miên Miên cười hì hì: “Em ngứa mắt anh ta mà.”

Yến Thanh Ti thở dài, Quý Miên Miên vẫn còn là trẻ con.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #couple8