Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

RanTake

Tiếng đàn piano du dương theo cơn gió đông se lạnh , bên ngoài tuyết rơi không dày những bông tuyết cứ theo thứ tự vô định rơi xuống . Gió đông sởn cả gai ốc - lùa vào da thịt mà ửng đỏ , cậu trai cùng chiếc đàn piano như đang hòa vào làm một với tiết tấu bài nhạc không hiện hữu trên đời , nhưng lời nhạc lại nhẹ nhàng bay bổng . Như muốn những bông hoa bị chôn vùi dưới lớp tuyết vươn dậy nhảy theo tiếng đàn(?) , giữa cái lạnh của mùa đông - kẻ cô đơn đang đánh bản nhạc tình yêu , chắc hẳn kẻ ấy đang nhung nhớ người mình thương ...

...Tiếng đàn dừng rồi

" Haitani Ran "

Em nở nụ cười nhẹ mang nỗi buồn , đôi mắt u      uất đấy đã từng là một màu xanh thẳm tuyệt đẹp, nhưng giờ đây nó lại chẳng chứa nổi một tia sáng.

Nhìn tổng quát Takemichi xem , một kẻ gầy gò như thể chỉ cần một cơn gió nhẹ là có thể thổi bay đi mất , đôi mắt thì thâm quần nhìn không lấy tí sức sống , trông tệ thật . Gã mà thấy em như này , chắc không nhận ra đâu tại thời gian thay đổi em quá mà .

" Em lại nhớ anh rồi " Tệ thật đó , ngước nhìn tuyết bên cửa sổ , cửa sổ nó đã làm tốt nhiệm vụ ngăn những cơn gió cùng những bông tuyết bay vào nhà , nhưng như một lẽ hiển nhiên - cái lạnh buốt da buốt thịt đó của mẹ thiên nhiên như đóng băng con tim người con trai gầy gò .

Xoa sau gáy mà rùng mình , em đứng dậy đi đến bên cửa sổ nhìn xa xăm rồi con tim lại khẽ đau nhói trong sự ngổn ngang của thứ cảm xúc chả thể thốt lên lời. điều mong muốn nó cứ mãi không thành

" Hai mùa đông trôi qua rồi sao anh chưa về "

Trên chiếc ghế sopha là chiếc áo của gã nhưng nó chẳng còn tí mùi hương nào của gã nữa rồi , em nằm xuống ghế ôm chặt chiếc áo cuộn tròn , từ từ nhắm đôi mắt sầu uất.

.......

" Michi ơi anh về rồi đây "

Takemichi đang chăm chú vào TV nghe tiếng gọi mà chạy ồ ra ôm chần lấy gã

" Anh về rồi ! "

" Bé con xuống nào đợi anh tí "

Em buông 2 tay mình ra khỏi gã rồi cười típ mắt đợi gã . Ran trong tay ra một bó hoa hồng xanh to đưa đến trước mặt em.

" Sinh nhật vui vẻ bé con của anh "

Takemichi mở mắt ra thấy trước mặt mình là một bó hoa hồng xanh , ánh mắt bất ngờ , 2 tay nhận bó hoa từ gã . Cậu nhón lên hôn lên má gã

" Em cảm ơn anh , anh thật ngọt ngào "

" Mình ăn cơm thôi anh , em đợi anh lâu lắm đó "

Gã nắm lấy bàn tay em đi vào trong bếp , trên môi gã em thấy rõ gã rất hạnh phúc với những thứ hiện tại gã có

......

Tỉnh dậy , đôi mắt đau nhức nhìn lên trần nhà . Bên tai bỗng nghe thấy giai điệu cũ , là giai điệu sắn bước cùng chiếc guita gã hay đánh cho em vào mỗi ngày , không lẫn đi đâu được là giai điệu đó . Em giật nảy người hối hả tìm khắp ngôi nhà , chiếc guita vẫn ở trong góc bàn , âm thanh thì chẳng biết từ đâu mà ra . Nước mắt chẳng hiểu lại tự ứa ra từ hốc mắt , miệng em thì lẩm bẩm

" Anh ơi , anh đâu rồi "

Âm thanh của giai điệu vẫn vang lên dù không rõ ràng , Takemichi có kiếm khắp căn nhà thì vẫn không thấy gã đâu . Có lẽ vì nhớ gã quá nên em thành thế không ? , Takemichi như phát điên lên-hai tay ôm đầu , bất lực lắm nhỉ ?

" Anh đâu rồi , em không thấy anh , đùa như thế , em sợ "

Tiếng khóc nấc lên trong lời nói vô vọng , gã ta là kẻ tồi đồ . Gã nói gã thích vẻ đẹp tự nhiên vì thế quanh ngôi nhà có vườn hoa , và gã cũng thích em vì vẻ đẹp tâm hồn tự nhiên trong sáng . Mà giờ gã bỏ đi không một lí do nào chỉ để người mã đợi gã đang chế dần chết mòn từ tâm chí đến cả thân xác . Gã là tất cả đối với Takemichi , là người cậu sẵn sàng đi hết trọn đời .

"Takemichi"

Em nghe thấy tiếng gã gọi tên em nó rất rõ ràng , ngẩn mặt lên nhìn xung quanh không thấy gã đâu , cơ thể run rẩy cố đứng vững . Em muốn gã ôm chặt lấy em , đau đớn đến nghẹt thở , đầu óc trở nên quay cuồng và trống rỗng.

"Takemichi , anh ở đây!"(?)

Một lần nữa em lại nghe thấy giọng gã ta nhưng lần này rõ hơn , nó vang ra từ khu vườn yêu thích của gã . Những bước chân nặng nề như bị tảng đá đè nặng khó khăn từng bước.

......

Em ngồi trên chiếc xe lăn ngắm nhìn hoàng hôn , ánh nắng chiếu rọi qua ô cửa sổ sắc cam chứ thế nhuộm cả những nơi nó chiếu tới thành cam đỏ . Thứ đó khoác lên lên em một màu cam đẹp , một màu của hoàng hôn , một màu của tình yêu . Nhìn xa xăm vào mặt trời đang dần lặn đi , tiếng thở đều vang vảng trong căn nhà tĩnh mịt , em vẫn ngồi đó...

... Nơi mà hai ta mỗi chiều hoàng hôn sẽ cùng ngắm nhìn điều diệu kì của tự nhiên . Em sẽ chờ đợi , đợi đến khi anh trở về.

Tiếng chuông cửa vang lên đánh thức người đang bị vẻ đẹp thiên nhiên hút hồn . Em chật vật lăn bánh để chiếc xe di chuyển , lăn được đến cửa . Em mở cửa ra là người lâu rồi em không gặp là người có nét mặt giống gã nhưng chẳng phải gã đó chỉ là cậu em trai nhỏ của gã ta.

"Rindou??"

Giọng em hơi khàn nhưng vẫn mang sự trong trẻo cất tiếng gọi xen lẫn bất ngờ. Hắn nhăn cả mặt nhìn em một lúc thì cũng giãn ra .

" Tôi được chào đón chứ "

Em mỉm cười , không biết rằng mắt em đã đỏ hoe , di chuyển chiếc xe lăn qua một bên để hắn vào

" Tất nhiên , xin mời "

Hắn đi đến đẩy chiếc xe lăn em ra phòng khách , có chút bất ngờ chắc em là người yêu anh trai hắn nên chút nể tình chăng . Hắn đẩy em ra ghế rồi hắn ngồi đối diện em , không ai nói lời nào dù chỉ một câu chứ im lặng mãi . Ánh mắt hắn hướng ra cửa kính kéo ngoài sân , đây có thể nói là view đẹp nhất bởi vì nó hướng ra vườn hoa ngắm cảnh thì khá hữu tình . Đôi mắt em vẫn dõi theo hắn bởi sau khi em làm người yêu Ran thì đây là lần đầu tiên em gặp hắn và cũng vì hắn có nét giống người kia....

"Cuộc sống ổn chứ?"

Rindou hỏi em dù không quay đầu lại vẫn chứ nhìn bên ngoài , em im lặng một hồi thì lên tiếng

"Anh ấy mãi không về"

Em có thể thấy rõ mày hắn đang nhíu lại , rồi hắn thở dài quay sang mình em trên miệng hắn vẫn nở một nụ cười giả tạo méo mó chứ như thể em bắt hắn cười vậy . Hắn bực tức nói:

"Cả 2 đã chia tay rồi"

Lần này lại là em nhíu mày , em khó hiểu nhìn hắn

"Anh đang nói bậy gì vậy , tôi và anh ấy làm gì chia tay "

Hắn cười khuẩy một cái rồi nói

"Cậu đang giả vờ giả vịt à , đừng nói làm cậu quên rồi nha .
Hay để tôi nhắc lại cho

 
-"cậu.và .anh.tôi...Haitani  Ran.đã.cãi.nhau.và.cậu.đã.lấy.chai rượu.đập.thẳng.đầu.anh.tôi..." -

"Không...khôn...g...khô...n..g...tất cả đều là giả dối"

Không để Rindou nói hết câu , cậu đã bắt hắn im mồm . Hàng loạt chuyện xảy ra tối hôm đó ùa về nhanh chóng , nhìn rõ từng hành động mình làm với gã mà em đau đớn ôm đầu khóc , em chối cãi tất cả những gì của đêm kinh hoàng đó

Em hét trong hoảng loạn , móng tay báu chặt vào da đầu khiến nó bật máu . Những hành động trong đêm đó cứ lặp đi lặp lại khiến đại não em muốn phát tung lên . Em bắt đầu giãy giụa , cổ em bị hắn bóp chẳng thể thở được phổi bị đè nén đến đau . Hắn cười sung sướng quát lớn

" Chỉ có cậu bị ảo tưởng quá rồi đấy , đừng làm như là nạn nhân thế kia . Anh tôi bây giờ đang rất hạnh phúc , giờ đã có người để thương . Chấp nhận hiện thực đi "

Gã buông tay , em ôm cổ hít không khí như chết ngộp , đôi ngấn lệ đỏ hoe ngước lên nhìn hắn , khó khăn nói

" Tất...cả..đđều...là..giả...dối..đúng
..không "

Hắn cười không khác gì một thằng điên , chân đá mạnh vào chiếc xe lăn làm nó lung lay . Hắn lắc đầu nói

" Tất cả là một phép màu Hanagaki , anh tôi đang ở Anh và đã lãng quên cậu lâu mất tiêu rồi , tôi đã đích thân đến thăm người thương cũ của anh trai . Nào ngờ hơi thất vọng vì nhìn cậu trông tàn tạ không khác gì con chó hoang cả . Nếu trong kí ức tôi không vô tình nhớ đến cậu chắc không ai đến thăm cậu đâu ha "

Lời nói của gã không khác gì con dao vô hình đâm vào trái tim yếu mềm của em . Đến việc thở bây giờ đối với em khó khăn làm sao , mái tóc dài lâu ngày không cắt rũ xuống che cả khuôn mặt hốc hác . Rindou nắm cằm kéo lên ngước nhìn hắn , hắn cười , đấm trọn vào mặt em

" Đau không? "

Rồi đấm em thêm lần nữa , em ngồi trên chiếc xe lăn cũng ngã xổng xoài ra . Hắn đi đến đá chiếc xe lăn sang bên , rồi ngồi lên người em đấm tiếp những cứ đấm liên tục càng ngày càng mạnh . Đầu óc chẳng đủ tỉnh táo chỉ biết cảm nhận cơn đau từ đại não truyền tới , máu vang tung tóe be bét khắp mọi nơi còn cả vài giọt máu bắn lên hắn trên gương mặt đẹp trai không cảm xúc của hắn . Đến lúc hắn dừng lại bên tai em đã ù ù , mắt thì mờ nhòa chả rõ , em cảm nhận khuôn mặt em bị nát bét với những cú đấm của em trai gã .

" Tôi sẽ giết cậu đấy Takemichi Hanagaki. Hãy quên anh trai tôi đi , và giờ anh ấy sắp cưới rồi , cậu sẽ chẳng là cái ất ơ gì để Ran nhớ đến cậu đâu con chó hoang . Tôi đã lặn lội từ Anh về Nhật để thông báo tin trọng đại đấy , hãy vui mừng lên nào . Cần một tấm thiệp cưới không , ơ mà quên mất cái chân què của cậu làm gì đi được . Thôi chứ tận hưởng sự chảy bỏng đi "

Hắn rời đi để lại đống đổ nát xãy ra trong căn phòng , em cảm nhận sự sống và cái chết là một sợi dây mong mang có thể đứt bất kì lúc nào . Chân tay cứng ngắt , em cố lết đến chiếc sopha mò mẫn khi thấy thứ mình cần thì ôm chặt nó vào lòng . Đấy cũng chỉ là chiếc áo sơ mi gã thích nhất , em òa lên khóc như một đứa trẻ , sắp chết tới nơi không biết em lấy sức đâu mà khóc .

Căn nhà bóc cháy dữ dội , kẻ đứng bên ngoài mỉm cười mãn nguyện , vứt chiếc bật lửa vào trong làm trong đống lửa vang tiếng nổ lớn . Hắn phủi tay rồi đi như hề chưa có chuyện gì

Em không thở được với đám khói trong căn phòng khách cháy to đùng đùng , em bị bao vây xung quanh là lửa . Cả người em chính thức không cử động được , trong lòng em vẫn là chiếc áo đó , em quý nó lắm , ôm chặt nó như hễ gã bao trọn bảo vệ em khỏi đống lửa . Ngọn lửa thiêu cháy cả căn nhà , và cả người con trai nhỏ để lại một đống hoang tàn , để lại một tình yêu vĩnh cửu . Lửa có thể càng quét tất cả nhưng không thể thiêu được cảm xúc con người

Em đau lắm ! Lửa đốt da thịt em , em nghe thấy anh gọi em là " Michi " , anh đang ôm em đúng không? Nó ấm quá

Anh ơi , em ghét lửa , anh xem nó đang làm gì này , nó đang làm đau em ! Cháy tan nát cả da thịt , cháy cả khuôn mặt em rồi , còn cháy cả ngôi nhà của chúng ta nữa .

Anh ơi em đau quá ! Cứ thế này em không chịu được , em sẽ chết mất cứu em với . Đừng bỏ rơi em , em không thích cô đơn sao anh chẳng về an ủi em thế , ở một mình chả vui tẹo nào .

Anh ơi , em sắp cháy thành tro rồi nhanh lên cứu em với ! Em không muốn chết , em sợ quên anh . Em không nhớ gì cả

Vườn hoa em vẫn chăm sóc để nó vẫn luôn đẹp , giờ thì bị lửa cháy tan thành tro tàn , không phải lỗi tại em đâu lỗi tại lửa đấy .

Anh ơi cứu em với , em sắp thành đống đổ nát rồi....

_End_

Rindou hơi nhiều đất diễn . Anh ấy là nguyên nhân quan trọng để nhà em bé cháy

Beta 6/7/2023

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro