Ngoại chương: Lời lãng mạn
[ Trung Quốc × Việt Nam]: Song hướng thích thầm.
Việt Nam: Trước đây tôi từng thích anh.
Trung Quốc: Ừm, lược hữu nhĩ văn (tôi có nghe qua)
Việt Nam: Có lẽ...bây giờ còn thích.
Trung Quốc: hửm? Nguyện văn kì tường (muốn nghe tường tận)
Việt Nam: Tôi đã luôn thích anh.
Trung Quốc: Vinh hạnh chi chí (vinh hạnh của tôi)
Việt Nam: Anh thích tôi chứ?
Trung Quốc: Như nễ sở nguyện (như em mong muốn)
Việt Nam: Hứng thú nhất thời?
Trung Quốc: Không. Mưu đồ đã lâu.
[Đông Lào × Việt Nam]: Hơn cả yêu.
Việt Nam: Anh có phải...rất đáng thương không?
Đông Lào: ...? Nếu là anh đáng thương. Vậy tôi chẳng phải rất thảm hại sao?
Việt Nam: Vì cái gì?
Đông Lào [ ôm lấy anh trai từ phía sau]: Bởi vì tôi chỉ là một con chó của anh. Vì anh trấn giữ tất cả. Anh so với tôi cao quý hơn nhiều, cao hơn mạng sống, cao hơn tham vọng, cao hơn tôn nghiêm. Chính là...
Việt Nam: là cái gì?
Đông Lào: Quý trọng của tôi, sùng kính của tôi, tín ngưỡng của tôi... Là yêu đến nỗi tiều tụy linh hồn, là phó thác hết thảy, là ánh sáng nơi đáy mắt, là trọng yếu nhất, là giao ra cả sinh mệnh.
[ Pháp × Việt Nam]: Úp mở tỏ tình
Pháp: Em có biết lời tỏ tình úp mở nói thế nào không?
Việt Nam: ra sao?
Pháp: “Tôi muốn vào hoàng hôn viết một lá thư.”
Việt Nam: tôi chưa hiểu lắm.
Pháp: "Cả câu là:
Tôi muốn vào hoàng hôn viết một lá thư.
Mang theo ráng chiều của hoàng hôn và sự lãng mạn của ngân hà,
Gửi cho em, gửi cho sự dịu dành của chính mình." (*)
( Nguyên văn: Lưu Văn Cường)
[Cuba × Việt Nam]: "Bỗng nhiên thích câu cái nhìn thoáng qua."
Việt Nam: Chúng ta bắt đầu như thế nào?
Cuba: Cái nhìn thoáng qua.
Việt Nam: Một ánh mắt?
Cuba: Không, nhiều lần...một ánh mắt.
Việt Nam: Tôi muốn hiểu rõ hơn.
Cuba: Chính là, nhất kiến chung tình quá nông cạn, lâu ngày sinh tình quá cứng nhắc. Người ta liếc mắt đưa tình, tôi hả, chỉ dám lén đưa mắt nhìn em.
(Nhiều lần một ánh mắt tức là lần nào cũng là nhất kiến chung tình.)
Người Hùng
Cuba: Tôi chưa từng muốn làm anh hùng.
Việt Nam: Tại sao?
Cuba: Anh hùng muốn cứu cả thế giới. Mà tôi, chỉ đủ sức cứu lấy cậu.
[Russia × Việt Nam]: Kiên định
Russia: Tôi cả đời này đều kiên định theo chủ nghĩa duy vật.
Việt Nam: Vậy anh sẽ không tin vào số mệnh nhỉ?
Russia: Để tôi nói đầy đủ hơn... Tôi cả đời này đều kiên định theo chủ nghĩa duy vật.
Chỉ có em, tôi mới hy vọng có kiếp sau. (*)
Việt Nam: nếu thực sự không có kiếp sau?
Russia: Vậy kiên định của tôi liền là cùng em...một đời, một kiếp, một người.
(Nguyên văn: Chu Tổng Lý)
[Mộ Y × Việt Nam]: Cát bụi
Mộ Y: Tôi nguyện hoá thành cát bụi phi dương, chỉ cần có thể bám trên người em lâu chút ít. Tôi đã quên, tôi chính là cát bụi, nhưng mà tôi đến cả tư cách theo gót chân em cũng không có.
[Singapore × Việt Nam]: Lấp Lánh
Việt Nam: Từ Trái Đất có thể quan sát được bao nhiêu hành tinh bằng mắt thường nhỉ?
Singapore: 6 nhé!
Việt Nam: Là Sao Thủy, Sao Kim, Sao Hỏa, Sao Mộc, Thổ và Thiên Vương à?
Singapore: Không quan sát được Thiên Vương đâu.
Việt Nam: Ủa vậy hành tinh thứ 6 là gì?
Singapore: Là Trái Đất, bởi Trái Đất có cậu, nên lấp lánh cực kỳ.
[Ussr× Việt Nam]: Mệnh trung chú định
Việt Nam: Boss, kì thực em vẫn luôn muốn nói với ngài một câu.
Ussr: Là gì?
Việt Nam: Gặp được ngài là trời xanh không phụ lòng em.
Ussr: Vậy ta cũng có lời muốn nói với cậu.
Việt Nam: Vâng, ngài nói đi.
Ussr: Chúng ta là được trời cao định sẵn.
(Ý boss là không chỉ Việt Nam cảm thấy may mắn khi gặp được ngài, ngài cũng cảm thấy rất may mắn khi gặp được Việt Nam. Ngụ ý phải là: trời cao không phụ chúng ta)
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro