Chương 33: Một Khúc Niệm Trần
"Cái gì mà sợ thiên đạo luân hồi
Cái gì mà sợ hồn phi phách tán
Nếu không có người mới là điều đáng hận."
Vực sâu vô đáy, hắc ám vô biên. Từng đạo gió lốc gào thét, từ bốn phương tám hướng không ngừng hướng linh hồn quật cường kia bổ tới, mỗi lúc một thêm tàn ác.
Tựa như hàng vạn cự kiếm đang không ngừng đâm chém xuống, mạnh mẽ đến nỗi dường như muốn đem linh hồn dồn về lốc xoáy trung tâm đánh nát. Nhưng linh hồn tuyệt không có dù chỉ một chút ý nghĩ bỏ cuộc, giữa bão táp điên loạn, cắn răng chịu đựng.
Đã bao nhiêu lâu? Sấp sỉ trăm năm sao?
Hắn không rõ nữa rồi.
Chống đỡ lốc xoáy địa ngục, chịu đựng gió ác và sát khí bén như đao ở khắp nơi bao phủ lấy mình. Mười lần bước qua viêm hỏa thiêu cháy, lại không biết bao nhiêu lần chìm xuống hồ thanh tẩy. Tuy rằng linh hồn bị bào mòn, nhưng ý chí lại như cũ vững chắc.
Vì một người, hắn nhất định phải vượt qua.
Dù sao thì chính hắn là người lựa chọn đến nơi này, hắn sẽ không quay đầu.
Năm đó khi Việt Nam chết, hồn phi phách tán. Ngoại trừ Đảng Cộng sản không ai biết trong người cậu còn một linh hồn. Sở dĩ Đông Lào không cùng Việt Nam biến mất, là vì qua một thời gian dài tồn tại, hai người đã trở thành hai linh hồn biệt lập, cho dù là người nào xảy ra chuyện cũng không ảnh hưởng đến đối phương. Theo lý mà nói sau khi Việt Nam biến mất, Đông Lào có thể kế thừa cơ thể cậu, dựa vào đó mà tồn tại. Nhưng hắn lại không chấp nhận điều đó.
Không có anh ấy, cho dù chỉ là tồn tại cũng đã không còn ý nghĩa.
Bất quá vì Việt Nam tính trước hắn sẽ không an phận ở lại, cho nên trước lúc ra đi đã yêu cầu Đảng Cộng sản đặt thi thể của anh ấy và linh hồn của Đông Lào trong một đền thờ trên dãy Bạch Mã, nơi này quanh năm linh khí bao trùm, không tìm được lối thoát ra. Đông Lào cũng không thể lựa chọn tự thiêu linh hồn để cùng anh biến mất.
Cho tới một ngày hắn đột nhiên cảm nhận được sự tồn tại đến từ linh hồn của Việt Nam, tuy rằng rất mong manh nhưng cũng đủ làm hắn hy vọng. Thêm một thời gian nữa Đông Lào thoát khỏi ngôi đền, trở thành một linh hồn phiêu bạt.
Trong tiếng gió, những linh hồn đồn với nhau, tồn tại một nơi gọi là Hắc Vực. Là một mảnh bị vức bỏ của thế giới, nơi những linh hồn khao khát thoát khỏi địa ngục, làm lại vận mệnh muốn tiến vào. Nhưng phàm là sự đời, trước khi đạt được, cần phải trả giá.
Huống hồ là nghịch thiên cải mệnh.
Cai quản hắc vực là một vị thánh nữ, nghe đồn vì nàng nắm giữ khống chế thiên địa cổ cầm, đàn một khúc có thể thay đổi thiên kiếp của thế giới, cho nên bị thiên đạo ghét bỏ, giam xuống hắc vực, mãi mãi không nhìn tới dương quang. Muốn tiến vào lãnh địa của nàng, phải đi qua một lần địa ngục viêm hỏa, chống chọi được gió lốc linh hồn, băng qua dòng thanh tẩy. Người càng có nhiều tạp niệm, càng nhiều cố chấp sẽ càng khó khăn đi qua.
Lại nói, có người nào tiến vào nơi đó mà không phải vì tạp niệm cùng cố chấp chứ?
Vậy nên mấy ngàn năm, cũng chẳng có mấy quỷ hồn vượt qua được địa phận hắc vực. Đông Lào cũng đã phải bị giữ chân ở đây rất lâu rồi.
Trong lúc hắn thất thế, một đạo phong kình cuồng nộ ngược hướng bất ngờ quật tới khiến Đông Lào bị hất ra xa. Linh hồn cũng theo đó mà kiệt sức.
Cứ như vậy mà bỏ cuộc sao?
Sẽ không có khả năng đi.
Hắn làm sao bỏ cuộc tại chỗ này? Hắn còn phải đi gặp anh ấy.
Đã rất lâu rồi từ khi anh biến mất, tất cả mọi thứ trong mắt hắn đều hóa thành tro tàn.
Đông Lào luôn biết Việt Nam đối với hắn có bao nhiêu quan trọng. Nhưng khi anh đi rồi hắn mới nhận ra, hắn vẫn là đoán sai vị trí của anh trong tim mình.
Anh chính là linh hồn, là ý nghĩa tồn tại của hắn. Là lớn hơn tất cả, cũng là vô pháp thay thế.
Vậy cho nên hắn phải kiên cường, hắn còn phải... Tìm được anh ấy, cho dù ở nơi nào. Cũng nhất định phải tìm thấy.
Mất đi thứ gì đó, có thể vĩnh viễn sẽ không thấy nó, vĩnh viễn không tìm lại được. Nhưng mà, chỉ cần vẫn còn người và vật trong tim, nên tích cực tranh thủ, hết sức quý trọng. Chỉ cần còn chút hi vọng, nên vội vàng nắm lấy, đừng buông tay ra.
Có lẽ, cuộc đời chính là như thế, mất đi, chấm dứt, bắt đầu, tiếp tục, lại chấm dứt, rồi biến mất... Cho dù thế nào, chúng ta đều muốn gánh hết tai nạn và hạnh phúc của riêng mình, tiến lên phía trước, không quay đầu lại.
Ngã xuống lại đứng lên, linh hồn quật cường không có chút nào ý nghĩ bỏ cuộc.
- Nàng nói xem, kẻ kia vì cái gì mà cố chấp như vậy?
Từ trên đài cao bị bóng tối bao phủ, thấp thoáng nghe được thanh âm của nam nhân vốn ôn nhu hữu lễ ở giữa không gian âm khí nặng nề này, ngoài ý muốn có chút lạnh lẽo.
- Ánh mắt như vậy, xem ra là một kẻ si tình.
Đáp lại là một giọng nữ nhu hòa kiều suyễn, đi qua tai thật sự vô cùng dễ nghe. Nam nhân cười khẽ, lại nói.
- Mấy ngàn năm qua ở chỗ này đâu thiếu kẻ vì ái tình mà tới. Mặc khác, cũng có người vì uất hận vận mệnh kiếp trước, có người tham vọng quyền lực, có người muốn làm lại cuộc đời, có người chấp niệm không dứt, lại có người lưu luyến nhân gian. Tóm gọn, cũng chỉ là một đám ích kỷ, vì muốn một khúc Niệm Trần mà bất chấp thủ đoạn. Nghịch thiên cải mệnh a, thật sự làm người khác điên cuồng.
Gió lốc đi qua, linh hồn bên dưới cũng xem như dễ dàng hơn một chút, bất quá muốn đạt được mục đích, vẫn còn xa xôi lắm.
- Nói cũng phải...Mà! umm. Nếu ta nhớ không lầm thì cách đây khá lâu, có một linh hồn đã tới đây để cầu xin cứu một cái linh hồn khác. Hình như dùng nửa phần hồn phách, mười năm thọ mệnh của kiếp sau, cùng với tất cả công đức của hắn để trao đổi. Đáng nhẽ ra nếu đánh đổi như vậy hắn còn không thể đầu thai, nếu có chuyển kiếp thì kiếp đó cũng phi thường thê thảm. Nhưng mà Bạch nương tử nhà chúng ta vừa mắt hắn, cho nên đàn cho hắn một khúc đệm, vừa vặn cứu hắn nửa kiếp nhân sinh, về sau số mệnh thế nào ta cũng không rõ. Bất quá nghe nói trong sổ mệnh của thiên đạo, nguyên bản mỗi kiếp của hắn đều là trên đỉnh nhân sinh. Lại chấp nhận trao đổi vì một người, loại chân tình này mới đáng ngưỡng mộ đi.
Nam nhân quay đầu, để lộ bán dung trác tuyệt, sóng mắt vĩnh viễn ôn nhu đột nhiên xoẹt qua một tia hiếm hoi lửa giận.
- Nàng ấy đánh đàn?
Kia cổ cầm, chính là dính liền với sinh mạng.
- Cũng chỉ là đệm một đoạn, không có chân chính đánh khúc Niệm Trần. Nhưng mà sau đó, nàng ấy thật sự có đánh...còn làm đứt một dây.
Nữ nhân hờ hững đáp, chống cằm lên lan can nhìn về phía xa. Không bận tâm ánh mắt nam nhân dừng trên người mình.
- Nàng ấy đáp ứng cứu vớt linh hồn kia, sau khi gôm lại các mảnh phách mới phát hiện. Nguyên bản linh hồn đó là đại diện của một quốc gia trong hình thái thiếu niên. Là quốc gia nàng ấy từng trải qua một kiếp. Mà linh hồn được chắp vá lại làm sao có thể chuyển thế, cho nên nàng ấy rốt cuộc vẫn nguyện ý đánh đàn vì đối phương. Hy sinh một sợi dây đàn.
- Đã đứt bảy sợi của cổ cầm, chảy máu thất khứu, hủy dung, mất đi đôi mắt...nàng ấy.
- Nỗi đau chảy máu thất khứu là không tránh khỏi, còn dung mạo và đôi mắt là ta lấy ngọc đơn và tiên hồ cốt của nàng ấy duy trì. Bất quá lời nguyền của thiên đạo không nên xem thường, Bạch nương tử của chúng ta, vĩnh viễn cũng không thể khôi phục, sẽ phải chịu đựng nỗi đau mà linh hồn kia trải qua...Nhìn kìa, hắn qua khỏi tiểu trận thành rồi.
Bên dưới, trận gió lốc từ khi nào tĩnh lặng hoàn toàn, sát khí bao quanh trận tiểu thành cũng dần tản, người bên dưới thế mà thuận lợi đi qua cửa ải. Hai người không khỏi có chút bất ngờ, trong lòng đều nảy lên một cái ý niệm. "Không được để hắn vượt qua ải cuối"
Chân tình trên thế giới có cái gì đáng cảm động, còn không phải dùng "ái" của bọn họ đổi lấy sao?
.
Chúng ta bị thiên đạo vứt bỏ
Cũng bị thế giới này chối từ
Chúng ta là ngoại lai
Cũng là không thuộc về bất cứ loại nào sinh mệnh.
Chúng ta chỉ có thể dựa vào nhau tồn tại.
Nàng ấy, là được hắc ám sủng thành quang.
"Chỉ cần nghe hắn ra lệnh cho khắp thiên hạ.
Vạn vật đều sinh sôi vì nàng.
Dù thiện chí hay giết người như ma.
Cũng vì làm hài lòng nàng."
.
Đây là nơi nào? Tại sao chỉ thấy sương khói, lại không nhìn tới cái gì vật chất? Trước mắt một phiến hồ nước phẳng lặng là từ đâu mà có?
Đông Lào nhìn xuống mặt hồ, nơi không phản chiếu bất luận hình ảnh nào, trong vắt không thấy đáy.
Nói cũng phải, hắn rốt cuộc cũng chỉ là linh hồn.
Linh hồn sẽ không có hình, không có bóng, không có ảnh.
Một cơn gió thổi qua, mặt hồ chợt động.
Trầm thấp âm thanh từ đâu dội xuống tâm thức hắn.
"Ngươi muốn nhìn thấy cái gì?"
Là ai đang nói?
Hắn giật mình đứng phắt dậy, lùi ba bước cách xa mặt hồ, liên tục xoay đầu tìm kiếm nơi phát ra âm thanh.
"Nhìn xuống mặt hồ, ngươi sẽ thấy được người ngươi tâm niệm"
Người hắn tâm niệm sao?
Người đã hóa theo cát bụi, hồn phi phách tán?
Người đó, thật sự có kiếp sau?
Ở một nơi hắn không biết đến, người đó vẫn tồn tại.
Vẫn tồn tại.
Loại này suy tưởng liên tục thôi miên hắn, Đông Lào lại lần nữa nhìn xuống mặt hồ.
Nước hồ xoáy lại trở nên đục ngầu, hắn mơ hồ cảm thấy trận ác phong lúc nãy lại một lần nữa thổi qua, có điều nhẹ nhàng hơn, trực tiếp thâm nhập xuống mặt hồ. Đông Lào ngơ ngác đối diện mặt nước phản chiếu quan ảnh. Tựa như một cuốn phim trôi qua.
Kia...cảnh tượng không phải là hắc vực sao?
Có rất nhiều linh hồn đấu đá tàn sát nhau, để đi qua ranh giới hắc vực, hắn cũng từng trải qua cảnh tượng như vậy. Dường như mấy ngàn năm qua ở nơi này vẫn luôn tồn tại đấu đá.
Sức mạnh của linh hồn không giống như khi còn thể xác, họ không đấu đá bằng cách đánh nhau mà sẽ dùng tinh thần lực. Tinh thần lực chính là khí tức mà linh hồn hấp thụ được khi vừa chết, kết hợp với năng lượng cơ thể tụ vào lúc còn sống. Linh hồn có tinh thần lực càng cao thì sức mạnh càng lớn, có thể chèn ép các linh hồn nhỏ yếu hơn. "Cường giả vi tôn" từ xưa đến nay luôn là như vậy.
Sóng nước nổi lăn tăn, một luồng sáng thoát ra, không chỉ những linh hồn trong ảnh nước tan rã, mà Đông Lào đứng nhìn cũng phải che mắt.
Là ai mà mạnh mẽ đến thế?
"Xin nhường đường, cảm ơn"
Giọng nói giống như đàn Cello hợp tấu này...
USSR?
Là y, y không phải cũng đã...
Không đúng, USSR chỉ tính là mất đi thể xác, thảo nào sức mạnh linh hồn của y cường đại như vậy.
Nhưng y là tới hắc vực để làm gì? Người như y không phải nên được chuyển thế, hoặc là được hậu thế dựng nơi phụng thờ sao? Y cần gì đến hắc vực tranh đấu đổi lấy vận mệnh chuyển sinh đâu?
Đông Lào gắt gao nhìn ảnh nước, hơi chút khó hiểu nhíu mày. USSR cho dù ở hình thái nào cũng là người mạnh mẽ nhất, rất nhanh đã giải quyết một đám quỷ hồn lâu la, tốc độ tiến vào hắc vực so với hắn phải nói là nhanh đến không tưởng. Vượt ải cũng thật dễ dàng.
Hắn mới không nói hắn ghen tị.
"Rất lâu rồi mới thấy có kẻ bước vào được nơi này. Nói đi, ngươi muốn điều gì?"
Tìm được vị kia thánh nữ rồi sao? Đông Lào cố nhìn kĩ bóng dáng dưới nước, nhưng cố tình nơi đó thoát ra khói đen che mờ, hắn chỉ có thể thấy thân ảnh của USSR và một giọng nói nhẹ nhàng tựa nước chảy, phóng khoáng như gió xuân, lãnh lãnh mang theo hương rượu, ngoài ra không thấy gì khác.
"Ta muốn ngươi hồi sinh một linh hồn"
Hồi sinh...linh hồn?
Đông Lào dám cá rằng nếu hắn còn trái tim, thì tim hắn sẽ giật nảy lên sau khi nghe xong những lời này.
May mắn, hắn không còn. Bất quá linh hồn thì vẫn kích động được, hắn đang kích động đây.
"Nha? Hồi sinh linh hồn? Ý tứ chính là cứu lại một cái đã hồn phi phách tán à?"
"Không sai"
Nàng ta sẽ đồng ý sao? Sẽ không dễ dàng như vậy đi.
"Cũng được thôi, bất quá nghịch thiên cải mệnh chính là phạm vào đại giới, cần phải trả giá đó"
"Lấy nửa phần hồn phách của ta, thọ mệnh ở kiếp sau, tất cả công đức kiếp trước để đổi. Như vậy đủ?"
Lấy hồn phách của bản thân...
Đổi?
Sẽ có người như vậy, nguyện ý vì một người khác trả giá hết đại giới. Nếu là Đông Lào, hắn dĩ nhiên cũng nguyện ý. Nhưng là, USSR vì cái gì cũng sẽ như vậy?
Hắn biết USSR đối với Việt Nam nhiều hơn mấy phần tình cảm đặc biệt. Nhưng đối phương bình thường bộ dáng quá đứng đắn nghiêm chỉnh, sóng mắt vĩnh viễn không bại lộ chính mình cảm xúc, cho nên không có người đoán được thực sự USSR thích Việt Nam bao nhiêu, hay đơn giản chỉ là thưởng thức một thiếu niên anh hùng, tưởng niệm bản thân một thời còn trẻ mà thôi. Cũng có thể vì Việt Nam quá sùng kính y, nên y chỉ là thể hiện vai trò của một người xứng đáng được sùng kính.
Nhưng tất cả đều không phải.
USSR đối Việt Nam, cũng là chân tình thực cảm.
Đến mức đánh đổi cả linh hồn.
Hắn rốt cuộc, là nên ghen tị hay ngưỡng mộ y đây.
"Nhắc trước với ngươi nha, nếu đem linh hồn ra đánh đổi ngươi kiếp sau sẽ thực thảm đâu. Liền tính vận mệnh gắn với người kia không nói, mất hết công đức ngươi sẽ không còn ở trên đỉnh nhân sinh nữa. Kế đó, sẽ quên hết những gì thuộc về người kia, mất đi thần hồn. Nếu người đó tìm được ngươi không nói, mà không tìm được, ngươi có luân hồi bao nhiêu lần cũng không thu lại được hồn phách đâu. Không tới ba kiếp sẽ hồn phi phách tán."
Đông Lào đang chờ, chờ người kia nói từ chối.
Không biết vì cái gì, nhưng hắn nguyện người đánh đổi hết thảy những thứ đó cho anh ấy là hắn chứ không phải y.
"Ta đã quyết định tới nơi này, tuyệt đối sẽ không quay đầu."
Hình ảnh vừa chuyển, thánh nữ nhận ý cứu vớt linh hồn thiếu niên, cũng đồng thời giúp USSR đàn một khúc đệm để y duy trì nửa kiếp đúng như trên sổ thiên mệnh.
Qua ảnh chiếu trên nước Đông Lào có thể nhìn rõ linh hồn Việt Nam chầm chậm được ngưng tụ lại từ núi sông nước Việt, thánh nữ đi khắp nơi hấp thụ linh khí, đem linh hồn thiếu niên hồi sinh trở về. Hắn kích động tưởng chạm tay xuống nước nhưng lại sợ phá vỡ tất thảy hình ảnh.
"Nơi này quanh năm không thể nhìn tới mặt trời sao?"
Linh hồn được chắp vá vốn không thể rời được hắc vực, cũng không thể lập tức đi đầu thai chuyển thế. Thiếu niên chỉ có thể lưu tại nơi tăm tối, bầu bạn cùng tiểu thánh nữ.
"Vốn là địa phương bị thế giới vức bỏ, như thế nào có thể thấy được thái dương chứ?"
"Như vậy sẽ rất cô độc đi"
Thiếu niên mờ nhạt nở nụ cười, giống như thay thế thái dương, dịu dàng tỏa sáng.
"Ngươi biết kể chuyện sao?"
"Biết một ít, tiểu thánh nữ muốn nghe à?"
"Nha, cổ tích thì thế nào, lên đây. Kể đi, kể đi"
Tuy khói đen như cũ bao phủ lấy một người, nhưng Đông Lào vẫn nhìn ra nơi thánh nữ tọa là trên một gốc đào thụ lớn mọc giữa ôn tuyền lượng lờ hơi nước. Linh hồn của Việt Nam rất nhẹ nhàng đã có thể điểm trên mặt nước, cùng nàng ngồi trên cành cây. Cảnh tượng có thể khiến người ta liên tưởng tới một đôi kim đồng ngọc nữ.
"Như vậy kể chuyện sói xám và thỏ đi"
"Được đó, được đó"
"Um...Ngày xửa, ngày xưa. Có một con thỏ hay đi kiếm ăn trong bìa rừng vào ban đêm. Một hôm, con thỏ bị trúng súng săn và bị gãy chân, chạy trối chết trốn vào nhà của Sói.
Sói đã sống ở đây nhiều năm rồi, động vật không dám đặt chân vào nơi này, đột nhiên có một thứ sắp chết xông vào như vậy, có chút không biết làm sao.
Nó lắc đầu con thỏ, lớn tiếng hỏi: 'Ngươi làm gì vậy ?'
Mắt thỏ ngước lên nhìn Sói nở nụ cười: 'Ta điên rồi.'
'A? ' Sói cực kỳ hoảng sợ vội lui ra sau, 'Nếu ngươi nổi điên cắn ta, ta sẽ không khách khí đâu.'
Thỏ trừng mắt, giận dỗi nhìn chằm chằm Sói, ánh mắt đỏ lên rồi bất tỉnh.
Đợi khi nó tỉnh lại, thấy đôi chân mình được băng bó phồng lên, không khỏi ai thán: 'Chi bằng bị thợ săn ăn thì tốt hơn.'
Sói mang súp cà rốt đến, lẩm bẩm: 'Ta chỉ còn lại chút thức ăn này thôi.'
Sói miễn cưỡng đưa nó cho thỏ, thỏ cũng không khách khí, ăn xong còn liếm liếm đầu lưỡi: 'Còn gì ăn nữa không ?'
'A?' Trái tim của Sói bị chuột rút,nghĩ thầm, con Thỏ này cũng quá dễ ăn rồi đó, cái chén mà mình giấu đi còn chưa kịp uống nữa. '
Sau khi đem thêm đồ ăn tới, Thỏ quét sạch hết, bát hướng lên trời, một giọt cũng không để thừa, nói: 'Nhà của chúng ta còn nhiều cây cà rốt lắm, chờ ta khỏe lại thì sẽ trả cho ngươi.'
'Trả ta cái gì ?' Sói nghi ngờ nói.
'Trả cà rốt đó.' Thỏ chuẩn bị ngủ một giấc.
Sói kéo kéo đuôi thỏ, khó xử nói: 'Có thể cho ta cái khác được không, ta không muốn ăn cà rốt.'
'Ngươi muốn gì ?'
'Thịt.'
Khi Thỏ nghe những lời này, liền nhảy ra ngoài, Sói đứng ở cửa mờ mịt lúng túng: 'Này, đùa thôi, cà rốt cũng được, thật ra ta ăn chay lâu rồi.'
Thỏ dừng lại, hét lên: 'Vì sao nhà ngươi cũng có cà rốt ?'
'Để dành cho những con thỏ nửa đêm không ngủ được' Sói cười cười: 'Ngươi có thể dạy ta cách trồng cà rốt không ? Ta muốn tích trữ một ít bánh cà rốt.'
Thỏ dừng bước: 'Ta không thích bánh cà rốt.'
'Còn cà rốt khô thì sao ?'
'Không thích'
'Còn cà rốt thái sợi?'
'Không thích.'
'Vậy cà rốt viên?'
'Không thích'
'Vậy ngươi thích gì ?'
Thỏ nháy mắt và khẽ mỉm cười: 'Thịt sói và cỏ ở gần hang.'
Trong một khoảnh khắc, có tiếng gào khóc thảm thiết xuyên qua rừng rậm, trong căn phòng nhỏ ở bìa rừng, vọng lại tiếng cười gian của Thỏ (Sói bị dọa khóc, Thỏ không ăn Sói, nó vẫn dễ thương như xưa ⁽ⁿᵔᵕᵔⁿ⁾)"
". . ."!??????
"Trên đời này làm gì có con thỏ nào phúc hắc như vậy chứ?"
"Vậy mới gọi là truyện cổ tích"
Truyện cổ tích nào viết kiểu đó, rõ ràng là anh bịa ra lừa người ta đi. Tiểu thánh nữ này cũng thật tin người. Đông Lào nhịn không được bật cười. Ít có người nào biết, anh trai ôn nhu thích cười của hắn thật ra là một cái phúc hắc ngầm. Ngốc ngốc như tiểu thánh nữ, hay như Lào lúc trước chính là đối tượng anh thích lừa gạt nhất. Chọc cho đối phương mơ hồ, rồi lại dở giọng dụ dỗ. Thật sự là người xấu tính đâu.
Bất quá làm người ta không ghét nổi.
"A!? Nhưng nghe nó lạ quá"
"Vậy kể tới cái khác đi"
"Um um, kể chuyện ngọt ngào hơn được không?"
"Công chúa và ác long thì thế nào?"
"Um um"
Đông Lào bắt đầu mơ hồ, anh trai mình có khiếu giữ trẻ đấy chứ.
"Công chúa bị ép hôn lại chạy đến chỗ ở của ác Long* (*rồng)
Ác Long đẩy đẩy nàng, vẻ mặt buồn rười rượi nói: 'Công chúa, nàng lại béo lên rồi.'
Công chúa lắc lắc mỡ trên eo, từng chấm nước miếng phun vào mặt ác Long : 'Nói bậy, rõ ràng là ngươi béo.'
Ác Long tỏ vẻ ủy khuất, nói thế nào thì ta cũng là Rồng mà, làm sao lại bị con người khi dễ không có chỗ vươn vai chứ, lần này hắn quyết tâm đuổi công chúa ra ngoài.
Ác Long nói những lời hoa mỹ: 'Nàng đi với kỵ sĩ được không ?'
Công chúa rít gào: 'Vì sao ta phải đi ?'
Ác Long khóc thút thít: 'Nàng dẫm vào đuôi ta.'
Công chúa: 'AAA, đuôi ngươi to như vậy, ta dẫm một chút có sao đâu chứ.'
Ác Long: "Dưới đuôi ta ẩn giấu hạt giống hoa cỏ, nàng phá đi thì phải làm sao ?'
Công chúa: 'Sao ngươi lại ăn hoa cỏ rồi ?'
Ác Long: 'Hừ, còn không phải do công chúa ngốc nghếch là nàng sao, mỗi lần đến đều lạc đường, ta trồng hoa để rải đường dẫn nàng đến, kẻo ta lại thấy nàng lên núi như lần trước nữa.'
Công chúa nhớ đến lần trước cô đã đi mất 3 ngày 3 đêm, không khỏi thẹn quá hóa giận: 'Còn không phải bởi vì ngươi béo sao, lại có thể sống ở nơi xa thế này.'
Ác long ủy khuất: 'Ngày mai sẽ giảm béo, đồ công chúa lắm mồm.'"
Đông Lào đỡ trán, biết ngay mà.
Truyện cổ tích sao lại tấu thành truyện hài rồi.
Quả nhiên, Tiểu thánh nữ bị dụ hai ba câu cũng ngẫu nhiên tin tưởng ác long chính là một con rồng vừa béo vừa đáng yêu, hoàn toàn không có khái niệm về truyện cổ tích chân chính.
Thật dễ dàng bị Việt Nam tẩy não.
Cứ như vậy bọn họ ở nơi đáy hắc vực, mỗi ngày đều vui vẻ. Đến một ngày, Việt Nam dường như hoài niệm dương thế.
"Nghe nói muốn đầu thai chuyển kiếp thì phải đi qua cầu nại hà, uống canh mạnh bà. Nhưng canh mạnh bà không phải là nấu từ lệ của một đời người sao? Ta cả một đời hiếm nước mắt, không có khóc qua. Mạnh bà lấy cái gì nấu thành canh bây giờ?"
Tiểu thánh nữ vui vẻ phóng tới trước mặt Việt Nam, dùng thanh âm ngọt như đường nói.
"Truyền thuyết mạnh bà đều là lừa người đấy. Niệm Trần của ta có thể đưa người đi chuyển thế, không cần cái gì qua cầu nại hà, uống canh vong tình nha."
"Cái gì là Niệm Trần?"
"Niệm Trần là tất cả oán khí, tà niệm, hồi ức....của một sinh mệnh. Bất kỳ thứ gì có sinh mệnh cho dù là nhành cây ngọn cỏ đều có tham niệm. Gợi lên được chúng, hấp thụ được chúng ngươi sẽ có năng lực nhìn thấu nhân sinh. Nhưng mà muốn đạt được phải đánh đổi....thân thể ngươi, linh hồn ngươi sẽ phải chịu dày vò của Cửu kiếp oan linh khúc. Cho dù luân hồi ngươi cũng không được uống canh mạnh bà. Đau đớn, vui vẻ, oán hận, yêu ghét một chi tiết ngươi cũng không thể quên"
"Nhìn thấu được tạp niệm nhân sinh, không phải sẽ nắm được hết thảy vận mệnh của thế giới sao?"
"Không sai, chính là Niệm Trần có chín khúc, chỉ có nghe được khúc thứ bảy mới có được khả năng này"
"Vậy à..."
Hai người không nói gì nữa. Việt Nam trầm mặc nhìn theo bóng dáng tiểu nhân nhi điểm chân lên những cánh hoa rơi xuống, "hoa nở dưới gót hài mỹ nhân" chính là quang cảnh như vậy.
"Niệm Trần có thể phủi bỏ tham niệm của một người sao?"
"Chỉ có thể phủi bỏ thứ đó trong ánh mắt, không thể xóa đi từ linh hồn. Một người nhất mực sạch sẽ thì không thể thay đổi, một người đã bị nhuộm đen cũng không thể rửa sạch, có chăng chỉ là ngụy trang. Mà Niệm Trần chính là khiến người nhận thức rõ sự ngụy trang đó"
Việt Nam khẽ cười, nhưng ý cười lại không đạt tới đáy mắt.
Đông Lào biết, nếu có thể Việt Nam rất muốn nghe một khúc Niệm Trần, đem theo tham niệm của nhân sinh chuyển thế. Cứu vớt vận mệnh đời sau của chính mình, cũng là của rất nhiều người nữa. Việt Nam cả đời chưa từng nghĩ cái gì cho chính mình, có chăng là luôn mong muốn thế giới chứa những người mình yêu thương có một kết cục tốt đẹp. Người như vậy, há lại muốn ở nơi hắc vực lạnh lẽo cô độc, làm một linh hồn khổ sở không nhìn tới mặt trời này.
Chẳng qua trong lòng anh ấy, Tiểu thánh nữ đã cứu anh ấy một lần, anh ấy không muốn đòi hỏi thêm điều gì cả. Ở lại bầu bạn với nàng, vô ưu vô lo cũng là một ý nghĩ tốt.
"Ông trời không thích ta, giọt mưa trả lời, hòa vào dòng nước mắt. Đêm khuya nột mình say rượu, không về. Nghe tiếng tỳ bà khúc hát"
Hai người chi gian tồn tại, thật ra rất hòa hợp. Một người cả ngày nghêu ngao hát ca uống rượu, thần khí sang sảng, một người âm trầm nội liễm, chỉ là thường giữ tươi cười.
"Lại trộm uống rượu, không sợ hai cái tri kỷ của nàng về mắng sao?"
"Họ sẽ không mắng ta"
"Ta thấy bọn họ sủng nàng tới hư rồi"
Có một sự thật là, thánh nữ không phải người duy nhất bị đày xuống hắc vực. Cùng nàng tồn tại còn có hai người tri kỷ, bọn họ tuy không làm ảnh hưởng tới cục diện thế giới, nhưng lại một lòng vì tiểu nữ nhân này mà lựa chọn vứt bỏ thế giới tươi sáng.
"Việt Nam muốn nhìn thấy thái dương lần nữa không?"
Một ngày nọ tiểu thánh nữ đột nhiên hỏi thiếu niên.
"Có thể sao?"
"Có thể, ta sẽ đàn cho Việt Nam khúc Niệm Trần thứ bảy."
"Vì cái gì muốn đàn cho ta? Ta ở đây bầu bạn với nàng không tốt sao?"
"Tốt, nhưng Việt Nam không có vui"
"Thánh nữ, hồn ma thì không có vui buồn"
"Ai bảo? Linh hồn mới là nhiều cảm xúc, nhiều lưu luyến nhất, cũng nhiều tham niệm nhất"
Linh hồn thiếu niên nghiên người khép hờ mắt nằm trên cây đột nhiên ngồi phắc dậy, mày hơi nhíu. Từ nãy đến giờ cậu vẫn nghĩ tiểu thánh nữ buồn chán khai cái chơi đùa, nhưng mà lúc này đối diện với gương mặt nghiêm túc và ngữ điệu đột nhiên tăng cao của nàng, cậu mới nhận ra chuyện này không đơn giản.
"Hôm nay lại đột nhiên nói chuyện này? Nàng không phải nói Niệm Trần khúc thứ bảy là kẻ thù của thiên đạo, không thể vì ai mà đàn sao?"
Tiểu thánh nữ lắc lắc đầu, hàng mi dài rũ xuống, che khuất ánh mắt. Ngọc thủ vò vò gấu váy, mái tóc buông xuống góc mặt, trông giống như một tiểu động vật đang ủy khuất.
"Nói cho ta biết, rốt cuộc xảy ra chuyện gì?"
Việt Nam từ trên cây nhảy xuống, đối mắt với gương mặt nhỏ nhắn nhìn thẳng thật sâu.
"Đừng lừa gạt ta...được không? "
Một đời không ngắn cũng không dài, nhưng vẫn đủ để người ta nhìn thấu thế thái hồng trần. Huống hồ Việt Nam sống lâu như vậy, chẳng lẽ còn để một cái nho nhỏ nữ nhân qua mặt sao?
"Không...không có."
Nửa ngày trôi qua, tiểu thánh nữ vẫn chưng đỉnh đầu cho cậu xem, không hề có ý định ngẩn mặt lên. Rõ ràng là một bộ dáng chột dạ. Việt Nam thở dài, cuối cùng là đem người ôm vào lòng vỗ về.
"Làm sao vậy?"
Làm sao cái gì mà làm sao? Anh an ủi không phải được rồi sao? Ôm cái gì mà ôm? Aaaaaa. Anh trai thối, muốn làm cái gì anh hùng với mỹ nhân.
Nhìn cảnh này, Đông Lào kịch liệt la hét.
"Không có gì, thật đấy. Chẳng qua là muốn ngươi thay ta đi xem thái dương mà thôi"
Tiểu nữ nhân rầu rĩ nắm lấy Việt Nam, có lẽ thiên hạ trần đời cũng chỉ mỗi nàng nắm bắt được linh hồn.
"Cũng không nhất thiết phải dùng cách này đi. Năng lực của ta...sợ không gánh nổi khả năng của Niệm Trần khúc thứ bảy"
"Việt Nam, nghiêm túc mà nói ta cũng không muốn vì ai đàn khúc diễn thanh này. Bởi vì thay đổi thế giới... Là lớn nhất tai nghiệt, cũng có thể là đẹp nhất kết cục. Ta không tưởng tin vào ai. Nhưng đây có lẽ là chuyện đáng làm nhất bây giờ. Việt Nam, sẽ không làm ta thất vọng. Đúng không?"
Lần này cậu không nói gì, chỉ nặng nề gật đầu.
Việt Nam có thể không biết, nhưng Đông Lào là người xem hết quang ảnh trên nước. Tự nhiên rõ ràng nguồn cơn khiến thánh nữ cấp tốc muốn đàn khúc thứ bảy là gì.
Hồi sinh linh hồn Việt Nam đã tính là phạm vào luật thiên mệnh, vốn dĩ nhiều năm ở hắc vực có thể như vậy an toàn. Bởi vì nơi đây được bao bọc bởi tàn hồn của các oan linh nhiều tạp niệm, khí tức của Việt Nam được giấu nơi sâu nhất, lại thêm có thánh nữ bên cạnh. Thiên đạo mới miễn cưỡng không biết gì. Nhưng mà "lưới trời lồng lộng tuy thưa mà khó thoát" không hề sai. Rốt cuộc thì sự tồn tại của Việt Nam đã đến được tai mắt của thiên mệnh. Thánh nữ vì bảo vệ cậu cũng chỉ có thể lựa chọn dùng Niệm Trần khúc thứ bảy đưa đi tái sinh, như vậy cho dù Thiên Đạo trừng phạt xuống, cũng không thể phạm vào hộ thể của Niệm Trần.
Bất quá thánh nữ mất đi khúc thứ bảy, sợ rằng về sau sẽ càng suy yếu, không còn khả năng đối địch Thiên Đạo. Nếu như có ác linh nhắm tới, cũng chỉ có thể lưới rách cá chết.
"Việt Nam. Dường như ta chưa từng nói tên cho ngươi. Nhớ kĩ, ta gọi Túy Nương. Thế giới không chứa được Túy Nương, chỉ có thiếu niên thanh thanh bạch bạch mới nhìn tới Túy Nương."
"Một người mà...ái nhất ánh mặt trời"
"Đi đi, thay ta viết cho thế giới một kết cục thật đẹp."
"Niệm Trần khúc thứ bảy, là vì người mà đàn"
"Cuối cùng... Hy vọng ngàn năm sau gặp lại... Dưới ánh mặt trời."
Câu chuyện kết thúc sao?
Chưa hết.
Kế đó Đông Lào còn được nhìn thấy Việt Nam của kiếp sau. Nhìn anh ấy có được gia đình trước kia, sống trong thế giới hòa bình, nhìn anh ấy vì có được năng lực của Niệm Trần mà tài năng tỏa sáng. Nhìn thấy anh ấy vì bị hại mà che giấu chính mình.
Cũng nhìn thấy anh ấy, trăm cay ngàn đắng, chịu dằn vặt đau đớn khốn cùng.
Là vì lời hứa...
Viết cho thế giới một kết cục tốt đẹp.
"Nhìn rõ sao? Người ngươi tâm niệm chỉ một lòng cứu rỗi thế giới kia. Ngươi không muốn đi cứu rỗi hắn sao?"
Giọng nói khi nãy lại lần nữa vang lên.
Muốn, vì cái gì không muốn chứ.
Kia là người hắn chấp niệm nhất.
Hắn muốn tìm được anh.
"Vậy thì đi tìm thánh nữ đi. Cô ta còn một khúc thứ chín, có thể đưa ngươi đi tìm khúc thứ bảy. Niệm Trần kết nối, linh hồn tương thông. Ngươi và hắn đời đời kiếp kiếp sẽ không cần tách ra"
Cái này mê hoặc, là cỡ nào động tâm.
Chẳng qua. Lợi dụng người khác đạt được thứ mình muốn, quá đê tiện rồi.
- Nấp trong bóng tối ném đá giấu tay sao? Ra ngoài đi. Ngươi cố tình dẫn lối ta tới đây để làm gì?
Đông Lào theo sau lưng Việt Nam chinh chiến nhiều năm. Cùng đối địch với gã Trung Quốc mưu mô chước quỷ, cho dù không thể thông minh bằng anh trai mình. Hắn dĩ nhiên cũng không phải cái kẻ ngốc mà có thể để người khác dắt mũi.
Đúng vậy, Đông Lào hắn bất đồng tùy hứng, bạo lực ngông cuồng, bình thường cà lơ phất phơ, ngã ngớn không ý tứ. Nhưng não thì vẫn có, hơn nữa phát triển rất tốt. Từ nãy tới giờ một đường thuận lợi vào tới đây, lại được dẫn dắt tìm tới thánh nữ. Nghĩ lại mà xem, hắc vực này không phải của thánh nữ sao? Dẫn dắt một linh hồn tới tìm nàng gây bất lợi. Không nảy sinh nghi ngờ mới là kẻ ngu.
- Ta nói cảm động chân tình của ngươi. Ngươi tin sao?
Cuồng phong loạn đảo, mặt nước trước mắt hóa thành màu đen. Tử khí bốc lên ngùn ngụt như khói lửa sôi trào khiến Đông Lào bị áp bách mà lùi lại. Không tới mấy phút liền thấy được trước mắt có bóng người. Nam nhân kia vận một bộ trang phục đơn giản màu đen, không có họa tiết trang trí. Khuôn mặt tuấn tú, ánh mắt thâm sâu. Hắn nhìn không ra người nam nhân trước mắt này đến tột cùng có bao nhiêu sâu cạn, chỉ cảm thấy như mình đang đứng đối diện với biển cả rộng mênh mông. Mặt biển phẳng lặng, đáy biển lại ngầm ẩn chứa sóng gió mãnh liệt, sâu không lường được.
- Quỷ mới tin ngươi. Tưởng ông đây là kẻ ngu chắc. Sao? Ải tiếp theo là gì? Nói đi.
Sự lạnh lẽo vừa rồi tiêu giảm, nam nhân đối mắt với Đông Lào nhếch lên cái cười trào phúng.
- Đúng, ngươi không phải kẻ ngu. Nhưng cũng không được thông minh lắm. Ta tới không phải cản trở ngươi. Là tìm ngươi hợp tác.
Cười đến đáng ghét. Y hệt gã Trung Quốc, Đông Lào nhíu mày.
- Hợp tác cái gì?
- Ngươi khiến thánh nữ chấp thuận đàn khúc Niệm Trần thứ chín. Ta giúp ngươi chuyển sinh tìm người kia. Như thế nào?
- Làm sao ngươi dám tin tưởng ta có thể khiến nữ nhân kia đàn Niệm Trần khúc?
- Bởi vì trên người ngươi có khí tức thiếu niên. Và ngươi...giống như cái linh hồn từng được nàng ta đảo lộn thiên mệnh cứu vớt.
Việt Nam sao?
Phải rồi, Đông Lào và Việt Nam giống nhau. Trên người hắn có khí tức của anh ấy.
Vậy ra, kẻ này là đang muốn lợi dụng điểm này của hắn.
- Dựa vào cái gì ta phải tin ngươi?
- Tin hay không thì tùy. Nhưng hai người tri kỷ của thánh nữ sắp đến. Họ sẽ không để ngươi tìm được nàng ta, không chừng có thể khiến ngươi biến mất khỏi nơi này. Ta có thể giúp ngươi chặn họ, ngươi đi tìm nàng ta là được.
Vừa dứt lời. Ác phong lại kéo tới, lần này đặc biệt mạnh mẽ, đem Đông Lào cuống bay đi. Hắn phát hiện linh hồn không thể khán cự trận cuồn phong này. Trong lòng thầm mắng nam nhân âm hiểm. Rõ ràng là không phải cho hắn đến lựa chọn.
.
.
Đông Lào đứng thẳng dậy nhìn nơi này, một vùng tĩnh lặng không nghe được tiếng gió. Dưới chân ôn tuyền lượn lờ, đá nhỏ dẫn lối, trước mắt một gốc đào thụ cao lớn, hoa nở diễm mỹ, một vùng hồng hoa rơi xuống điêu linh. Vài mảnh vải lụa vắt trên cành cây. Sững sờ một lác, hắn nghe được nho nhỏ tiếng chuông bạc. Ngước mắt nhìn lên, bất nhiên kinh ngạc.
Chỉ thấy từ trên cây nhảy xuống, một đầu tóc trắng tung xõa thướt tha, thân hình kiều nhỏ quấn quanh nhiều mảnh vải lụa treo chuông bạc, dưới chân linh đang tự nhiên lay động ôm lấy cổ chân thanh mảnh. Một trương dung mạo hài hòa sạch sẽ, chỉ có đôi mắt là quá ám trầm, đen lay láy lại sâu thẳm tựa hắc vực lạnh lẽo, làm nên tương phản đối lập. Vậy nhưng cũng không thấy mâu thuẫn, ngược lại hiện hữu một loại khí chất bí ẩn làm người ngẫu nhiên muốn lại gần.
- Đợi ngươi đã lâu.
Giọng nói này hắn đã nghe qua, trầm hòa như tiếng đàn, phản phất một chút nhu suyễn thuần túy như là rượu. Không tính là hay nhưng mà đặc biệt dễ nghe.
- Cô biết mục đích của tôi rồi đi?
Đông Lào trước nay tính cách đúng là cục súc, nhưng có lẽ ở cạnh Việt Nam lâu, ảnh hưởng sâu nặng, cũng mơ hồ học được chút thân sĩ. Ít nhất đối với phái nữ sẽ hạ giọng vài tông. Tuy vậy hắn vẫn rất thẳng thắn nói ra vấn đề với nàng. Sẽ không vì nàng có năng lực giúp hắn mà tỏ ra dịu dàng giả tạo lấy lòng.
- Biết rõ, chính là chuẩn bị đón tiếp ngươi đã lâu nha.
Nàng giống như tính toán hết thảy, khai mở tươi cười rất tự tin. Âm thanh chuông bạc dao động. Hòa với từ xa vọng lại tiếng đánh nhau.
- Đi thôi. Sớm đã tạo cho ngươi một cái thân thể, miễn ngươi phải chuyển sinh lại từ đầu, ở trong hình hài trẻ con chờ lớn lên. Đợi ngươi trưởng thành cũng không biết Việt Nam đã làm xong bao nhiêu đại sự, khéo bạn đời cũng đã chọn xong, kết hôn mấy lần rồi cũng nên.
Nữ nhân này, như thế nào trực tiếp vậy chứ. Đông Lào kéo kéo khóe miệng, vẫn là không biết nên cảm ơn nàng hay nên nổi đóa với nàng. Hắn cảm thấy lời nàng nửa phần cũng không lọt tai.
Bất quá thật sự có lý.
- Tại sao phải giúp tôi? Có vẻ cô biết bên ngoài có kẻ đang muốn lợi dụng lúc cô đàn khúc thứ chín mà chiếm dụng năng lực này.
Không phải hắn không vội đi tìm Việt Nam, mà là việc này khó hiểu. Dẫu sao nữ nhân trước mắt cũng từng cứu anh trai hắn. Nếu hắn lợi dụng người ta đạt được mục đích, không màng người ta sống chết. Đừng nói về sau Việt Nam sẽ không tha cho hắn, hắn cũng sẽ không tha cho chính mình.
Rốt cuộc hắn đâu có khốn nạn như vậy được.
- Đừng lo, hắn từng là đồ đệ của ta. Trò mà muốn tính kế thầy, còn xa vời lắm. Ngàn năm trước nhượng hắn, hắn liền cho rằng bản thân đủ lông đủ cánh. Mấy kiếp tung hoành chắc là cũng quên mất sư phụ này có bao nhiêu năng lực rồi.
Nàng quay đầu, bạch phát theo đó rũ xuống eo, xõa lên vai. Môi hồng mị hoặc ấn lên tiếu dung mê người, sau đó trầm thấp cười một tiếng.
- Ta là Túy Nương, nữ nhân mà thiên đạo không dám động đến. Đứng cùng trời đất, đối nghịch vận mệnh.
Đông Lào nhìn nàng, không nhịn được cũng bật cười. Tốt, nữ nhân này rất hào khí, rất giống con gái nước hắn.
Bất quá hắn không biết, thánh nữ này đích thực từng là nữ nhi nước Việt.
Còn là con gái của một tướng lĩnh.
Nàng nhìn qua đất nước đó anh dũng tồn tại, cũng trải qua chiến loạn thời kì.
Trong chín kiếp luân hồi, đó là kí ức nàng sâu sắc lưu giữ nhất.
Yêu một quốc gia, cũng yêu luôn thiếu niên kia.
- Thân thể này được tạo nên từ rất nhiều thạch anh của hắc vực, bộ phận của yêu tinh, dùng những nhánh dược trân quý nhất làm mạch máu, da người là ta tinh tế thiết kế dùng lớp họa bì đắp lên, tuy rằng không có cấu tạo giống con người, nhưng mỗi một chi tiết đều rất hoàn chỉnh. Rất đẹp đúng không?
Đông Lào ngước mắt xuống thi thể đặt trong quan tài băng. Có chút cấm ngữ.
Đúng là đẹp đẽ không sai. Ngũ quan sắc sảo, mày rậm mũi cao, thân thể hoàn mỹ, soái khí bất phàm, dưới mi mắt còn tỉ mỉ chấm lên một nốt ruồi nhỏ, tóc đen mượt mà. Một gương mặt tà mị anh tuấn lại hoang dã có chút giống hỗn thế ma vương. Chỉ có điều trên đầu còn lộ ra một đôi tai ma thú. Vừa nhìn là biết không phải người.
Bất quá hắn còn chưa kịp ý kiến, thánh nữ đã đẩy hắn vào thân thể đó rồi bắt đầu nghi thức xác nhập bằng Niệm Trần khúc thứ chín.
Đông Lào: "..." luôn có người thay hắn tự quyết là thế nào?
- Ầy, cũng không phải không muốn tìm một cơ thể con người cho ngươi. Nhưng mấy cơ thể đó quá yếu ớt, không chịu nổi trọng tải của Niệm Trần khúc thứ chín. Cái thân thể này may ra có ma khí, có thể giúp ngươi trấn áp năng lực mạnh mẽ của Niệm Trần. Vừa hay ngươi cũng sở hữu được gương mặt bất lão như những Coutryhumans trên kia, ở cùng anh ngươi lại càng lâu. Có lợi vô hại nha.
Được rồi, tạm chấp nhận. Cùng lắm là trở thành ma thú thôi chứ gì.
Khi hắn nghe tới khúc nhạc là lúc linh hồn bị cuốn sâu vào bóng tối.
Không biết qua bao lâu. Âm thanh của khúc Niệm Trần như xuyên thấu không gian, tiếng đàn tựa quỷ kêu đến trời cao. Lại có lúc trầm xuống đáy vực, nhẹ nhàng như tiếng nước chảy.
Tất thảy hắc khí đi đến thân thể ma thú, đem hồn xác nhập thành một. Đợi nghi thức hoàn thành, Đông Lào cũng từ từ mở mắt.
Một đôi huyết thẫm đồng tử xuất thế. Phối với gương mặt kia thật sự hòa hợp, khí chất chính là cuồng dã độc tôn.
(Ảnh thiết kế, xin đừng đem đi)
- Cảm thấy thế nào?
- Không tồi, nhưng cái tai này phải che giấu thế nào?
- Cụp xuống là được, nó sẽ tự ẩn đi.
Um, thân thể mới thật sự không tồi. Đông Lào vui vẻ vặn cổ tay, cảm nhận được hơi ấm và tràn đầy năng lượng.
Thật tốt, cuối cùng cũng không cần tranh thân thể với anh của hắn.
- Mà cô...không sao chứ?
- Không việc gì. Đi nhanh lên, vượt qua con đường phía trước, bước vào cửa luân hồi. Ngươi sẽ gặp lại được người đó.
Nàng vội vã đẩy Đông Lào đi. Liên tục hô hắn không cần quay đầu. Đợi khi người kia khuất bóng mới mệt mỏi cười nhạt.
Sao lại không có gì được.
Niệm Trần chính là nối liền với mạng của nàng.
Chín khúc, có khúc nào mà không đau.
Nàng nhìn xuống cổ cầm từng sợi đứt ra.
Vốn dĩ, mỗi một dây đàn là dùng một kiếp chịu trừng phạt của thiên đạo mà đổi lấy.
Đứt một dây, lại chịu đựng thêm một lần.
Trong nháy mắt, thân thể thiếu nữ nhuốm đầy máu tươi.
Tiếp theo sẽ là...gân mạch đứt ra, thất khứu chảy máu, bị ngũ lôi oanh tạc.
Nàng nhìn xuống chân, khe khẽ cười.
Về sau không thể làm linh đan kêu nữa. Thật có lỗi.
"Tặng nàng chuông nhỏ, bước một bước, kêu một tiếng, kêu một tiếng, nhớ ta một lần."
Trong mơ hồ, dường như nàng nghe tiếng tri kỷ gọi mình.
Thật xin lỗi, ta vẫn là lựa chọn cứu vớt một bầu trời thái dương chói lọi.
.
.
.
.
.
TLL: Nói với tôi là các cô hạnh phúc khi thấy hai chương này đi.
Thật sự không tính viết hai chương này đâu, vì nhiều tình tiết dài quá chưa có thời gian. Mà plot cứ ở trong đầu mãi không tập trung làm đề được nên mới viết đấy. Cả buổi chiều sửa bản thảo, khúc cuối vẫn còn plot nhưng đuối quá cắt mất rồi.
Đông Lào của các cô xuất hiện rồi đấy. Được buff không thua ai luôn. Yên tâm. Việt Nam từ nay hết bị ngược rồi.
Đông Lào khi hóa người nè.
.
Lam nhan tri kỷ, thanh mai trúc mã nghe mình viết truyện ngược mà lôi bản thân vô kiểu:
Đã ngược nàng thì phải ngược cả ta. =)).
Còn trù tui xuyên không vào truyện ngược nữa chứ. Ít có ác lắm, yên tâm, bộ này ít đất diễn. Đợi thi xong ta viết một bộ ngược bộ ba tri kỷ chúng ta. Không đau không lấy tiền.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro