#49: [SPECIAL - WHITE DAY 2022 - FrUK] Chocolate cho ngày Valentine trắng
Các bạn có bao giờ, vào một buổi sáng, thức dậy, nhìn sang bên cạnh để thấy một người mà bạn ngỡ là cả thế giới, người có thể vì bạn mà không ngại đoái hoài đến bản thân, đang còn say giấc? Và bạn cầm lấy chiếc điện thoại trên tủ giường, mở lên.
Trên màn hình điện thoại là dòng số chỉ thời điểm sáng tinh mơ khi thành phố vốn nhộn nhịp mới chỉ bắt đầu lác đác một vài thân ảnh, bên dưới đó, bạn sẽ thấy một hàng chữ nhỏ: 13/03/2022. Đó chỉ là một ngày bình thường như những ngày khác trong một năm nghe thoáng thì dài nhưng thực ra lại rất ngắn, vì thời gian vốn trôi nhanh như vậy. Thực ra, ngày sau đó mới là một ngày đặc biệt.
Rồi bạn lại đặt điện thoại xuống, trong lòng bỗng có chút nặng nề. Đôi mắt bạn vô thức nhìn sang người bên cạnh, để thấy một khuôn mặt khôi ngô như thể một Hoàng tử bước ra từ những câu chuyện cổ tích, cùng nét đẹp tinh tế đến lãng mạn đậm chất nước Pháp nên thơ. Bạn thấy những giọt nắng vàng nhạt đọng trên hàng mi cong và đôi môi hồng phai khép hờ của người ấy. Trong giây phút ấy, một câu hỏi hiện lên trong bạn:
Bạn đã làm gì để có được người này?
Vì bạn biết bản thân mình không hề hoàn hảo, bạn không phải một minh tinh, không quá xuất chúng, bạn còn cứng đầu, đôi lúc bạn dễ nổi nóng, bạn tức giận với anh ấy mặc cho những gì người con trai này sẵn sàng làm vì bạn.
Nếu bạn đang hoặc sẽ có thể mang trong mình những suy nghĩ này, thì để tôi kể cho bạn nghe một câu chuyện về người con trai xứ sở sương mù trong một ngày 13/03.
~~~//~~~
United Kingdom of Great Britain and Northern Ireland đã có một buổi sáng đầy suy nghĩ như thế. Điều đó khiến người khó tập trung vào việc gì.
- Em yêu, em ốm sao?
United Kingdom khẽ lắc đầu khi France hỏi thăm. Anh đặt một đĩa đầy món ăn sáng truyền thống của Vương quốc Anh cho UK, bên cạnh chiếc bánh mì dài ăn kèm.
- Đừng làm việc quá sức nhé.
France hôn lên trán UK trước khi rời đi, anh làm việc tại trụ sở Liên minh châu Âu EU nên sẽ không về nhà cho tới tối.
UK ngả người vào chiếc ghế bọc da có đệm êm ái trong phòng làm việc và dù cho những xấp tài liệu ấy có chồng chất lên như thế nào, người vẫn thấy khó mà tập trung được. Vì Chúa, tại sao người không thể quên đi hình bóng kia để giải quyết xong công việc trước đã nhỉ? Từng giây cứ trôi qua, kim giờ, kim phút lười biếng chuyển động, nhưng nó báo hiệu những khoảng thời gian quý báu mà người đã bỏ lỡ để làm một điều gì đó thực sự có ích.
Bên ngoài kia, những cửa hàng đang tràn ngập không khí ngày lễ tình yêu trong tháng ba với các bó hoa, hộp quà hình trái tim màu đỏ, hồng bắt mắt, còn có cả chocolate. Phải rồi, ngày hôm sau chính là Valentine trắng.
Thực ra UK đã nghĩ về món quà tặng cho France từ trước rồi, nhưng không có ý tưởng nào người thấy ưng cả. Người có thể mua đồ, nhưng trông họ có thiếu gì không? Nếu mua mà không dùng thì chỉ phí tiền thôi. Họ giàu nhưng không có nghĩa là họ sẽ tiêu tiền phung phí. France phải có đến ti tỉ cúc áo nạm ngọc, cà vạt hàng hiệu độc nhất vô nhị, vest độc quyền do UK thuê người làm, biệt thự, xe còn khiến bao người có mơ cũng không dám.
Một buổi xem phim, nghe hòa nhạc, rủ nhau ra một cửa hàng nào đó giá cao chạm đến trời mà vẫn không tiếc là chuyện quá đỗi bình thường với cặp đôi này rồi, một dịp đặc biệt không phải nên có những thứ lạ hơn sao?
Hay tặng người cho anh luôn đi. Nghe hay đấy nhưng sự thật là France có thể đè người ra lúc nào anh thích và khi họ đã kết hôn thì người thuộc về anh, anh là của người, đó là hiển nhiên.
Đến cuối cùng, UK vẫn bất lực nằm hẳn xuống bàn.
- Em trai, chuyện gì thế? - London hỏi thăm.
Người đành trình bày hoàn cảnh cho cậu.
- Oh - London hiểu ra - Anh và Paris sẽ đi du lịch một tuần cho dịp này đấy. Sao em không thử rủ France một chuyến?
- ... Không được...
Vậy là hai anh em dành nguyên buổi chiều để nghĩ ra ý tưởng mà United Kingdom vẫn không thích cái nào, London suy nghĩ một lúc rồi mới hỏi:
- Em có muốn tự tay làm gì không?
Dĩ nhiên, United Kingdom nghe được là bật dậy luôn.
- Thử làm chocolate được chứ?
- Thôi... Em có hoa tay nào đâu.
- Tối nay anh ra sân bay rồi. Hay là anh gửi video hướng dẫn cho em?
United Kingdom cũng không muốn làm phiền London dù người không tự tin mấy với duyên của người với nhà bếp nên người gật đầu.
~~~//~~~
- Ờm, làm chảy chocolate à?
United Kingdom đọc kĩ hướng dẫn rồi để điện thoại sang một bên. Người xắn tay áo, thở một hơi dài trong sự lưỡng lự. United Kingdom bẻ thanh chocolate nâu cùng trắng, đặt vào bát thủy tinh và bắt đầu làm làm nóng cách thủy. Người lo France sẽ về sớm nên để lửa nấc cao, chắc chắn sẽ làm chocolate tan nhanh hơn. Trong lúc đợi chocolate, UK lấy từ túi đồ vừa mua lúc chiều ra khuôn cao su với những hình dáng lãng mạn không hề hợp với người một chút nào. Nhưng nếu France thích thì người đành vậy.
Mải rửa sạch khuôn trước khi sử dụng, United Kingdom không để ý nồi chocolate đang có dấu hiệu cháy. Khói bốc lên làm chuông báo cháy kêu vang, cũng vì không có người làm trong nhà ở lại vào tối ấy, nên UK chỉ biết một mình chạy tới giải quyết vấn đề. Người tắt bếp, tay vẫn còn nước do vừa rửa đồ lại cầm vào bát thủy tinh chứa chocolate.
- Ah!
United Kingdom kêu lên, theo phản xạ tự nhiên ngay lập tức lùi lại, đưa tay còn lại ôm lấy một bên tay đã đỏ vì nhiệt cao.
- UK!
France đã về từ bao giờ, anh theo mùi khói mà chạy vào nhà bếp, lo sợ khi nhìn thấy UK đứng cạnh một chiếc nồi đang nghi ngút khói. Anh kéo người đến vòi nước, dùng nước lạnh xoa lên vết tích đỏ. Những ngón tay nhỏ bé này rất quý giá với France, nhìn chúng bị thương khiến anh không khói xót lòng.
- Đ... Được rồi... - United Kingdom nhỏ giọng.
- Vì Chúa, em làm anh sợ đấy. Chuyện gì đây?
United Kingdom cũng không ngờ thời gian lại trôi qua nhanh đến thế, France về khi mọi thứ còn quá hỗn độn và nó đã hiện rõ ra trước mắt anh rồi, người làm sao có thể giấu được? France thấy UK không nói gì nhưng anh cũng không muốn hối thúc, có lẽ người còn sốc. Anh nhìn xung quanh.
- À...
Và dường như France đã hiểu ra. Anh nâng khuôn mặt thanh tú mang những nét đẹp tinh tế nhất của Vương quốc Liên hiệp rồi hôn lên đôi môi nhỏ như những nụ hồng. UK ôm lấy anh, đáp lại.
- Nào, lại đây. Chúng ta đâu thể bỏ phí những thứ này.
France dẫn người tiến lại bếp, thay vì tự tay làm nốt cho nhanh thì France quyết định đứng cạnh hướng dẫn cho người. Dù sao United Kingdom cũng đã chuẩn bị những thứ này vì anh, anh, anh làm thì còn ý nghĩa gì chứ? Nhưng anh cũng chẳng phải người để phí cơ hội, ngoài tận tình chỉ từng bước, France cũng tranh thủ hôn từ trán đến cổ UK, tay không yên phận mà di chuyển khắp cơ thể người. Nếu đây không phải dịp lễ Valentine trắng của tháng 3, United Kingdom nhất định sẽ quay lại binh cho France một cái vào đầu.
Khi chocolate nóng đã chuyển sang dạng lỏng mịn, France đặt bát ra bàn.
- Bây giờ em đổ chocolate vào khuôn thôi. Cẩn thận nóng lắm đấy.
UK gật đầu, cố gắng tập trung vào công việc, mặc cho người khá ngại khi để ý France vừa khẽ cười bởi những chiếc khuôn chocolate hết sức đáng yêu mà người chuẩn bị.
- Ah.
- Sao thế? - Anh lập tức ngẩng lên.
- Ra tay rồi.
United Kingdom chìa bàn tay vương chocolate nâu nhạt về phía anh. France hiểu ý, anh cúi người xuống, một tay anh đưa bàn tay nhỏ lên miệng. UK phải nhắm mắt lại vì buồn khi chiếc lưỡi ranh ma kia di chuyển trên làn da nhạy cảm của người, lấy đi món chocolate ngọt mà nãy người, do thiếu để ý, đã làm đổ ra.
- Kể ra ăn thế này ngon hơn nhỉ.
France bình luận. Và dù anh có hoàn thành xong những gì UK muốn rồi, anh vẫn nán lại, thưởng thức hương vị trên bàn tay UK. Người biết anh lại nghĩ ra toàn thứ không đâu, ngay lập tức rút tay lại.
- L... Làm nhanh đi, em đói rồi.
France cuối cùng cũng rời đi. Sau khi họ đổ đầy những chiếc khuôn cao su, France đưa chúng vào tủ lạnh. Chocolate của họ ngày mai là có thể ăn được rồi, vì UK mua chocolate sẵn rồi đun chảy, sau đó làm lại nên cũng không tốn công mấy. Anh cũng nên mừng đi vì nó an toàn hơn nhiều.
- Anh... muốn ăn gì không? Em nấu.
- Em yêu, nếu em muốn tặng anh thêm mấy vết thương nữa thì anh thật sự không cần đâu.
France có hơi giật mình khi trong vô vàn món quà một người yêu có thể nghĩ ra để tặng cho đối phương vào dịp đặc biệt này, United Kingdom lại quyết tâm muốn chuẩn bị bữa tối và chocolate cho anh. Anh không nói người nấu tệ, vợ anh nấu gì cũng ngon nhất nên quảng cáo nào mà "ngon như nhà làm" thì anh cho sập cả hàng lẫn tiệm, nhưng anh biết United Kingdom và nhà bếp vốn đã chẳng có duyên với nhau.
- Hay là vậy đi, mai em đan cho anh cái khăn tay?
Anh biết UK có thể đan móc hay thêu được, có lẽ là mẹ người đã dạy cho khi UK còn nhỏ, nhưng vì sau đó, cuộc sống đầy áp lực công việc, UK không còn thời gian cho việc này nữa.
- Mai có kịp không chứ? - Người còn đang lo quên hết các mũi đan cơ bản rồi đây.
- Được hết mà! - France hôn lên má UK, đáp lời.
Bởi vì, có em ở đây, ngày nào cũng là Valentine đối với anh.
France thấy không cần thiết phải nói với UK, bởi suy nghĩ của họ nhiều lúc thật khác nhau. Người yêu anh đấy, nhưng trong lòng người, những dịp lễ tình yêu đặc biệt lại có ý nghĩa riêng, chúng cần một thứ gì đó mà các ngày tháng lứa đôi bình thường khác người chưa làm cho France. Còn đối với anh, chỉ cần được thấy United Kingdom chờ đợi sau mỗi ngày đi làm mệt mỏi, cùng người xem phim, làm việc, đôi lúc dạo chơi trong công viên, đi nghe hòa nhạc, mua sắm,.. đã là quá đủ, như thể 365 ngày đều là ngày lễ tình yêu vậy.
- UK, thực ra, anh cũng đói.
- Vậy đi nấu bữa tối thôi.
United Kingdom lên tiếng, rất khó hiểu với con người ngoài miệng thì than đói, mà môi vẫn không ngừng hôn người đây.
- Ăn em trước nhé?
- Không! Em đang đói.
- Chiều anh một hôm đi.
Anh ngước đôi mắt cầu xin lên nhìn United Kingdom, anh biết rõ điểm yếu của vợ anh là rất dễ mềm lòng, ngày hôm nay người còn xuống nước như thế này, làm hết mọi việc cho anh, có khi nào anh nên tranh thủ lấn tới một ngày?
- Khi chúng ta cưới, anh đã thề trước bố em là anh sẽ không bao giờ để em đói.
- Thôi được rồi, tuân lệnh vợ yêu.
France buông người ra, anh nói đùa chứ anh cũng đâu thể để UK không có gì trong bụng. Vợ anh đã gầy lắm rồi, không được chăm sóc tốt thì sẽ suy giảm sức khỏe mất.
- Nào, chúng ta nấu cùng nhau.
United Kingdom gật đầu, tiến đến bên cạnh France và để anh hướng dẫn chuẩn bị nguyên liệu cho bữa tối. Nãy người vừa muốn binh France lắm vì đã tranh thủ, nhưng chính UK cũng không thể từ chối ngả người vào anh vì đã quá say mê hương thơm quyến rũ của chàng trai người Pháp. Người nhìn bàn tay lớn thoăn thoắt chế biến thực phẩm mà không khỏi nghĩ lại về yêu cầu ban nãy của anh.
Có lẽ, người sẽ tự nguyện cho anh đêm nay. Anh xứng đáng mà. Thậm chí, anh cũng không cần phải cầu xin người những chuyện ấy, anh biết người sẽ không từ chối.
- Ah!
Rồi, lần thứ ba bàn tay người phải gánh chịu hậu quả từ sự thiếu tập trung này.
- Em yêu, anh rất yêu em. Anh yêu em từ trong ra ngoài luôn. Nhưng em có thể đừng vào bếp nữa được không?
UK gật đầu. Sau khi lấy băng để che đi vết xước trên ngón tay, người ngồi vào ghế bàn ăn và ngắm France vẫn đang tất bật làm bữa tối. Một nụ cười hiện ra trên đôi môi mỏng của UK.
Hạnh phúc cũng có thể xuất phát từ những hành động nhỏ nhất. Và người đang hạnh phúc. Mà có lẽ, ngày nào người cũng hạnh phúc rồi, chỉ là cuộc sống vội vàng cùng công việc đã khiến người không dành cho niềm vui lứa đôi nhiều quan tâm hơn. Không sao, miễn là người vẫn nhận thức được sự gắn kết này giữa UK và France, nâng niu và bảo vệ nó, để căn nhà của họ mãi ấm áp như thế này.
~~~~~~~~~~~~~~//~~~~~~~~~~~~
Author's note:
Hic muộn Valentine trắng một ngày luôn, nhưng mà mình vẫn muốn gửi đến cho mọi người chap mừng ngày White Day aka Valentine trắng này nhé <3
Sắp tới các chap cũng sẽ ra muộn hơn, mình đang trong thời gian stress một chút. Nhưng mà cuộc sống vốn nhiều áp lực lại không hề thiếu niềm vui đâu, nên mình sẽ sớm trở lại thôi ;))
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro