#44: [SPECIAL - VALENTINE 2022 - FrUK] Let me love you
WARNING: Có một số đoạn không theo trình tự thời gian lịch sử mà theo flow bài hát, mong các bạn thông cảm.
~~~//~~~
I used to believe
(Tôi đã từng tin rằng)
We were burning on the edge of something beautiful
(Chuyện tình của hai ta thật đẹp)
Something beautiful
(Đẹp tựa như cổ tích)
France nhìn thấy người lần đầu tiên trong một buổi tiệc lớn của những người đứng đầu quốc gia.
Người con trai từ xứ sở mù sương nhỏ bé với nước da biển xanh, hoa văn mang quốc kì của Vương quốc Liên hiệp Anh và Ai-len cùng đôi mắt sắc ngọc quý lung linh dưới những ánh nến đang đứng nép vào Đức vua anh minh của vương quốc giàu nhất nhì thế giới, cha của người, Great Britain.
United Kingdom of Great Britain and Northern Ireland không thích những nơi ồn ào, hẳn là di truyền từ England, nên người chỉ mong được về mà không phải nói chuyện với ai nhiều. Nhưng Britain lại đi mất vì bàn vấn đề mà ở tuổi đó, UK chưa thể hiểu.
Người chỉ còn một mình nên người lui về phía ban công để tận hưởng những làn gió đêm lành lạnh, người quen với sự ẩm lạnh của nước Anh và người hoàn toàn thoải mái, mặc dù UK có thể nghe thấy những lời bàn tán phía sau.
- Cậu không vào dự tiệc sao?
United Kingdom có phần bất ngờ vì chưa xác định được người đằng sau là ai, Portugal sốt nên không thể cùng người đến đây. Vậy ai đang muốn bắt chuyện với United Kingdom?
- Tôi là France của Vương quốc Pháp, con trai Kingdom of France. - Anh giới thiệu ngay khi người quay lại.
- À vâng, xin lỗi, tôi chỉ vừa được gặp mọi người - UK đưa tay ra trước - Tôi là United Kingdom of Great Britain and Northern Ireland đến từ Vương quốc Liên hiệp Anh và Ai-len.
- Ồ, vậy cậu sẽ cho tôi vinh dự này chứ? Điệu nhảy đầu tiên sắp bắt đầu rồi.
Với một lẽ rất tự nhiên, UK đã đặt bàn tay gầy với những ngón tay nhỏ vẫn thường kéo đàn violin lên bàn tay lớn hơn, để France dẫn người đến sảnh của buổi tiệc. Chỉ là một điệu nhảy thôi, người nghĩ, đừng nên làm mọi thứ căng thẳng dù cho quan hệ hai quốc gia của họ có phần phức tạp, hơn nữa, France là người mời trước, sẽ thật bất lịch sự nếu từ chối. Người chưa từng khiêu vũ với ai ngoài gia đình mình nên người có chút lo lắng, sợ rằng họ không ăn ý, người sẽ giẫm lên chân anh và trở thành trò cười mất.
France giữ lấy một tay người, tay kia ôm lấy vòng eo thon mà cảm nhận được sự nhỏ bé của người con trai bên dưới, anh nghĩ rằng nếu ôm mạnh hơn nữa, người này sẽ đau mất.
Khi bản nhạc ngân lên từ một góc phòng bởi những nhạc công dày dặn kinh nghiệm, các cặp đôi bắt đầu di chuyển theo nhịp.
Tiến lên trước, lùi về sau.
Xoay một vòng.
Tách xa một chút.
Rồi lại quay về bên đối phương.
Tay trong tay.
Chân di chuyển liên tục, nhẹ nhàng, theo điệu nhạc chỉ lối.
Đây chính là chốn Hoàng gia ngập tràn ánh sáng với những ngọn nến vàng nhảy múa, pha lê, thủy tinh lấp lánh và con người, trong bộ y phục quý tộc thanh lịch, nam thanh nữ tú, hòa vào bản nhạc du dương.
Trong khi France để mắt đến những cặp đôi khác để giữ khoảng cách của họ, UK chỉ có thể nhìn xuống nhằm chắc chắn người không bước sai. Chỉ là, cứ nhìn chân anh thế này, chắc người cũng quên phần của mình mất.
- Một Đức vua không bao giờ nhìn xuống.
United Kingdom lại được phen ngạc nhiên khi France lên tiếng.
- Cậu sẽ trở thành một Đức vua, đúng chứ? Vậy cứ nhìn lên đi, tôi hứa sẽ không giẫm vào cậu.
- Anh nói "Không bao giờ nhìn xuống", nhưng chúng ta không thể làm ngơ những gì đang diễn ra bên dưới, phải không?
Sau câu ấy, UK nhìn lên thật. Rồi đôi mắt mang màu sắc của hai viên đá quý nhất trên thế giới là ruby cùng sapphire đã thấy một ánh nhìn rất kiên định, một mặt biển phẳng lặng được phủ lên những ánh sao đêm lung linh mà bên dưới thì sân vô đáy.
Họ nói rằng khi khiêu vũ, nếu hai con người có thể nhìn được vào ánh mắt của đối phương, là cặp đôi ấy đã được kết nối với nhau.
Và một câu chuyện sẽ bắt đầu.
Selling a dream
(Nhưng đó là một giấc mơ)
Smoke and mirrors keep us waiting on a miracle
(Làn khói mờ ảo cùng những chiếc gương khiến chúng ta cố gắng đợi chờ một điều kì diệu)
France đưa United Kingdom đến sân sau của lâu đài, chỉ có như vậy họ mới có chút riêng tư.
Bầu trời đêm ấy khoác bộ áo xanh tím than, ngả sang đen, điểm xuyết bởi ảnh trăng khuyết lưỡi liềm và những vì sao xa lấp lánh. Gió nhẹ, pha chút hơi lạnh thổi từ biển vào, còn có độ ẩm nên không bị khô. Đó là một không gian mơ mộng.
- Cậu đã bao giờ đến đâu ngoài Anh chưa? - France hỏi sau một vòng đi dạo và nói những chuyện đó đây với UK.
- Chưa, đây là lần đầu tiên tôi rời khỏi lâu đài.
- Vậy sao? Thế cậu nên sang Pháp một chuyến, sẽ thú vị lắm đấy.
France khá bất ngờ về cuộc sống của UK, một Hoàng tử chưa từng được ra nước ngoài, kể cả đến Bồ Đào Nha thì anh hiểu Britain muốn giữ con trai mình đến thế nào rồi. Nhưng United Kingdom cũng cần làm quen với thế giới để trở thành Đức vua tương lai của Liên hiệp nên người bắt đầu bước ra ngoài cùng với Britain.
- Nếu bố tôi cho phép, cảm ơn về lời mời.
Trùng hợp là chỉ sau đó ít ngày, Britain đã đến Pa-ri vì công việc với Kingdom of France. Ngài cũng khá chiều con trai, UK năn nỉ một lúc là ngài đồng ý đưa con đi cùng luôn.
Nhân lúc hai người cha đang thảo luận trong phòng họp, France đã đợi UK tại đại sứ quán Anh ở Pháp. Còn UK trèo tường trốn ra để cùng anh ngắm thành phố Pa-ri vào buổi tối, khi nơi ấy đã rực rỡ ánh sáng và bao trùm bởi không khí lãng mạn. France giữ ngựa để UK nhảy xuống, anh trộm ngựa của Kingdom of France nên hình như nó hơi cao so với UK. Rồi trong vô thức, họ nắm tay nhau, cùng hòa vào đường phố thủ đô Pháp.
Anh mua một bánh mì kẹp cho UK ăn thử.
- Ngon quá! - Người khen thật lòng với đôi mắt sáng lên.
- Haha - France bật cười trước sự đáng yêu đầy bất ngờ này - Vậy ăn nữa đi, cho tăng cân một chút.
United Kingdom quay qua nhìn anh với ánh mắt không thể tin được là France nói thế, anh chắc muốn người xấu đi hay gì? Nghe thật là không chịu được mà!
- Đừng nhìn anh thế. - France vội giải thích - Tại em gầy mà.
- Anh không thích em gầy à?
- Ý anh là em ăn nhiều chút cho khỏe. Chứ em như thế này cũng đẹp.
Đoạn cuối France nói nhỏ hơn làm UK không nghe rõ, nhưng người mỉm cười khi thấy France khó xử đi. Người con trai này, từ lúc tới đây đến bây giờ, đều không rời mắt khỏi UK, tay còn không chịu buông lỏng vì lo người lạc mất. Người không biết sau này, khi họ tiếp nối bước của cha mình, liệu quan hệ này sẽ như thế nào? Còn bây giờ, người cảm thấy rất vui khi có anh ở đây.
- Hắt xì!
United Kingdom lỡ hắt hơi một cái làm France giật mình và sau đó, dù người có phản đối như nào, anh vẫn đưa UK về đại sứ quán.
On a miracle
(Một phép màu sẽ xảy đến)
- Nhiều lúc em bướng bỉnh thật đấy.
France nói khi họ đã đến gần tòa đại sứ, nhưng United Kingdom trông vẫn bất mãn lắm. Người không phải lúc nào cũng có cơ hội được tung tăng ở ngoài, thế mà anh, chỉ vì một cái ho, lại bắt UK về.
- Nào, xuống đi, anh đỡ.
France đưa tay lên giúp người, tất cả là tại con ngựa quá cao. United Kingdom lắc đầu một lúc, cứ không muốn về làm France ngày càng nghiêm hơn. Cuối cùng, người nhảy vào lòng France để xuống ngựa.
- Em thích thì lần sau anh dẫn đi tiếp, có gì mà cứng đầu vậy?
France trách nhẹ trong lúc chỉnh lại quần áo của UK. Anh cũng không biết từ khi nào anh có thói quen này.
- Khi nào là lần sau?
France nhẹ đẩy người ra để nhìn vào đôi mắt màu biển xanh có phần hụt hẫng, khẩn cầu và cô đơn, phải rồi, người muốn được tự do như hôm nay, thỏa sức chạy nhảy trên những con đường và hòa vào cuộc sống nhộn nhịp bên ngoài. Người không muốn dành cả tuổi trẻ trong một căn phòng với những cuốn sách dày cộm nữa, dù người hiểu Britain là muốn tốt cho người thôi.
France đưa tay chạm đến gương mặt thanh tú đượm nét buồn, chỉ một sự tiếp xúc rất nhỏ cũng đủ thúc đẩy anh rồi. Anh kéo người đến một cây cao gần đó, để Uk dựa lưng vào thân cây to lớn. Còn anh cúi xuống.
Anh trao cho người một nụ hôn nhanh mà đến France còn không hiểu tại sao lại hành động như vậy, anh chỉ muốn được làm điều gì để trấn an người, để đáp ứng sự mong đợi của United Kingdom.
- Anh hứa sẽ có lần sau.
France nói rồi lại tiếp tục chiếm lấy đôi môi mỏng hồng phai và ngọt ngào, càng hôn chỉ càng thêm nghiện mà UK là người đầu tiên cho anh những xúc cảm kì lạ, đầy kích thích này. Người cũng chủ động vòng tay qua cổ anh, kéo anh xuống thấp hơn.
Những hành động này hoàn toàn là tự nhiên, bộc phát, không logic mà hoàn toàn do cảm xúc điều khiển. Nhưng thế cũng không sao, cả hai đều đang cố gắng tận hưởng tất cả của chúng, cho đến những phút giây cuối cùng.
Rồi France đến tìm United Kingdom một lần nữa trước khi người trở về Anh. Họ không biết khi nào mới có thể gặp lại nhau nên họ cần tranh thủ quãng thời gian òn lại ít ỏi này.
Ngay sau khi UK thành công giúp France trèo từ cửa sổ ban công vào, anh lại ôm lấy người và để đôi môi họ va vào nhau một lần nữa. Vì Chúa, từ sau khi hôn người, anh chẳng muốn động đến bất kì một ai nữa. Mỗi ngày, anh đều như bị ám, cứ tự đưa tay chạm đến môi mình để nhớ lại cảm giác mềm mại khó quên kia và anh khao khát được cảm nhận sự nhỏ bé mỏng manh của người ở trong lòng anh. Anh bế thốc người lên rồi đặt UK vào giường, France cũng không chậm trễ trèo lên trên, tiếp tục kết nối họ bằng nhiều nụ hôn khác.
United Kingdom không hề buông anh ra, người cũng giữ chặt anh, cố gắng kéo anh xuống sâu hơn nữa, người còn đẩy mình về phía trước, muốn cảm thấy France nhiều hơn nữa. Britain đã từng nói về thứ này nhưng sao nó đến với người nhanh như thế? Người bồn chồn trong những ngày này vì suy nghĩ về nó, lòng người rấy lo lắng pha với đợi chờ. United Kingdom muốn ai đó giải đáp khúc mắc này cho người nhưng lại chẳng thể mở lời với ai hết, Britain nhất định sẽ không để yên nếu biết UK có quan hệ với người Pháp. Chỉ là, người vẫn có rung động khi nghĩ tới France.
Nếu đây là tình yêu, thì Chúa ơi, người bắt đầu sợ quá. Nó làm người khó xa anh, nhưng người lại trở nên sợ hãi. Chuyện gì sẽ xảy ra khi người quay về Anh? Quan hệ của họ sẽ đến đâu?
- Em đừng khóc chứ. Anh nhất định sẽ viết thư cho em.
France dừng lại, chuyển sang lau đi những giọt nước mắt long lanh như viên pha lê và nhẹ giọng an ủi. Chỉ một lúc nữa thôi, người sẽ trở về nhà rồi, anh cũng chưa nghĩ ra lí do nào để sang Anh lâu dài.
- France - Người kéo áo anh, gọi - Chúng ta rồi sẽ ra sao chứ?
Nhìn này, hai quốc gia của họ vốn không đơn giản, họ có thể tiếp tục quen nhau không? Liệu hai người có thể chính thức nắm tay nhau đi chơi trên những con phố dài mà không bị ai bàn tán? Bởi vì, về thực tế, người không nghĩ sự lén lút này có thể kéo dài mãi.
- Em muốn chúng ta như nào thì là như vậy. Anh sẽ tôn trọng quyết định của em.
France hiểu tình hình của họ, vậy nên, anh không muốn ép người. Nếu United Kingdom cho rằng họ chỉ nên là bạn thôi, anh sẽ chấp thuận. Hoặc người thích họ chậm hơn, dần tìm hiểu nhau kĩ hơn trong lúc cải thiện không khí hai nước, được, anh không có ý kiến.
Chỉ là người đừng đẩy anh đi.
- France - Người vẫn muốn hỏi thêm nữa - Nếu anh yêu em-
Cạch. Cửa phòng ngủ của UK bật mở.
- B... Bố...
Say, go through the darkest of days
(Hãy nói với tôi, chúng ta bước qua những ngày tăm tối)
- Ta có thể chiều con tất cả, nhưng không phải hắn!
Great Britain có phần giận dữ khi biết UK và France đã qua lại với nhau. Cũng vì chuyện này mà chuyến tàu trở về Anh bị hoãn lại, còn Kingdom of France phải tới tòa đại sứ Anh ngay giữa đêm. United Kingdom có phần run lên, đứng sau lưng France, người không sợ Britain mà người muốn ngài nhìn ra quan hệ giữa họ không hề xấu như ngài nghĩ.
- Con chỉ chưa thấy cái lịch sử giường chiếu dài như sông Thames của hắn thôi. - Ngài gần như nghiến răng khi nói về điều này.
- Ngài Great Britain! Ngài đang nói gì vậy?! - Kingdom of France lên tiếng. Gã biết sự thật ấy, nhưng gã phải tìm cách bảo vệ con trai mình.
- Chuyện đó là sao, France?
United Kingdom bước ra trước để đối mắt với anh, người hiểu Britain không phải chỉ nói điều vô lý, ngài hẳn biết chuyện gì rồi nhưng hỏi thẳng France sẽ giúp người tin hơn. Thế mà anh không nói gì hết, cứ nhìn người rồi lại tránh đi, đôi môi bạc kia lúc mở lúc khép lại, anh chính là không biết nên đáp lại như nào người mới chấp nhận. Những chuyện anh làm nếu không phải vì muốn moi thông tin cần thiết từ những cô gái thì cũng là để thỏa mãn bản thân, chỉ là, lúc này, anh hối tiếc và sợ hãi.
- France? - Người cũng cảm thấy không ổn rồi.
- Bố em... không nói sai đâu.
Ngay sau khi France miễn cưỡng thừa nhận, United Kingdom như nghe thấy tiếng sấm lớn bên tai làm người đứng yên tại chỗ, đôi mắt xanh biển mở lớn hơn đầy kinh ngạc và cảm giác mọi âm thanh đang ù dần đi.
- Nhưng mà em à! Anh thề anh thay đổi rồi!
France nhanh chóng nắm lấy cổ tay người để giải thích nhưng UK lại lùi về sau, vẫn không thể tin vào những gì mình nghe thấy. Bước chân của người loạng choạng cho tới khi người ngã vào lòng Great Britain.
- Thế này là đủ rồi - Ngài lên tiếng, giấu người vào trong lớp áo choàng dày - Tôi xin phép.
Họ trở về Anh sau đó.
Heaven's a heartbreak away
(Giờ đây, chốn thiên đường chỉ còn cách một nhịp tim thôi)
France tỉnh dậy, thấy đầu ong ong và hơi choáng, nhất thời chưa hình dung được mọi chuyện. Những mảnh ký ức vụn vỡ nhỏ bé cũng đủ làm anh mệt rồi.
- Chéri, sao thế?
France thở dài, quay sang ôm lấy người con trai bên cạnh, dụi vào hõm cổ người một cách lười biếng.
- Ác mộng. - Anh đáp.
- Đã bảo uống ít thôi rồi mà.
United Kingdom có phần buồn ngủ mà trả lời anh. Lúc tối họ có làm vài ly nhưng chắc chắn UK chưa từng khuyên France uống ít, đã vậy, cặp đôi này còn thi xem ai uống được nhiều nhất. Hai người đã quá chén nên say khướt, rồi cùng đi ngủ luôn.
- Này em yêu.
- Hm?
- Em nói thử xem: bố em thử thách anh lâu như vậy rồi, khi nào anh mới có thể đường đường chính chính lấy em làm vợ hả?
- Chúa ơi, tên khùng nhà anh. Sáng mai đi, em đang ngủ.
United Kingdom có hơi cười rồi quyết định kéo chăn ngủ tiếp, France cũng ôm lấy người mà thiếp đi. Với hai con người đang say cồn này, giấc ngủ là rất cần thiết.
Never let you go, never let me down
(Tôi sẽ đi cùng em, vậy nên đừng bỏ tôi một mình)
- Anh không muốn gặp bố em đâu.
France mếu máo than với UK khi người chỉnh lại y phục cho anh.
- Không có chuyện gì đâu, anh đang lo quá đấy. - UK trấn an.
- Ông ấy sẽ tra hỏi anh về Chiến tranh Napoleon. Em yêu à, anh sợ.
United Kingdom không biết nên nói như nào với một quốc gia từng mang đến cho châu Âu bao nỗi lo mà bây giờ, lại như chú mèo cụp tai vì gặp Great Britain. Hai quốc gia này có phải cùng là một người không vậy?
- Được rồi, em sẽ ở gần anh mà.
- Em cứ nắm tay anh trong suốt thời gian đó nhé.
Oh, it's been a hell of a ride
(Ôi, đã có những khoảnh khắc thật gian nan)
Chiến tranh Napoleon.
Một cuộc chiến huyền thoại của Pháp khi quốc gia này thành công đánh được Phổ và nhiều nước khi bị Liên hiệp Anh và Ai-len chặn lại tại Waterloo. Với những chiến thắng liên tục, Pháp đã ghi danh vào trang sử những quốc gia có nhiều trận chiến thành công nhất.
Dĩ nhiên, chiến tranh nào mà không có tổn thất. Người hi sinh, người bị thương, thiệt hại đời sống của nhân dân, còn chưa kể những sinh linh khác bị kéo vào cuộc chiến thì vô kể.
France, chỉ huy bấy giờ, làm sao mà không đau lòng? Nhưng anh đã quyết tâm rồi. Khó khăn này, anh phải vượt qua.
Driving the edge of a knife
(Cùng nhau trải qua những ngày đêm khó khăn trên con đường này)
Mũi kiếm nhọn sáng lóa trước ánh mặt trời của United Kingdom chĩa thẳng vào anh. Anh có sợ rằng UK sẽ ra tay không? France không thể đoán được.
Họ đã không gặp nhau từ sau đêm đó ở Pháp, người trông trưởng thành và đứng đắn nhiều lắm rồi, dĩ nhiên, nét đẹp kiêu sa như những bông hồng lại càng sắc nét hơn.
- Tại sao anh làm điều này?
Người muốn biết sao? Anh có cả ngàn lí do cho câu hỏi đó, anh chỉ cần thời gian thôi.
- Nói đi!
- Đừng có ép anh! Nó là tại em mà!
France nắm chặt lấy lưỡi kiếm bạc mà lớn tiếng với UK. Anh đang giận nhưng United Kingdom không hiểu chuyện gì cả.
- Em nghĩ thế là hay sao? Không trả lời bất cứ lá thư nào của anh! Rồi cứ thế đi đính hôn với kẻ khác! Trên cái đất này còn có ai tốt hơn anh chứ?!
France nói lên hết tất cả ấm ức của mình cho người. Ừ thì cứ coi như anh đi chơi bên ngoài như vậy là không đúng đi, nhưng ít nhất United Kingdom cũng nên cho anh một lời gì đó chứ. Sao người cứ im lặng?
- Thư? Đính hôn? Anh nghe những trò đùa này ở đâu thế? - Người bất ngờ hỏi lại.
- Anh viết cả 7749 bức thư, được chưa?! Còn đính hôn à? Từ người Anh các em chứ ai!
- Em không nhận được thư nào cả! Cũng không có đính hôn!
- Cái gì....?
-........
-....
- GREAT BRITAIN! - Hai người đồng thanh.
Never let you go, never let me down
(Tôi không buông em đâu, nên xin em đừng để tôi thất vọng)
- Coi như cậu có bản lĩnh.
Ngài ngồi trên ngai vàng, mặc dù ánh mắt vẫn nghiêm túc và hơi khó chịu cứ nhìn hai bàn tay kia đan lấy nhau thật chặt, nhưng tông giọng lại có phần hài lòng.
- Ta có thể chấp nhận cho cậu quen với UK. Nhưng dĩ nhiên, ta cũng có thử thách cho cậu đấy.
- Vâng! Cảm ơn Ngài!
Great Britain mỉm cười bước ra ngoài, United Kingdom vui như vậy, ngài cũng bị lây chút. Có lẽ ngài chiều con quá rồi đi, nhưng ngài chỉ có một người con này.
Đợi ngài đi rồi, France quay sang ôm chặt lấy United Kingdom. Cuối cùng, anh cũng có thể tìm hiểu người mà không lo bị ai quấy rối nữa.
- Nào, đừng vui sớm - UK nói đùa - Anh không biết bố em sẽ làm gì anh đâu.
- Gì cũng được, chỉ cần em nắm chặt lấy anh.
United Kingdom gật đầu rồi hôn lên trán người con trai nước Pháp, tay người vòng qua, ôm lại anh.
Don't you give up, nah-nah-nah
(Em ơi, đừng bỏ cuộc nhé)
- France, em nghĩ em hết sức rồi.
- Trong buổi tiệc của em?
Không để cho United Kingdom trả lời, France đã nhấc bổng người lên rồi xoay một vòng nữa.
Họ đang khiêu vũ trong một vũ hội khác tổ chức tại Buckingham và cặp đôi trẻ còn tận dụng luôn cơ hội này để xuất hiện cùng nhau trước đám đông. Có rất nhiều lời bàn tán, ngợi ca khi hai người nắm tay nhau bước ra sảnh tiệc. Nay, khi France và United Kingdom cùng nhảy một điệu, ai nấy đều tấm tắc khâm phục.
Một người đến từ nước Pháp thơ mộng với những nét tinh tế, lãng mạn, nhưng cũng rất hùng mạnh còn người kia là Hoàng tử duy nhất của xứ Anh bao bọc bởi màn sương cùng những bông hồng ngát hương đầy quyến rũ, dĩ nhiên, cũng sinh ra trong một đế quốc bất bại. Hai người tài sắc vẹn toàn, đứng bên cạnh nhau mới thấy quả là xứng đôi.
- Anh biết em không thích những nơi đông người mà.
- Chịu khó đi, Amour. Về nhà, anh sẽ cho em một món quà lớn, được không?
Người cuối cùng cũng gật đầu, giữ lấy anh và tiếp tục di chuyển theo điệu nhạc. Kể cả là lúc mới gặp hay khi đã thành đôi, những động tác của họ vốn đã ăn ý, nay càng thêm hòa hợp. Chỉ khi nào UK giận lên mới cố tình giẫm vào chân France.
I won't give up, nah-nah-nah
(Tôi cũng không buông tay đâu)
- Anh - UK gọi - Có kẻ cứ nhìn em ấy.
- Chỉ đi, lát anh mó-
- Đừng nói những điều như thế chứ!
United Kingdom phải vội chặn lại trước khi tên người Pháp này nói hết câu, người biết nó sẽ là những hình ảnh không đẹp cho lắm.
Sự thật là France có tính chiếm hữu khá cao, lúc nào cũng phải bám lấy người như đuôi vậy, nhiều hôm tiếp đón quốc gia khác tới họp còn không cho UK rời khỏi phòng nên cặp đôi này cứ thế sinh hoạt hết cả ngày trong phòng luôn. Dĩ nhiên, ai yêu rồi cũng sẽ có chút ích kỉ. France muốn người là của riêng anh, còn UK cũng mong anh luôn yêu chiều một mình người thôi.
Được rồi, họ đúng là hợp nhau đi.
Let me love you
(Hãy để tôi yêu em)
- Ăn thử xem có ngon không?
France đưa một miếng bánh cho UK, còn không cả để người tự cầm ăn lấy mà anh đặt bánh trước khuôn miệng nhỏ kia luôn rồi, người chỉ còn cách để anh thỏa mãn phục vụ người ăn.
- Ngọt quá.
- Vậy mới hợp với em chứ!
France mỉm cười, lấy giấy ăn lâu đi vụn bánh trên khuôn mặt UK.
- Hợp gì chứ?
- Thì UK của anh là người rất ngọt ngào mà!
Chát!
Anh đang hạnh phúc nói về người yêu với tất cả chân thành nhưng lại làm United Kingdom ngại quá, trong lúc mặt dần đỏ lên và đầu óc quay cuống khó xử, người đã tát nhẹ một cái vào má anh.
Let me love you
(Để tôi có được em)
- France này, đố anh bắt được em đấy!
United Kingdom vừa dứt câu thì đã thúc ngựa chạy trước, tốc độ phải gọi là quá nhanh đi. Scotland mà biết được chắc người ông này sợ run lên mất.
France tưởng đường bộ là thế mạnh của người Pháp nhưng đuổi thế nào vẫn không kịp theo.
Cánh đồng cỏ rộng lớn với những cơn gió mùa hạ nhẹ nhàng thổi qua, cây cỏ nghiêng theo chiều gió, truyền đi những đợt sóng xanh mơn mởn căng tràn sức sống. Bên trên, trời rất xanh, xanh một cách yên bình cùng những ánh mây trắng bồng bềnh và mênh mông một vùng tự do.
- Bắt được rồi nhé!
Ngựa của France chạy tới trước UK, làm người dừng lại. Rồi hai người chuyển sang cười ngựa dạo chơi.
- Nãy em cố tình chạy chậm lại đấy.
- Không có. Là anh đuổi kịp.
- Hm? Vậy thử lại xem!
United Kingdom lại thách thức France, tăng tốc ngựa vào vụt đi trước. Anh bật cười một cái rồi tiếp tục rượt đuổi. Nói vậy chứ, anh nghĩ nếu ngồi trên ngựa cùng UK, với vận tốc đó, thì anh sẽ chóng mặt sợ hãi mất.
Cuộc vui đang tiếp diễn bình thường thì cả hai bị Scotland bắt lại với hành vi vượt quá tốc độ cho phép.
Don't you give up, nah-nah-nah
(Em à, đừng lo sợ gì cả)
France bước đến chỗ United Kingdom, nhẹ nhàng ôm lấy người từ đằng sau để không làm UK giật mình. Người đang nghĩ về chuyện gì đó rất nhiều nên thiếu tập trung cả ngày nay. Anh đoán có vấn đề gì xảy ra sau khi UK gặp Britain sáng hôm đó.
- Nói với anh đi. - Anh thủ thỉ.
- Bố bảo chú German Empire và Aus-Hung gần đây rất lạ. Ừm, có thể là linh cảm nhưng em cũng thấy vậy.
German Empire và Austria-Hungary là hai quốc gia mạnh trong trung tâm châu Âu có quan hệ khá gần gũi với Vương quốc Liên hiệp Anh và Ai-len. Hai người trị vì của Đế chế Đức và Đế chế Áo-Hung đã ở bên UK từ khi người còn rất nhỏ.
- Anh biết đấy, những hành động gần đây của họ có gì đó không rõ ràng.
- Một cách tiêu cực đi?
- Vâng.
France sau đó cũng không nói gì thêm. Anh cứ ôm người như vậy mà nghĩ, ở góc độ là một quốc gia sát biên giới Đức, anh cũng nên quan tâm một chút.
- Không sao đâu, anh sẽ cho người sang đó tìm hiểu ngầm. Em đi ngủ đi, nghĩ nhiều không tốt.
UK đành vâng lời, thay ra bộ đồ ngủ mát mẻ, dễ chịu khiến ai kia phải cố mà nhịn, rồi cùng anh nằm lên giường.
I won't give up, nah-nah-nah
(Tôi cũng sẽ cố gắng thật nhiều)
- Tôi tin là bản hiệp ước này sẽ có ích cho chúng ta trong lúc Liên minh Trung tâm đang dần củng cố sức mạnh của họ.
- France, nó có thể khiến quan hệ của Anh và Đức xấu đi đấy.
- Nhưng German Empire cũng đâu cho chúng ta lựa chọn nào.
France đang đề xuất với Great Britain về một kế hoạch có thể tạo ra liên minh Pháp-Anh, hiệp ước vừa rồi với Nga cũng rất thành công, chỉ cần thêm ngài đồng ý, Liên minh Trung tâm sẽ không còn nhiều gì là một mối đe dọa nữa.
- Nói xem - Ngài lên tiếng sau khi suy nghĩ - Cậu có phải muốn dùng thứ này để trở nên thân thiết hơn với con trai của ta không?
- Ngài Great Britain quả là anh minh! Tôi cũng cho rằng nếu giữa hai quốc gia chúng ta đồng thuận, mọi chuyện sẽ dễ dàng hơn.
Great Britain đọc lại bản hiệp ước, trong này cũng không có gì ảnh hưởng quá nhiều đến lợi ích kinh tế hay chính trị của họ, mà France nói khá có lí đấy, người Đức, Ý, Áo-Hung đang làm ngài đề phòng, chỉ còn cách này.
Thực ra, Anh vốn không cần phải tham gia vào chuyện này. Họ có thể trung lập. Nhưng mà German Empire thật sự khiến ngài nghĩ ngợi rất nhiều.
- United Kingdom - Ngài gọi con trai - Con nghĩ sao, Đức vua tương lai của Vương quốc thống nhất?
- Chúng ta có thể kí vào đó, thưa bố. Một liên minh là rất cần thiết, hơn nữa, Pháp đã chủ động mở lời, từ chối sẽ gây hiểu lầm mất. Còn về chú, con nghĩ nếu chúng ta cho chú một lời giải thích, German Empire sẽ hiểu thôi. Chú ấy cũng là người tài giỏi mà.
Ngài mỉm cười hài lòng khi nghe câu trả lời của UK. Không hỏi người thì ngài cũng giải quyết được, nhưng UK cũng nên có cơ hội học hỏi chứ. Great Britain đặt bút xuống cuối tời giấy và kí vào đó.
Hiệp ước Entente Cordiale có hiệu lực.
Let me love you
(Nên hãy để tôi được bên em)
- Điều này thật là điên rồ!
United Kingdom gần như ngã xuống khi gào lên những từ ngữ ấy. Tin tức vừa rồi đánh thẳng vào cả gia tộc Đại Anh làm ai nấy đều căng thẳng.
- Em yêu của anh, đừng thế.
France đỡ lấy người rồi hôn lên đôi mắt đã sớm đỏ. Đến anh khi nghe được tin này còn thấy lo sợ, người thì càng khó xử.
- Tại sao German Empire lại làm như vậy?!
- Shhh.... Em đừng kích động.
UK để France an ủi, ở trong lòng anh, người thật sự thấy rất an toàn.
- Em ngoan, em đừng lo. Có anh và bố em rồi.
- Anh đừng đi đâu nhé.
- Được rồi, anh ở đây mà.
France ngồi vỗ về người cả đêm, đến khi người thiếp đi thì anh mới ra ngoài, tìm đến Great Britain để bàn việc của họ.
Let me love you
(Để tôi che chở cho em)
France có phần tức giận kéo UK đến phòng anh ở chiến khu. Người không thể đến đây được, nó quá nguy hiểm!
- Anh sẽ cho người đưa em về Anh.
- Không được! - UK phản đối - Em đến đây để tham chiến, anh nghĩ gì thế?
- Tham chiến?! Em không biết cuộc chiến này kinh khủng như thế nào đâu, nó khác hẳn tất cả những gì em tưởng tượng đấy!
Quân đội Vương quốc Liên hiệp Anh và Ai-len cũng tham gia như để bảo vệ đồng minh Nga, Pháp nhưng France không thể nghĩ đến United Kingdom lại trực tiếp chỉ đạo ở mặt trận này, mà anh nói thế nào, người vẫn không trở về.
- Rồi, anh thua. Nhưng em nhớ phải ở gần anh, không được đi đâu đấy!
Sau đó, France và United Kingdom đã cùng nhau chiến đấu trong một trận chiến lịch sử được gọi là Chiến tranh thế giới thứ nhất. Bom đạn, khói thuốc, máu và nước mắt hòa lẫn vào nhau. Nhưng anh chỉ cần thấy người vẫn lành lặn là được rồi, mà UK cũng không muốn anh bị thương.
Don't fall asleep
(Đừng vội ngủ quên)
- Ôi Chúa!
France thả người xuống chiếc ghế ở phòng làm việc. United Kingdom thấy vậy, người đến mát xa vai cho anh.
- Cuối cùng, nền kinh tế cũng ổn định lại rồi.
- Vậy thì tốt quá.
- Em này. Vậy bây giờ chúng ta cưới đi, rồi về ở ẩn tại biệt thự của anh ở Calais mấy bữa.
France quay về sau, chuyển mình để ngả đầu vào lòng UK mà đề nghị. Họ ở bên nhau lâu như vậy thì cũng đã như vợ chồng rồi, kết hôn chẳng qua là hình thức về mặt luật pháp. Nhưng United Kingdom lại kéo má anh một cái rõ đau.
- Tên ham chơi này! Về đó rồi công việc ở đây ai lo?
- Au! - France kêu lên - Có Paris rồi mà! Bố anh cũng còn rất quyền lực.
Ừ, lực thì có thể nhưng quyền thì UK không rõ. Người thở ra một cái vì sự trẻ con này.
- Không cưới. - UK nói đùa.
- Ơ kìa, em yêu? Sao lại không cưới?
France hỏi thì người đã bỏ đi mất, anh liền đuổi theo, biết người đang đùa nhưng anh cũng hùa vào luôn. United Kingdom thấy vậy, người tăng tốc chạy.
Những người làm xung quanh nhìn hai con người quyền uy này với đôi mắt nhiều cảm xúc. Có phải họ đam mê trò đuổi bắt rồi không?
At the wheel, we've got a million miles ahead of us
(Chúng ta vẫn còn cả một chặng đường phía trước)
Miles ahead of us
(Một quãng đường dài đang đợi ta)
- Tên Nazi chết tiệt ấy!
France tức quá còn phải ôm cả UK vào lòng cho đỡ manh động. Phe Đồng minh lại nhận được tin Đức đang rục rịch, gây cho họ không ít áp lực.
Nếu chiến tranh nổ ra lần nữa thì anh thật không muốn nghĩ đến. Vũ khí của họ đã dần hiện đại rồi, không còn đơn giản là dao kiếm, phi ngựa hay dùng pháo đặt xuống đất rồi bắn từng phát một. Không, sự phát triển trong hóa học và các kiến thức vật lý đã cho ra đời không ít vũ khí thế hệ mới. Còn chưa nói đến những mạng người sẽ đổ xuống thêm nữa.
- Đừng nhăn mày, sẽ không đẹp đâu.
- Em định làm sao? Nazi dù sao cũng là người nhà German Empire.
- Chú GE và em rất thân thiết, em hiểu chú ấy, còn Nazi này hoàn toàn xa lạ. Nhưng mà anh đừng nghĩ nhiều - United Kingdom trấn an - Em sẽ chiến đấu cùng anh!
Phải rồi, chỉ cần người còn ở bên anh, họ nhất định có thể vượt qua tất cả. Anh mỉm cười, tựa cằm lên đầu người mà thư giãn.
All that we need
(Những gì đôi ta cần lúc này)
Is a rude awakening to know we're good enough (yeah)
(Là một sự thức tỉnh đau đớn để nhận ra hai ta vẫn là dành cho nhau)
- Em ơi!
France cố gắng gọi UK khi người đang chống chọi với cơn sốt cao. Cơ thể người nóng ran và nhận thức dần mơ hồ. Người nghe thấy anh nhưng chẳng thể nói được gì. Hơi thở nặng nhọc cùng mồ hơi ướt đẫm trán, người thật muốn trả lời anh mà sức không còn nữa.
- Em biết cơ thể mình rất yếu. Tại sao em lại đỡ cho anh?
France giữ lấy tay người, hỏi, biết rằng United Kingdom chẳng đủ tỉnh táo để đáp lại. Anh hỏi như tự trách mình vì đã làm UK bị thương.
- Ngài France, chúng ta nên như thế nào bây giờ? - Một người hỏi.
- Ngày mai quân đội Anh sẽ tới Dunkirk - France nghĩ - Đưa United Kingdom về Anh trước đã, ta ở lại đây đợi tiếp viện.
France hôn lên trán United Kingdom như để tạm biệt người. Anh không thể rời khỏi Pháp khi đất nước đang cần anh nhất, chỉ còn cách anh và người tạm rời xa.
- Sớm bình phục, em nhé.
4 năm sau.
Trong ngục tù tối tăm, ẩm ướt, bao trùm bởi nỗi lo sợ cùng hi vọng, một tiếng súng vang trời khiến tất cả tù nhân người Pháp đấu tranh cho tự do của quốc gia bừng tỉnh.
Cửa phòng giam mở toang để ánh sáng rọi vào trong.
- France? France ơi!
Anh giật mình, âm thanh ấy đã 4 năm rồi, nhưng chỉ cần một tiếng thôi cũng đủ để France biết là ai đang gọi.
Bóng hình bé nhỏ trong bộ quân phục xanh đậm của người Anh chạy vào. Người nhìn quanh, mặc cho những người Pháp khác đang rất bất ngờ và cần một lời giải thích, UK chỉ muốn tìm anh thôi.
- Amour!
United Kingdom chạy theo tiếng gọi kia, đến phòng giam cuối cùng để gặp người con trai nước Pháp mà người vẫn luôn thương nhớ.
France đưa tay qua song sắt để chạm vào nước da mịn màng màu biển xanh, nay có cả vết máu khô cùng khói thuốc đen bẩn. France biết tay anh cũng không phải sạch sẽ với những vết tích của những cuộc tra tấn nhưng anh vẫn cố gắng lau cho UK.
- Em thắng rồi. - Người nghẹn ngào ôm anh.
- Ừ, em yêu của anh giỏi lắm.
France hạnh phúc giữ lấy người rồi hôn lên đôi môi nhỏ ngọt ngào hương vị hoa hồng và mềm mại. Giọt nước ấm nóng dần hình thành bên khóe mắt cả hai và rơi xuống, cùng với niềm vui vô bờ.
Know we're good enough
(Để biết rằng mọi chuyện đều ổn cả)
- Vết thương của France có thể mất một thời gian để hồi phục, nhưng hiện giờ đã ổn rồi.
United Kingdom nghe theo hướng dẫn của bác sĩ về cách chăm sóc vết sẹo của anh, còn France đang rên rỉ sau khi bị đội ngũ áo trắng này đè ra giường để chữa trị. Đợi họ đi hết rồi, United Kingdom mới chủ động lại gần, hôn lên đôi môi bạc khô nứt kia.
- Em đã rất sợ.
- Anh cũng thế.
France đáp lời rồi cũng đẩy người lên, tiếp tục chiếm lấy bờ môi hồng phai. Hai người dây dưa một lúc lâu, môi giao môi, UK cho phép lưỡi anh vào trong để tìm đến 'người bạn' rụt rè của nó mà quấn lấy, không muốn rời đi. Những ngón tay nhanh chóng lướt qua tất thảy cơ thể đối phương một cách đầy ham muốn, nhận ra người thương đã gầy đi nhiều vì chiến tranh khiến cả hai đều không khỏi xót lòng.
Không sao nữa rồi, họ đã trở về bên nhau để bù đắp cho những năm tháng xa cách và tiếp tục chiến đấu cùng nhau.
Say, go through the darkest of days
(Nói với tôi rằng, khi cùng đi qua những ngày tăm tối)
Chiến tranh Thế giới thứ hai vẫn kéo dài thêm một thời gian nữa nhưng lần này, mọi chuyện lại thuận lợi hơn cho phe Đồng minh. Kết quả lặp lại, họ là người chiến thắng. Chỉ là, dĩ nhiên, số lượng người hi sinh, mất tích, bị thương nhiều không thể tả, môi trường bị tàn phá nghiêm trọng bởi những vũ khí sinh học, hóa học, nền kinh tế thiệt hại quá nặng.
Hậu chiến tranh, thế giới như bị bao phủ bởi một sắc nâu ảm đạm, bi thương.
Heaven's a heartbreak away
(Miền đất hứa tuyệt mĩ của tình yêu chỉ còn cách ta một nhịp đập)
- France! Em vừa nhận được điện của bố.
United Kingdom chạy vào phòng làm việc sau khi nghe điện thoại từ Great Britain. Nụ cười của người rất ấm áp như những ánh dương buổi sớm vẫn nhẹ nhàng ghé vào cửa sổ phòng ngủ của họ làm France cũng tò mò. Anh đón người vào lòng, âu yếm hỏi nhẹ:
- Có chuyện gì thế?
- Anh đoán đi.
- Chịu đấy.
United Kingdom bật cười rồi quay lại, đặt lên môi anh nhiều nụ hôn đầy cảm xúc. Người không phải lúc nào cũng chủ động nên France có hơi ngạc nhiên, cũng vì thế mà anh cưng chiều người hơn, đáp lại người con trai này bằng tất cả tâm tình của anh.
Những âm thanh sau đó làm France không còn tin vào tai mình, anh nhảy cẫng lên trong vui sướng mà bế bổng UK lên, xoay tận mấy vòng, trên khuôn miệng là một vầng trăng khuyết tuyệt đẹp đang vỡ òa với niềm hạnh phúc.
- Bố cho chúng ta kết hôn rồi.
Đó là tin vui ngài dành cho hai người.
Never let you go, never let me down
(Tôi sẽ mãi giữ lấy em, vậy nên em cũng đừng buông bỏ)
- Uni! Chúc mừng cậu nhé!
Portugal đến gặp United Kingdom để bày tỏ niềm vui cho người bạn lâu năm này. Chỉ là, lúc cậu và người định ôm nhau một chút, France lại giữ UK về phía mình, còn vô liêm sỉ nhìn thẳng vào cậu, nói:
- Không cho.
Đôi bạn đành đến cạn lời với độ chiếm hữu của người Pháp này, nhưng cũng vì ba người khá thân rồi, France mới làm vậy. Anh cũng không phải người không biết phép tắc, thấy ai có ý định với UK là cũng làm trò này.
Thực ra, United Kingdom cũng chẳng khác, chỉ là người có khả năng dằn mặt kẻ đang nhìn ngó France mà không cần phải nói gì nhiều thôi.
Oh, it's been a hell of a ride
(Ôi, đó là một khoảng thời gian thật gian khó)
Đại khủng hoảng 1929.
Đó là một sự kiện thế giới đi vào trong sử sách khi mà những quốc gia dù đã không giàu hay là các cường quốc đều không tránh khỏi. Chất lượng cuộc sống giảm mạnh, thị trường chứng khoán sụp đổ, giá cổ phiếu cùng GDP toàn cầu sụt giảm nghiêm trọng còn tỉ lệ thất nghiệp lại tăng tới 30% ở nhiều nơi. Thế giới chao đảo với cuộc suy thoái kinh tế toàn cầu nghiêm trọng nhất trong thế kỉ 20.
France, United Kingdom và rất nhiều nguyên thủ quốc gia khác đều dốc hết sức để vực dậy nền kinh tế đất nước mình, thúc đẩy công thương nghiệp, mở rộng giao thương và sau một thời gian dài, họ thành công.
Driving the edge of a knife
(Khi tôi và em cùng bước qua muôn vàn đau thương)
Dĩ nhiên, sự suy thoái kinh tế 1929 không phải là khó khăn duy nhất France và United Kingdom gặp phải. Có rất nhiều sự thay đổi về chính trị xảy ra giữa hai quốc gia trong các năm ấy. Dịch bệnh, điển hình là cúm, đã ảnh hưởng đến toàn cầu, và trong những năm ấy, cách mạng y khoa nổ ra. Rồi đến các cuộc đấu tranh cho hòa bình, bình đẳng, nội chiến ở nhiều khu vực gây cho cặp đôi không ít khó khăn.
Hơn cả thế, hai người đã thành công vượt qua Chiến tranh Thế giới thứ hai, một cuộc chiến khốc liệt, đẫm máu, gây ám ảnh nhất lịch sử thế giới.
Sau đó, nền kinh tế một lần nữa xuống dốc nghiêm trọng, đòi hỏi họ cần nỗ lực vượt qua giới hạn của chính mình.
Never let you go, never let me down
(Nhưng tôi sẽ không buông tha cho em đâu, tôi sẽ không làm bản thân mình thất vọng)
France tìm người trong biệt thự của họ, anh có cuộc họp đến tận đêm mà khi về, UK lại không có trong phòng ngủ. Điện thoại có gọi thì không ai nghe máy. Tất cả người làm đều bảo UK không rời khỏi đây cả ngày. Anh cuối cùng cũng nhớ ra tầng thượng mà họ hay dùng để ngắm sao. Và người ở đó thật.
- Em yêu - Anh ôm lấy UK - Em cô đơn lắm sao?
- Không đâu, tên khùng à.
UK bật cười, dựa vào anh nghỉ ngơi. Đúng là người ở một mình cũng không vui gì, nên mới lên đây vào đêm như thế này.
- Em chỉ nghĩ là chúng ta đã trải qua rất nhiều.
- Sao tự nhiên lại là chuyện này?
- Không rõ, tự nhiên nghĩ tới thôi.
Thật vậy, khi France hồi tưởng lại, anh nhận ra đã rất nhiều chuyện xảy ra từ khi họ gặp nhau và anh không hiểu tại sao quãng thời gian hạnh phúc bên nhau lại ngắn thế hay vì các chướng ngại vật quá nhiều và gian nan nên anh mới thấy hẫng lại.
- Em nói đúng, chúng ta đã ở bên nhau lâu rồi nhỉ. Và này, em biết gì không, tình yêu của anh?
- Dù là gì thì em vẫn sẽ như thế này. - Người nói rồi đứng sát vào anh hơn.
- Haha. Ít nhất để anh nói trước chứ. Anh cũng sẽ luôn ở gần em.
Don't you give up, nah-nah-nah
(Vậy nên, em đừng vội mất đi hi vọng)
- Đó quả là một sai lầm, France à.
United Kingdom nói với anh sau khi im lặng hết cả một ngày mà France vẫn kiên nhẫn an ủi. Anh còn tự tay pha trà và làm bánh.
- Tại sao em lại để Titanic rời cảng? - Người ôm đầu tự trách chính mình.
- Amour, em đâu thể biết trước được lại có tảng băng ngầm ở đó.
- Em không biết nên nói gì trong bài phát biểu này nữa. Tiền hay một số lời hứa đâu thể chữa lành vết thương của họ.
France ôm UK vào lòng, thấy bờ vai người run lên rồi người cố gắng kìm lại những tiếng khóc. Titanic là một con tàu xấu số, những hành khách trên đó cũng không thể thoát khỏi đêm kinh hoàng ấy. Người không ở đó, nhưng người hình dung được những gì đã xảy ra. Người rúc vào lòng anh đến khi thiếp đi.
I won't give up, nah-nah-nah
(Bởi tôi sẽ mãi đấu tranh cho chúng ta)
- Em đòi vào đây mà, sao lại sợ rồi?
- Có anh sợ ấy.
France nắm tay United Kingdom đến trụ sở của Liên minh châu Âu EU ở Đức. Người vốn chẳng thoải mái gì với những nơi đông người nên France muốn giúp UK phấn chấn hơn.
- Nghĩ lại thì anh phản đối em vào liên minh này vì anh muốn đi tán tỉnh ai sau lưng em sao?
- Ơ kìa, đừng nghĩ anh như vậy chứ!
France sau đó làm dáng vẻ tủi thân khi bị người nghĩ oan cho anh.
- Thực ra là ngược lại ấy - France thừa nhận - Lỡ đâu tên nào muốn tiếp cận em....
United Kingdom hiểu chuyện thì bật cười, đưa tay kéo má France khiến anh kêu lên.
Let me love you
(Nên để tôi nắm tay em nhé)
- Đến phòng rồi đấy, bỏ tay đi.
- Không chịu! - France lắc đầu như một đứa trẻ.
Bất lực vì khuyên mãi không được, United Kingdom đành bước vào phòng họp chính của Liên minh Châu Âu, đứng đầu là EU với tư thế tay trong tay cùng France.
- E hèm! Vậy tôi xin giới thiệu thành viên mới của tổ chức chúng ta - EU lên tiếng sau đó - Vậy cậu sẽ ngồi ở-
- Ngồi với tôi là được rồi!
Trước sự bất ngờ đến trở tay không kịp của EU hay bất cứ quốc gia nào khác, France dẫn người đến vị trí của anh, đuổi luôn một thư kí Pháp đang ngồi đó, còn phủi ghế cẩn thận rồi mới để UK ngồi.
- Ờm xin lỗi đã gây chút phiền phức - UK lên tiếng - Cảm ơn mọi người đã chào đón tôi và tiện, đây là chồng chưa cưới của tôi.
Đấy, mới gặp nhau buổi đầu mà hai vợ chồng tương lai đã đánh dấu chủ quyền rồi.
Let me love you
(Và cho tôi được ôm lấy em thật chặt)
- Em yêu, sao em không về trước?
France lại kéo người vào vòng tay anh mà hỏi, trong lòng đang hạnh phúc vì biết UK đợi anh họp xong đến muộn cả giờ ăn tối.
- Giải quyết nốt việc thôi. - Người nói dối.
- Em cũng mệt rồi, chúng ta ra hàng ăn nhé? Gần đây có nhà hàng Pháp đỉnh lắm!
UK gật đầu, dọn đồ xong muốn bỏ đi thì France lại vờ làm việc nhiều nên mỏi qua, muốn người dìu đi cơ.
United Kingdom cười khổ, đành còng lưng xuống để đỡ France lên. Cả người anh to hơn UK nên hoàn toàn che hết cơ thêt nhỏ bé. Người bước thì anh cũng bước để UK đỡ khó khăn, thành ra trông cả hai đến buồn cười. May là trụ sở hiện không còn nhiều quốc gia nữa.
Don't you give up, nah-nah-nah
(Em à, đừng buông tôi nhé)
France mang khay thức ăn tối đến trước cửa phòng United Kingdom. Anh gõ cửa mà không có tiếng người đáp lại.
- Em à, mở cửa cho anh đi.
Vẫn là sự im lặng.
- Thôi nào, ít nhất em cũng ăn gì đi chứ.
- Em muốn ở một mình.
France hiểu tôn trọng sự riêng tư và cho người một không gian để United Kingdom tự suy nghĩ sẽ tốt hơn, nhưng trong tình trạng này, anh không thể đồng ý được.
- Anh sẽ không đi đâu chừng nào em còn chưa nói chuyện với anh.
United Kingdom đang buồn vì nhiều lẽ, người không muốn anh phải dành một tối lạnh ngoài hành lang nhưng người cũng chẳng còn tâm trạng mà quan tâm đến nữa.
Tiếng đồng hồ điểm làm United Kingdom bừng tỉnh khỏi cơn mơ màng. Những suy nghĩ dần mờ đi, người không còn bị kích động nhưng nỗi buồn thì vẫn có. Người lấy điện thoại thì thấy có rất nhiều tin nhắn của France.
- France ơi. Anh còn ngoài không?
- Em yêu, em đói rồi sao?
Trái với suy nghĩ của UK, France vẫn chờ ở đó.
- Anh này, em hỏi được không?
- Sao lại không? Nói anh nghe đi.
- ... Em có phải quá đáng lắm không?
France không vội trả lời ngay. Đúng là người yêu của anh có hơi cứng đầu, nhưng người không thể hết đáng yêu được. Có thể ở vị trí của anh, UK rất hoàn hảo, nhưng người khác lại không thấy vậy. Anh biết người còn đang nghĩ về Ireland.
- Em ngốc, đừng nói thế. Em không nên vì chuyện của Ireland mà như vậy. Ở đời, không ai có thể vừa lòng tất cả mọi người.
- Vậy anh nghĩ em là người như thế nào?
- Em nghĩ vợ của France này là người ra sao?
Phải rồi, một người tinh tế như anh thì cũng sẽ nhìn trúng đối tượng không tệ lắm đâu nhỉ. Người nghĩ vậy rồi khẽ nở một nụ cười.
-... Em nghĩ em đói rồi.
I won't give up, nah-nah-nah
(Tôi thì không bao giờ từ bỏ đâu)
- Anh không được cãi em!
- Cậu chọn đi, France! Nghe lời tôi hoặc người yêu cậu trong lúc cậu đang thất thế.
United States of America và United Kingdom đều hướng mắt về phía France khiến anh càng khó xử. Nếu anh đồng ý làm theo lời Mỹ, ủng hộ chiến dịch Vulture và để hắn mang bom nguyên tử vào Việt Nam, anh có thể thắng. Nhưng UK đã rất phản đối những điều đó.
- UK, France đang thua đấy! Nếu cậu không cho phép, chúng ta đâu có nhiều cơ hội ở đây!
- Đánh bom nguyên tử sao? America, Nhật Bản đã là quá đủ rồi. Các người không nhìn thấy những bức ảnh sao? Tôi đã thấy nó đấy! Và kể cả điều này có là vì Pháp, thì hãy nhớ rằng: quân đội Pháp cũng sẽ không sống được qua vụ nổ này đâu!
United Kingdom nói vậy và bỏ ra ngoài làm France giật mình, anh vội đuổi theo.
- Em ơi! - France bắt được UK trên hành lang - Đừng giận, anh đâu có nói sẽ theo America.
- Không, France. Em không muốn anh vì yêu em nên mới nghĩ nhanh như vậy. Nhưng anh nhìn xem: với chất lượng máy bay của Pháp hiện giờ, ném bom có lẽ không được hiệu quả. Còn về bom nguyên tử, như em đã nói, người Pháp ở đó cũng không tránh được, vả lại, hậu quả sẽ rất khủng khiếp. Em hi vọng anh có thể chiến thắng với tất cả sức lực của mình, France.
Anh nghe vậy cũng không còn nghĩ thêm nhiều nữa, nếu tất cả người Pháp ở Điện Biên Phủ hi sinh, anh không biết nói gì trước dân chúng. Địa hình lòng chảo ở Điện Biên Phủ có lẽ sẽ là lợi thế nếu sử dụng đúng cách. Vậy nên cách của America có lẽ anh phải từ chối thôi.
- Không sao, em đúng rồi. Anh hiểu ý em hết.... - Dĩ nhiên, anh cũng không thể tránh tình huống xấu nhất - Nhưng em à, nếu... anh không thể thắng...
- Thì em vẫn sẽ ở bên anh như thế này.
Người khẳng định lại cho anh lời hứa kéo dài thế kỉ của họ mà cả hai đã luôn thực hiện hết mình.
- Cố lên anh nhé.
Let me love you
(Bởi vậy, hãy để tôi hôn em)
France vừa trở về nhà đã nằm lên sofa, đầu gối trên đùi UK.
- UK, anh bị sốt rồi.
United Kingdom cũng hiểu anh đang làm quá lên thôi, người kiểm tra nhiệt độ trên trán thì thấy anh bị cảm nhẹ, còn có chút mệt mỏi, có lẽ vì làm việc quá sức rồi. Là một trong hai quốc gia đứng đầu EU, France rất bận.
- Đợi em tìm thuốc cho anh.
UK định đứng lên lấy thuốc thì người đang nằm lại giữ lại.
- Khỏi cần. Em hôn cái đi, anh khỏe lại liền!
- Ôi, đứa trẻ này.
Người đành cúi xuống, hôn lên trán anh. France không cần người nói "em yêu anh" vì UK căn bản đã chú trọng vào việc làm nhiều hơn lời nói, nhưng khi anh cần, người sẽ không tiếc lời đâu.
- Cái nữa đi.
Định lí ở đời là không có gì là "một cái" hay "một miếng", UK rút ra được sau khi chia sẻ đồ ăn với mấy người đồng nghiệp ở Liên minh châu Âu và sau khi hôn lên khắp khuôn mặt tuấn tú, điển trai, đậm nét Pháp lãng mạn của France. Người mê nét đẹp này thật nhưng anh đòi nhiều quá làm người ngại, UK chuyển sang véo má anh đỏ cả lên thì France mới chịu dừng.
Let me love you
(Cho tôi được chăm sóc em)
United Kingdom dựa lưng vào đầu giường, tay cầm quyển sách và bên dưới vẫn đắp chăn dày.
- Em yêu, cháo đến rồi này! Ngồi yên đó anh đút cho.
Câu chuyện là UK bị ốm nên France đã dùng lí do hết sứ chính đáng này để ở nhà chăm người, ngoài tự tay nấu cháo, anh còn đo nhiệt độ mỗi tiếng một lần, chuẩn bị nước ấm, sợ người nằm mỏi lưng hay buồn chán, anh mang đến cả gối sưởi và sách cho người đọc.
United Kingdom không biết nên có cảm xúc như nào, anh đúng là làm hơi quá rồi, cơ mà UK cũng khá thích được phục vụ tận nơi như thế đấy.
(Oh, baby, baby)
Whoa
(Girl, never let you go) Wooh
Oh, nah-nah-nah-nah
(Never let you go)
Yeah, yeah (girl, never let you go)
Don't you give up, nah-nah-nah
(Em yêu, đừng bỏ tôi đi)
- Tại sao em lại muốn rời EU chứ?
United Kingdom gần như muốn quay lại mà bịt miệng tên người Pháp đằng sau quá. Tất cả lí do người đã viết đến mỏi cả tay trong đơn xin rời đi rồi, anh còn muốn gì nữa? Anh cũng thấy người dân ở Vương quốc Liên hiệp đều có lí do của họ, người chỉ tổng hợp lại để đưa lên.
- EU chẳng có mấy lợi ích cho em. Chán rồi. - Người đáp ngắn gọn.
- Nhưng mà làm vậy thì anh không thể gặp em nữa.
- Chúng ta đang sống chung một nhà mà, anh nghĩ sao thế?
- Em rời đi như vậy, America sẽ lợi dụng lúc này mà kéo em về phía hắn đấy!
- Không sao, em lo được.
United Kingdom tốn một buổi tối để làm yên lòng người con trai nước Pháp. Việc rời đi này của người, Brexit, đã gây chấn động cho châu Âu đến người cũng thấy mệt cùng luôn. UK có hơi ngại khi trước đây, một số quốc gia như Portugal hay Netherlands đã đấu tranh mãi để France cho UK vào EU.
- Có phải... có phải UK hết thương anh rồi nên mới rời đi không?
Ngay sau đó, anh bị UK binh một cái rõ đau vào đầu.
I won't give up, nah-nah-nah
(Còn tôi không bao giờ nản lòng)
- Đường tàu xuyên biển?
Đề xuất mới của France làm UK bất ngờ. Sáng kiến này của France có tên là Đường hầm eo biển Manche tại eo biển Dover, nối liền vùng Kent với một khu vực gần Calais. Chuyến tàu dưới biển này là con đường ngắn nhất từ Pháp đến Anh và ngược lại.
- Em thấy sao?
- Nó không tệ đâu, nhưng tại sao anh muốn xây? Đường không là chưa đủ sao?
Người không nghi ngờ ý tốt của anh, lần này cũng như khi anh đề xuất Entente Cordiale, tất cả là vì tốt cho mối quan hệ của hai người họ. Nhưng là một nguyên thủ quốc gia, người có trách nhiệm tìm hiểu tận nguồn để có lí do đầu tư.
- Lí do kinh tế thôi, đâu ai cũng đủ tiền máy bay, em nghĩ đúng không?
- Nếu họ đi từ Pa-ri đến Calais rồi sang Kent, sau đó mới lên Luân-đôn thì tính ra tiền cũng như nhau.
Sau một buổi chiều chỉ để nói chuyện tàu xuyên biển, UK và France thấy mệt, dĩ nhiên là cũng rất vui, và hai người lãnh đạo quốc gia giàu có này quyết định ra ngoài hàng ăn rồi đi xem phim.
Let me love you
(Hãy tin vào tình yêu của tôi nhé)
- Em có muốn thử cái đó không?
United Kingdom nhìn theo hướng France chỉ, đó là một cửa hàng Cartier rất lớn trong khu trung tâm thương mại. Người không nhìn rõ anh đang muốn nói đến vật gì trong đó nên France đã kéo luôn UK vào trong.
Anh dẫn UK đến một ngăn kính, bên trong là loại vòng tay cặp đôi mới ra của hãng - Cartier Love bracelet. Vòng tay làm từ những nguyên liệu đắt tiền, có có thêm cả kim cương gắn quanh, vòng được cố định bằng những chiếc vít nhỏ, đi kèm là "chìa khóa" để mở hoặc đóng vòng tay.
- Nó đẹp đấy.
UK chỉ vừa thốt lên trong vô thức mà người đã nhanh chóng tự đưa tay lên miệng. Bởi vì tất cả những gì UK khen đẹp, France sẽ mua hết.
- Cô bán hàng, đo số tay của vợ tôi rồi lấy cho tôi một đôi.
Đấy, người nói không sai mà.
Let me love you
(Và cảm nhận tình cảm tôi dành cho em)
Nhân dịp Valentine, France đã cố tình năn nỉ người yêu nghỉ làm để cùng anh đi chơi phố. Đêm ấy, ở thủ đô Pa-ri tổ chức một trò chơi cho các cặp đôi: cặp nào hôn đối phương lâu nhất sẽ giành chiến thắng.
- Anh này, nếu không thắng thì sao? - Người hỏi khi bị anh kéo vào.
- Không sao, tham gia cùng cho vui thôi mà. Nào, hít một ít không khí đi, lát nữa em sẽ nhớ nó lắm đấy.
United Kingdom còn chưa kịp trở tay, tên người Pháp đã trao cho đôi môi nhỏ ngọt ngào kia một nụ hôn sâu đầy tình cảm. Anh ôm lấy eo người, giữ chặt, còn UK cũng vòng tay qua cổ France, đẩy anh vào sâu hơn nữa.
Chiếc lưỡi háo hức kia xin người được vào trong và người không hề từ chối, cho phép anh vào để chơi đùa với người. Khác với những lần trước, UK không còn quá bị động, có lẽ do không khí tình yêu tràn đầy này mà người cũng muốn làm gì đó, cố gắng đẩy anh lại để người được vào trong anh. Cuộc chiến kéo dài vài giây thôi, vì UK chưa gì đã bỏ cuộc. Kể ra thì, bị động cũng khá ổn đấy chứ, người sẽ được anh chăm sóc rất chu đáo.
Don't you give up, nah-nah-nah
(Em vẫn sẽ quan tâm đến tôi, được không?)
Họ đã đợi cả mấy thế kỉ chỉ để được ở bên nhau một cách chính thức, cả về tình cảm và pháp luật. Lúc chọn đồ trang trí, cả hai đều thấy khó khăn, phân vân giữa các thế kỉ 18-19 hay là 20-21. Gia đình hai bên cũng tất bật sắm sửa phục trang, gửi thư mời.
Scotland cho người một chiếc váy xanh trời theo phong cách truyền thống của quốc gia này, England tự thêu những nét hoa văn giản dị vào cuối áo choàng trắng do y chuẩn bị, Wales tặng cho người một đôi giày, Great Britain đã đặt nhiều viên ngọc quý để điểm thêm màu sắc cho bộ cánh trắng, còn Northern Ireland truyền lại cho con trai ghim cài áo đỏ, được gắn chính giữa cổ áo.
United Kingdom đội một vòng hoa kết từ những bông hồng đỏ và trắng, hoa kế, bông thủy tiên vàng cùng cỏ ba lá. Người nâng bó hoa với tất cả sự lo lắng cùng hồi hộp.
Sắp đến giờ ra lễ đường.
I won't give up, nah-nah-nah
(Tôi thề rằng sẽ vĩnh viễn sống vì một mình em)
France thấy khó để đứng thẳng. Đầu anh vẫn đang nghĩ xem khi người xuất hiện, anh nên như thế nào. Bố anh thì cứ úp mở là UK đẹp lắm. May là anh còn giữ được phong tục, không chạy vào đòi nhìn UK ngay.
- Đến rồi, đến rồi. - Đám đông xì xào.
Và đó là lúc France thật sự nhìn thấy thế nào mới là cái đẹp, cảm nhận được ấm áp thật sự của những vầng dương. Từ đôi con ngươi hai màu đá quý, những giọt nước ấm hạnh phúc hình thành rồi chảy xuống mà anh còn không biết.
United Kingdom cũng không kìm được khi thấy anh trong bộ đồ Hoàng gia Pháp màu xanh navy. Người này sao bỗng đẹp trai quá vậy? UK còn phải tự hỏi người đã làm gì để có anh ở bên người.
Let me love you
(Và tôi sẽ luôn khao khát em)
Một lần nữa, giữa đại sảnh lớn cùng ánh sáng ngập tràn từ những ánh pha lê rực rỡ, họ trở thành tâm điểm của sự chú ý.
Anh đỡ lấy bàn tay nhỏ bé, tay còn lại giữ eo UK. Rồi họ cùng bước đi khi tiếng nhạc vang lên. Những bước nhảy rất hòa hợp, hai con người kia vừa đẹp lại đa tài, hai chiếc áo choàng khẽ bay theo hướng chuyển động. Có cảm giác như hai con người này là hiện thân của sự hoàn mĩ, là sinh ra để dành cho đối phương chứ không một ai sánh bằng nữa.
Nhưng cả hai đều đã vượt qua quá nhiều cản trở mới có ngày hôm nay và họ cũng chẳng phải người hoàn hảo. Chỉ là, tình yêu mà họ vun đắp bấy lâu mới thực sự là tuyệt đẹp, là vĩnh cửu, cả thế kỉ trôi qua vẫn không thể ngăn cách.
Let me love you
(Luôn luôn sở hữu em cho riêng mình)
- France, em mỏi quá. Anh cầm mấy đồ này giúp em đi.
France và United Kingdom vừa đến ngôi biệt thự mà Kingdom of France mua cho họ. Chuyến trăng mật này có thể kéo dài một tháng, mà nếu cả hai đều chưa muốn về, thì có thể là một năm. Vậy nên chuẩn bị đầy đủ đồ dùng là cần thiết.
France vừa đưa mấy vali, túi xách vào trong nhà, thấy người yêu đang kêu với anh thì bật cười. Anh tiến đến, chẳng khó khăn gì đã có thể nhấc bổng UK lên, bế người qua ngưỡng cửa rồi đặt người lên ghế sofa.
- Ơ kìa tên này, em bảo mang đồ mà!
- Em quan trọng hơn. Chân còn mỏi không? Anh mát-xa cho.
UK khẽ lắc đầu. France thấy vậy, anh lấy cho người cốc nước rồi lại tiếp tục chuyển đồ vào nhà. Ngày mai họ sẽ dọn đồ sau, hôm nay cả hai đều thấm mệt, tắm một cái rồi ngủ thôi.
Nhưng khoan đã, đêm nay là đêm đầu tiên sau khi cưới, họ có vẻ, theo phong tục, cần động phòng nhỉ?
~~~~~~~~~~~~~~\\~~~~~~~~~~~~
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro