
#34: [NethUKFr] Từ máy bay nhìn lên bầu trời
Thế chiến thứ 2.
Netherlands nhớ cậu đã sang Anh khá nhiều, nhưng lần này thì căng thẳng hơn. Cậu bước trên hành lang với sự quyết tâm và lo sợ. Hà Lan vừa bị Đức chiếm, các quốc gia khác đã sang Luân-đôn để tiếp tục chiến tranh.
Netherlands cảm thấy chân cậu mỏi nhừ rồi, mà phòng họp ở đâu còn chưa tìm ra. Biết vậy cậu nên đi cùng Danemark. Netherlands tình cờ đi qua ngang thư viện đang mở cửa, cậu bước vào để tìm người hỏi đường.
Phòng thư viện có dàn cửa sổ lớn để đón ánh mai của buổi sáng, bàn được xếp ở một góc phía cuối căn phòng và mùi giấy thoang thoảng trong không gian. Không gian ấy rất yên bình. Có cảm giác như chiến tranh chưa bao giờ xảy ra.
Netherlands bước đến dãy bàn ghế.
Cậu không ngờ thấy con trai của Đại Anh đang ngồi đó, người gục mặt vào bàn mà ngủ quên. Nhớ lại thì UK cũng là người cần có mặt trong buổi họp, mà đằng nào Netherlands cũng đang lạc đường, nên cậu quyết định gọi người dậy.
- Cậu United Kingdom of Great Britain and Northern Ireland.
Netherlands lay nhẹ làm người khẽ kêu lên, hơi khó chịu vì bị gọi dậy. Người nặng nề nâng mình lên, đôi mắt mệt mỏi chưa thể thích nghi với ánh sáng. United Kingdom quay sang nhìn Netherlands.
Đó là lần đầu tiên, Netherlands biết bầu không thật ra sâu đến thế nào.
- Xin chào, tôi là Netherlands từ Hà Lan. - Cậu giới thiệu ngay.
Netherlands không hay mở lời trước nhưng trường hợp này, cậu là người không được lường trước ở đây, cậu cần giới thiệu bản thân.
- À - UK chợt tỉnh - Tôi xin lỗi, tôi quên mất.
United Kingdom đứng dậy, người bước được có đôi bước đã vô tình ngã xuống, làm Netherlands giật mình đỡ lấy.
- Cậu sao vậy?
- Không.
United Kingdom day day hai bên thái dương rồi cố gắng lấy lại thăng bằng. Người ra hiệu cho cậu đi theo.
- Đừng nói với ai chuyện vừa rồi.
Netherlands hơi bất ngờ nên theo phản xạ mới gật đầu. Cậu đi sau UK và dõi theo tấm lưng gầy của người con trai phía trước. Cậu có cảm giác người đang chịu đựng một cách mệt mỏi.
Cũng phải thôi, các quốc gia Đồng minh bây giờ đều đang ở ngay trong nước Anh này, để có thể cùng nhau làm thay đổi thế trận. Là một trong những nước lập ra phe Đồng minh và lực lượng chính của cuộc chiến, người hẳn rất áp lực.
- Đất nước của tôi đang bị Nazi xâm chiếm! Tôi cần bảo vệ nước mình. - Denmark lên tiếng.
Ngoài Đan Mạch, rất nhiều quốc gia ở đây cũng phải rời bỏ quê hương mình, như cậu chẳng hạn.
- Tôi biết vậy, cậu Denmark. Nhưng giả sử chúng ta cứu được một trong số các cậu, các cậu có chắc Nazi sẽ không quay lại? Hãy nghĩ đến điều đó và số người sẽ bỏ mạng. Tôi nghĩ chúng ta cần tiêu diệt Nazi trước.
Netherlands và các quốc gia khác đều tròn mắt nhìn United Kingdom. Những gì người nghĩ đến, những gì người nói ra, những thứ người gánh vác, chúng đều quá lớn so với một con người nhỏ bé và gầy yếu ấy.
- Vậy chúng ta nên làm gì? - Belgium hỏi.
- ... Phải cứu Pháp trước.
Cả bàn họp rơi vào im lặng. Pháp là một trong các quốc gia bị Đức chiếm đóng rất chặt, mặc dù phải công nhận vì Pháp gần Anh, Đức có thể sử dụng điều này để sang Anh, bọn họ có thể gặp nguy hiểm nếu không hành động sớm. Hơn nữa, Pháp cũng là một đồng minh, nếu cứu được họ, đường tới Đức trên bộ sẽ mở ra, còn có được thêm một lực lượng lớn nữa. Cuối cùng, mọi người đồng ý.
Netherlands nhìn lên đôi tay đang đan chặt vào nhau và run rẩy của UK, khuôn mặt thanh tú nhăn lại vì suy nghĩ, mồ hôi chảy xuống trên thái dương và đôi mắt cũng rung lên đầy lo lắng và sợ hãi.
Người đang nghĩ điều gì chứ?
~~~//~~~
Netherlands hạ cánh xuống đường bay một cách an toàn. So với những người vừa tập bay thử, cậu có cảm giác mình hoàn toàn nhỉnh hơn hẳn.
- Chúc mừng, cậu Netherlands. Cậu làm tốt đấy.
United Kingdom vỗ tay trong khi tán dương cậu làm Netherlands có chút vui hơn. Cậu thấy người hôm nay đỡ mệt hơn rồi, nụ cười nhẹ hiện lên trên khuôn mặt trẻ và đôi mắt sáng lên màu bầu trời hôm ấy. Bầu trời và lòng biển đều có sắc xanh, nhưng màu xanh của bầu trời con người đều nhìn thấy, còn lòng biển sâu thăm thẳm, càng về sâu càng bao phủ bởi màu đen.
- Ừm - Netherlands gật đầu - Tất cả vì Normandy.
Chiến dịch giải phóng nước Pháp bắt đầu bằng những cuộc tấn công rải rác để đánh lừa Đức khỏi biển Normandy, trong khi quân Đồng minh sẽ đổ bộ và làm cuộc tổng tấn công tại đó.
- Cảm ơn.
Câu nói nhỏ một cách vô thức của United Kingdom khiến Netherlands ngạc nhiên. Đây là chuyện cần làm dù muốn hay không, cớ gì phải "cảm ơn"? UK là quốc gia khó hiểu nhất Netherlands từng gặp cho đến lúc ấy.
- Ăn đi. - Netherlands đưa cho UK một thanh kẹo.
- Gì vậy?
- Kẹo cam thảo đấy.
Netherlands bẻ nửa thanh đưa cho UK, cậu luôn dự trữ một ít theo người, không hiểu sao cậu lại nghiện loại kẹo này đến thế.
- Không tệ.
- Ăn kẹo này dễ dẫn đến tử vong lắm.
United Kingdom trợn mắt vừa kinh ngạc vừa lo lắng nhìn Netherlands, người nuốt rồi thì còn lấy ra thế nào được? Sao cậu không nói sớm đi?
- Nhưng biết liều lượng thì nó lại thành tốt cho sức khỏe.
-.... Hahaha!- United Kingdom bất ngờ bật cười - Cậu hóa ra là cũng biết đùa đấy!
Netherlands cũng không kiềm được mà nở nụ cười. Thì ra, sau sự mệt mỏi và đầy áp lực kia, là một người con trai thanh tú với đôi mắt xanh màu bầu trời rộng bao la và nụ cười ấm áp hơn cả ngàn ánh dương.
Netherlands chưa từng thấy ai đẹp hơn thế.
~~~//~~~
Netherlands một lần nữa đi dọc theo hành lang đến phòng thư viện tìm United Kingdom, sau một thời gian sinh hoạt ở đây, cậu nhận ra người rất thích căn phòng ấy. Chỉ là lần này, qua những khe hở của giá sách, cậu thấy một người khác. Vì phép lịch sự thì Netherlands sẽ rời đi, nhưng những tiếng nấc làm cậu tò mò. Netherlands đứng nấp sau giá sách và nhìn về phía bàn gỗ ở góc phòng.
United Kingdom đang ở đó. Người gục mặt vào lòng England và khóc.
Người đang khóc vì điều gì? Vì chiến tranh? Người sợ nó, cậu cũng thế. Người được quyền sợ hãi thứ kinh khủng đó.
Nhưng những giọt nước long lanh sáng lên dưới ánh nắng như những giọt pha lê và đôi mắt rung lên với nhiều xúc cảm kia làm cậu đau lòng. Người còn nói gì đó mà Netherlands chỉ hình dung ra được một từ:
"France"
~~~//~~~
- Cậu... không cần phải lo lắng.
Netherlands bất ngờ nói với United Kingdom khi họ ở trong phòng thay đồ, cậu sắp lên máy bay tập một lần nữa. UK vẫn chưa hiểu, nhất thời không thể đáp lại.
- Chiến tranh ấy.
- À, làm sao có thể không chứ? - Người cúi mặt xuống - Cậu không sợ sao?
Ai mà không sợ chiến tranh chứ? Netherlands trả lời điều ai cũng biết "Có chứ".
- Cậu sợ điều gì nhất ở chiến tranh? - Netherlands hỏi.
- .... Cái chết.
Netherlands rùng mình.
- Tôi... sợ anh ấy... - UK đã run rẩy khi nói những lời đó - không còn...
Netherlands kịp thời đỡ lấy United Kingdom khi người chuẩn bị ngã khụy xuống, người ôm chặt cơ thể mình với một khuôn mặt trắng bệch và đôi con ngươi rung lên trước nỗi lo sợ.
- Cậu sao thế?! - Netherlands hoảng sợ.
- Tôi.. không muốn mất đi...
- Cậu sẽ không mất đi gì cả!
Netherlands chụp lấy tay người và hướng UK nhìn thẳng vào cậu, cậu còn không để người nói hết câu. Người sắp khóc một lần nữa.
- Netherlands...
- Tôi... sẽ đảm bảo cậu không mất đi gì cả.
Đó là một lời hứa, lời hứa mỏng manh nhất cậu có thể nói với United Kingdom. Chiến tranh mà, ai biết trước điều gì, hi sinh cũng không thể tránh khỏi. Nhưng cậu không muốn người buồn nữa. Cậu muốn bầu trời mãi màu xanh một cách yên bình.
Đó là khát khao bảo vệ.
Trong vô thức, Netherlands nhận ra điều đó.
United Kingdom cho phép bản thân người được thả lỏng mà dựa vào cậu. Người đã không muốn tin tưởng vào ai nữa, vì khi mất đi người đó rồi, thứ còn lại sẽ chỉ là sợ hãi và đau thương mà thôi.
- Netherlands! United Kingdom! - Denmark gọi vào.
Cậu đỡ người đứng dậy và lau đi giọt nước trên khóe mắt UK, họ cứ đứng như thế cho đến khi UK chủ động kéo cậu ra ngoài sân bay.
~~~//~~~
Netherlands kéo cần gạt và máy bay cất cánh thẳng lên bầu không. Trước mặt cậu chỉ là một khoảng trời xanh thẳm và sâu không đáy, cậu buông lỏng tay và ngồi dựa lưng vào ghế. Sự thanh bình làm cậu muốn thiếp đi. Trong vô thức, cậu nhìn thấy ánh mắt ấy một lần nữa - sự chịu đựng, áp lực, mệt mỏi, sợ hãi nhưng đằng sau tất cả, cậu biết con người ấy.
Cậu... muốn con người ấy.
- Netherlands! - Belgium gọi qua bộ đàm - Cậu đang làm gì thế?! Tập trung vào!
Netherlands sực tỉnh, cậu ngay lập tức lấy lại tinh thần và chỉnh tư thế. Cậu nãy giờ chỉ biết mơ tưởng rồi và không điều gì có thể thành công nếu chỉ chìm đắm trong những cơn mơ cả, cậu đã hứa rồi cơ mà, lời hứa ấy Netherlands cần thực hiện!
Một lần nữa, cậu lại trở về sân bay với thành tích đáng kinh ngạc.
- Cậu có vẻ đã rất sẵn sàng cho cuộc đổ bộ Normany nhỉ. - United Kingdom lên tiếng.
- Đúng rồi. - Netherlands trả lời, tay bẻ đôi thanh kẹo và đưa cho UK - Cậu sẽ đến bằng tàu chiến?
United Kingdom gật đầu và đưa miếng kẹo vào miệng. Cũng một thời gian rồi UK mới ăn đồ ngọt trở lại, trước đó, người chỉ uống cà phê nguyên chất, trà hoặc thậm chí là ăn cả hạt cà phê sống để giữ bản thân tỉnh ngủ, còn làm công việc trọng đại.
Người muốn một miếng macaron quá.
- Vậy tôi sẽ đi trước mở đường cho cậu. - Netherlands nói.
- Cảm ơn. Cậu phải an toàn đấy.
Netherlands để ý sự cầu xin trong đôi mắt màu bầu trời làm cậu khó xử lắm. Là một quốc gia, cậu sẽ không chết như con người, nhưng cậu có thể bị "biến chất" nếu bị bắt, cậu sẽ không còn là mình nữa. Netherlands chưa thực sự hình dung ra điều đó, nhưng nó là quá đủ để làm cậu thấy lạnh gáy.
- Cậu hứa với tôi chứ? - United Kingdom hỏi.
Netherlands bị thúc giục bởi con người kia, đôi môi cậu run rẩy khi nói ra những con chữ ấy:
- Ừ.
Và United Kingdom of Great Britain and Northern Ireland lại mỉm cười với sự miễn cưỡng. Người cũng biết chẳng có gì chắc chắn cả. Người chỉ biết cầu nguyện Netherlands sẽ, bằng một phép màu nào đó, trở về.
~~~//~~~
Từ sau hôm đó, Netherlands và United Kingdom dành nhiều thời gian hơn để trao đổi về chiến dịch của họ, các kĩ năng cần có trong trường hợp tàu chìm, máy bay rơi và thỉnh thoảng, nghỉ ngơi trong phòng thư viện với những câu tán gẫu vô thưởng vô phạt.
Họ biết hai quốc gia đã có quan hệ hợp tác từ lâu, nhưng một liên minh được tạo riêng bởi thế hệ sau là Netherlands và UK lại càng thêm sự tin tưởng.
Họ là đồng minh.
Hoặc ít nhất với UK là thế.
~~~//~~~
United Kingdom thắt dây cho Netherlands và tiễn cậu đến vùng trời của Pháp.
Cậu cầu nguyện khi radar báo có phát hiện kẻ địch.
Cậu phải trở về. Netherlands lặp lại câu đấy rất nhiều trong khi tránh những viên đạn sắt và ấn nút khai hỏa.
Cậu thấy đồng đội cậu ngã xuống, nhưng cậu không được phép bay tới. Cậu không thể làm hỏng chiến dịch này.
~~~//~~~
Netherlands đáp xuống mặt đất. Ôi chuyện này như một giấc mơ vậy.
Họ thắng rồi. Và cậu còn sống. United Kingdom cũng thế.
Cậu nhảy xuống máy bay và rẽ đám đông, chạy về phía người.
Nhưng những gì cậu nhìn thấy, chỉ là United Kingdom đang ở trong vòng tay của người khác.
France.
Anh vừa thoát khỏi xiềng xích của Nazi, người vẫn đầy vết thương và quần áo vừa cũ vừa bẩn. Nhưng đôi mắt anh sáng lên đầy cảm xúc khi nhìn thấy người thương đang khóc trong lòng anh.
France và United Kingdomnhanh chóng được kết nối với nhau bằng một nụ hôn sâu, cả anh và người bật khóc. Đó là sự hạnh phúc vô cùng khi được đoàn tụ sau 4 năm xa cách.
Tất cả mọi thứ đều được thu vào tầm mắt của Netherlands. Cậu đứng hình, cảm giác hơi thở cũng khó khăn và không gian như dừng lại. Nó như một thước phim quay chậm.
Cậu chưa kịp hiểu những gì đang diễn ra. Nó thật ra rất đơn giản, nhưng cậu không thể hiểu.
Không. Là cậu không thể chấp nhận.
Sao cậu lại lờ đi chúng chứ?
United Kingdom đã nhắc đến France rất nhiều, người lo sợ mất anh, người khóc vì anh, người nghĩ đến anh, người thương anh. Người yêu anh.
Còn cậu, chỉ là một đồng minh thôi.
- Netherlands! Vì Chúa, cậu an toàn rồi.
United Kingdom để ý đến cậu, người chạy đến nắm lấy tay cậu và vui mừng. Tại sao người lại cho cậu thấy nụ cười ấm áp như ánh dương ấy khi mà thế giới của cậu vừa tan vỡ?
- UK... Cậu và France...
- À - UK dẫn anh đến và nói - Đây là hôn phu của tôi.
France vui vẻ đưa tay ra và cậu bắt tay với anh. Tất cả hành động của cậu là bản năng, còn cậu vẫn đang cố gắng chịu đựng những cơn sóng nhận thức và xúc cảm trong lòng.
~~~//~~~
Đôi chân cậu vô thức dẫn Netherlands đến thư viện. Trước khi cậu nhận ra, cậu chỉ còn cách người một giá sách. Nhưng sao chỉ có UK? France đâu?
- Netherlands?
United Kingdom đoán mò khi nghe thấy tiếng chân. Dạo gần đây chỉ có cậu và người hay lui đến chỗ này.
- À, United Kingdom. - Netherlands trả lời.
- Mấy hôm nay tôi không thấy cậu nhiều nữa. Có chuyện gì vậy?
- Không có gì.
- Cậu làm tôi lo lắng đấy.
- Cậu lo cho tôi?
- Sao cậu lại nói vậy? - UK hơi ngạc nhiên, nghiêng đầu nói - Chúng ta là đồng minh mà.
Ừ, phải, họ chỉ là đồng minh thôi.
Netherlands cắn môi không để bản thân nói ra điều gì không đúng. Cậu ngồi đó, nghe những lo lắng của UK như trước đây họ vẫn làm, nhưng cậu không vào đầu được mấy chữ. Cậu vẫn cần thời gian giải quyết mối tình đơn phương này. Và cậu sẽ chấp nhận quan hệ của họ - đồng minh, và cùng lắm là bạn.
Cậu từng nghe ở đâu đó một câu nói như sau:
"Bạn bè có thể trở thành người yêu, nhưng người yêu không thể quay trở về bạn bè được nữa".
Vậy nên cậu không muốn mạo hiểm mất đi cơ hội làm thân với United Kingdom. Mặc dù sẽ rất khó khăn, nhưng nếu có thể ở bên người, lắng nghe người, chia sẻ với người và để người tin tưởng, Netherlands sẽ chấp nhận sự hi sinh này.
~~~~~~~~~~~~~//~~~~~~~~~~~~~
Author's note:
Yeah, mình biết các bạn đều sẽ lạ khi thấy sự xuất hiện của Netherlands aka Hà Lan. Mình cũng không có để ý đến Hà Lan nhiều đâu, nhưng tình cờ hôm đi tư vấn du học, có chị hỏi mình sao mình không thử tìm hiểu du học Hà Lan.
Thế là tối hôm đó á, mình lên gú gồ tìm: Quan hệ Hà Lan - Anh :)))
Và sau đó mình có ý tưởng cho chap này!
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro