Chap 35
Trở về nhóm VN, họ vẫn đang ngồi đó nghỉ ngơi, hồi sức sau trận chiến không hề cân sức với con trùm bóng tối kia. Cảnh vật xung quanh đang dần thay đổi khi ánh sáng mặt trời cận trưa chiếu xuống, làm những tia sáng xuyên qua các tán cây, vẽ nên những đường vân sáng mờ mờ trên mặt đất.
VN ngồi một mình gần một tảng đá lớn, mắt nhìn về phía xa, đầu óc vẫn còn đọng lại cảm giác căng thẳng từ trận chiến. Cậu khẽ thở dài, tay nắm chặt sợi dây chuyền, cảm nhận sự ấm áp lạ kỳ mà nó mang lại. Cảm giác của trận chiến vừa qua không dễ dàng gì để quên đi, và cậu vẫn chưa hoàn toàn phục hồi, dù cơ thể không còn mệt mỏi , đau nhức như lúc trước.
China ngồi bên cạnh, ánh mắt cứ liếc về phía VN. Cậu ta không nói gì, chỉ yên lặng quan sát, nhưng không khó để nhận ra sự lo lắng trong đôi mắt. Thỉnh thoảng, China lại ngó qua VN nhìn cậu rồi lại nhìn về chỗ nào đó suy nghĩ điều gì đó xa xăm.
Italy, ngược lại, , lại không có vẻ gì là lo lắng. Cô ngồi tựa lưng vào một thân cây gần đó, ánh mắt hướng về phía xa nhưng vẻ mặt lại nhẹ nhõm, dường như không bị ảnh hưởng bởi căng thẳng của trận chiến vừa qua. Mái tóc trắng của cô nhẹ bay trong gió, đôi mắt xanh thẳm không rời khỏi những đám mây trôi lững lờ trên bầu trời. Đôi lúc cô khẽ mỉm cười một mình, như thể đang chìm đắm trong suy nghĩ riêng.
Bên kia, Cuba, Laos và North Korea đang trao đổi những câu chuyện ngắn ngủi, bàn về chiến lược tiếp theo. North Korea vẫn như mọi khi, giữ vẻ lạnh lùng, ít nói, nhưng đôi mắt của cậu lại sáng lên khi Cuba nói về những khả năng chưa được khai thác trong đội hình của họ.
"Chúng ta sẽ làm gì tiếp theo ?" Cuba phá vỡ sự im lặng, quay về phía VN, nhưng cậu không hỏi trực tiếp, mà là một câu hỏi chung chung cho cả nhóm.
VN nhìn lại, mắt vẫn không rời sợi dây chuyền, nhưng cậu biết họ cần một kế hoạch mới.
"Cứ từ từ đã chúng ta còn quá nhiều thứ chưa rõ về hắn cần phải bàn bạc cho kĩ . Với lại hiện tại các cậu còn đang mệt mỏi, bị thương nữa nên tớ nghĩ tốt nhất hiện tại là nên nghỉ ngơi để phục hồi sức."
Câu trả lời của VN khiến không khí xung quanh nhóm trở nên trầm lắng hơn. Mọi người đều hiểu rằng, dù trận chiến vừa qua đã để lại những dấu vết rõ ràng, họ vẫn chưa sẵn sàng đối đầu với con trùm kia, ít nhất là cho đến hiện tại.
Italy, ngồi tựa lưng vào thân cây lắng nghe và quan sát cuộc trò chuyện, lại có vẻ không mấy lo lắng. Cô khẽ nhún vai, đôi mắt xanh thẳm vẫn hướng về bầu trời, như thể không có gì phải vội vã hay căng thẳng. Một nụ cười nhẹ nhàng nở trên môi cô, không hề phai nhạt dù bầu không khí xung quanh vẫn còn nặng nề vì lo lắng. Bất ngờ Italy lên tiếng với giọng nói của cô vui vẻ, như một làn gió mát thổi qua không gian ngột ngạt:
"Chill đi, mọi người, dù sao thì, trận chiến với hắn cũng qua rồi, không có lý do gì phải căng thẳng nữa. Cứ thư giãn đi, chúng ta còn nhiều thời gian để hồi phục sắp xếp, bàn bạc kế hoạch điểm mạnh điểm yếu nữa ."
"Chill đi, mọi người, dù sao thì, trận chiến với hắn cũng qua rồi, không có lý do gì phải căng thẳng nữa. Cứ thư giãn đi, chúng ta còn nhiều thời gian để hồi phục sắp xếp, bàn bạc kế hoạch điểm mạnh điểm yếu nữa." Italy nói, giọng cô nhẹ nhàng như một làn gió mát, có vẻ như chẳng hề bị ảnh hưởng bởi sự căng thẳng đang bao trùm không gian xung quanh.
Câu nói của Italy khiến không khí có chút thay đổi. Cuba và Laos liếc nhìn nhau, rồi cùng cười khẽ. Cuba không thể giấu nổi một nụ cười, dù vẫn có chút lo lắng trong ánh mắt.
"Cậu nói cũng đúng." Cuba lên tiếng, giọng nói nhẹ nhàng, có phần thoải mái hơn.
"Chill đi, mọi người, dù sao thì, trận chiến với hắn cũng qua rồi, không có lý do gì phải căng thẳng nữa. Cứ thư giãn đi, chúng ta còn nhiều thời gian để hồi phục sắp xếp, bàn bạc kế hoạch điểm mạnh điểm yếu nữa." Italy nói, giọng cô nhẹ nhàng như một làn gió mát, có vẻ như chẳng hề bị ảnh hưởng bởi sự căng thẳng đang bao trùm không gian xung quanh.
Câu nói của Italy khiến không khí có chút thay đổi. Cuba và Laos liếc nhìn nhau, rồi cùng cười khẽ. Cuba không thể giấu nổi một nụ cười, dù vẫn có chút lo lắng trong ánh mắt.
"Cậu nói cũng đúng dù sao thì chuyện cũng qua rồi thì cứ vui thôi ! " Cuba lên tiếng, giọng nói nhẹ nhàng, có phần thoải mái hơn.
Câu nói của Cuba làm không khí trở nên nhẹ nhõm hơn, một làn gió thoải mái thổi qua những tâm hồn căng thẳng. Mọi người trong nhóm đều hít một hơi dài như thể họ đã thoát khỏi những căng thẳng dồn nén từ trận chiến vừa qua. Những tia sáng từ mặt trời chiếu rọi, khiến không gian xung quanh bừng sáng hơn, mang lại cảm giác ấm áp, như một dấu hiệu cho thấy thời gian để hồi phục đã đến.
Khi mọi người đứng dậy và tính đi dạo một chút thì bỗng một cơn ho kéo đến một cách mãnh liệt và ho ra vài hạt trông giống như cà phê nhưng có chút đỏ thẫm và mọi người bắt đầu thấy khó thở, chóng mặt, tầm nhìn giảm dần rồi sau đó chỉ còn lại màn đêm mà không kịp nói một câu gì.
Không biết thời gian đã trôi qua bao lâu, từ ngày đến đêm rồi từ đêm đến ngày, thời gian cứ thế trôi mà không biết khi nào họ tỉnh dậy. Cho đến khi một trong số họ đã tỉnh dậy và đó là VN. Cậu mở mắt, cảm giác mệt mỏi và choáng váng ùa về ngay lập tức.
Cậu khẽ nhíu mày, cảm nhận một sự nặng nề bao trùm toàn thân, như thể có một thứ gì đó đè nặng lên cậu. Đầu óc cảm thấy đầu óc vẫn còn mơ màng, như thể mình đang ở giữa một cơn ác mộng dài. Cậu khẽ cử động tay, cố gắng lắc lắc đầu để xua đi cơn choáng váng. Mắt cậu từ từ thích nghi với ánh sáng mờ ảo của căn phòng xung quanh. Mọi thứ đều quá khác biệt so với lúc cậu ngã xuống. Không còn là những tán cây, không còn là không gian rừng rậm với những âm thanh tự nhiên, giờ đây là một căn phòng tĩnh lặng, với bức tường gạch lạnh lẽo và ánh sáng dịu từ các bóng đèn trên trần nhà.
VN cố gắng ngồi dậy, nhưng cơ thể cậu vẫn còn quá yếu. Cậu tựa lưng vào tường, hơi thở gấp gáp, mắt nhìn quanh căn phòng. Không gian bao trùm bởi sự im lặng kỳ lạ, chỉ có âm thanh nhỏ từ chiếc bóng đèn phát ra. Trần nhà cao với những bóng đèn lấp ló tạo cảm giác như một phòng thí nghiệm cũ kỹ hoặc một nơi bí mật nào đó.
Một lúc sau, VN phát hiện mình không phải người duy nhất ở đây. Cậu quay đầu, và trong ánh sáng mờ nhạt, cậu nhận ra nhóm của mình—China, Italy, Cuba, Laos, và North Korea—đều nằm bất tỉnh trên những chiếc giường nhỏ xếp dọc theo bức tường đối diện. Họ được đặt trên các tấm nệm đơn sơ, mỗi người có một chăn mỏng phủ qua người. Nhìn kỹ hơn, VN thấy hơi thở họ vẫn ổn định, nhưng gương mặt thì tái nhợt, như thể họ vừa trải qua một trận chiến khốc liệt khác.
Cậu cố nhớ lại chuyện đã xảy ra. Cơn ho kỳ lạ ra những hạt giống như cà phê, cảm giác khó thở, rồi bóng tối bất tận... Đó là thứ cuối cùng VN nhớ được trước khi ngất đi. Nhưng điều gì đã xảy ra sau đó ? Ai đã mang họ đến đây, và tại sao? Những câu hỏi dồn dập trong đầu khiến cậu càng thêm căng thẳng.
Chợt, từ góc phòng, một âm thanh nhẹ vang lên. VN giật mình quay lại, tim đập nhanh. Một bóng người xuất hiện từ trong bóng tối, bước từng bước chậm rãi. Trong ánh sáng mờ nhạt, cậu nhìn thấy đó là một cô gái tóc trắng cùng một đôi mắt xanh nhạt khiến cậu cảm thấy có chút quen thuộc.
Cô gái với mái tóc trắng và đôi mắt xanh nhạt bước ra từ bóng tối, từng bước chân nhẹ nhàng nhưng vẫn toát lên sự bí ẩn. Ánh sáng mờ từ những bóng đèn trên trần hắt lên khuôn mặt của cô, làm nổi bật vẻ sắc sảo nhưng lạnh lùng. VN ngừng thở trong một khoảnh khắc, cảm giác như đây là chị mình Russia nhưng rõ ràng là chị ấy đáng lẽ giờ phải nằm trên giường bệnh chứ không phải là ở đây nên cậu nhanh chóng gạt bỏ suy nghĩ ấy đi. Bất người người phụ nữ bí ẩn lên tiếng:
"Cậu tỉnh rồi à ?"
Giọng nói của cô nhẹ nhàng vang lên, không hề mang theo sự đe dọa, nhưng lại khiến VN căng thẳng hơn. VN cố gắng giữ bình tĩnh, nhìn cô gái với ánh mắt nghi ngờ.
"Cô là ai ? Tại sao chúng tôi lại ở đây ? Và chuyện gì đã xảy ra với nhóm của tôi ?"
Cô gái chậm rãi ngồi xuống chiếc ghế gần đó, đôi mắt xanh nhạt nhìn thẳng vào VN như muốn đánh giá và xem xét tình trạng của cậu hiện tại.
"Tôi là người đã cứu các cậu. Nếu không có tôi, cậu và nhóm bạn của mình đã không còn ngồi đây mà nói chuyện rồi."
VN siết chặt tay, ánh mắt vẫn không rời cô.
"Cứu ? Ý cô là gì ?"
Cô gái mỉm cười nhạt, một nụ cười pha chút bí ẩn nhưng cũng đầy ý nhị. Cô đặt tay lên đầu gối, ngón tay gõ nhè nhẹ, như đang cân nhắc cách trả lời.
"Để tôi nói ngắn gọn, nội tạng và phổi của các cậu đã bị tổn thương nghiêm trọng. Những triệu chứng mà các cậu gặp phải như ho ra máu, khó thở, và mất dần ý thức đều là do chảy máu bên trong. Điều này khiến lượng oxy trong máu không đủ để cung cấp cho não, dẫn đến việc các cậu dần mất ý thức và ngất xỉu."
VN nhíu mày, cố giữ bình tĩnh nhưng những gì cô gái vừa nói khiến cậu rùng mình. Cậu liếc nhìn nhóm của mình, ánh mắt lướt qua từng người đang nằm bất động. Nội tạng và phổi bị tổn thương nghiêm trọng... làm sao điều đó có thể xảy ra chỉ vì cơn ho kỳ lạ kia?
"Làm sao cô biết tất cả những điều đó ?" VN hỏi, giọng đầy nghi hoặc.
Cô gái mỉm cười nhẹ, không hề bối rối trước ánh mắt dò xét của cậu.
"Đó là vì tôi cùng một số người khác đã xử lí chúng và giúp các cô cậu có thể sống tới bây giờ." cô trả lời, giọng nói đều đều.
VN vẫn không thể rời mắt khỏi cô gái, mỗi từ cô nói đều khiến cậu càng thêm hoang mang và nghi ngờ. Một phần trong cậu muốn tin vào những lời này, nhưng phần còn lại lại không thể chấp nhận được sự thật quá dễ dàng.
"Xử lý chúng ?" VN hỏi lại, giọng đầy khó hiểu.
"Cô là ai ? Cô có liên quan gì đến những gì đã xảy ra với chúng tôi không?"
Cô gái không vội trả lời ngay, chỉ lặng lẽ quan sát cậu. Mãi một lúc sau, cô mới lên tiếng:
"Tôi biết cậu nhưng cậu không cần biết tôi là ai và cậu chỉ cần biết tôi và một số người đã cứu cậu và bạn cậu là được."
VN cảm thấy trong lòng có một sự bối rối không thể diễn tả. Câu trả lời của cô gái càng làm mọi thứ thêm mù mịt. Cậu biết rằng họ đang trong một tình huống nguy hiểm, nhưng càng cố tìm hiểu, cậu càng cảm thấy mọi thứ càng trở nên mơ hồ và khó hiểu hơn.
"Vậy là cô không định cho tôi biết thêm gì sao ?" VN vẫn không chịu buông tay khỏi sự nghi ngờ, cảm giác lo lắng bắt đầu dâng lên trong lòng.
Cô gái không vội đáp, mà chỉ ngồi yên, đôi mắt xanh nhạt vẫn không rời khỏi cậu. Cảm giác của VN lúc này là như bị cô gái này chi phối, như thể mỗi lời nói của cô đều có một sức mạnh nào đó, khiến cậu cảm thấy không thể từ chối hoặc thách thức. Một lúc lâu sau, cô mới cất lời, nhẹ nhàng nhưng đầy quyền lực.
"Thực ra, việc cứu sống các cậu chỉ là một phần trong kế hoạch lớn hơn. Các cậu không phải là những người duy nhất bị tác động bởi những gì đã xảy ra. Nhưng ít nhất, các cậu đã may mắn được giúp đỡ. Còn về những gì sẽ xảy ra tiếp theo, tôi nghĩ các cậu nên tự khám phá. " Cô nhìn VN một cách thẳng thắn.
Dứt lời, không gian xung quanh bị biến đổi một cách méo mó vô cùng. VN cảm thấy đầu óc mình bắt đầu quay cuồng, không thể phân biệt rõ ràng giữa thực tại và ảo giác. Chỉ trong một khoảnh khắc, mọi thứ xung quanh cậu như bị xé toạc ra, không gian méo mó rồi biến mất, thay vào đó là một cảm giác ngột ngạt, như thể cậu và nhóm của mình đang bị nhấn chìm trong một cái hố sâu. Cảm giác chóng mặt và mất phương hướng ập đến, nhưng ngay trước khi cậu kịp nhận thức được những gì đang xảy ra, tất cả dường như biến mất.
Khi VN mở mắt lần nữa, mọi thứ đã trở lại bình thường. Nhóm của cậu đã ở chỗ nơi mà họ đã ngất và VN cảm thấy cơ thể mình khỏe khoắn hơn, dường như mọi thứ đã được chữa lành. Tuy nhiên, trong lòng VN, sự bối rối vẫn không thể dứt. Mọi chuyện vẫn như một giấc mơ kì lạ mang màu sắc của sự huyền bí, không thể giải thích một cách rõ ràng. Cậu quay đầu nhìn các thành viên trong nhóm. Cuba, Laos, China, Italy, và North Korea vẫn nằm đó, nhưng lần này, có vẻ như tất cả đều được hồi phục một cách hoàn hảo. Chắc thế ? Cậu cũng không rõ nữa.
Sau một lúc, các thành viên khác bắt đầu tỉnh dậy. Họ đồng loạt cảm nhận được cơ thể trở nên nhẹ nhõm một cách kỳ lạ, như thể vừa trút bỏ một gánh nặng vô hình.China là người đầu tiên ngồi dậy, tay xoa trán với vẻ mặt đầy hoang mang.
"Chuyện gì vừa xảy ra thế? Tao nhớ là chúng ta... bị gì đó, rồi sau đó..." Giọng cậu có chút run rẩy khi cố gắng ghép nối những mảnh ký ức mơ hồ.
Italy cũng đã tỉnh. Mái tóc trắng của cô khẽ bay nhẹ trong làn gió lạnh, đôi mắt xanh thoáng chút ngờ vực khi hướng về phía VN và China.
"Mọi người cũng cảm thấy lạ đúng không? Như thể vừa có thứ gì đó kỳ quái... chạm vào chúng ta..."
Câu nói của Italy bị cắt ngang khi VN đứng lên, ánh mắt anh bình tĩnh nhưng sâu thẳm, như thể biết rõ điều gì đó. Anh đưa tay chạm vào sợi dây chuyền trên cổ mình, đôi mắt lóe lên sự chắc chắn.
"Mọi người không cần hoang mang, chúng ta đã được cứu, và bây giờ không còn lý do gì để lo lắng. Có những thứ không cần phải biết rõ, chỉ cần biết rằng chúng ta vẫn ổn là được. " VN nói, giọng anh trầm , mang theo một cảm giác yên tâm lạ kỳ.
Lời nói của VN khiến cả nhóm im lặng, nhưng cũng không làm dịu đi hoàn toàn sự bối rối trong ánh mắt của China và Italy. China vẫn tỏ ra bực bội.
"Tao không hiểu! Ai cứu bọn mình? Và tại sao tao không nhớ được gì?"
Italy khẽ liếc nhìn VN, cảm giác rằng anh biết nhiều hơn những gì đang nói. Tuy nhiên, cô không ép buộc, chỉ nhíu mày và đưa mắt nhìn xung quanh, kiểm tra tình hình của những người khác.
VN quay lưng lại, ánh mắt hướng về phía rừng sâu không biết đang nghĩ điều gì. China nắm chặt tay, vẫn còn một chút căng thẳng trong giọng nói khi tiếp tục:
"Nếu có ai cứu chúng ta, thì ít nhất cũng phải biết người đó là ai, để còn cảm ơn chứ ?"
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro