Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 33

Sáng hôm sau, trời vừa tảng sáng, nhóm VN cùng đoàn người chuẩn bị xuất phát lên tầng 4. Ánh sáng yếu ớt buổi bình minh chiếu rọi qua từng tán lá, phủ lên cảnh vật một lớp sương mờ ảo. Không khí buổi sáng yên ắng, chỉ có tiếng chim ríu rít trên cao, như một bản nhạc dịu nhẹ chào đón hành trình mới.

VN, Italy, China, Laos, Cuba, và North Korea bước vào đội hình, đi sát bên nhau. Xung quanh, những nhóm khác trong đoàn cũng đã sẵn sàng. Italy nhìn VN, thấy cậu vẫn đăm chiêu về cuộc trò chuyện hôm trước, cô nhẹ nhàng chạm vào tay cậu.

"VN, mình biết cậu còn băn khoăn. Nhưng cậu đã sẵn sàng cho tầng 4 chưa ?"

VN mỉm cười đáp lại, ánh mắt trở nên tự tin hơn.

"Mình đã suy nghĩ kỹ rồi. Chuyện gì cũng phải đối mặt, đúng không ? Tầng 4 không biết sẽ có những thử thách nào, nhưng chúng ta sẽ cùng nhau vượt qua."

Italy khẽ gật đầu, ánh mắt đầy động viên. China đứng bên cạnh, ánh mắt thoáng chút không vui khi thấy Italy và VN trò chuyện thân thiết. Đôi mắt cậu ta nhìn chằm chằm vào Italy một thoáng, rồi cất tiếng, giọng như đùa nhưng ẩn chứa chút ý tứ:

"Hai người xem ra thân thiết thật nhỉ. Đi đến đâu cũng có nhau thế này, ai mà chẳng ghen tị?"

VN cười nhẹ, không để ý đến vẻ khó chịu trong lời nói của China:

"Chúng ta đều là bạn, tất nhiên sẽ cùng nhau mà."

Italy chỉ mỉm cười dịu dàng, không nói gì thêm. Nhưng China vẫn không nén nổi cái nhếch môi thoáng qua. Cậu vờ như vô tình, nhưng trong giọng nói lại càng rõ sự ẩn ý:

"Bạn thì là bạn rồi... nhưng thân nhau quá cũng khiến người khác phải suy nghĩ đấy. Nhất là khi ở nơi nguy hiểm như thế này, người ta dễ nghĩ rằng mình cần một điểm tựa hơn mức bình thường."

Lời của China khiến Italy khẽ nhíu mày, nhưng cô vẫn cố giữ vẻ mặt bình thản. VN, cảm nhận chút khác lạ trong không khí, liền vội vàng chuyển chủ đề, quay sang hỏi về kế hoạch sắp tới:

"China, cậu nghĩ tầng 4 sẽ thế nào? Nghe đồn nơi đó nguy hiểm hơn cả những tầng trước, đúng không ?"

China nhún vai, ánh mắt hướng về phía trước, dường như không muốn để lộ thêm cảm xúc của mình :

"Ừ, tao nghe nói tầng 4 thử thách về sự bình tĩnh và phản xạ, chiến thuật đấy nếu không chuẩn bị kĩ chắc chắn sẽ chết đấy."

Laos, đứng bên cạnh, cắt ngang:

"Nghe căng vậy, không biết là chúng ta có thể vượt qua không nữa!"

Cuba, người luôn tìm cách giảm bớt căng thẳng, cười lớn:

"Thôi nào, mọi người đừng lo quá ! Chúng ta là một đội mà với lại còn những thí sinh khác nữa sẽ hỗ trợ chúng ta mà, mọi thứ sẽ ổn thôi !"

Tâm trạng của nhóm dần dần lạc quan hơn, nhưng VN vẫn cảm thấy một phần lo lắng từ những điều chưa rõ ràng ở tầng 4. Cậu cố gắng không để những suy nghĩ đó ảnh hưởng đến mình. Italy, cảm nhận được điều đó, nhấn mạnh:

"Đúng rồi ! Chúng ta có nhau, và dù có điều gì xảy ra, đừng quên rằng chúng ta là một nhóm. Mọi chuyện sẽ ổn thôi."

VN gật đầu, cảm thấy sự ấm áp từ những người bạn bên cạnh. Thực tế, sự đoàn kết của nhóm là điểm tựa cho cậu, giúp cậu tự tin hơn trước những thử thách phía trước.

Khi đoàn người bắt đầu di chuyển, không khí căng thẳng trong nhóm dần dần giảm bớt. Cuba và North Korea tranh nhau kể những câu chuyện vui để xua tan mệt mỏi, trong khi VN tập trung hơn vào việc quan sát xung quanh. Cậu nhận thấy rằng những thí sinh khác trong đoàn cũng đang tỏ ra lo lắng không kém, một vài người thậm chí còn trao đổi thông tin về những gì họ nghe được về tầng 4.

Bỗng dưng, VN cảm thấy ánh mắt của China nhìn cậu một cách khác lạ. Khi cậu quay sang, China đã vội vã nhìn sang chỗ khác, cố gắng tỏ ra như không có gì. VN hơi bối rối nhưng cũng không để tâm nhiều. Dù sao, điều đó cũng không thể làm cậu chệch hướng khỏi những lo lắng về những gì sắp xảy ra.

Đoàn người tiếp tục tiến lên, và khi ánh sáng của tầng 4 bắt đầu hiện lên trước mắt, VN cảm thấy hồi hộp dâng cao. Tầng này trông có vẻ bí ẩn hơn, không chỉ với những thử thách khó khăn mà còn bởi không khí mờ ảo, như thể chờ đợi một cuộc chiến khốc liệt.

Khi đến gần cánh cửa dẫn vào tầng 4, VN nắm chặt sợi dây chuyền trong tay, lòng đầy quyết tâm. Cậu biết rằng dù có bất cứ chuyện gì xảy ra, cậu sẽ không đơn độc.

"Hãy cùng nhau, mọi người!" VN hô lớn, mang theo tinh thần của cả nhóm. Những người xung quanh đồng thanh hô theo, sự đồng lòng tạo ra một sức mạnh không thể chối cãi.

Bước vào tầng 4, họ không thể biết trước điều gì đang chờ đợi họ ở đó, nhưng một điều chắc chắn: họ sẽ cùng nhau vượt qua mọi thử thách, và điều đó sẽ giúp họ gắn kết lại hơn bao giờ hết.

Khi vừ bước vào cánh cửa tầng 4, cả nhóm cảm thấy như không gian xung quanh vỡ vụn, biến đổi kỳ lạ. Một lực hút mạnh mẽ kéo họ ra khỏi đội hình, làm cho tất cả rơi vào một khoảng không vô tận. VN cố gắng với lấy tay của Italy, cuba, laos,north korea, china hay ai gần đó, nhưng không kịp—cậu thấy từng người biến mất trong bóng tối, như bị nuốt chửng.

Sau một khoảng thời gian, không biết đã bao lâu thì VN đã tỉnh lại, chầm chậm đứng lên, nhận ra mình đang ở một nơi hoàn toàn xa lạ. Xung quanh là bóng tối dày đặc, không một chút ánh sáng. Cậu thử gọi tên từng người, nhưng âm thanh như bị hút mất vào hư không, không có lời đáp lại.

VN hít một hơi thật sâu, cố giữ bình tĩnh.

"Đừng hoảng, mình phải tìm cách liên lạc với mọi người," cậu tự nhủ.

VN cố gắng giữ bình tĩnh, nhưng không gian xung quanh càng khiến cậu thêm căng thẳng. Trong bóng tối sâu thẳm, cậu cảm nhận được một điều gì đó rất gần, như thể có ánh mắt nào đó đang theo dõi mình, nhưng lại không thể xác định rõ. Cậu vừa định tiến thêm vài bước thì đột ngột cảm thấy một lực đánh mạnh vào bên hông.

"Ư...!"

VN khụy xuống, cảm giác đau đớn lan khắp người. Cậu đưa tay chạm vào vết thương, nhận ra kẻ địch đã ra đòn mà cậu không hề hay biết. VN nhanh chóng lùi lại, cố gắng điều chỉnh nhịp thở, nhưng chưa kịp phục hồi thì lại bị tấn công thêm một lần nữa, lần này từ phía sau.

"Chết tiệt...!" Cậu lẩm bẩm, cố gắng dùng hết khả năng của mình để tránh đòn, nhưng mọi thứ xung quanh quá tối và dường như chỉ có kẻ địch có thể nhìn thấy cậu.

Cứ mỗi lần VN cố gắng di chuyển, một đòn tấn công khác lại bất ngờ giáng xuống từ một góc độ không thể đoán trước, khiến cậu không tài nào kịp phản ứng.

VN tự nhủ phải giữ bình tĩnh. Nếu không thể thấy kẻ địch, thì ít nhất cậu phải lắng nghe mọi âm thanh dù là nhỏ nhất, hy vọng tìm ra manh mối. Nhưng bóng tối dày đặc không chỉ khiến mắt cậu vô dụng mà còn dường như bóp nghẹt cả âm thanh, biến mọi thứ xung quanh thành một khoảng trống tĩnh lặng đầy hiểm họa.

VN cố gắng hít thở đều, lắng nghe từng âm thanh nhỏ nhất trong không gian tĩnh lặng đầy căng thẳng. Đột nhiên, một tiếng động nhỏ phía bên trái khiến cậu lập tức quay lại. Tuy nhiên, trước khi kịp định hình tình huống, cậu cảm thấy một cơn đau xé lòng ở chân.

"Á !" VN hét lên, nhìn xuống thấy máu chảy ra từ một vết cắt sâu trên đùi. Một vật sắc nhọn đã cắt vào chân cậu, để lại một vết thương nghiêm trọng. Cậu quỳ xuống, cảm giác đau đớn lan rộng, làm cho đầu óc trở nên mơ hồ.

Cậu tìm cách đứng dậy, nhưng chân phải di chuyển lại không thể chịu nổi. VN hoảng hốt, cố gắng lấy lại bình tĩnh, tự nhủ phải nghĩ đến cách thoát ra khỏi tình huống này.

VNcố nén đau đớn, từng cơn đau nhức khiến cậu không thể nghĩ thông suốt. Cậu biết mình không thể tiếp tục như vậy, phải tìm cách thoát khỏi nơi này. Nhưng bóng tối như một mảnh vải dày đặc, không chỉ cản trở tầm nhìn mà còn làm cho cậu cảm thấy bị áp bức. Cảm giác tội lỗi và bất lực dâng lên trong lòng.

Khi cậu cố gắng đứng lên, một cơn đau chợt ập đến, như hàng triệu lưỡi dao sắc nhọn chém vào da thịt cậu. VN gục xuống đất, chật vật chống tay lên mặt đất, nhắm mắt lại để cố gắng nén lại những tiếng kêu đau đớn.

"Không thể bỏ cuộc," cậu thầm nghĩ.

"Mình phải đứng vững."

Một cơn gió lạnh lướt qua, và ngay lập tức, cậu cảm thấy một cảm giác ghê rợn, như thể có hàng chục lưỡi dao khác đang tiến đến. VN mở mắt ra, thấy những bóng đen nhấp nhô trong bóng tối, như những con quái vật đến từ địa ngục. Một nhát chém bất ngờ lại giáng xuống, cắt ngang vai cậu.

"Ahhh !" VN gào lên trong đau đớn, máu nhuộm đỏ cả tay áo. Cảm giác tuyệt vọng xâm chiếm lấy tâm trí cậu. Không có thời gian để nghỉ ngơi, cậu phải tìm cách phản công hoặc ít nhất là phòng thủ để sống sót qua từng đợt tấn công.

Cậu kéo mình về phía một mảng tường lạnh lẽo, lưng dựa vào đó, VN cố gắng kiểm soát hơi thở.

"Hãy nghe, hãy lắng nghe." cậu tự nhắc mình. Mọi âm thanh xung quanh đều trở nên chói tai trong lúc này, nhưng cậu biết phải tìm ra điểm yếu của kẻ thù.

Đột nhiên, một nhát chém bổ xuống gần chân cậu. VN nhảy lên một cách phản xạ, nhưng không thể tránh được đòn tấn công tiếp theo, khi một lưỡi dao sắc lạnh cắt sâu vào bắp tay trái. Cảm giác đau đớn xuyên thấu khắp cơ thể khiến cậu hoa mắt chóng mặt. Máu chảy từ vết thương, tạo thành một vũng nhỏ trên nền đất.

"Không... không được...!" VN kêu lên trong lòng, nhưng không có cách nào thoát khỏi cơn bão tấn công. Cậu biết nếu không có ai đó ở đây, không ai đến cứu cậu, cậu sẽ không sống nổi. Cảm giác cô đơn bủa vây, VN tự nhủ rằng mình phải chiến đấu đến cùng.

Mỗi đòn tấn công, VN đều chỉ có thể phòng thủ. Cậu đã quên mất một phần sức mạnh và khả năng của mình, chỉ biết tìm cách tránh né và chịu đựng. Thời gian trôi qua, cơn đau dồn dập đến từ những vết thương khiến ý thức cậu trở nên mờ mịt, đôi mắt nặng trĩu , khó khăn và tuyệt vọng, không biết phải làm gì tiếp theo.

Trong khoảnh khắc mà VN cảm thấy tuyệt vọng nhất, một giọt máu từ vết thương trên bắp tay trái của cậu bất ngờ nhỏ xuống mặt đất. Giọt máu lăn lông lốc, di chuyển về phía sợi dây chuyền mà cậu đang nắm chặt trong tay. Khi giọt máu chạm vào dây chuyền, một ánh sáng chói lòa bùng lên, như thể bị kích thích bởi sự sống của VN.

Ánh sáng đó lan tỏa ra xung quanh, dần dần xua tan đi bóng tối. VN nhìn thấy mọi thứ xung quanh mình bắt đầu hiện lên trong những màu sắc mờ ảo. Những bóng đen, với thân hình nhỏ bé với đôi dao trên tay đang lởn vởn xung quanh cậu, chực chờ tấn công.

Ánh sáng từ dây chuyền lan tỏa giúp VN nhìn rõ hơn những kẻ địch xung quanh—những bóng đen nhỏ bé với thân hình mờ nhạt, cầm dao và di chuyển không ngừng như những bóng ma trong bóng tối. Đôi mắt VN sáng lên, cậu biết rằng mình cần phải hành động ngay trước khi bóng tối lại nuốt chửng mọi thứ.

Trong một động tác nhanh chóng, VN triệu hồi ra vũ khí quen thuộc của mình và lập tức tận dụng cơ hội này và bắn những bóng đen kia.

Những viên đạn VN bắn ra nhanh chóng lao về phía những bóng đen, nhưng thật kỳ lạ, chúng lướt đi và né tránh từng viên một cách nhẹ nhàng, như thể các phát bắn đó chỉ là cơn gió thoảng qua. VN nghiến răng, giữ chặt khẩu súng, nhận ra rằng những bóng đen này không hề tầm thường. Chúng di chuyển liên tục, bóng hình mờ ảo lượn lờ xung quanh, như thể đang hợp thành một làn sóng đen tối, bao vây và tấn công từ mọi hướng.

VN giờ có thể thấy rõ nhờ ánh sáng kỳ lạ từ dây chuyền của Russia. Cảnh vật xung quanh hiện lên như qua một cặp kính nhìn đêm, nhưng ngay cả vậy, cậu vẫn không kịp phản ứng với tốc độ di chuyển của kẻ địch. Một bóng đen bất ngờ xông tới từ phía bên phải, VN nhanh chóng nghiêng người và giơ khẩu súng đỡ lấy con dao của nó, âm thanh chát chúa vang lên khi dao và kim loại va chạm. Trước khi cậu kịp phản công, một bóng đen khác từ phía sau đã vung dao chém xuống.

VN xoay người, nâng khẩu súng lên đỡ đòn và đồng thời vung chân đá mạnh vào bóng đen đó, khiến nó lùi lại. Nhưng ngay lập tức, ba bóng đen khác tiến đến từ ba phía. VN phải di chuyển liên tục, đỡ đòn từ bên trái rồi bên phải, vừa lùi vừa phản đòn. Cảm giác như bị dồn vào góc tường, cậu bắt đầu đổ mồ hôi, tim đập thình thịch trong ngực.

"Chết tiệt !" VN lẩm bẩm, nhận ra rằng nếu cứ tiếp tục như thế này, sớm muộn gì cậu cũng sẽ kiệt sức. Cậu cần tìm một chiến thuật khác. Dù có thể nhìn thấy kẻ địch, nhưng việc phòng thủ mãi sẽ không đem lại kết quả.

VN hít một hơi sâu, cố gắng tập trung, mắt không rời khỏi những bóng đen đang nhảy múa quanh mình. Cậu quyết định không bắn bừa nữa mà chờ đợi thời điểm hoàn hảo. Trong khi các bóng đen tiếp tục di chuyển từ mọi hướng, VN giữ vững tay súng, nín thở, chờ chúng lại gần hơn. Khi một trong số chúng lao vào tấn công, cậu bất ngờ nhắm kỹ và bóp cò.

Đoàng! Viên đạn trúng đích, bóng đen bị xé toạc và tan biến ngay lập tức. Cơ hội mở ra, VN lập tức di chuyển, tiếp tục nhắm bắn vào những bóng đen đang tới gần.

VN vừa cảm thấy sự hưng phấn khi bắn trúng một bóng đen thì những bóng đen còn lại bắt đầu lùi lại, dường như nhận ra chiến thuật mới của cậu. Chúng dừng lại một chút, quan sát cậu với vẻ cảnh giác hơn. Những bóng đen ấy bắt đầu chuyển động chậm lại, như thể đang sắp xếp lại đội hình, không còn liều lĩnh lao vào tấn công nữa.

Cảm giác căng thẳng tràn ngập trong không gian, VN biết rằng mình không thể để sự do dự này kéo dài. Nhưng khi cậu chuẩn bị cho đợt tấn công tiếp theo, một cảm giác lạnh lẽo bất ngờ xâm chiếm cơ thể. Đột nhiên, một cái gì đó giống như những sợi dây vô hình xuất hiện, quấn chặt lấy tay và chân cậu.

"Không !" VN kêu lên, cố gắng vùng vẫy nhưng không thể thoát khỏi sự kìm kẹp đó. Những sợi dây đó ngày càng siết chặt, khiến cậu không thể cử động. Trước mắt cậu, những bóng đen lập tức nhận ra cơ hội và lao vào tấn công.

Chúng đồng loạt vung dao, những lưỡi dao sắc lạnh lấp lánh trong ánh sáng mờ ảo từ dây chuyền. VN cảm thấy một cảm giác sợ hãi và bất lực lan tràn trong lòng. Cậu không thể để bản thân bị đánh bại như vậy, phải tìm cách thoát ra trước khi quá muộn.

Cậu lắc đầu để xua tan nỗi sợ hãi, cố gắng bình tĩnh và suy nghĩ.

"Mình không thể để chúng chiếm ưu thế." cậu tự nhủ. Dù không thể di chuyển, VN quyết định tập trung vào những kẻ địch đang tiến lại gần.

Lợi dụng ánh sáng từ dây chuyền, cậu tập trung vào cảm giác và lắng nghe âm thanh từ các bóng đen đang tiến lại. Khi một bóng đen lao tới với con dao vung lên, VN nhắm mắt, chờ đến giây phút quyết định. Khi cậu cảm nhận được vị trí của kẻ tấn công, cậu tập trung sức lực và bật lên như một cú nhảy, hy vọng tìm ra một kẽ hở.

Ngay khi bóng đen lao tới, VN nhắm chặt, rồi bất ngờ dùng toàn bộ sức mạnh của mình để đánh một cú thật mạnh về phía bóng đen, khiến nó chao đảo. Trong khoảnh khắc đó, cậu cũng cảm nhận được sợi dây siết chặt xung quanh mình bắt đầu nới lỏng một chút.

Nhưng sự kiên nhẫn của những bóng đen không lâu. Chúng nhanh chóng tập trung lại, không cho cậu có thời gian nghỉ ngơi. Lần lượt, những lưỡi dao lại bay đến, mỗi nhát chém đều gần như cắt vào da thịt của cậu. VN cắn răng chịu đựng, cảm giác đau đớn nhưng quyết tâm không khuất phục.

Cậu cảm thấy sức mạnh của mình đang dần cạn kiệt, nhưng cậu không thể từ bỏ. Những bóng đen đang tiến đến ngày càng đông, và cậu biết nếu để chúng chiếm ưu thế, mọi chuyện sẽ kết thúc không thể cứu vãn. Giọt mồ hôi lăn dài trên trán cậu, hòa cùng những vết thương, nhưng cậu vẫn kiên định, ý chí không hề suy giảm.

Một lần nữa, cậu lén nhìn vào bóng tối, nơi những bóng đen đang dồn dập lao đến. Đúng lúc đó, một ý tưởng nảy ra trong đầu. Nếu ánh sáng từ dây chuyền có thể xua tan bóng tối, thì cậu phải tập trung vào việc gia tăng ánh sáng để tạo ra cơ hội cho bản thân.

"Phải làm thôi!" VN tự nhủ, và cậu quyết định dùng giọt máu còn lại trên cơ thể để tăng cường sức mạnh cho dây chuyền. Cậu chạm tay vào vết thương trên tay trái, cảm nhận từng giọt máu đang chảy ra, rồi nhanh chóng ép máu xuống dây chuyền.

Ánh sáng từ dây chuyền bùng lên rực rỡ, khiến những bóng đen quanh cậu lập tức dừng lại, hốt hoảng trước sức mạnh bất ngờ đó. VN nắm chặt khẩu AK-47, cảm giác sức mạnh dâng trào trong người. Ánh sáng chiếu rọi xung quanh, làm cho bóng tối và những bóng đen trở nên mờ nhạt, và cậu cảm thấy như một dòng điện chảy qua từng cơ bắp.

Với một cú nhảy mạnh mẽ, VN lao ra khỏi vị trí, hướng về phía những bóng đen. Cậu bắn liên tiếp, những viên đạn từ khẩu AK-47 của cậu lần này không chỉ đơn thuần là những cú bắn đơn giản mà trở thành những viên đạn chứa sức mạnh của ánh sáng, mang theo ý chí không khuất phục.

"Mày không thể dừng tao lại !" VN gào lên, mỗi tiếng gầm như một đòn chí mạng giáng xuống những bóng đen. Chúng đã quen với bóng tối, nhưng giờ đây, ánh sáng từ dây chuyền và sức mạnh của VN đang tiêu diệt từng bóng hình mờ ảo.

Những viên đạn trúng đích, bóng đen tan biến trong ánh sáng. VN cảm thấy sự tự tin dần quay lại, cậu nhận ra rằng nếu giữ vững chiến thuật này, cậu có thể đánh bại chúng. Ánh sáng không chỉ xua đuổi bóng tối mà còn mang đến cho cậu một cảm giác mạnh mẽ, cậu cảm nhận được sức mạnh của dây chuyền đang truyền đến. Cảm xúc dâng trào, VN tiếp tục di chuyển, bắn vào những bóng đen với quyết tâm mãnh liệt.

Những viên đạn từ khẩu AK-47 của VN liên tục xuyên qua bóng tối, tiêu diệt từng bóng đen trong tiếng gầm thét của cậu. Ánh sáng từ dây chuyền lan tỏa khắp nơi, như một nguồn sức mạnh không thể ngăn cản. Cảm giác tự tin dâng trào trong người, VN biết rằng cuối cùng mình đã có thể lật ngược tình thế.

Các bóng đen, trước đây mạnh mẽ và nhanh nhẹn, giờ đây dần trở nên hoảng loạn trước sức mạnh của ánh sáng. Chúng cố gắng chạy trốn, nhưng VN không cho phép. Mỗi nhát bắn đều mang theo quyết tâm của cậu, là dấu ấn của một người không bao giờ từ bỏ. Cuối cùng, sau một hồi tấn công mãnh liệt, bóng đen cuối cùng cũng tan biến, trả lại cho VN không gian yên tĩnh.

"Làm được rồi !" VN thở phào nhẹ nhõm, nhưng niềm vui chưa kịp tràn ngập trong lòng thì một cảm giác bất an bất chợt ập đến.

Cậu nhìn xung quanh, cảm nhận sự biến chuyển trong không gian, chúng bắt đầu vỡ vụn và sụp đổ. VN cảm nhận được sự biến động mạnh mẽ trong không gian, như thể mặt đất dưới chân cậu đang rung chuyển. Cậu nhanh chóng quay lại, nắm chặt khẩu AK-47, cảm giác lo lắng dâng trào trong lòng.

"Không phải chứ ! Còn gì nữa ?" cậu lẩm bẩm, trong đầu hiện lên hình ảnh những bóng đen mà cậu vừa tiêu diệt.

Không gian xung quanh bắt đầu co lại, những mảng tối vỡ vụn như những mảnh gương vỡ, tạo ra âm thanh lách cách. Ánh sáng từ dây chuyền lúc này trở nên mờ nhạt, như thể nó cũng đang bị cuốn vào vòng xoáy. VN cảm thấy một sức mạnh nào đó đang kéo cậu đi, nhưng không thể rõ nó từ đâu đến.

"Cần phải giữ vững tinh thần !" cậu tự nhủ, hít sâu một hơi để bình tĩnh. Cảm giác kỳ lạ ấy dần mạnh mẽ hơn, kéo cậu vào một khoảng không khác, và trước mắt cậu, mọi thứ bỗng thay đổi.

Khi không gian ổn định lại, VN đứng giữa một cung điện tráng lệ, nơi ánh sáng chiếu rọi qua những ô cửa sổ lớn, tạo thành những hình ảnh lung linh trên mặt sàn đá cẩm thạch. Bên trong, các bức tường được trang trí bằng những bức tranh sống động, kể lại những câu chuyện huyền thoại. Nhưng điều khiến VN không thể rời mắt chính là ngai vàng lớn được chạm trổ tinh xảo nằm ở trung tâm.

Trên ngai vàng đó, một nhân vật có diện mạo tráng lệ và đáng sợ đang ngồi, ánh mắt đầy quyền lực chiếu thẳng về phía cậu. Đó chính là còn trùm của tầng 4, người nắm giữ sức mạnh khủng khiếp. Hắn có một vẻ ngoài kiêu hãnh, mái tóc dài xõa xuống vai, khuôn mặt lạnh lùng nhưng lại ẩn chứa một sức hấp dẫn kỳ lạ. Cơ thể hắn tỏa ra một aura đầy bí ẩn, khiến VN cảm thấy như mình đang đứng trước một thần linh.

(Minh họa:

)

VN không thể rời mắt khỏi nhân vật ngồi trên ngai vàng. Cảm giác sợ hãi lẫn hồi hộp dâng trào trong lòng cậu. Hắn toát lên một khí chất uy quyền, như thể có thể điều khiển không gian và thời gian chỉ bằng một ý nghĩ. Ánh sáng từ dây chuyền dường như nhạt nhòa trong sự hiện diện của hắn, và VN cảm thấy như tất cả sức mạnh mà cậu vừa tích lũy được đang bắt đầu tan biến.

"Chào mừng ngươi đến với lãnh địa của ta, một trong những người dám đối đầu với bóng tối vĩnh hằng." giọng nói của hắn vang lên, nhẹ nhàng nhưng đầy sức mạnh, như thể có thể khiến cho không gian xung quanh cứng lại. VN cảm thấy những từ đó như một mũi kim đâm vào lòng mình.

"Mày là ai ?" VN cố gắng giữ vững tinh thần, nhưng giọng nói của mình vẫn không thể giấu đi sự lo lắng. Cậu nắm chặt khẩu AK-47, lòng quyết tâm không cho phép mình run sợ trước sự hiện diện của kẻ thù.

"Ta là những gì ngươi sẽ không bao giờ hiểu được. Một trong những vị vua thây ma bóng đêm mà ngươi vừa chiến đấu." hắn đáp, mỉm cười như thể biết rõ mọi điều cậu đang nghĩ.

VN cảm thấy từng lời nói của kẻ ngồi trên ngai vàng như một mũi dao đâm thẳng vào trái tim mình.

"Vị vua thây ma bóng đêm ?" Cậu không thể tưởng tượng được rằng mình đang đứng trước một thực thể như vậy. Hình ảnh của những bóng đen mà cậu vừa tiêu diệt giờ đây trở nên sống động hơn bao giờ hết, và sự thật rằng cậu đã chỉ mới chạm vào bề mặt của cuộc chiến này khiến cậu cảm thấy như bị dồn vào một góc tối.

"Ngươi không sợ hãi sao ?" hắn hỏi, ánh mắt kiêu hãnh vẫn không rời khỏi VN.

"Ngươi vừa vượt qua thử thách của những bóng đen, nhưng giờ ngươi đã vào lãnh địa của ta. Đây không chỉ là cuộc chiến thể xác, mà còn là cuộc chiến tâm trí."

VN hít một hơi sâu, cảm nhận không khí lạnh lẽo bao quanh mình. Cậu không thể để bản thân bị khuất phục.

"Ta không sợ hãi ! Ta đã chiến đấu với những bóng đen, ta sẽ không dễ dàng từ bỏ trước ngươi !" Giọng nói của cậu vang lên mạnh mẽ, hơn cả những gì mà cậu cảm thấy trong lòng.

Khi VN tuyên bố rằng cậu không sợ hãi, người ngồi trên ngai vàng bật cười khẽ, tiếng cười vang vọng khắp cung điện tráng lệ.

"Thật thú vị ! Một chút can đảm nơi một kẻ tầm thường như ngươi, quả thật là điều hiếm thấy. Nhưng ngươi có biết rằng can đảm mà không có tri thức chỉ là một hình thức tự sát không ?" Hắn nói, ánh mắt rực rỡ lấp lánh như những vì sao trong đêm tối.

VN cảm thấy sự kiêu ngạo trong giọng nói của hắn, nhưng cậu cũng không thể không cảm nhận thấy điều gì đó khác biệt. Dường như hắn không chỉ đến để chiến đấu; hắn muốn giao tiếp, muốn chơi đùa với nỗi sợ hãi của cậu.

"Ngươi có sức mạnh và quyền lực, nhưng đó không phải là lý do để ta sợ hãi. Mặc cho ngươi là ai, ta đã đánh bại những bóng đen, ta có sức mạnh của ánh sáng bên cạnh mình." VN phản bác, cố giữ vững tinh thần trong tình huống này.

"Ánh sáng ? Ngươi có biết rằng ánh sáng có thể làm mờ đi bóng tối, nhưng bóng tối có thể che giấu những điều mà ánh sáng không bao giờ thấy được? Ta có thể dẫn ngươi vào những bí ẩn mà ngươi chưa bao giờ tưởng tượng." Hắn lặp lại, nói với giọng điệu châm biếm.

"Ta không cần những bí ẩn của ngươi !" VN cứng rắn nói, lòng cậu không hề yếu đi.

Người ngồi trên ngai vàng nghiêng đầu, ánh mắt đầy thích thú khi thấy quyết tâm của VN. Hắn chậm rãi đứng dậy, khiến cho cả cung điện dường như rung chuyển trước khí thế của hắn. VN siết chặt khẩu AK-47, sẵn sàng đối mặt với mọi thứ. Mọi sự tự tin của cậu bùng cháy, dù trước mặt là một thế lực siêu nhiên đầy quyền năng.

"Ngươi nghĩ mình có thể đối đầu với ta chỉ bằng thứ ánh sáng nhỏ bé đó sao ? Ta sẽ cho ngươi thấy bóng tối thực sự là gì, và tại sao những kẻ ngu ngốc như ngươi không bao giờ có thể hiểu hết về nó" Hắn nhếch mép, từng bước tiến về phía VN.

Bằng một cử chỉ nhẹ, bóng tối từ các góc cung điện dâng tràn như dòng nước, bao phủ khắp nơi. Không gian dần trở nên lạnh lẽo và u tối, nhấn chìm ánh sáng từ dây chuyền của VN. Cậu cảm thấy cơ thể như bị hút vào một vực thẳm vô tận, những tiếng thở của mình trở nên khó nhọc. Cậu nhận ra rằng, thứ sức mạnh này không giống bất cứ bóng đen nào mà cậu từng đối mặt.

"Ta không chỉ là một kẻ cai trị bóng tối; ta là bản chất của nó." hắn nói, giọng như tiếng vọng xa xăm, lẩn khuất khắp cung điện.

VN gồng mình, cố giữ bình tĩnh. Dù ánh sáng từ dây chuyền đã mờ đi, cậu vẫn cảm nhận được một chút sức mạnh còn lại. Cậu biết rằng nếu để bản thân chìm trong bóng tối của hắn, mọi thứ sẽ kết thúc.

"Bóng tối của ngươi có thể là bất tận, nhưng ta vẫn có ánh sáng của mình. Đừng tưởng rằng ngươi có thể khiến ta khuất phục dễ dàng như vậy!" VN nói lớn, dù giọng cậu đã bắt đầu run lên.

vàng bật cười, tiếng cười sâu lắng và lạnh lẽo như xoáy vào không gian u ám, khiến trái tim VN như muốn nghẹt thở. Cảm giác sợ hãi bao trùm, nhưng cậu vẫn kiên quyết không lùi bước. Cậu không thể để ánh sáng trong mình và dây chuyền bị dập tắt.

"Ánh sáng của ngươi chỉ là một tia lửa mong manh, VN.Bóng tối này đã tồn tại từ trước khi ngươi sinh ra và sẽ mãi còn lại sau khi ngươi biến mất. Ngươi nghĩ mình đủ mạnh để chống lại ta sao?" hắn cười nhạt, giọng nói đầy khinh thường.

Ngay lúc đó, từ phía bên kia cung điện, một loạt ánh sáng nhấp nháy xuất hiện, chiếu sáng khung cảnh tối tăm. VN bất ngờ quay lại và thấy những người bạn thân thiết của mình đang đứng đó – China, Italy, Laos, Cuba, và North Korea, tất cả đều trông kiệt sức, nhưng trong mắt họ vẫn ánh lên sự quyết tâm không khuất phục. Họ tiến vào trong với thương tích rải rác, vết máu và bụi bẩn bao phủ khắp người, nhưng vẫn đứng thẳng đầy kiên cường, hiên ngang.

VN nhìn thấy các đồng đội của mình – China, Italy, Laos, Cuba, và North Korea – cậu cảm thấy lòng mình được tiếp thêm sức mạnh. Họ đứng đó, dù bị thương và mệt mỏi, nhưng vẫn giữ ánh mắt kiên định, không một ai lùi bước. China đặc biệt tiến lên trước, ánh mắt sắc sảo, như muốn chứng minh cho VN thấy rằng cậu không đơn độc trong trận chiến này.

Tên trùm nhíu mày, có vẻ ngạc nhiên và khó chịu.

"Những con người nhỏ bé này lại dám chen chân vào lãnh địa của ta ? Thật là gan dạ." Hắn nhếch mép, giọng nói vang vọng đầy khinh miệt.

China bước lên, ánh mắt kiên định không rời khỏi hắn, và cất giọng mạnh mẽ:

"Ngươi có thể là bóng tối vĩnh cửu, chính vì vậy ngươi luôn đơn độc và mã mãi không bao giờ hiểu được sức mạnh của tình bạn là gì !"

Tên trùm không thể giấu được sự khó chịu trong ánh mắt khi nghe China nói. Hắn khẽ cười khẩy, nhưng bên trong, có vẻ như sự xuất hiện của các đồng đội đã chạm đến một phần nào đó trong tâm trí đầy bóng tối của hắn.

"Bạn bè? Hừ, những người bạn chỉ làm ta thấy buồn cười. Dù các ngươi có thể hiệp lực, nhưng điều đó chỉ càng làm cho thất bại của ngươi thêm thảm hại mà thôi!" hắn quát, đôi mắt vẫn sáng quắc như ánh lửa địa ngục.

Laos tiến lên bên cạnh China, thở gấp nhưng không hề chùn bước.

"Bọn ta không sợ ngươi ! Bọn ta sẽ không để ngươi phá hủy mọi thứ mà chúng tôi đã chiến đấu vì nó !"

Cuba, mặc dù bị thương nặng, cũng không ngại ngần mà đứng thẳng, nắm chặt tay như muốn tạo thêm sức mạnh cho những người bạn của mình.

"Đúng vậy ! Bọn ta là một đội ! Bọn ta không chỉ chiến đấu vì bản thân, mà còn vì nhau !"

VN cảm thấy tim mình đập mạnh hơn khi nghe những lời đó. Ánh sáng từ dây chuyền bắt đầu hồi sinh, tràn đầy sức mạnh và sự quyết tâm của cả nhóm. Cảm giác đoàn kết như một làn sóng vỡ òa trong lòng cậu. Không ai ở đây đơn độc; tất cả đều chiến đấu vì một lý tưởng chung.

Tên trùm cảm nhận được sức mạnh đang lan tỏa trong không khí. Hắn vươn tay ra, những dòng bóng tối từ mọi phía như bị kéo vào tay hắn và tạo nên một thanh kiếm hắc ám với những sinh vật đang gào thét trên đó.

"Ta sẽ cho các ngươi thấy thế nào là tuyệt vọng ! Và chứng minh rằng cái sức mạnh đồng đội, tình bạn ấy nó vô dụng đến mức nào trước sức mạnh tuyệt đối !" Hắn quát, tiếng nói như một tiếng sét đánh xuống giữa không gian tĩnh lặng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro