Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 32

Russian ngồi đó, lặng lẽ nhìn xuống gương mặt đang say ngủ của Russia, cảm giác lặng lẽ của không gian .Trong lòng cô ngập tràn nỗi trăn trở, những câu hỏi và nỗi lo không nguôi về những gì có thể xảy ra trong tương lai. Herrscher of the Stars đã bị phong ấn tạm thời, nhưng Russian biết rất rõ rằng sự tạm bợ này chỉ là một giải pháp ngắn hạn.

"Chị, em không thể để chị bị cuốn vào định mệnh nghiệt ngã ấy, nhưng sức mạnh của Herrscher vượt xa em và chị. Nếu không có cách nào để giải quyết triệt để, có lẽ... không ai trong chúng ta có thể sống yên bình được. " cô thì thầm.

Cô nhắm mắt lại, lặng im trong khoảnh khắc ngắn ngủi để ổn định lại tâm trí. Giờ đây, bên cạnh mối nguy từ Herrscher, Russian còn phải đối mặt với một nguy cơ khác: tên vua đang kiểm soát toàn bộ các sinh mạng và số phận, kẻ đã giăng lưới khắp các vùng đất và đang dần thao túng cả những quy luật tự nhiên để đạt được những mục đích không ai hay biết. Russian thở dài, lòng cô chồng chất những nỗi lo âu. Từ lâu, cô đã thấy rằng tên vua này không chỉ là mối nguy cho chị em cô mà còn là nguy cơ cho toàn bộ nhân loại.

"Chị à, cả chị America,anh VN, Bố USSR , Cô Đại Nam và tất cả mọi người khác nữa... em không thể chỉ ngồi yên mà chờ mọi thứ sụp đổ." cô thì thầm.

Cô từ từ đứng dậy, bế lấy thân hình nhẹ bẫng của Russia. Cô phải đưa chị mình về cái cơ thể trong trò chơi để dòng chảy số phận của Russia tiếp tục chảy. Nhưng cô biết, những kẻ kia chắc chắn sẽ lợi dụng vào điểm này mà lợi dụng để khiến chị mình mất cái rỗng của số phận nên cô sẽ giải thích cho họ hiểu.

"Việc số phận được sắp đặt sẵn của các vị thần làm ra là bất biến, cho dù các bạn kháng tác động của số phận, rỗng số phận, thao túng số phận. Chả phải là vấn đề, Vì sao ư? Đó là bởi vì họ là thứ còn cao cấp hơn cả số phận thông thường nói cách khác họ đứng trên các số phận "THÔNG THƯỜNG" và siêu việt hoàn toàn với chúng, cho dù là rỗng số phận họ cũng có thể tác động số phận lên các bạn."

Sau khi giải thích thì cô biến mất mặc kệ các người tầng trên có nghe hay không , để dòng chảy số phận của Russia có thể tiếp tục chảy. Còn bên North korea và Laos thì họ vẫn đang cố tìm đường đi và tìm kiếm VN và China trong bóng tối. Bỗng từ xa trong chiếc dạ dày xuất hiện một điểm sáng từ xa. Ánh sáng này khiến cả hai không khỏi ngạc nhiên.

"Laos, mày có thấy ánh sáng đó không?" North Korea thì thầm.

"Có chứ, nhưng tớ không chắc đó là gì. Có thể là thứ nguy hiểm nữa đấy." Laos đáp, giọng đầy thận trọng.

Cả hai quyết định tiến gần hơn để xem rõ hơn. Bước đi của họ nhẹ nhàng, cố tránh phát ra bất kỳ tiếng động nào, vì họ không biết trong bóng tối sẽ có gì và không biết đây có phải bẫy hay không nên phải thẩn trọng từ chút một. Càng đến gần, ánh sáng càng rõ ràng hơn, và họ nhận ra rằng nó không phải là ánh sáng tự nhiên. Nó có một sắc xanh dịu dàng, lấp lánh như những ngôi sao trong đêm. Ánh sáng này như đang phát ra từ một viên ngọc hoặc một vật thể chứa năng lượng kỳ lạ, và bao phủ xung quanh nó là những kí tự khó hiểu.

"Đây là gì vậy? Chúng ta có nên chạm vào không?" North Korea thắc mắc, nhìn về phía Laos để xin ý kiến.

Laos ngập ngừng, ánh mắt đăm chiêu.

"Có thể là lối thoát hoặc một manh mối gì đó. Dù sao chúng ta cũng không thể quay lại, và nếu ánh sáng này liên quan đến VN và China, thì đây là cơ hội duy nhất của chúng ta."

Laos hít một hơi sâu để lấy bình tĩnh, rồi khẽ gật đầu với North Korea.

"Được rồi, nhưng hãy cẩn thận. Chúng ta cùng tiến tới và luôn cảnh giác."

Cả hai từ từ tiến lại gần nguồn ánh sáng kỳ lạ đó. Khi đến gần hơn, họ nhận thấy ánh sáng xanh dịu dàng ấy bao trùm một hình cầu nhỏ, lơ lửng và xoay chậm rãi trong không gian. Xung quanh nó là những ký tự kỳ bí, lơ lửng và di chuyển như một thứ ngôn ngữ cổ xưa. Laos và North Korea dừng lại, ánh mắt họ dán chặt vào vật thể huyền bí này.

"Những ký tự này... cảm giác như chúng đang sống, như đang tự chuyển động vậy." Laos thì thầm, đôi mắt anh không rời khỏi chúng.

North Korea khẽ chạm vào không khí xung quanh, ngón tay cậu cảm nhận được sự rung động nhẹ của năng lượng.

"Tớ cũng cảm thấy như thế. Có thể nó đang phát ra một loại năng lượng kỳ lạ nào đó."

Bất ngờ, những ký tự ấy bắt đầu sáng rực lên. Cả hai lập tức lùi lại trong lo lắng nhưng luồn ánh sáng ấy đã nhanh chóng bao trùm lấy họ trong ánh sáng ấy đã nhanh chóng bao trùm lấy họ trong vòng tay của nó. Cả hai cảm thấy như mình đang bị hút vào ý thức họ dần mờ mịt rồi liệm hẳn.

Không rõ bao nhiêu thời gian đã trôi qua, nhưng khi tỉnh lại, North Korea và Laos thấy mình đang nằm trên những chiếc đệm mềm trong một căn lều nhỏ. Không gian tĩnh lặng, ấm áp, và khác hẳn với cái bóng tối ngột ngạt trong chiếc dạ dày quái vật. Cảm giác an toàn kỳ lạ khiến cả hai ngỡ như vừa trải qua một giấc mơ.

North Korea dụi mắt, cố gắng định hình lại mọi thứ xung quanh.

"Laos... chúng ta đang ở đâu đây ?" cậu hỏi, ánh mắt ngơ ngác.

Laos cũng ngồi dậy, cố nhớ lại những gì đã xảy ra trước khi bất tỉnh.

"Tớ cũng không rõ. Nhưng rõ ràng đây không phải là nơi chúng ta đã ở trước đó..." cậu đáp, giọng vẫn còn bàng hoàng.

Cả hai nhìn quanh căn lều, nhận thấy bên cạnh họ là một giỏ trái cây tươi cùng một ít nước uống đặt gọn gàng. Căn lều được trang trí đơn giản nhưng gọn gàng, và từ bên ngoài vọng vào những âm thanh êm dịu của gió và tiếng suối chảy nhẹ nhàng. Rõ ràng họ đã được ai đó cứu giúp. Bất chợt, cửa lều vén lên và một người phụ nữ cỡ tầm tuổi họ bước vào. Thấy họ đã tỉnh, cô nở nụ cười nhẹ nhàng.

North Korea và Laos vẫn còn ngơ ngác, chưa kịp hỏi điều gì thì người phụ nữ đã mỉm cười, ngồi xuống bên cạnh họ, cẩn thận đặt một bát nước ấm xuống trước mặt mỗi người.

"Cuối cùng các cậu cũng tỉnh lại rồi." cô nói, giọng nhẹ nhàng và trầm ấm.

Cả hai nhìn người phụ nữ, ngỡ ngàng trước sự hiện diện của cô. Cô có mái tóc mái tóc trắng cùng đôi mắt xanh mê hồn, cùng với vẻ ngoài hiền lành tạo nên sự cuốn hút kỳ lạ.

"Bạn là ai?" North Korea hỏi, giọng vẫn còn ngập ngừng.

"Tớ là Italy và là người chung lớp A11 với các cậu đó." cô đáp, ánh mắt dịu dàng.

North Korea và Laos nhìn nhau, sự ngạc nhiên hiện rõ trên khuôn mặt cả hai.

"Italy Rose?" North Korea lặp lại, vẫn chưa thể hình dung được cô bạn này trong lớp học của mình.

"Tớ không nhớ đã thấy bạn bao giờ trong lớp cả." Laos nói, vẻ hoài nghi trong giọng nói.

Italy Rose cười nhẹ, không tỏ ra bận tâm trước sự nghi ngờ của hai người.

"Đó là điều bình thường. Tớ thường ngồi ở cuối lớp và ít khi tham gia các hoạt động lớn. Tớ thích hòa mình vào không gian yên tĩnh hơn." Cô giải thích, ánh mắt vẫn sáng ngời khi nhìn họ. Tuy North Korea và Laos vẫn còn nghi ngờ, nhưng sự chân thành trong ánh mắt của Italy Rose khiến họ dần dần tin tưởng. North Korea và Laos vẫn chưa hết ngạc nhiên trước sự xuất hiện của Italy Rose. Họ chần chừ một lúc trước khi North Korea quyết định hỏi thêm.

"Nhưng sao chúng tôi lại ở trong lều này ? Rõ ràng theo chúng tôi nhớ lúc đó vẫn còn trong dạ dày của con quái vật mà sao có thể ở đây được chứ ?"

Italy Rose nở nụ cười nhẹ nhàng, như thể đã chuẩn bị cho câu hỏi này từ trước.

" Các cậu nhớ quả cầu năng lượng đó chứ ?"

North Korea và Laos gật đầu, nhưng nỗi băn khoăn vẫn còn hiện rõ trên khuôn mặt họ.

"Nhớ, nhưng sau khi chạm vào nó, chúng tôi chỉ nhớ có ánh sáng rồi... rồi sau đó là bóng tối." North Korea nói.

Italy Rose hít một hơi sâu, như thể chuẩn bị chia sẻ một điều gì đó quan trọng.

"Đó là quả cầu ánh sáng mà tôi đã để lại cho những người thoát được có thể tìm tới đó đấy."

Câu nói của Italy Rose khiến North Korea và Laos bất ngờ. Họ nhìn nhau, cảm giác như một mảnh ghép quan trọng vừa được lắp vào bức tranh hỗn loạn trong đầu họ.

"Bạn để lại quả cầu ánh sáng ? Tại sao bạn lại làm điều đó? Và làm thế nào mà bạn biết chúng tôi sẽ tìm thấy nó ?" Laos hỏi, giọng ngờ vực.

Italy Rose mỉm cười, ánh mắt ấm áp như ánh mặt trời buổi sớm.

"Tôi biết rằng sẽ có những người như các cậu, mắc kẹt trong đó và vô vọng tìm kiếm cách để thoát khỏi dạ dày nên trước khi rời khỏi cùng vói số lượng thí sinh mà chúng tớ đã cứu thì tớ đã đặt các quả cầu ở những điểm mà xác định các bạn có thể đi qua đẻ cứu được nhiều thí sinh hơn nữa."

Trong lúc cả ba người đang nói chuyện, từ bên ngoài lều, VN và China bỗng bước vào, trên khuôn mặt lộ rõ sự nhẹ nhõm khi thấy North Korea và Laos đã tỉnh lại.

"Cuối cùng thì hai tụi mày cũng tỉnh rồi! Bọn tao lo lắng cho cả hai suốt !" China nói, ánh mắt sáng lên vẻ vui mừng.

VN cũng mỉm cười, ánh nhìn ân cần.

"Laos, North Korea, hai cậu có biết là mình đã hôn mê bao lâu không ?"

North Korea và Laos nhìn VN và China, khuôn mặt ngơ ngác khi nghe câu hỏi của VN. Họ quay sang nhìn nhau, rồi North Korea chậm rãi hỏi lại:

"Chúng tớ... hôn mê bao lâu rồi ?"

China bước đến, ngồi xuống cạnh họ, giọng vẫn pha chút lo lắng nhưng cũng nhẹ nhõm hơn trước.

"Tụi mày hôm mê được bốn ngày rồi đấy !"

North Korea và Laos tròn mắt nhìn VN và China, không thể tin nổi vào tai mình. Bốn ngày đã trôi qua kể từ khi họ bị hút vào thứ ánh sáng đó, và giờ đây họ đã ở một nơi hoàn toàn khác. Tất cả như thể chỉ mới xảy ra vài phút trước, nhưng thời gian lại trôi nhanh đến khó tin.

"Bốn ngày sao ?" Laos thốt lên, giọng lạc đi vì bất ngờ.

"Đúng vậy." VN xác nhận, gương mặt hiện lên vẻ nghiêm túc.

North Korea vẫn chưa hết bàng hoàng, nhưng ngay lập tức cậu hỏi, giọng lẫn chút lo âu:

"Vậy bọn mình đang ở tầng nào rồi ?"


North Korea và Laos chưa kịp định hình lại mọi chuyện thì một giọng nói quen thuộc vang lên từ phía cửa lều phát ra.

"Các cậu đang ở tầng 3.5, tầng để nghỉ ngơi trước khi vào tầng bốn để đánh trùm và tiến đến tầng năm đấy."

North Korea và Laos vẫn còn ngỡ ngàng, ánh mắt hướng về phía sau nơi giọng nói vừa vang lên. Một người bạn quen thuộc đứng đó, với dáng vẻ khỏe mạnh và khuôn mặt tươi cười—Cuba. Cậu mặc bộ trang phục thường ngày, trông không hề có dấu hiệu gì của việc từng bị biến thành thây ma.

Cuba mỉm cười, tiến lại gần hơn.

"Chào, hai cậu thấy bất ngờ chưa ?"

North Korea và Laos sững sờ, trong mắt hiện lên sự kinh ngạc nhưng cũng ngập tràn niềm vui. Họ không thể tin được rằng Cuba đã trở lại bình thường sau những gì cậu ấy đã trải qua.

"Cuba ! Làm sao cậu... cậu thật sự là Cuba à ?" North Korea lắp bắp, vừa vui mừng vừa bối rối.

Cuba bật cười lớn, vỗ vai North Korea một cái mạnh đầy thân thiết.

"Là tớ đây, Cuba thật sự mà các cậu biết! Không còn là thây ma nữa. Tớ khỏe mạnh, nguyên vẹn và sẵn sàng chiến đấu cùng mọi người!" cậu nói, ánh mắt sáng rực.

Laos và North Korea nhìn nhau, cả hai đều vẫn chưa hết bàng hoàng nhưng niềm vui thì hiện rõ. Việc Cuba trở lại bình thường là điều mà họ đã ao ước từ lâu nhưng không dám nghĩ tới trong những hoàn cảnh khắc nghiệt như vậy.

"Thật khó tin... Cậu quay lại như chưa từng có chuyện gì xảy ra." Laos nói, ánh mắt ngỡ ngàng nhưng chứa đầy niềm vui.

Cuba gật đầu, ánh mắt chứa đựng sự biết ơn sâu sắc.

"Tất cả là nhờ mọi người đã hợp sức đưa tớ trở lại. VN, China, Italy... họ đã cùng nhau hợp sức để đánh tan mấy con thây ma bảo vệ cùng với lượng buff của tớ đã tăng cường cho chúng để có thể bắt trói và vô hiệu hóa tớ để có thể đưa tớ đến đây để chữa khỏi và đưa tớ về bình thường."

Cuba nhìn từng người trong nhóm, ánh mắt chứa đầy sự biết ơn và vui không gì tả nổi. North Korea và Laos không thể kiềm chế được niềm vui, họ cùng nhau ôm chầm lấy Cuba, cảm giác như một phần của đội ngũ đã trở lại, và họ sẽ không bao giờ để cậu bị gì thêm một lần nào nữa.

Sau cái ôm chặt mừng vui, North Korea và Laos nhìn Cuba với ánh mắt đầy tin tưởng và quyết tâm. Họ không chỉ vui mừng vì cậu đã trở lại bình thường mà còn vì điều này mang lại hy vọng cho toàn đội.

"Cuba, bây giờ đội chúng ta đã có cậu trở lại, điều này không thể nào tuyệt vời hơn nữa!" North Korea nói, giọng đầy phấn khích.

Cuba nở một nụ cười mãn nguyện. VN mỉm cười khi thấy cả nhóm đang vui vẻ sau khi Cuba quay trở lại, và chờ cho khoảnh khắc xúc động lắng xuống một chút trước khi nghiêm túc nói với tất cả:

"Nhân tiện, mình có một thông báo quan trọng nữa cho mọi người." VN nhìn quanh, dừng lại đôi chút trước khi nói tiếp

North Korea, Laos, và Cuba nghe thấy VN nhắc đến "một thông báo quan trọng" thì cả ba cùng quay sang, đôi mắt đầy thắc mắc và hồi hộp. Sự trở lại của Cuba đã là một tin mừng to lớn, nhưng rõ ràng VN vẫn còn điều gì đó muốn nói.

VN dừng lại một chút, ánh mắt điềm tĩnh nhìn từng người trong nhóm, rồi tiếp tục với giọng nghiêm túc:

"Sau khi bàn bạc kỹ lưỡng với China, chúng mình đã quyết định rằng đội của chúng ta sẽ có thêm một thành viên. Đó là Italy Rose."

Tất cả đều nhìn về phía Italy, người đang ngồi yên lặng từ khi vn và china bước vào .

Italy Rose khẽ cúi đầu khi nhận thấy sự chú ý của cả nhóm đổ dồn về phía mình. Lòng ngực cô chợt đập rộn ràng hơn thường lệ, một cảm giác bối rối và lo lắng xen lẫn. Là người vốn kín đáo và hướng nội, Italy không quen với việc trở thành trung tâm của sự chú ý, nhất là trong những tình huống quan trọng như thế này.

Cô lặng lẽ nhìn về phía VN và China, những người đã tiếp xúc và làm cô cảm thấy tin tưởng trong quãng thời gian họ đồng hành. VN, với ánh mắt bình tĩnh và nụ cười nhẹ, gật đầu ra hiệu động viên. Italy cảm nhận được sự tin tưởng chân thành từ VN và China, lòng cô dần dần bình ổn trở lại.

Italy hít một hơi sâu, lấy hết can đảm để đối diện với cảm xúc đang bủa vây. Trong đầu cô chợt thoáng qua ký ức cuộc trò chuyện ngắn với VN vài ngày trước. Khi ấy, VN đã nói những lời đầy khích lệ, rằng nhóm của họ sẽ cần một người kiên nhẫn và tỉ mỉ như cô, rằng những phẩm chất của Italy sẽ là một điểm tựa quan trọng cho nhóm trong hành trình đầy thử thách phía trước. Sự tin tưởng ấy đã tạo cho cô một động lực to lớn.

Cô khẽ nở một nụ cười dịu dàng, ánh mắt hướng về nhóm bạn, dần mở lòng:

"Cảm ơn mọi người đã tin tưởng..." Cô lên tiếng, giọng nhẹ nhàng nhưng chứa đựng sự kiên quyết.

"Mình biết có thể chưa quen thuộc với các cậu như những người khác, nhưng mình sẽ cố gắng hết sức để hỗ trợ và không làm mọi người thất vọng."

Khi Italy vừa dứt lời, không khí trong lều vẫn ngập tràn sự chờ đợi và kỳ vọng. North Korea, Laos, và Cuba đều mỉm cười, thể hiện sự ủng hộ dành cho Italy. Họ tin rằng sự có mặt của cô sẽ mang lại một nguồn sức mạnh mới cho đội.

Nhưng rồi, bỗng dưng một tiếng động vang lên bên ngoài lều, khiến cả nhóm quay ngoắt lại. Cánh cửa lều vén lên, và một người phụ nữ với dáng vẻ lạnh lùng, quyết đoán bước vào. Đó là Akai, Bầu không khí trong lều ấm áp và tràn ngập niềm vui. Italy Rose cảm nhận được sự ủng hộ từ mọi người và lòng cô dần bình yên lại. Nhưng rồi, không khí ấy bỗng bị phá vỡ khi một giọng nói lạnh lùng vang lên từ bên ngoài lều.

"VN, ra ngoài một chút, tôi cần nói chuyện với cậu."

Cả nhóm quay lại, nhìn về phía cửa lều. Akai, một sĩ quan cấp cao với phong thái kiên định và sắc lạnh, đang đứng đó. Cô ta có vẻ nghiêm túc, khác hẳn với không khí vui vẻ bên trong. VN nhận ra Akai ngay lập tức, và sự xuất hiện của cô ta khiến cậu lập tức sợ hãi mà không hiểu lí do. Cô ta lạnh lùng vang lên ánh mắt sắc lạnh nhìn về phía VN:

"VN , tôi cần nói chuyện với cậu !"


VN cảm nhận rõ sự thay đổi trong không khí khi Akai xuất hiện. Cái nhìn sắc bén và sự nghiêm túc trong giọng nói của Akai khiến cậu không thể không căng thẳng. Dù không hiểu rõ lý do, VN vẫn nhẹ nhàng gật đầu với nhóm, ra hiệu rằng mọi người cứ tiếp tục câu chuyện mà không cần lo lắng.

Bước theo Akai ra ngoài, VN thấy cô đã tiến đến một gốc cây lớn cách xa lều, một nơi yên tĩnh và kín đáo. Akai dựa người vào thân cây, hai tay khoanh lại, ánh mắt nhìn xa xăm một lúc rồi chậm rãi hướng về phía VN. VN đứng đối diện cô, cố giữ sự bình tĩnh dù trái tim có chút hồi hộp.

Akai nhìn cậu một lúc lâu, đôi mắt sắc bén như muốn đọc thấu mọi suy nghĩ của VN. Cuối cùng, cô lên tiếng đồng thời quăng lấy sợi dây chuyền về phía cậu:

"Cầm lấy ! Bảo quản nó cho tốt vào !"

VN giơ tay bắt lấy sợi dây chuyền trong tích tắc, vẫn còn ngạc nhiên khi Akai đưa nó cho cậu một cách dứt khoát như vậy. Ánh sáng buổi sáng xuyên qua các tán cây, chiếu lên viên đá trong mặt dây chuyền, khiến nó lấp lánh và sáng rực rỡ. Viên đá trông bình thường, nhưng khi VN nhìn kỹ hơn, cậu nhận ra những đường vân nhỏ, tinh xảo bên trong, như thể chúng chứa đựng một sức mạnh kỳ lạ.

VN ngước lên nhìn Akai, vẻ băn khoăn hiện rõ trong ánh mắt. Cậu không hiểu vì sao Akai đột nhiên đưa cho cậu món đồ này và tại sao nó lại mang đến cảm giác kỳ lạ như vậy.

"Akai, đây là gì ?" VN hỏi, giọng thấp nhưng đầy thắc mắc.

Akai đứng dựa người vào thân cây, khuôn mặt vẫn giữ vẻ lạnh lùng, nhưng đôi mắt cô thoáng hiện lên chút sắc thái trầm lắng. Cô chậm rãi giải thích, giọng nói nghiêm túc hơn thường ngày.

"Đây là sợi dây chuyền mà Russia nhờ tôi đưa cho cậu khi cô ta chưa phẫu thuật đấy và cô ta mong ta có thể đưa nó cho cậu thay cho ta."

Nghe lời giải thích của Akai, VN cảm thấy vừa bối rối vừa lo lắng vừa bất ngờ.

"Russia, nhờ cô đưa cho tôi ư ? Nhưng mà tại sao chứ ? Và chị ấy làm từ khi nào chứ ?"

Akai nhìn VN, đôi mắt sắc lạnh thoáng chùng xuống, ánh nhìn đăm chiêu như đang hồi tưởng lại. Cô nhún vai, tỏ vẻ bất đắc dĩ.

"Ta cũng chẳng biết nữa, coi bộ chắc cũng khá lâu trước khi chuyện đó xảy ra." cô đáp, giọng bình thản.

VN siết chặt sợi dây chuyền trong tay, cố gắng suy ngẫm về ý nghĩa của nó. Những đường vân tinh xảo và ánh sáng mờ ảo từ viên đá dường như khiến cậu có cảm giác gần gũi với Russia, như thể cô vẫn còn đây, ẩn giấu một thông điệp nào đó bên trong. Cậu với ánh mắt đăm chiêu nhìn cợi dây chuyền do chính tay Russia làm ra mà nói:

"Akai, chị ấy có nói gì thêm không ?"

Akai lắc đầu, khuôn mặt cô vẫn giữ vẻ lạnh lùng:

"Không, cô ấy chỉ nhờ tôi chuyển nó cho cậu mà không giải thích thêm gì cả."

VN cảm thấy một cảm giác kỳ lạ len lỏi trong lòng khi nghe Akai nói. Cậu biết rõ Russia sẽ không làm một điều nào vô ích hay cho vui nhưng việc Akai nhấn mạnh rằng không có thêm lời giải thích nào càng khiến cậu cảm thấy vô cùng kì lạ.

"Tại sao lại không giải thích ? Chị ấy không bao giờ làm điều gì vô nghĩa." VN tự nhủ, cảm giác như có một điều gì đó ẩn sâu bên trong sợi dây chuyền.

Giữa sự im lặng, Akai dường như nhận thấy tâm trạng của VN. Cô hít một hơi thật sâu, ánh mắt trở nên nghiêm túc hơn.

"VN, có một điều tôi muốn nói với cậu." Giọng cô trở nên chậm rãi, như thể những từ ngữ này rất quan trọng.

VN nhìn vào mắt Akai, trong lòng bắt đầu lo lắng.

"Chuyện gì vậy ?"

"Cậu cần phải cẩn thận với mối quan hệ của mình với Italy." Akai nói, tông giọng lạnh lùng.

VN nghe mà nhíu mày, không giấu được sự ngạc nhiên.

"Tại sao vậy ?"

Akai hơi nghiêng đầu, đôi mắt cô thoáng chút sắc thái trầm ngâm, như đang chọn lựa từ ngữ cẩn thận trước khi nói.

"Cậu có thể không nhận ra, nhưng nếu cậu trở nên quá thân thiết hay gần gũi với Italy, điều đó có thể khiến Russia cảm thấy... buồn." cô bắt đầu, giọng khẽ và đều đặn.

Nghe đến đó, VN thở phào nhẹ nhõm, đôi vai cậu thư giãn hẳn ra.

"Ôi trời, tưởng chuyện gì to tát lắm, Cái đó thì cô không cần phải lo, Russia sẽ không buồn về vấn đề đó đâu." cậu nói, nở một nụ cười nhẹ.

Akai nhướn mày, vẻ mặt vẫn nghiêm túc và điềm đạm.

"Cậu nghĩ vậy sao ?"

VN gật đầu chắc nịch.

"Phải, chị ấy là người bạn thân nhất của tôi từ bé. Chị ấy hiểu rõ tôi hơn ai hết, và chúng tôi đều biết ranh giới của mình. Nếu có điều gì khiến chị ấy không hài lòng, chị ấy sẽ nói thẳng với tôi chứ không giữ trong lòng đâu."

Akai nghe VN nói xong thì hơi nghiêng đầu, đôi mắt sắc sảo lộ rõ vẻ nghiêm nghị nhưng cũng pha chút trầm ngâm. Cô khẽ nhếch môi, như muốn nói điều gì nhưng lại chần chừ.

"VN, có những điều mà cậu không hoàn toàn hiểu hết, có lẽ cậu nghĩ rằng cậu biết rõ Russia hơn bất cứ ai khác... nhưng có những thứ mà cậu không thể thấy rõ được."

VN nhíu mày, vẻ khó hiểu.

"Ý cô là gì ?"

Akai im lặng nhìn VN một lúc, vẻ mặt như đang cân nhắc lời nói. Cuối cùng, cô cất tiếng, giọng điệu trầm và chậm rãi, có chút gì đó như thách thức và ẩn ý.

"Tôi nghĩ cậu nên tự cảm nhận và khám phá điều đó đi. Bây giờ có nói ra, cậu cũng sẽ không tin và Có những thứ mà mình không thể thấy rõ được." cô nói, khóe môi thoáng nhếch lên một chút, như thể giữ lại một bí mật mà chỉ mình cô hiểu rõ.

VN nghe vậy thì hơi khó chịu. Lời nói của Akai gợi lên một điều gì đó mơ hồ, khiến cậu muốn tìm hiểu sâu hơn, nhưng lại không biết nên bắt đầu từ đâu. Cậu định hỏi thêm, nhưng Akai đã khoanh tay lại và nhìn cậu đầy nghiêm túc.

"Thôi nào, cũng đã muộn rồi, các cô cậu nên chuẩn bị lên đường. Đừng lãng phí quá nhiều thời gian nữa."

Vừa dứt lời thì Akai lập tức dịch chuyển đi bỏ lại cậu ở đó một mình. VN chỉ biết đứng nhìn Akai biến mất, trong lòng cảm thấy lẫn lộn. Cậu nắm chặt sợi dây chuyền trong tay, cảm giác lạnh lẽo từ viên đá dường như hòa vào dòng suy nghĩ đang rối bời. Những lời ẩn ý của Akai vẫn vang vọng trong đầu cậu.

"Có những thứ mà mình không thể thấy rõ được?" VN tự hỏi, đôi mắt nhìn vào khoảng không mà Akai vừa biến mất. Phải chăng còn điều gì đó cậu không nhận ra trong mối quan hệ của mình với Russia ?

Sau một lúc đứng im, cậu quay trở lại lều thì thấy mọi người vẫn đang trò chuyện, chào đón thành viên mới của nhóm vô cùng rôm rã . Cuba đang kể một câu chuyện thú vị, khiến cả nhóm bật cười, không ai để ý rằng VN có vẻ trầm ngâm. Nhưng Italy, với bản tính nhạy cảm, lập tức nhận ra sự khác lạ từ cậu. Đôi mắt xanh của cô ánh lên sự quan tâm khi thấy VN bước vào.

"VN, cậu ổn chứ ?" Italy hỏi nhẹ nhàng, nhìn cậu với vẻ lo lắng.

VN nở một nụ cười nhẹ để trấn an cô, nhưng ánh mắt của cậu vẫn lộ chút vẻ mơ hồ.

"Ừ, không có gì đâu, chỉ là suy nghĩ vẩn vơ thôi."

China, đang ngồi bên cạnh Cuba, lập tức nhận ra sự ngập ngừng trong giọng nói của VN.

"Cô ta nói gì mà làm mày mơ hồ vậy ? Nói tụi tao nghe để biết mà có gì giúp được ày gì thì giúp."

VN ngập ngừng một lúc, nhìn qua các bạn mình. Họ đều nhìn cậu với ánh mắt chờ đợi, vẻ quan tâm hiển hiện rõ ràng, nhưng VN không biết phải diễn tả thế nào về cuộc đối thoại vừa rồi với Akai. Cậu chỉ cười nhẹ và lắc đầu.

"Thật ra cũng không có gì đâu, chỉ là... Akai bảo mình cẩn thận hơn với một số mối quan hệ," cậu đáp lấp lửng, cố tránh nói chi tiết.

Laos nhướn mày, rõ ràng không hài lòng với câu trả lời mơ hồ đó.

"Sao cứ úp úp mở mở thế ? Mày với bà ấy có chuyện gì à ?"

VN chỉ cười trừ, gạt câu hỏi của Laos.

Italy, ngồi bên cạnh, vẫn nhìn VN đầy quan tâm. Cô nhẹ nhàng đặt tay lên vai cậu, nụ cười dịu dàng nhưng ẩn chứa sự nhạy bén của người tinh ý.

"Akai có vẻ nghiêm túc nhỉ ? Đôi khi, những điều cô ấy nói có vẻ khó hiểu, nhưng chắc chắn là có ý nghĩa riêng của nó."

VN nhìn mọi người xung quanh, cảm nhận rõ sự ấm áp của những ánh mắt quan tâm. Nhưng lời của Akai vẫn cứ lởn vởn trong tâm trí cậu, như một vết xước không cách nào xóa bỏ được. Cậu cúi đầu, suy nghĩ về sợi dây chuyền trong tay, chợt cảm thấy một sự mâu thuẫn mơ hồ giữa cảm xúc của mình và lời cảnh báo của Akai.

Italy khẽ bóp nhẹ vai VN, ánh mắt đầy quan tâm:

"Nếu có gì khiến cậu khó xử, chúng tôi đều ở đây để giúp đỡ cậu mà, VN. Cậu không cần phải lo nghĩ một mình đâu."

VN nhìn vào đôi mắt xanh dịu dàng của Italy, cảm nhận rõ sự chân thành từ cô. Cậu gật đầu, đáp lại bằng một nụ cười nhẹ:

"Cảm ơn cậu, Italy. Chỉ là những điều Akai nói khiến mình có chút băn khoăn thôi."

Cuba, đang kể chuyện, nghe thấy thì cắt ngang, vẻ mặt trêu chọc:

"Cậu mà băn khoăn vì một cô gái thì quả là chuyện hiếm có. Akai chắc là ghê gớm lắm mới khiến cậu phải suy nghĩ dữ vậy!"

China gật gù, không bỏ lỡ cơ hội trêu chọc thêm:

"Đúng rồi đó! Không lẽ ả ta bảo mày đừng có thân với ai trong nhóm à?" China cười khúc khích, tay chống cằm nhìn VN đầy tò mò.

VN khẽ lắc đầu, nhưng khóe miệng vẫn nở nụ cười nhẹ. Cậu muốn đáp lại bằng một câu đùa để xua tan không khí căng thẳng, nhưng ánh mắt Italy vẫn không rời cậu, như thể cô đã thấy rõ sự mâu thuẫn trong lòng cậu. Italy khẽ chớp mắt, hỏi nhỏ:

"Akai bảo cậu đừng gần gũi với ai trong nhóm sao, VN ?"

VN khẽ cười nhẹ, trấn an cả nhóm:

"Akai chỉ bảo mình cẩn thận với... một số mối quan hệ thôi," cậu cố nói lấp lửng, nhưng ánh mắt lại liếc nhìn Italy một chút, rồi nhanh chóng quay đi.

VN thoáng im lặng một lúc, ánh mắt vẫn đăm đăm vào sợi dây chuyền trong tay, suy nghĩ về những điều Akai đã nói. Cảm giác như có một điều gì đó đang dần hé lộ, nhưng lại bị che khuất bởi màn sương mờ ảo. Cậu không thể xác định rõ nó là gì, nhưng lời Akai vẫn văng vẳng trong đầu, như một lời cảnh báo nhẹ nhàng nhưng sâu sắc. Italy, người duy nhất trong nhóm có vẻ nhạy cảm với sự thay đổi của VN, vẫn không rời mắt khỏi cậu. Cô khẽ nghiêng đầu, ánh mắt tràn đầy lo lắng.

"VN, nếu cậu cần chia sẻ thêm điều gì... Mình luôn sẵn sàng lắng nghe."

VN nhìn vào đôi mắt dịu dàng của Italy, một cảm giác ấm áp lan tỏa trong lòng. Cậu khẽ cười, nhắc mình đừng suy nghĩ quá nhiều.

"Cảm ơn, Italy. Mình ổn mà, chỉ là... một chút băn khoăn thôi."

North Korea chen vào, giọng nói nửa đùa nửa thật, như để xua tan sự căng thẳng:

"Ôi, đừng nghiêm trọng quá vậy chứ, VN ! Để ý đến bọn này một chút đi, không lại làm cả đám thấy lạc lõng đấy."

China bật cười, chêm vào:

"Phải rồi! Nhìn mặt mày như người mất hồn ấy, VN. Có gì tụi tao lo chung với mày mà, đừng để mỗi mình mày phải đeo gánh nặng."

Cuba nở nụ cười tinh nghịch, đưa tay đấm nhẹ vào vai VN, như thể đang cổ vũ cậu:

"Chúng ta là một nhóm cơ mà, chuyện gì cũng phải cùng nhau đối mặt chứ!"

Sự vui vẻ và đùa giỡn của nhóm giúp VN tạm gác lại những suy tư mơ hồ. Cậu hít một hơi sâu, như để xua tan đi cảm giác khó chịu còn vương lại sau cuộc nói chuyện với Akai. Dù trong lòng vẫn còn nhiều điều chưa rõ, VN cảm thấy an tâm khi có bạn bè ở bên cạnh. Họ đã cùng nhau trải qua bao khó khăn, và cậu tin rằng dù là gì, nhóm của mình cũng sẽ cùng nhau vượt qua.

Italy nhìn VN mỉm cười, khẽ gật đầu.

"Dù là điều gì, VN, hiện chúng ta là một đội nên cậu không bao giờ đơn độc. Chúng ta sẽ cùng cậu đi đến cùng dù là bất cứ chuyện gì."

VN mỉm cười đáp lại, trong lòng tràn đầy cảm xúc biết ơn. Những người bạn xung quanh giúp cậu tạm quên đi nỗi băn khoăn đang giằng xé trong lòng. Cậu khẽ siết chặt sợi dây chuyền trong tay, tự nhủ rằng sẽ khám phá ra ý nghĩa thực sự của nó - dù có phải đối mặt với bất cứ điều gì đang chờ đợi phía trước.

VN nhìn các bạn mình, lòng chợt nhẹ nhõm nhờ sự ấm áp từ họ. Dù những lời của Akai vẫn còn đọng lại trong tâm trí, cậu quyết định tạm gác lại mọi băn khoăn để tập trung vào nhiệm vụ sắp tới.Bỗng VN nhớ ra lời nhắc của Akai nên quay sang Italy:

"Italy, mình nhớ ra rằng Akai có nói một điều quan trọng." VN bắt đầu, giọng điệu nghiêm túc.

Italy nâng mày, vẻ mặt đầy quan tâm.

"Điều gì vậy ?"

"Akai nhắc nhở rằng chúng ta cần phải chuẩn bị cho ngày mai, khi chúng ta sẽ xuất phát lên tầng 4. Mình nghĩ chúng ta nên thông báo cho mọi người trong đoàn," VN nói, ánh mắt cậu hướng về phía các thành viên trong nhóm.

Italy gật đầu, lập tức hiểu ý. Cô đứng dậy, nhẹ nhàng vỗ nhẹ vào vai VN một cái trước khi tạo ra các cái loa và cho chúng đến từng căn lều thông báo cho các thí sinh.

Trong khi đó, VN đứng ở một bên, lòng cảm thấy bối rối vì những lời của Akai vẫn quẩn quanh trong tâm trí. Cậu không thể ngừng suy nghĩ về ý nghĩa sâu xa mà cô đã gợi ý. Thậm chí, cậu còn tự hỏi có phải mình đã bỏ lỡ điều gì quan trọng trong mối quan hệ với Russia không.

"Cậu biết không ?" Cuba, đứng gần VN, cắt đứt dòng suy nghĩ của cậu.

"Hôm nay chắc chắn là một ngày thú vị. Lần đầu tiên chúng ta sẽ lên tầng 4, không biết sẽ có gì đang chờ đợi chúng ta ở đó nhỉ ?" Cuba cười nói, như muốn kéo VN ra khỏi những băn khoăn mờ mịt.

"Ừ, mình cũng khá hào hứng khi sắp được lên tầng 4." VN đáp, cố gắng tạo ra một sự phấn khích trong giọng nói của mình. Cậu không muốn bạn bè thấy cậu đang lo lắng.

"Nhưng mà, tầng 4 có vẻ hơi bí ẩn đấy." North Korea xen vào, đôi mắt sắc bén của anh chàng nhìn chăm chăm vào VN.

"Cậu có nghe những lời đồn về nó không ? Nghe đâu ở đó có những thử thách không hề đơn giản."

VN gật đầu, sự hồi hộp dâng lên trong lòng.

"Mình biết, nhưng chúng ta đã cùng nhau vượt qua nhiều thử thách trước kia rồi, đúng không?"

"Chính xác! Chúng ta là một đội mà ! Dù là gì đi chăng nữa, bọn mình sẽ cùng nhau đối mặt!" Laos cười lớn

Italy quay lại, ánh mắt đầy quyết tâm.

"Đúng vậy, tất cả chúng ta đều có sức mạnh riêng của mình. Dù có chuyện gì xảy ra, đừng quên rằng chúng ta là một nhóm, và sẽ không ai bị bỏ lại phía sau."

Cảm xúc ấm áp lan tỏa trong lòng VN khi nhìn thấy sự đoàn kết từ bạn bè. Cậu cảm thấy những băn khoăn từ cuộc nói chuyện với Akai dần lùi lại phía sau, nhường chỗ cho sự tự tin và hy vọng.

"Thật tốt khi có các cậu bên cạnh, dù có chuyện gì xảy ra, mình tin rằng chúng ta sẽ vượt qua." VN nói, nở một nụ cười chân thành.

Thời gian trôi qua nhanh chóng, mọi người trong nhóm đang chuẩn bị cho cuộc hành trình ngày mai. Cuba và North Korea giúp nhau thu dọn đồ đạc, trong khi Italy và Laos kiểm tra lại những vật dụng cần thiết. VN cũng tham gia vào công việc chuẩn bị, nhưng vẫn cảm thấy tâm trí mình vẫn quay cuồng với những suy nghĩ về mối quan hệ giữa mình, Akai và Russia.

Một chút lo lắng lóe lên trong lòng cậu, nhưng VN quyết định không để nó chiếm lĩnh tâm trí mình. Cậu sẽ tập trung vào nhóm và nhiệm vụ sắp tới. Cảm giác của cậu với Russia đã được định hình từ lâu, và cậu sẽ không để bất kỳ ai làm rối loạn nó.

"Khi chúng ta đến tầng 4, mình muốn chúng ta cùng nhau khám phá, và tìm ra điều gì đang chờ đợi," VN nói, dứt khoát trong giọng nói.

Italy và các thành viên trong hóm đồng thanh gật đầu. Họ đều biết rằng bất kỳ thử thách nào cũng sẽ là một cuộc phiêu lưu đáng nhớ, miễn là họ có nhau bên cạnh.

Trong khi VN đang sắp xếp lại những món đồ của mình, cậu lại nhớ đến lời Akai. Lời nhắc nhở về việc cẩn thận với một số mối quan hệ khiến cậu không khỏi băn khoăn.

"Phải chăng mình cần phải xem xét lại mối quan hệ với Italy ?" VN tự hỏi, nhưng cậu ngay lập tức gạt bỏ ý nghĩ đó.

Trong không gian tươi vui và ấm áp của nhóm, VN cảm thấy lòng mình dần dần bình yên trở lại. Cậu hy vọng rằng mọi chuyện sẽ ổn thỏa và những điều Akai đã nói chỉ là một lời cảnh báo cho sự cẩn trọng chứ không phải là điều gì quá nghiêm trọng.

Khi đêm xuống, ánh lửa trại sáng rực trong màn đêm, VN cùng bạn bè ngồi quây quần bên nhau, chia sẻ những câu chuyện và tiếng cười rồi sau đó thấy trời đã khuya nên họ nhanh chóng dập tức lửa trại rồi cùng nhau vào lều đi ngủ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro