Chap 30
Còn bên phía VN , cậu mở mắt ra, cảm giác mát lạnh của nước bao quanh cơ thể khiến cậu giật mình. Ánh sáng yếu ớt xuyên qua làn nước đặc quánh, mờ đục, khiến cậu không thể nhìn rõ xung quanh. Cảm giác ẩm ướt và sự thiếu vắng trọng lực lạ thường làm cậu nhanh chóng nhận ra mình đang ở một nơi hoàn toàn khác.
Cậu thở gấp, cơ thể phản ứng một cách hoảng loạn khi cậu cố di chuyển. Nhưng rồi, khi tầm nhìn dần ổn định, VN bàng hoàng nhận ra rằng mình đang nằm trong... dạ dày của một sinh vật khổng lồ. Nước xung quanh không phải là nước sạch, mà là dịch tiêu hóa nhầy nhụa, từ từ bào mòn quần áo của cậu.
"Cái quái ... !" VN thốt lên, cảm giác hoảng hốt dâng tràn khi cậu lục tìm túi áo để kiếm con dao mà cậu mang theo. Tuy nhiên, khi mò xuống, cậu cảm thấy làn da trần trụi của mình—quần áo đã gần như bị phân hủy hết, chỉ còn lại vài mảnh lưa thưa bám vào da.
"Không... không thể nào !" VN lẩm bẩm, cậu cố gắng giữ bình tĩnh nhưng nỗi sợ hãi cứ lấn át tâm trí. Dịch tiêu hóa tiếp tục ăn mòn cơ thể cậu, khiến làn da của cậu bắt đầu cảm nhận những cơn đau rát khó chịu.
VN biết mình phải làm gì đó ngay lập tức, nếu không, cậu sẽ bị tiêu hóa sống:
"Bình tĩnh... bình tĩnh nào, phải có cách !" VN thầm nói với bản thân, cố gắng giữ đầu óc tỉnh táo. Cậu nhìn quanh, tay sờ soạng xung quanh để tìm một thứ gì đó hữu ích trong môi trường khắc nghiệt này. Tuy nhiên, dịch nhầy quá dày, và cậu không có nhiều thời gian.
Cậu nhớ lại từng bài học sinh tồn mà cậu từng được huấn luyện bởi mẹ của mình nhưng tình huống này thì vượt xa những gì cậu từng tưởng tượng. VN cố gắng nhớ lại những bài học sinh tồn mà mẹ đã dạy, dù tình huống hiện tại hoàn toàn khác xa.
"Phải tìm cách thoát khỏi đây !" cậu tự nhủ. Nhưng nước dịch quanh cậu tiếp tục bào mòn cơ thể, khiến từng đụng chạm lên da đau rát như hàng ngàn kim chích.
"Không được hoảng loạn phải bình tĩnh VN !" VN lẩm bẩm, cố gắng giữ tâm trí tỉnh táo. Cậu đưa tay lên, cảm nhận các bức tường bên trong sinh vật. Da của nó trơn nhẵn và nhầy nhụa, không có chỗ nào để bám vào.
"Mình cần phải đục thủng nó !"
Đúng lúc đó, VN nhớ lại một trong những bài học quan trọng nhất:
"Khi không có vũ khí, thì bản thân chính là vũ khí sắc bén nhất !"
Cậu tập trung năng lượng còn lại, triệu hồi sức mạnh từ bên trong mình. Với một tiếng hét, cậu tung ra một cú đấm mạnh mẽ vào thành dạ dày của sinh vật , chiếc thành dạ dày lập tức bị xé toạc trước cú đấm của cậu và tạo ra một cái lỗ bự khiến các dịch tiêu hóa và axit thoát ra theo cái loxox mà cậu vừa tạo .
Cậu cũng nhanh chóng lợi dụng lỗ hổng vừa tạo ra, vội vàng thoát ra khỏi dạ dày sinh vật trước khi bị bao trùm bởi dịch tiêu hóa đang tràn ra xung quanh. VN cố gắng bám vào bề mặt nhầy nhụa, đẩy mạnh để thoát ra ngoài. Cậu dùng hết sức lực còn lại, cảm nhận từng cơ bắp đau nhói khi cậu chui qua cái lỗ và rơi xuống một bề mặt đầy nhớp nháp.
Cậu thở hổn hển, cảm giác được không khí tự do bao quanh cơ thể mình. Tuy nhiên, tình trạng của cậu không mấy khả quan—quần áo đã bị phân hủy gần hết, da cậu rát đỏ và đau nhức. Dù vậy, VN biết rằng thời gian không đứng về phía cậu. Cậu đứng dậy và nhìn quanh, cảm thấy sứng sốt, choáng váng trước khung cảnh ghê rợn xung quanh. Mỗi chiếc dạ dày lớn treo lơ lửng trong không gian, kết nối với nhau bằng những ống dẫn nhầy nhụa. Các túi chứa đầy người hoặc đất đá bị nuốt vào, cảnh tượng hỗn loạn và đáng sợ. Một số người vẫn còn cử động yếu ớt bên trong, nhưng nhiều người khác đã hoàn toàn bất động, cơ thể họ chìm dần trong dịch tiêu hóa.
"Từ từ đã, cái quái gì đang diễn ra ở đây ?" VN rùng mình khi cảm nhận sự nguy hiểm tỏa ra từ mỗi chiếc dạ dày.
"Mình không thể để bọn họ chết ở đây a!"
Khi cậu vừa bước tới một chiến dạ dày gần đó và tính dùng cú đấm để phá hủy thành dạ dày như lúc nãy thì bỗng cú đấm của người bên trong xuyên qua thành dạ dày . VN giật mình khi thấy cú đấm từ bên trong xuyên qua thành dạ dày của sinh vật khổng lồ. Một người khác đang cố thoát ra, giống như cậu vừa làm. Sau vài giây, người đó xuất hiện giữa đám chất nhầy ướt át, trông chẳng khác gì VN, bị dịch tiêu hóa ăn mòn gần hết quần áo. Khi tầm nhìn của cậu dần rõ ràng hơn, VN nhận ra khuôn mặt của thằng bạn mà như kẻ thù của mình thì nói:
"Hóa ra là mày à , thằng cờ hó. Tao còn tưởng mày bị tiêu hóa đến xương cũng chả còn rồi chứ !"
China đứng dậy , lau những vết axit cùng dịch tiêu hóa bực bội nói:
"Mày cũng giỏi hơn ai đéo đâu mà vênh cái mặt lên hả thằng lồn ?"
VN nghe thế gào lên trong tức tối :
"Mày nghĩ mày là ai mà dám nói tao ?! Tao không phải là cái thằng sợ chết như mày đâu ! "
China đáp lại, gân cổ lên cãi :
"Tao không sợ chết ! Tao chỉ đang cố gắng tìm cách thoát khỏi cái nơi khốn nạn này. Nhưng có vẻ mày cũng chẳng khá hơn tao !"
VN cười nhếch mép, ánh mắt đong đầy thách thức :
"Cái gì mà mày đã làm ? Đục lỗ rồi thoát ra ? Nghe có vẻ dễ dàng quá ha !"
China tức tối đáp :
"Mày thì khác méo gì tao đéo đâu chắc cũng đục lỗ để thoát ra chứ làm méo gì ? Thậm chí còn đéo có quần áo để mặc phải trần truồng như thế này , xem ra tao còn may mắn chán khi còn cái quần lót !"
Không khí căng thẳng bao trùm không chỉ giữa VN và China mà còn lan sang toàn bộ không gian xung quanh họ. Trong khi hai người tiếp tục khẩu chiến, tiếng la hét của họ vang vọng trong dạ dày khổng lồ, dịch tiêu hóa vẫn đang chảy ra từ lỗ hổng mà họ vừa tạo. Nhưng ở một nơi khác, trong phần tối tăm hơn của con quái vật, Laos và North Korea đang mò mẫm tìm đường thoát thân. North Korea cẩn trọng từng bước, tay sờ soạng trong không gian nơi dường như ánh sáng không hề tồn tại này.
"Hướng này !" North Korea nói nhỏ, giọng không chắc chắn lắm nhưng vẫn cố tỏ ra tự tin.
"Cảm giác của tao nói đây là lối thoát."
Laos theo sát sau anh, mặt mày lo lắng, đôi mắt chớp liên tục để quen với bóng tối xung quanh. Anh cũng không biết có thể tin vào bản năng của North Korea hay không, nhưng hiện tại, đó là lựa chọn duy nhất họ có. Khi họ đang đi trong bóng tối trải dài dường như vô tận thì va vào một ai đó trong không gian tối tăm này. Laos giật mình, thốt lên một tiếng nhỏ khi va phải thứ gì đó. North Korea ngay lập tức nâng tay cảnh giác, sẵn sàng tấn công nếu cần thiết. Họ căng mắt nhìn, nhưng trong ánh sáng lờ mờ, họ không thể nhận diện rõ vật thể trước mặt.
"Bình tĩnh đã." North Korea lên tiếng, giọng căng thẳng nhưng đầy kiên quyết.
Laos lùi lại một bước, tay vẫn đặt lên bức tường trơn trượt để giữ thăng bằng. Khi cả hai cố gắng nhìn rõ hơn, một tiếng thở dồn dập từ phía trước phát ra. Đột ngột, một giọng nói thều thào vang lên từ bóng tối.
Tiếng thở dồn dập và yếu ớt trong bóng tối khiến cả Laos và North Korea đều rùng mình. Họ dừng lại, cố lắng nghe âm thanh phát ra. Không gian lạnh lẽo và nhớp nháp bao quanh họ, ánh sáng lờ mờ từ những vết rách trên thành dạ dày không đủ để soi rõ mọi thứ.
"Có ai đó ở đây..." North Korea nói nhỏ, giọng thì thầm nhưng đầy quyết tâm. Anh tiến lên một bước, tay vẫn giữ thế phòng thủ.
Laos nín thở, đôi mắt căng thẳng dò xét bóng tối. Tiếng thở thều thào kia lại vang lên, lần này gần hơn, yếu ớt nhưng vẫn có thể nhận ra. Rồi một giọng nói, khàn khàn và đầy mệt mỏi vang lên:
"Cứu... tôi..."
Cả hai giật mình. North Korea ngay lập tức bật ra phản ứng:
"Ai đấy ? Là ai vừa lên tiếng đấy ?"
Một bóng dáng mờ mờ hiện ra trước mặt họ, lờ mờ trong ánh sáng yếu ớt, thân hình của người đó dường như bị bao phủ bởi lớp dịch tiêu hóa nhầy nhụa. Laos bước lùi lại, nhưng North Korea không để mất cảnh giác.
"Cứu... tôi..." người kia lại thì thào, lần này giọng rõ hơn một chút. Người đó dường như đang quỳ gục xuống, bàn tay gầy guộc của họ với ra như thể cầu xin sự giúp đỡ.
Laos chùn lại, cảm giác sợ hãi len lỏi trong tim khi thấy hình dáng tiều tụy của người trước mặt. Người đó dường như đã trải qua quãng thời gian kinh hoàng trong cái dạ dày khổng lồ này. North Korea, dù vẫn cảnh giác, tiến tới gần hơn, cúi xuống để nhìn rõ người đang quỳ trước mặt.
"Ngươi là ai ? Làm sao ngươi sống sót được đến giờ ?" North Korea hỏi, đôi mắt lạnh lẽo soi xét người kia.
Người đó ngẩng đầu lên, đôi mắt đờ đẫn nhưng lấp lánh ánh hy vọng khi nhìn thấy họ. Khuôn mặt người này đầy vết thương và bám đầy dịch nhầy nhớp nháp, làm họ trông gần như không còn là con người nữa.
North Korea nhìn vào khuôn mặt tiều tụy của người lạ, một chút do dự lướt qua trong ánh mắt lạnh lùng của anh. Laos đứng lùi lại thêm một bước, vẫn bị bủa vây bởi nỗi sợ hãi trước tình cảnh quái dị trước mắt.
"Ta hỏi ngươi là ai ?" North Korea nhấn giọng, một phần là cảnh báo, một phần là thúc ép. Bàn tay anh siết chặt hơn, chuẩn bị sẵn sàng cho bất cứ điều gì có thể xảy ra.
Người kia hít vào một hơi thở yếu ớt, như thể nói một câu đơn giản cũng là điều khó khăn đối với họ. Cả cơ thể người đó run rẩy, mệt mỏi, nhưng ý chí sống sót vẫn không bị dập tắt hoàn toàn.
".....Tôi .... là Yoon.... Hanguk và tôi là....... người vừa ...... mới ...... thoát ra khỏi ......cái dạ dày của con quái ....vật cách đây không..... lâu!"
North Korea bất ngờ khi nghe một cái tên quen thuộc mà cậu ghét cay ghét đắng nhưng liệu cậu không chắc rằng người trước mặt có phải con nhỏ kia không nên bèn hỏi:
" Này có phải trong tiếng hàng Hanguk là để chỉ Nam hàn đúng không ? Và cậu cũng là nữa và là người Hàn , học lớp A11 đúng chứ ?"
Nghe câu hỏi từ North Korea, người trước mặt gật đầu yếu ớt, đôi mắt lấp lánh hy vọng.
"Đúng... tôi là người Hàn Quốc. Tôi học lớp A11 và tôi là nữ luôn. Sao cậu biết hay vậy ?" Yoon Hanguk đáp với giọng bất ngờ giữa không gian u ám.
North korea vẻ mặt trở nên u ám khiến không khí xung quanh trở nên có chút u ám theo. Cậu nói:
" Thế cậu biết ai đang đứng nói chuyện với cậu nãy giờ không ?"
Yoon Hanguk, ngập ngừng một chút, trả lời:
"Cậu là ai ?"
North Korea hơi nhếch mép cười, một nụ cười lạnh lẽo .
"Ta là Choi Joseon , trong tiếng triều thì được gọi là bắc hàn."
Cả không gian xung quanh như lặng lại, chỉ có tiếng thở dồn dập của Yoon Hanguk và tiếng nhầy nhớp từ lớp dịch tiêu hóa. Khi North Korea giới thiệu tên mình là Choi Joseon, một cảm giác căng thẳng lan tỏa trong không khí. Yoon Hanguk bất ngờ, đôi mắt mở lớn như không thể tin vào tai mình.
"Cái gì? Cậu... cậu là người North korea ?" cô ta hỏi, giọng đầy ngạc nhiên
North Korea, hay đúng hơn là Choi Joseon, nhếch mép cười lạnh lùng, đôi mắt anh lóe lên sự khinh bỉ rõ rệt khi nhìn vào Yoon Hanguk.
"Đúng vậy." anh đáp, giọng sắc lạnh như lưỡi dao.
Yoon Hanguk ngập ngừng trong giây lát, nỗi kinh ngạc hiện rõ trên gương mặt. Cô không thể tin rằng người đang đứng trước mặt mình chính là Choi Joseon, Bắc Hàn – một người mà cô ghét cay ghét đắng . Chưa để cô nói thêm lời nào , tuy không biết rõ vị trí ở đâu do bóng tối bao quanh nhưng đối với người cậu ghét thì là chuyện khác . Cậu dùng chân nhắm chuẩn ngay hông cô mà đá . Cú đá từ Choi Joseon mạnh và chính xác, nhắm thẳng vào hông của Yoon Hanguk khiến cả cơ thể bị hất ngược ra sau, đập mạnh vào vách dạ dày ướt át. Một tiếng thở hắt ra từ cô, nỗi đau lan tỏa khắp cơ thể. Yoon Hanguk co người lại, tay ôm hông, nằm quằn quại dưới đất, cơ thể co rúm lại vì cú đá bất ngờ và tàn nhẫn của Choi Joseon. Mắt cô rưng rưng, nỗi đau không chỉ là sự tổn thương về thể xác, mà còn là sự nhục nhã đến tận cùng khi bị đối xử như kẻ thù không chút nhân nhượng.
Choi Joseon đứng lặng nhìn Yoon Hanguk đang co quắp dưới đất, đôi mắt lạnh lùng không một chút thương xót. Anh không có thời gian cho lòng trắc ẩn, đặc biệt là với một người mà anh ghét cay ghét đắng.
"Thế giới này không có chỗ cho kẻ yếu đuối , hay nhờ giúp đỡ như ngươi, Hanguk !" Choi Joseon nhếch mép nói, giọng đầy khinh miệt.
"Nếu không muốn chết thì tự biết mà lo cho bản thân."
Anh khinh bỉ ném rộng thùng thình của mình cùng một ít thức ăn , không thèm nhìn lại lần nữa, anh quay lưng bước đi, bỏ mặc Yoon Hanguk nằm quằn quại trong đau đớn. Tiếng bước chân anh vang lên đều đặn, như nhấn mạnh sự lạnh lùng và quyết đoán trong hành động của mình. Cả không gian như đọng lại, không chỉ vì sự im lặng sau cú đá của Choi Joseon mà còn bởi sự lạnh lùng tàn nhẫn của anh. Yoon Hanguk vẫn còn nằm đó, cố gắng hít thở trong đau đớn.
Laos đứng từ xa quan sát, dù không thể thấy rõ vì bóng tối dày đặc, nhưng âm thanh và cảm giác căng thẳng khiến cậu hiểu rõ sự việc đang diễn ra. Cậu biết về quá khứ của Choi Joseon và Yoon Hanguk – từng là đôi bạn thân thiết , đi đâu có sẽ có mặt nhau nhưng giờ đây lại hóa thù nhau . Laos nhìn theo Choi Joseon, cố nén lại những suy nghĩ bùng nổ trong đầu mình. Mặc dù trong lòng cậu muốn cản lại hành động lúc nãy , nhưng cậu biết rằng điều đó sẽ chỉ khiến tình hình thêm căng thẳng. North Korea vốn luôn tàn nhẫn và quyết đoán như vậy.
Yoon Hanguk khẽ rên rỉ, bàn tay cô nắm chặt lấy chỗ hông vừa bị đá, nhưng cô không khóc thành tiếng. Nỗi đau thể xác xen lẫn với sự uất nghẹn khiến cô như tê dại.
Laos bước lại gần hơn, nhưng vẫn giữ một khoảng cách an toàn, giọng nói nhỏ nhẹ, không hề phán xét:
"Cậu có ổn không ?"
Yoon Hanguk không đáp ngay, cô cố hít thở sâu, gắng gượng ngồi dậy. Mắt cô vẫn rưng rưng, nhưng quyết tâm không để lộ sự yếu đuối trước mặt người khác.
"Không cần phải lo, tôi tự lo được !" Yoon Hanguk nói, giọng đầy gượng ép.
Laos nhìn cô một lát rồi khẽ thở dài. Cậu hiểu rõ rằng giữa hai người này có một mối thù hận sâu sắc mà không phải ai cũng có thể xen vào được. Nhóm của họ đều biết, và ngay cả anh cũng phải cân nhắc mỗi khi nhắc đến chuyện của Choi và Yoon.
"Chỉ cần cẩn thận." Laos nói, giọng cậu trở nên mềm mỏng hơn khi thấy cô đang cố gắng đứng lên.
"Mọi thứ không đáng để cậu phải đánh đổi mạng sống của mình đâu."
Yoon Hanguk cố gắng đứng dậy, đôi chân run rẩy và hông vẫn đau nhức, nhưng cô không muốn để sự yếu đuối bộc lộ thêm. Nỗi đau thể xác dường như không là gì so với vết thương lòng mà Choi Joseon vừa giáng xuống. Khi cô loạng choạng bước đi, hình ảnh quá khứ của cả hai bỗng hiện lên trong tâm trí.
Nhớ về những ngày mà cô và Choi còn là bạn thân, cười đùa, chơi game, trò chơi, cùng trải qua rất nhiều chuyện cùng nhau. Thế nhưng giờ đây, sự thù hận đã thay thế tất cả. Hanguk cảm thấy một sự trống rỗng và cay đắng không thể tả. Những câu hỏi cứ dồn dập trong đầu cô:
"Tại sao...tại sao mọi chuyện lại thành ra thế này ?"
Thấy cô thẫn thờ nghĩ gì đó thì tính nói thêm thì North Korea đã hét lên :
"Cái ĐM mày đâu rồi Laos ???"
Laos giật mình khi nghe tiếng hét của North Korea vang lên từ phía sau nên vội vàng tạm biệt South Korea để tiếp tục tìm China và VN .
Bên chỗ VN và China, cuộc cãi vã vẫn tiếp tục không ngừng. Cả hai tranh luận kịch liệt, tiếng nói cao vút xen lẫn tiếng thở nặng nề, chẳng ai chịu nhường ai. Sự căng thẳng giữa họ dường như không có dấu hiệu giảm bớt, mà ngược lại, càng lúc càng leo thang.
Hai người đứng đối diện nhau, ánh mắt sắc bén như dao, không ai chịu xuống nước. Dường như sự căng thẳng giữa họ đang dần đạt đến đỉnh điểm, không khí xung quanh trở nên ngột ngạt và nặng nề hơn.
Bất chợt, một tiếng động lớn vang lên gần đó, phá tan bầu không khí căng thẳng. Cả VN và China đều giật mình, lập tức dừng lại, ánh mắt đồng loạt hướng về phía phát ra âm thanh.
"Tiếng gì vậy ?" China hỏi, giọng vẫn còn chút gay gắt, nhưng sự lo lắng đã hiện rõ trong đôi mắt cậu.
"Không biết... Nhưng nghe gần lắm." VN đáp, đôi lông mày nhíu lại, sẵn sàng đối phó với bất cứ điều gì sắp xảy ra.
VN và China đứng yên trong chốc lát, sự căng thẳng từ cuộc cãi vã vừa rồi chưa hoàn toàn tan biến. Nhưng tiếng động lớn kia đã làm thay đổi mọi thứ, buộc cả hai phải tập trung vào mối đe dọa mới.
Tiếng động tiếp tục vang lên, như âm thanh của một vật khổng lồ đang di chuyển. Đất đá và chất dịch nhầy nhụa bên trong dạ dày con quái vật rung chuyển, khiến mọi thứ xung quanh họ trở nên bất ổn. Những đợt rung lắc nhẹ nhàng lúc đầu giờ đã trở thành những cơn chấn động mạnh mẽ hơn.
China nuốt khan, không còn vẻ ngang ngạnh như trước.
"Đừng nói với tao là chúng ta sắp bị nghiền nát trong này đấy ?"
VN liếc qua China, giọng cậu trở nên nghiêm túc hơn.
"Chưa biết, nhưng điều này không ổn chút nào. Phải tìm lối thoát trước khi quá muộn."
China gật đầu, nhưng rồi chợt nhớ ra điều gì đó. Cậu hỏi, giọng hơi run:
"Vậy còn những người vẫn còn mắc kẹt trong những dạ dày nhỏ khác thì sao? Không lẽ tao với mày bỏ họ lại ?"
Sự im lặng kéo dài giữa hai người. VN nhìn vào mắt China, thấy rõ sự lo lắng trong đó. Một phần của cậu hiểu rằng họ không thể chỉ nghĩ đến bản thân mà quên đi những người khác, nhưng thời gian đang dần cạn kiệt, và mỗi giây đều quan trọng.
VN thở dài, ánh mắt kiên định trở lại.
"Tao cũng không muốn bỏ ai lại, nhưng chúng ta sẽ không cứu được ai nếu bản thân còn chưa thoát ra được. Chúng ta cần phải tìm lối thoát trước, rồi quay lại giúp họ sau."
China trầm ngâm một lúc, rồi gật đầu, chấp nhận tình thế.
"Được rồi. Nhưng tao với mày phải nhanh lên, nếu không mọi người sẽ chết."
Ngay lúc đó, một tiếng gầm rú vang lên từ sâu bên trong con quái vật, như thể nó đã phát hiện ra sự hiện diện của hai người họ. Không gian xung quanh rung chuyển dữ dội hơn, từng cơn chấn động ập đến, khiến VN và China phải vội vàng giữ thăng bằng.
"Chạy thôi !" VN hét lên, kéo tay China và cùng lao nhanh về phía trước, tránh khỏi những dòng chất dịch nhầy đang trào lên như một cơn sóng dữ.
VN kéo tay China, cả hai lao về phía trước với tốc độ nhanh nhất có thể, cố gắng tránh những dòng chất dịch nhầy nhụa trào lên từ đáy dạ dày của con quái vật. Mỗi bước đi đều đầy khó khăn khi mặt đất dưới chân rung chuyển dữ dội, như thể con quái vật đang cố nghiền nát những kẻ còn sống và thoát ra hỏi dạ dày nhỏ của nó.
Không gian xung quanh trở nên hỗn loạn hơn bao giờ hết. Những cơn chấn động không ngừng dội đến, khiến đất đá và mảnh vụn rơi xuống từ khắp mọi nơi. VN vẫn giữ chặt tay China, không dám buông ra dù chỉ một giây.
"Nhanh lên ! Phải thoát ra trước khi nó nghiền nát tất cả !" VN hét lớn để át đi tiếng gầm rú và tiếng đổ vỡ vang lên khắp nơi.
China thở hổn hển, cơ thể cậu run rẩy vì sự căng thẳng và mệt mỏi.
"Không thể tin được là tao đang chạy trốn khỏi dạ dày của một con quái vật khổng lồ...!" China lẩm bẩm, cố gắng giữ nhịp thở khi chạy.
Đột nhiên, một tiếng động lớn vang lên ngay trước mặt họ. Một khối thịt lớn từ thành dạ dày rơi xuống chắn ngang con đường phía trước, cắt đứt lối thoát. VN và China đứng khựng lại, hoảng hốt nhìn nhau.
"Chết tiệt ! Chặn đường rồi !" China gầm lên trong tuyệt vọng.
VN không nói gì, cậu quét ánh mắt xung quanh, tìm kiếm bất kỳ lối thoát nào khác. Sự tập trung cao độ hiện rõ trong đôi mắt sáng ngời của cậu, mặc cho những cơn chấn động đang làm mọi thứ rung chuyển dưới chân.
"Chết tiệt! Chặn đường rồi !" China gầm lên trong tuyệt vọng.
VN không nói gì, cậu quét ánh mắt xung quanh, tìm kiếm bất kỳ lối thoát nào khác. Sự tập trung cao độ hiện rõ trong đôi mắt sáng ngời của cậu, mặc cho những cơn chấn động đang làm mọi thứ rung chuyển dưới chân nhưng đáng tiếc thay khoong còn chỗ nào để cho hai người thoát cả.
VN và China đứng chôn chân trước khối thịt khổng lồ chắn ngang lối thoát, sự tuyệt vọng thoáng qua trong tâm trí cả hai. Nhưng VN không phải kiểu người dễ dàng từ bỏ. Đôi mắt cậu ánh lên tia kiên định. Cậu biết rằng trong những tình huống thế này, giữ được bình tĩnh chính là điều quan trọng nhất.
"Không có đường nào sao ?" China lo lắng hỏi, giọng cậu lạc đi vì hoảng sợ.
VN lắc đầu, vẫn tiếp tục quét mắt xung quanh. Cậu đang cố nghĩ ra một kế hoạch khác, một con đường thoát mà họ có thể chưa nhìn ra. Đột nhiên, cậu nhớ lại dạ dày của con quái vật này không giống bình thường—nó có nhiều ngăn, mỗi ngăn đều kết nối với nhau qua một hệ thống phức tạp. Nếu có cách nào đó để di chuyển sang một ngăn khác... Có lẽ họ vẫn còn cơ hội.
"Tao có một ý, có thể chúng ta không cần phải phá xuyên qua khối thịt này. Hãy tìm đường vòng, tìm lối kết nối giữa các ngăn dạ dày." VN nói, giọng cậu đầy quyết tâm.
China nhíu mày, hơi hoang mang.
"Ý mày là sao? Không phải tất cả chúng đều bị cô lập à ?"
"Không hẳn ,một số ngăn có những đường hầm kết nối với nhau. Con quái vật này không chỉ tiêu hóa như bình thường—nó còn dùng những ngăn nhỏ này để bẫy nạn nhân. Nếu chúng ta tìm thấy một đường hầm, chúng ta có thể thoát ra hoặc ít nhất là tìm được một ngăn khác mà không bị nghiền nát." VN giải thích nhanh.
China gật đầu, mặc dù vẫn còn nhiều nghi ngại.
"Coi như thử, còn hơn đứng đây chờ chết."
Cả hai lập tức chia nhau ra tìm kiếm quanh bức tường dạ dày. VN cẩn thận lướt tay trên bề mặt nhầy nhụa, cảm nhận những rung chuyển đều đều từ con quái vật bên trong. Mỗi giây trôi qua đều đầy căng thẳng và áp lực, như thể họ chỉ đang chờ con quái vật tấn công bất kỳ lúc nào.
China đột ngột hét lên.
"Ở đây này! Tao tìm thấy một chỗ !"
China chỉ tay về phía một phần bức tường dạ dày, nơi có một khoảng trống nhỏ. Ánh sáng lờ mờ từ bên trong hắt ra, như thể có một lối thoát tiềm ẩn trong bóng tối. VN chạy đến bên cạnh, tim đập nhanh hơn vì hy vọng.
"Coi chừng ! Nhanh lên !" VN cảnh báo, khi cơn chấn động từ con quái vật lại ập đến, làm rung chuyển mặt đất.
China lập tức triệu hồi vũ khí của mình, một con dao sắc nhọn, ánh lên những tia sáng khi cậu nhanh nhẹn cắt vào bề mặt dày đặc của lớp thịt nhầy.
"Đừng có chần chừ !" VN hối thúc, giọng nói của cậu tràn đầy lo lắng.
"Nếu không, chúng ta sẽ bị cuốn vào !"
Cả hai vừa nghe tiếng dịch tiêu hóa ồ ạt đang chảy tới, mùi hôi thối từ các chất dịch khiến họ cảm thấy buồn nôn. China tập trung, ánh mắt quyết tâm, và bắt đầu rạch một đường dài hơn, cố gắng tạo ra đủ không gian cho cả hai.
"Cố lên! Sắp xong rồi !" VN hô to, ánh mắt nhìn về phía lối thoát đang dần mở ra.
Một cơn chấn động mạnh mẽ làm rung chuyển khu vực xung quanh, chất dịch nhầy từ khắp nơi bắt đầu ào ạt chảy đến, như một cơn sóng lớn sắp cuốn đi tất cả. VN cảm thấy sự lo lắng gia tăng trong lòng.
"Được rồi ! Xong rồi ! Nhanh lên, trước khi nó nhấn chìm chúng ta !"China hét lên, lùi lại một bước và chỉ vào khoảng trống vừa đủ để cả hai chui qua.
VN không chần chừ, lập tức lao vào khoảng trống. Cậu cảm nhận được sức mạnh của dòng chất lỏng phía sau, nó dường như muốn nuốt chửng cả hai. China theo ngay sau, dùng cơ thể của mình che chắn cho VN, tạo thành một bức tường giữa họ và dòng dịch đang chảy ào ạt.
"China ! Chúng ta không còn thời gian !" VN gào lên, sức ép từ chất dịch đang dần tăng lên.
Họ chui vào ngách hẹp và cảm thấy sự dịch chuyển của con quái vật ngày càng mạnh mẽ hơn, như thể nó đang cố sức đuổi theo họ. VN và China tiếp tục bò về phía trước, ánh sáng lờ mờ dần xuất hiện.
"Làm ơn, hãy cho tôi biết rằng chỗ này không bị bịt kín !" VN nghĩ thầm, mỗi nhịp tim như một cú đấm trong lồng ngực cậu.
Cuối cùng, cả hai đã đến được một không gian lớn hơn, nơi các ngăn dạ dày kết nối với nhau. VN và China thở phào nhẹ nhõm, nhưng niềm vui chỉ kéo dài trong chốc lát khi họ nhận ra rằng xung quanh vẫn còn đầy những sinh vật nhỏ khác đang hoảng loạn tìm đường thoát.
"Chúng ta cần phải giúp họ !" China nói, ánh mắt ánh lên sự quyết tâm.
VN nhìn xung quanh, sự khẩn trương trong lòng cậu dâng lên. Những thí sinh cùng những sinh vật đang cố phá vỡ cái dạ dày bao bọc họ trong dịch tiêu hóa , tuy không thể nhìn thấy họ nhưng thông qua một số hành động thì cậu biết họ đang rất hoảng loạn mà tìm đường thoát. Cậu có thể nghe loáng thoáng một số người đang gào thét, trong khi những người khác đang tìm kiếm lối thoát, nhưng rõ ràng rằng thời gian đang cạn kiệt.
"Phải giúp họ ! Chúng ta không thể chỉ đứng đây mà không làm gì!" VN nói với China, quyết tâm trong giọng nói.
VN tiến lại gần một cái dạ dày gần đó với vũ khí quen thuộc của mình nhưng đã được trang bị thêm con dao. Cậu gõ nhẹ vào dạ dày nhỏ có người bên trong trước mặt và nói lớn nhất có thể dường như sợ là bên trong không thể nghe rõ:
"Này bên trong ấy có nghe rõ tôi nói không ? Nếu có thì hãy đáp lại !"
VN đứng gần cái dạ dày, nhịp tim cậu đập mạnh, không chỉ vì sự căng thẳng mà còn vì sự hồi hộp khi cố gắng liên lạc với người bên trong. Cậu tiếp tục gõ nhẹ vào bề mặt mềm mại, âm thanh dội lại khiến cậu cảm thấy có chút sợ hãi.
"Mọi người, nếu bạn có thể nghe thấy tôi, hãy đáp lại !" VN hét lên, giọng nói của cậu vang vọng trong không gian chật hẹp.
Sau một khoảnh khắc im lặng, người bên trong cuối cùng cũng đã hồi đáp:
"Có! Tôi nghe, tôi nghe ! Xin hãy làm ơn cứu tôi với !"
VN cảm thấy một luồng hy vọng trào dâng trong lòng khi nghe được giọng nói yếu ớt từ bên trong dạ dày. Cậu không thể chần chừ thêm nữa; mỗi giây trôi qua có thể là một cơ hội bị lãng phí.
"Được rồi giờ cậu mau chóng nép mình vào góc của dạ dày đi, tránh bị thương còn tôi sẽ dùng con dao của khẩu AK này để rạch dạ dày này để cứu cậu ra !"
VN hít một hơi thật sâu, cố gắng ổn định tâm trí trước khi thực hiện hành động liều lĩnh. Cậu nắm chặt vũ khí của mình, cảm giác lạnh lẽo từ con dao truyền qua tay cậu, như nhắc nhở rằng đây là một công việc nguy hiểm.
"Nhớ phải nép vào góc đó !"
VN quát, rồi cậu bắt đầu di chuyển con dao đến chỗ dạ dày, nơi mà giọng nói yếu ớt kia đang gào thét cầu cứu.
"Vâng, tôi sẽ làm theo ! Xin hãy nhanh lên !" giọng nói bên trong vang lên, lẫn với những âm thanh kinh hoàng từ các thí sinh khác đang hoảng loạn.
VN dồn tất cả sức mạnh vào cú rạch đầu tiên. Dao cắt qua bề mặt mềm mại, một mùi khó chịu bốc lên từ bên trong, nhưng cậu không thể nghĩ về điều đó lúc này. Mỗi giây đều quý giá, và không có thời gian để sợ hãi.
"Cố lên, chỉ còn một chút nữa thôi !" VN động viên bản thân. Cậu có thể nghe thấy tiếng thở hổn hển từ bên trong, nhưng không thể làm gì hơn ngoài việc tiếp tục.
Cuối cùng, sau những nỗ lực không ngừng nghỉ, một lỗ hổng đủ lớn đã xuất hiện.
"Ra ngoài ngay đi ! Tôi sẽ giữ lỗ hổng này !" VN hét lên, cảm thấy một làn sóng adrenaline dâng trào.
Người bên trong, một cô gái khoảng chừng độ tuổi của cậu, gắng sức bò ra ngoài.Cơ thể cô đầy dịch tiêu hóa và có vẻ rất hoảng loạn, thậm chí chỉ còn chiến quần áo và áo ngực để che những bộ phận nhạy cảm.
Khi cô gái bò ra khỏi dạ dày, VN nhanh chóng quay đi, cố gắng giữ vẻ bình tĩnh mặc dù tim cậu đang đập mạnh. Cảnh tượng trước mắt thật khó xử, nhưng sự cần thiết phải giúp đỡ đã chiếm ưu thế. Cô gái, dường như nhận ra tình hình xung quanh, chớp mắt nhìn VN, biểu cảm của cô đầy hoảng loạn.
"Cảm ơn ! Cảm ơn bạn !" Cô gái thở hổn hển, đôi mắt mở lớn, nhưng rồi cô nhận ra rằng mình không còn sức để đứng vững. Cô ngã xuống đất, cơ thể run rẩy. China thấy thế thì lập tức tới đỡ cô dậy.
Cậu ổn không ? Chúng ta cần đi nhanh !" China lo lắng hỏi.
Cô gái quan sát xung quanh và có chút ngượng ngùng :
"Tôi ổn,cảm.... ơn cậu đã hỏi.China và tôi cũng cảm ơn cậu VN vì đã cứu tôi nhưng các cậu có thể vui lòng mặc quần áo vào không ?"
China và VN đều cứng người lại ngay lập tức khi nghe thấy câu nói của cô gái. Cả hai bối rối nhìn xuống người mình và nhận ra tình cảnh dở khóc dở cười mà họ đang rơi vào.
China vội đỏ mặt, dùng tay che đi những gì còn lại trên người mình.
"Ôi trời... làm sao mà chúng ta lại quên mất điều này ?" China lầm bầm, lúng túng nhìn qua VN.
VN, mặt đỏ bừng vì xấu hổ, cũng quay mặt đi, cố gắng tìm kiếm một lời biện hộ.
"Tôi... ờ... tôi nghĩ chúng ta đều quá tập trung vào việc thoát khỏi dạ dày của quái vật này... mà quên mất..."
Cô gái, mặc dù vẫn còn run rẩy vì vừa thoát khỏi nguy hiểm, không thể nhịn được cười nhẹ trước sự xấu hổ của hai người.
"Thật xin lỗi vì đã nhắc nhở các cậu, VN và China... nhưng đúng là... một chút hơi ấy ấy khi mà như này."
China và VN đều giật mình, hoàn toàn bất ngờ khi cô gái nhắc tên họ một cách tự nhiên. Cả hai không hề nhớ đã giới thiệu mình với cô ta. Mặc dù đang trong tình huống dở khóc dở cười, cả hai không thể không băn khoăn về việc này.
"Sao cậu... biết tên bọn tôi ?" VN hỏi, ngượng ngùng nhưng không giấu nổi sự tò mò trong giọng nói. Cậu vẫn cố gắng quay mặt đi, che thân bằng vũ khí và bất cứ thứ gì có thể.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro