Chap 29
Trong khi nhóm VN đang bàn chiến thuật thì bên này Russia đang nằm trong căn phòng yên tĩnh với ánh đèn vàng nhẹ nhàng chiếu sáng với cơ thể vâxn đang trong quá trình ổn định lại để làm phẫu thuật . Tuy cô cảm thấy có chút mệt mỏi , nhưng ánh mắt cô không hề rời khỏi màn hình trước mặt. Mặc dù bị thương nặng, cô vẫn cảm thấy cần phải theo dõi từng hành động của nhóm VN.
"Hy vọng bọn họ không làm gì dại dột." cô tự nhủ, đôi mắt chăm chú quan sát từng khuôn mặt, từng cử chỉ của bạn bè. Những mảnh đối thoại vọng lại qua chiếc loa nhỏ khiến cô cảm thấy như mình đang ở giữa cuộc chiến.
Khi VN đề xuất kế hoạch, Russia cảm nhận được sự quyết tâm từ nhóm bạn. Cô thở dài, cảm thấy có chút hụt hẫng khi không thể giúp đỡ cậu để vượt qua các tầng dễ dàng hơn . Khi cô đang chìm trong suy nghĩ thì bất ngờ tiếng cửa phòng mở ra khiến cô chú ý mà cố liếc nhìn xem đó là ai . Cánh cửa mở ra và người bước vào chính là Akai . Akai bước vào với vẻ mặt trầm tĩnh nhưng có chút lo lắng trong ánh mắt. Cô lấy ghế rồi ngồi kế bên hỏi Russia:
" Ngươi thấy sao rồi ?"
"Cảm thấy ổn hơn một chút." Russia đáp
Akai nghe thế thì lạnh lùng gật đầu và suy nghĩ gì đó rồi hỏi một cách ẩn ý:
" Có phải nhà ngươi đã bán tự do của mình và tạm về dưới trướng cho hắn rồi phải không ?"
Russia hơi ngạc nhiên trước câu hỏi bất ngờ của Akai, nhưng rồi cô nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, nhướng mày nhìn cô.
"Ngươi đang nói về ai vậy ?"
Akai không trả lời ngay, chỉ nhìn chằm chằm vào màn hình, nơi nhóm VN đang bàn chiến thuật.
"Ta biết ngươi và VN có một mối liên kết đặc biệt không phải ai cũng có thể đến được mức đó nên nhà ngươi sẵn sàng hy sinh mọi thứ kể cả bản thân để cứu cậu ta ."
Russia nhìn Akai, lòng tràn đầy sự hoang mang nhưng vẫn cố gắng giữ vẻ ngoài bình tĩnh.
"Ngươi đang nói gì vậy ? Ta không hiểu."
Akai quay sang nhìn Russia, đôi mắt cô có chút sắc sảo.
"Ngươi không cần phải giả vờ. Ta biết ngươi đã làm gì để cứu VN. Điều đó có thể khiến ngươi trở thành một con rối trong tay kẻ khác."
Russia nhìn Akai với ánh mắt thờ ơ, cố gắng giả vờ không hiểu những gì cô đang nói. Cô nhún vai, tỏ vẻ không quan tâm.
"Ngươi đang nói gì vậy ?"
Akai trả lời với sự điềm tĩnh:
" Cần ta nói thẳng ra luôn không ? Nhà ngươi đã chấp nhận trở thành thuộc hạ của hắn để cứu sống VN trong tình trạng nguy kịch vì ăn phải nhiều vết đạn cùng lúc , ta nói đúng chứ ?"
Russia cố gắng giả vờ tức giận như thể mình là một người vô tội đang bị vu khống cho những việc mình không làm:
"Cuốc cuộc nhà ngươi đang nói cái đéo gì vậy hả ? Hắn là ai mà nhà ngươi cứ nhắc đi nhắc lại vậy hả ?"
Akai thở dài, rõ ràng không muốn tiếp tục cuộc tranh cãi vô bổ này. Cô chậm rãi lấy ra một chiếc tablet từ trong túi, mở ra một video ghi lại cảnh Russia đồng ý về dưới trướng của tên trùm cuối thậm chí còn quỳ xuống để hắn khắc ấn lên và lúc cô thề với hắn . Lúc này , Russia đã hoàn toàn bị chặn họng không gì có thể chối khi hình ảnh quá rõ ràng , nét mặt cô từ lo lắng , hoang mang , rồi là sợ hãi . Akai thấy thế liền bắt lấy cơ hội mà nói:
" Ta hiểu hoàn cảnh và cảm thông cho ngươi nhưng thử nghĩ xem nếu điều này lộ ra thì không biết sao nhỉ ? Chắc nghiêm trọng lắm ."
Russia giọng lập tức van xin Akai:
"Làm ơn Akai! Cô bắt tôi làm gì cũng được nhưng làm ơn đừng tung video đó cho mọi người thấy đặc biệt là VN !"
Ánh mắt Akai vẫn dán chặt vào màn hình, nơi mà hình ảnh Russia quỳ gối dưới chân tên trùm cuối hiện lên rõ nét, cô không biết đang nghĩ gì nhưng sự im lặng đến từ phía Akai khiến Russia dần trở nên lo lắng và sợ hãi hơn nữa. Nói cách khác hiện cô như cá nằm trên thớt không thể làm gì khác ngoài đơi câu trả lời từ phía Akai. Căn phòng rơi vào cảm giác nặng nề, âm thanh duy nhất vang lên là tiếng của chiếc máy móc đang hoạt động xung quanh. Russia nhìn Akai, đôi mắt cô ánh lên sự lo lắng, một phần là vì mối nguy hiểm đang cận kề, phần khác là cảm giác tội lỗi đè nặng trong lòng.
"Ngươi có thể yên tâm," Akai nói, cuối cùng cũng phá vỡ sự im lặng. "Ta không có ý định làm tổn thương ngươi hay tiết lộ bí mật này. Nhưng ta có điều kiện để giữ bí mật này."
Russia thấy có một sợi hy vọng để cứu bản thân nên không ngần ngại nắm lấy :
" Ok ok điều kiện là gì? Tôi sẽ làm mọi thứ để cô giữ bí mật!"
Akai thấy thế thì đáp:
"Ok nếu vậy ta nói luôn đó là ngươi sẽ phải tìm hiểu điểm yếu của trùm cuối đồng thời cũng phải đi tìm hiểu cách để đến với True ending của trò chơi . Ngươi hiểu rồi chứ ?"
Russia gật đầu, cảm thấy một làn sóng lo lắng cuồn cuộn trong lòng nhưng vẫn kiên quyết.
"Được, tôi sẽ tìm hiểu. Nhưng làm ơn, hãy giữ bí mật này cho riêng mình đừng tiết lộ với ai!"
Akai gật đầu hài lòng đáp:
"Yên tâm ta làm việc rất trọng chữ tín nên ngươi cứ yên tâm ."
Mặc dù Akai đã đảm bảo giữ bí mật, Russia vẫn không thể dứt khỏi cảm giác lo lắng đang bủa vây. Sự an toàn mong manh mà Akai mang lại dường như chỉ là tạm thời. Russia nằm trên giường, ánh đèn mờ vàng chiếu nhẹ lên khuôn mặt cô, nhưng trong lòng cô lại là một cơn bão cảm xúc.
"Akai đã hứa, nhưng liệu có đáng tin không? Và nếu bí mật này bị lộ ra... VN sẽ nghĩ gì về mình?" Russia nghĩ thầm, tim cô thắt lại.
Cô nhìn lên trần nhà, hình ảnh VN mờ ảo hiện lên trong tâm trí, khiến mọi thứ càng thêm khó chịu. VN luôn tin tưởng cô, và giờ đây, cô cảm thấy như mình đã phản bội niềm tin đó. Chấp nhận làm thuộc hạ của tên trùm cuối để cứu cậu, nhưng cái giá phải trả thật quá lớn.
"Mình đã đánh mất sự tự do... tất cả chỉ để bảo vệ em ấy..."
Những suy nghĩ tiêu cực cứ xoay quanh, không buông tha cho cô. Cảm giác như mọi thứ đang dần trượt khỏi tầm kiểm soát. Dù Akai không tiết lộ, nhưng chẳng có gì đảm bảo rằng điều này sẽ mãi được che giấu.
"Nếu VN biết... em ấy sẽ không bao giờ tha thứ cho mình."
Akai nhìn ra được nỗi lo cho Russia nên nói:
"Nhà ngươi yên tâm miễn ngươi với ta và không có người nghe lén thì chả có ai biết được cả mà tạm gác vấn đề đó qua một bên đi . Ngươi cảm thấy cơ thể hiện như nào rồi ?"
Russia thở dài, cố gắng đẩy những suy nghĩ đen tối ra khỏi đầu. Cô biết rằng việc lo lắng sẽ không giúp được gì, nhưng tâm trí vẫn không thể yên. Cô quay lại nhìn Akai, người đang cố gắng trấn an cô.
"Cảm giác khá hơn rồi, nhưng... tâm trí ta vẫn chưa ổn lắm," Russia thừa nhận, giọng cô thoáng chút mệt mỏi.
"Ngươi nói đúng, không có lý do để lo lắng nếu chỉ có ta và ngươi biết chuyện. Nhưng... ta vẫn không thể ngừng suy nghĩ về VN. Nếu em ấy biết điều này, ta không chắc em ấy sẽ hiểu."
Akai giữ vẻ điềm tĩnh đap:
" Tạm tời đừng nhắc đến chuyện đó nữa , mà ngươi cảm thấy khỏe rồi đúng không?"
Russia gật đầu nhẹ, nhưng trong lòng cô, nỗi lo vẫn chưa nguôi ngoai. Những lời Akai nói mang lại chút an ủi, nhưng không thể hoàn toàn dập tắt được cảm giác tội lỗi và sợ hãi đang ám ảnh cô.
"Ừm, ta cảm thấy ổn hơn, cơ thể dần hồi phục rồi," cô đáp, ánh mắt thoáng qua một chút mệt mỏi.
"Nhưng chuyện tâm trí thì... có lẽ sẽ còn lâu nữa mới yên được."
Akai lắng nghe và quan sát một lúc rồi đưa ra lời đề nghị:
" Tôi có đề nghị này Russia nhưng không biết cô có đồng ý không ?"
Russia nhìn Akai, trong lòng có chút tò mò pha lẫn với sự dè chừng. Đề nghị từ Akai? Cô không chắc đó sẽ là gì, nhưng biết rằng Akai không phải là kiểu người đưa ra những ý tưởng vô nghĩa.
"Đề nghị gì?" Cô hỏi, giọng nhẹ nhàng nhưng không giấu được sự cảnh giác.
Akai giữ vẻ điềm tĩnh, cô nhìn thẳng vào mắt Russia, đôi mắt sâu thẳm như đang cố đọc được cảm xúc của người đối diện. Sau một hồi im lặng, cô nói:
"Ta muốn cô đi phẫu thuật nối lại cơ thể cô lúc này ."
Russia lặng đi một lúc, ánh mắt cô dán chặt vào Akai khi nghe lời đề nghị.
"Phẫu thuật nối lại cơ thể..." Cô lặp lại lời của Akai, giọng thoáng chút do dự. Cô nhìn xuống thân thể mình, vẫn còn đang trong quá trình ổn định sau những chấn thương nghiêm trọng.
Akai nói:
" Tôi biết là có hơi gấp nhưng cô chỉ còn khoảng 42 ngày nữa để làm nhiệm vụ thôi đúng không? Vậy thì tôi khuyên là nên đồng ý luôn để đỡ rắc rối vì sau sáu tiếng là thân dưới cô bắt đầu hoại tử rồi nên tôi khuyên nên làm phẫu thuật nếu cô cảm thấy ổn rồi ."
Russia nghe thấy lời của Akai mà không khỏi lo lắng. Cô biết rõ rằng mình không thể trì hoãn thêm nữa, nhưng việc phải đối mặt với cuộc phẫu thuật ngay bây giờ khiến cô cảm thấy bất an. Nhìn xuống cơ thể của mình, nửa dưới vẫn chưa hồi phục hoàn toàn và chỉ còn lại ít thời gian trước khi mọi chuyện trở nên tồi tệ hơn.
"Chỉ còn 42 ngày..." Cô nhẩm lại trong đầu
Cô rơi vào trầm tư suy nghĩ nhưng sau một lúc suy xét thì cô gật đầu đồng ý làm phẫu thuật nhưng cô nói:
"Này Akai tôi muốn nhờ cô một việc trước khi phẫu thuật ."
Akai lắng nghe, ánh mắt vẫn đầy sự quan tâm nhưng cũng không giấu được chút lo lắng trước quyết định quan trọng mà Russia sắp đưa ra. Cô biết rằng Russia đang đối mặt với nhiều áp lực từ cả thể chất lẫn tinh thần. Tuy nhiên, khi nghe thấy câu nói của Russia, Akai lập tức chú ý.
"Ngươi muốn nhờ ta việc gì trước khi phẫu thuật?" Akai hỏi, giọng điệu vẫn giữ vẻ điềm tĩnh nhưng rõ ràng là sẵn sàng lắng nghe.
Russia nhìn Akai một lúc lâu, như thể đang cân nhắc từng lời mình sắp nói. Trong đầu cô là hàng loạt suy nghĩ về VN, về tương lai, và cả những điều mà cô lo sợ sẽ xảy ra nếu thất bại. Cuối cùng, cô thở dài và lấy ra một sợi dây chuyền đưa cho Akai rồi chậm rãi nói:
"Theo như ta nhớ thì khi hoàn thành tầng 3 sẽ có khoảng thời gian nghỉ ngơi cho các thí sinh và cung cấp các vật phẩm hỗ trợ cho bọn họ đúng không ?"
Akai nhận lấy , gật đầu xác nhận lời của Russia :
"Đúng vậy, sau tầng 3, sẽ có một thời gian nghỉ ngơi ngắn cho các thí sinh. Đó cũng là lúc họ nhận được các vật phẩm hỗ trợ trước khi tiếp tục."
Russia thở dài, nhìn xuống sợi dây chuyền mà cô vừa đưa cho Akai. Cô dường như đang đắn đo một điều gì đó rất quan trọng.
"Cô hãy giữ lấy sợi dây chuyền này và khi thời gian nghỉ ngơi bắt đầu, đưa nó cho VN giúp ta." Russia nói với ánh mắt nghiêm túc, đôi tay của cô nắm chặt lại.
Akai gật đầu , xác nhận nói:
"Ngươi yên tâm , ta sẽ tận tay trao nó cho VN!"
Russia đáp:
"Vậy thì cảm ơn ngươi nhiều."
Sau đó Akai rời đi để kêu các bác sĩ hãy chuẩn bị phẫu thuật nối thân lại cho Russia , còn bên phía VN thì cậu và bạn bè đã bàn bạc kế hoạch nhóm xong . Cậu nói:
"Được rồi , thống nhất vậy nhé! Các cậu thấy còn điểm nào không hợp lí không?"
Sau một khoảng thời gian thì không một ai lên tiếng , VN liếc nhìn từng người trong nhóm, nhưng không ai có vẻ muốn đưa ra ý kiến phản đối. Không khí trong phòng trở nên nặng nề, mọi người đều cảm nhận được áp lực của nhiệm vụ sắp tới.
"Được rồi nếu không ai đưa ra ý kiến thì tớ xin chốt nhé ."
VN dừng lại một chút, chờ đợi xem liệu có ai sẽ nói điều gì thêm, nhưng cả nhóm chỉ gật đầu, đồng ý với kế hoạch đã thống nhất. Cậu thở dài nhẹ nhõm, dù sự căng thẳng vẫn còn đè nặng trên đôi vai. Cả nhóm biết rằng nhiệm vụ này không hề dễ dàng, nhưng đây là cơ hội duy nhất để tiến lên và vượt qua tầng tiếp theo.
"Vậy thì chúng ta sẽ bắt đầu khi những ma pháp kia dừng lại nhé ?"
Tất cả mọi người đều gật đầu thống nhất đợi mấy ma pháp kia ngừng thì sẽ bắt đầu hành động . Khi những đợt ma pháp lửa bắt đầu ngừng hẳn, không khí xung quanh như lắng đọng lại trong khoảnh khắc ngắn ngủi. VN và nhóm bạn biết rằng đây là thời điểm phải hành động. Cuba ngay lập tức sử dụng kỹ năng của mình, tạo ra một lớp khiên năng lượng trong suốt bao quanh cả nhóm. Lớp khiên không chỉ bảo vệ họ khỏi các cuộc tấn công bất ngờ, mà còn gia tăng khả năng tấn công, tốc độ, và sức bền của mọi người. Cảm giác sức mạnh mới lan tỏa khắp cơ thể khiến ai nấy đều cảm thấy tự tin hơn.
Cuba nở một nụ cười đầy quyết tâm, dù biết rằng mình sẽ phải ở lại để duy trì kỹ năng này.
"Tớ sẽ giữ vững lớp khiên này, các cậu cứ tiến lên. Đừng lo, tớ sẽ ở đây hỗ trợ từ xa."
VN gật đầu với Cuba, ánh mắt cậu chứa đựng lòng biết ơn.
"Cảm ơn cậu, Cuba. Bọn tớ sẽ cố gắng kết thúc nhanh để quay lại."
Họ đi ra và một người tản ra mỗi người một hướng như đã bàn giao trước đó . VN lao lên chỗ bọn thây ma pháp sư như một quả tên lửa Avangard bay với vận tốc khi ở trên bầu khí quyển và nhanh chóng dùng tốc độ của mình lấy đầu từng con một . Những đòn tấn công của cậu chính xác và nhanh chóng, gần như không cho kẻ thù bất kỳ cơ hội phản kháng nào. Máu đen từ lũ thây ma văng tung tóe khắp nơi, nhưng VN không hề chậm lại dù chỉ một giây.
Ở phía chỗ các đồng đội của cậu cũng không kém phần quyết liệt. China và Triều Tiên phối hợp một cách nhịp nhàng khiến lũ thây ma pháp sư không kịp thi triển phép để hành động . China và Triều Tiên di chuyển linh hoạt, như thể họ đã tập luyện cùng nhau từ rất lâu. Mỗi đòn tấn công của China đều mang sức mạnh khủng khiếp, hất văng lũ thây ma pháp sư về phía sau, trong khi Triều Tiên dùng phép thuật băng của mình để khóa chân kẻ thù, làm chúng chậm lại và dễ dàng bị tiêu diệt hơn.
"Bọn chúng quá yếu so với tưởng tượng," China nói, giọng mỏ quặng khi giảm hạ thêm một tên chết ma bằng một cú đánh mạnh.
"Đừng chủ quan," Triều Tiên nhắc nhở, ánh mắt cảnh giác giác khi nhìn xung quanh. "Chúng ta chưa gặp phải con trùm thật sự đâu."
VN ở phía trước vẫn đang xử lý lũ thây ma một cách hiệu quả. Mỗi bước chân của cậu đều nhanh chóng và quyết đoán, tạo ra một làn sóng tấn công không ngừng. Cậu lao đến phía trước, nơi có nhiều thây ma pháp sư hơn đang tụ tập và chuẩn bị thi triển phép thuật.
"Mình không thể để chúng kịp ra tay!" VN nghĩ thầm, rồi kích hoạt kỹ năng "Long Thần Hộ Quốc" triệu hồi ra một con rồng làm từ ảo ảnh rồi tấn công , càn quét hết lũ thây ma pháp sư .
Còn bên phía Cuba tập trung duy trì khả năng buff cho đồng đội mình nhưng không hề để ý rằng trong một góc khuất một ánh mắt đỏ lòm đã ở đó và quan sát cậu lúc nào không hay . Cuba vẫn duy trì lớp khiên năng lượng bảo vệ và buff cho đồng đội của mình, không hề nhận ra mối đe dọa đang ẩn nấp. Ánh mắt đỏ lòm kia dường như đang dò xét, chờ đợi một khoảnh khắc sơ hở để tấn công. Bầu không khí căng thẳng quanh Cuba tăng lên, nhưng cậu vẫn chỉ tập trung vào nhiệm vụ của mình, tin tưởng rằng mọi chuyện đang diễn ra theo đúng kế hoạch.
"Cố lên các cậu, mình sẽ ở đây hỗ trợ," Cuba tự nhủ, siết chặt tay để giữ vững lớp khiên và buff.
Nhưng ngay khi cậu vừa mất cảnh giác thì bóng đen mắt đỏ kia đã nhân cơ hội lao lên cắn cuba một phát đồng thời cũng sử dụng kĩ năng của nó vô hiệu hóa mọi chuyển động và kĩ năng của cậu .
Cảm giác lạnh lẽo bất ngờ ập đến, Cuba không kịp phản ứng trước sự tấn công của bóng đen. Cậu cảm thấy đau nhói khi bị cắn, một luồng sức mạnh kỳ lạ xộc vào cơ thể, khiến mọi chuyển động của cậu trở nên nặng nề.
"Không! Không thể nào!" Cuba thầm kêu gào, nhưng mọi nỗ lực đều vô ích.
Kỹ năng buff của cậu bắt đầu suy yếu, lớp khiên năng lượng quanh nhóm bạn dần biến mất, và cậu cảm thấy mình không còn sức mạnh để hỗ trợ nữa và dần cậu đang biến thành thây ma . Bên VN và những người đồng đội của cậu, trong khi đang chiến đấu với đám thây ma, hoàn toàn không hay biết rằng Cuba đang gặp nguy hiểm. Nhận thấy lớp khiên năng lượng của Cuba dần biến mất, VN chợt cảm thấy một điều gì đó không ổn.
"Cuba!" VN thét lên và lập tức dùng tốc độ mình chạy về chỗ họp nhanh nhất có thể và những người khác cũng vậy !
Khi đến nơi thì đã quá muộn , Cuba đã bị biến đổi thành thây ma và đứng kế bên là một con thây ma với bộ áo choàng đen đang đứa kế bên cuba đã bị biến đổi . VN đứng chết lặng, đôi mắt mở to, không tin vào cảnh tượng trước mặt. Cuba—người bạn đồng đội mà cậu luôn tin tưởng—giờ đã biến thành một thây ma. Trong khoảnh khắc ngắn ngủi, cậu cảm thấy như tim mình ngừng đập. Mọi nỗ lực của họ dường như bị đổ sông đổ bể.
"Không... Cuba!" VN thét lên, giọng đầy sự đau đớn và tức giận. Hình ảnh Cuba, từ một người bạn đồng hành thân thiết, trở thành kẻ thù khiến cậu như bị đâm vào tim. Cậu chưa bao giờ nghĩ rằng mình sẽ phải đối mặt với tình huống khủng khiếp như thế này.
Triều Tiên, China, và Laos cũng vừa kịp đến nơi, ánh mắt kinh hoàng khi nhìn thấy Cuba. Họ không chỉ mất đi một người đồng đội mà giờ còn phải đối diện với một thây ma sở hữu sức mạnh đáng sợ. Không kịp để họ phản ứng, thây ma Cuba lập tức thi triển kỹ năng của mình, tạo ra một lớp khiên năng lượng bao quanh toàn bộ các thây ma khác.
Cuba giờ đây, với tư cách là một thây ma, vẫn điều khiển kỹ năng buff và khiên năng lượng như khi còn sống. Nhưng lần này, lớp khiên không phải để bảo vệ đồng đội mà là để gia tăng sức mạnh cho kẻ thù. VN cắn răng, nỗi tức giận và tuyệt vọng tràn ngập tâm trí.
"Mình không thể tin được... Cuba... cậu đã biến thành như thế này sao?" VN thầm nghĩ, trái tim cậu trĩu nặng. Cậu siết chặt tay, cảm giác bất lực dần trở thành một cơn thịnh nộ bùng cháy trong lòng.
Nhưng chưa hết, từ dưới mặt đất, một cái miệng khổng lồ bất ngờ xuất hiện, trồi lên từ mặt đất như một con quái vật vừa thức tỉnh sau giấc ngủ dài. Cái miệng khổng lồ ấy nuốt trọn các thí sinh xung quanh trong tích tắc. Tiếng la hét kinh hoàng vang vọng, không gian đầy mùi hôi thối từ chiếc miệng khổng lồ ấy khiến không khí trở nên ngột ngạt.
VN quay sang đồng đội, ánh mắt đầy căng thẳng
. "Chúng ta phải hành động ngay, nếu không mọi thứ sẽ chấm dứt ở đây mất!"
Triều Tiên nhìn xung quanh với ánh mắt đầy cảnh giác.
"Hiện chúng ta không có nhiều thời gian đâu ! Cần phải nhanh chóng đánh ngất hoặc làm bất kì điều gì để phá đi ki năng buff của cậu ta nếu không chỉ có vô vọng mà đánh lũ thây ma trong bất lực thôi!"
China siết chặt vũ khí, gương mặt lạnh lùng nhưng ánh mắt bừng cháy quyết tâm.
"Tớ sẽ lo vụ này. Chúng ta không thể để Cuba cứ như thế mãi."
Nhưng chưa kịp hành động gì thì một con thây ma với dáng người nhỏ nhắn từ đằng xa đã lao đến đánh ngất cả bốn người cùng một lúc trước khi họ có thể làm bất cứ điều gì để nhận ra . Sau đó là cảnh họ bị con quái vật khổng lồ kia nuốt chửng vào bụng cùng với vô số những thí sinh đã bị đánh ngất khác .
Trong khi đó, ở một nơi khác, Russia đang vật lộn với cơn đau từ vết thương của mình sau cuộc phẫu thuật nối thân. Cô chống lại mọi lời khuyên của các bác sĩ, cố gắng bước đi, dù mỗi bước chân là một sự đau đớn khủng khiếp. Mồ hôi lạnh lấm tấm trên trán, từng cơ bắp trong cơ thể cô đều gào thét phản đối, nhưng cô vẫn kiên trì bước tới, không ngừng nghỉ.
"Chỉ còn 41 ngày..." Russia thầm nghĩ, trong lòng ngập tràn lo lắng. "Mình không thể để VN chết trong tay tên trùm ấy. Mình phải mạnh mẽ hơn, phải phục hồi thật nhanh để có thể giúp em ấy hoàn thành mong muốn."
Russia bước từng bước, mỗi lần chạm chân xuống đất đều như một cú đâm vào cơ thể đang dần hồi phục của cô. Cơn đau không chỉ bóp nghẹt từng khớp xương mà còn lan tỏa trong tim, làm cho cô cảm thấy như cả thế giới đang chống lại mình. Mồ hôi lấm tấm trên trán, và cô cảm thấy ánh mắt của các bác sĩ theo dõi chặt chẽ, lo lắng cho sức khỏe của cô. Họ đã cảnh báo rằng nếu không nghỉ ngơi, cô có thể gây tổn thương thêm cho cơ thể.
"Phải nhanh lên..." Cô tự nhủ, thầm nghĩ về VN và nhiệm vụ của cậu. Hình ảnh cậu lướt qua như một cơn gió, mạnh mẽ và tự tin, khiến cô không thể ngừng lo lắng.
"Liệu em ấy có an toàn không?"
Bất ngờ cô mất thăng bằng và không kịp bám vào cái gì đó ngã một cái thật đau xuống đất . Cơn dau của vết thương từ mới nối lại kéo đến , cú ngã làm cơ thể cô rung chuyển dữ dội, mỗi khớp xương như bị vặn xoắn, và cơn đau từ vết thương chưa lành bùng lên như một ngọn lửa đốt cháy mọi dây thần kinh trong cơ thể. Cảm giác đau đớn kéo dài từ hông trở xuống, nơi vết khâu mới vừa nối lại nửa thân cô. Những mũi khâu căng thẳng dường như không chịu nổi sức ép từ cú ngã, khiến cô cảm giác như chúng sắp bung ra.
Mỗi lần hít thở đều khó khăn, cơn đau như xiết chặt phổi cô, khiến cô nghẹt thở. Cơn đau không chỉ dừng lại ở thể xác; nó lan tỏa khắp cơ thể như một làn sóng, bóp nghẹt tâm trí cô, lấn át mọi suy nghĩ khác. Nửa dưới cơ thể cô như bị thiêu đốt, một sự đau đớn tê tái kéo dài không dứt. Cô cảm nhận được vết thương mở ra từng chút, từng chút một, như thể thân dưới của cô sắp bị tách rời khỏi thân trên một lần nữa.
Russia nghiến chặt răng, cố gắng không hét lên, mồ hôi lạnh đổ xuống mặt, chảy vào mắt, làm nhòe đi tầm nhìn. Cô siết chặt nắm tay, móng tay cắm sâu vào da thịt để tự giữ tỉnh táo giữa cơn đau dữ dội. Mỗi giây trôi qua như một cực hình, từng nhịp đập của trái tim đều khiến vết thương thắt lại, làm cô cảm giác như cơ thể mình đang bị xé toạc từ bên trong.
"Không... mình không thể... ngừng lại," cô thầm nghĩ, trong khi mọi dây thần kinh đang gào thét đòi cô phải dừng lại, nghỉ ngơi. Nhưng cô không thể, vì hình ảnh VN vẫn còn trong đầu cô, ám ảnh cô từng giây phút.
Russia cố gắng ngồi dậy, nhưng cơn đau mạnh mẽ đến mức cô cảm thấy như có hàng trăm mũi kim đâm xuyên qua cơ thể. Cô rên rỉ đau đớn trong tuyệt vọng, mỗi chuyển động của cơ thể chỉ làm cơn đau tồi tệ hơn.
Hệ thống thấy Russia cố gắng trong tuyệt vọng như thế có thể sẽ làm vết thương tệ hơn , " cố quá thành quá cố". Hắn xuất hiện dưới hình dạng con người và trước mắt của Russia khiến cô có chút bất ngờ nhưng cô nhanh chóng bỏ qua mà cố bước tiếp mặc cho các sợi chỉ của mình đã có một tí lung lay nhẹ cùng các dây thần kinh cảm giác đang gào thét , tạo ra các tín hiệu đau đớn để cô dừng lại nhưng cô mặc kệ chúng mà có thể bước tiếp. Russia vẫn không dừng lại, dù cơn đau gần như không thể chịu nổi. Mỗi bước chân là một cuộc chiến chống lại chính cơ thể mình. Hình ảnh VN như một tia sáng duy nhất trong tâm trí cô, thôi thúc cô tiến lên, bất chấp tất cả . Hắn thở dài bất lực mà nói:
"Dừng lại và nghỉ ngơi đi Russia , tập như thế chỉ tổ hại cái thân trong trò chơi của cô thôi chứ chả có lợi lộc gì đâu , ngược lại có khi còn làm vết thương vừa khâu còn nghiêm trọng hơn đó !"
Russia lắc đầu, ánh mắt kiên quyết nhìn vào hệ thống của mình rồi tiếp tục bước đi. Cơn đau hành hạ từng cơ bắp trong cơ thể, nhưng cô vẫn không dừng lại.
"Ngươi không hiểu gì cả," cô thở dốc, nhưng giọng điệu vẫn cứng cỏi.
"Ta không làm điều này vì bản thân mà là vì lời hứa của ta với VN!"
Hệ thống của Russia đứng yên, quan sát cô với ánh mắt lạnh lùng tính toán và thấy rõ tình trạng cơ thể của Russia đang ngày càng tệ đi. " Hệ thống nói, giọng điệu đầy mỉa mai.
"Vì lời hứa với VN ư? Cô nghĩ mình có thể giúp cậu ta trong tình trạng này sao? Một bước sai lầm và vết thương của cô sẽ bung ra, không còn gì có thể cứu chữa."
Russia lảo đảo, nhưng vẫn cố gắng giữ thăng bằng. Cô siết chặt nắm tay, cảm giác mồ hôi lạnh chảy dài trên lưng. Cơn đau dữ dội khiến tầm nhìn của cô mờ đi, nhưng không gì có thể ngăn cô tiến lên. Ánh mắt cô kiên định, tập trung vào mục tiêu duy nhất: bảo vệ VN và hoàn thành lời hứa từ thời thơ ấu của họ.
"Ngươi có thể tính toán mọi thứ, nhưng ngươi sẽ không bao giờ hiểu được ý chí của con người. Ta không làm điều này để ngươi hiểu, mà là vì VN.!" Russia thở gấp, nhưng không hề nao núng.
Hệ thống thở dài, biết rằng không thể thuyết phục Russia dừng lại. Hắn đã dự đoán trước sự cứng đầu này của cô, và dù biết cô đang tự hủy hoại bản thân, hắn vẫn không thể làm gì để thay đổi quyết định của cô.
"Cô thật ngốc nghếch, Russia. Nhưng nếu cô đã quyết tâm như vậy . Cứ làm theo cách của cô đi. Chỉ đừng nói rằng ta không cảnh báo." Hắn nhún vai, đôi mắt vẫn lạnh lẽo.
Russia không đáp lại, chỉ tiếp tục bước đi, từng bước một như thể đang chiến đấu với chính mình.
Russia tiếp tục bước đi, mặc cho những lời cảnh báo của hệ thống vang lên trong đầu. Mỗi bước chân giờ đây như đang đẩy cô đến giới hạn của sự chịu đựng, nhưng ý chí bảo vệ VN đã trở thành nguồn động lực duy nhất giữ cô đứng vững. Cô cảm nhận được từng mũi khâu trên cơ thể đang căng ra, như chỉ chực bung ra mỗi khi cô di chuyển, nhưng trong lòng cô chỉ có một suy nghĩ duy nhất: Mình phải mạnh mẽ, phải đứng lên vì VN.
Dù vậy, cơ thể cô không ngừng gào thét, đau đớn lan tỏa khắp người. Đôi chân run rẩy, yếu ớt dưới sức nặng của cơn đau và mệt mỏi. Bất chợt, chân cô khựng lại, không còn sức để bước tiếp. Cô loạng choạng rồi ngã quỵ xuống, chống tay lên sàn lạnh, hơi thở gấp gáp và đứt quãng.
Hệ thống đứng gần đó, quan sát mọi diễn biến với đôi mắt lạnh lùng và tính toán. Dù hắn đã tiên đoán trước việc này, nhưng sự cứng đầu của Russia khiến hắn không khỏi thở dài. "Cô đúng là một kẻ không biết tự lượng sức," hắn lẩm bẩm, khoanh tay đứng đó, nhìn cô đấu tranh với cơn đau không thể chịu đựng.
Russia siết chặt nắm tay, chống lại sự yếu đuối của bản thân. Trong mắt cô, hình ảnh VN hiện ra rõ ràng hơn bao giờ hết—khuôn mặt của cậu bé ngày xưa, người bạn đồng hành mà cô đã hứa sẽ cùng nhau chiến thắng mọi thử thách.
"Không thể từ bỏ....VN cần mình!" Russia thầm nhủ, hơi thở trở nên yếu ớt. Cô biết cơ thể mình không thể chịu đựng lâu hơn, nhưng trong trái tim, ý chí của cô vẫn cháy bỏng như lửa.
"Cô thật sự nghĩ rằng VN sẽ cảm ơn khi thấy cô trong tình trạng này sao?" Hệ thống nói, giọng vẫn đầy châm chọc.
"Cậu ta sẽ chỉ đau lòng khi nhìn thấy người chị thân yêu tự hủy hoại bản thân chỉ mà thôi."
Lời nói của hệ thống như một cú đánh vào tâm lý của Russia, nhưng cô vẫn cứng rắn, từ chối để những lời đó làm mình gục ngã. Cô cố gắng gượng dậy, dù chỉ là một chút, đôi mắt đầy sự quyết tâm.
Nhưng cơn đau đã vượt quá giới hạn của cô. Trước khi có thể làm bất kỳ điều gì, cơ thể Russia sụp đổ hoàn toàn. Cô ngã xuống sàn, bất tỉnh, đôi môi vẫn mấp máy nhắc tên VN trong vô thức.
Hệ thống thở dài, cúi xuống quan sát cơ thể bất động của cô.
"Con người... thật ngốc nghếch." Hắn lắc đầu, rồi hồi phục , đưa các vết kim chỉ khâu lỏng lẻo về trạng thái trước khi cô tập đi bộ , đồng thời đẩy nhanh tiến độ hồi phục của vết thương lên gấp 50 lần .
Sau khi đã thực hiện các điều chỉnh cần thiết, hệ thống đứng dậy, nhìn Russia một lần nữa. Trong mắt hắn, cô chỉ là một con người cứng đầu, mù quáng vì ý chí và cảm xúc, nhưng đồng thời, hắn cũng không thể phủ nhận sức mạnh bên trong cô. Hắn nhìn cô một lúc rồi thì cơ thể con người dần tan biến và trở lại hệ thống của cô bỏ lại cô trong cái nới lạnh lẽo của bệnh viện liên minh. Không biết cô đã bất tỉnh được bao lâu nhưng khi cô được phát hiện và nhanh chóng đưa vào phòng cấp cứu thì đồng hồ đã điểm lúc ba giờ sáng.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro