Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 28

Ngay sau khi VN bóp nát cái đầu của bóng đen kia, máu xanh văng tung tóe khắp nơi, nhưng điều đó không làm cậu quan tâm. Cậu thở dốc, mắt vẫn đỏ rực vì cơn giận, nhưng lý trí dần quay lại. Cậu nhận ra cơn thịnh nộ này không thể cứu được Russia nếu cậu không hành động ngay lập tức. Cậu lao đến bên cô, hai tay run run đỡ lấy cơ thể đang dần mất sức của cô.

"Russia, chị nghe em không ?!" VN gọi lớn, giọng cậu vang lên đầy lo lắng và sợ hãi. Máu từ vết thương của cô thấm ướt cả tay cậu, nhưng đôi mắt của Russia chỉ khẽ chớp.

"VN... đừng... lo..." Russia thều thào, giọng cô yếu ớt đến mức gần như không thể nghe thấy. Cô cố gắng mỉm cười, nhưng nụ cười ấy nhợt nhạt và yếu ớt.

VN nhìn xuống vết thương, tay cậu run rẩy. Máu vẫn tiếp tục chảy vô cùng nhiều , cậu giờ đây không biết phải làm gì , vết thương của cô thật sự quá nặng và hiện tại họ đang ở trong rừng cũng không có ai giúp đỡ . VN cố gắng giữ bình tĩnh nhưng trong lòng cậu đang hoảng loạn. Nhìn vết thương sâu trên người Russia, máu không ngừng tuôn ra, cậu nhận ra nếu không nhanh chóng tìm cách cầm máu, tình hình sẽ tệ hơn nữa. Nhưng ở giữa rừng rậm, với chỉ hai người, cậu cảm thấy bất lực.

"Chị... không được gục ngã bây giờ ! Chúng ta vẫn còn nhiều việc chưa làm cùng nhau mà !" VN nói, giọng trầm xuống, cố nén sự tuyệt vọng trong lòng.

Cậu vội xé mảnh vải từ áo mình, cuốn chặt vết thương của Russia để cầm máu. Tay cậu run rẩy, nhưng cậu biết mình phải mạnh mẽ vì cô. Cậu ngước nhìn quanh, cố tìm dấu hiệu của một nơi an toàn hoặc bất cứ thứ gì có thể giúp đỡ.

"Chị phải sống, chị nghe không ? Em không để chị gục ngã ở đây đâu !" VN hét lên, giọng lạc đi trong sự lo sợ.

Russia khẽ mở mắt, dù cơ thể cô đã yếu đi rất nhiều, nhưng nhìn thấy VN đang nỗ lực vì mình, cô cố gắng cầm cự. Cô nắm nhẹ tay cậu, một cử chỉ yếu ớt nhưng đầy ý nghĩa.

" VN...đừng lo...Đây chỉ là trò chơi thôi...chúng ta có thể chơi lại nếu có cơ hội mà ."

VN nói :

"Không được ! Tuy em biết đây chỉ là trò chơi nhưng em không thể nào mà để chị chết được ? Chị quên lời hứa rồi sao ? "

Russia khẽ thở dài, cố gắng giữ tỉnh táo trong cơn đau và sự mất máu dần theo thời gian. Lời của VN khiến cô nhớ lại lời hứa mà cả hai đã từng nói với nhau trước khi bắt đầu chuyến hành trình này. Trong lúc lờ mờ, những ký ức về ngày hôm đó chợt hiện lên trong tâm trí cô.

"Chị nhớ mà..." Russia thều thào, giọng yếu ớt.

Vn nói:

"Chị còn nhớ thì chị hãy cố gắng đi em cũng đang cố gắng không chỉ vì chị mà cũng vì lời hứa năm đó nữa đấy !"

Russia cố gắng giữ tỉnh táo trong cơn đau khi nghe những lời của VN. Cô mơ hồ nhớ lại ngày mà cả hai đã hứa sẽ cùng nhau chiến thắng trò chơi này lúc nhỏ và cô cảm thấy trái tim mình ấm áp. Mặc dù cả cơ thể đau nhức và máu chảy dường như không dừng lại, nhưng sự quyết tâm của VN đã truyền động lực cho cô. Ký ức về lời hứa ngày xưa trở lại rõ ràng hơn.

"Được rồi ! Chị sẽ không bỏ cuộc..." Russia thì thầm, hơi thở yếu dần nhưng trong đôi mắt cô đã có phần quyết tâm .

VN thấy còn ba mươi lăm giây nên không còn nghĩ nhiều hay gì nữa mà lập tức vác thân trên và cầm thân dưới của Russia trên vai rồi chạy một mạch đến nơi xét tuyển để tìm cách giúp đỡ . Bên này Akai đang đứng đợi ở cổng từ hôm qua đến giờ , cô thầm nghĩ :

"Kì lạ ? Sao giờ này bọn chúng chưa đến nhỉ ? Nơi này các có khoảng 20 kilmeters thì đi giờ này cũng phải đến rồi chứ ? Còn hai tiếng nữa là hết phần đăng kí rồi mà bọn chúng vẫn chưa đến là sao ? "

Akai đứng ở cổng, ánh mắt cô đầy vẻ suy tư. Cô đã đợi từ hôm qua đến giờ, nhưng vẫn chưa thấy bóng dáng của VN và Russia. Thời gian đăng ký chỉ còn lại hai tiếng, nhưng cả hai vẫn chưa xuất hiện. Cô tự hỏi liệu có chuyện gì đã xảy ra.

"Có gì đó không ổn rồi... không thể nào họ đi chậm như vậy được ." Akai thầm nghĩ.

Bỗng nhiên, từ phía xa, cô nhìn thấy một bóng hình đang vác theo ai đó. Đôi mắt sắc bén của Akai lập tức nhận ra đó là VN, và trên vai cậu là Russia. Cậu đang chạy thục mạng về phía cô, mồ hôi ướt đẫm khuôn mặt, còn Russia trông rất yếu ớt, tay buông thõng.

Akai cảm nhận ngay được tình hình nghiêm trọng. Cô lập tức lao tới, đôi mắt ánh lên sự lo lắng.

" VN ! Russia bị sao thế này ?!" Akai hỏi lớn khi đến gần, tay sẵn sàng đỡ lấy Russia từ VN.

VN thở dốc, gần như kiệt sức đồng thời thời gian cũng vừa hết , nhưng cậu không dừng lại mà chỉ nói gấp gáp :

" Làm ơn cấp cứu cho chị Russia đi ! Chị ấy mất máu nhiều quá rồi ! "

Akai quan sát thì thấy VN đang cầm nửa thân trên và dưới của Russia nên cô nhanh chóng hiểu tình hình mà đóng băng thời gian của Russia lại tránh mất máu nhiều hơn rồi mang cô đi đến phòng cấp cứu gấp và đồng thời cô cũng dẫn cậu đi theo để hỏi tại sao Russia lại bị chia làm đôi như thế này .

Một tiếng sau, VN ngồi trong phòng chờ, người đầy mồ hôi và tay vẫn run rẩy sau sự việc vừa qua. Cậu không ngừng lo lắng, ánh mắt thường xuyên hướng về cánh cửa phòng cấp cứu, nơi Akai đã đưa Russia vào. Không gian yên tĩnh và căng thẳng, chỉ còn tiếng tim đập mạnh trong lồng ngực VN cùng với cảm giác bất an bao trùm lấy cậu. Trong khoảnh khắc này, VN không thể ngừng tự trách mình.

"Đáng lẽ mình nên cảnh giác với mọi thứ xung quanh mới phải thay vì là ham vui nói chuyện với chị ấy !"

Đột nhiên cánh cửa phòng cấp cứu bất ngờ mở ra, và Akai bước ra với vẻ mặt điềm tĩnh nhưng có chút căng thẳng. VN lập tức bật dậy, chạy tới gần cô.

"Chị ấy sao rồi ?" VN hỏi, giọng khẩn trương.

Akai hít một hơi sâu trước khi trả lời.

"Cô ta vẫn ổn... nhờ việc đóng băng thời gian, các bác sĩ đã cầm máu kịp thời cho cô ta tránh máu chảy nhiều hơn. Nhưng chắc phải khoảng 5 giờ nữa mới làm phẩu thuật ghép thân trên và dưới lại với nhau được bởi dù sao tình trạng của cô ta vẫn chưa hoàn toàn ổn định ."

VN đứng bất động trong vài giây sau khi nghe Akai nói, cảm giác nhẹ nhõm và căng thẳng trộn lẫn vào nhau. Dù Russia tạm thời qua cơn nguy hiểm, việc nghe về ca phẫu thuật ghép lại khiến lòng cậu như bị xé toạc. Cậu nuốt khan, cố gắng giữ bình tĩnh trước mặt Akai.

"Cảm ơn... cảm ơn chị nhiều lắm." VN nói, giọng nghẹn lại. Cậu không biết phải diễn đạt sự biết ơn thế nào khi Akai đã cứu giúp Russia.

Akai nhìn cậu, gật nhẹ như thấu hiểu, nhưng không nói thêm. Cô quay người định bước đi, nhưng VN vội hỏi  :

"Em... em có thể vào thăm chị ấy được không ?" Giọng cậu run rẩy, ánh mắt đầy lo lắng và mong đợi.

Akai dừng lại một lúc, suy nghĩ. Cô nhìn thẳng vào VN, đánh giá cậu rồi nói:

"Chỉ một lát thôi, và đừng quên ngươi còn 55 phút nữa để đăng kí thôi đấy . Còn Russia thì ta sẽ tìm cách giúp con bé ."

VN cảm thấy như tim mình ngừng đập. Một phần hy vọng tràn ngập trong cậu khi nghe Akai đồng ý, nhưng sự lo lắng về tình trạng của Russia lại khiến cậu không thể bình tĩnh. Cậu gật đầu, cảm ơn Akai thêm một lần nữa trước khi chạy về phía phòng cấp cứu. Cánh cửa khép lại sau khi VN bước vào, ánh sáng mờ ảo và không khí lạnh lẽo làm cậu cảm thấy không thoải mái. Phòng bệnh được thiết kế hiện đại với các thiết bị y tế xung quanh.

Cậu bất ngờ trước dàn thiết bị xịn xò này trong cái trò chơi tận thế này . Nhưng quan trọng nhất là Russia khi cô đang nằm trên giường bệnh nhân . Cậu cảm thấy như một cơn sóng lớn ập đến, cuốn đi mọi suy nghĩ và cảm xúc. Cậu muốn chạy đến bên cô, ôm chặt lấy cô và nói rằng mọi thứ sẽ ổn, nhưng chân cậu như bị đóng băng, không thể di chuyển.

"Chị... chị sao rồi ?" VN thì thầm, giọng cậu nghẹn lại.

Russia nghe thấy tiếng cậu, từ từ mở mắt, ánh mắt yếu ớt nhưng vẫn cố gắng nở một nụ cười. Cô nói, giọng yếu ớt :

"VN... em đến rồi."

Cậu lại gần, ngồi bên giường bệnh, nắm lấy tay Russia, cảm nhận hơi ấm từ bàn tay cô, mặc dù nó rất yếu. Cậu nhìn vào mắt cô, không biết nói gì, chỉ cảm thấy một luồng cảm xúc dâng trào trong lòng.

"Chị... chị cảm thấy thế nào ?" VN hỏi, cố gắng giữ giọng mình không run rẩy.

"Chị... không biết. Nhưng em ở đây khiến chị cảm thấy đỡ hơn rồi." Russia thều thào, cố gắng mỉm cười, mặc dù sự yếu ớt hiện rõ trên khuôn mặt cô.

VN nắm chặt tay cô, cảm giác mát lạnh từ làn da nhợt nhạt của Russia khiến cậu đau lòng:

"Chị đừng lo. Em sẽ ở đây cho đến khi chị khỏe lại. Em không rời xa chị đâu !" cậu nói, quyết tâm lấp đầy không khí lo lắng bằng những lời an ủi.

Bỗng cậu ăn một cú cóc đầu từ phân thân băng của Russia xong rồi nó tan biến . Cậu ôm đầu mình thắc mắc hỏi :

"Sao chị kí đầu em ? Em chỉ đang lo lắng cho chị mà ?"

Russia thều thào đáp:

" Ngốc ạ ! Em còn phải tham gia kì xét tuyển để vào liên minh nữa!"

VN lắc đầu tỏ ý không chịu cậu đáp:

" Không, em sẽ không tham gia nếu không có chị đâu !"

Russia khẽ cười:

" Ngốc ạ , em nếu muốn chiến thắng trò chơi này thì phải vào một liên minh tốt thì mới có thể sống sót mà chiến thắng được , chị có thể đợi đợt sau mà ."

VN ngồi bên cạnh giường của Russia, tay vẫn nắm chặt lấy tay cô, dù những lời của cô vang lên đầy hợp lý, cậu vẫn không thể ngăn được sự lo lắng trong lòng. Cậu biết rằng việc tham gia kì xét tuyển liên minh là quan trọng, nhưng ý nghĩ rời xa cô trong tình trạng thế này khiến cậu bất an hơn bao giờ hết.

"Nhưng chị... nếu em đi mà có chuyện gì xảy ra với chị thì sao ?" VN hỏi, giọng cậu khẽ run, ánh mắt đầy lo âu.

Russia mỉm cười yếu ớt, nhưng đầy sự ấm áp. Cô cố gắng truyền cho VN một chút hy vọng.

"Không sao đâu... chị không sao đâu. Chị đã hứa với em rồi mà, đúng không ? Chúng ta sẽ cùng chiến thắng trò chơi này." Russia nói, giọng thều thào

VN nhìn vào mắt Russia, những lời của cô như khắc sâu vào tâm trí cậu. Cậu biết cô đang cố gắng trấn an mình, nhưng trong lòng vẫn không thể nào bớt lo lắng. Tay cậu siết chặt hơn, cảm nhận sự yếu ớt trong từng nhịp đập của cô.

"Em biết chị nói đúng, nhưng..." VN nghẹn lời, cảm xúc dâng trào khiến cậu khó diễn đạt hết suy nghĩ của mình.

"Em không thể rời xa chị lúc này. Nếu em đi mà có chuyện gì xảy ra với chị, em sẽ không bao giờ tha thứ cho bản thân."

Russia khẽ thở dài, ánh mắt vẫn giữ nụ cười dịu dàng nhưng sâu trong đó là sự hiểu biết rõ ràng về tình trạng của mình. Cô biết VN lo lắng cho mình, nhưng cũng hiểu rằng cậu không thể bỏ lỡ cơ hội quan trọng này.

"VN... chị mạnh mẽ hơn em nghĩ đấy. Chị đã trải qua cảm giác cận kề cái chết nên cái này chỉ là một vết thương nhỏ so với lúc chị cận kề cái chết đâu , VN à ."

VN lặng im, đôi mắt cậu đong đầy sự mâu thuẫn. Cậu hiểu những lời của Russia, nhưng nỗi sợ mất cô vẫn dai dẳng trong tâm trí. Bàn tay cậu nắm chặt hơn, như thể không muốn buông tay cô ra dù chỉ một giây.

"Nhưng em..." VN ngập ngừng, không thể nói hết câu. Cậu biết rằng đây là cơ hội duy nhất để vào được một liên minh mạnh mẽ, nhưng ý nghĩ rời xa Russia, dù chỉ một khoảnh khắc, vẫn làm cậu thấy nặng nề.

Russia, dù yếu ớt, vẫn nhìn cậu với ánh mắt kiên định. Cô nhẹ nhàng đặt tay lên tay VN, như muốn truyền cho cậu thêm sức mạnh.

"Em phải đi, VN à. Chị biết em lo lắng cho chị, nhưng chị không muốn em bỏ lỡ cơ hội này vì chị. Chúng ta đã hứa với nhau từ trước rồi, nhớ không ? Chúng ta sẽ chiến thắng trò chơi này, nhưng để làm được điều đó, em phải mạnh mẽ hơn."

VN cảm thấy sự kiên quyết trong từng lời nói của cô. Cậu khẽ gật đầu, nhưng vẫn chưa hoàn toàn dứt bỏ được sự bất an trong lòng.

"Nhưng chị đừng quên lời hứa đó nhé. Khi em trở lại, chị phải khỏe lại và sẵn sàng cùng em tiếp tục cuộc hành trình." VN nói, giọng khẽ nhưng đầy quyết tâm.

Russia khẽ cười, dù nụ cười ấy có chút yếu ớt.

"Chị hứa mà, ngốc ạ."

Cả hai lặng im trong giây lát, không gian tĩnh lặng bao trùm lấy họ. VN cảm thấy như mỗi giây trôi qua đều trở nên quý giá hơn bao giờ hết. Nhưng rồi, cậu hiểu rằng mình không thể mãi ở lại đây.

"Được rồi, em sẽ đi. Nhưng chị phải giữ lời hứa đó nhé. Em sẽ trở lại nhanh thôi." VN nói, giọng đầy nghiêm túc.

Russia nhẹ nhàng gật đầu, ánh mắt cô vẫn tràn đầy niềm tin. VN cúi xuống, hôn nhẹ lên trán cô như một lời tạm biệt tạm thời, rồi chậm rãi đứng dậy và bước ra khỏi phòng, lòng cậu nhẹ nhõm hơn nhưng vẫn còn lo lắng.

Bên ngoài, Akai đang đứng đợi. Cô nhìn cậu vẫn với ánh mắt lạnh lùng nhưng đã có phần nhẹ hơn một chút , cô nói:

"Đi thôi. Ngươi còn 45 phút nữa để đăng ký tham gia."

VN hít một hơi sâu, rồi theo Akai rời khỏi bệnh viện của liên minh , đến phòng đăng ký , lòng cậu nhủ sẽ phải vào được liên minh để không phát triển bản thân để không làm gánh nặng cho chị Russia !

Cả hai người đi đến phòng đăng kí của liên minh và rồi họ ở đó làm thủ tục đăng kí . Sau một lúc thì cậu đã đăng kí thành công và bước tiếp theo chính là phần thử thách năng lực .

Sau khi hoàn thành thủ tục đăng ký, VN đứng đối diện với Akai trước cánh cửa lớn dẫn vào khu vực thử thách năng lực. Không khí ở đây căng thẳng và ngập tràn sự chờ đợi, những người tham gia khác cũng đã sẵn sàng, ánh mắt họ rực lên với sự quyết tâm và háo hức.

"Cảm giác thế nào ?" Akai hỏi

VN đáp:

" Không biết nữa , nhưng chắc khó lắm."

Akai gật đầu, ánh mắt vẫn giữ vẻ điềm tĩnh như mọi khi.

"Khó hay dễ không quan trọng, quan trọng là ngươi phải hoàn thành nó. Mọi kỹ năng, sự thông minh và phản ứng nhanh nhạy của ngươi sẽ được thử thách ở đây."

VN nhìn Akai, rồi hít một hơi thật sâu. Cậu biết đây không chỉ là một phần thử thách bình thường mà còn là cơ hội để cậu chứng tỏ bản thân và trở thành một phần của liên minh. Nhưng vì lời hứa , vì sự tin tưởng của Russia cậu buộc phải làm được ! Khi cánh cửa mở ra hàng loạt thí sinh bước vào , Akai đẩy nhẹ lưng VN ý muốn nói rằng:

" Bước tiếp đi! Hãy chứng minh cho ta xem ngươi mạnh tới mức nào !"

VN khẽ gật đầu, ánh mắt sáng lên với sự quyết tâm. Cậu bước qua cánh cửa lớn, không ngoảnh lại mà đi thẳng vào khu vực thử thách. Ánh sáng bên trong khu vực rực rỡ hơn hẳn, và cảm giác như mọi thứ đều sẵn sàng chờ đợi để thử thách cậu.

Bên trong, lộ ra một không gian rộng lớn đầy rẫy chướng ngại vật và khu vực phân tầng rõ ràng. Một giọng nói vang lên từ loa lớn, có vẻ như là người quản lý thử thách.

"Chào mừng các thí sinh ! Khu vực thử thách năng lực chính thức bắt đầu. Các ngươi tổng cộng có 5 màn để vượt qua và ở màn 1 các ngươi sẽ đối đầu với nhiều loại thây ma cỡ nhỏ và chướng ngại khác nhau. Mục tiêu là chứng minh năng lực chiến đấu, sự kiên trì và khả năng tư duy chiến thuật của mình. Hãy chuẩn bị !"

Cậu nhanh chóng quan sát xung quanh, thấy các thí sinh khác cũng đã sẵn sàng với vũ khí và kỹ năng của mình. Nhưng trong suy nghĩ của VN, chỉ có một điều rõ ràng: phải thành công. Hình ảnh của Russia thoáng qua tâm trí cậu. Lời hứa với cô từ những ngày còn nhỏ, khi cả hai còn là những đứa trẻ, không ngừng nhắc nhở cậu rằng cậu không được phép thất bại.

Khi VN rút khẩu AK47 ra, cảm giác trọng lượng của vũ khí trong tay mang lại cho cậu một sự bình tĩnh kỳ lạ. Tiếng lách cách khi cậu nạp đạn, sự chuẩn bị tâm lý cho trận chiến sắp tới khiến adrenaline trong người cậu dâng cao. Trong đầu VN, hình ảnh của Russia vẫn hiện rõ.

"Vì lời hứa... mình sẽ không thất bại." VN thì thầm với chính mình, ánh mắt quyết liệt.

Đột nhiên, từ phía xa, tiếng gầm rú khàn khàn của đám thây ma vang lên, kéo theo những bước chân nặng nề và không đều. Chúng đang tiến đến từ mọi hướng, lũ xác sống gớm ghiếc với những mảnh da rách nát, cặp mắt đỏ ngầu, lao về phía các thí sinh.

Đoàng !

Tiếng súng đầu tiên vang lên khi VN nổ phát súng chính xác vào trán một con thây ma. Nó đổ gục xuống ngay lập tức, nhưng cậu không kịp nghỉ ngơi. Những con khác đang tới gần hơn, từng đợt từng đợt kéo đến như những cơn sóng dữ. VN nhanh chóng hạ gục thêm vài con thây ma nữa bằng cách bắn hai viên vào mỗi con, mỗi phát đạn đều trúng đích một cách hoàn hảo. Nhưng cậu biết số lượng thây ma vẫn không ngừng tăng lên, và chúng sẽ không dễ dàng bỏ cuộc. Tiếng gầm gừ và những âm thanh xào xạc khi đám xác sống lao tới từ nhiều hướng tạo nên một cảm giác căng thẳng bao trùm cả khu vực thử thách.

Cậu liếc mắt qua những thí sinh khác, một vài người đã bị hạ gục, không thể chống đỡ trước đợt tấn công liên tục của đám thây ma. Tuy nhiên, VN vẫn giữ bình tĩnh. Đôi mắt sắc bén của cậu không chỉ dõi theo đám thây ma, mà còn tính toán hướng di chuyển và cách đối phó. Trí óc cậu hoạt động liên tục để tìm ra chiến thuật phù hợp.

"Không thể bắn mãi như thế này... mình cần tìm chỗ cao hơn để có thể kiểm soát tình hình."

VN nhanh chóng di chuyển về phía một tảng đá lớn, nhảy lên với sự nhanh nhẹn và gọn gàng. Từ trên cao, cậu có thể thấy toàn bộ khu vực xung quanh, bao gồm cả các con thây ma đang cố gắng leo lên để tiếp cận cậu.

"Giờ thì, tới lượt các ngươi biết thế nào là sức mạnh thật sự!"

VN nâng khẩu AK47 lên và bắt đầu nhả đạn liên tiếp vào đám thây ma đang tụ tập dưới chân cậu. Những tiếng súng vang rền hòa cùng tiếng gầm rú của lũ xác sống bị tiêu diệt từng con một. Cậu kết hợp cả việc bắn chính xác và di chuyển linh hoạt để giữ khoảng cách với đám thây ma, không để chúng có cơ hội tiếp cận quá gần.

Tuy nhiên, đám thây ma dường như đã nhận ra chiến thuật của cậu. Chúng bắt đầu chia thành từng nhóm nhỏ, tấn công từ nhiều hướng khác nhau, cố gắng bao vây VN. Cậu nhận ra tình thế trở nên khó khăn hơn, nhưng vẫn không mất bình tĩnh.

"Được thôi, nếu các ngươi muốn thử thì ta sẽ đáp lại!"

VN kích hoạt năng lực "Bụi cây biết nói" và ngay lập tức, từ những bụi rậm xung quanh, các cành cây, mặt đất mọc ra những khẩu súng AK47, bắn liên tục vào đám thây ma từ mọi phía. Tiếng đạn vang rền khắp nơi, đám thây ma bị hạ gục từng đợt. Cảnh tượng trở nên hỗn loạn khi không chỉ VN mà cả các thí sinh khác cũng được hỗ trợ nhờ năng lực này.

Các khẩu súng tự động nhả đạn vào lũ xác sống, tạo nên một hàng rào lửa bảo vệ không chỉ VN mà cả những thí sinh đang gặp khó khăn. Lợi thế này khiến cậu cảm thấy dễ thở hơn, khi có thời gian để thở và đánh giá tình hình một cách rõ ràng.

"Phải giữ thế chủ động" VN tự nhủ. Cậu biết rằng phần thử thách này chỉ là khởi đầu, và còn nhiều thử thách cam go phía trước.

Sau khi toàn bộ thây ma bị tiêu diệt, âm thanh của trận chiến dần lắng xuống, chỉ còn lại tiếng thở gấp gáp và sự căng thẳng trĩu nặng trong không khí. VN đứng trên tảng đá, quan sát xung quanh, cảm nhận rằng màn thử thách này đã kết thúc. Cậu hạ súng xuống, thở ra một hơi dài nhẹ nhõm. Các khẩu súng từ năng lực "Bụi cây biết nói" dần biến mất, trả lại sự tĩnh lặng cho khu vực.

Một giọng nói vang lên từ loa:

"Chúc mừng những người đã sống sót vượt qua màn đầu tiên ! Hiện tại chỉ còn lại 270 thí sinh. Tất cả sẽ được dịch chuyển lên tầng tiếp theo ngay bây giờ. Hãy chuẩn bị !"

Ánh sáng xung quanh đột ngột thay đổi khi một luồng năng lượng bao quanh các thí sinh. VN cảm nhận cơ thể mình nhẹ bẫng, rồi cả không gian xung quanh cậu bắt đầu xoay chuyển. Trong khoảnh khắc, mọi thứ mờ đi trước khi cảnh vật hiện lên rõ ràng trở lại. Cậu đã ở tầng hai, không gian hoàn toàn khác biệt.

Tầng này là một khu vực có địa hình phức tạp hơn, với những ngọn núi đá dựng đứng, các khe vực sâu hun hút và cả những cây cầu lơ lửng bắc qua những chỗ hiểm trở. Không gian rộng lớn, nhưng đầy nguy hiểm tiềm ẩn.

VN quét mắt xung quanh, nhanh chóng nhận ra có vài thí sinh đang đứng cách đó không xa. Một số người đang hồi phục từ trận chiến trước, một số khác đã sẵn sàng cho màn thử thách tiếp theo. Không ai biết rõ thử thách ở tầng này sẽ là gì, nhưng tất cả đều cảnh giác. Bỗng vô số các vòng tròn phép hiện ra từ trên trời và bắn ra vô số các quả cầu lửa cháy rực.

VN lập tức cảm thấy căng thẳng. Những quả cầu lửa bay từ các vòng tròn phép như những viên đạn, và cậu phải nhanh chóng tìm chỗ ẩn nấp. Cậu đảo mắt tìm kiếm một nơi an toàn, phát hiện một tảng đá lớn gần đó. Cậu vội vàng chạy tới, né tránh những quả cầu lửa đang rơi xuống như mưa.

Khi VN ẩn nấp sau tảng đá, cậu có thể nghe thấy tiếng gầm rú của những quả cầu lửa va chạm với mặt đất, tạo ra những tiếng nổ lớn khiến không khí xung quanh trở nên nóng rát. Cậu nhìn xung quanh, nhận thấy rằng một số thí sinh khác cũng đã tìm chỗ ẩn nấp, trong khi một vài người bất ngờ lao ra ngoài để chống lại cuộc tấn công.

"Thật điên rồ !" VN nghĩ. Cậu biết rằng không phải tất cả mọi người đều có thể sống sót nếu cứ ở yên một chỗ. Cậu cần phải hành động, nhưng phải cẩn thận.

Trong khi đang nắm chặt khẩu súng, cậu nhớ lại khả năng của mình. "Bụi cây biết nói" có thể giúp cậu tạo ra những khẩu súng bắn tự động, nhưng liệu có thể sử dụng nó một lần nữa trong tình huống này? Cậu thận trọng ngó ra ngoài tảng đá và quan sát.

Bất ngờ, cậu nhìn thấy một thí sinh khác đang bị mắc kẹt giữa một lối đi hẹp, chỉ cách cậu vài bước chân. Thí sinh đó hoảng loạn khi những quả cầu lửa ngày càng đến gần. VN hít một hơi sâu, rồi quyết định.

"Phải giúp đỡ họ !" Cậu nghĩ và chuẩn bị di chuyển.

VN bước ra khỏi chỗ ẩn nấp và chạy về phía thí sinh kia, vừa chạy vừa nắm chặt súng. Khi cậu đến gần, một quả cầu lửa lao xuống ngay trước mặt, làm cậu trượt chân ngã. Nhưng cậu nhanh chóng đứng dậy, không để sự sợ hãi ảnh hưởng đến mình.

"Đi theo tôi !" VN hét lên, chỉ cho thí sinh kia một hướng khác. Cậu thấy một khoảng trống giữa những tảng đá lớn và quyết định đó là nơi an toàn hơn.

Thí sinh kia gật đầu, và cả hai lao về phía đó. Những quả cầu lửa vẫn rơi xung quanh, nhưng VN không để ý. Tinh thần trách nhiệm và sự dũng cảm thúc đẩy cậu tiến về phía trước. Cuối cùng, họ cũng đến nơi an toàn.

"Cảm ơn !" Thí sinh kia thở hổn hển.

"Tôi tưởng mình không thoát nổi rồi !"

VN đáp, lòng đầy lo lắng nhưng cũng nhẹ nhõm:

"Không có gì, nhưng cậu nhìn quen quen."

Thí sinh kia nhìn VN với vẻ ngạc nhiênnhưng sau đó nhìn cậu với ánh mắt tức giận.

"Tôi là China ! Hình như cậu tên Việt Nam, học lớp A11 đúng không ?"

VN đáp :

"Ừ đúng rồi có chuyện gì không ?"

Vừa xác nhận được thông tin thì China lập tức nắm lấy cổ áo cậu và xách lên , nói với thái độ tức giận :

"Á à cái thằng lồn này , hóa ra mày chơi một mình mà không rủ anh em chơi cùng gì cả ! Hình như muốn ăn đấm lắm rồi nhỉ?"

VN bất ngờ trước hành động của China nên vội vàng đáp:

"Ở nhưng tao đã hỏi trong nhóm rồi , ai cũng bận và từ chối mà?"

China trả lời với giọng hách dịch:

"Tao đéo quan tâm , đáng lẽ mày phải đợi tao hay một trong số đứa trong nhóm hết bận rồi mới đi !"

VN trả lời :

"Ơ đm thằng lồn này , lí do gì tao phải đợi chứ ? Tao cũng đâu có thời gián rảnh đâu mà phải đợi ?"

Khi họ còn đang bận tranh cãi thì bất ngờ một quả cầu lửa khổng lồ lao đến họ với vận tốc như một quả thiên thạch bay vào bầu khí quyển , khi nó va chạm với chỗ ẩn nấp thì tạo ra một vụ nổ lớn có đường kính 30 m , trực tiếp hủy diệt mọi thứ trong bán kính ấy kể cả là các thí sinh. Tưởng chừng cả hai đã bị loại thì may mắn hay họ được dịch chuyển kịp thời bởi Cuba đến chỗ ẩn nấp gần đó.

Ngay khi vụ nổ lớn vang lên, đất đá văng khắp nơi, cả VN và China gần như không kịp phản ứng. Nhưng trong khoảnh khắc sinh tử đó, họ được Cuba dịch chuyển kịp thời đến chỗ ẩn nấp gần đó.

VN thở hổn hển, nhìn xung quanh, nhận ra mình đã thoát chết trong gang tấc. Cậu quay qua China, người cũng đang sốc không kém:

"Thấy chưa ? Nếu không phải tại cãi nhau, chúng ta đã bị nướng rồi !" VN gắt lên.

China lườm cậu, nhưng rõ ràng cũng nhận ra mình may mắn thoát nạn. Cuba, người vừa cứu cả hai, nghiêng đầu và nói :

"Bộ hai người muốn bị loại hay sao mà cãi nhau vậy hả ?"

China trả lời với sự bực tức:

" Vì cái thằng này nó chơi mà không đợi an hem mình nên tôi mới bực.

Cuba khoanh tay, lắc đầu tỏ vẻ thất vọng. Ánh mắt của cậu nhìn cả VN và China với sự nghiêm túc:

"Đây là cuộc thi thử nghiệm trình độ của các thí sinh tham gia đấy ! Chứ không phải chỗ để cãi nhau vì chuyện cá nhân đâu. Nếu hai người không tập trung, chúng ta sẽ bị loại thật đấy."

VN thở dài, biết rằng Cuba nói đúng. Dù cậu cảm thấy bực tức vì cách hành xử của China, nhưng rõ ràng đây không phải là lúc để tranh cãi.

"Được rồi, cãi nhau không giúp ích gì. Chúng ta cần phối hợp nếu muốn hoàn thành bài thử nghiệm này . " VN nói, đứng dậy.

China nhíu mày, nhưng cuối cùng cũng đứng dậy, phẩy tay:

"Được thôi, lần này tao sẽ bỏ qua. Nhưng nhớ đấy, tao sẽ không tha nếu mày làm chuyện tương tự lần nữa."

Cuba nhìn cả hai, rồi gật đầu.

"Tốt. Giờ chúng ta phải tập trung. Tầng này có vẻ nguy hiểm hơn tầng trước rất nhiều nên cần bàn bạc kĩ để có thể sống sót mà lên tầng tiếp theo."

VN bất ngờ hỏi:

" Này Cuba , cho tớ hỏi là Laos và thằng triều tiên đâu rồi sao không thấy nó ?"

China nhanh chóng hùa theo khi không thấy Laos và triều tiên đâu. Cuba chỉ liếc mắt nhìn VN và China rồi nhìn xuống dưới , hai người cũng tò mò khi thấy Cuba nhìn xuống làm chi nên cũng nhìn theo. VN và China nhìn xuống, và điều mà họ thấy khiến cả hai đứng hình trong giây lát. Laos và Triều Tiên đang nằm bẹp dí dưới đất, ngay dưới chân của VN và China. Laos thì nhắm mắt lại, gương mặt có phần mệt mỏi, còn Triều Tiên thì đang nằm nghiêng, tay gác lên trán như thể đã sẵn sàng từ bỏ cuộc chơi.

"Cái quái gì..." VN lẩm bẩm, ánh mắt đầy ngạc nhiên.

China cau mày, rồi cúi xuống đá nhẹ vào vai Triều Tiên.

"Này, dậy đi chứ, không phải giờ ngủ đâu."

Triều Tiên rên rỉ một tiếng, rồi mở mắt nhìn China với vẻ mặt thụ động.

"Mệt quá... tụi tao bị bọn quái vật ở tầng trước đánh cho bầm dập rồi."

Laos nhấc tay lên một chút, ra hiệu rằng cậu cũng đồng tình với Triều Tiên nhưng không còn đủ sức để nói. VN đứng đó, không biết nên cười hay giận.

"Thế này thì làm sao mà đánh tiếp được nữa ?" China thở dài, nhìn sang Cuba.

Cuba chỉ nhún vai, vẻ mặt bất cần nhưng ánh mắt đầy ngụ ý. "

Chúng ta không thể kéo họ mãi được. Nếu họ không tự đứng dậy, thì tầng này sẽ loại họ thôi."

VN và China cùng thở dài, nhìn nhau rồi quay lại nhìn hai người bạn đang nằm dưới đất. Sau một lúc suy nghĩ, VN ngồi xuống bên cạnh Laos, đỡ cậu dậy.

"Không được nghỉ đâu, bạn. Phải chiến đấu tiếp thì mới có thể thắng trò chơi này được."

Laos mệt mỏi đáp:

" Tao biết nhưng mà mệt quá không dậy nổi ."

VN nhìn Laos với ánh mắt thông cảm, nhưng vẫn cố gắng thúc giục bạn mình đứng dậy.

"Tao hiểu, nhưng nếu mày nằm đây thì sẽ chẳng thể nào vượt qua được thử thách này đâu. Còn ba tầng nữa đấy, và tao chắc chắn mày không muốn bỏ cuộc ngay lúc này."

Laos mở mắt, cố gắng ngồi thẳng dậy nhờ sự giúp đỡ của VN, nhưng có vẻ vẫn còn khá mệt.

"Biết rồi, nhưng mà tao thật sự không còn sức nữa..."

Triều Tiên, vẫn đang nằm nghiêng trên đất, rên rỉ.

"Không phải chỉ mỗi nó đâu, tao cũng vậy... Bọn quái vật ở tầng trước khó nhằn hơn tụi tao tưởng nhiều."

China khoanh tay, nhìn xuống hai người với vẻ bực dọc, nhưng không nói gì thêm. Cuba, đứng phía sau, chỉ lắc đầu nhẹ.

"Chúng ta không thể chờ đợi thêm nữa. Mọi người cần phải tiếp tục nếu muốn vượt qua thử thách này."

VN thở dài, đỡ Laos ngồi dựa vào một tảng đá gần đó.

"Được rồi, ít nhất phải đứng dậy đã. Chúng ta cần một kế hoạch chứ với tình hình đi riêng lẻ chắc chắn không ổn!"

China thở dài, khoanh tay nhìn VN và Laos, gương mặt lộ rõ sự bất mãn. "Lẽ ra bọn mày phải biết giữ sức chứ. Giờ thì xem đi, còn chưa lên được nửa đường mà đã thế này rồi."

VN nhíu mày trước sự chỉ trích của China, nhưng biết rằng cậu ta không hẳn sai. Tuy nhiên, đây không phải lúc để đổ lỗi.

"Thôi bỏ qua chuyện đó. Chúng ta cần phối hợp và dùng sức mạnh của cả nhóm. Nếu không có kế hoạch thì ai cũng sẽ bị loại hết."

Cuba gật đầu đồng ý, rồi anh bước tới, Laos và triều tiên thấy cũng hợp lí nên cũng đứng dậy , china thở dài, rồi cũng đồng ý với tình hình hiện tại. Cả nhóm cần phải gắn kết với nhau nếu muốn vượt qua những tầng thử thách đầy nguy hiểm này.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro