Chap 27
Mắt Russia dần mờ lại khi Belarus đi ra ngoài. Trước khi rời đi, anh thả ra một hơi thở nhẹ nhàng, như muốn xua tan sự căng thẳng trong không khí:
"Ngủ đi, sẽ ổn thôi."
Rồi Russia chìm vào giấc ngủ. Trong giấc mơ, cô thấy mình đứng giữa một không gian tối tăm, mọi thứ xung quanh chỉ là bóng tối. Cô là ánh sáng duy nhất, được bao bọc bởi ngọn lửa vừa thiêu vừa soi sáng.
"Nóng !" Đó là cảm giác duy nhất cô biết, nhưng không thể xua tan. Cô chỉ biết đi, và chẳng bao lâu, ngọn lửa đã bắt đầu thiêu đốt từng phần cơ thể cô. Nó như một sợi dây ràng buộc, bắt buộc cô phải tiếp tục.
"Chậm chạp ! Quá chậm chạp !" Một giọng nói vang lên từ đâu đó, làm Russia giật mình. Cô quay lại nhưng không thấy ai.
"Người giờ mới tham gia! Thế thì ta sẽ lại mất thời gian." Giọng nói lại vang lên, ngọn lửa bùng cháy mạnh mẽ hơn, nhiệt độ như có thể thiêu sống cô ngay lập tức. Nhưng lửa chỉ lưa thưa từng mảng da, không đủ để giết chết cô ngay lập tức.
Cơn đau đã không còn, vì da thịt đã mất đi cảm giác, nhưng sự sợ hãi càng tăng cao trong lòng cô. Russia lao đi trong bóng tối, như một ngọn đuốc sáng, nhưng lại mang theo nỗi lo và sự sợ hãi của chính mình.
Khi cô gục ngã, ngọn lửa cũng dần thưa bớt. Trong khoảnh khắc sắp tiêu tan, cô thấy một thông báo hiện lên:
Đã qua ngày tiếp theo, các người chơi tỉnh dậy.
Tiếng hét vang vọng trong đầu, làm Russia bật dậy như vừa trải qua một cơn ác mộng. Trước sự ngỡ ngàng của cả VN và Belarus ở gần đó:
"Này, chị ấy có hay thế này mỗi buổi sáng à, tôi nhớ khi tôi còn chơi với chị ấy có thế này đâu ?" Belarus hỏi VN, nhưng cậu không quan tâm lắm, mà qua hỏi thăm tình hình của Russia.
"Ôi, chị tỉnh rồi! Hôm qua chị làm em giật mình quá trời !" VN vui vẻ nói.
"Thằng bé chạy nhanh phết, nó tìm thừa cả đồ mà giữa đêm lết về được cơ đấy !" Belarus châm chọc khi nhìn hai người như đang tình tứ, và lập tức nhận được ánh mắt gay gắt từ Russia—đôi mắt vẫn sắc lạnh nhưng có phần dữ dội hơn.
"Thôi... thôi, chị nghỉ chút đi. Tiện em mới lượm được mớ thảo mộc để ngâm chân này !" VN chen ngang rồi đi xuống chuẩn bị đem lên .
Một hồi sau, VN hớn hở trở lại nhưng thấy Belarus có vẻ hơi "bầm" chút ở mặt nên hỏi:
"Này, cậu bị gì vậy ?"
"À, bị va đâu đó thôi." Belarus đáp, nhưng vẫn giữ vẻ bình tĩnh.
VN nghe thế liền nói lại:
"Kệ, không sao, tôi có cái này giúp đỡ hơn nè, hiệu quả lắm."
"Ừ, cảm ơn." Belarus nhận lời và ngó sang Russia, đang lườm cậu. Nhận thấy không ổn, Belarus nói:
"Này, cậu ở lại chăm đi, tôi đi kiếm chút đồ. Dù sao giờ cũng gần sáng rồi, tí hồi không có đồ ăn thì sao có sức."
"À, ừ, thế cũng được. Thượng lộ bình an !" VN nói, rồi nhìn Belarus sủi đi nhanh chưa từng thấy, mặt có vẻ gấp gáp.
"Này, mới thế đã đi rồi. Đúng là người chăm chỉ có khác! Cơ mà thôi, chị ngâm chân rồi uống tí thuốc để ổn định lại đi."
Rồi VN vào bếp lấy một túi gì đó ra làm. Russia cảm thấy thỏa mãn vì vừa được chăm sóc, lại thêm nước ngâm chân có mùi rất thơm và dễ chịu.
Sau một hồi, VN cũng đưa ra một chén thuốc, đưa đến cho Russia.
"Này, thuốc nè, chị uống đi. Tầm cỡ nửa tiếng gì đó là đỡ rồi, nghỉ thêm 1 tiếng coi như là được. Chúng ta vẫn còn phải tham gia cuộc tuyển chọn nữa, nên cố lên !"
"Ừ." Russia mỉm cười rồi uống thuốc. Vị thuốc hơi đắng, nhưng vì do VN làm ra nên cô tin rằng sẽ đỡ.
Rồi VN thay nước rửa chân, lau khô cho Russia, rồi đỡ cô nằm. Khi ấy, Russia vẫn hơi thắc mắc:
"Sao phải làm thế ? Chị còn khá tỉnh cơ mà ?"
"À, vì thuốc được làm ra để điều hòa và giúp cơ thể đỡ hơn, nên hồi chị sẽ có cảm giác hơi lâng lâng, nên nằm cho chắc," VN giải thích.
Russia gật đầu, như hiểu ý cậu:
"Chị cảm ơn em !"
"Không có chi, người thân với nhau nên thế là tốt rồi. Thôi, nghỉ chút đi."
Russia nằm lại, thuốc ngấm dần. Cảm giác như VN nói,
"Ơ... ơ, cảm giác nó...!"
Rồi đầu cô như được giải phóng, cảm giác như mình bay lên, cơ thể như được thả lỏng, thật thỏa mãn.
"Hê hê hê..." Tiếng cười hút hít của Belarus khi ở ngoài quan sát, rồi bước vào.
"Này VN, cậu tính cho cô ta uống gì vậy ?"
"Không chỉ là thuốc thôi, nó sẽ có cảm giác thế trong 15 phút chắc vậy." VN giải thích sơ qua cho Belarus về các loại thuốc. Rồi cậu đưa cho Belarus bôi chút thuốc do mình tạo ra để chữa các vết bầm.
Sau một thời gian, Russia cũng đã khỏe lại, cơ thể như có sức sống trở lại, vui vẻ đi qua chỗ VN. Lúc này, VN đã chuẩn bị đồ cho chuyến đi từ lâu và họ bắt đầu xuất phát đến địa điểm tuyển chọn của Akai.
"Này VN." Russia hỏi, khi cậu đi phía sau:
"Gì vậy chị?"
"Theo em thì chúng ta mất bao lâu để đến ?"
"Tầm đường này nếu phẳng, cỡ 2 hoặc 3 tiếng. Nhưng nó hơi rậm rạp, nên tầm này chắc đến cũng lâu, có thể là cả ngày. Nếu lỡ thế thì Akai có tức giận không nhỉ?"
Ngẫm nghĩ, Russia đáp:
"Có thể sẽ tức, nhưng theo chị cô ta sẽ không phàn nàn gì đâu cùng lắm là mắng vài câu thôi với lại Akai đi chưa chắc đã nhanh đến vậy mà có thể trong vài tiếng là tới được."
VN phía sau cũng đồng tình, dù sao xa thế mà thời gian Akai đi chưa đến 1 ngày thì cũng khó mà đến.
Cả hai vui vẻ đi trên con đường, nơi chỉ có các động vật hiền hòa và không có bất kỳ ai, vừa đi vừa đua và kể nhau những câu chuyện thời thơ ấu.
"Hơ... hơ... hơ. Mệt quá, chị ơi ! Cũng đêm muộn rồi, mình nên dừng chân thôi chị !" VN nói khi đã quá đuối sức, cuối xuống vịn tay lên đầu gối để đỡ cơ thể không ngã xuống đất.
"Em mệt rồi à ? Cơ mà tối thế đi cũng không an toàn, thôi dừng chân thôi." Russia đáp.
"Được... rồi, chúng ta sẽ dừng chân, nhưng nơi ở em nghĩ mình nên ở trên các cây thì sẽ rất phù hợp, không bị kiến bò hay các động vật bé, sẽ tránh được sự nguy hiểm."
Russia cũng hiểu ý, nên cô bắt đầu tìm kiếm. Trong khi đó, VN đi tìm vài cành cây để đốt lên rọi đường. Cậu nghĩ:
"Xây thì hơi tốn kém và lâu, mà ở thì ít."
"Hừm, à đúng rồi ! Cụ tổ ta đã treo võng trên cây để ngủ, mà sợ gì. Làm cái thật to là được !" Rồi cậu thông báo cho Russia về đề xuất này.
Thế là cả hai tìm các cộng dây và tận dụng tất cả những thứ họ có để làm nên cái võng. Sau 1 tiếng lọ mọ, họ cũng làm xong một cái võng to. Nhưng vấn đề là nó chỉ có 1 cái và họ lại không có đủ nguyên liệu làm thêm.
"Ây chết cha, thôi không gian võng cũng to, mình cũng là đàn ông nên ngủ đâu chả được?" VN nói.
"Không được ! VN, em ở dưới kẻo nguy hiểm thì sao ?" Russia lắc đầu.
"Chỉ có 1 cái thì nằm 2 người kiểu gì, chị ?" VN hỏi lại.
"Nằm chung đi !" Russia thản nhiên.
VN hơi bất ngờ nhưng cũng đồng ý vì không còn cách nào khác. Thấy vậy, Russia cũng leo lên cột dây vào các thân cây chắc chắn.
Cô vừa làm vừa nghĩ đến sự quan tâm của VN trong thời gian qua. Bất chợt, tim cô đập mạnh, đôi tay cô rung rung vì hồi hộp.
"Chị ơi, xong chưa ?" VN hỏi khi đang ở dưới.
"À... ừ, xong rồi ! Lên đi em." Russia trả lời rồi đưa VN lên.
Khi cả hai nằm trên cái võng, mặt họ hướng vào nhau. Russia cảm thấy ngượng ngùng, hỏi:
"Em... em có ngại khi nằm với chị không ?"
VN đáp với sự thoải mái:
"Dạ không thưa chị, người thân với nhau cả mà có gì đâu ?" Cậu nói khi nhắm mắt, trong khi Russia càng thêm ngại ngùng, tim cô đập nhanh hơn. Thời gian trôi qua chậm chạp, bỗng VN lên tiếng.
"Chị ơi, em thấy hơi nóng, nó cứ khiến em cảm giác khó chịu ấy chị. Nếu không phiền, chị có thể giúp..."
Nghe vậy, Russia suy nghĩ:
"Chả lẽ em ấy định..."
Cô xấu hổ đáp:
"Cái... cái đó nó hơi..."
VN quay sang, cười nhẹ:
"À chị ơi, em bị nóng nên cần tí nước, nên không phiền chị tìm em tí nước chứ em nóng quá."
Russia nghe vậy thở phào nhẹ nhõm, thoát ra khỏi những suy nghĩ không mấy trong sáng kia và nhận lời đi lấy nước. Trong màn đêm u tối, thay vì lo lắng cho bản thân, cô lại trách bản thân mình:
"Trời ơi ! Russ, ơi là Russ, sao lại nghĩ đến thằng bé như vậy chứ..."
Cô tìm nước và phát hiện một hang động nhỏ. Bên trong tối tăm nhưng cô thoáng thấy những ký tự lạ được viết trên vách đá. Tuy nhiên, vì quá bận rộn trách móc bản thân nên cô đã phớt lờ đi.
Sau khi lấy được nước, Russia quay trở lại với VN.
"Đây, nước em đây !" cô nói, đưa chén nước cho cậu.
"Cảm ơn chị, em tưởng gần chết rồi, hên quá, thiếu chị em không biết làm sao đây!" VN nói, lòng biết ơn.
Russia hơi đỏ mặt, rồi nằm xuống cái võng. Cô nhận ra khoảng cách giữa hai người như gần lại hơn. VN khi này ôm cô, tạo nên một cảm giác ấm áp và gần gũi.
"Chị thấy thế nào ?" VN hỏi, giọng điệu nhẹ nhàng.
"Chị... cảm thấy ổn hơn rồi." Russia đáp, nhưng trong lòng lại không yên. Ánh mắt cậu ấm áp khiến cô không thể ngừng cảm thấy một cảm xúc lạ lùng, vừa xốn xang vừa ngại ngùng , tim đập mạnh không ngừng.
Russia nằm trên võng, cố gắng điều hòa nhịp tim của mình nhưng không thể ngăn cảm giác lúng túng khi VN đang nằm quá gần. Cậu vẫn vô tư, không nhận ra sự bất ổn trong lòng cô. Hơi ấm từ cậu như lan tỏa qua từng lớp vải, khiến cô càng cảm thấy ngại ngùng. Russia nghĩ thầm:
" Phải bình tĩnh lại ! Phải tỉnh táo lên không được nghĩ tầm bậy ! Mai còn phải tiếp tục nữa !"
Russia cố gắng trấn tĩnh bản thân, hít thở sâu để kìm chế cảm xúc. Cô nhắm mắt, cố gắng quên đi mọi suy nghĩ bối rối đang đè nặng trong đầu. Nhưng thật khó khi hơi thở của VN đều đặn bên cạnh. Dù khoảng cách gần, nhưng sự vô tư của cậu khiến cô cảm thấy vừa an toàn vừa bất ổn.
Thời gian trôi qua chậm chạp. Tiếng gió xào xạc giữa các tán cây càng làm cho không gian thêm tĩnh lặng, như muốn kéo dài khoảnh khắc lúng túng này mãi mãi. Russia trở mình, cố tìm một tư thế thoải mái hơn, nhưng lòng cô lại rối bời hơn.
Bất ngờ, VN lên tiếng, giọng nói êm đềm nhưng lại làm cô giật mình:
"Chị... chị không ngủ được à ?"
Russia ngập ngừng một chút trước khi trả lời:
"Ừ... chị chỉ đang suy nghĩ một chút thôi."
"Chị lo lắng về ngày mai sao ?" VN hỏi, vẻ quan tâm trong giọng nói.
Russia mỉm cười, nhẹ nhàng đáp:
"Không, chị chỉ nghĩ về chuyến đi, về tất cả những gì đã xảy ra gần đây..."
VN nhẹ nhàng nói:
"Chị à, em cũng nghĩ về chuyến đi này và rất mong chờ không biết nó sẽ như thế nào nữa . Liệu cô ta sẽ có cảm xúc và nghĩ thế nào nữa ?"
Russia ngẫm nghĩ một lúc suy tử mà đáp :
"Chị nghĩ tuy cô ta nói với vẻ không quan tâm , lạnh nhạt nhưng lài là người rất tốt và quan tâm đến mọi người kiểu " khẩu xà tâm phật " đó . Bởi cô ta không chỉ cứu chị khỏi hai tên cướp mà còn ngăn belarus lại trước khi mọi thứ đi quá xa ."
VN gật đầu, lắng nghe từng lời của Russia. Cậu trầm ngâm một chút rồi nói:
"Vậy ra chị cảm thấy Akai là người như vậy sao ? Em cũng nghĩ có gì đó đặc biệt ở cô ấy... Mặc dù vẻ bề ngoài lạnh lùng, nhưng bên trong lại rất mạnh mẽ và tốt bụng. Em tin là chuyến đi này sẽ giúp chúng ta hiểu rõ hơn về cô ấy."
Russia nhẹ nhàng đồng tình, mắt nhìn xa xăm:
"Ừ, chị cũng mong vậy. Dù Akai có lạnh nhạt thế nào, chị vẫn thấy cô ấy đáng tin cậy. Sự mạnh mẽ đó... chị nghĩ mình còn phải học hỏi nhiều."
VN nói :
" Thôi em nghĩ tới đây được rồi đi ngủ thôi , mai còn phải tiếp tục nữa ."
Russia gật đầu, cảm thấy có lẽ cũng nên kết thúc cuộc trò chuyện để nghỉ ngơi. Cô quay lại mặt đi nằm hướng ra ngoài để tránh tình trạng lúc nãy . Dần dần mắt cô nặng dần và chìm vào giấc ngủ . Không biết đã bao lâu trong qua thì khi cô mở mắt ra thì đã thấy mình đang nằm trên cái gì đó chỉ toàn là bóng tối với các bong bóng dày đặc xung quanh bản thân .
Cô ngồi dậy quan sát xung quanh và phát hiện ra thứ mình nằm lên không phải là gì khác mà chính là các bong bóng với vô số các kích thước từ nhỏ đến lớn đủ loại . Chúng trải dài khắp mọi hướng, từ trên xuống dưới, từ xa tới gần, bao phủ toàn bộ không gian. Dưới chân cô, biển bong bóng gợn sóng nhẹ nhàng, tạo cảm giác như cô đang trôi nổi trên một mặt nước mềm mại nhưng bất định. Cô nghĩ :
"Đây là đâu... ?" Russia tự hỏi, cảm giác bối rối tràn ngập trong đầu. Cô đưa tay chạm nhẹ vào một bong bong bóng gần đó và cảm nhận sự mềm mại đến mức đáng kinh ngạc của nó .
Russia đứng dậy, bước đi trên mặt biển bong bóng kỳ lạ, mỗi bước chân cô khiến chúng nhẹ nhàng nảy lên rồi lại chìm xuống. Không gian xung quanh hoàn toàn yên lặng, chỉ còn tiếng thở của chính cô vang lên trong tĩnh mịch.
"Có chuyện gì đang xảy ra thế này... ?" Cô lại tự hỏi. Đây rõ ràng không phải là nơi cô đã chìm vào giấc ngủ cùng VN. Cảm giác bất an dần len lỏi trong lòng cô khi cô tiếp tục bước đi, cố gắng tìm ra một dấu hiệu nào đó giải thích cho cảnh tượng lạ lùng này.
Đột nhiên, từ phía xa, một quả bóng lớn hơn hẳn những quả khác bắt đầu phát sáng, ánh sáng dịu dàng nhưng đủ để chiếu sáng một phần không gian. Russia dừng lại, quan sát với sự cảnh giác, nhưng rồi cô quyết định tiến về phía quả bóng sáng đó, hy vọng có thể tìm được manh mối. Khi cô vừa bước tới và tính chạm vào nó để tìm hiểu thì bất ngờ vô số xúc tu hiện ra và tóm lấy cô khiến cô bất ngờ không kịp phản kháng .
Russia giật mình khi cảm giác những xúc tu từ quả bong bóng bất ngờ quấn chặt lấy cô. Cô cố vùng vẫy, nhưng chúng siết chặt hơn và dường như khiến cô dần kiệt sức khi dường như chúng đang sử dụng khả năng của mình để khiến cô rơi vào giấc ngủ , cảm giác mềm mại ban đầu nhanh chóng biến thành sự ghê rợn. Những xúc tu lấp lánh ánh sáng kỳ lạ, chúng như những sợi dây mỏng manh nhưng lại có sức mạnh bất thường.
"Chuyện quái quỷ gì đang xảy ra thế này ?" Cô tự hỏi, sự sợ hãi len lỏi trong từng nhịp thở. Cảm giác bị giữ chặt khiến cô khó chịu, nhưng điều làm cô lo lắng hơn là sự bất định của thế giới bong bóng này. Nó không giống bất cứ thứ gì cô từng trải qua.
"Chuyện quái quỷ gì đang xảy ra thế này ?" Russia tự hỏi trong khi cố gắng vùng vẫy. Cô cảm thấy cơ thể mình dần nặng trĩu, các xúc tu như đang rút cạn năng lượng của cô. Sự mệt mỏi xâm chiếm, khiến cô không thể giữ được tỉnh táo. Mắt cô mờ dần, ý thức trở nên lẫn lộn, và một cơn buồn ngủ khó cưỡng bắt đầu chiếm lấy.
"Không... mình phải tỉnh táo..." Cô cố gắng phản kháng trong tâm trí, nhưng mỗi lần cử động chỉ làm xúc tu siết chặt hơn, kéo cô ngày càng sâu vào bóng tối. Những suy nghĩ trong đầu cô bắt đầu mờ nhạt, rơi vào một trạng thái mơ hồ, nhưng trước khi hoàn toàn mất ý thức, cô nghe thấy giọng nói quen thuộc, nhẹ nhàng vang lên:
" Chị à , tỉnh đi trễ lắm rồi ! "
Russia giật mình mở mắt tỉnh dậy, hơi thở gấp gáp như vừa trải qua một cơn ác mộng. Cô ngồi bật dậy, ánh mắt đảo quanh để nhận ra mình vẫn nằm trên chiếc võng dưới tán cây, bầu trời đêm yên bình phía trên. VN vẫn nằm yên bên cạnh, hơi thở đều đặn của cậu khiến cô trấn tĩnh lại.
Cảm giác lẫn lộn từ giấc mơ kỳ quái vẫn còn đọng lại trong cô, như thể những xúc tu từ thế giới bong bóng kia vẫn đang quấn lấy tâm trí cô.
"Chỉ là mơ thôi..." Cô tự nhủ, cố gắng xua tan hình ảnh đáng sợ đó ra khỏi đầu.
Cô đưa tay lên trán, cảm thấy mồ hôi lạnh thấm qua làn da.
"Giấc mơ này thật lạ lùng... Mình chưa bao giờ thấy thứ gì như vậy..." Cô nghĩ thầm, mắt nhìn vào khoảng không, như muốn tìm kiếm một lời giải thích cho sự kỳ lạ vừa xảy ra. Nhưng không có gì thay đổi, không có dấu hiệu gì cho thấy giấc mơ đó mang ý nghĩa gì đặc biệt.
Dưới ánh trăng mờ nhạt, Russia thở ra một hơi dài, cố gắng trấn tĩnh lại.
"Mình phải bình tĩnh... không để những giấc mơ vớ vẩn làm ảnh hưởng đến ngày mai." Cô nhìn sang VN, người vẫn ngủ yên, và cảm thấy an lòng phần nào. Cô nằm xuống lại, mắt hướng lên bầu trời.
"Chắc chỉ là do mệt mỏi thôi." Russia nhắm mắt, lần này cố gắng thư giãn và để mình chìm vào giấc ngủ một lần nữa, hy vọng những hình ảnh kỳ quái đó sẽ không quay lại.
Khi cô dần chìm vào giấc ngủ, không còn lo lắng về giấc mơ quái dị, thì bên trong thế giới mơ ảo đó, nơi mà cô vừa thoát ra, có một bóng hình hiện ra. Một người phụ nữ vừa lạ vừa quen đứng giữa không gian bong bóng kỳ lạ ấy, ánh sáng yếu ớt từ các vô số đến không đến được bong bóng phản chiếu lên khuôn mặt cô ta.
Người phụ nữ tiến đến chỗ con quái vật mà lúc nãy đã tóm lấy Russia. Nó gầm gừ, hàng vạn xúc tu đen tối đổ về phía cô. Nhưng cô không di chuyển, không có bất kỳ phản ứng nào, chỉ lặng lẽ quan sát.
Khi những xúc tu chỉ còn cách cô 1 cm, chúng đột ngột tan biến, như thể không bao giờ tồn tại. Trong một khoảnh khắc, toàn bộ con quái vật biến mất mà không để lại dấu vết, không một âm thanh, không một tia sáng.
Người phụ nữ đứng đó một lúc, ánh mắt vẫn giữ nguyên vẻ bí ẩn. Cô ta thì thầm điều gì đó mà không ai nghe thấy với một ai đó , trước khi biến mất vào bóng tối, để lại một không gian không có gì ngoài các ánh sáng từ các bong bóng cùng hình bóng của một cái cây gần đó cách đây không xa .
Trong không gian mờ ảo của những bong bóng, sau khi người phụ nữ biến mất, sự yên tĩnh quay trở lại. Nhưng giờ đây, có một điều khác biệt — một cái cây ẩn hiện ra giữa biển bong bóng. Cái cây cao lớn, và nó đứng vững giữa những lớp biển bong bóng dày đặc , với những tán lá nhỏ chải dài khắp mọi hướng không có giới hạn và dường như phát sáng mờ ảo trong không gian vô định.
Từ xa, âm thanh khe khẽ vang lên, như tiếng gió lướt qua những tán lá, nhưng trong thế giới này không có gió. Âm thanh đó tựa như một lời mời, gọi ai đó đến gần hơn. Tuy nhiên, không ai có mặt, không ai đáp lại tiếng gọi.
Ở một nơi khác, Russia đang chìm sâu vào giấc ngủ, không biết rằng trong cõi mơ của mình, sự hiện diện của cái cây kia vẫn tồn tại, như một dấu hiệu mà cô chưa thể hiểu. Giấc mơ không trở lại, nhưng có một thứ gì đó âm thầm chờ đợi, như một câu đố chưa được giải đáp. Đồng thời bên cạnh đó có một người phụ nữ đứng trên cây quan sát bọn họ , cô takhoong nói gì cũng không làm gì hay nói bất cứ điều gì chỉ đứng đó quan sát . Sau một lúc thấy Russia không mơ thấy hay gặp bất kì điều gì thì cô ta mới lẳng lặng mà biến mất vào màn đêm tối tăm với các vì sao .
Còn Russia , Trong giấc ngủ sâu hơn lần này, Russia không còn bị quấy rầy bởi giấc mơ kỳ lạ. Cô an lành trở về giấc ngủ bình thường, không biết rằng người phụ nữ bí ẩn vẫn tồn tại đâu đó, chờ đợi thời điểm thích hợp để quay lại. Sáng hôm sau , cô lờ mờ tỉnh dậy với đôi mắt còn nặng trĩu, cảm giác uể oải và mơ hồ. Ánh nắng sớm chiếu qua những tán lá xanh, chiếu nhẹ lên mặt cô, khiến cô chậm rãi mở mắt hoàn toàn. Không khí buổi sáng yên bình và trong lành, khác hẳn với sự hỗn loạn mà cô đã trải qua trong giấc mơ kỳ quái đêm trước.
Cô khẽ thở dài, nhìn quanh để nhận ra VN vẫn còn đang ngủ say bên cạnh, gương mặt cậu bình yên không chút xáo trộn. Cảnh tượng này làm cô cảm thấy nhẹ nhõm hơn, như thể giấc mơ đêm qua chưa bao giờ tồn tại . Cô xuống võng nhẹ nhàng nhất có thể để tránh làm cậu thức giấc .
Russia bước xuống khỏi chiếc võng một cách nhẹ nhàng, cố gắng không phát ra tiếng động để tránh đánh thức VN. Đôi chân chạm vào mặt đất mềm mại, cô đứng đó một lúc, lắng nghe âm thanh tĩnh lặng của buổi sớm. Những tia nắng đầu tiên chiếu qua tán lá, tạo nên một khung cảnh bình yên, hoàn toàn đối lập với những gì cô đã trải qua trong giấc mơ đêm qua.
Cô hít một hơi thật sâu, cảm nhận sự trong lành của không khí buổi sáng. Cảm giác mệt mỏi và mơ hồ vẫn còn đọng lại, nhưng ít nhất, cô đã tỉnh táo hơn.
"Giấc mơ đó... thật kỳ lạ..." Russia nghĩ thầm.
Russia đứng lặng giữa không gian yên bình của buổi sáng, trong lòng ngổn ngang với những suy nghĩ về giấc mơ kỳ quái đêm qua. Những hình ảnh của các bong bóng đủ kích thước, những xúc tu quấn quanh cô, và cả sự xuất hiện bí ẩn của người phụ nữ lạ mặt vẫn còn ám ảnh. Cô không thể hiểu hết được những gì mình đã trải qua, nhưng chắc chắn rằng nó không chỉ là một giấc mơ bình thường.
"Tại sao mình lại mơ về nó ? Những hình ảnh này có ý nghĩa gì ?" Russia tự hỏi, ánh mắt hướng về phía xa xăm.
Cảm giác như có điều gì đó đang chờ đợi cô trong giấc mơ đó, một thông điệp nào đó mà cô chưa thể nắm bắt được. Nhưng càng suy nghĩ, mọi thứ càng trở nên mờ mịt hơn. Cô đưa tay lên trán, cảm nhận những tia nắng đầu ngày chiếu lên làn da mát lạnh, như một sự nhắc nhở về sự yên bình của thế giới . Nhưng trong thâm tâm, cô vẫn không thể xua đi sự lo lắng âm ỉ.
VN cựa mình trong giấc ngủ, khiến cô thoáng giật mình quay lại. Thấy cậu vẫn ngủ yên, cô thở ra một hơi nhẹ nhõm.
"Có lẽ... chỉ là do mình quá mệt mỏi." Cô cố gắng tự trấn an, dù trong lòng vẫn còn nặng trĩu.
"Mình không thể để điều này ảnh hưởng đến hôm nay." Russia nhắc nhở bản thân. Cô nhìn về phía VN, nghĩ đến những điều phải làm, những kế hoạch cần thực hiện trong ngày nên tạm thời quên nó đi .
Russia đứng im một lúc, ngắm nhìn cảnh yên bình trước mắt, cố gắng tập trung vào hiện tại. Những tia nắng nhẹ nhàng xuyên qua tán lá, ánh sáng nhảy múa trên khuôn mặt cô, mang lại cảm giác thoải mái. Dù vậy, hình ảnh của giấc mơ vẫn dai dẳng trong tâm trí, như một cơn sóng nhẹ nhưng liên tục vỗ vào bờ ký ức của cô. Russia tự nhủ:
"Mình phải mạnh mẽ lên dù là gì, mìnhcũng không thể để nó kiểm soát mình."
Cô khẽ thở dài, xua đi những suy nghĩ đó. Bây giờ không phải lúc để đắm chìm trong những điều vô nghĩa. Cô cần tập trung vào thực tế, vào công việc và kế hoạch trong ngày. Nhưng trong sâu thẳm, cô vẫn cảm thấy sự hiện diện của giấc mơ đó, như một mối đe dọa mơ hồ đang lẩn khuất đâu đó.
VN cựa mình một lần nữa, và lần này cậu mở mắt, ánh nhìn vẫn còn ngái ngủ .
"Em dậy rồi à, VN ?" Russia cất tiếng nhẹ nhàng, cố che giấu nỗi lo lắng bên trong.
VN khẽ mở mắt, đôi mắt còn ngái ngủ nhưng vẫn bắt được ánh nhìn lo lắng của Russia. Cậu mỉm cười nhẹ, nhưng không thể che giấu sự mệt mỏi.
"Chị dậy sớm thế..." VN khẽ nói, giọng vẫn còn lẫn chút buồn ngủ.
Russia khẽ gật đầu, nở nụ cười trấn an.
"Chỉ là không ngủ sâu thôi, không có gì đáng lo đâu." Cô quay mặt đi, không muốn VN nhận ra những gì đang rối loạn trong tâm trí mình.
VN ngồi dậy, tay đưa lên dụi mắt rồi nhìn xung quanh. Không gian buổi sáng tĩnh lặng, chỉ có tiếng chim hót xa xa. Cậu cảm nhận được sự bình yên của thiên nhiên, nhưng sự im lặng trong cách Russia phản ứng khiến cậu không khỏi chú ý.
"Chị có chuyện gì sao ?" VN hỏi, giọng điềm tĩnh hơn, ánh mắt dò xét cô.
Russia thoáng bối rối, nhưng nhanh chóng gạt đi.
"Không, không có gì đâu. Chị chỉ mệt một chút thôi, em đừng lo."
VN im lặng nhìn cô, dường như không bị thuyết phục hoàn toàn, nhưng cũng không muốn ép buộc cô nói ra. Cậu đứng dậy, vươn vai rồi quay sang cô, nét mặt có chút nhẹ nhàng hơn.
"Nếu chị mệt, nghỉ ngơi thêm chút đi. Dù sao cũng còn sớm nên còn đợi được không sao cả ."
Russia lắc đầu, nở một nụ cười nhạt:
"Không cần đâu, chị không sao mà. Cũng đã dậy rồi, nằm thêm cũng không thoải mái. Hơn nữa, chị không muốn phí thời gian chỉ để nghỉ ngơi."
VN nhìn cô chăm chú, ánh mắt cậu vẫn không che giấu sự lo lắng.
"Nhưng nếu chị mệt thật thì đừng cố quá. Em không muốn chị phải chịu đựng như thế." cậu nói, giọng nhẹ nhàng nhưng đầy quan tâm.
Russia mỉm cười, lần này cố gắng trấn an VN:
" Chị thật sự ổn mà !"
VN vẫn giữ ánh mắt chăm chú nhìn Russia, nhưng khi thấy nụ cười của cô, cậu cũng thở dài, chấp nhận sự trấn an dù trong lòng vẫn có chút băn khoăn. Cậu biết rằng nếu có điều gì đó làm phiền Russia, cô sẽ không dễ dàng nói ra. Nhưng cậu cũng hiểu cô đủ để biết khi nào cô đang cố che giấu điều gì.
"Thôi được, nếu chị nói vậy. Nhưng mà nếu có thấy mệt thì báo em để chúng ta dừng lại nghỉ ngơi , dù sao vãn còn sáng sớm nên còn kịp mà ." VN nhún vai
Russia gật đầu, dù trong lòng vẫn còn nhiều điều đang rối loạn. Cô nhìn về phía chân trời, nơi mặt trời đang bắt đầu ló dạng, tỏa ra những tia sáng dịu dàng đầu tiên của buổi sáng. Những hình ảnh từ giấc mơ kỳ quái vẫn còn đọng lại đâu đó trong tâm trí cô, nhưng cô không muốn nói ra. Cô muốn giữ chúng cho riêng mình, ít nhất là vào lúc này.
Cả hai im lặng một lúc, cùng lắng nghe tiếng chim hót và tiếng gió nhẹ thổi qua tán lá. Russia cảm thấy lòng mình dịu đi một chút, dù sự mệt mỏi vẫn còn đó. Cô không muốn VN lo lắng thêm, nên cố gắng tỏ ra bình thường.
"Được rồi, nếu chị không nghỉ ngơi thêm thì chúng ta chuẩn bị đi thôi," VN nói, phá vỡ sự im lặng.
Russia gật đầu, cảm thấy sự căng thẳng trong lòng dần tan biến theo từng nhịp thở đều đặn của buổi sáng.
"Ừ, chúng ta đi thôi," cô đáp . Dù có chút mệt mỏi, nhưng cô biết mình vẫn còn đủ mạnh mẽ để tiếp tục hành trình phía trước
Khi hai người bắt đầu dọn dẹp và chuẩn bị cho hành trình, không khí buổi sáng dần trở nên thoải mái hơn. VN và Russia trao đổi những câu chuyện nhẹ nhàng, những tiếng cười vang lên giữa khung cảnh thiên nhiên tĩnh lặng. Dù trong lòng Russia vẫn còn chút mệt mỏi, nhưng sự bình dị của cuộc trò chuyện giúp cô cảm thấy mọi thứ dễ chịu hơn. Họ bước trên con đường dẫn đến điểm xét tuyển, ánh mặt trời dần chiếu sáng khắp không gian.
Tiếng lá xào xạc dưới chân và tiếng chim hót tạo nên một bầu không khí bình yên, làm cho chuyến đi thêm phần thư thái. Nhưng sự yên bình đến lạ này lại đang ẩn hiện một sự nguy hiểm không ai đoán trước được . Trong lúc hai người không để ý nhất thì một bóng đen từ các bụi rậm cành cây lao đến và nhắm đến VN . Khi cả hai đang thả mình vào bầu không khí thư thái của buổi sáng, một cảm giác bất an bất ngờ ập đến nhưng quá muộn để nhận ra. Từ một bụi cây gần đó, một bóng đen lao ra với tốc độ kinh hoàng, nhắm thẳng vào VN.
"VN, cẩn thận !" Russia hét lên, theo phản xạ lao tới đẩy VN sang một bên .Nhưng người lãnh cú ấy lại chính là cô , nhác dao nhẹ nhàng xuyên qua giữa người cô , nó ngọt lịm tới mức dù đã bị cắt xuyên qua rồi mà cô không hề cảm thấy đau đớn hay gì nhưng khi nửa người cô ngã xuống thì cô mới nhận ra , máu chảy ra rất nhiều , ý thức cô dần mờ mịt.
"Russia !" VN hét lên, mắt cậu mở to kinh hãi khi thấy Russia đổ gục xuống trước mặt. Máu đỏ tươi loang ra từ vết thương trên người cô, thấm dần vào nền đất. Cậu không thể tin vào những gì đang xảy ra, mọi thứ như chuyển động chậm lại trước mắt cậu.
Trong khoảnh khắc đó, cậu hoàn toàn mất kiểm soát, quên đi mọi thứ xung quanh. Lấy ra cuộc giấy hồi lần trước chơi lúc nhỏ đã mua , đó là cuộn giấy giải phóng 25% sức mạnh của bản than và có tác dụng trong 1 phút . Do cơn giận đang kiểm soát cậu nên không nghĩ ngợi nhiều lạp tức sử dụng nó , VN giật cuộn giấy trong tay, đôi mắt rực lửa giận dữ và lo âu. Không còn thời gian để do dự, cậu nhanh chóng kích hoạt sức mạnh từ cuộn giấy giải phóng, cảm nhận luồng năng lượng cuồn cuộn dâng trào khắp cơ thể.
Trong một khoảnh khắc ngắn ngủi, mọi thứ xung quanh dường như tĩnh lặng, chỉ còn lại nhịp đập mạnh mẽ của trái tim cậu, hòa cùng tiếng vọng của sức mạnh đang trỗi dậy từ bên trong. Cậu lập tức dùng tốc độ của mình áp sát bóng đen kia và tuy đã né nhưng cậu quá nhanh đã lập tức xuất hiện trước mặt nó và bắt lấy cái đầu nó . Trong sự tức giận khi người bạn thân thiết của mình bị thương vì nó không chần chừ , cậu đã nhanh chóng bóp vỡ cái đầu nó không chút nhân nhượng . Máu xanh bắn lên mặt cậu .
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro