Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 23

VN mở tờ giấy ra, ánh mắt lướt nhanh qua những dòng chữ ngay ngắn, được ghi bằng nét chữ cẩn thận của Russia. Dưới ánh đèn mờ ảo, từng điểm yếu của cậu hiện lên rõ ràng, như thể những lỗi lầm trong trò chơi đã phản ánh phần nào con người cậu.

Russia ngồi lặng lẽ bên cạnh VN, như thể mọi thứ xung quanh không thể chạm vào cô. Cảm xúc của cô không hề hiện lên rõ ràng, không biểu lộ bằng những cử chỉ hay ánh mắt như người khác. Nhưng những cảm xúc đó, dẫu bị tước đi khả năng tự thể hiện, vẫn tồn tại trong cô theo một cách khác – vô hình, sâu thẳm và khó nắm bắt.

VN ngập ngừng sau khi đọc hết những ghi chú của Russia, cảm nhận được sự nghiêm túc và kiên định trong từng lời chỉ dẫn của chị mình. Cậu cảm thấy như mọi thứ đã sáng tỏ hơn, những lỗi lầm mà cậu mắc phải trong trò chơi cũng phản ánh phần nào con người cậu trong thực tế.

"Chị...," giọng cậu khẽ vang lên, cắt ngang sự tĩnh lặng của đêm.

"Cảm ơn chị đã nói thẳng thắn với em. Có lẽ em đã để cảm xúc lấn át và đổ lỗi quá nhiều cho đồng đội, mà quên rằng em cũng có những phần mình phải cải thiện."

Russia vẫn không phản ứng gì rõ rệt. Gương mặt cô vẫn lạnh lùng, đôi mắt nhìn xa xăm về bầu trời, nhưng có chút gì đó ẩn sâu, nhẹ nhàng như làn sương mờ nơi đáy mắt.

"Cảm xúc của em sẽ là gánh nặng nếu em không kiểm soát được," cô nói, giọng nhẹ và bình thản, như thể đang nói chuyện với chính mình.

"Nhưng nó cũng là động lực, nếu em biết cách dùng nó đúng chỗ."

VN ngồi thừ ra một lát, suy nghĩ về lời nói đó. Rồi cậu gật đầu, sự quyết tâm hiện lên trong ánh mắt.

"Em hiểu rồi. Em sẽ tập trung hơn, không để cảm xúc chi phối và sẽ cố gắng khắc phục những lỗi mà chị đã chỉ ra để giúp em hoàn thiện hơn ! "

Russia liếc nhìn cậu, sự kết nối giữa họ không cần lời nói hay biểu hiện rõ ràng.

"Chơi tiếp không?" Giọng VN bỗng trở nên nhẹ nhàng hơn, không còn sự bực tức hay thất vọng.

Russia không trả lời ngay, chỉ khẽ thở ra, nhấc điện thoại lên và gật đầu. Họ bước vào trò chơi với tâm thế mới, không còn áp lực từ những trận thua trước đó. Những lời nhắc nhở của Russia vẫn vang lên trong đầu VN, cậu tập trung vào lối chơi, phân tích từng bước đi của đối thủ.

Trong bầu không khí tĩnh lặng của đêm, dưới bầu trời đầy sao, sự hiện diện của nhau đã tạo ra một cảm giác bình yên. Sau một lúc , tầm khoảng 20 phút gì ấy thì team cậu đang có lợi thế rất lớn nên tiếp tục đẩy và ép team địch , cậu đã không còn cảm thấy bất lực hay gì nữa mà là cảm xúc thoải mái khi làm theo giải pháp mà Russia đã hướng dẫn cho cậu và cuối cùng là họ đã giành chiến thắng trước team địch . VN không thể ngừng mỉm cười, ánh mắt đầy phấn chấn. Mặc dù Russia vẫn giữ vẻ lạnh lùng, nhưng trong sự im lặng của cô, VN cảm nhận được niềm tự hào không lời.

Khi màn hình hiển thị thông báo chiến thắng, cả đội bắt đầu ăn mừng. VN quay sang Russia, ánh mắt đầy mong đợi.

"Chị thấy không? Chúng ta đã làm được!"

Russia không trả lời ngay, chỉ nhẹ gật đầu. VN biết rằng đó là cách cô thể hiện sự đồng ý. Cậu cảm thấy như một làn sóng tự tin mới dâng trào trong lòng. Khi VN đang vui mừng thì bỗng nhiên, một tiếng hắt xì nhẹ vang lên từ phía Russia. Cậu quay lại, hơi ngạc nhiên và ánh mắt hiện lên sự lo lắng :

Russia nói :

" Không sao đâu chị ổn . Chỉ là có ai đang nói xấu chị thôi . "

Tuy là nói vậy nhưng cậu vẫn không hết lo lắn nên đã nhanh chóng đi lấy áo khoác lạnh của mình cho Russia . VN nhanh chóng trở về với chiếc áo khoác, trong lòng vẫn lo lắng cho sức khỏe của Russia. Khi cậu quàng áo lên vai chị, cảm nhận được sự lạnh lẽo vẫn bủa vây, VN không thể không hỏi:

"Chị thật sự không thấy lạnh sao? Em lo cho chị lắm đấy."

Russia liếc nhìn cậu, gương mặt cô vẫn lạnh lùng nhưng ánh mắt thì có chút dịu lại.

"Chị chỉ hơi lạnh thôi. Đừng lo quá," cô trả lời, giọng nói vẫn vững vàng.

VN cảm thấy nỗi lo lắng trong lòng ngày càng lớn khi nhìn Russia, người luôn mạnh mẽ và kiên định, giờ đây lại có chút gì đó không ổn. Dù cô cố gắng giữ vẻ bình thản, cậu vẫn nhận ra ánh mắt đó không hoàn toàn lạnh lùng như trước. VN hỏi, cố gắng giữ giọng điềm tĩnh, nhưng trong lòng cậu không thể không lo lắng.

"Chị có muốn em lấy thuốc hay không?"

Russia nhìn cậu, đôi mắt sâu thẳm như thể đang tìm kiếm điều gì đó trong tâm trí.

"Không cần đâu. Chỉ cần nghỉ ngơi một chút là ổn," cô đáp, giọng bình thản nhưng VN có thể cảm nhận được sự mệt mỏi ẩn sâu trong từng lời nói.

VN không thể ngồi yên. Cậu đi vào bếp, lấy một cốc nước và mang ra cho chị.

"Chị uống chút nước rồi đi ngủ sớm đi , chuyện này em sẽ nói chú USSR sau . "

Russia nhận cốc nước từ tay VN, ánh mắt cô thoáng chút ngạc nhiên nhưng rồi nhanh chóng trở lại vẻ bình thản. Cô nhấp một ngụm, cảm nhận sự tươi mát trong làn nước. VN ngồi cạnh, lòng đầy lo lắng nhưng cũng tràn ngập sự hài lòng khi thấy chị mình tự chăm sóc bản thân , cậu nghĩ :

" Chị luôn mạnh mẽ như thế nhưng đôi khi nên tỏ ra yếu đuối một chút để người thân biết mà có thể chăm sóc quan tâm . "

VN ngồi cạnh Russia, cảm giác ấm áp từ chiếc áo khoác vẫn phủ lên vai chị như một lá chắn nhỏ giữa đêm khuya lạnh lẽo. Mặc dù cậu có thể nhận ra rằng Russia đang cố gắng giữ vững vẻ ngoài lạnh lùng, nhưng sự mệt mỏi trong ánh mắt cô không thể che giấu.

"Chị có muốn nói về chuyện gì không?" VN hỏi, cố gắng mở lòng để xua tan bầu không khí nặng nề.

Russia quay sang cậu, trầm ngâm như có một điều gì đó rất muốn hỏi từ rất lâu rồi mà không dám nói ra .

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro