Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 21

Trong hang động tăm tối, không khí u ám và ngột ngạt như thể thời gian đã ngừng trôi. Mỗi hơi thở dốc của VN vang vọng khắp không gian tĩnh mịch, mỗi âm thanh mang theo nhịp đau đớn, nhắc nhở Russia về tình trạng nguy cấp của người bạn thân thiết. VN nằm bất động trên nền đất lạnh lẽo, làn da nhợt nhạt, xanh xao, và những vết thương trên cơ thể không ngừng rỉ máu. Nỗi sợ hãi và sự lo lắng bao trùm lấy Russia khi cô nhìn thấy anh đang dần suy yếu.

Dù rất muốn cứu VN, nhưng Russia bị tê liệt bởi thuốc mê và tê , cơ thể cô phản bội ý chí mạnh mẽ, khiến cô bất lực. Cảm giác bị giam cầm trong chính cơ thể mình làm sự tuyệt vọng trong lòng cô càng trở nên sâu sắc. Cô không thể động đậy, không thể lên tiếng, chỉ có thể đứng nhìn thời gian cạn dần, trong khi sự sống của VN như đang dần bị rút cạn.

Bất chợt, tiếng đá lăn vang lên. Viên đá lớn chắn trước cửa hang động từ từ dịch chuyển, để lộ một khe hở nhỏ, nơi ánh sáng mờ nhạt từ bên ngoài len lỏi vào. Ánh sáng yếu ớt chiếu lên không gian tối tăm, mang theo chút hy vọng mong manh. Nhưng hy vọng đó nhanh chóng tan biến khi hình dáng của kẻ đẩy viên đá hiện rõ hơn qua khe cửa. Một sự lạnh lẽo bao trùm khi Russia nhận ra rằng ánh sáng kia không phải là cứu cánh, mà chỉ làm nổi bật hơn bóng tối sâu thẳm đang tràn ngập nơi đây.

Kẻ vừa bước vào không ai khác chính là trùm cuối – con thây ma mạnh nhất. Hắn bước vào với dáng vẻ tự mãn, đôi mắt lạnh lẽo như chứa đầy ác ý và khôn ngoan. Không khí quanh hắn trở nên nặng nề hơn, như thể sự sống đang bị bòn rút khỏi nơi này. Mỗi bước chân của hắn vang lên như tiếng chuông tử thần, cắt sâu vào lòng Russia, nhấn chìm cô vào nỗi sợ hãi và tuyệt vọng.

Hắn dừng lại trước Russia và VN, đôi mắt hắn quét qua cảnh tượng trước mặt với sự thờ ơ và chế giễu. Hắn cúi xuống, nở một nụ cười nham hiểm, như thể thích thú với sự bất lực của Russia. Không một lời nào từ cô có thể thoát ra, nhưng hắn không cần cô phải nói. Hắn bắt đầu đưa ra lời đề nghị – mỗi từ ngữ của hắn như một tiếng vọng trống rỗng từ đáy vực thẳm, giam hãm mọi hy vọng còn sót lại trong lòng Russia. Hắn nói, giọng điệu lạnh lùng nhưng nhẹ nhàng như đang gợi mở một cơ hội.


"Ngươi có thể cứu hắn chỉ cần ngươi đánh đổi... tự do , nhân tính của bản thân thì hắn sẽ toàn mạng và tiếp tục trò chơi ."

Cô bất ngờ trước lời đề nghị của hắn , nếu theo lẽ thường mà cô tìm hiểu được thì đáng lẽ với tính cách của hắn thì khi gặp ai đó đáng lẽ hắn sẽ ra tay giết luôn chứ không phải đưa ra lời đề nghị như thế này như thể hắn muốn thử thách cô bằng chính quyết định này. Trong lòng Russia dấy lên sự nghi hoặc. Tại sao hắn lại muốn giữ mạng cho VN? Có phải hắn đang thử thách lòng dũng cảm và sự quyết đoán của cô?

Nhìn Việt Nam với vô số cết thương trên người nằm trên nền đất lạng lẽo , tính mạng đang ngàn cân treo sợi tóc khiến cô đau lòng không thôi . Cô nhớ lần đầu họ gặp nhau là lúc cô 8 tuổi và cậu 6 tuổi , như có duyên với nhau mà học cùng lớp , khi đó VN chỉ là một cậu bé nhỏ nhắn, ánh mắt rực rỡ đầy nhiệt huyết còn cô .... Không biết nói sao chứ lúc đó do ảnh hưởng từ việc sau khi tái sinh nên cô dường như là một cô gái lạnh nhạt , bất cần , vô cảm và không hề biết đồng cảm với người khác nên dường như có thể nói là không ai muốn kết bạn với cô và cuộc sống của cô nếu dùng màu để miêu tả lúc ấy thì cô sẽ chọn màu đen và xám xịt . Nhưng ..... sự xuất hiện của cậu như phá vỡ đi bức màn đen tối , xám xịt ấy bằng những màu sắc của cuộc sống . VN đã bước vào cuộc đời cô như một làn gió mới, với nụ cười tỏa sáng và ánh mắt trong trẻo. Cậu luôn nhiệt tình, luôn tìm cách kéo Russia ra khỏi vỏ bọc cô độc của mình. Họ cùng nhau khám phá những góc phố nhỏ, cùng nhau thử những trò nghịch dại , cùng nhau phá làng phá xóm rồi bị đánh đòn , cùng nhau ..... làm mọi thứ . VN trở thành người bạn duy nhất hiểu được cô, người có thể thấy hiểu được những gì ẩn sâu trong tâm hồn lạnh lẽo của cô . Cô không biết phải nói sao nữa , lúc ấy cô không hề cảm nhận được bất kì cảm xúc hay cảm giác vui vẻ nào cả nhưng ..... không hiểu vì sao mà lại vui , cười hay bị cậu trêu chọc thì có những hành động tức giận , hay bị cậu làm tổn thương hay gì đó thì lại thấy buồn , khóc và vô số các hoàn cảnh khác mà cô thể hiện cảm xúc .

Những ký ức tràn về trong lòng Russia, từng khoảnh khắc ngọt ngào lẫn đau thương đều hiện lên rõ ràng. Cô nhớ tiếng cười của VN, ánh mắt đầy ấm áp và lòng tốt vô bờ bến của cậu. VN đã dạy cô biết thế nào là tình bạn, là yêu thương, là cảm thông. Nhưng điều làm cô nhớ nhất là khoảnh khác hai người cùng đi du lịch ở Mộc châu , Sơn La . Lúc đó là vào mùa xuân lúc đó , hai người đã làm bạn được hai năm và có thể nói là vô cùng thân thiết đến mức mà có thể coi là người nhà của nhau . Mùa xuân năm đó, Mộc Châu tràn ngập sắc hoa, và không khí mát mẻ khiến mọi thứ trở nên sống động hơn bao giờ hết. Họ đi khắp nơi và khám phá những vẻ đẹp của Sơn La như vẻ đẹp núi rừng , vẻ đẹp của con người , trang phục , đồ ăn nói đây cùng với những thứ khác . Đến tối lúc 12h , tronng lúc mọi người đã chìm vào giấc ngủ thì chỉ còn cô , Russia . À phải là cô cùng em gái , tức nhân cách thứ hai của mình là còn thức và họ đang ngồi nói chuyện với nhau . Khôn g biết họ đang nói chuyện gì nhưng một lúc sau thì em gái đã trở về cơ thể của cô và cũng là lúc VN thấy Russia còn thức vào giờ này . VN nhìn thấy Russia còn thuwscc vào giờ này thì hơi bất ngờ một chút nên bèn hỏi :

" Ủa giờ này sao chị còn thức vậy sao không ngủ đi ? "

VN nhìn Russia với ánh mắt tò mò, như thể cậu không thể hiểu tại sao cô lại không muốn nghỉ ngơi trong lúc mọi người đang say giấc. Cô trả lời với giọng có sự lạnh nhạt và bất cần như thường ngày :

" Um thì chị cứ nằm trằn trọc mãi nên ra đây ngắm cảnh ban đêm thôi . "

VN khẽ gật đầu, ánh mắt cậu ánh lên sự quan tâm :

" Um nhưng nhớ ngủ sớm nha chị chứ thức khuya thì không tốt cho sức khỏe đâu với lại còn khiến khuôn mặt xinh đẹp của chị nổi mụn nữa đó . "

Russia gật đầu đáp :

" Um chị biết rồi . "
Cô ngồi đó nhìn lên bầu trời và suy nghĩ thứ gì đó rồi hỏi :

" Vậy còn em ? Sao em lại không ngủ mà lại ở đây giờ này ? "

VN nhìn lên bầu trời đầy sao, một nụ cười nhẹ nhàng nở trên môi. Cậu cúi đầu, vẻ mặt có chút ngại ngùng, rồi trả lời:

"Em không ngủ được nên lên đây để chơi game cho đỡ chán để có gì chừng nào thấy buồn ngủ thì thôi ."

Russia bất giác nở một nụ cười nhẹ trước lời giải thích của VN và tiếp tục ngắm cảnh . Cậu thấy co im lặng nên lúng túng và không biết nói gì tiếp theo nên bèn lấy cái gế rồi ngồi kế bên cô cùng ngắm cảnh bầu trời ban đêm ở Sơn La . 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro