Chương 1
mình ko giỏi viết văn cho lắm có gì sai sót thì mong mn chỉ bảo
------------------------------------------
Ánh bình minh dần xuất hiện, ấm áp nhưng cũng mang một vẻ cô đơn. Chúng dần dần chiếu xuống, rọi sáng sưởi ấm mặt đất. Tiếng sột soạt của cây bút viết trên mặt giấy và từng tiếng xào xạc của những trang giấy được xếp thành một chồng, khiến cho khung cảnh bình yên đến lạ thường, yên bình được một lúc thì có một tiếng nói vang lên phá tan bầu không khí.
???:Em lại thức khuya nữa à Việt Nam.
Đầu tiên là Mặt Trận hay còn gọi là MTDTGPMNVN . Việt Cộng cũng là một cái tên khác của anh nhưng anh không thích người trong nhà gọi anh là Việt Cộng nên bây giờ thường hay gọi là Mặt Trận. Là người con thứ tư trong gia đình.
???: Thật là đây là lần thứ bao nhiêu rồi, anh đã bảo là không được làm việc quá sức mà. Ảnh hưởng đến sức khỏe đấy.
Nói tiếp câu là lời của một thanh niên quốc kì nền màu vàng có 3 sọc xanh đậm. Không ai khác là Nam Kỳ. Tên đầy đủ là Cộng hòa Tự Trị Nam Kỳ hay còn gọi là Nam Kỳ tự trị . Là người con thứ hai trong gia đình sau Vietnamese Empire.
Việt Nam: Em không sao đâu, với lại em còn nhiều việc phải sử lí lắm.
Mặt Trận: Được rồi, vậy anh xuống làm đồ ăn sáng trước.
Nam Kỳ: Haizz, thôi được rồi cho dù công việc nhiều đến cỡ nào thì em cũng phải giữ gìn sức khỏe nha.
Việt Nam: vâng, em biết rồi hai anh xuống dưới trước đi một lát em xuống.
Nói rồi cả hai rời khỏi phòng, Mặt Trận thì đi làm bữa sáng cho cả nhà, còn Nam Kỳ thì dọn phụ Mặt Trận. Việt Nam lấy bộ áo dài trong tủ ra, cậu đi ra ngoài nhìn vào hình ảnh của mình phản chiếu trên gương. Đôi đồng tử màu đen tuyền nheo lại. Trông cậu nhợt nhạt và thiếu sức sống quá, đúng là thức đêm có khác, giờ trông cậu chả khác gì con gấu trúc cả. Việt Nam quyết định ngó lơ nó, giờ cũng chả làm được gì hết. Cậu đi xuống tầng.
Việt Nam: Chào buổi sáng thưa cha.
Vâng đó chính là cha cậu Đại Nam đang ngồi đọc báo khi nghe tiếng con trai mình chào ông thì ông cũng nở một nụ cười nhẹ và chào lại.
Đại Nam: Chào buổi sáng con trai.
???: Chào buổi sáng cả nhà.
Người con cả- Vietnamese Empire và người con thứ sáu Việt Minh lên tiếng.
Việt Nam: Chào buổi sáng hai anh.
???: Mọi người dậy sớm thế.
Tiếng nói đó là của người con thứ năm Việt Hòa.
Mặt Trận: Giờ này là 6 giờ 30 rồi mà sớm cái gì . Mà em lên kêu thằng Đông Lào với ông anh Indochina dậy được không Việt Nam.
Việt Nam: Vâng để em kêu hai anh ấy dậy.
???: Khỏi kêu bọn này dậy rồi.
Người con thứ ba- Indochina và người con thứ bảy Đông Lào lên tiếng.
Mật Trận: Dậy rồi à. Việt Minh em buông Việt Nam ra đi mà cả nhà vào ăn sáng này.
Việt Minh tiếc nuối buông Việt Nam ra rồi vào ăn sáng. Buổi sáng sẽ thật êm đẹp nếu Mặt Trận và Việt Hòa không cải nhau chỉ vì lọ muối.
Tua lại sự việc vài phút trước:
Mặt Trận: Việt Hòa lấy dùm anh mày lọ muối coi.
Việt Hòa: Dell ông anh có tai có chân sao không tự đi lấy đi.
Mặt Trận: Tại vì lọ muối gần mày hơn.
Việt Hòa: Giờ ông anh muốn sao#@_#@##********&₫*##*******...:&₫%®^'&₫':_₫:__'&&-&_##@"__-&_::;!;:::......
Mặt Trận: Giờ sao solo không#_-₫#₫&-&":&##-;:_;+-_:&₫'-+()&₫@₫_'₫''&::__:-_'...
Vietnamese Empire: Hai đứa dừng lại đi có một lọ muối mà cũng cải nhau là sao.
Mặt Trận & Việt Hòa: ÔNG ANH IM ĐI.ĐM mày muốn sao &₫###@@_₫--&_--&&&'*##₫""'_#_&...
Lúc này mặt của Đại Nam đen như đít nồi. Nói một câu đáng sợ.
Đại Nam: chổi hay roi.
Khi nghe câu này cả hai không hẹn mà dừng lại không dám hó hé một lời. Haizz cậu cũng bất lực với hai ông tướng này luôn rồi bữa nào cũng cải nhau.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro