Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Tản mạn

Dạo này tôi thích thể loại so sánh, tôi thích so sánh cặp này với cặp nọ, rồi so sánh tính tình người này với người kia, rồi lại so sánh ngoại hình.

Càng so sánh tôi càng nhận ra, cho dù mình xây dựng nhân vật có phần giống nhau nhưng chỉ cần để ý một chút, xoáy sâu vào những điểm nổi bật một tí, sẽ nhận ra sự khác biệt rõ ràng.

Tôi thích so sánh Việt Nam với Trung Quốc, đối với tôi hai người mang hai vẻ ngoài trái ngược nhau, mặc dù trong tâm đều là "tâm sâu khó lường"

"Người Châu Á rất thích cười, gã đoán vậy khi nhìn thấy em và y. Có lẽ do khác biệt văn hóa, hoặc do tiết nhiệt đới làm người ta dễ chịu nên cười nhiều. Vậy nên một người tới từ xứ lạnh quanh năm mang khuôn mặt lãnh cảm như gã có chút khó hiểu khi nhìn nụ cười luôn thường trực trên môi hai thiếu niên non trẻ trong thời kỳ loạn lạc.

Một gã khổng lồ sa cơ, y tự giới thiệu mình là Trung Quốc. Làn da đằng sau chiếc áo Tô Châu mang sắc trắng bệch bạc gần như hòa với màu tuyết. Khi y đưa tay lên, có thể nhìn rõ mạch máu ẩn dưới làn da nhợt nhạt. Đôi mắt hẹp dài và hơi xếch lên như mắt hồ ly sẽ híp lại mỗi khi y cười. Môi mỏng nhếch lên, nhưng chưa bao giờ hé miệng bật cười thành tiếng. Y luôn tạo cho người ta cái cảm giác rằng y đang toan tính gì đó. Trung Quốc cho họ cảm giác của một kẻ thần bí khó lường, một con cáo chín đuôi với mưu sâu kế hiểm.

Một tên lùn cương ngạnh, em bảo mình là Việt Nam. Lần đầu gặp mặt gã gần như không có ấn tượng gì với em cả. So với người hàng xóm em thiếu đi cái sự sắc sảo bắt mắt và sự kiêu ngạo từ trong cốt tủy. Em trông mềm mại và hiền hòa hơn, bởi vậy cũng nhạt nhòa hơn. Mắt em như mắt thỏ, đôi mắt to tròn tinh khôi chứa đầy cảm xúc. Em cũng thích cười, khi cười lên đặc biệt rạng rỡ. Tiếng cười lanh lảnh như tiếng chuông, vang vọng trong lòng người sảng khoái.”

Xô Việt và Việt Lào đều có một vibe tĩnh lặng. Nhưng cái sự yên lặng đó khác nhau.

"Lào rũ mi, để mặc cho Việt Nam nghịch tóc mình. Gió thổi hương biển mằn mặn phả vào trước mũi, cậu ngửi mùi biển, cũng ngửi mùi anh. Một cơn gió xoáy ngang qua mang hương của làng quê, của núi rừng, của sông nước dạt dào và cả những tàn tích chiến tranh trộn lẫn vào nhau, tạo nên một hình hài vĩ đại mà cậu luôn ngưỡng mộ và ngắm nhìn. Cậu được mùi hương đó bao bọc, mơn trớn khắp cơ thể. Cát lạnh buổi đêm chà rát làn da mỏng manh, cậu nghe được những tiếng rào rạt mỗi khi di chuyển thân mình. Lào nghiêng đầu, nhìn ra vùng biển rộng lớn trước mắt đang ôm lấy một vầng trăng."

"Việt Nam rùng mình, em buộc vùi đầu mình vào trong gối. Chiếc gối được bọc bởi cotton mềm mại mà cũng có thể chèn người ta đến nghẹn thở. Chân tay run rẩy muốn nâng đỡ cơ thể dậy lại bị một thân hình nặng nề đè xuống lại. Rõ ràng nằm bên nhau mà cả hai đều căng cứng. Cơ thể em là một khúc gỗ, còn thân hình gã là một khối thép lạnh lẽo. Hai thân thể cọ vào nhau mà không tạo được độ ấm, chỉ có sự lạnh lẽo từ trong tâm can. Liên Xô bóp cằm em, ép đôi môi bị cắn đến bật máu phải mở ra, rồi nuốt lấy mùi thuốc súng nồng nặc đến lợm giọng.”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro