Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

[R18/Practice]

[R18/Practice]

Happy new year nha cả nhà, chúc mọi người năm mới vui vẻ, cả năm thành công, học hành làm ăn đều thuận lợi nhe. Còn tui hôm nay khai bút đầu xuân.

CHÚ Ý: luyện tập cách viết nsfw, tức là hàng 16+. Trẻ em dưới 16 tuổi và người dị ứng với thể loại này xin hãy quay đầu. Dù sao hôm nay cũng là Năm mới tôi cũng không muốn mọi người cảm thấy khó chịu.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.

1.

Em cười, áp cơ thể nóng rực vào người tôi. Có lẽ vì em muốn buông bỏ hết mọi thứ chỉ trong ngày hôm nay, vậy nên em mới uống nhiều như vậy. Để có thể say, để có thể quên đi thực tại mà điên cuồng phóng túng một chút. Mắt đẫm sương, mắt lẫy tình. Hơi thở nóng rẫy, miệng phừng lửa. Em rướn người, ép môi mình vào môi tôi. Lửa cháy lan sang người tôi, châm chích cả người nóng ran lên. Kẻ phóng hỏa vẫn còn đang bật cười khanh khách, tôi trả thù bằng cách để thân hình em hớ hênh trước cái lạnh của tiết đông. Em co cụm lại, tôi cười giữ hai bàn tay em để sang hai bên. Người em run lên khi tôi hôn lên ngực. Đôi môi tôi mải miết vẽ trên người em những vệt màu bằng sắc tím và sắc hồng. Như vậy thì dù em có quên hết mọi chuyện tối nay, thể xác của em cũng sẽ nhắc nhở những gì đã xảy ra.

Khi say rồi em dễ tính lạ thường, tựa như tôi làm gì thì em cũng ưng. Hông nâng, lưng cong lên, em phối hợp nhuần nhuyễn nhịp nhàng với tiết tấu tôi tạo ra. Em để mặc cho bản thân buông thả, rồi chìm vào những âm thanh phóng túng, xong lại vội vã kéo tôi đi về nơi cực lạc. Như một búp sen hồng đang chờ những tiết hạ nóng ran mà bung nở, mạch máu sục sôi khiến em dậy mùi. Tôi lội giữa bùn lầy nhớp nháp, cố bắt lấy ngó sen thơm ngát. 

2.

“Sợ à?”

Em cười thỏa mãn, bắt lấy cơn run rẩy trong mắt tôi. Chưa bao giờ tôi thấy sợ hãi đến vậy khi trong một cuộc chơi điếm đàng. Trên cơ thể không có gì ngoài những giọt mồ hôi trong vắt ấy, tôi bị nghẹt thở bởi mùi thuốc nồng nặc. Mùi thuốc súng và thuốc phiện. Tôi cắn môi em như người nghiện cắn thuốc. Cả một giai đoạn lịch sử thảm khốc hiện về trên đầu môi tanh mùi máu. Chiến trường bi tráng chồng chất xác người. Chúng tôi như đang lao vào một cuộc chiến, cố gắng nắm bắt điểm yếu của đối phương nhiều nhất có thể. Một cuộc chiến bằng mắt mà ánh mắt là viên đạn. Tia nhìn vụt qua, bắn lại. Mắt tôi lia khắp cơ thể em như một khẩu liên thanh.

Thần trí tôi gào thét yêu cầu tôi cưỡng lại em. Nhưng làm sao cưỡng lại Việt Nam? Cưỡng lại Việt Nam hay cưỡng lại cái bi kịch lịch sử của thế kỷ 20? Cưỡng lại những cánh rừng già âm u tối đen như con ngươi người bản xứ? Liệu còn cách nào khác để thoát khỏi địa đạo sâu hun hút chẳng biết ẩn chứa bí ẩn gì. Tôi nửa muốn chui vào khám phá, nửa lại sợ hãi bóng tối sẽ nuốt chửng mình. Nhưng em lại nhổn người dậy hôn tôi. Nụ hôn đẫm vị hương dược phê pha. Amphetamine quẫy cuồng trong mạch máu, tôi nhanh chóng tiến vào như một tên lính huênh hoang nghĩ mình là bất khả xâm phạm. Rồi muộn màng nhận ra đây là điểm chết.

Nhưng cuộc chơi điếm đàng vẫn tiếp tục như cái cách mà Lầu Năm Góc vẫn tăng cường gửi những đứa con Mỹ tới chiến trường xa lạ. Cái bóng của chúng tôi đưa đẩy nhịp nhàng trên nền đất trông chẳng khác gì cuộc duyệt binh trước giờ xung trận.

3.

Tôi ôm lấy da thịt run rẩy, cố gắng xoa dịu nỗi thống khổ trong em. Những ngón tay trầy xước bấu tay tôi đau điếng. "Liên Xô sụp đổ rồi. Liên Xô sụp đổ rồi." Em lẩm bẩm như thế mãi. Thân xác em nơi này lạnh như bia mộ, còn linh hồn đang viếng tang ở xứ người. Tôi ôm lấy em mà nhận ra mình cũng lạnh không kém. Trái tim chúng tôi tê dại trước một bi kịch lịch sử của thế kỷ 20. Giữa những sự đổ vỡ, tôi thấy đời mình và đời em va vào nhau.

Dưới trần mái âm u, chúng tôi bám lấy nhau như hai kẻ nhất thời lạc đường trong đêm tối. Đôi mắt em chênh vênh không có điểm nhìn, nhưng bàn tay vẫn siết lấy cẳng tay tôi. Tiếng khóc của em nghe nghẹn ứ trong lồng ngực như thể phải chịu cả tấn mảnh gạch từ bức tường thành vĩ đại kia đè lên người. Em cứ khóc nấc lên, mỗi giọt lệ là một giọt nước thánh, tôi nuốt mãi không hết giọt nước mắt của đức mẹ u hoài. Rồi bất chợt, em đẩy tôi xuống nệm. Một loạt các động tác sau đó khiến tôi sững sờ. Hôn, cắn, miết lấy cánh môi; lôi, kéo, cởi lấy quần áo. Mùi băng vải khiến tôi tỉnh táo hơn chút, nhưng bàn tay em cứ giữ ngón tay tôi chạm vào phần đùi đã mở ra hai bên. Em khát cầu tôi xua đuổi sự tái tê trong linh hồn bằng trận đòn trên da thịt. Em cầu xin tôi bằng thể xác trong khi tâm trí em không đặt ở tôi.

4.

Thượng uyển lá bung hoa nở, người xưa khoác tấm áo cũ. Khẽ nghiêng đầu, mắt huyền sáng trong, tươi tắn má hồng. Cảnh tình và người cũng đầy ý vị. Chuyện xưa còn đó, thực tại vẫn ở đây. Những kiếp người trước đổ chồng lên hiện tại. Sông Hồng đặc quánh tóc người. Trong thoáng chốc, tôi tưởng mình được phủ trên tay những sợi tóc đen dài.

Ngón tay tôi lần vào trong vạt áo, rờ rẫm làn da mềm mại sau lớp vải lụa. Em nhướng mày, nhấc chân lên đạp lên ngực tôi xua đuổi. Lắc bạc trên chân kêu lanh lảnh. Tôi thuận thế bắt lấy cổ chân khẳng khiu rồi hôn lên. Lắc bạc lành lạnh như đôi mắt em nhìn tôi.

Không sinh tình ý, nhưng dục tính nóng bỏng mười phần.

Vậy nên em mới ngửa đầu, tình nguyện đưa cổ mình cho tôi cắn lấy. Tôi hôn đắm đuối nơi cần cổ trắng ngần, rồi lại chúi mình vào giữa ngực em. Tóc dính màu bùn, ngực nở hoa. Sen hồng bung cánh dậy mùi thơm ngát.

5.

Em nhìn ngón tay người đặt trên eo mình. Không khí tê dại đông cứng lại. Không gian đặc quánh nỗi sợ hãi. Vết sẹo quanh eo như con rắn quẫy mình, rụt vào, trượt ra, giãy giụa kịch liệt hòng trốn thoát khỏi bàn tay oan nghiệt. Nhưng chạy không xong, trốn không thoát. Con rắn vẫn ở trên tay người đến chừng nào vết sẹo còn chảy máu. Ngón tay người trượt trên làn da bóng nhẫy mồ hôi. Toàn thân em run rẩy, co rúm lại. Những đêm máu me lầy lội tìm về trong tâm trí, trong phút chốc em thấy thân mình bị chia làm hai nửa một lần nữa.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro