[ Trung Quốc x Việt Nam ] Chè thưng
Chè thưng thường có sự kết hợp của nhiều loại đậu và bột báng, mang lại hương vị ngọt ngào nhưng cũng khá đậm đà. Điều này có thể phản ánh sự đa dạng văn hóa và lịch sử chung giữa hai quốc gia, cùng với những thách thức và cơ hội trong mối quan hệ.
. . .
Việt Nam thích Trung Quốc, ai cũng biết điều đó, chỉ duy nhất y không hay biết. Dù em đã thẳng thừng nói với y rằng em thích y, nhưng y chỉ nghĩ em đang đùa giỡn. Cái nhìn của Trung Quốc luôn toát lên vẻ kiêu ngạo, như thể không bao giờ chấp nhận rằng có ai đó có thể thích y, nhất là khi giữa họ là một mối quan hệ kẻ thù truyền kiếp.
Việt Nam thỉnh thoảng cảm thấy buồn cười và thất vọng. Dẫu biết rằng tình cảm của mình có phần ngốc nghếch, nhưng không thể nào dập tắt được những cảm xúc trong trái tim. Những khoảnh khắc nhìn Trung Quốc, lòng em lại rối bời giữa tình yêu và hận thù, giữa mong mỏi được gần gũi và sự châm chọc của lịch sử.
. . .
"Ặc..." Em lắp bắp, không biết phải nói gì lúc này. Chè thưng của em vừa mới đổ ra sàn, tạo nên một vũng nước ngọt ngào và dính dớp. Trời ơi! 3 chục của em, bao nhiêu công sức kiếm được giờ chỉ nằm chỏng chơ dưới chân. Cảm giác chua chát dâng lên, tựa như một gáo nước lạnh tạt vào mặt, khiến em vừa xấu hổ vừa tức giận với bản thân.
Nhìn xung quanh, em thấy mọi người đều hướng ánh mắt về phía mình, một số thì thầm bàn tán, một số thì chỉ là những nụ cười hả hê. Em muốn chui vào một cái lỗ nào đó, nhưng lại không thể rời mắt khỏi đống chè tanh bành ấy. Thật không thể tin nổi, một phút lơ đãng mà đã làm hỏng cả niềm vui của mình.
Bỗng nhiên, một bát chè thưng được đưa ra trước mắt, khiến em giật mình, ngẩng đầu lên nhìn. "Anh Trung Quốc?" Cảm giác ngạc nhiên tràn ngập, ống tay áo của y vừa vung lên, vừa tự tin với một nụ cười nhẹ nhàng. Ố là la! Xem ai đây nè!
Trung Quốc đứng đó, cầm cây lau nhà, chăm chỉ lau đi vết chè trên sàn. Hành động của y thật bất ngờ, nhưng lại khiến em cảm thấy ấm lòng. Không chỉ là một người hay châm chọc, mà giờ đây y còn thể hiện sự quan tâm đến em trong khoảnh khắc dở khóc dở cười này.
Y đưa bát chè còn nóng hổi cho em, hơi ấm tỏa ra như một lời an ủi. "Cầm lấy, đừng buồn nữa," y nói, ánh mắt chân thành, nhưng có lẽ vẫn không hiểu hết ý nghĩa của tình cảm em dành cho y. Biết ơn y quá! Trong khoảnh khắc ấy, mặc dù giữa hai người vẫn còn những rào cản, nhưng em cảm nhận được sự kết nối nhẹ nhàng, đầy ngọt ngào mà chính mình cũng không dám thổ lộ.
"Trung Quốc, em thích anh," em đỏ mặt, lặp lại câu nói từ hôm qua. Trong lòng em đầy hồi hộp, cứ ngỡ rằng y sẽ lại bảo em rằng "Đừng đùa nữa," nhưng không, lần này lại khác. Y nhìn thẳng vào mắt em, rồi bình tĩnh trả lời: "Ừm, ta biết, và ta cũng thích em."
Cảm giác như thời gian ngừng lại, mọi thứ xung quanh bỗng chốc tĩnh lặng. Thoáng chốc, em thấy tai y đỏ dựng lên, một dấu hiệu của sự ngại ngùng mà y không thể che giấu. Trong khoảnh khắc đó, trái tim em đập mạnh, vừa mừng vui lại vừa lo lắng, không biết liệu y có thật sự nghiêm túc hay không.
Vài ngày sau, cả khu trang viên há hốc mồm khi thấy Trung Quốc đang bế Việt Nam, người còn đau sau trận ân ái đêm qua, trong vòng tay.
[ End ]
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro