Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

[ Nga x Hoa Kì ] Chè đậu đỏ

Chè đậu đỏ thường có vị ngọt và chút đắng nhẹ từ đậu, tượng trưng cho sự kết hợp giữa ngọt ngào và đậm đà. Đây có thể đại diện cho Mỹ và Nga, nơi vị ngọt từ đường và vị đậm từ đậu hòa quyện.

.  .  .

   "Chú ơi chú, chú đang dỗi đấy ạ?" Nga nhẹ nhàng hỏi, giọng điệu như thể cậu đang lo lắng cho một người bạn thân. Đôi tai gấu nâu nâu của cậu khẽ chạm vào má của gã, tạo nên một cảm giác ấm áp và gần gũi. Nhưng trong ánh mắt ấy, có điều gì đó lấp lánh như giọt sương mai, mang theo nỗi buồn và sự tủi hờn. Mắt cậu rưng rưng, như thể chỉ cần một chút nữa thôi, những giọt nước mắt sẽ trào ra, và một cơn nức nở sẽ xé toạc không gian yên tĩnh.

   Hoa Kì, trái tim như thắt lại, khẽ ôm mặt, như thể muốn che giấu đi sự bất lực đang dâng trào trong lòng. Gã gầm lên một tiếng, vang vọng như tiếng sấm giữa trời mưa, chứa đựng tất cả những gì mà gã không thể nói thành lời. Hai đôi tai của gã đã đỏ ửng, không chỉ vì ngại ngùng mà còn vì những kỷ niệm rối ren đằng sau câu hỏi ngây thơ kia. Thực sự, có ai tin được rằng con gấu Nga này hôm qua vừa dám mạo hiểm chạm vào trái tim của gã, khi mà giờ đây, gã lại phải vật lộn với cảm xúc của chính mình?

   "Chú ơi, đừng giận nữa, cháu biết lỗi rồi mà." Dù ngoại hình cao gần hai mét rưỡi, Nga vẫn ngồi bệt xuống sàn nhà, ôm chặt lấy chân của gã như một đứa trẻ tìm kiếm sự che chở từ người yêu. Ánh mắt cậu lấp lánh, chứa đựng nỗi lo lắng và tình cảm chân thành, như thể nếu gã vẫn còn giận, cậu sẽ mãi mãi đánh mất một phần quan trọng trong trái tim mình.

   "Bỏ ra. Chú còn đi làm việc." Gã cố gắng giữ bình tĩnh, nhưng sự cứng đầu của người yêu khiến gã không thể nhịn được. Gã dùng tập tài liệu đập nhẹ vào đầu Nga, không phải để gây tổn thương, mà chỉ để thể hiện sự bực bội trong lòng. Cậu kêu lên một tiếng "a!" bất ngờ, nhưng phản ứng lại càng làm cho gã thêm bối rối. Nga siết chặt tay hơn, như thể sợ rằng nếu buông ra, gã sẽ rời xa cậu, và trong khoảnh khắc đó, gã kêu lên "oai oái", như một đứa trẻ bị chọc ghẹo.

   Bên cạnh đó, Hàn Quốc, cấp dưới của gã, đang đứng đực ngoài cửa, vẻ mặt vừa sốt ruột vừa bực bội. "Nhanh lên, tôi còn về!!"

[ End ]

hngphanthin Alo  

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro