Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

6

13

Giờ phút này Trương Gia Nguyên chỉ cảm thấy đầu ong ong, cậu cũng không biết mình chống đỡ như thế nào, còn lại một chút ý thức cuối cùng mở cửa phòng. Bây giờ cậu được Châu Kha Vũ ôm đến khoa cấp cứu của bệnh viện, bởi vì sợ bị ngã, cậu dùng hai tay vòng quanh cổ Châu Kha Vũ.

Giống như một cặp vợ chồng thân mật, nhưng không.

Bụng dưới truyền đến cảm giác đau đớn khiến cậu bất giác cắn chặt môi dưới, cắn đến mức mùi máu tươi tràn ngập. Khi cậu cảm nhận bụng dưới quặn đau, cậu biết, đứa bé không giữ được, khoảnh khắc kia cậu thật sự cảm nhận được sự tồn tại của bé con.

Lúc được các y tá đẩy vào phòng mổ cậu đã không giữ được tỉnh táo nữa. Cả người đều lạnh như băng, cả người đều đau. Cậu thiếp đi ngay trước khi cánh cửa phòng phẫu thuật đóng lại, và trong khoảng thời gian dài đằng đẵng, cậu đã có một giấc mơ dài.

Châu Kha Vũ ngồi bên ngoài phòng cấp cứu, nghĩ đi nghĩ lại rốt cuộc vẫn gọi điện thoại cho Lâm Mặc. Áo khoác dính máu, người có bệnh sạch sẽ lại vẫn ngồi trên băng ghế, không hề rời đi vào phòng vệ sinh rửa sạch.

Anh không rõ tình trạng của Trương Gia Nguyên lắm, nhưng màu đỏ kia cũng cho anh biết đại khái. Anh không rõ Trương Gia Nguyên nghĩ gì, nhưng anh biết hành vi cố ý không nói cho mình này của Omega nhỏ không tốt, cũng không thấu đáo.

Mùa đông thật sự rất lạnh, ngồi trên băng ghế chờ tin tức trong phòng phẫu thuật khiến trong lòng anh rất bối rối. Anh phát hiện Trương Gia Nguyên chưa bao giờ là người như mình nghĩ, duyên với người khác rất tốt, con người cũng rất tốt, có chút trẻ con cũng có chút phản nghịch.

Anh không chán ghét Trương Gia Nguyên, lại cũng không tính là thích.

Tỉnh táo lại, anh bị dẫn đi nộp phí phẫu thuật, lúc trở về Lâm Mặc đã đứng ở nơi đó. Trong mắt Lâm Mặc trắng bệch, cái gì cũng không nói. Hai người đều im lặng không nói, cho đến khi đèn phòng phẫu thuật tối xuống, hai người mới đồng loạt đứng dậy.

Trương Gia Nguyên còn chưa tỉnh, đã được đẩy vào phòng bệnh. Bác sĩ hỏi ai là người yêu của Omega, nhưng Châu Kha Vũ lại im lặng, sửng sốt không nói một lời. Lâm Mặc đành phải đứng ra nói: "Bọn tôi là bạn của cậu ấy, bố đứa bé... Đã chết. "

Cậu nói những lời này trước mặt Châu Kha Vũ, Châu Kha Vũ ngẩng đầu nhìn cậu, vẫn không nói một lời.

"Thật đúng là bất hạnh." bác sĩ thở dài, "Đứa bé được bảo vệ nhưng, tuyến thể của bệnh nhân bị tổn thương, kỳ phát tình sau này sẽ bị rối loạn, hiện tại cậu ấy cũng chưa tỉnh lại, có thể là bị kích thích. "

Bác sĩ lắc đầu bảo bọn họ đi phòng bệnh, Lâm Mặc gật đầu cảm ơn bác sĩ, sau đó cùng Châu Kha Vũ đi qua phòng bệnh. Trên đường hai người không nói gì, sắp đến cửa phòng bệnh Lâm Mặc mới mở miệng xin lỗi.

"Ứng phó với bác sĩ thôi, nếu không cậu sẽ bị kéo đi hỏi." Lâm Mặc dừng một chút, thấy Châu Kha Vũ cái hiểu cái không gật đầu, lại tiếp tục nói tiếp, "vốn định dẫn Trương Gia Nguyên đến bệnh viện tư phá thai, giỏi lắm, thiếu chút nữa là không cần. "

Lâm Mặc kỳ thật là tự trách trong lòng, lại bướng bỉnh không muốn lộ ra ở trước mặt Châu Kha Vũ. Đáng lẽ cậu phải kiên quyết kéo Trương Gia Nguyên về nhà, không nên để Trương Gia Nguyên ngồi tàu lượn siêu tốc gì đó, cũng không nên chạy loạn để Trương Gia Nguyên một mình.

Nói đến vẫn phải cảm ơn Châu Kha Vũ, không phải anh, Trương Gia Nguyên bị ngã còn không có ai phát hiện, không biết sẽ có hậu quả gì. Nhưng một lúc lâu sau cậu mới nói ra lời cảm ơn, sau đó phải gọi điện thoại cho cha mẹ Trương Gia Nguyên.

Hai vợ chồng sau khi nghe được thì im lặng một chút, nói lập tức chạy về, giọng điệu có vẻ sốt ruột. Lâm Mặc thúc giục Châu Kha Vũ mau đi, cha mẹ Trương Gia Nguyên tới thì anh cũng không tránh khỏi bị dạy dỗ một trận.

"Không phải tôi nên nói xin lỗi bác trai bác gái sao?" Châu Kha Vũ trong tay ôm bộ quần áo nhiễm máu kia, nhìn Trương Gia Nguyên trên giường bệnh nói.

"Nói lời áy náy cái gì, còn bác trai bác gái, cậu và Trương Gia Nguyên không có quan hệ gì." Lâm Mặc nói chuyện tàn nhẫn, nhưng cũng là nói thật, "mau đi đi. "

Châu Kha Vũ bị đẩy ra khỏi phòng bệnh, Trương Gia Nguyên nằm trên giường, khuôn mặt không chút máu nhíu lại giống như gặp ác mộng. Lâm Mặc ngồi bên giường gọt táo, lúc Trương Gia Nguyên không thích nghe bọn họ nói chuyện thì thích làm như vậy.

Hơn mười phút sau khi Châu Kha Vũ đi thì Phó Tư Siêu mới tới, Lâm Mặc chửi cậu đến chậm, tùy tiện cầm một quả táo từ trong túi nilon bên cạnh đưa cho Phó Tư Siêu.

Không có kiên nhẫn gọt vỏ, cậu rửa sạch bằng nước rồi trực tiếp gặm nhấm. Ăn được một nửa lại thở dài, người trên giường còn đang ngủ, cũng không biết Trương Gia Nguyên đã nằm mơ gì, ngủ lâu như vậy.

"Thật đúng là thiếu chút nữa ngay cả phẫu thuật cũng không cần làm..." Phó Tư Siêu gặm táo xong, ném hạt táo rồi đứng dậy vào phòng vệ sinh rửa tay, "Rốt cuộc mấy cậu chơi cái gì kích thích? "

"Happy valley, tàu lượn siêu tốc." Lâm Mặc cúi đầu tự trách, bởi vì đau đầu cho nên xoa xoa huyệt thái dương. Hai người ngồi trong phòng bệnh không ai nói gì, chờ Trương Gia Nguyên tỉnh lại đã là buổi chiều.

Trong mơ có cái gì, sau khi tỉnh lại Trương Gia Nguyên đã không nhớ rõ lắm.

Sau đó vừa mở mắt ra liền thấy Phó Tư Siêu cùng Lâm Mặc ngồi ở trước giường bệnh im lặng không lên tiếng, Phó Tư Siêu thấy cậu tỉnh liền rót cho cậu một ly nước, nhưng cậu cũng không khát lắm, nhấp một ngụm, cũng không uống nữa.

Thân thể cậu đã không còn khó chịu gì, khi biết được cha mẹ cậu đang chạy về, cậu hơi buồn rầu, trùm đầu vào trong chăn.

"Kiểu gì bọn họ cũng sẽ biết, còn trốn tránh cái gì?" Lâm Mặc nói.

Trương Gia Nguyên không trả lời, tay nắm chăn dần dần buông ra, sau đó ngồi dậy tựa vào đầu giường. Lâm Mặc đã xin nghỉ một tuần cho cậu, tùy tiện tìm một lý do, chủ nhiệm lớp cũng không nói gì.

Theo lời bác sĩ, cậu phải ở lại bệnh viện một tuần, thủ tục nhập viện đã hoàn tất, cha mẹ cậu cũng đang trên máy bay trở về. Lâm Mặc nói đại khái tối nay sẽ đến, Trương Gia Nguyên có chút hối hận, cậu không nên chơi mấy trò kích thích này.

Chờ đến khi ổn định tinh thần, so với đối mặt với chất vấn của cha mẹ thì uống thuốc tốt hơn nhiều. (Câu này t thấy bị tối nghĩa, câu gốc như này nè, t cũng ko biết là t dịch đúng nghĩa chưa nữa等心里准备做足了, 喝药也比面对父母的质问要好得多)

Ba người hai mặt nhìn nhau nhưng không ai có gì để nói, thời gian trôi qua từng phút từng phút, Phó Tư Siêu quyết định cùng Trương Gia Nguyên ứng phó với cha mẹ nên gọi điện thoại về nhà nói bạn bị bệnh ở bệnh viện, sẽ về trễ một chút.

"Lâm Mặc, phá thai có ảnh hưởng gì tới thân thể?" Trương Gia Nguyên đột nhiên đặc biệt nghiêm túc, cũng không biết trong lòng đã tính toán gì, phẫu thuật phá thai đương nhiện sẽ có ảnh hưởng tới thân thể, nhưng Lâm Mặc cảm thấy so với những thứ này, mười tám tuổi mang thai trước khi kết hôn mới là tổn thương chân chính đối với Trương Gia Nguyên.

Đứa bé sinh ra, không khác gì trói cậu ấy và Châu Kha Vũ vào một chỗ. Nếu hai người yêu nhau, cậu nhất định sẽ ủng hộ Trương Gia Nguyên vô điều kiện, thậm chí còn giúp cậu ấy giấu diếm, nhưng hai người không hề động lòng với đối phương.

Bọn họ nếu như không phải lần ngoài ý muốn này, một lời nói cũng chưa từng nói với nhau.

"Mỗi người đều khác nhau, nếu tổn thương lớn..." cậu suy nghĩ một chút, "cùng lắm thì sẽ không làm, dù sao cũng không phải không thể không làm. "

Phó Tư Siêu gọt táo cho Trương Gia Nguyên, không nói gì. Ba người lại im lặng, bầu không khí trong phòng sắp làm cho người ta hít thở không thông. Gần bảy giờ rưỡi, Lâm Mặc và Phó Tư Siêu bưng cháo trắng cho Trương Gia Nguyên, cha mẹ Trương Gia Nguyên cũng đến bệnh viện vào lúc này.

Ba Trương thoạt nhìn rất tức giận, vào cửa lại không nói gì. Mùi nước khử trùng trong phòng bệnh khiến người ta khó chịu, Trương Gia Nguyên bị cha mẹ nghiêm mặt, nghẹn đến không nói nên lời.

Người phụ nữ sắp qua nửa đời người nhíu nhíu mày, cuối cùng thở dài ngồi xuống bên giường Trương Gia Nguyên. Trên mặt bà hầu như không có nếp nhăn, cau mày lại làm cho bà nhìn càng già hơn mấy tuổi.

"Mẹ... Con không cố ý. "Trương Gia Nguyên giơ tay lên nắm tay người phụ nữ, người phụ nữ không né tránh nhưng cũng không nói gì.

Ngược lại, ông Trương mặc âu phục giày da kia mở miệng trước: "Tôi mặc kệ anh thế nào... Là yêu đương hay ngoài ý muốn, tôi lắng nghe, nhưng anh chỉ mới mười tám tuổi, anh không nên giữ lại đứa trẻ này. "

Trương Gia Nguyên tự biết mình đuối lý, cúi đầu không nói gì. Mẹ Trương nhìn con trai trên giường bệnh, miệng bĩu môi cúi đầu, cuối cùng vẫn nhịn không được mở miệng phản bác ba Trương: "Không nên hỏi ý kiến của con à? Hung dữ cái gì? Như thế nào? Nếu không bỏ thì anh không cần đứa con trai này sao? "

"Làm gì có?"

Lâm Mặc và Phó Tư Siêu nhìn hai vợ chồng đang đứng một chỗ, thức thời ra khỏi cửa phòng bệnh.

14

Sự im lặng trong phòng bệnh đối với Trương Gia Nguyên mà nói, không khác gì một con dao sắc bén treo trong lòng.

"Gia Nguyên, con nói xem là chuyện gì xảy ra đi." Trương Gia Nguyên nghe mẹ gọi mình, đành phải chậm rãi ngẩng đầu, cậu cũng không giấu diếm, nói ngắn gọn quá trình chuyện này.

Bầu trời bên ngoài không sao, mặt trăng hiện ra một nửa. Mẹ Trương còn khá tốt, ba Trương lại nhìn có vẻ rất tức giận, sau khi nghe trương Gia Nguyên nói không quen với Alpha làm cậu mang thai, giơ tay lên muốn đánh người.

Sau khi bị mẹ Trương ngăn cản, hận rèn sắt không thành thép chỉ trích Trương Gia Nguyên: "Anh không học tập chăm chỉ, ngày ngày trốn học, tôi không nói đến, bây giờ anh còn làm ra loại chuyện phiền toái này là muốn làm gì? Anh mới 18 tuổi! "

"Lúc trước ông mặc kệ con, bây giờ ông hung dữ cái gì?" Trương Gia Nguyên không muốn nghe bọn họ tranh cãi, dùng chăn bịt đầu muốn ngăn cách âm thanh bên ngoài.

Cậu và Châu Kha Vũ chỉ là một lần vui vẻ ngoài ý muốn, sao có thể nghĩ rằng sẽ phát sinh nhiều chuyện như vậy. Tình cảm của cậu đối với đứa bé nửa sâu nửa nông, cậu cũng biết mười tám tuổi sinh ra một bé con không phải chuyện tốt gì, hơn nữa dưới tình huống cậu và Châu Kha Vũ cũng không hề yêu nhau.

Điện thoại di động đặt ở đầu giường, ba Trương và mẹ Trương cãi nhau liền đi ra ngoài. Lúc Lâm Mặc và Phó Tư Siêu tiến vào, cậu vẫn đang nằm trong chăn, vươn tay lấy điện thoại di động. Wechat có vài tin nhắn mới, tin của Châu Kha Vũ trộn lẫn trong đó.

"Tôi hy vọng cậu có thể cân nhắc kỹ, nhưng nếu như cậu muốn tôi phụ trách, tôi cũng sẽ chịu trách nhiệm."

Lời nói của Châu Kha Vũ giống như thứ gì đó nhẹ nhàng chui vào trong lòng cậu, khiến lòng cậu ngứa ngáy. Mùi nước khử trùng trong bệnh viện rất gay mũi, mùi chăn gối cũng không dễ ngửi, hiện tại cậu chỉ muốn nhanh chóng về nhà.

Lâm Mặc đứng ở bên giường cậu, muốn nói cái gì đó nhưng lại không mở miệng. Phó Tư Siêu cũng muốn nói lại thôi, chờ cửa phòng lại mở ra cũng không có cơ hội nói. Người đi vào là một mình mẹ Trương, bà ngồi ở bên giường Trương Gia Nguyên, vỗ nhẹ cậu.

"Mẹ hy vọng con suy nghĩ thật kỹ, đứa bé vô tội, nhưng mười tám tuổi cũng không nên gánh vác trách nhiệm của một người cha, Gia Nguyên..." người phụ nữ thở dài một hơi, gương mặt xinh đẹp kia tăng thêm vài phần ưu sầu, "Tuy rằng quả thật cũng không ảnh hưởng đến con đường sau này, con vẫn có thể thi đại học, điều kiện nhà chúng ta tốt, cũng có thể nuôi được..."

"Nhưng con phải suy nghĩ kỹ."

Trương Gia Nguyên trong lúc nhất thời nói không nên lời, cậu bắt đầu bất giác gặm ngón tay, sau đó nói cho mẹ Trương biết cậu đã sớm nghĩ thông suốt, biết đều là vì tốt cho cậu.

Lâm Mặc và Phó Tư Siêu nhìn nhau một cái, sau đó chào tạm biệt mẹ Trương: "Dì ơi, bọn con về trước. "

Chờ mọi người rời khỏi Trương Gia Nguyên mới lấy điện thoại di động ra, nhìn chằm chằm tin nhắn Châu Kha Vũ gửi thật lâu. Lại chậm chạp không trả lời, Châu Kha Vũ đối với cậu mà nói là như thế nào đây? Trước đây là chán ghét, vậy bây giờ?

Châu Kha Vũ sẽ nhìn ra cậu đang khó chịu mà đưa sữa cho anh, tuy rằng cậu không thích uống. Còn mang theo túi giữ ấm bên người, thấy cậu lạnh sẽ đưa cho cậu một cái, còn rất biết chăm sóc người khác. Đôi khi cũng rất đáng ghét, thúc giục cậu học tập.

Là thích ư? Không tính là vậy.

Trương Gia Nguyên cảm thấy đây nhiều nhất chỉ là cảm thấy người này không tệ như vậy, thậm chí còn rất tốt. Chỉ là thay đổi, không thể xem như thích. Cậu giơ hai tay lên gối đầu, làm cho đầu mình tựa vào thoải mái một chút.

Màn hình điện thoại di động đã tối, đặt ở bàn cạnh giường ngủ, yên tĩnh, không ai gửi tin nhắn.

Suy nghĩ trong bóng tối thật lâu, cuối cùng cậu phát hiện suy nghĩ đã bay tới chín tầng mây, vấn đề ban đầu nghĩ là cái gì đã không nhớ rõ. Nhớ lại hôm nay vẫn là sinh nhật lớp phó thể dục, lúc này bọn họ hẳn là ở KTV.

Sau khi tin chúc mừng sinh nhật được gửi đi, bên kia lập tức trả lời một câu cảm ơn, ngay sau đó hỏi cậu có chuyện gì không. Trương Gia Nguyên nhìn hộp thoại, không biết trả lời thế nào, cuối cùng chỉ trả lời một câu không có việc gì, rồi không có hồi đáp gì nữa.

Ban đêm yên tĩnh chỉ còn lại tiếng bước chân vang vọng trên hành lang, ba Trương về nhà, phải họp online. Trong bệnh viện chỉ có mẹ Trương chăm sóc Trương Gia Nguyên, hiện tại đang trên đường đi mua đồ cho cậu. Giường bên cạnh không có ai, trong phòng bệnh hầu như không có âm thanh.

Hơn chín giờ, giường bên cạnh mới chuyển vào một cô gái Omega, trông không lớn hơn cậu bao nhiêu. Cô gái có vẻ rất quen thuộc, Trương Gia Nguyên cũng không khác biệt lắm, hai người rất nhanh có thể trò chuyện.

"Cậu năm nay mới mấy tuổi?" cô gái hỏi Trương Gia Nguyên.

"Vừa qua mười tám." nữ sinh cười nói bọn họ tuổi tác không cách nhau mấy, khi Trương Gia Nguyên hỏi mới biết, cô gái cũng vừa mới mười chín tuổi, lớn hơn Trương Gia Nguyên một chút, cô vào ở là phải phẫu thuật phá thai.

Nữ sinh rất giỏi nói chuyện, hai người là cùng lứa tuổi,đề tài cũng nhiều. Cô gái cũng thích guitar và biết một chút về piano. Trương Gia Nguyên nói mình cũng thích guitar thì cô gái nói với cậu rất nhiều, cậu cũng dần dần ném những chuyện rách nát kia ra sau đầu.

Cho đến khi cậu hỏi cô gái tại sao cô ấy ở trong bệnh viện, không giống như bị bệnh.

"Tôi... Tôi đến đây để làm phẫu thuật phá thai. "cô ấy cười bình tĩnh" Bạn trai tôi đã làm vài chuyện phạm tội và anh ta đã có một vài hành vi bạo lực gia đình với tôi. Tôi báo cảnh sát, mấy chuyện hắn làm kia cũng bị lộ..."

"Đứa bé kia mới một tháng, vốn cũng rất vô tội. Tôi cũng mong đợi nó, nhưng một mình nuôi nó, tôi không thể ... Vì vậy, nó không được sinh ra cũng không phải là một điều xấu. Cô gái cười khổ nói, dù sao tôi cũng mới mười chín. "

Trương Gia Nguyên ngẩn người, không biết nên nói gì an ủi cô. Mà cô lại không thèm để ý cười cười nói không có gì, phảng phất như người vừa khổ sở vừa rồi không phải là cô. Cô chuyển đề tài, bắt đầu nói chuyện với Trương Gia Nguyên về chuyện kỳ lạ ở bệnh viện này.

Trương Gia Nguyên là một người to gan, một người nói say sưa, một người nghe đặc biệt nghiêm túc. Nữ sinh chửi cậu sao không sợ, cậunhún nhún vai nói mình từ nhỏ đã không sợ những thứ này.

Nói xong thì cũng qua nửa đêm, y tá trưởng tới kiểm tra phòng, phát hiện hai người bật đèn pin tắt đèn, quấn chăn kể chuyện ma. Y tá không nói gì bật đèn lên, sau đó cả hai đều sợ hãi.

"Yên tâm, y tá trực không phải quỷ." nữ y tá trưởng mắng: "Sao hai người lại vui vẻ như vậy? "

Trương Gia Nguyên gãi gãi đầu không biết xấu hổ nói: "Tuổi trẻ mà..."

Sau khi y tá trưởng rời đi, nữ sinh ngáp một cái, thoạt nhìn cũng buồn ngủ. Trương Gia Nguyên nói đi ngủ sớm một chút, kéo rèm ngăn cách hai giường, cậubắt đầu nhắn tin cho Lâm Mặc và Phó Tư Siêu.

Nhóm nhỏ ba người đặc biệt náo nhiệt, thỉnh thoảng hẹn hò chơi địa chủ, chơi xức xắc trên Wechat. Cậu chơi được một nửa Châu Kha Vũ đột nhiên gọi Wechat cho cậu, kết quả cậu còn chưa nghe máy đã cúp máy.

Dừng vài giây, cậ gọi lại cho Châu Kha Vũ.

Bên kia nhanh chóng nhậnmáy, nhưng im lặng không nói gì. Cuối cùng vẫn là Trương Gia Nguyên mở miệng trước: "Làm trò gì? Gọi rồi cúp máy. "

"Vốn định nói chuyện với cậu một chút, nhưng lại nghĩ có thể cậu ngủ rồi, không muốn quấy rầy cậu nghỉ ngơi..." Châu Kha Vũ nói chuyện đặc biệt nhẹ nhàng, như là người nhà anh đều ngủ, anh mới lén gọi tới, "Cậu nên đi ngủ sớm một chút đi, chúc ngủ ngon. "

"Đừng cúp máy." Trương Gia Nguyên không biết mình đang xảy ra chuyện gì, đầu óc giật giật liền nói những lời này: "Nói chuyện phiếm đi, vừa rồi tôi nghe chuyện ma không ngủ được. "

Tiếng hít thở bên kia nhẹ nhàng, như muốn nói lại thôi, cuối cùng hóa thành một tiếng cười khẽ rồi nói: "Sao cậu lại sợ ma vậy? "

"Ngủ đi, sân thượng lạnh lắm." Châu Kha Vũ không đợi cậu nói chuyện lại mở miệng, "Cậu cũng mau đi nghỉ ngơi, hôm nay có mệt mỏi hay không? "

Giọng của Châu Kha Vũ vừa nhẹ vừa dịu dàng, làm cho người ta có một loại ảo giác đã ở bên nhau thật lâu. Bên tai cậu dần dần yên tĩnh, chỉ còn lại tiếng hít thở của Châu Kha Vũ, nói ngủ nhưng không ai cúp điện thoại.

"Ngủ đi Nguyên nhi." Châu Kha Vũ nhỏ giọng nói, "Chúc ngủ ngon. "

Sau đó cúp điện thoại, Trương Gia Nguyên thật lâu không bình tĩnh lại được, xưng hô kia khiến cậu đỏ mặt. Gió mùa đông nhẹ nhàng thổi qua cửa sổ, thổi vào trong phòng, không biết khi nào trời bắt đầu mưa, tạt vào cửa sổ làm cho căn phòng tĩnh lặng có thêm một chút âm thanh.

Ngủ ngon. Cậu thầm nói trong tim mình.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro