Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

4

07

Buổi chiều Trương Gia Nguyên chạy rất nhanh, cũng không đợi Lâm Mặc và Phó Tư Siêu mà chạy về nhà trước. Điện thoại di động tắt, trong nhà vẫn không có ai, cậu sạc điện thoại rồi chạy về phòng tìm kết quả kiểm tra.

Không biết ba mẹ biết có đánh chết mình hay không. Cậu nghĩ như vậy liền nhét kết quả kiểm tra của bệnh viện cùng với hồ sơ bệnh án vào tủ sách khóa lại. Vừa đi ra khỏi phòng liền nghe được tiếng gõ cửa, cậu nhìn thấy Lâm Mặc xuyên qua mắt mèo thì yên tâm mở cửa.

"Chúng ta nói chuyện một chút, Trương Gia Nguyên." Lâm Mặc vẻ mặt nghiêm túc, không hề có một chút bộ dáng đùa giỡn. Phía sau là Phó Tư Siêu với vẻ mặt nghiêm túc, hai người vì sao đế, Trương Gia Nguyên rất rõ ràng, cũng biết bọn họ nói không sai.

Ba người cùng nhau lớn lên từ nhỏ, Lâm Mặc cùng Phó Tư Siêu sẽ không hại cậu. Về chuyện của đứa bé, thật ra cậu cũng không kiên định lắm, sản phẩm của say rượu loạn tính, cậu và Châu Kha Vũ cũng không có mấy phần tình cảm.

Thế nhưng chính là không biết từ đâu xuất hiện một chút tâm tình thánh mẫu, khiễn cậu có một chút ý muốn lưu lại đứa bé này.

"Cậu có thể đảm bảo rằng mình sẽ không hối tiếc?" Lâm Mặc mở miệng trước, cậu rất nghiêm túc, Trương Gia Nguyên lần đầu tiên nhìn thấy bộ dáng này của Lâm Mặc, "nếu tương lai cậu hối hận, thứ mà nó thiếu không chỉ là tình yêu của ba Alpha. "

"Nếu cậu hối hận, chính là không chịu trách nhiệm với nó."

Trương Gia Nguyên không nói nên lời, cậu quả thật không thể cam đoan mình không hối hận. Sau khi bị Lâm Mặc chất vấn thì chột dạ, không cách nào mở miệng, mà Lâm Mặc cũng không tiếp tục hùng hổ nữa.

Mà là giống như một trưởng bối nói: "Chỉ có mình cậu muốn giữ lại nó, Châu Kha Vũ sẽ không hy vọng nó tồn tại, cha mẹ hai người càng không cần phải nói. Hơn nữa bọn tớ thân là bạn cậu, cũng không hy vọng thấy cậu thành chuyện cười sau mỗi bữa cơm của nhà khác. "

Phó Tư Siêu ngồi bên cạnh vẫn luôn không mở miệng, nhưng cho dù là như vậy cậu cũng biết lập trường của Phó Tư Siêu, nhất định là đứng về phía Lâm Mặc.

Cậu cúi đầu nhìn tờ kết quả khám của bệnh viện, Lâm Mặc nhìn hành động này của cậu là biết cậu đang dao động. Rốt cuộc cũng không thể đi tìm bệnh viện công, chưa đầy hai mươi tuổi mà phá thai ở bệnh viện công thì không khác gì công khai cho cả thế giới biết Trương Gia Nguyên mang thai khi chưa đầy mười tám tuổi...

"Ba tớ có đầu tư vào một bệnh viện tư nhân, cơ chế bảo mật rất tốt, cậu không yêu cầu bọn họ sẽ không thông báo cho hiệp hội bảo vệ." Lâm Mặc nói như vậy, Trương Gia Nguyên liền thành thật gật gật đầu.

Đến khi Lâm Mặc nói thứ bảy này sẽ đi, Trương Gia Nguyên vẫn mở miệng: "Nó cứ cứ như vậy rồi lại đi... cũng phải cho tớ chút thời gian để chuẩn bị, phải không? "

"Vậy cậu muốn kéo dài đến khi nào?" Lâm Mặc thở dài, "Trước khi phẫu thuật cũng phải cho chú và dì biết. "

Trương Gia Nguyên khi nghe còn phải nói với cha mẹ thì nhíu nhíu mày, nhỏ giọng nói thầm không thể không nói cho bọn họ biết sao? Cho dù nhỏ giọng cũng vẫn bị Phó Tư Siêu ở bên cạnh nghe được.

"Sao mà không nói cho bọn họ biết được?" Phó Tư Siêu nhìn Trương Gia Nguyên, trong lòng càng cảm thấy Trương Gia Nguyên chính là một đứa trẻ phản nghịch. Sau một hồi tranh cãi, Trương Gia Nguyên bại trận, lúc đưa hai người ra khỏi cửa cầu xin bọn họ cho cậu chút thời gian chuẩn bị, trước tiên đừng nói cho cha mẹ cậu biết.

Trên TV không biết đang phát sóng bộ phim truyền hình cẩu huyết gì, vừa vặn tới tình tiết nữ chính cãi nhau với nam chính. Cậu cảm thấy khó chịu, sử dụng điều khiển từ xa để tắt TV. Cậu đột nhiên cảm thấy cuộc đời mình cũng rất cẩu huyết, mười tám tuổi chưa lập gia đình đã mang thai.

Coi như là không hợp thói thường.

Không biết ngồi trên ghế sofa trong phòng khách bao lâu, cho đến khi mặt trời sắp lặn, hoàng hôn chiếu vào phòng khách. Bao phủ phòng khách là một mảnh vàng ấm áp của mặt trời lặn, Trương Gia Nguyên híp mắt cảm thấy có chút mệt mỏi, lại phát hiện quyển hồ sơ bệnh án kia còn để trên bàn.

Ở giữa kẹp thư lúc nửa đêm tâm huyết dâng trào viết cho đứa bé của mình.

Đứa bé có thể không nhận được, cũng không đọc được, nhất thời cậu có chút buồn bực. Buồn bực này lại rất nhanh tiêu tán trên mây, thư và hồ sơ bệnh án bị cậu gấp lại ném trở lại trong tủ, dùng khóa khóa lại.

Cậu phải có trách nhiệm với mình, cũng như đứa bé này, không thể một mực muốn sinh ra đứa nhỏ. Nhưng đáy lòng cậu vẫn luyến tiếc, cho tới bây giờ hắn cũng không phải là một người rất có tâm địa sắt đá. Không có cảm tình, nhưng sau tất cả, cũng là một mạng sống.

Sau khi tắm, cậu nằm trên giường và không sấy tóc. Vì vậy, ngày hôm sau, không nghi ngờ gì cậu bị cảm lạnh, nhưng ngoại trừ chóng mặt cũng không có vấn đề gì, cuối cùng vẫn đi học.

Lúc lên lớp phát hiện Châu Kha Vũ đang đổi vị trí với bạn cùng bàn của mình, Trương Gia Nguyên có chút thắc mắc liền hỏi Châu Kha Vũ chuyện gì xảy ra.

"Thầy bảo tôi ngồi đây phụ đạo cậu." Châu Kha Vũ trả lời rất nghiêm túc.

"Dạy kèm tôi? Tôi không cần, cậu đổi lại đi. "Trương Gia Nguyên kéo ghế ngồi xuống chỗ ngồi của mình.

"Cậu cho là tôi muốn à, chủ nhiệm lớp hạ mệnh lệnh chết." cuối cùng hai người vẫn ngồi với nhau. Ban đầu Trương Gia Nguyên cũng không bị anh ảnh hưởng gì, nên thất thần thất thần nghĩ chuyện bỏ đứa bé trong đầu.

Cậu rất không muốn cho cha mẹ biết, nhưng hình như cũng không có cách nào. Vì vậy, bây giờ cậu rất bực bội không biết làm thế nào để nói với cha mẹ của mình, khi nào thì nói với họ.

Bây giờ cậu chỉ muốn nhanh chóng đến thứ bảy và ngủ một giấc. Thức dậy, cuối cùng không có gì, tất cả mọi thứ là giả mạo. Cậu và Châu Kha Vũ không uốn rượu lăn giường, cũng không có chuyện sau này.

Thiếu niên thiếu nữ mười tám tuổi bận rộn trưởng thành, vốn không nên có phiền não như vậy.

08

Ánh nắng ấm áp vào buổi chiều mùa đông khiến Trương Gia Nguyên muốn ngủ, buồn ngủ không chịu nổi. Lớp chính trị học được một nửa cậu liền nằm sấp xuống, kết quả còn chưa ngủ say Châu Kha Vũ đã dùng ngón tay gõ vào mặt bàn của cậu.

Cậu sợ tới mức giật mình vội vàng ngồi thẳng dậy, liền thấy Châu Kha Vũ cau mày bảo cậu đừng ngủ, chú ý nghe giảng. Buồn ngủ lại phai nhạt, cậu cảm thấy mình đã xui xẻo tám đời mới gặp được Châu Kha Vũ.

Vừa tan học, cậu liền lôi kéo Lâm Mặc chạy đến lớp Phó Tư Siêu, tốc độ như chạy nước rút trăm mét. Tránh thoát được một trận lải nhải của Châu Kha Vũ, cậuthở phào nhẹ nhõm. Lâm Mặc bị kéo chạy thiếu chút nữa ngã vật ra đất, cố gắng đuổi theo bước chân của cậu.

"Đứa bé này không cần phải phẫu thuật, bị cậu lăn lộn kiểu này vài lần là không còn." Lâm Mặc trợn trắng mắt chửi bới cậu.

Hai người ở trước cửa lớp Phó Tư Siêu hơn mười phút, cho đến khi tới giờ vào lớp mới mới trở về lớp mình. Lớp tự học Trương Gia Nguyên luôn dùng để ngủ, nhưng hiện tại Châu Kha Vũ đang ngồi bên cạnh cậu, ủy viên kỷ luật nổi tiếng làm sao có thể để cậu ngủ yên.

Cuối cùng cậu đành phải thành thành thật thật lấy sách ra xem, nhìn thấy điện thoại cứ một lát là lại rung lên một cái. Tin nhắn là Lâm Mặc nhắn, hỏi cậu có muốn chơi game hay không, cậu nhìn thoáng qua Châu Kha Vũ bên cạnh, vẫn phải từ chối.

"Châu Kha Vũ." Cậu đưa tay xuống dưới bàn kéo tay áo Châu Kha Vũ, "Nếu như, ý tôi là nếu tôi thực sự có thai, cậu muốn tôi bỏ hay giữ lại. "

"Vì tương lai của cậu, không phải nên bỏ sao?" Châu Kha Vũ quay đầu lại, có chút nghi hoặc vì sao cậu lại hỏi câu hỏi này, "Vì sao lại hỏi như vậy? "

"Chỉ tùy tiện hỏi thôi."

Chịu đựng đến khi hết giờ tự học, Lâm Mặc và Phó Tư Siêu lại lôi kéo cậu nói chuyện phẫu thuật một lần nữa, tiếp tục hướng dẫn cậu. Mà Trương Gia Nguyên chỉ có thể dùng cớ cho có lệ, từ chối nói cho cha mẹ mình biết.

"Trốn tránh không phải là biện pháp Trương Gia Nguyên, cho dù cậu chọn thế nào, bọn họ đều sẽ biết." Ngay trước khi cậu bước vào cửa hàng tiện lợi, Phó Tư Siêu kéo cậu lại, nói.

Trương Gia Nguyên cúi đầu, như có điều suy nghĩ. Cuối cùng chỉ nghẹn ra một câu trả lời đầy qua loa: "Đến lúc đó tớ thừa dịp bọn họ bay khắp nơi không ở nhà, uống một liều thuốc là được mà. "

"Cậu chưa đọc qua tác dụng của thuốc đối với cơ thể Omega à?" tranh chấp cuối cùng của ba người kết thúc dưới sự im lặng và thỏa hiệp của Trương Gia Nguyên, cùng nhau vào cửa hàng tiện lợi mua đồ, sau đó không vui mà tan.

Lâm Mặc trở lại cửa tiểu khu liền thấy Châu Kha Vũ đứng ở đó, hình như đang chờ đợi ai. Cậu suy nghĩ rồi lại nghĩ, ngang ngược gọi Châu Kha Vũ lại. Người nọ có chút sững sờ, không nghĩ tới cậu lại chào hỏi mình.

"Châu Kha Vũ, nói với cậu một chuyện." lời đến bên miệng, nhưng cuối cùng vẫn vòng trở về, quên đi, không có việc gì. "

Cậu lướt qua Châu Kha Vũ vào tiểu khu, mở điện thoại di động ra phát hiện Trương Gia Nguyên gửi tin nhắn cho mình. Chỉ một câu, rất đơn giản: "Hãy cho tớ một tháng chuẩn bị tâm lý ... tớ hiểu đạo lý mà, tớ không trốn tránh. "

Châu Kha Vũ cảm thấy có chút kỳ quái, quay đầu nhìn bóng lưng Lâm Mặc rời đi lại nhớ tới Trương Gia Nguyên. Trước kia anh cảm thấy Trương Gia Nguyên chính là một đứa trẻ hư hay đánh nhau, hay trốn học, còn có thể không nghe lời giáo viên.

Nhưng giờ đây dường như từ đáy lòng anh có chút thay đổi đối với đứa nhỏ hư hỏng này, Trương Gia Nguyên không thích nghe giảng, có đôi khi sẽ vẽ lên sách giáo khoa. Nhân duyên trong lớp cũng không tệ lắm, dường như không ai ghét cậu.

Đôi khi lời nói hơi thô lỗ, nhưng rất tôn trọng giáo viên ngữ văn. Từ miệng người khác biết được, Trương Gia Nguyên rất trượng nghĩa, khi bạn bè bị bắt nạt, cậu sẽ giúp người ta ra mặt. Cùng Lâm Mặc còn có Phó Tư Siêu lớp bảy là bạn từ nhỏ, chơi rất tốt.

Đôi khi nằm trên bàn ngủ trông rất mềm mại, đôi khi còn nhỏ giọng nói mớ.

09

Trần Ý xuống xe, trên tay xách theo hai túi đồ. Châu Kha Vũ thấy vậy thì không nghĩ đến chuyện gì nữa, đưa tay giúp đỡ xách đồ. Trên quần jeans sáng màu của cô gái không biết bị gĩ mà dính có một mảnh bẩn.

"Cha ở nhà chờ, mẹ đâu?" Châu Kha Vũ nhận lấy đồ, sóng vai cùng cô đi về nhà. Trần Ý vỗ vỗ bụi trên tay lắc đầu, ý tứ cũng rất rõ ràng, không tới.

Châu Kha Vũ cũng không hỏi nữa, trong lòng vẫn có chút tiếc nuối. Mỗi lần đồng ý đến cuối cùng đều để Trần Ý từ chối, anh vẫn còn tốt, ngẫu nhiên sẽ đến nhà bọn họ gặp được mẹ mình. Chỉ là Châu tiên sinh nhà anh, quả thật đã lâu không gặp vợ cũ.

Hai người ly hôn khi Châu Kha Vũ và Trần Ý mười hai tuổi, mẹ anh mang Trần Ý đi, mà anh đi theo ba mình. Tình cảm của hai người bất hòa, mẹ anh cũng không muốn gặp ba anh.

"Còn Omega đó thì sao? Có đi không? Châu Kha Vũ lắc đầu.

"Không có, nhưng anh cảm thấy cũng sẽ không trùng hợp như vậy." Anh nói với Trần Ý mình ngủ với một Omega, không ký dấu hiệu hoàn toàn. Nhưng anh không nói cho Trần Ý biết Omega kia là Trương Gia Nguyên.

Hai người không nói chuyện nữa, ba Châu vào bếp chuẩn bị đầy bàn thức ăn, đứng ở cửa chờ hai mẹ con. Kết quả chờ đợi chỉ có con gá tới, ông có một chút hối tiếc, nhưng vẫn rất hạnh phúc.

"Mau tới ăn cơm, mau tới." ông gắp một miếng sườn chua ngọt vào trong chén Châu Kha Vũ, lại gắp cho Trần Ý một miếng cánh gà coca, "Mau ăn đi, sườn anh trai thích cùng cánh gà em gái thích, không ngon bằng mẹ các con nấu, cố cũng ăn được. "

Hai anh em nói cảm ơn, một nhà ba người mới bắt đầu ăn cơm. Một bàn thức ăn lớn có một nửa đều là món Trần phu nhân thích ăn, Châu Kha Vũ nhìn chén đũa rỗng bày ở một bên vị trí trống rỗng, trong lòng căng thẳng.

Buổi tối lúc đi ngủ, Trần Ý gõ cửa phòng anh, Châu Kha Vũ còn chưa ngủ, đang ngồi trên giường nhớ lời Trương Gia Nguyên nói với anh. Nghe thấy tiếng gõ cửa nói chờ một chút rồi đứng lên mở cửa.

"Anh, đi ngắm sao không?" Châu Kha Vũ không biết Trần Ý có ý gì, nhưng vẫn gật đầu đồng ý.

Bọn họ khoác áo bông chạy đến đình dưới lầu, hai anh em cứ như vậy ngồi ở trong đình không nói một lời. Không biết qua bao lâu, mùa đông ở Bắc Kinh có tuyết rơi, Trần Ý mới chậm rãi mở miệng: "Thật ra mẹ cũng rất nhớ ba. "

"Bà ấy nói chia tay vì cả hai đều quá bận rộn với công việc và luôn bỏ qua nhau. Hai người yêu nhau dần dần trở nên không hiểu nhau, là kết cục không thể thay đổi. "

Đêm rất yên tĩnh, không có âm thanh. Những ngôi sao sáng rọi bầu trời, nhưng ánh sáng cũng không phải rất đẹp. Châu Kha Vũ không nói gì, anh thích làm một người lắng nghe yên tĩnh.

"Bà ấy nói bà đã không còn muốn vãn hồi mối tình này." hai người lại im lặng ngồi một phút lại một phút. Cuối cùng Trần Ý lại đề nghị đi bờ sông một chút, coi như giải sầu, dù sao cũng mới hơn mười giờ.

Con sông đó cũng không xa khu dân cư, đi bộ hơn mười phút. Hai người sóng vai đi, đột nhiên Châu Kha Vũ nhìn thấy Trương Gia Nguyên và Lâm Mặc bên cạnh đèn đường bên bờ sông.

Hai người dường như đang cãi nhau, anh cùng Trần Ý đi tới, hai người lại ăn ý ngậm miệng lại.

"Cậu không phải học sinh giỏi à?" hơn nửa đêm làm gì ở đây? "Trương Gia Nguyên vừa tức giận không biết làm thế nào liền chuyển cơn tức sang trên người Châu Kha Vũ, tức giận nói.

Anh cảm thấy buồn cười, vừa định mở miệng phản bác liền nghe thấy Lâm Mặc mở miệng: "Nhà người ta cách đây rất gần, ai giống như cậu chạy từ xa đến bên này? Nếu tớ không thấy cậu ở đây, cậu định ngắm sao công viên suốt đêm? "

Châu Kha Vũ không nghĩ tới Lâm Mặc sẽ giúp mình nói chuyện, muốn mở miệng khuyên hai người đừng cãi nhau liền nghe Trương Gia Nguyên nhỏ giọng nói thầm một câu phản bác lời Lâm Mặc.

"Cậu nói gì vậy?" tôi không nghe rõ, cậu nói lại lần nữa! "Lâm Mặc khoanh tay nhìn Trương Gia Nguyên" Thật đúng là không nói sai, cậu cứ lăn lộn như vậy thì phẫu thuật cũng không..."

Cậu còn chưa dứt lời đã bị Trương Gia Nguyên che miệng lại, Châu Kha Vũ vẻ mặt mơ hồ nhìn sang, cuối cùng tính cùng Trần Ý trở về trước. Trước khi đi, anh còn nhỏ giọng nhắc nhở Trương Gia Nguyên: "Đã trễ vậy rồi, ngày mai còn đi học, cậu vẫn nên về sớm..."

Trương Gia Nguyên gật gật đầu, giơ tay lên vẫy vẫy với Châu Kha Vũ, nói lời tạm biệt.

Châu Kha Vũ cảm thấy bộ dáng của cậu quả thực rất ngoan, cũng không cảm thấy hai người có gì kỳ quái. Lâm Mặc không nói ra miệng, anh cũng không rối rắm nữa, cùng Trần Ý về đến nhà rồi an tâm ngủ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro