Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

1

00

Lúc Trương Gia Nguyên tỉnh lại, trời vừa sáng, người bên cạnh vẫn còn ở trong chăn. Nhớ tới chuyện tối hôm qua cậu có hơi hối hận khi tham gia bữa tụ hội của Lâm Mặc, không ăn được bánh ngọt với đồ ăn ngon thì thôi, mình còn bị ăn.

"Đứng lên..." Trương Gia Nguyên cũng không quan tâm tới người bên cạnh, ngồi dậy liền cho người nọ một đạp. Vốn định thương lượng xem chuyện này như thế nào, là quất ngựa truy phong hay là lưu lại phương thức liên lạc, kết quả cách mở không đúng, đụng phải oan gia ngõ hẹp là Châu Kha Vũ.

Cả hai người đều lột sạch, trong không khí là hỗn hợp mùi rượu Jager và Liquer. Trương Gia Nguyên cảm thấy đau đầu, Châu Kha Vũ cũng vậy, không cẩn thận ngủ người mình chán ghét.

Ai không đau đầu đây?

"Cậu không có bệnh chứ?" Trương Gia Nguyên lấy áo khoác trên đầu giường mặc vào, ghét bỏ đẩy Châu Kha Vũ hỏi.

Châu Kha Vũ nhíu nhíu mày, nhưng vẫn nghiêm túc lắc đầu. Trương Gia Nguyên cảm thấy mình tám đời xui xẻo, uống rượu say gặp Châu Kha Vũ còn lăn giường. Từ năm lớp 11 câu đã chán ghét Châu Kha Vũ, giờ đã học lớp 12, sắp tốt nghiệp trung học, cậu vẫn ghét Châu Kha Vũ.

"Vậy là được, tôi sẽ không đi bệnh viện." dừng một chút, Trương Gia Nguyên lại nhìn Châu Kha Vũ nói: "Đừng có lừa tôi ha. "

Người kia vừa kéo khóa quần xong chuẩn bị mặc áo thun. Nghe Trương Gia Nguyên nói như vậy, động tác trên tay đột nhiên dừng lại, sau đó kề sát vào bên tai Trương Gia Nguyên nhẹ nhàng dùng giọng nói giàu từ tính nói: "Vẫn là đi kiểm tra, lỡ như..."

Trương Gia Nguyên bị anh đột nhiên đến gần không kịp đề phòng, cũng không nhớ phải né tránh. Nghe trong lời anh nói có điểm buồn bực, tự hỏi: "Lỡ như cái gì?" "

Châu Kha Vũ thấy cậu không hiểu, liền nhướng mày nhắc nhở: "Một phát ăn ngay. "

01

Trương Gia Nguyên cảm thấy Châu Kha Vũ chính là lưu manh, học bá cái quần ấy. Ngày hôm sau còn phải đi học, nghĩ lại cũng rất phiền. Đi ngang qua cửa hàng bánh ngọt, Trương Gia Nguyên suy nghĩ một chút, vẫn đi vào, mua cái bánh sô cô la yêu thích trong tiệm.

Bắc Kinh vào tháng giêng thỉnh thoảng có tuyết rơi, nhưng cũng không quá lạnh. Trương Gia Nguyên quấn áo khoác, tay cầm bánh ngọt sô cô la, trong lòng mắng Châu Kha Vũ chết dẫm. Trong lòng lại không khỏi nghĩ, lỡ như thật sự giống như Châu Kha Vũ nói, mình phải làm sao bây giờ?

Tuy rằng cậu không hẳn là con ngoan, nhưng vừa mới mười tám đã mang thai sợ là sẽ bị ba mẹ đánh chết. Có lẽ chị gái còn có thể che chở cho mình, nhưng che chở như thế nào? Lén lút bỏ đứa bé...

"Có bệnh, nghĩ mấy thứ này làm gì." Cậu vỗ mặt, đá bay những suy nghĩ này ra khỏi tâm trí của mình.

Ngày hôm sau đến trường, cậu phát hiện Châu Kha Vũ bàn trên vẫn chưa tới, người trong lớp cũng đang bàn tán về chuyện của cậu ta. Lâm Mặc cũng tham dự, thấy Trương Gia Nguyên vừa đến thì lập tức câm miệng chạy đến bên cạnh Trương Gia Nguyên.

"Có chuyện gì?" cậu nhìn một đám người túm lại một chỗ, nhíu mày hỏi Lâm Mặc. Lâm Mặc còn chưa nói ra miệng, đã thấy đám người tản ra.

Châu Kha Vũ bước từ cửa trước đi thẳng đến chỗ Trương Gia Nguyên, nhìn cậu một cái rồi ngồi trước mặt cậu. Lâm Mặc nhìn thoáng qua chuông, nói với Trương Gia Nguyên tan học rồi nói chuyện rồi chuồn mất.

Cả lớp đều rất yên tĩnh, không ai nói chuyện, giờ ôn bài sáng sớm đều là loại bầu không khí này. Châu Kha Vũ cũng không chủ động nói chuyện với Trương Gia Nguyên, cậu nghĩ trong lòng, đúng là xách quần lên là không nhận người a.

Tuy nhiên, vậy cũng khá tốt. Bình thường cậu và Châu Kha Vũ cũng không giao tiếp gì, cũng chỉ có cậu đơn phương cảm thấy Châu Kha Vũ luôn không thích nói chuyện, rất thanh cao mà thôi.

Lúc sắp tan học, Châu Kha Vũ thừa dịp ủy viên học tập đi về phía bục giảng nhanh chóng quay đầu hỏi Trương Gia Nguyên: "Còn đau không? "

Trương Gia Nguyên đương nhiên biết cậu ta nói cái gì, đỏ tai đá cậu ta một cái dưới gầm bàn. Cả hai bạn cùng bàn đều cho rằng Trương Gia Nguyên bị kẹp trúng chỗ nào, quay đầu hỏi Trương Gia Nguyên không sao chứ.

"Không có việc gì, tui thì có thể có chuyện gì." sau đó thừa dịp người không chú ý ở dưới gầm bàn đạp Châu Kha Vũ một cái.

Sau khi kết thúc giờ học sớm, Châu Kha Vũ vốn định trêu chọc Trương Gia Nguyên, kết quả người nọ nhanh như chớp chạy mất. Nhìn qua, là chạy tới chỗ Lâm Mặc. Trước tối hôm qua, Châu Kha Vũ vẫn cho rằng Trương Gia Nguyên là Alpha, hơn nữa quan hệ với Lâm Mặc không bình thường.

Sau này nhìn lại, Trương Gia Nguyên là một Omega có mùi rượu Liquer, quan hệ với Lâm Mặc vẫn không tầm thường. Đáy lòng anh hơi chua một chút, chỉ bị coi là cảm giác đến từ ham muốn chiếm hữu của Alpha.

Nhưng rốt cuộc cũng không phải là đánh dấu hoàn toàn, Trương Gia Nguyên ngày đó không ở kỳ phát tình, nhiều nhất chỉ là ngủ một giấc lưu lại hương vị mà thôi, lấy đâu ra nhiều dục vọng chiếm hữu như vậy. Thời gian trôi qua, hương vị không còn, dục vọng chiếm hữu không giải thích được này cũng sẽ biến mất.

Lúc sắp lên lớp hai người mới có thời gian nói chuyện, vừa lúc hai người ngồi cùng bàn đều không ở trong phòng học. Châu Kha Vũ nhìn thoáng qua Trương Gia Nguyên hỏi: "Cậu không thể dán một miếng dán ngăn mùi sao? Toàn mùi rượu Jager Liqueur. "

"Tôi dán rồi, anh hai." Trương Gia Nguyên ôm cánh tay, mặt không đỏ tim không loạn nói, "vừa làm xong kiểu gì cũng sẽ lưu lại hương vị, qua hai ngày là được. Hơn nữa cũng không ai biết là..."

Châu Kha Vũ nhất thời nghẹn lời.

"Hương vị của Jager không rõ ràng, bọn họ lại cho rằng, tôi là Alpha mùi rượu Liquer. Cũng không ai biết tin tức tố của cậu, sợ cái gì? Cậu đang sợ gian tình bị phơi bày à? "

Biết Trương Gia Nguyên là Omega trong lớp chỉ có Lâm Mặc, à, hiện tại còn có Châu Kha Vũ. Điều này làm cho Trương Gia Nguyên vô cùng khó chịu, nhìn Châu Kha Vũ càng ngày càng không vừa mắt. Trong lớp học thường xuyên mắng mình không nên uống rượu.

Đây là môn Vật lý, là môn mà Trương Gia Nguyên không thích nhất. Ông già dạy vật lý là chủ nhiệm của họ, mỗi khi cậu đến muộn, giáo viên chủ nhiệm thường đứng ngay cửa tuôn một tràng dạy dỗ cậu.

Giọng nói còn rất to, giọng của ông trên la phát thanh mỗi trưa như chấn động màng nhĩ người khác.

Trương Gia Nguyên không thích ông, nhưng ông vẫn không chịu buông tha Trương Gia Nguyên. Trương Gia Nguyên 30 điểm vật lý thậm chí còn thường xuyên được ông khen ngợi là một đứa trẻ thông minh, chỉ là không muốn học tập chăm chỉ thôi.

Khiến cậu vốn không muốn học, nhưng nghe được những lời này lại ngại ngùng không thể không học.

Lên lớp còn chưa tới một nửa cậu đã bắt đầu mệt mỏi, lấy tay chống cằm nhìn bầu trời xanh mây trắng ngoài cửa sổ. Trong lòng nghĩ chính là tin đồn lúc giải lao Lâm Mặc nói với cậu, đêm qua Châu Kha Vũ thổ lộ với hoa khôi Trần Ý lớp bên cạnh.

Cậu nửa tin nửa ngờ, dù sao thì CP của Châu Kha Vũ đã đếm không xuể. Mỗi một người đến nhờ chỉ bài, cậu ta đều rất kiên nhẫn để giảng; nói đùa với cậu ta, cậu ta mỉm cười nhẹ nhàng ...

Đây chính là một trong những nguyên nhân mà cậu cảm thấy Châu Kha Vũ thanh cao.

Hiện tại Châu Kha Vũ lại bị cậu gán cho danh hiệu cặn bã nam, tủi thân không biết từ đâu dâng lên trong lòng. Cậu cảm thấy buổi tối trước Châu Kha Vũ mới lên cậu, đêm qua đã chơi mập mờ với Omega khác.

Mặc dù không đánh dấu hoàn toàn, nhưng đó cũng là ngủ. Chuyển đổi liền mạch như vậy thật sự có thể sao? Cậu nhíu nhíu mày, trong lòng mắng Châu Kha Vũ, tay không an phận dùng bút chọc chọc sau lưng Châu Kha Vũ.

"Gì vậy?" ngữ khí bình thản, đối với ai cũng như vậy.

Trương Gia Nguyên thở dài, lắc đầu nói không có việc gì. Châu Kha Vũ cảm thấy không thích hợp nhưng cũng không để ý tới cậu, đại khái cho là trả thù cho câu hỏi thăm của mình hôm nay. Thật giống như một đứa trẻ.

Vốn không thích môn Vật lý, bị phiền như vậy lại càng nghe không vào. Cuối cùng nằm sấp trên mặt bàn ngủ đến khi chuông tan học vang lên, bị Châu Kha Vũ phía trước gọi lên.

"Cậu đi kiểm tra chưa?" Châu Kha Vũ kéo Trương Gia Nguyên ra ban công hỏi.

"Kiểm tra cái rắm, không phải thời kỳ phát tình không thể đánh dấu hoàn toàn, tỉnh lại đi." Trương Gia Nguyên trợn trắng mắt, Châu Kha Vũ lại nói cũng có tỷ lệ. Cậu chỉ muốn đạp Châu Kha Vũ một cước.

"Sẽ không, không có chuyện một phát ăn ngay đâu, cậu tỉnh lại đi." Cậu không nói đạo lý với Châu Kha Vũ nữa, quay đầu rời đi.

Sau đó liền chạy đến bên cạnh Lâm Mặc, kể rõ chuyện của mình cùng Châu Kha Vũ cho Lâm Mặc. Lâm Mặc trước mắt sáng ngời, mở miệng chính là một câu: "Woa, tui là bà mối? "

"Ngốc nghếch."

Tiết cuối cùng của buổi chiều là tiết thể dục, Trương Gia Nguyên kéo Lâm Mặc chạy trốn. Châu Kha Vũ nhìn hai người thành thạo trèo tường thở dài, anh biết Trương Gia Nguyên luôn không phải là đứa bé ngoan.

Lần đầu tiên anh chú ý tới Trương Gia Nguyên là lúc học lớp 11, ấn tượng đối với Trương Gia Nguyên cũng cực kỳ không tốt. Trong con hẻm tối tăm, Trương Gia Nguyên đè một người xuống đất, trên mặt là những vết thương lớn nhỏ.

Hai người còn lại đứng bên cạnh không dám nhúng tay, anh gọi điện báo cảnh sát, cảnh sát đến xử lý mọi chuyện. Cuối cùng nghe nói người bị đánh kia cùng hai người khác ngồi tù, anh cũng không muốn hiểu rõ chuyện này nữa.

Ấn tượng về Trương Gia Nguyên vẫn bình thường, nam sinh này ỷ vào gia đình có tiền. Không học không nghề, thích trốn học, chống lại giáo viên... Thậm chí còn lái xe máy chở Lâm Mặc phía sau.

Châu Kha Vũ từ nhỏ được dạy phải ngoan ngoãn, bạn bè cũng đều là con của một số thương nhân, rất ngoan hiền. Lần đầu tiên anh gặp con cháu nhà giàu không học không nghề nghiệp như vậy, thậm chí còn cảm thấy Trương Gia Nguyên không khác gì mấy tên lăn lộn trên đường phố.

Môn thể dục chỉ đơn giản là chạy, chơi bóng. Châu Kha Vũ sau khi hoàn thành bài kiểm tra 1.000 mét liền nghỉ ngơi dưới bóng râm, uống sạch nước bạn bè đưa tới uống. Mà lúc này, Trương Gia Nguyên đang dẫn Lâm Mặc ngồi xổm ở quầy hàng ăn vặt trên đường phố, ăn lẩu cay.

"Ăn xong chưa? Sắp tan học rồi. "Trương Gia Nguyên thúc giục Lâm Mặc đang chậm rãi mở một chai sữa đậu nành. Lúc nãy là cậu quấn lấy Trương Gia Nguyên mới đồng ý dẫn cậu trốn học, nhanh như vậy đã trở về là không có khả năng.

"Lát nữa rồi nói sau, ăn xiên nướng đi, đừng lãng phí." Lâm Mặc uống một ngụm sữa đậu nành, sau đó đưa đậu phụ trên tay cho Trương Gia Nguyên.

"Sắp thi rồi đó người anh em, có phải cậu không nghiêm túc học mấy tiết không?" "Chúng ta trốn môn giáo dục thể chất."

Trương Gia Nguyên không nói nên lời.

Trở lại trường học vừa vặn tập hợp, Trương Gia Nguyên kéo Lâm Mặc lẫn vào giữa đội hình, sau đó khẩn cầu đại diện lớp không nói cho giáo viên biết. Người được nhờ vả thở dài gật gật đầu, đáp ứng nói không thể có lần sau.

Nhưng Trương Gia Nguyên biết lần sau vẫn như cũ.

Đại diện lớp thể dục có hai ưu điểm duy nhất, mềm lòng và tính khí tốt. Mỗi lần Trương Gia Nguyên và Lâm Mặc trốn tiết học thể dục đều là cậu ấy bao che, hết lần này đến lần khác.

Sau giờ học, Trương Gia Nguyên không muốn trở lại phòng học lấy túi xách, nhưng bị Lâm Mặc kéo lên. Hôm nay Châu Kha Vũ trực, đang lau bảng đen, còn có hai bạn học khác đều đi đổ rác.

Lâm Mặc ở trong tủ lật nghiêng ngã, Trương Gia Nguyên dựa vào tường chờ cậu. Châu Kha Vũ nhìn thấy hai người, liền kéo Trương Gia Nguyên đến cửa nói cho cậu biết, cậu và Lâm Mặc hai người O không có tương lai.

Hơn nữa còn phổ cập kiến thức cho Trương Gia Nguyên sau này hai người phát tình có bao nhiêu phiền toái, vân vân...

"Có phải cậu bị bệnh không? Cậu mới yêu. "Lâm Mặc đi ra vừa lúc nghe được những lời này nói ra liền nhíu mày, cậu đừng có ghen. "

"Ăn giấm của mẹ cậu á, đi thôi." Trương Gia Nguyên nhíu nhíu mày mở miệng.

Trương Gia Nguyên bây giờ nhìn Châu Kha Vũ tựa như người bệnh thần kinh, tình yêu OO cái gì? Chỉ là hai người bạn thân thiết từ nhỏ mà thôi, thật sự là bệnh thần kinh.

END

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro