Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 23

The Sick



Sehun nhận được điện thoại của Baekhyun khi vừa mới rời khỏi chỗ làm và lên tàu (hôm nay cậu được nghỉ sớm một chút). Ngay lập tức hối hận khi vừa ấn nút nghe, giọng Baekhyun đang rít lên the thé ở đầu dây bên kia. Cậu thậm chí phải giơ điện thoại ra xa khỏi tai mới thật sự nghe được ông anh của mình đang hò hét chuyện gì.

YAH! EM ĐANG Ở ĐÂU ĐẤY?! SAO VẪN CHƯA TỚI HẢ?!

Sehun thở dài. Hyung, bình tĩnh đi. Em đang trên tàu. Mười phút nữa tới nơi.

MƯỜI PHÚT NỮA Á?!

Vâng. Mà sao anh phải hét lên thế? Có chuyện g– Luhan hyung bị làm sao ?!

Ý nghĩ bạn trai mình gặp chuyện khiến trái tim Sehun bỗng đập loạn lên. Baekhyun chắc chắn sẽ không gọi điện nếu như mọi chuyện vẫn ổn đâu.

Cảm nhận được nỗi lo lắng của Sehun, Baekhyun hít một hơi thật sâu. Luhan hyung vẫn ổn. Anh ấy không bị sao hết.

Sehun thở phào nhẹ nhõm. Thế sao anh lại hét lên?

Bởi vì anh ấy đang bị người khác đụng chạm. Em cần phải có mặt ngay lập tức!

Ai đụng? Em đang ở trên tàu, không thể đi nhanh hơn được đâu.

URGH! Cứ vác xác tới đây! Yeollie với anh sẽ làm những gì mình có thể làm. Nói rồi Baekhyun cúp máy luôn, khiến Sehun cực kì khó hiểu không biết câu cuối của anh ta ý là gì.

Cho tới khi Sehun tới sân trượt băng, ở đó chỉ còn lại lác đác một vài người. Lúc đi ra phía quầy cho thuê giầy trượt, cậu tia thấy Jinho đang trượt gần mép sân trượt. Ê Jinho.

Ô Sehun. Chào nha. Jinho vừa nói vừa trượt tới chỗ Sehun. Sao cậu đi lâu thế?

Tàu bị muộn ấy mà. Mà sao cậu lại trượt một mình? Những người kia đâu?

Jinho quay đầu, đưa tay chỉ cái gì đó ở phía bên kia sân trượt. Sehun đưa mắt nhìn theo và –

Bọn họ đang....làm gì vậy?

Baekhyun và Chanyeol đang nắm lấy tay nhau, trượt xung quanh người Luhan theo vòng tròn – về cơ bản là Luhan đang bị mắc kẹt lại trong vòng tay họ.

Uhh...

Đúng rồi đấy, Jinho lắc đầu nói. Bọn họ không chịu thả anh ấy ra.

Mấy ông anh của tớ khác người lắm. Sehun nói như thể đấy là một chân lý. Thôi tớ đi lấy giầy trượt đây.

Lúc sau Sehun trở lại cùng đôi giầy trên tay và ngồi trên băng ghế buộc dây thì Luhan nhìn thấy cậu từ giữa hai cánh tay Baekyeol.

Sehun-ah! Anh la to, giọng có vẻ còn hơn cả hạnh phúc khi được nhìn thấy cậu.

Sau khi buộc xong dây đôi giầy trượt, cậu liền đứng lên vẫy vẫy tay với anh.

Thấy Sehun, Baekyeol liền thả Luhan ra khỏi cái rào chắn bằng tay không thể xuyên thủng kia . Luhan được thả cuống cuồng trượt ra chỗ Sehun.

Sehun phải nín cười vì Luhan trông giống như là đang tháo chạy khỏi bọn bắt cóc vậy.

Sehun-ah! Cứu anh, Luhan kêu lên khi anh thoát khỏi hai người kia và ôm chầm lấy Sehun ngay lập tức. Bọn họ không chịu cho anh ra khỏi cái vòng đó.

Hyung, bọn em đang bảo vệ anh đó, Chanyeol nói.

Khỏi cái gì chứ? Luhan cau mày thắc mắc.

Khỏi một con sói to lớn dữ đang thèm thuồng thịt Bambi, Baekhyun đáp khiến Sehun còn tưởng anh đang giỡn chơi, nhưng vẻ nghiêm túc trên khuôn mặt anh lại đang chứng minh điều ngược lại.

Sói nào? Anh đang trượt với Jinho thì hai người xô tới lôi anh đi, Luhan chống nạnh nói. Jinho ư? Có chuyện gì với Jinho? Sehun nhìn cặp đôi kia, thắc mắc không hiểu sao bọn họ làm quá lên về Jinho như vậy.

Baekyeol quay sang liếc nhau rồi thở dài. Thôi bỏ đi. Giờ Sehun đã ở đây rồi.

Luhan nghe vậy mỉm cười. Đúng đó. Mà nhanh lên nào Sehun. Cùng trượt băng thôi! Đoạn anh nắm lấy tay cậu và kéo lên sân trượt. Ngay khi đôi giầy trượt của cậu chạm nền băng, Sehun bỗng dưng phát hoảng.

Khoan! Khoan! Đợi đã. Cậu bám chặt lấy mấy tấm bảng xung quanh sân trượt với vẻ mặt khiếp đảng.

Sehun-ah... Em không biết trượt băng sao?

Không, cậu ấy không biết đâu, Jinho vừa nói vừa tới gần hai người. Cậu ấy chưa bao giờ thực sự thích cái trò này.

Baekhyun nghe vậy đánh tét một cái vào cánh tay Sehun. Sao em có thể không biết chứ?! Em là người Hàn Quốc mà!

Cái đó không có nghĩa là em biết trượt, hyung, Sehun cãi lại, tay cậu vẫn bám víu vào tấm bảng để đứng cho vững.

Baekhyun khoanh tay lại. Chà chà. Em chưa bao giờ trông thảm hại thế này đâu.

Sehun đảo tròn mắt. Cám ơn anh hyung. Nó thật sự có tác dụng đó.

Ôi giời thôi nào. Trượt băng thì có khó gì chứ? Chanyeol vừa trượt xung quanh Sehun vừa hỏi.

Xin lỗi vì em đã không hứng thú với cái ý tưởng dùng thanh kim loại sắc mạnh lượn qua lượn lại trên một đống băng. Đoạn cậu quay sang Luhan. Thật sự là em trông thảm hại lắm à?

Luhan tủm tỉm cười. Không hề. Chỉ là anh đang mong chúng ta có thể trượt như mấy cặp vận động viên ở Olympics ấy – Cái gì? Anh nghiêm túc chứ?

Luhan trượt qua chỗ Sehun rồi nắm lấy tay cậu. Thế này cũng không sao cả đâu. Trước giờ anh luôn muốn dạy em một thứ gì đó, thế nên ra ngoài kia đi vì anh sẽ dạy em trượt băng Sehun-ah!

Anh gỡ tay cậu ra khỏi tấm bảng bên cạnh. Anh sẽ không thả em ra đâu, Luhan hứa, mỉm cười trấn an cậu.

Tốt nhất là anh không nên làm thế. Không thì em sẽ ngã đè lên người anh.

Luhan khúc khích cười. Không vấn đề gì. Anh nháy mắt với cậu rồi kéo cậu ra giữa sân trượt.

Sehun nhận ra rằng Luhan trượt băng không hẳn xuất sắc, nhưng không quan trọng vì dù sao vẫn giỏi hơn cậu và anh đang cố gắng hết sức để dạy cậu. Hễ thấy Sehun loạng choạng, anh sẽ lập tức đỡ cậu ngay với nụ cười luôn thường trực trên môi. Anh thậm chí nhiều lúc còn bị ngã xuống cùng cậu cơ. Thấy có lỗi vì đã làm anh ngã, Sehun ấp úng xin lỗi, khi đó Luhan sẽ bật cười cho qua, rồi bảo với cậu không sao đâu. Trong thâm tâm, Sehun hoài nghi không biết cậu có phải là lý do thực sự khiến họ bị ngã không nữa.

Một lúc sau, Sehun đã dần có thể nắm bắt được. Cậu thậm chí còn có thể trượt đi được một đoạn mà không cần sự trợ giúp từ Luhan.

Heyy em đang trượt này!

Luhan theo sát ngay sau, vừa vỗ tay vừa cổ vũ cậu. YAY! Sehun-ah cố lên!

Làm gì mà lâu dữ, Baekyeol cùng đồng thanh khi hai người đó lướt qua trước mặt cậu.

Im, Sehun nạt lại.

Cậu bắt đầu tự trượt đi sau vài phút kèm cặp của Luhan. Suốt lúc đó anh đều không rời mắt khỏi người cậu, trông có vẻ cực tự hào về bản thân mình.

Luhan hyung hẳn là giáo viên tốt hơn nhỉ? Jinho cười tươi hỏi khi cậu trượt quanh Sehun Tớ đã dành cả mùa đông để dạy cậu, nhưng cậu lại chẳng hiểu lấy một tẹo nào. Vậy tại sao Luhan có thể làm được việc đó chỉ trong một tiếng cơ chứ? Cậu trêu chọc.

Sehun khịt mũi. Dễ ợt. Anh ấy dễ thương hơn cậu.

Dễ thương thì liên quan gì đến chuyện trượt băng?

Nhìn anh ấy mà xem, Sehun nói, mắt nhìn theo Luhan, người đang vui vẻ trượt vòng quanh Baekyeol – để trả đũa. Tiếng cười đáng yêu của anh vọng đến cả chỗ hai người đang đứng. Nếu vậy mà còn không khiến cậu phải nỗ lực hết sức, tớ chẳng biết điều gì có thể nữa.

Jinho mỉm cười. Ừmm.

Sehun quay sang nhìn Jinho. Ừmm?

Không có gì, nói đoạn cậu trượt đi .Thử đuổi tớ xem Sehun.

Yah!

Sau khi thất bại trong việc bắt kịp Jinho, Sehun liền tới chỗ Luhan và dang tay ôm lấy người anh từ đằng sau.

Ô! Sehun! Luhan quay phắt người lại, khiến trán hai người bị cộc vào nhau. Auu. Anh xin lỗi.

Sehun thấy vậy cười toe. Cậu rướn sát người thì thầm vào tai anh. Trượt với em nhé?

Baekyeol, mấy kẻ vừa mới nghe lén được, gật gù đồng tình. Chuẩn đó Sehun! Phải thật lãng mạn tình cảm với Luhan hyung vào. Để cho người khác biết rằng anh ấy là hoa đã có chủ!

Sehun tảng lờ Baekyeol rồi trượt đi cùng Luhan, hai người tay trong tay với nụ cười y chang nhau nở trên môi.

Anh là giáo viên rất giỏi đúng không nào? Luhan lên tiếng hỏi.

Không. Em nghĩ là do trước đó em ngại không dám thể hiện tài năng thôi.

Phải rồiiii. Đoạn anh cầm lấy nốt tay kia của cậu và bắt đầu trượt lùi, trong khi Sehun vẫn trượt tiến lên phía trước. Em biết làm thế này không?

Không. Và em cũng không muốn.

Luhan bật cười. Dễ thương ghê.

Gì cũng được. Nhưng anh phải cẩn thận đó.

Vừa nói dứt miệng, một chàng trai bỗng tự nhiên đâm sầm vào Luhan, nhưng trước khi anh bị ngã ngửa về đằng sau, Sehun đã nhanh như cắt đỡ lấy anh và xoay người đổi vị trí, và thế là lưng cậu đập xuống nền băng còn Luhan đổ ập lên người cậu.

Sehun nhắm tịt mắt rên. Ahh. Đau chết được!

Luhan thấy vậy liền ôm lấy khuôn mặt cậu. Sehun-ah! Em bị đau hả?! Sehun có thể nhận ra cả sự lo lắng trong giọng nói của anh. Cậu mở mắt ra và thấy Bambi đang cúi xuống nhìn mình với nét mặt vô cùng hoảng sợ.

Em có sao không?!

Sehun rên thêm lần nữa. Đã có thể khá hơn .... Lu này.

Hả!?

Giờ anh xuống được chưa?

............Ô!

Luhan, sau khi nhận ra mình vẫn cứ đang nằm trên người cậu nãy giờ, vội vàng đứng dậy rồi kéo Sehun lên. Anh xin lỗi.

Sehun, cậu không sao chứ? Jinho lên tiếng hỏi khi cậu tới nơi, hai người họ vẫn đang ngồi trên nền băng.

Baekyeol xuất hiện ngay sau đó. Cú ngã nghiêm trọng đó maknae, Chanyeol nói.

Em không sao, cậu trả lời, chủ yếu là nói với Luhan vì anh trông như sắp khóc tới nơi rồi.

Lu, đừng như vậy nữa. Cậu ôm lấy khuôn mặt anh trong lòng bàn tay mình. Em vẫn lành lặn mà. Em nghĩ vậy.

Anh đáng nhẽ phải cẩn thận hơn mới phải, Luhan líu ríu.

Đừng tự đổ lỗi nữa. Cái cậu kia đâm vào anh mà.

Nhưng –

Không nhưng nhị gì cả.

Luhan cau mày lại rồi choàng tay ôm lấy cổ cậu và khiến cậu choáng ngợp khi bất ngờ ấn môi hai người lại với nhau.

Hm. Thật thú vị. Khi bờ môi mềm ấm áp của anh quấn lấy môi mình, Sehun có thể cảm nhận được chỗ đau nhức đang dần dịu đi. Thực ra thì chuyện đó cũng không bất ngờ cho lắm.

Khi Luhan tách người ra, Sehun liền nở một nụ cười ngây ngốc với anh.

Cám ơn vì đã đỡ anh. Luhan nói nhỏ.

Không có gì, Sehun nói rồi hôn anh một cái thật nhanh. Đáng nhẽ cậu đã có thể hôn lâu thêm được một chút nếu không phải vì mấy tiếng hò reo của Baekyeol. Hôn đi! Hôn nữa đi! Hôn chữa cái đau nào!

Luhan đỏ bừng mặt còn Sehun nạt hai người đó không được làm anh xấu hổ nữa.

Không một ai trong số họ để ý thấy biểu cảm đau đớn mà Jinho đã không thể che giấu nổi...

Cám ơn vì đã đến cùng bọn anh, Luhan nói với Jinho khi bọn họ ra trả giầy.

Em đã rất vui, Jinho đáp lại, mắt tránh không nhìn Luhan.

Rất lấy làm hân hạnh, Sehun vừa nói vừa vỗ vỗ lưng bạn rồi đan tay cậu và Luhan lại với nhau.

Có lẽ tớ nên đi trước. Gặp lại mọi người ở trường nhé. Jinho khẽ vẫy tay chào tạm biệt họ trước khi quay người đi về hướng đối diện.

Baekyeol thấy vậy khúc khích cười và đập tay với nhau.

Hai người đó bị gì vậy? Sehun thắc mắc.

Luhan nhún vai. Lúc nào bọn họ chẳng kì cục thế...

Sehun nhướn mày nhìn bạn trai mình. Được rồi. Kì cục hơn mọi ngày, Luhan chữa lại. Sehun thấy vậy bật cười rồi khoác tay qua vai anh.

Về nhà thôi Bambi.

******

Ngày hôm sau Luhan dậy sớm hơn bình thường vì anh cảm thấy có điều gì đó không ổn. Thường thì anh sẽ thức giấc trong hơi ấm của Sehun, nhưng hôm nay lại khác.

Sehun chẳng ấm gì cả. Người cậu ấy đang nóng như lửa đốt.

Bàn tay anh bất giác đặt lên trán Sehun và anh cau mày lại. Sehun bị sốt rồi. Chậc. Mới trượt băng có một ngày mà về đã sốt rần rần thế này....

Đang khẽ vuốt nhẹ gương mặt say ngủ của Sehun, anh chợt nhận ra rằng đây là lần đầu tiên Sehun bị ốm kể từ khi hai người bắt đầu hẹn hò, vậy có nghĩa là – mình phải chăm sóc cho em ấy!

Thấy hạnh phúc, không phải vì Sehun bị ốm (cái đó sai bét nha), mà vì cuối cùng anh cũng có thể chăm sóc cho cậu, Luhan liền bước xuống giường. Anh quay ra nhìn đồng hồ và thậm chí còn chẳng hề cau mày khi đồng hồ chỉ sáu giờ sáng.

Anh nhón chân bước xuống cầu thang, thầm mong không đánh thức những người khác dậy, và khi vừa vào phòng bếp, anh lập tức gọi cho mẹ.

Luhan con yêu? Con vẫn ổn chứ?? Sao con lại gọi lúc sáu giờ sáng vậy? Được nghe giọng nói lo lắng ân cần của mẹ khiến anh chợt mỉm cười.

Mẹ, con không sao.

Thế sao lại gọi cho mẹ lúc sáu giờ sáng?

Sehun ốm rồi. Em ấy sốt và tối qua còn ho húng hoắng nữa.

Awww.

Mẹ ơi, mẹ bảo con cách làm loại súp nóng chua chua của mẹ được không? Loại mà mẹ hay làm cho con khi con ốm ấy.

À ra đây là lý do con gọi cho mẹ vào sáu giờ sáng. Tình yêu của con dành cho Sehun còn lớn hơn cả giấc ngủ của mẹ con cơ đấy. Mẹ hiểu mà.

Mẹ àààà.

Được rồi. Con có giấy bút chưa?

Luhan nhìn thử vào một ngăn kéo Kyungsoo hay để phiếu mua hàng và tìm được. Rồi ạ.

Sau khi hướng dẫn tỉ mỉ cẩn thận, mẹ anh hỏi, Con chắc là không muốn đặt súp chứ? Mẹ dám cá là cách đó an toàn hơn.

Con có thể xoay sở được. Chỉ là súp thôi mà.

Anh có thể nghe thấy tiếng bà bật cười ở đầu dây bên kia. Đây không chỉ là súp thôi đâu. Đây là món súp tình yêu của con. Nó phải thật hoàn hảo.

Luhan đảo tròn mắt. Mẹ à, con gác máy đây.

Yahh. Chẳng nhẽ mẹ không được trêu con trai mẹ về nỗi ám ảnh của nó với cậu bạn trai hả?

Con gác máy nha –

Được rồi. Mẹ hiểu rồi. Gọi cho mẹ nếu con cần giúp gì nhé. Chuyển lời là mẹ mong Sehun sẽ cảm thấy khá hơn.

Cám ơn mẹ, con sẽ nói với em ấy. Tạm biệt mẹ.

Gọi cho mẹ xong, Luhan nhìn trân trân tờ giấy ghi công thức mất vài phút (chính xác là năm phút). Giấm ở đâu nhỉ? Anh bắt đầu lục tìm nguyên liệu trong mấy cái ngăn kéo, tủ đứng, rồi tủ lạnh. Khi gom được hết tất cả mọi thứ trong danh sách, Luhan đeo tạp dề lên và bẻ khớp ngón tay. Được rồi! Mình có thể làm được! Cái này khó đến mức nào chứ? Đoạn anh nhấc ấm nước lên.Mình nên đun nước trước? Hay là nên thái rau củ —

Umm.

AHH!! Luhan bất ngờ nhảy giật lại phía sau khi thấy Kyungsoo bước vào, trông cậu cực kì tỉnh táo so với vẻ ngoài vừa mới ngủ dậy – tóc tai bù xù còn bộ pajama thì nhàu nhĩ kinh khủng. (Cậu có cảm giác ai đó đang ở trong bếp của mình nên đã xuống lầu để kiểm tra)

Hyung, sao anh đã dậy rồi? Và nhất là sao anh lại ở trong bếp của em? Kyungsoo cất giọng hỏi, mắt liếc về phía Luhan và đống nguyên liệu anh để bừa bãi trên quầy bếp.

Anh đang định làm súp chua cho Sehun.

Em ấy ốm à? Kyungsoo vừa hỏi vừa bước tới gần, đoạn cậu lấy ấm nước ra khỏi tay Luhan mà anh thậm chí chẳng hề hay biết.

Luhan gật đầu. Anh gọi mẹ và bà cho anh công thức, nên anh đang định cứ làm theo cái này.

Anh có cần giúp không? Kyungsoo hỏi, mặc dù cậu đã bắt đầu lấy sẵn cả dao ra rồi.

Nếu em không phiền...

Kyungsoo mỉm cười, trông có vẻ nhẹ nhõm hẳn. Thế công thức đâu?

Luhan đưa cậu tờ giấy, và vừa đọc được vài chữ trên đó, Kyungsoo lập tức trề môi ra. Cậu ngẩng lên nhìn Luhan. Hyung, em không đọc được tiếng Trung.

Ô! Quên mất. Anh xin lỗi. Đây để anh dịch cho.

Khi hai người đang nấu súp, Suho bước vào phòng. Thấy Luhan, anh liền dụi dụi mắt rồi lên tiếng hỏi xem có phải mình đã ngủ quá giấc không.

Không phải anh ngủ quên đâu, Kyungsoo trả lời. Luhan hyung dậy sớm vì Sehun bị ốm.

Ồ. Thảo nào. Anh nấu súp cho em ấy à?

Luhan ừm một tiếng để trà lời từ phía đằng sau Kyungsoo. Cậu ta nhất quyết đòi làm mọi thứ còn Luhan chỉ có thể đứng "chỉ huy". Luhan thắc mắc không biết có phải vì Kyungsoo vẫn còn hãi vụ nướng bánh của Sehun với Baekhyun năm ngoái không nữa. Anh không đến mức tồi như bọn họ đâu. Đúng mà?

Whoa. Sao Luhan hyung đã dậy rồi? Chen cất tiếng hỏi lúc cậu bước vào trong phòng, mắt chớp chớp khi nhìn thấy anh.

Sehun bị ốm, Suho trả lời. Bọn họ đang nấu súp.

À. Em cứ tưởng mình đang mơ cơ.

Sao anh lại mơ về Luhan hyung chứ? Kyungsoo hỏi.

Chen nhún vai. Anh mơ về tất cả mọi người mà.

Nói rồi cậu kéo ghế ngồi xuống cạnh Suho – cả hai nhìn chằm chằm bữa ăn sáng Kyungsoo dọn ra trong khi món súp vẫn đang được đun trên bếp.

Luhan hyung? Tao lên tiếng hỏi ngay khi vừa bước vào, cặp lông mày cau lại khó hiểu.

Sehun ốm. Đang nấu súp, Chen nói, cố gắng rút gọn lại ngắn nhất có thể. Tao nghe vậy cũng không cần phải giải thích gì thêm nữa.

Luhan đang đưa bát cho Kyungsoo thì Kai bước vào, cậu ta nhìn anh chằm chằm, bối rối không biết việc mình thấy có phải là thật không.

Sehun ốm. Súp, Tao lên tiếng và Kai liền gật gù hiểu chuyện luôn.

Anh biết đấy hyung, anh không cần phải nấu súp cho cậu ấy đâu. Có rất nhiều cách có thể khiến một chàng trai cảm thấy khá hơn mà. Kai nhếch môi nói. Suho nghe vậy cuộn tròn tờ báo lại rồi đập một phát lên đầu Kai. Auuu! Hyung!

Của anh đây hyung. Kyungsoo đưa cho anh chiếc khay nho nhỏ với bát súp và ít khăn ăn ở trên.

"Cảm ơn Kyungsoo." Luhan cầm lấy chiếc khay rồi đi ra khỏi phòng bếp, lướt qua Xiumin, và mắt anh ta mở to khi thấy Luhan.

Ê đây có phải là –

Phải.

Sao cậu ấy—

Tất cả mọi người trong bếp đồng thanh. Sehun bị ốm.

Ồồ.

Tới lúc Luhan trở lại phòng, Sehun vẫn còn đang ngủ mê mệt. Đặt khay lên chiếc tủ ở đầu giường, Luhan đưa tay sờ trán Sehun để kiểm tra. Vẫn còn nóng lắm.

Anh nhẹ nhàng lay người cậu. Sehun-ah, dậy. Dậy đi.

Không có động tĩnh gì. Cậu thậm chí còn chẳng cựa mình cơ.

Sehun-ah, dậy đi để anh còn chăm sóc cho em. Luhan vừa nói vừa lay người cậu mạnh hơn.

Argh. Gì? Sehun lầm bầm, đôi mắt vẫn nhắm nghiền lại.

Em bị ốm. Dậy đi để anh chăm sóc cho em. Nhanh lên nào.

Sehun từ từ hé mắt ra, và khi thấy Luhan đang ở trên với khuôn mặt cực kì háo hức, cậu rên khẽ.

Đây không phải cách chăm sóc người ốm, Cậu nói nhỏ rồi quay mặt sang phía bên kia, kéo chăn trùm kín đầu.

Nhưng anh cần cho em ăn súp, Luhan kéo chăn ra, Sehun ở bên dưới đang cực khó chịu và cứ tảng lờ anh đi.

Vậy là anh gọi em dậy vì món súp hả? Không thể tin được.

Thế thì tin đi. Thôi nào. Dậy, Anh ra lệnh rồi kéo người bạn trai mình lên.

Đầu tiên Sehun tỏ ra cực cứng đầu (trong mười phút gì đấy), nhưng cuối cùng anh cũng dựng được cậu ngồi dậy, lưng tựa lên thành giường.

Cứ đưa súp cho em, Sehun vừa ho vừa nói.

Luhan cẩn thận nhấc bát súp lên (mặc dù nó nguội lâu rồi), và xúc lấy một thìa súp đưa ra trước miệng Sehun. Anh sẽ cho em ăn. Nói 'aa' đi.

Hẳn là anh đang đùa em.

Sao anh lại đùa làm gì? Aaa đi.

Em tự ăn được. Tay em không bị làm sao mà. Đoạn Sehun cầm lấy bát súp từ tay anh trước khi anh kịp kháng cự và bắt đầu đưa lên miệng húp.

Nhưng vậy chẳng vui gì... Luhan vừa lẩm bẩm vừa nhìn cậu ăn, loáng một cái đã hết bát súp.

Đây. Xong rồi. Sehun đặt bát lên chiếc tủ đầu giường rồi lại ngả lưng xuống.

Ngon không?

Ừmm, Sehun từ từ khép mắt lại chuẩn bị ngủ tiếp. Hừm. Thậm chí câu đó còn chẳng được tính là một câu trả lời cơ.

Cảm giác như bị bỏ rơi, Luhan đành cầm khay đi xuống nhà. Mọi người đều quay ra nhìn anh tò mò.

Có chuyện gì vậy hyung? Suho vừa bắt đầu rửa chiếc bát vừa lên tiếng hỏi.

Sehun lại ngủ rồi.

Đó chẳng phải là chuyện tốt sao?

Chắc vậy... Nhưng mà chẳng vui gì.

Anh đang mong em ấy tỉnh ngủ, cảm thấy mệt mỏi và kiệt sức, để anh có thể chăm sóc em ấy chứ gì? Chen lên tiếng.

Ờm nếu đúng như lời em nói thì nghe có vẻ xấu tính nhỉ.

Những người khác nghe vậy phá lên cười.

Chuyện đó không hề vui vẻ gì cả, Luhan bực bội nói.

Chuyện anh cứ khăng khăng chơi trò bác sĩ với Sehun chẳng vui còn gì, Kai trả lời với một nụ cười quỷ quyệt.

Phải báo trước với cậu Sehun là sâu ngủ đó. Cứ ốm là em ấy sẽ ngủ. Xiumin nói.

Nhưng anh vẫn phải gọi em ấy dậy để cho em ấy uống thuốc và ăn chứ.

Ùm anh có thể gọi cậu ấy, nhưng đừng gọi nhiều quá, không thì cậu ấy sẽ ném thứ gì đó vào người anh đấy, Tao nói.

Thực ra em vẫn muốn Luhan hyung thử gọi Sehun vài lần vào – để xem cậu ấy ném thứ gì ấy mà, Kai nói thêm.

Kyungsoo đánh vào cánh tay Kai một phát rồi ra hiệu cậu giữ im lặng. Hyung, Sehun sẽ không sao đâu. Anh đừng lo quá.

Luhan gật nhẹ đầu. Hôm nay anh sẽ ở với em ấy.

Anh không tới trường sao? Kyungsoo hỏi lại, mặc dù cậu cũng đã đoán trước được việc này.

Không. Hôm nay chẳng phải hạn nộp bài gì, thế nên cũng không sao đâu.

Nói rồi Luhan đi lên tầng, Sehun vẫn còn nằm cuộn tròn trong chăn, thứ duy nhất để lộ ra chính là mái tóc rối bù xù của cậu. Anh ngồi xuống giường ngắm cậu, đột nhiên cảm thấy chán nản vì ngoài ngủ ra, cậu không hề làm một việc gì khác cả.

Sehun bị ốm à? Baekhyun lên tiếng hỏi từ ngoài hành lang, Chanyeol ở ngay sau lưng cậu ta.

Ừ, Luhan trả lời rồi cẩn thận kéo chăn xuống thấp hơn, nhẹ nhàng gạt tóc ra khỏi khuôn mặt cậu.

Trượt băng có vài tiếng đồng hồ. Chậc chậc. Người gì yếu mà yếu thế. Baekhyun bất bình lắc đầu.

Hyung, anh chắc là muốn ở lại chứ? Anh sẽ không thấy chán khi phải chăm cho cậu ấy chứ?"Chanyeol hỏi.

Không sao. Chán quá anh ngủ với em ấy cũng được. Luhan mỉm cười đáp lời.

Sau khi chúc Baekyeol có một ngày vui vẻ ở trường, Luhan lại tiếp tục chăm sóc Sehun, nói chính xác hơn là nhìn cậu ấy ngủ.

Zzzzzzzzzzzzz. Anh nhìn xuống điện thoại mình. Là Jinho gọi.

Xin chào?

Hyung, hôm nay anh không tới lớp à?

Không. Sehun bị ốm, thế nên anh sẽ ở nhà với cậu ấy.

..Ồ.

Ừm, mà này Jinho, em giúp anh một chuyện được không?

Tất nhiên là được rồi. Chuyện gì vậy anh?

Anh có thể xem vở em khi đi học lại không?

Chắc chắn rồi hyung, anh cần gì phải hỏi.

Luhan mỉm cười. Cám ơn Jinho. Gặp lại em ngày mai. Chắc vậy.

Anh nói chuyện với Jinho xong, Sehun vẫn còn ngủ rất say – cậu ấy thậm chí còn chẳng nhúc nhích cơ. Tự nhủ là mình nên động chân động tay một chút, Luhan liền đi dọn dẹp phòng. Cuối cùng, anh bắt đầu phân chia quần áo theo màu, và đang làm dở thì anh bỗng nghe thấy Sehun lẩm bẩm nói gì đó. Anh vội vàng ghé người qua.

Sehun-ah. Em nói gì vậy?

Cậu có nói gì đâu – chỉ là chuyển mình từ bên này sang bên kia thôi.

Luhan khẽ cau mày. Không lẽ em ấy tính ngủ hết ngày luôn hả?

Vài phút sau đó, Luhan đã dọn dẹp xong và lại tiếp tục ngồi trên giường, mắt dán vào người cậu. Thấy trong phim mọi người hay đặt khăn lạnh lên trán người ốm, Luhan quyết định cũng thử làm như vậy. Đặt chiếc khăn sũng nước lên trán Sehun, Luhan thầm mong cậu sẽ mở mắt và cám ơn anh bằng giọng ngái ngủ.

Và anh lại một lần nữa thất vọng vì Sehun không hề làm gì cả.

Chẳng còn gì làm, Luhan lôi chiếc máy ảnh lấy ngay ra khỏi tủ và chụp lấy một bức ảnh của Sehun. Sau khi ảnh đã lên màu, anh viết lên mặt sau lời nhắn nho nhỏ:

Lần đầu tiên Sehun bị ốm kể từ lúc bắt đầu hẹn hò.

Làm món súp chua của mẹ với sự trợ giúp từ Kyungsoo.

Sau đó chẳng có chuyện gì thú vị xảy ra cả.

Cuối cùng Luhan cũng cảm thấy buồn ngủ sau khi ngồi xem phim trên máy tính. Bởi vì hôm nay anh dậy sớm hơn mọi hôm, nên anh đã tự quyết cách tốt nhất là bù lại quãng thời gian đó – anh ngủ một mạch suốt ba tiếng đồng hồ.

Khi tỉnh giấc, Luhan đã thấy Sehun đang xem thứ gì đó trên máy tính rồi. G-gì vậy nè?

Em dậy được bao lâu rồi? Luhan vừa lên tiếng hỏi vừa từ từ nhấc người lên.

Một tiếng hay gì đó. Tuyệt chưa. Em nhằm vào lúc anh ngủ mà tỉnh dậy đó hả.

Anh đi lấy thuốc cho em. Anh hớn hở nói rồi vội bật dậy.

Không cần. Em uống rồi.

Anh nhìn cậu với ánh mắt kiểu "sao em có thể" rồi lại ngồi thụp xuống giường.

Anh biết là phải liên tục thay khăn chứ? Sehun giơ cái khăn Luhan đặt trên trán cậu vài tiếng trước. Em dậy với cái khăn khô cong trên đầu này.

Ồ. Anh xin lỗi.

Sehun cho dừng đoạn video trên máy tính và quay sang nhìn anh. Không phải giờ anh đang ở trường sao?

Anh nghỉ ở nhà để chăm sóc cho em.

Sehun nhướn mày. Dám chắc anh làm vậy không phải chỉ để trốn học chứ?

Luhan đảo tròn mắt. Anh nghỉ để chăm sóc em thật mà.

À. Nó giải thích cho việc anh nằm ườn ra đó mấy tiếng đồng hồ. Sao anh có thể!

Anh ngả lưng chỉ vì em không làm gì khác ngoài việc ngủ!

Em ốm mà. Anh còn muốn em làm gì chứ?

Anh không biết. Quấn chăn quanh người rồi đi lòng vòng bảo anh làm cho em thấy khá lên. Ho liên tục trong khi anh chạy hộc tốc ra cửa hàng mua thuốc. Khóc lóc khi anh ra khỏi phòng để nấu thêm súp cho em. Nói về cảm giác tồi tệ của em khi anh nhẹ nhàng vuốt má em. Anh chả biết nữa.

Sehun, bị làm cho á khẩu nãy giờ, nhìn anh chằm chằm mấy giây rồi bắt đầu cười phá lên. Anh xem nhiều phim quá rồi.

Luhan trề môi ra. Đừng nói nữa.

Xin lỗi vì chuyện em ốm không được kịch nghệ như anh muốn.

Luhan thở dài. Không, em không phải xin lỗi vì đã bị ốm đâu. Đoạn anh đặt tay lên trán cậu.Em cũng đỡ sốt rồi. Anh nghĩ vậy là tốt.

Anh chắc là anh không cảm thấy thất vọng chứ? Sehun giở giọng trêu chọc.

Im đi. Anh sẽ đi lấy súp và lần này đừng có nghĩ đến việc tự ăn nha. Kiểu gì anh cũng sẽ bón cho em!

Nói rồi anh rời khỏi phòng, không hề để ý thấy nụ cười trìu mến trên gương mặt Sehun.

Và anh cũng không hề nghe được tiếng Sehun nói thầm, Đồ ngốc.

******

Ngày hôm sau...

Vậy là Sehun đã đỡ rồi? Jinho cất tiếng hỏi khi Luhan kéo ghế ngồi xuống cạnh cậu.

Đỡ hơn một chút. Em ấy vẫn ho, thế nên nghỉ ở nhà hôm nay luôn.

Em hiểu rồi. Trông anh có vẻ mệt, Jinho nói khi cậu để ý thấy quầng đen dưới mắt Luhan.

Anh ngáp dài. Ừ. Sehun đúng là đồ khó ở khi bị ốm.

Thật á? Hồi bé cậu ấy cũng có tệ lắm đâu. Hễ bị ốm là cậu ấy sẽ nằm ngủ suốt thôi.

Thế mới khó chịu. Ngoài ngủ ra em ấy không làm một tí gì khác ấy. Anh còn phải dỗ ngon dỗ ngọt em ấy tỉnh để có thể chăm sóc nữa.

Jinho gần như phá lên cười khi cậu thấy vẻ nghiêm túc trên mặt Luhan. Dễ thương ghê.

Đoạn cậu hắng giọng. Em dám cá là Sehun sẽ cảm ơn anh sau.

Cái đó thì chưa chắc đâu. Đêm qua em ấy đã mắng anh vì đánh thức em ấy dậy để đo nhiệt độ đấy.

Jinho tủm tỉm cười. Em tin là cậu ấy không có ý vậy đâu.

Mong vậy.

Jinho đang định nói chuyện tiếp thì vị giáo sư bỗng bước vào, ông tắt hết đèn rồi bắt đầu bài giảng.

Lúc đang chép bài, cậu để ý thấy Luhan liên tục nhìn ra ngoài cửa sổ. Bên ngoài trời đang mưa.

Cậu liếc qua chiếc cặp còn để mở của anh, và đoán chắc Luhan đang cau mày vì anh đã không mang theo ô. Jinho nhanh chóng nhớ ra mình cũng không có cái nào.

Em sẽ quay lại ngay, cậu nói thầm với Luhan, và anh gật nhẹ đầu để trả lời.

Ra khỏi lớp rồi, cậu đội mưa chạy qua cửa hàng của trường ở phía bên kia khuôn viên. Tới nơi, cậu đã ướt như chuột lột, nhưng không có ai nhìn cậu với cặp mắt hiếu kì vì ở đó cũng đang có rất nhiều người bị ướt sũng nước. Cậu vội mua lấy một chiếc ô và một chiếc áo trùm rồi quay về tòa nhà Xã hội học.

Về rồi nè, cậu nói nhỏ khi ngồi xuống cạnh Luhan, người thậm chí còn chẳng hề nhận ra cậu mặc thêm thứ gì khác hay quay trở về cùng với một chiếc ô.

Trời đang mưa to lắm, Jinho lên tiếng khi cậu và Luhan đứng bên cạnh cánh cửa ra vào.

Anh gật đầu. Nhưng thực sự anh vẫn phải về bấy giờ. Gặp lại em ngày mai.

Rồi trước khi Jinho kịp ngăn anh lại, Luhan đã chạy ào ra.

Này! Hyung! Chờ em! Cậu bật chiếc ô trong tay rồi chạy theo anh. Luhan hyung!

Anh quay lại nhìn cậu và khi Jinho chạy tới nơi, cậu nhanh chóng lấy ô che cho anh. Em có ô này. Em sẽ đưa anh về.

T-thôi. Không sao đâu. Anh ở cách đây không xa đâu. Đi gần mà.

Không hyung. Em nhất định phải đưa anh về.

Nhưng Jinho–

Nếu anh không muốn em đưa về thì em sẽ đưa ô cho anh vậy.

Mắt Luhan bỗng mở to. Không, đừng làm thế. Anh không muốn em bị ướt đâu.

Thế thì em sẽ đưa anh về.

Luhan thở dài. Thôi được rồi.

Jinho mỉm cười. Vậy là hai người cùng nhau bước tới cổng trường.

Anh thích mưa không? Jinho lên tiếng hỏi vì cảm thấy cần nói chuyện, cậu không thể chịu được việc phải im lặng khi có Luhan bên cạnh thế này.

Luhan đưa tay ra khỏi ô và mỉm cười. Ừmm. Mưa rất tuyệt. Thật êm dịu.

Jinho không thể không quay sang nhìn anh chằm chằm như bị mê hoặc.

Nhưng anh không có ưa mấy cái đôi tất ẩm đâu, Luhan vừa nói vừa trề môi ra một cách dễ thương.

Jinho thấy vậy bật cười. Công nhận.

Em có kỉ niệm nào đặc biệt về mưa không?

Jinho gật đầu. Có. Thực ra em gặp Se –

Sehun-ah?

Mắt Luhan mở to khi chàng trai anh vừa nhắc tên chạy về phía họ, trên tay cầm một chiếc ô to có họa tiết hình nốt nhạc.

Jinho đứng sững ở đó với biểu cảm rất khó đoán khi Luhan vội vàng bước ra khỏi chiếc ô của cậu và đi tới chỗ Sehun.

Em đang làm gì ở đây thế? Em đáng lẽ phải nằm trên giường mà! Luhan hỏi, tay bám lấy ve áo Sehun.

Anh để quen ô thế nên em lo anh sẽ phải tắm mưa đi về. Em không muốn anh bị ướt đâu, Sehun cười tươi rồi đưa tay gạt phần tóc mái bị ướt của anh ra khỏi trán. Nhưng em đoán là em tới trễ rồi.

Luhan mỉm cười nhẹ. Em không cần phải làm vậy, anh vừa nói nhỏ vừa đan tay họ lại với nhau.Anh sẽ ổn mà.

Sehun cụng trán cậu với trán anh. Nhưng mà em muốn vậy.

Hai người đứng đó mỉm cười với nhau – gương mặt hân hoan vui sướng, có vẻ đang rất thoải mái, đối lập hẳn với những đám mây đen và cơn mưa nặng hạt đang bao bọc xung quanh.

Còn Jinho thì cảm thấy như chưa bao giờ vô hình hơn lúc này.

Cuối cùng Sehun cũng nhìn cậu mỉm cười. Cảm ơn nha, nhưng tớ sẽ đưa anh ấy về từ đây."

... Tớ sẽ đưa anh ấy về từ đây.

Jinho cảm thấy từng câu chữ đang đè nặng cậu hơn mức cho phép.

Với một nụ cười buồn rầu, Jinho trả lời, Không thành vấn đề.

Tạm biệt Jinho. Luhan mỉm cười nói trước khi anh bị Sehun kéo đi.

Tạm biệt hyung.

Jinho bước tới khu đỗ xe của trường, vai chùng hẳn xuống. Khi cậu nhìn thấy một cặp đôi đang vừa cầm áo khoác che mưa vừa chạy qua, Jinho liền đưa cho bọn họ chiếc ô của mình.

Đây.

Chàng trai nhận lấy ô từ tay cậu, mặc dù vẫn còn ngần ngừ. Anh chắc chứ? Anh sẽ bị ướt đấy.

Ừ. Tôi không cần cái này nữa.

Nói rồi cậu bước đi, bỏ lại sau lưng cặp đôi vẫn còn đang cực kì bối rối. Tôi có bị ướt thì cũng chẳng việc gì đâu...

Jinho ngẩng đầu lên nhìn bầu trời và khẽ thở dài – để mặc mưa rơi xuống người.

Tôi thậm chí còn chẳng cảm nhận được nó nữa rồi.

End chap 23.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro