Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 15

The Jolly

.

.

.

Người lạ mặt khẽ chớp mắt ngạc nhiên. Hửm?

Luhan càng kéo món đồ kia lại gần phía mình. Tôi nhìn thấy cái này trước.

Anh biết là chuyện tranh giành đồ trong cửa hàng với một người hoàn toàn xa lạ có vẻ rất trẻ con, nhưng anh còn lâu mới ra khỏi đây mà trên tay không có quà cho Sehun.

Người kia, hình như bị bất ngờ trước vẻ mạnh bạo của Luhan, khẽ cau mày lại. Gì cơ?

Cả hai ta đều muốn cái này, nhưng chỉ một người có thể mua nó đúng không? Vì tôi thấy cái này trước, thế nên cái người đó phải là tôi.

Cái đó tôi cũng nói được nhá. Chẳng thể nào biết ai là người thực sự thấy trước, thế nên câu cãi lý của anh bỏ đi, người lạ mặt nhếch môi đáp lại.

B-Bỏ đi á?? Luhan hậm hực. Anh bước một bước tới gần chàng trai kia. Nghe này, tôi không muốn làm to chuyện đâu, nhưng tôi thực sự cần cái này, vậy nên nếu anh vui lòng thả tay ra, tôi sẽ rất cảm kích. Sẽ không ai bị đau cả.

Người kia nhìn anh chằm chằm trong vài giây và bắt đầu cười khúc khích. Anh không được ngọt ngào như vẻ bề ngoài nhỉ.

Luhan vừa lừ mắt, vừa ra sức kéo món hàng kia khỏi cái nắm tay của cậu ta, nhưng người đó lại đang nắm chặt quá – cậu ta không chịu nhượng bộ chút nào. Nói cho mà biết nha, tôi là người cực kì ngọt ngào đó!

Cậu ta bật cười. Phải rồi, thế nên giờ anh mới đang cố gắng giật nó ra khỏi tay tôi. Ngọt ngào ghê gớm nhỉ.

Aishhh! Sao cậu khó khăn thế nhở? Luhan kêu lên, lấy chân đá mạnh xuống nền nhà – một hành động chứng tỏ với người kia rằng anh đang rất tức giận, nhưng cuối cùng thì nó lại thành ra cực kì dễ thương.

Nói với tôi tại sao anh lại muốn cái này nhiều cỡ vậy xem nào? Cậu ta yêu cầu với vẻ mặt đang cực kì hứng thú.

Gì – sao tôi lại phải nói với cậu?

Để tôi còn xem xét có nên nhường anh cái này hay không. Xìììììììììì. Cậu ta nghĩ mình là ai chứ?

Không. Cậu mới là người phải giải thích để tôi còn xem xét có nên nhường hay không.Nhưng gì thì gì tôi cũng chẳng nhường đâu nha.

Anh vừa nói rồi còn gì. Anh sẽ không chịu nhường đâu.

Luhan nhướn mày lên. Lộ liễu quá hả?

Cực luôn ấy. Cậu ta mỉm cười với anh, người vẫn đang băn khoăn chẳng biết mình có thích cái nụ cười này không nữa. Đó là một nụ cười rất đẹp, và Luhan thực sự thấy nó thu hút cực kì, nhưng một lần nữa, anh cũng đồng thời muốn hất văng nó ra khỏi cái khuôn mặt kia.

Thế anh có định nói cho tôi lý do không đây?

Luhan khẽ thở dài. Thôi được rồi. Tôi mua làm quà cho một người – một người rất đặc biệt với tôi.

Người kia gật gù ra chiều đã hiểu, và trong một giây, anh cứ ngỡ là cậu ta sẽ hiểu hoàn cảnh của mình mà buông món đồ ra. Và những gì bật ra từ cái miệng kia chính là lý do tại sao ý nghĩ đó không tồn tại được lâu dài trong đầu Luhan."

Tôi cũng mua nó cho một người rất đặc biệt – là chính tôi nè. Thế nên tôi nghĩ nó cũng đồng nghĩa với việc anh sẽ phải từ bỏ đi thôi.

Luhan bật cười khinh khỉnh. Ha. Ghét phải làm mất lòng nhau thế này lắm, nhưng mà người đặc biệt của tôi đặc biệt hơn cậu CỰC KÌ NHIỀU nha.

Anh thậm chí còn chẳng biết tôi cơ. Mà từ tất cả những gì anh biết về tôi cũng đủ khiến tôi đặc biệt hơn người đó cả chục lần rồi ấy chứ.

Cậu ta nháy mắt với Luhan , người mà giờ đây đang bắt đầu thu mình lại.

Cứ ham hố mơ đi.

Cậu ta lại bật cười, khiến anh cau mày lại, thật khó hiểu khi có người cười được ngay sau khi bị xúc phạm như thế cơ chứ.

Rồi, giờ thì ý anh thế nào?

Bằng mọi giá phải mang nó về cho Sehun! Lẹ lên Luhan, nghĩ đi xem nào. Hmm. Là Baekyeol thì hai người đó sẽ làm gì nhỉ?

Cậu nghĩ sao nếu chúng ta cùng đặt nó lại lên kệ và sau đó đếm đến ba, người nào chộp được trước sẽ là người thắng? Luhan đề nghị

Được thôi.

Hai người đặt lại nó về chỗ cũ, và rồi cùng thả tay ra. (Luhan tính cả rồi)

Sẵn sàng chưa? Anh hỏi, cả hai bàn tay đã trực sẵn ra đằng trước.

Người kia nhếch môi cười. Không ăn gian nhé?

Luhan gật đầu.

Một.

Hai! Luhan hét to trước khi đưa tay ra túm luôn món đồ, vội vã nhặt túi xách lên và quay người bỏ chạy khỏi chàng trai kia.

NÀY, cậu ta gọi với theo từ đằng sau

Luhan ngoảnh lại nhìn, nói vọng lại một câu Xin lỗi nha, nhanh chóng trước khi bước thẳng đến quầy tính tiền.

Anh không thèm ngoảnh lại thêm lần nữa, thế nên đã không nhìn thấy một nụ cười nhỏ thoáng xuất hiện trên khuôn mặt của người lạ kia – và nó vẫn còn ở yên đó ngay cả khi anh đang trả tiền.

Luhan cũng không nhìn thấy ánh mắt của người đó dán chặt lên mình khi anh bước ra khỏi cửa hàng với món quà của Sehun trong tay.

Whoaaa hyung! Anh mua cho Sehun cái —-! Cậu ấy sẽ thích lắm cho xem, Baekhyun vừa cười hài lòng vừa thích thú la lên khi tiến tới quầy bán đồ ăn. Giống như Luhan, cả hai người kia cũng có cả tá túi đựng hàng, họ để chồng chất lên không chừa chỗ nào trên nền đất quanh cái bàn của ba người bọn họ. Luhan kéo ghế ngồi đối diện Baekyeol rồi đặt món quà của Sehun lên mặt bàn.

Cái này bao nhiêu thế? Chanyeol lên tiếng hỏi, lướt mắt xem xét món quà (và cả Luhan) với vẻ ngạc nhiên.

Nhiều lắm. Anh gần như phải đánh nhau với một người mới có được nó đấy.

Baekhyun, có vẻ như vẫn chưa tin vào những gì vừa bật ra khỏi miệng Luhan, cậu bắt đầu cà lăm. A-Anh gần như phải đánh nhau á?

Ước gì tụi em đã ở đó mà chiêm ngưỡng, Chanyeol nói với vẻ thất vọng tràn trề. Xem chừng phải tuyệt lắm ý.

Luhan khúc khích cười. Có thể anh hơi nói quá một tẹo. Không hẳn là anh đã thực sự đánh nhau với cậu ấy đâu...

Nghe vậy cặp đôi kia liền rướn người ra, đột nhiên hứng thú với những gì anh chuẩn bị trả lời.Thế chốt lại anh lấy nó bằng cách nào?

Luhan mỉm cười. Rất đơn giản. Anh làm theo cách bọn em sẽ làm trong trường hợp đó.

Như thể đã thấu hiểu chính xác việc đó nghĩa là gì, Baekhyun và Chanyeol nhe răng cười rồi vỗ vỗ lưng anh. Xuất sắc lắm!

Tinh thần mua sắm trong dịp lễ nó phải thế! Lừa kiểu gì thì lừa, miễn là có cái mình muốn.

Chanyeol nói rồi giơ ngón tay cái lên khích lệ anh. Luhan đưa hai tay ôm mặt.

Vậy cũng có tốt đẹp gì đâu... Nó gần như biến anh thành một người xấu ấy.

Baekyeol bật cười. Ờ thì nếu mà anh làm theo cách của bọn em thì anh cũng không hẳn là ngây thơ vô tội đâu ha.

Anh cau mày lại. Dù gì thì anh cũng xin lỗi rồi...

Vừa cuỗm món quà chạy đi vừa xin lỗi ấy hả? Chanyeol hỏi dồn, mặc dù ánh mắt cậu ta cũng đủ chứng minh cho Luhan thấy là cậu đã biết thừa câu trả lời rồi.

Luhan gật nhẹ đầu và cúi gằm mặt xuống đất. Phương án đó nghe có vẻ hợp lí lúc ấy thôi, chứ giờ nghĩ lại, Luhan lại cảm thấy có chút tội lỗi vì đã không chơi đẹp với cái người kia.

Vui lên hyung ơi. Có thể anh sẽ còn gặp lại cậu ta mà.

Cũng có thể... Nhưng nếu có gặp lại thật, anh dám cá là cậu ta muốn nhảy bổ vào mà chiến đấu với anh lắm.

Cái đó thì chưa chắc đâu nha. Thôi nào, nhìn anh mà xem! Baekhyun đưa tay chỉ về phía người Luhan. Ai lại có thể đánh anh được cơ chứ?

Chanyeol gật gù đồng tình. Thế thì giống như kiểu đánh một chú cún con đang bị kẹt dưới trời mưa tầm tã ấy.

Cả ba người cười phá lên trước cách miêu tả của Chanyeol – và dù nghe có vẻ lố bịch thật đấy, nhưng nó cũng phần nào giúp anh cảm thấy bớt tội lỗi hơn về những việc mình làm. Luhan thầm nghĩ nếu anh có gặp lại người đó, có lẽ anh sẽ xin lỗi vì đã giật món quà và tháo chạy. Nếu chúng ta còn gặp lại nhau...

Nhưng thật lòng là, vì chính bản thân cậu ta, hãy cùng cầu nguyện rằng Sehun không có quanh quẩn ở đó, Baekhyun lên tiếng, kéo tuột Luhan ra khỏi những suy nghĩ nãy giờ. Mặc dù là em cũng không ngại xem Sehun giải phóng con quái thú trong người ra đâu nha. Đã mắt lắm cho xem.

Luhan nghe vậy bật cười. Sehun không hề có quái thú trong người đâu.

Chẳng qua là chưa ai khơi mào khiêu khích nó thôi.

Phải đó, cái chính là chưa. 

Luhan đảo tròn mắt. Rồi rồiiii – cứ đợi xem. Bỗng anh mở tròn mắt trước cái suy nghĩ chợt nảy ra trong đầu. Ra đó là lí do hai người cứ chọc em ấy hả?

Cặp Baekyeol toét miệng cười. Bọn em chỉ đang kiểm tra xem có thể chọc mà không bị cậu ấy tóm lại xử lí kiểu gì thôi. Vui mà.

Mong là hai người biết anh sẽ không có ra tay giúp đỡ gì hết nếu như hai người dám động vào em ấy.

Ôi thôi nào hyung, Baekhyun nói. Tụi em chọc cậu ấy một phần cũng là do tụi em biết anh sẽ ngăn không cho cậu ấy làm thịt tụi em mà.

Anh là lá chắn bảo vệ của tụi em. Chanyeol thêm vào, rồi rướn người ra và nắm lấy nắm để tay Luhan. Hãy che chở cho tụi em nhé.

Hai người bị điên rồi.

Là thú vị điên đảo thì đúng hơn, Baekhyun chỉnh lại. Thừa nhận đi hyung, thấy Sehun bảo vệ anh đến tận răng anh chả sướng quá.

Luhan cắn nhẹ môi. Ừm...vậy cũng khá tốt mà. Chắc thế..

Xiiiiiii. Anh nghĩ việc đó siêu hót thì có.

Anh chả thích quá mọi khi cậu ấy kiểu 'Luhan hyung là của tôi' có đúng không? Đừng có chối làm gì.

Không biết phải đốp chát lại thế nào, Luhan tự nhủ tốt nhất là nên lèo lái sang chủ đề khác thì hơn. Anh hắng giọng. Anh nghĩ là ta nên đi thôi. Gần tới giờ ăn tối rồi.

Baekyeol phá lên cười khi thấy anh bất ngờ đổi chủ đề. Lảng khéo lắm hyung.

Sau khi xuống xe buýt, ba người bọn họ vừa thả bộ nốt quãng đường còn lại, vừa trò chuyện rôm rả về kì nghỉ đang đến gần kề.

Sehun không quan trọng ngày lễ Giáng sinh đâu. Cậu ấy – nói thế nào nhỉ? Baekhyun quay sang nhìn Chanyeol, và cậu ta liền trả lời. Không có hứng thú cho lắm.

Thế à? Luhan hỏi lại.

Cậu ấy cũng mua quà cho bọn em như thế này này, nhưng mà chuyện bọn em trang trí nhà cửa thì cậu ấy lại ghét cực – cứ luôn miệng càm ràm về việc bọn em đang làm quá lên. Tin em đi, bọn em không hề làm quá lên đâu.

Mặc dù cảm giác Baekhyun với Chanyeol cũng có thể làm quá chuyện trang trí nhà dịp Giáng sinh lên thật, nhưng LuHan phải thừa nhận là anh đang vô cùng háo hức về những chuyện đang chờ bọn họ ở phía trước . Giáng sinh lần này chắc chắn sẽ khác xa tất cả những mùa Giáng sinh trước đó của anh. Thứ nhất đó là anh sẽ dành thời gian cạnh những người bạn chung nhà chứ không phải mẹ anh, người vừa mới quyết định bay về Bắc Kinh trong dịp nghỉ lễ. Khi anh nói chuyện với mẹ trên điện thoại, bà nhắc anh nên tạo ra những kỉ niệm đẹp với Sehun và gửi quà của bà đến nhà cô anh , nơi bà đang ở lại.

Điều thứ hai và cũng là điều quan trọng nhất, đây chính là giáng sinh đầu tiên của anh với Sehun – và với những thành viên khác trong nhà nữa. Và chỉ cần nghĩ đến việc được gọi Sehun vào buổi sáng sớm ngày Noel thôi cũng khiến anh thấy bấn loạn hết cả lên rồi.

OAAA TUYẾT!!! Cặp Baekyeol hét lên phấn khích, đưa tay ra đỡ mấy bông tuyết bất ngờ rơi xuống khi bọn họ về gần khu nhà. Họ quay đầu lại nhìn Luhan, người vẫn còn đang choáng ngợp bởi khung cảnh trắng màu tuyết ấy. Hyung, anh có biết là nếu anh đứng với người anh yêu dưới làn tuyết rơi đầu tiên của năm thì tình yêu của anh sẽ kéo dài mãi suốt những mùa đông kế tiếp không?

Thật sao?

Cặp Baekyeol gật đầu cái rụp rồi đan những ngón tay họ lại với nhau và nở một nụ cười tươi roi rói. Và đến khi Chanyeol cúi người xuống hơn Baekhyun, người đang đứng kiễng chân lên, thì tay Luhan bỗng bất giác nắm chặt lấy cái điện thoại trong túi.

Mong muốn được gọi cho Sehun bỗng trỗi dậy, đè nén bên trong anh, nhưng anh đã gạt qua một bên và vừa mỉm cười để che giấu nó, anh vừa quấn khăn quàng cổ chặt hơn. Ta nên về nhanh lên, anh nói với hai người kia, nãy giờ môi bọn họ vẫn chưa chịu tách nhau ra.

Baekhyun chủ động dứt ra khỏi nụ hôn, quay về phía Luhan và má cậu bỗng ửng đỏ. Ừm hyung, đi thôi.

Quên mất là đang có anh đứng đây. Xin lỗi nha, Chanyeol thành thật, đưa tay xoa gáy, Baekhyun nghe vậy liền đánh tét một cái lên cánh tay cậu ta.

Đừng có nói thế chứ," Baekhyun khẽ rít lên. Anh ấy buồn vì Sehun không có ở đây, thế nên đừng có xát thêm muối vào, cậu vừa lầm bầm vừa liếc bạn trai mình một cái cháy mắt.

Luhan đảo tròn mắt. Anh nghe thấy hết rồi. Anh vượt qua cặp đôi kia và cứ thế tiến thẳng về nhà, trong khi đầu óc vẫn còn nghĩ vẩn vơ về cái người đó.

Anh thầm mong là tuyết sẽ không ngừng rơi – ít nhất là cho đến khi Sehun về đến nhà.

******

Wow... Vẫn còn tuyết này.

Sehun ngẩng đầu nhìn lên trên trời khi cậu vừa bước chân ra khỏi quán karaoke, bất ngờ khi thấy tuyết đã rơi lâu đến như vậy. Tuyết bắt đầu rơi mấy giờ trước cơ, và từ lúc đó đến bây giờ, nó vẫn chưa ngừng lại lần nào. Cậu băn khoăn không biết liệu việc này có báo hiệu mùa đông năm nay sẽ khác xa tất cả những mùa đông trước không nữa.

Cậu đưa mắt quan sát những người đang đi bộ dọc con đường. Một số đang vội vả trở về nhà, trong khi những người khác thì cố nán lại, dành thời gian ngắm cảnh tuyết rơi. Sehun vốn chỉ coi đó là những bông tuyết trắng thôi, không hơn không kém, nhưng vì một số lí do, năm nay cậu lại thấy có đôi chút khác biệt. Dù không thể giải thích rõ là tại sao lại vậy, nhưng cậu nghĩ là nó có liên quan đến con nai đang đợi cậu ở nhà kia kìa. Trong mấy cái tin nhắn anh gửi, hình như anh có vẻ đang rất bồn chồn thì phải. Anh liên tục hỏi bao giờ cậu về, và cậu trả lời, "Vẫn như mọi ngày thôi." Và đến khi Luhan hỏi liệu cậu có thể về lẹ lên được không thì Sehun dám cá là ở nhà có chuyện rồi. Nhưng cậu chẳng buồn hỏi xem có chuyện gì nữa vì nghĩ rằng chắc là Luhan đã chuẩn bị cái gì đó cho cậu.

Chỉnh lại chiếc khăn quàng và kéo chiếc mũ Beanie xuống, cậu tiến thẳng ra ga tàu điện ngầm – hồi hộp không biết có gì mà Luhan cứ cuống hết cả lên như thế.

Và cái cậu không ngờ tới chính là việc bạn trai mình vừa thấy cậu đã vụt chạy ra ngoài, trên người mặc bộ pajama kẻ sọc, vừa gọi rõ to, Sehun-ah, trước khi sà vào vòng tay của cậu.

Bị á khẩu mất mấy giây vì sự tấn công bất ngờ này, Sehun cũng chẳng nhớ nổi thế nào mà tay cậu lại bất chợt vòng qua người anh, trông anh có vẻ vui sướng hơn bình thường khi nhìn thấy dáng cậu. Cậu cũng không nhớ nổi làm thế nào mà môi anh và môi cậu lại quấn vào nhau, nhưng thực sự chuyện đó cậu cũng không bận tâm lắm đâu. Chỉ chờ tới khi Luhan tách người ra thì não bộ của Sehun mới bắt đầu hoạt động trở lại. Chuyện gì đây?

Ừm. Chào anh?

Chào em, Luhan trả lời, miệng cười tươi ngoác đến tận mang tai và ngẩng đầu lên nhìn cậu. Cánh tay anh vòng qua cổ cậu (hơi chặt hơn bình thường) và anh đang đứng trên giày của Sehun, mấy ngón chân trần quắp lại, bám vào lớp vải giày Converses của cậu.

Hóa ra anh muốn em về nhanh là vì cái này hả? Sehun bất chợt lên tiếng hỏi, tự nhiên cậu thấy rất phấn khởi vì những chuyện vừa rồi (mà quên mất việc bạn trai cậu đang ăn mặc không hợp với tiết trời tẹo nào).

Luhan gật đầu. Anh cứ mong là được ở cùng em dưới làn mưa tuyết đầu tiên của năm, và vì nãy giờ tuyết chưa ngừng rơi nên anh đoán là mọi chuyện theo đúng ý anh rồi. Tình yêu của chúng ta sẽ còn kéo dài suốt nhiều mùa đông sau nữa! Không phải là quá tuyệt sao?

Sehun bối rối nhìn anh. Sao cơ?

SEHUN, EM ĐỊNH ĐỂ LUHAN HYUNG CHẾT CÓNG NGOÀI ĐÓ HẢ? Cặp Baekyeol nói vọng ra từ trong hành lang, không thèm để ý đến nụ cười trên gương mặt hai người kia.

Sehun cúi nhìn Luhan và (hoảng hốt) nhận ra rằng người bạn trai cậu đang bắt đầu tái xanh đi, má thì ửng đỏ lên, mái tóc mềm của anh trắng xóa bông tuyết, và lớp vải mỏng của bộ pajama bay thốc lên trong gió.

YAHH! SAO ANH LẠI MẶC PAJAMA VẬY HẢ?! Sehun la lên rồi bế xốc anh qua vai mình, người mà gần như sắp biến thành đồ đông lạnh ấy, vội vã đi vào trong nhà. Vì phát hoảng lên khi thấy anh gần như trở thành que kem mút nên Sehun đã chẳng hề nghe thấy tiếng cười khúc khích của anh từ đằng sau.

CÁI NÀY LÀ TRÒ THỬ GAN HẢ? Sehun đặt Luhan xuống đất và quay phắt người lại nhìn cặp Baekyeol, khiến bọn họ giật lùi lại mấy bước đầy cảnh giác. CÁC ANH KHƠI RA TRÒ NÀY PHẢI KHÔNG?

Bọn họ lắc đầu nguầy nguậy. Bọn anh không liên quan nha. Chanyeol vừa nói vừa bước xuống núp sau lưng Baekhyun, khiến người kia há hốc miệng ngạc nhiên khi thấy Chanyeol vừa đẩy mình lên đứng giữa Sehun và cậu ta.

Yeollie! Baekhyun nạt. Sao cậu có thể núp sau tôi hả?

Bởi vì như thế tớ lúc nào cũng có thể nâng đỡ bảo vệ cậu mà!

Ugh. Đồ ngốc. Baekhyun quay ra nhìn Sehun. Là ý của Chanyeol đấy. Anh nói rồi lè lưỡi với người bạn trai mặt đang nghệt ra trước khi ngúng nguẩy đi thẳng.

Anh ấy đùa đó! Anh không liên quan! Anh vô tội! Chanyeol la lên.

Luhan bật cười từ sau lưng Sehun. Đây không phải lỗi của họ đâu, Sehun-ah. Là anh tự chạy ra đó.

Sehun quay người lại đối diện với anh, người đang lắc lắc đầu để rũ hết mấy bông tuyết xuống, nhận thấy đây chính là cơ hội thoát thân nên Chanyeol vội vàng chuồn lẹ đi.

Sao anh làm vậy?

Em không nghe anh nói lúc còn ở ngoài hả?

Cái chuyện tình yêu chúng ta sẽ còn kéo dài tới nhiều mùa đông sau này á?

Ờm. Chính nó đó.

Sehun nhăn mặt lại. Cái đó thì có nghĩa quái gì chứ? Và anh nghĩ việc chạy tồng tộc ra ngoài với mỗi bộ pajama trên người sẽ biến chuyện đó thành sự thật kiểu gì hả?

Thầm nhủ anh có giải thích kiểu gì đi chăng nữa thì Sehun cũng không thể hiểu được, thế nên Luhan lại một lần nữa sà vào lòng Sehun và mỉm cười. Thôi bỏ đi. Chỉ là anh thấy vui khi em về đến nhà thôi.

Sehun hôn chóc lên môi anh một cái thật nhanh rồi tách người anh ra. Anh thật sự là đã chơi với Baekhyun và Chanyeol nhiều quá rồi đấy.

Luhan nhún vai. Họ thích nghe anh kể chuyện về em. Có vẻ như hai người đó rất hiểu mối quan hệ của chúng ta. Và ở cùng họ vui cực.

Anh không thể kể với Suho hyung hay Lay hyung sao? Em dám chắc là các anh ấy cũng sẽ lắng nghe anh mà. Và hơn hết họ cũng không gợi ra cho anh mấy ý tưởng điên rồ đâu.

Thỉnh thoảng anh cũng kể chứ, nhưng mà nó không thú vị như kể với Baekyeol.

Là vì anh thấy SuLay tẻ nhạt quá chứ gì?

Chuẩn. Luhan tươi cười trả lời và đan những ngón tay họ lại với nhau, kéo Sehun lên lầu. Mà công việc của em thế nào?

Sau đợt thi cuối kì, người nào cũng ở trong trạng thái háo hức chuẩn bị cho kì nghỉ lễ, nhất là Chanyeol và Baekhyun, những người mà theo Sehun thì bị hào hứng thái quá đến mức trở nên khó chịu. Bọn họ tự nhận trách nhiệm chuẩn bị tươm tất cho căn nhà trong dịp này, và nó bao gồm cả những người sống trong đó nữa. Bọn họ yêu cầu mỗi người chỉ được mặc đồ màu đỏ hoặc xanh lá, và thật hoàn hảo nếu chúng được kết hợp trong chiếc áo len trùm, thật sự là nhìn đến ghê. Tất nhiên ai vi phạm thì sẽ phải nhét tiền vào cái lọ hình người tuyết. Hai người được xem như ngoại lệ trong cái luật này là Kris và Sehun. Kris đơn giản chẳng ai có thể thực sự bảo được anh ta làm việc gì, còn với Sehun là vì cậu đã ném con tuần lộc nhồi bông về phía hai người kia. ("Đừng có mà lấy bạn trai mình ra ném bọn anh!" "Im!")

Nhưng không giống những năm trước kia, Baekyeol luôn là hai người duy nhất háo hức quá đà cho kì giáng sinh, năm nay họ đã có thêm một người cùng hội cùng thuyền – Luhan.

Sehun sẽ chẳng bao giờ công khai thừa nhận chuyện này đâu, nhưng mà bạn trai cậu có khi còn bị bấn loạn hơn cả Baekyeol ấy – chuyện mà trước đây cậu đã từng nghĩ là điều không thể xảy ra.

Hầu như ngày nào anh cũng đội cái mũ Noel tông xuyệt tông với Baekyeol, những người suýt thì rơi nước mắt vì hạnh phúc khi thấy anh xuất hiện với cái mũ đỏ trên đầu. Bạn trai cậu còn tuân thủ đúng từng từ từng chữ cái luật đỏ và xanh, không sai lấy một li. Sehun thậm chí còn không biết là anh lại có nhiều quần áo hai màu đó đến vậy đâu.

Rồi cả tỉ lần trước khi đi ngủ, Sehun toàn phải sang bên phòng Baekyeol mà gọi anh về, giữa lúc anh đang bàn bạc về việc trang hoàng cho lễ giáng sinh một cách khí thế với cặp đôi kia. Và đến lúc thức dậy, Sehun đã thấy anh đang ngồi giữa Baekyeol ở bàn của cậu, mải mê chọn mua đồ trang trí trên mạng.

Bốn ngày trước lễ Giáng sinh...

Ừm. hyung, anh đang làm gì thế? Tao lên tiếng hỏi.

Giáng đèn Giáng sinh lên chứ còn làm gì nữa, Baekhyun đang ngồi vắt vẻo trên vai Chanyeol, vừa trả lời vừa nhanh tay gỡ cuộn dây đèn ra.

Rồi... Nhưng sao anh lại treo trong nhà?

Vì ở ngoài lạnh lắm, Chanyeol nói như thể đó là một chân lý. Baek, nhớ để dành vài cái treo trong bếp nha.

Bọn họ đã không nhìn thấy ánh mắt bất mãn của Tao hay cái liếc mắt sắc lẻm từ KyungSoo khi hai người nhắc đến căn bếp yêu quý của cậu ta.

Luhan, người vừa mới ngủ dậy, há hốc mồm ngạc nhiên rồi chạy về phía cặp đôi kia, hai người đó vẫn còn đang mải mê chăng đèn dọc khắp các bức tường trong phòng khách. Tuyệt vời! Anh cũng muốn giúp!

Tao lắc đầu ngán ngẫm và lấy điện thoại nhắn tin cho Sehun.

Luhan hyung đang giúp Baekhyun hyung và Chanyeol hyung treo đèn trang trí lên, nhưng đừng lo, anh ấy sẽ không bị cảm đâu – bọn họ treo nó trong nhà mà :/

Ba ngày trước lễ giáng sinh...

Khi Kris và Lay quay trở về nhà với cây thông cao 10 ft., Sehun giương cặp mắt khó chịu lên nhìn, trong khi Baekyeol chộp với lấy tay Luhan và ba người bọn họ bắt đầu nhảy nhót vòng quanh, hớn ha hớn hở vì cuối cùng bọn họ cũng sắp được trang trí cây thông rồi.

Em không bao giờ nhìn Luhan hyung của trước kia được nữa. Chen vừa nói vừa nhìn chằm chằm Luhan, người đang ra lệnh cho Sehun đỡ mấy cái hộp đựng đồ trang trí trên gác xếp xuống.

Sao không? Xiumin hỏi

Vì bọn họ trông cứ như là mấy tấm thiệp mừng giáng sinh kì dị ý. Cậu chỉ tay về phía Luhan và Baekyeol, mấy người đó giờ đang mải mê bàn bạc kế hoạch trang trí cây. Chanyeol là ông già tuyết phiên bản tong teo, còn Baekhyun và Luhan hyung chính là những chú lùn của ông ấy.

Xiumin quay ra nhìn bọn họ. Hừmm. Em nói đúng. Công nhận giống thật.

Phía bên kia căn phòng, Chanyeol đang giơ hai ngón cái lên với Baekhyun và Luhan, hai người ấy rõ là đang cực kì phấn khởi, mỉm cười rồi đập tay với nhau. Cần nói rõ thêm Luhan đang mặc một cái áo thun sọc trắng đỏ cài dây yếm, trong khi Baekhyun đang khoác một cái áo màu xanh có hàng chữ "Trợ thủ của ông già Noel" phía đằng trước ngực. Người nào người nấy đều đội mũ.

Mọi người đều đang trang trí cây thông trừ Sehun, Kai và Kris được giao nhiệm vụ lau sạch mấy món đồ để treo lên cây, bởi vì sao ư? Baekhyun nghĩ rằng ba người đó không hợp với việc trang trí tẹo nào – với lý do chính là họ chẳng vui vẻ hào hứng gì sất.

Sau khi cây thông đã được trang trí xong xuôi với đèn sáng nhấp nháy và mấy quả cầu sáng bóng (một vài cái còn quay mòng mòng cơ), phần việc còn lại bây giờ chính là quyết định xem nên đặt cái gì lên trên đỉnh.

Nên cho cái gì lên nhở? Suho cất tiếng hỏi. Ngôi sao hay thiên thần giờ?

Em nghĩ là thiên thần, Kyungsoo trả lời.

Phải đó. Em nhất trí, Lay lên tiếng.

Quyết vậy nha, Baekhyun tuyên bố, vỗ vỗ tay vào với nhau. Luhan hyung, anh có tự lên trên đó được không hay là phải leo lên lưng Chanyeol trước?

Sehun rên lên. Cầu trời cho con sống qua vụ này.

Bộ ba kia phá lên cười, hẳn là đang hả hê lắm với trò đùa nho nhỏ của mình, trong khi những người khác thì tránh không nhìn bọn họ vì cảm thấy xấu hổ thay.

Chen, người vẫn chưa thực sự hiểu chuyện, hỏi, Nhưng không phải Luhan hyung sợ độ cao sao?

Kai đảo tròn mắt rồi nói với giọng điệu mỉa mai, À đúng rồi hyung, vấn đề nó nằm ở chỗ đó đấy.

Sau khi bàn tới bàn lui, kết quả họ lại chọn treo lên đỉnh một ngôi sao vàng óng ánh. Thực sự là Baekyeol muốn cho một ngôi sao phát ra tiếng cơ (cái mà nó hát bài "Jingle Bell Rock"), nhưng chưa gì thì mấy người kia đã bỏ đi mất tiêu rồi.

Hai ngày trước lễ giáng sinh...

Khi Sehun vừa bước vào bếp chuẩn bị ăn sáng, cậu tia thấy cặp Baekyeol đang ngồi trên ghế, thì thầm và cười khúc khích với nhau chuyện gì đó.

Chào buổi sáng Sehun, bọn họ cất lời, giọng nghe vui vẻ một cách quái lạ, hoặc ít ra cũng hơi quá vui vẻ so với bình thường.

Chào buổi sáng, Sehun lầm bầm đáp lại, kéo ghế ngồi ngay trước mặt họ với tô ngũ cốc và chiếc bánh nướng xốp trên tay.

Ngẩng lên cái coi, Chanyeol nói với cậu rồi nở một nụ cười ngoác rộng tận mang tai.

Sehun nhìn lên trần nhà và –

Urghh. Tầm gửi hả? Là thật sao hyung? Ôi tha cho em đi.

Baekyeol cười khanh khách. Sehun, sao vậy em? Một phần truyền thống mùa giáng sinh là phải có tầm gửi khắp mọi chỗ kia.

Sehun cau mày. Ngớ ngẩn thì có.

Dễ thương đấy chứ, Baekyeol ngân dài giọng, ngắm nghía cành tầm gửi bọn họ treo lên vào sáng sớm này trước khi mọi người thức giấc. Hai người đó cũng treo một cái tương tự ở mỗi cánh cửa ra vào nữa.

Chưa kể như thế thì anh còn có thể làm việc này này – Chanyeol nói rồi ôm hôn thắm thiết bờ môi đang mời gọi của Baekhyun.

Sehun ước chi mình chưa xuống nhà ăn sáng. Cậu cứ lảng đi mà ăn thôi, trong khi hai người kia vẫn cứ tiếp tục lấy nhau ra mà làm đồ điểm tâm.

Sau khi bọn họ đã xong xuôi, Baekhyun thở hắt ra đầy hài lòng mà tuyên bố rằng, Nụ hôn tầm gửi là một trong những nụ hôn tuyệt vời nhất. Chanyeol bên cạnh gật gù đồng tình.

Sehun đảo tròn mắt. Sao mọi người cứ cho rằng hôn dưới cành tầm gửi là lãng mạn nhỉ? Lần cuối em kiểm tra, mấy loại cây sống nhờ này đâu có tỏa ra chút gì gọi là tình yêu hay hơi ấm đâu chứ.

Đang lải nhải cái chi vậy ngài Grinch? Baekhyun lên tiếng hỏi trong khi Chanyeol thì khúc khích cười khi thấy bạn trai mình vừa đặt cho Sehun cái biệt danh cũ rích như vậy.

Tầm gửi là một loài cây kí sinh – vài loại trong số chúng gây hại cho con người. Thử nghĩ đến chuyện đó khi hai người đã hôn hít nhau dưới một nhành cây ấy mà xem. Sehun mỉm cười khi hai người kia há hốc mồm, trố mắt ra nhìn cậu. Có vẻ như việc làm tan nát mấy cái điều họ vẫn hoang tưởng về tầm gửi, dù không hay ho lắm nhưng Sehun phải thừa nhận rằng cậu cảm thấy điều đó thật tuyệt vời.

Thế thì sao? Anh vẫn thích, Chanyeol vừa nói vừa đập tay xuống mặt bàn.

Baekhyun gật gù. Sehun, chỉ là em đang cảm thấy chua xót vì em chưa bao giờ hôn như vậy thôi.

Mặc xác hyung. Em sẽ không bao giờ coi thứ đó là cái gì khác ngoài một loại cây kí sinh đâu ha.

Baekyeol quay sang nhìn nhau rồi nhếch môi cười. Ừ rồi, cứ chờ xem thế nào nhá.

Sehun đang định hỏi ý bọn họ là gì thì Baekhyun bắt đầu cất giọng Đây chínhKhoảng Thời Gian Đẹp Nhất trong năm, trong khi Chanyeol cứ nhìn cậu ta mà tủm tỉm cười. Còn Sehun thì tròn tròn mắt nhìn hai người kia, cố kiềm chế để không phun ra câu nhắc nhở ông anh của mình là ảnh đang phát âm sai 90% số chữ trong đó. Không thể chịu đựng hơn được nữa, Sehun đứng dậy đi rửa dĩa và tránh xa khỏi cái cặp này, trong lòng thầm cầu nguyện mình sẽ không phải vào cái căn bếp này khi chỉ có hai người đó ở trong thêm lần nào nữa.

Một lúc sau, khi Sehun đang ngồi trên ghế bành, nghịch nghịch cái máy tính bảng thì bỗng nghe thấy tiếng bước chân của bạn trai mình dồn dập vọng xuống từ trên cầu thang.

Sehun-ah! Đoán xem anh có cái gì đi! Luhan bước vào phòng với hai tay giấu đằng sau lưng và một nụ cười tinh nghịch hớn hở trên gương mặt.

Một đống ú ụ thạch hả?

Luhan lắc đầu. Trật lất. Đoán lại coi.

Sehun thở dài vì xem ra Luhan đang thật sự nghiêm túc với cái trò thách đố này. Đặt cái máy tính bảng xuống chiếc bàn cà phê, cậu quay sang nhìn anh. Một cái áo len giáng sinh mới?

Lại sai nữa. Ôi thôi được rồi! Anh sẽ nói luôn nếu em tò mò đến vậy nhé!

Em không hề tò–

TA-DA! Luhan chìa hai tay ra phía trước và giơ cho Sehun thấy một cái –

K-Không đời nào...

Cái băng đô tầm gửi!

B-Băng đô tầm gửi, Sehun cà lăm, không thể tin vào mắt mình nữa.

Luhan gật gù, Đúng đó, rồi đeo nó lên đầu. Anh bất ngờ ngồi chồm lên lòng cậu, đưa khuôn mặt gần sát sàn sạt mặt Sehun. Sehun-ah, em biết tiếp theo là chuyện gì mà phải không?

Mình sắp bị nổ tung sao? Sehun nghĩ thầm khi bạn trai cậu rướn sát người vào. Và khi Luhan bắt đầu hôn cậu, Sehun thầm cầu nguyện sẽ không có ai vào đây lúc này, nhất là Baekyeo –

E hèm. Vui vẻ với tầm gửi ghê nhỉ Sehun? Baekyeol vừa đi vào phòng vừa ngân nga. Sehun dứt ra khỏi nụ hôn kia để nhìn chằm chằm Baekyeol, thầm bảo họ nên phắn ra ngoài đi. Hai người đó, vẫn như mọi khi, không hề nhận thấy điều này.

Sao em không kể với Luhan hyung về đặc điểm của họ cây kí sinh nhỉ? Baekhyun lên tiếng hỏi, rúc rích cười với Chanyeol trong khi Sehun cố hất mặt chỉ đường ra hiệu cho họ đi ra.

Hay là việc em ghét chúng thế nào ấy? Chanyeol đế thêm vào, vừa nói vừa đá hai hàng lông mày.

Luhan, vẫn đang ngồi yên trong lòng Sehun, cau mày lại. Em ghét tầm gửi sao?

Sehun nuốt khan (và thầm chửi rủa trong đầu) rồi nhìn thẳng vào mắt bạn trai mình. Không. Em đâu có ghét. Không phải lúc anh hôn em dưới một nhành cây như thế này nha.

Cặp Baekyeol phá lên cười, đập tay ăn mừng rồi kéo nhau ra khỏi phòng. Nếu không phải vì Luhan đã hôn cậu trở lại như không hề có chuyện gì xảy ra, thì dám cá là Sehun đã ném thứ gì đó vào hai người kia rồi.

Khi bọn họ tách nhau ra, Sehun đã bắt anh phải hứa là sẽ không được đeo băng đô này ra ngoài... hoặc là lởn vởn xung quanh cặp Baekyeol.

Luhan dành cả ngày hôm đó chụp ảnh mình đeo cái băng đó. Sehun đoán anh chụp để gửi cho mẹ, và cậu đã đoán đúng.

Lễ giáng sinh.

Trong bọn em không đẹp sao? Chanyeol hỏi những người khác khi ba người bước vào bếp ăn tối với áo len và mũ đội đầu của bọn họ.

Kai khịt mũi. Định nghĩa từ đẹp cái coi.

Cuốn hút. Đẹp trai. Đặc trưng mùa giáng sinh.

Luhan hyung trông dễ thương kinh khủng ý, KyungSoo đáp lời, mắt nhìn anh dọc từ đầu xuống chân vẻ tán thưởng.

Luhan đang mặc chiếc áo len trùm màu xanh lá với họa tiết hình chú tuần lộc Rudolph (cái mũi của chú tuần lộc là một túm lông con con màu đỏ). Sáng nay Sehun vừa chọc anh về chuyện trông anh giống mấy đứa con nít ngồi trong lòng ông già Noel vậy.

Luhan mỉm cười. Cảm ơn em, KyungSoo. Anh tươi roi rói ngồi xuống cạnh Sehun.

Kyungsoo quay sang nhìn cặp Baekyeol. Chẳng bù cho hai người, trông thật là –

Kinh dị, Kai nói nốt.

Đâu có!

Hai người, một đứa hóa trang thành que kẹo ngắn tũn, đứa kia thì thành cái tất giáng sinh to khủng bố, Kris vừa nói vừa lắc đầu ngán ngẫm. Thật sự... Cứ như là hai người không có cái gương nào ấy.

Xin lỗi vì đã mang không khí ngày lễ đến với cuộc sống ảm đạm của mấy người ha, Baekhyun dở giọng thái độ, hất ngược tóc lên cốt để bộc lộ quan điểm (tuy nhiên quan điểm anh ta đang cố bộc lộ là gì thì Sehun chịu)

Mấy người đáng nhẽ nên cảm ơn bọn tôi vì đã soi sáng cuộc sống của mấy người mới phải, Chanyeol thêm vào.

Anh sẽ không cảm ơn hai chú vì đã làm đau mắt anh đâu nha, Suho châm biếm và sau đó nhận được cả tràng vỗ tay tán thưởng từ những người còn lại.

Lay vỗ vỗ lưng anh, miệng thầm thì, Làm tốt lắm yeobo. Vậy là Suho cứ thế cười tươi như hoa suốt bữa ăn, thấy tự hào về bản thân vì lần đầu tiên trong đời, anh đã xúc phạm ai đó thành công.

Đối với anh mà nói, đó chính là điều kì diệu mùa giáng sinh.

Sau bữa tối, tất cả mọi người tụ tập trong phòng khách để thưởng thức cốc socola nóng đặc biệt của KyungSoo và đặt hộp quà của mình dưới góc cây thông. Xiumin đưa bánh quy cho bất cứ ai muốn ăn, về cơ bản thì chỉ có Luhan. Tao đang chọn lựa phim để tẹo nữa xem từ bộ sưu tập DVD khổng lồ của Baekyeol. Chen thì chơi cờ với Kris, và bất ngờ là anh ấy đã thắng. Còn Suho đang giúp Lay bọc lại chỗ quà của anh ấy vì Lay đã quên không đề tên từng người nhận ở bên ngoài hộp. Hai người đó bỏ ra ba mươi phút để bóc mười một gói quà, cố gắng làm sao để không bị mấy chục con mắt đang háo hức tò mò nhìn ra được thứ bên trong, và kể cả sau đó thì Lay chật vật lắm mới nhớ đựng trong hộp có cái thứ gì. Suho đã không ngại giúp Lay, cho dù sáng mai anh sẽ chẳng còn gì gọi là ngạc nhiên nữa. Kyungsoo thì đang để đồ vào trong mười hai chiếc tất và treo chúng lên trên lò sưởi, trong khi Luhan, người đang cầm camera quay lại tất cả các thành viên khác, đứng một chỗ mà đưa mắt quan sát xung quanh. Sehun đơn giản chỉ là đang đếm thầm trong đầu cho đến khi nào Luhan thấy mệt và cậu có thể lên giường đi ngủ.

Kyungsoo đang làm gì thế? Luhan hỏi nhỏ rồi kéo ghế ngồi xuống cạnh Sehun, mắt vẫn không dứt khỏi người Kyungsoo, người đang bận rộn chia đồ từ một cái túi mua sắm to vào từng chiếc tất một.

Anh ấy để kẹo, bánh, và mấy món đồ chơi cỏn con vào tất bọn em. Đây là việc của anh ấy mà.

Luhan tròn miệng  một tiếng, mắt vẫn chằm chằm nhìn Kyungsoo, chắc là đang ngóng chờ kẹo bánh cậu để vào tất của mình. Mong là cậu ấy dành nhiều nhiều kẹo tự làm cho anh.

TA DAAAAAA.

Mọi người quay phắt ra nhìn Baekyeol, hai người đó vừa bước vào phòng khách trong bộ đồ ngủ và hai cái mũ trên đầu. Tất thảy đồng loạt rên lên, trong khi Luhan, người vẫn chưa hiểu đang có chuyện gì xảy ra, nhìn chằm chằm bọn họ, không giấu nỏi vẻ tò mò thích thú.

Bọn họ chuẩn bị làm gì thế? Luhan thắc mắc, điều chỉnh camera quay gần vào hai người kia.

Sehun thấy vậy liền đưa tay che cái ống kính. Anh không muốn quay lại đâu. Nó có dễ chịu gì cho cam.

Nó là cái gì?

Màn biểu diễn A Chrismas Carol, Xiumin trả lời với vẻ mặt có đôi chút khó chịu vì cái đôi kia vừa ép anh dịch ra đằng khác mà ngồi để cho bọn họ đủ rộng rãi.

Chanyeol hắng giọng. Thưa các quý ông, chúng tôi mang đến một sự bất ngờ đặc biệt dành cho mọi người đây.

Ai cũng biết là trò gì rồi thì bất ngờ đào đâu ra, Kai bật lại.

Nghe vậy Baekhyun lườm cậu một cái tóe lửa, rồi phẩy tay ra hiệu Chanyeol nói tiếp. Được rồi. Trong đêm diễn duy nhất ngày hôm nay, chúng tôi sẽ đem đến màn trình diễn cực kì đặc sắc của A Chrismas Carol!

Rồi bọn họ bắt đầu diễn một vở kịch rẻ tiền của cái gọi là phim Giáng sinh truyền thống. Sehun phải ngồi để cả lên hai tay để không bị đứt dây thần kinh kiềm chế mà phi gối vào hai người kia. Tuy nhiên Luhan lại cứ như bị thôi miên vào cái trò đó. Anh nhập tâm đến nỗi mà quên béng việc ghi hình (vậy là phúc đức lắm ý, Sehun nghĩ). Đôi kia vẫn say sưa diễn tiếp, diễn nghiêm túc một cách khác thường – Chanyeol là ngài Scrooge keo kiệt bủn xỉn, còn Baekhyun đóng ba con ma của lễ Giáng Sinh.

Mọi người bỏ vào nhà bếp với nhau hết trước cả lúc đến phân đoạn của con ma Giáng Sinh Thực Tại.

Khi bọn họ diễn xong, Luhan, người duy nhất còn ngồi lại, vỗ tay bôm bốp đầy khí thế, không ngớt lời ca ngợi họ vì đã diễn quá đạt. Sehun và những người khác, sau khi nghe thấy tiếng vỗ tay của Luhan thì đều kéo trở lại phòng khách, nhẹ cả người khi thấy màn kịch đã khép lại.

Mấy người quá bất lịch sự rồi nha, Baekhyun lên tiếng khi mọi người trở vào, mắt nhìn cả đám với vẻ bất bình.

Bọn em phải là người nói câu đó mới đúng, hai người đã phá hủy cả một bộ phim giáng sinh truyền thống rồi còn gì, Kyungsoo phản bác.

Baekyeol há hốc mồm, mặc dù trông họ không có vẻ gì là bực tức cả vì năm ngoái Kyungsoo đã nói điều y chang thế này rồi mà.

Chỉ còn hai tiếng nữa là tới nửa đêm, cả đám quyết định sẽ ngồi lại xem một bộ phim nào đó. Sau khi đã tắt hết đèn đóm, mọi người cầm lấy một chiếc khăn giấy và tự chọn chỗ ngồi cho mình. Sehun và Luhan ngồi bệt dưới sàn trước lò sưởi. Sehun tựa đầu lên gối còn Luhan lại tựa đầu lên cánh tay Sehun, anh lập luận rằng tay SeHun êm hơn gối nhiều. Trước khi Sehun định cãi rằng tay cậu sẽ buồn ngủ mất nếu cứ bị chèn ép dưới sức nặng của đầu anh quá lâu thì Luhan bắt đầu luồn tay ôm ôm dụi dụi vào người cậu, và thế là, cậu quăng cái suy nghĩ kia vào dĩ vãng luôn.

Sau mười phút chiếu phim, từ chỗ cặp Baekyeol bắt đầu có tiếng cười rúc rích, và cả tiếng thở dốc vang lên.

Hai người làm ơn kiếm cái phòng khác đi có được không? Kris lên tiếng hỏi, mặc dù nó nghe như lời ra lệnh thì đúng hơn.

Tốt thôi! Đi nào, Yeollie. Baekyeol vừa rời khỏi phòng đã chạy rầm rập lên lầu – rõ ràng đang cực vui sướng khi cuối cùng cũng thoát được ra.

Hai mươi phút sau khi chiếu phim, Suho bắt đầu ho húng hoắng (đến lạ).

Chắc anh ấy bị cảm hay gì rồi. Bọn em lên lầu vậy, Lay lên tiếng rồi đỡ Suho đứng lên.

Ưm. Mọi người giáng sinh vui vẻ nhé, Suho nói rồi luồn ngón tay họ lại với nhau, trông có vẻ cực kì ổn so với một người đang "bị cảm hay gì đó."

Sau ba mươi phút chiếu phim, Sehun bắt đầu thấy Luhan ngọ nguậy liên tục bên cạnh mình.

Ngay vài giây sau, cậu cảm nhận được – bàn tay của Luhan từ từ luồn vào lớp áo cậu, mân mê khuôn ngực trần của cậu. Chuyện thú vị là Luhan vẫn cứ giữ khuôn mặt thản nhiên như không, mắt dán chặt lên màn hình TV, trong khi bàn tay anh lại đang làm cậu như muốn bốc hỏa lên thế này.

Chịu hết nổi đôi bàn tay đang lần mò dò dẫm của anh, Sehun thầm thì vào tai Luhan. Nếu anh cũng muốn đứng lên rồi thì cứ nói một tiếng.

Luhan nhìn cậu rồi nhếch môi cười. Sehun-ah? Em buồn ngủ rồi sao? Vậy thì lên giường thôi.

Sehun đảo tròn mắt bởi vì cậu biết thừa anh sẽ lấy cậu ra làm cái cớ mà. Luhan đứng dậy và chìa tay ra đợi Sehun nắm lấy. Ngủ ngon nhé, anh nói với những người còn lại rồi kéo Sehun lên lầu.

Hai phút sau...

Có ai khác để ý làm thế nào mà cả ba cặp đều đã ở tầng trên rồi không? Chen lên tiếng hỏi.

Có, nhưng tốt nhất là đừng bàn xem tại sao, Tao đề nghị.

Kai quay sang chỗ Kris, người đang cầm cái điều khiển TV. Hyung, anh cho to tiếng lên có được không? Chúng ta không muốn nghe thấy tiếng họ vui vẻ với nhau đâu ha.

Buổi sáng giáng sinh.

Vừa mở mắt ra, đập ngay vào mặt cậu là hình ảnh một chú nai Bambi đang bị bấn loạn, cứ nhảy lên nhảy xuống liên tục không ngừng.

Sehun-ah! Dậy đi! Đến giáng sinh rồi nè!

Sehun cuộn người sang phía bên kia.

Giờ còn sớm quá, cậu lẩm bẩm.

Sehun-ah, em không nghe thấy anh nói gì sao? ĐẾN GIÁNG SINH RỒI ĐÓ!

Em nghe rồi.

Sao em vẫn chưa chịu dậy hả?

Sehun rên lên. Bởi vì giờ còn quá sớm. Anh xem, mặt trời còn chưa thấy đâu kìa.

Luhan hậm hực. Em không cho anh sự lựa chọn nào khác Oh Sehun.

Gì—

Luhan ngắt lời cậu bằng việc ấn mạnh môi hai người lại với nhau, tay anh luồn qua mái tóc vẫn còn đang rối bời của cậu. Bạn trai cậu cứ tiếp tục hôn hít khắp mặt cậu, khiến Sehun tự hỏi kiểu có phải chuyện này đang dần trở thành một thói quen không – khi mà Luhan lúc nào cũng đánh thức cậu dậy với trận mưa hôn nồng nàn thế này.

Sehun nhắm chặt mắt lại, tận hưởng cái cảm giác hạnh phúc khi môi anh chạm môi mình vào buổi sáng sớm.

Yahh! Em không được ngủ trở lại đâu đó!

Sehun khúc khích cười. Không chịu được mà.

Tốt thôi. Trong tích tắc, Sehun đã thật sự nghĩ rằng anh sẽ để cậu ngủ cơ đấy, nhưng cậu nhầm rồi.

Luhan, cho là Sehun cần thêm chút động lực nữa, nên anh bắt đầu lướt mấy đầu ngón tay của mình trên cơ bụng Sehun – thật nhẹ nhàng và đầy kích thích.

Nhip thở của Sehun dồn lên khi mấy ngón tay anh chạm tới gần dây kéo của quần đùi cậu. Nửa giây sau, hai mắt cậu mở bành ra. Em tỉnh rồi!

Luhan khúc khích cười. Tốt.

Anh đưa tay kéo Sehun vẫn còn đang ngái ngủ dậy. Giờ xuống nhà thôi.

Anh là đồ chết bầm.

Luhan mỉm cười rồi rướn người sát vào, đặt lên môi Sehun một nụ hôn khác, một nụ hôn nhẹ nhàng khiến cậu như ngừng thở lại.

Giáng sinh vui vẻ. Anh nói rồi tách người cậu ra với đôi mắt lấp lánh niềm vui.

Vậy là quá đủ để Sehun quyết định rằng giáng sinh lần này sẽ đẹp hơn rất nhiều những mùa giáng sinh trước đó của cậu.

End chap 15.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro