Q1 - CHƯƠNG 6
Chỉ cần không hôn nàng, uy Mạch Khinh Trần ăn cơm đối với Lâm Trì mà nói chỉ là chuyện nhỏ.
Vì phải miêu tả hương vị món ăn cho hắn, nên nàng phải nếm trước tất cả các món ăn một lần. Tuy nói Mạch Khinh Trần không có vị giác, ăn gì cũng như nhau nhưng bàn cơm không vì vậy mà trở nên đơn sơ. Trên bàn luôn bày những món ăn xa xỉ mà Lâm Trì chỉ mới nghe người khác nói qua, còn đối với Mạch Khinh Trần thì chỉ là một câu nói thuận miệng.
Hơn nữa, ngoại trừ việc khi không hay thích động tay động chân với nàng, khiến người khác nhức đầu ra, Mạch Khinh Trần đối xử với nàng cơ hồ là nói gì nghe nấy.
Mấy ngày trôi qua, khuôn mặt Lâm Trì rõ ràng mượt mà hẳn lên.
Chính nàng cũng thấy rất hài lòng, sư phụ luôn ghét bỏ nàng quá gầy, chính người cũng không nghĩ xem sống đầu đường xó chợ qua ngày làm sao có thể mập lên được!
Mặc dù Mạch Khinh Trần không có cảm giác, nhưng so với trước kia, rõ ràng hắn càng ngày càng thích ôm Lâm Trì. . . . . .
Ngày nào đó, Lâm Trì hỏi hắn, Mạch Khinh Trần trả lời rất đơn giản còn rất thật sự: "Trước có chút gầy, hiện tại ôm thoải mái hơn."
Đối với việc này, Lăng Họa và Kỳ Mặc tỏ ra vô cùng vui mừng, nhất là Lăng Họa, nàng vặn khăn tay, kích động đến mức lệ nóng quanh tròng.
Về phần Lăng Thư, ách, phản ứng của hắn về cơ bản không ai quan tâm. . . . . .
Trong số những người ở đây, người duy nhất không vừa lòng chính là Sách Đồng, nhưng mấy ngày nay chỉ cần hắn vừa nghĩ muốn đến gần Lâm Trì, đều sẽ bị Lăng Họa, Kỳ Mặc hoặc Lăng Thư kéo ra xa.
Bản thân người trong cuộc như Lâm Trì không chỉ không chống cự ngược lại còn hết sức hưởng thụ, thậm chí luôn thiếu hứng thú với đề xuất li khai của Sách Đồng, khiến Sách Đồng mặc dù vô cùng đau đớn nhưng không tìm được biện pháp vẹn toàn nào để khuyên Lâm Trì rời khỏi.
Nhưng nếu không rời khỏi đây. . . . . .
Lâm Trì bị nuôi nhốt giống như heo con mất. . . . . .
Nghĩ đến đây, Sách Đồng nhất thời lâm vào một vùng cảm xúc u ám. . . . . .
Người có cảm giác này hiển nhiên không chỉ có một mình Sách Đồng.
Mỗi lần nhìn Lâm Trì vùi đầu vào bàn cơm ăn không ngừng, Mạch Khinh Trần cũng sẽ mơ hồ có mấy phần cảm giác như thế. . . . . .
Nhưng cách nghĩ của hắn tất nhiên không giống Sách Đồng.
Nhìn thấy Lâm Trì hài lòng vuốt bụng, toàn thân tản ra một loại hơi thở hạnh phúc tự nhiên, hắn cảm thấy có chút kỳ quái. Với Mạch Khinh Trần mà nói, ăn này nọ cũng chỉ là vì duy trì sự sống mà thôi, tại sao Lâm Trì khi được ăn ngon lại hạnh phúc như thế. . . . . .
Giống như là chỉ cần được ăn ngon, mọi chuyện khác đều trở nên không quan trọng. . . . . .
Hắn không hiểu, vì vậy hắn hỏi.
Lâm Trì liếm nước sốt dính trên bát, nghiêng đầu hỏi hắn: "Ngươi không có sở thích gì đặc biệt hay việc gì đó đặc biệt muốn làm sao?"
Mạch Khinh Trần nhàn nhạt liếc nàng một cái: "Không có."
Lâm Trì: "Vậy ngươi không thích cái gì?"
Mạch Khinh Trần: "Không có."
Lâm Trì chưa từ bỏ ý định: "Vậy chuyện ngươi quan tâm?"
Mạch Khinh Trần trả lời không có nửa điểm phập phồng: "Không có."
Lâm Trì: "Vậy ngươi. . . . . . không cảm thấy nhàm chán sao?"
Mạch Khinh Trần nói: "Nhàm chán là cái gì?"
Kỳ thực, Lâm Trì có thể dự đoán được câu trả lời của hắn, nhưng vẫn không nhịn được mềm lòng.
Nàng ăn ngon, ngay từ nhỏ đã thích đượcăn ngon.
Chớp mắt hai cái, Lâm Trì không khỏi hồi tưởng lại khi nàng còn bé. Khi đó mẫu thân vẫn còn sống, nàng vẫn là một tiểu cô nương không rành sự đời. Mẫu thân nàng rất khéo tay, biết làm rất nhiều đồ ăn và điểm tâm ngon lạ thường, chỉ tiếc sức khỏe mẫu thân luôn không tốt nên rất ít xuống bếp, mười lần xuống bếp thì chín lần là vì nàng tham ăn. Mỗi lần nhìn nàng ăn ngon, dáng vẻ thỏa mãn, mẫu thân luôn vui vẻ vuốt tóc nàng. . . . . .
Mạch Khinh Trần: "Ta không có mẫu thân."
Lâm Trì hoàn toàn không tin: "Hoàng hậu nương nương rõ ràng sống rất tốt mà!"
Mạch Khinh Trần: "Nàng không phải là mẫu thân của ta."
Hắn nói thật bình tĩnh, không có tức giận, không có không cam lòng, giống như đang tự thuật một câu chuyện không có cảm tình.
Lần đầu tiên Lâm Trì cảm thấy tức giận, nàng nhíu mày: "Rõ ràng là có! Tại sao lại nói nàng không phải mẫu thân ngươi!"
Nhiều lúc nàng ngốc nghếch nghĩ rằng nều mẫu thân nàng sống lại thì tốt biết mấy, nhưng Mạch Khinh Trần có mẫu thân, cư nhiên lại không chịu nhận nàng!
Mạch Khinh Trần dường như không hiểu tại sao Lâm Trì tức giận, nhưng vẫn bình tĩnh nói: "Ta là yêu nghiệt, khuynh quốc yêu nghiệt, là điềm xấu. Cho nên bọn họ không phải phụ mẫu ta."
Hắn nói vô cùng bình tĩnh như thể đang nói chuyện của người khác.
Lâm Trì nhụt chí cúi đầu.
Trong khoảng thời gian này, nàng căn bản đã hiểu, giữa nàng cùng Mạch Khinh Trần thật sự không thể trao đổi theo cách thông thường.
Mạch Khinh Trần sờ sờ đầu nàng, như đang an ủi.
Lâm Trì lại càng nhụt chí hơn. . . . . .
Giữa lúc đôi bên rơi vào trầm mặc, Kỳ Mặc đẩy cửa đi vào, sắc mặt có chút cổ quái: "Công tử, bên ngoài có người muốn gặp ngươi."
Mạch Khinh Trần: "Người nào?"
Kỳ Mặc: "Thị Lang bộ Hình Đỗ Nhược, hắn nói là tới truy bắt phạm nhân."
Mạch Khinh Trần: "Không thấy."
Kỳ Mặc: "Nhưng hắn đã xông vào. . . . . ."
Hắn chưa nói dứt lời, Lâm Trì đã thoát khỏi ngực Mạch Khinh Trần, nhảy ra ngoài, tìm được cửa sổ, muốn phi thân ra ngoài.
Mạch Khinh Trần dời mũi chân, kéo cánh tay Lâm Trì lại.
Lâm Trì: "Cái đó. . . . . . Ta muốn đi đại tiện!"
Mạch Khinh Trần: "Nhà vệ sinh ở sát vách."
Kỳ Mặc thấy vậy, do dự một chút, rồi tiếp tục nói: ". . . . . . bị Lăng Thư cản lại ...."
Lâm Trì bình tĩnh bò từ trên cửa sổ xuống, mặt ửng đỏ: "Khụ khụ khụ, ta lại không muốn đi. . . . . ."
Tròng mắt Mạch Khinh Trần yên tĩnh như mặt nước, nhàn nhạt trông lại, không chỉ không có chút nhiệt độ, ngay cả đường cong trên khuôn mặt cũng thiếu.
Kỳ Mặc: "Cái đó. . . . . . Lăng Thư ra tay hơi nặng, Đỗ thị lang bị đánh hộc máu. . . . . ."
Lâm Trì bỗng nhiên quay đầu lại: "Hộc máu?"
Kỳ Mặc ngẩn ra, gật đầu.
Sắc mặt Lâm Trì thoắt cái trở nên khó coi, chỉ trong nháy mắt, thân hình nàng vừa động, nhân lúc Kỳ Mặc và Mạch Khinh Trần chưa phản ứng kịp, quay đầu lao ra cửa!
Mạch Khinh Trần nhìn về phía Kỳ Mặc.
Kỳ Mặc bị hắn như vậy đâm ra hơi lúng túng: "Ách, thuộc hạ nói sai cái gì sao?"
Ánh mắt Mạch Khinh Trần trở nên lạnh lẽo, quay đầu bước ra ngoài: ". . . . . ."
Kỳ Mặc: ". . . . . ."
T_T công tử, thuộc hạ sai lầm rồi. . . . . .
Cửa lớn sơn trang gần ngay trước mắt, Lâm Trì lại không dám tiến lên, tung người nhảy lên cây cao, nhìn xuống phía dưới.
Đỗ Nhược ngọc thụ lâm phong, một tay cầm chắc quạt sắt dùng làm binh khí, dải lụa màu xanh ngọc tung bay sau đầu, càng làm nổi bật dung nhan như ngọc, xa xa nhìn lại liền thấy vui tai vui mắt, chỉ là lúc này bên môi hắn mơ hồ có vết máu, giống như bức tranh thuỷ mặc thêm một nét bút chu sa, nhìn rất ghê người.
Lăng Thư cợt nhả cách hắn một bước ngắn, cà lơ phất phơ vứt đại đao trong tay.
"Họ Đỗ, ngươi vẫn là sớm trở về đi thôi, bản đại gia dùng chuôi đao cũng có thể đánh bay ngươi!"
Đỗ Nhược lau vết máu bên môi, chăm chú nhìn Lăng Thư: "Để cho ta vào lục soát sơn trang, nếu không có người ta muốn tìm, ta tự nhiên sẽ rời đi."
Lăng Thư không nhịn được cao giọng: "Ta nói ngươi nghe không hiểu tiếng người sao? Vô Mặc sơn trang là nơi ngươi có thể lục soát hay sao?" Đao trên tay nhẹ nhàng xoay một vòng, một bên khóe miệng nhếch lên, Lăng Thư nở nụ cười phách lối, "Vậy bản đại gia không thể làm gì khác hơn là gắng gượng đánh cho ngươi có đến mà không có về!"
Lăng Thư luôn cảm thấy vô cùng hứng thú với việc đánh cho "tiểu bạch kiểm" hoa rơi nước chảy, theo ý hắn, toàn bộ giang hồ, nam nhân nào đẹp mắt hơn hắn đều nên chết hết đi. . . . . . Ách, dĩ nhiên là trừ công tử cực kỳ vĩ đại của hắn ra!
Ngẫm lại, hắn liền nhặt đao lên, nhanh chóng xoay người, dùng lực đạo như vạn quân ép sát tới!
Đỗ Nhược nhanh chóng lui lại, vung quạt sắt lên ngăn cản, phía sau hắn đứng không ít quan sai, nhưng lúc này ai cũng sợ hãi không dám tiến lên.
. . . . . . Cho dù không thể thừa kế ngôi vị hoàng đế, nhưng trên danh nghĩa, Mạch Khinh Trần vẫn là Hoàng Thái Tử.
Đổi lại là người tinh mắt, có ai dám náo loạn Đông cung bắt người không?
Chúng quan sai: Đỗ đại nhân, ngài cố gắng cố gắng lên, chúng ta ủng hộ tinh thần cho ngài. . . . . .
Bị đao của Lăng Thư ép lùi lại mười mấy bước, lưng Đỗ Nhược đụng thẳng vào một cây khô.
Tim Lâm Trì khẽ nhảy lên.
. . . . . . Không đúng, võ công của Đỗ Nhược mặc dù không thể coi là tuyệt thế, nhưng là tuyệt đối không đến mức kém như vậy!
Bên kia, Lăng Thư đang ở thế thượng phong, bất luận là lực lượng hay là khí thế đều áp chế Đỗ Nhược, tròng mắt Lăng Thư xoay chuyển, linh hoạt chuyển đao, sống đao xoay tròn, mạnh mẽ đánh vào trước ngực Đỗ Nhược.
Đỗ Nhược rên lên một tiếng, đau đến mức mắt bỗng nhắm chặt.
. . . . . . Đánh tiểu bạch kiểm quả nhiên vô cùng sảng khoái!
Đánh thêm vài cú tốt lắm!
Lăng Thư vừa muốn ra tay, bỗng nhiên ngẩn ra.
"Thiếu phu nhân, sao người ra đây? Người biết tên tiểu bạch kiểm này sao?"
Lâm Trì căn bản không thèm liếc mắt nhìn hắn, nàng cẩn thận nâng Đỗ Nhược dậy, mấp máy môi, rồi mới nhỏ giọng hỏi: "Ngươi bị thương?"
Máu đỏ không ngừng tràn ra khóe môi, đôi mắt đang nhắm chặt của Đỗ Nhược khẽ mở ra một khe nhỏ, bình tĩnh nhìn về phía nàng: "Ngươi quả nhiên ở đây."
Ngày đó, hắn điều tra tất cả xe ngựa dừng ở khu vực quanh Thiên lao, loại bỏ những đối tượng không có khả năng, chỉ còn lại một chỗ này.
Lâm Trì trầm mặc một chút: "Ta đi ngay đây."
"Xin lỗi." Đỗ Nhược đột nhiên nắm lấy cổ tay Lâm Trì, "Ta không thể để cho ngươi rời đi."
Lâm Trì: "Buông ta ra!"
Đỗ Nhược lạnh nhạt nói: "Không thả."
Lâm Trì mếu máo: "Cái người này, sao người đáng ghét như vậy! Ta cũng không dính vào mười tội không thể tha thứ (*), ngươi nhất định bắt ta vào thiên lao làm gì? Lúc ngươi ngã bệnh, ta còn chăm sóc ngươi a, mặc dù ta không chủ động cầu người báo đáp ân tình, nhưng ngươi cũng không thể lấy oán trả ơn như vậy!"
Ngu ngốc, bị nhốt trong Thiên Lao còn tốt hơn sống trong Vô Mặc sơn trang, người khác không biết, nhưng Đỗ Nhược rất rõ ràng hàng năm nơi này có bao nhiêu người mất tích.
Trên dưới toàn bộ sơn trang, không có một người được coi là người bình thường, cố tình đều là nhân vật siêu phàm, triều đình cũng coi nơi này là củ khoai lang phỏng tay, bất luận là vụ án gì, chỉ cần tra đến nơi này đều coi như là án chết. . . . . .
Đỗ Nhược cũng lười giải thích những chuyện này cho Lâm Trì, hơn nữa hắn cũng không còn hơi sức để mà giải thích. . . . . .
Đau đớn khiến Đỗ Nhược lại một lần nữa nhắm mắt lại, còn cảm thấy ngón tay của mình đang bị cậy ra.
Môi Đỗ Nhược bật ra một nụ cười khổ: "Ta sẽ không buông ra ."
Bỗng một thanh âm lạnh nhạt nhưng thanh nhã dễ nghe vang lên: "Không buông ra thì chặt đi."
Một thanh âm khác dường như rất là vui vẻ, nịnh nọt nói: "Công tử, người cần đao sao?"
Đỗ Nhược chợt mở mắt.
Liền trông thấy gương mặt được ông trời ưu ái, tụ hội tất cả mọi nét đẹp trong nhân gian gần trong gang tấc, không cần phải nghĩ cũng biết là người nào.
Mạch Khinh Trần.
Trong thiên hạ, không có người thứ hai có thể phách lối đến trình độ này.
Nhận lấy đao trong tay Lăng Thư, Mạch Khinh Trần không chút suy nghĩ liền vung đao về phía cổ tay Đỗ Nhược cổ tay —— không mang một chút xíu ý tứ đùa giỡn nào.
Thời điểm Đỗ Nhược ý thức được cần phải buông tay thì đã không còn kịp nữa!
Thân thể chợt bị văng mạnh ra ngoài, Đỗ Nhược ngã trên mặt đất, tay chống lên thân cây, phế phủ đều đau, hắn nỗ lực ngẩng đầu nhìn lại, vẻ mặt chấn động.
Đao dừng ở trước người Lâm Trì, cự ly gần đến mức có thể cảm thấy lưỡi đao cắt qua vạt áo nàng, nhưng kiên định không tiến thêm một bước.
Không gian dường như yên tĩnh lại.
Lăng Thư há miệng thở dốc, khóe mắt giật giật.
Thiếu phu nhân liều mình cản đao của công tử vì nam nhân khác, loại chuyện này. . . . . .
Sau lưng bọn họ, dù là quan sai Đỗ Nhược mang tới hay là người trong Vô Mặc sơn trang đều lộ ra vẻ mặt khó có thể hình dung.
Ngược lại, người trong cuộc Lâm Trì hoàn toàn không bị ảnh hưởng bởi không khí kỳ quái lúc này chút nào. Nàng khẽ mím môi, chớp mắt nhìn Mạch Khinh Trần: "Ngươi có thể không giết hắn không?"
Quần chúng: . . . . . . Lá gan của cô nương này quá lớn!
Mạch Khinh Trần giữ nguyên tư thế cầm đao, khuôn mặt không chút thay đổi, chỉ lạnh nhạt mở miệng: "Tại sao?"
Lâm Trì: "Ách. . . . . ." Đỗ Nhược đang ở bên cạnh, bây giờ nếu nàng nói nàng thích hắn thì sẽ rất ngượng ngùng, "Cái đó, hắn rất quan trọng, ta không muốn hắn chết, nếu hắn chết ta sẽ. . . . . . Ách, khổ sở . . . . . ."
Quần chúng: . . . . . . nói thổ lộ liền thổ lộ, ngại tình huống chưa đủ kích thích sao?
Không ngờ, Mạch Khinh Trần không có nổi giận, chỉ tiện tay vứt đao sang một bên, rồi khom lưng ôm lấy Lâm Trì: "Được."
Quần chúng: . . . . . . Ôi chao!
Đỗ Nhược bị trọng thương, dùng tay ấn ngực, đang muốn nói thêm điều gì, liền bị Lăng Thư dùng sống đao nhẹ nhàng đâm một cái, liền té xỉu.
Dùng một tay nhấc cổ áo Đỗ Nhược lên, Lăng Thư chần chừ hỏi: "Công tử, vậy người này. . . . . ." Muốn đưa vào trong trang chữa trị sao?
Mạch Khinh Trần: "Ném ra ngoài."
Lăng Thư: "A?"
Mạch Khinh Trần chuyển mắt, thản nhiên liếc nhìn hắn một cái.
Toàn thân Lăng Thư rùng mình một cái, liền không chút nghĩ ngợi thuận tay vứt Đỗ Nhược ra ngoài.
Đỗ Nhược đang trong hôn mê rên lên một tiếng, tiếp tục bất tỉnh nhân sự.
Lâm Trì nằm trên bả vai Mạch Khinh Trần kháng nghị: ". . . . . . Ngươi đồng ý rồi mà. . . . . ."
Mạch Khinh Trần: "Ừ."
Lâm Trì đau lòng nhìn Đỗ Nhược: "Vậy ngươi còn. . . . . ."
Mạch Khinh Trần đổi tư thế, đem mặt Lâm Trì áp vào trong lòng: "Ta chỉ đồng ý với nàng sẽ không giết hắn." Hai tay dùng sức ôm chặt nàng vào lòng, "Không có đồng ý cứu hắn."
Lâm Trì: ". . . . . . Ngươi. . . ." Vô lại. . . . . .
Đừng ôm chặt như vậy, ta không thở được!
Lướt qua ánh mắt sùng kính và sợ hãi của mọi người, Mạch Khinh Trần nhẹ bước ôm Lâm Trì đi vào trong trang.
Lúc này, đám quan sai mới bừng tỉnh từ trong mộng, vội vã chạy về phía đại nhân đã sớm bị đánh bầm dập của bọn họ. . . . . .
Cả đám luống cuống tay chân, vừa định đỡ Đỗ Nhược dậy, thì một thanh âm vang dội mang phần trêu tức vang lên: "Từ từ đã."
Lăng Thư xoay cổ tay, cổ chân, mắt tỏa sáng: "Bản đại gia cho các ngươi đi lúc nào. . . . . ."
Chúng quan sai nơm nớp lo sợ: "Mới vừa rồi. . . . . ."
"Đó là công tử đồng ý, không phải là ta." Lăng Thư tà mị cười một tiếng, nhặt đại đao lên: "Mấy ngày nay không động thủ rồi, đến đây, bản đại gia vui đùa với các ngươi một chút!"
Bị Mạch Khinh Trần nửa ôm nửa khiêng trở về, Lâm Trì luôn không yên lòng, mấy lần muốn chạy trốn nhưng lại bị túm trở về.
Cuối cùng, Mạch Khinh Trần lôi cánh tay Lâm Trì hỏi nàng: "Tại sao nàng quan tâm hắn?"
Giọng hắn rất bình tĩnh, nhìn không ra chút cảm xúc nào.
Đỗ Nhược không có ở đây, Lâm Trì cũng không còn gì phải kiêng dè, lưu loát trả lời: "Bởi vì ta thích hắn."
Mạch Khinh Trần hỏi: "Thích?"
Lâm Trì vừa định mở miệng, lại cảm thấy nhục chí: "Thôi, dù thế nào đi nữa hắn cũng sẽ không thích ta." Nàng mấp máy môi, vươn tay chọc chọc Mạch Khinh Trần, "Chuyện đó, ta sẽ không bị hắn mang đi , ngươi để ta đi ra xem hắn một chút có được không?"
Mạch Khinh Trần suy tư một hồi rồi nói: "Không được."
Lâm Trì xoay người tiếp tục kế hoạch chạy trốn.
Mạch Khinh Trần bắt được nàng lần nữa, hỏi: "Tại sao thích hắn?"
Lâm Trì giãy giụa: "Thích chính là thích, không có tại sao!"
Mạch Khinh Trần: "Nàng thích ta tốt lắm."
Lâm Trì: ". . . . . ."
Di! Là nàng nghe nhầm sao! ?
Lâm Trì quay đầu lại xem, Mạch Khinh Trần vẫn một bộ tĩnh mịch, khóe môi khẽ câu, không biết là vui hay là giận.
Hồi lâu sau, Lâm Trì cúi đầu: "Đừng nói đùa, quên một người để thích một người khác nào có dễ dàng như vậy."
Mạch Khinh Trần vươn tay sờ đầu nàng, thanh âm trầm thấp vang lên trên đỉnh đầu, thanh nhã tuyệt luân: "Nếu không quên được, giết hắn rồi là có thể quên được thôi."
"Không được!"
Lâm Trì kéo khóe miệng: "Ngươi đừng cái gì cũng nói đến giết chóc được không?"
Giọng nói trong sáng, dễ nghe vang lên lần nữa: "Bởi vì giết chết là đơn giản nhất."
Khi võ lực trở nên vô cùng cường đại, tất cả mọi vấn đề dù lớn hay nhỏ đều có thể dùng phương pháp đơn giản nhất này giải quyết.
Lâm Trì kéo tay Mạch Khinh Trần xuống, hạ giọng: "Vậy cũng vô dụng, coi như võ công cao hơn nữa cũng không thể có tình cảm như một con người bình thường."
Cũng giống như Đỗ Nhược, cho dù thê tử chưa gả của hắn đã không còn, hắn cũng chưa chắc sẽ thích nàng.
Không thể có tình cảm sao ?
Lông mi Mạch Khinh Trần rủ xuống tạo thành bóng mờ, che lại tất cả cảm xúc trong đôi mắt kia.
Đêm xuống. Vô Mặc sơn trang.
Trong thư phòng, Mạch Khinh Trần dùng một tay giữ giấy tuyên thành, tay kia không biết đang vẽ cái gì, Lăng Thư vui mừng hớn hở chạy vào, dừng lại trước người Mạch Khinh Trần: "Công tử, đã xử lý tốt! Mấy quan sai cùng họ Đỗ kia đã bị thuộc hạ vứt xuống bên ngoài thanh lâu rồi! Thuộc hạ đã giao phó tú bà thăm hỏi bọn họ rồi! Bảo đảm ít nhất nửa tháng, bọn họ sẽ không đến gây phiền toái nữa !"
Gật đầu một cái, Mạch Khinh Trần đột nhiên hỏi: "Có nữ tử nào thích ngươi chưa?"
Vấn đề này quá đau tim rồi !
Lăng Thư ngượng ngùng cúi thấp đầu, khóe miệng ngược lại giương tận trời cao: "Công tử, không phải khoe khoang, nữ tử yêu thích thuộc hạ có thể xếp hàng dài trước cửa sơn trang mười hai đêm không dứt! Nói thí dụ như Tụ Tụ ở Thúy Nhan Cư , Tiêm Tiêm của Túy Yên Các. . . . . . Còn có. . . . . ."
Mạch Khinh Trần để bút xuống, quay đầu hỏi: "Làm thế nào để khiến nữ tử thích?"
Lăng Thư tiếp tục sững sờ, ngay sau đó liền hiểu ra, thì ra công tử đang bất bình thiếu phu nhân. Hắn dương dương tự đắc, thao thao bất tuyệt nói: "Nữ tử a! Chỉ cần cưng chiều các nàng, cư xử dịu dàng, thỉnh thoảng đưa chút quà tặng, nói vài câu ngon ngọt, vung tay ngàn vàng mua tiếng cười hồng nhan, không lo không có nữ nhân nào ngã vào lòng. Sau đó, đối với một mình nàng có cầu tất ứng, che chở đầy đủ, như vậy nàng liền coi trọng người, lại ngâm đôi câu nhớ nhung, nàng chính là của người...ha ha ha ha ha. . . . . ."
Mạch Khinh Trần bình tĩnh nói: "Nói cụ thể một chút."
Đại não Lăng Thư nhanh chóng xoay chuyển, liền bô bô nói ra một tràng dài.
Trong phòng Mạch Khinh Trần.
Sách Đồng đen mặt, nghiêm túc nói: "Tiểu thư, mấy ngày nay ta đã thăm dò kĩ đường đi và thời gian, sáng sớm ngày mai Mạch Khinh Trần phải ra phủ một chuyến, thừa dịp này chúng ta leo tường trốn ra ngoài."
Lâm Trì cúi thấp đầu: "Được."
. . . . . . Ăn ở không lo, mỗi ngày còn có nhiều đồ ăn ngon, chỗ trú tốt như vậy, ô ô, sao lại bị Đỗ Nhược phát hiện, nếu không bị phát hiện nàng còn có thể lưu lại đây hưởng thụ.
Sách Đồng: "Tiểu thư, đã nhớ kĩ chưa ?"
Lâm Trì đau khổ gật đầu.
Lúc này, Sách Đồng mới đẩy cửa ra ngoài, không bao lâu sau, liền nhìn thấy Mạch Khinh Trần ở bên ngoài.
Lạnh lùng nhìn Mạch Khinh Trần, Sách Đồng cố gắng phát ra sát khí, dùng ánh mắt giết chết hắn vô số lần.
Mạch Khinh Trần: ". . . . . ."
Hoàn toàn không có cảm giác. . . . . .
Nhìn thấy Mạch Khinh Trần đi vào, Lâm Trì tuyệt không ngoài ý muốn.
Mấy ngày nay được nuôi như heo, nàng đã sớm thành thói quen bị Mạch Khinh Trần coi như gối ôm, dù sao cũng không ở lâu, lúc bị ôm coi như ôm gối tốt lắm, hơn nữa Mạch Khinh Trần có thể dùng nội lực điều chỉnh nhiệt độ, nàng cũng có thể tạm thời coi hắn là gối ôm ấm lên tự động. . . . . .
Nhưng mà, Mạch Khinh Trần hôm nay. . . . . . hình như có chút khác thường.......
—— Tặng quà cho nữ nhân, tốt nhất là trân châu, càng xinh đẹp càng đắt giá càng tốt, sau đó có thể lấy danh nghĩa giúp nàng ấy đeo trang sức đến gần, sau đó sẽ. . . . . . Hắc hắc.....
Lăng Thư nói như vậy.
Đóng cửa lại, Mạch Khinh Trần hỏi: "Ngươi muốn quà tặng không?"
Lâm Trì: "Hả?"
Mạch Khinh Trần lấy ra một cái hộp nhỏ từ sau lưng đưa cho Lâm Trì.
Lâm Trì mở hộp ra, ngay lập tức liền bị chói mắt.
Trân châu trong hộp tản ra ánh sáng huyền ảo như có như không, loại trân châu quý hiếm này có giá trị liên thành, dù chỉ là một món lưu lạc trong nhân gian cũng có thể khiến người đời điên cuồng. . . . . .
Đáng tiếc, mỗ nữ hoàn toàn không phân biệt tốt xấu.
Lâm Trì lấy ra một viên, bóp bóp, rồi cắn cắn, cuối cùng trả lại cho Mạch Khinh Trần: "Không cần, không cắn nổi, còn rất nặng nữa . . . . ."
—— phải khen các nàng xinh đẹp, ngoài miệng các nàng nói không thích, nhưng thật ra trong lòng đã sớm vui mừng đến mức nở hoa, vào lúc này công tử vuốt ve khuôn mặt nàng, các nàng tám chín phần mười sẽ không cự tuyệt , sau đó sẽ. . . . . . Hắc hắc .....
Lăng Thư nói như vậy.
Mạch Khinh Trần: "Nàng rất đẹp."
Lâm Trì: ". . . . . . Cám ơn."
Bị Mạch Khinh Trần khen xinh đẹp là một chuyện cực kỳ châm chọc được không?
Nhưng sao đột nhiên hắn nói cái này.
Nàng dừng một chút, nhảy xuống giường, sờ trán Mạch Khinh Trần, lại sờ trán của mình, lẩm bẩm nói: "Không có phát sốt a. . . . . ."
Mạch Khinh Trần: ". . . . . ."
Tại sao không giống Lăng Thư nói. . . . . .
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro