Công năng túc mệnh thông
Công năng túc mệnh thông
Còn có một loại công năng có quan hệ trực tiếp đến thiên
mục, gọi là 'túc mệnh thông'. Trên thế giới hiện nay có sáu loại
công năng đã được công nhận, trong đó có thiên mục, dao thị,
và còn có túc mệnh thông. Sao lại gọi là 'túc mệnh thông'? Ấy
là có thể biết được tương lai và quá khứ của cá nhân; lớn nữa
thì có thể biết được sự thịnh suy của xã hội; còn lớn hơn nữa thì có thể thấy được những quy luật biến hoá của toàn thiên thể; đó
chính là 'công năng túc mệnh thông'. Vì vật chất chiểu theo quy
luật nhất định mà vận động; trong không gian đặc thù, bất kể
vật thể nào đều có hình thức tồn tại trong rất nhiều không gian
khác. [Tôi] nói một thí dụ: một khi thân thể người ta chuyển
động, [thì] các tế bào trong thân thể người đều động theo; hơn
nữa ở vi quan tất cả các phân tử, proton, điện tử, cho đến nhỏ
hơn mãi nữa tất cả thành phần đều vận động theo. Nhưng
chúng có hình thức tồn tại độc lập; các hình thức tồn tại của
thân thể trong các không gian khác cũng đều trải qua một loại
biến đổi.
Chẳng phải chúng ta giảng vật chất là bất diệt? Trong một
không gian đặc định, người ta làm xong một việc gì, [ví dụ]
người ta huơ tay làm một việc gì, tất cả đều là tồn tại vật chất;
làm việc gì thì cũng lưu lại một hình tượng và tín tức. Tại
không gian khác, nó là bất diệt, vĩnh viễn tồn tại ở đó, người có
công năng nhìn một cái là thấy được cảnh tượng tồn tại trong
quá khứ, nên hiểu biết liền. Tương lai khi chư vị có công năng
túc mệnh thông rồi, chư vị nhìn thử về hình thức mà chúng ta
hôm nay giảng bài tại đây, [sẽ thấy] nó vẫn còn tồn tại, đã đồng
thời tồn tại ở nơi ấy. Khi một cá nhân giáng sinh, trong một
không gian đặc thù không có khái niệm thời gian, cuộc đời vị ấy
đã đồng thời tồn tại ở đó rồi; có [những người] không chỉ là
một đời [đồng thời tồn tại ở đó].
Có thể có người nghĩ: Những phấn đấu cá nhân, cải thiện
bản thân của chúng ta vậy chăng là không cần thiết? Họ không
[chịu] chấp nhận [điều này]. Thực ra phấn đấu cá nhân có thể
thay đổi được những thứ nhỏ trong đời người, một số thứ nhỏ
thôi; bằng phấn đấu cá nhân có thể có được những thay đổi ấy.
Nhưng chính vì nỗ lực cải biến của chư vị mà có thể chịu nhận
nghiệp lực; nếu không thế thì không tồn tại vấn đề tạo nghiệp,
cũng không tồn tại vấn đề làm việc tốt [và] làm việc xấu. Khi
ngoan cố làm việc gì đó, họ sẽ chiếm tiện nghi của người khác,
họ làm điều xấu. Do đó trong tu luyện nhắc lại [nhiều lần] rằng
cần phải thuận theo tự nhiên, đó chính là đạo lý; bởi vì chư vị
qua nỗ lực mà làm hại người khác. Nguyên sinh mệnh của chư
vị không có thứ đó, nhưng tại xã hội chư vị lại được những thứ
vốn thuộc về người khác; vậy là chư vị đã mắc nợ người ta rồi.Người ta muốn [tác] động [làm thay đổi] những sự việc lớn;
người thường hoàn toàn không thể [tác] động đến được. Họ có
một cách [tác] động, chính là cá nhân ấy toàn làm điều xấu,
không điều ác nào mà không làm; vị ấy có thể thay đổi được
cuộc đời của mình, nhưng vị ấy sẽ đương đầu với sự huỷ diệt
triệt để. Chúng tôi từ cao tầng mà nhìn, thấy [khi] con người
chết rồi, [nhưng] nguyên thần bất diệt. Nguyên thần bất diệt là
sao? Chúng tôi thấy rằng sau khi người ta chết, [thì xác] người
ở chốn an nghỉ kia, chẳng qua chỉ là các tế bào của thân người
trong không gian này của chúng ta mà thôi. Các tổ chức tế bào
của nội tạng và bên trong thân thể, toàn bộ thân người, và từng
tế bào tại không gian này đều thoát rơi ra; còn thân thể tại các
không gian khác như phân tử, proton, điện tử, cho đến các vật
chất vi lạp thành phần nhỏ hơn thì không chết; chúng vẫn ở
trong các không gian khác, [chúng] vẫn tồn tại trong các không
gian vi quan. Nhưng điều mà kẻ không điều ác nào mà không
làm sẽ đương đầu chính là việc toàn bộ tế bào giải thể hết, trong
Phật giáo gọi là 'hình thần toàn diệt'.
Còn có một cách có thể cho phép con người biến đổi đời của
họ; đây là cách duy nhất; chính là cá nhân ấy từ nay trở đi sẽ
bước trên con đường tu luyện. Vậy tại sao đi theo con đường tu
luyện có thể làm biến đổi đời người của họ? Ai có thể tuỳ tiện
[tác] động đến điều ấy? Bởi vì [khi] cá nhân ấy hễ muốn đi theo
đường tu luyện, ý niệm ấy vừa mới động, [thì] giống như ánh
vàng kim loé sáng, chấn động mười phương thế giới. Khái niệm
vũ trụ đối với Phật gia là học thuyết thế giới mười phương. Bởi
vì [đứng] tại sinh mệnh cao cấp mà xét, thì sinh mệnh [đời]
người không phải vì để làm người. Họ cho rằng sinh mệnh con
người là [được] sản sinh trong không gian vũ trụ, có cùng tính
chất với vũ trụ, là lương thiện, là cấu thành từ chủng vật chất
Chân Thiện Nhẫn. Nhưng họ cũng có quan hệ [mang] tính quần
thể; trong quần thể khi họ phát sinh quan hệ xã hội, một số biến
đổi không còn tốt nữa, do vậy bị rớt xuống dưới; tại tầng [dưới]
ấy họ cũng không trụ lại được nữa, họ lại biến thành tệ hơn
nữa, họ lại rớt thêm một tầng nữa; rớt, rớt, rớt mãi cuối cùng
rớt đến tầng người thường này.
[Rơi rớt đến] tầng này, cá nhân ấy nên bị huỷ diệt, bị tiêu
huỷ. Nhưng các Đại Giác Giả đã xuất phát từ tâm đại từ bi, mà đặc cách tạo một chủng không gian này, như không gian của xã
hội nhân loại chúng ta. Tại không gian này, họ được cấp thêm
một nhục thân, thêm một cặp mắt chỉ nhìn được vật thể hạn
cuộc trong không gian vật chất của chúng ta; cũng có nghĩa là
rơi vào [cõi] mê, làm cho họ không nhìn thấy được chân tướng
của vũ trụ; trong khi tại các không gian khác đều có thể nhìn
thấy được. Ở trong [cõi] mê ấy, tại trạng thái ấy, một cơ hội thế
này được lưu lại cho họ. Bởi vì ở trong mê, nên cũng là khổ
nhất; có mang thân thể này, chính là phải chịu khổ. Người tại
không gian này nếu có thể quay trở về trên, Đạo gia luyện công
giảng 'phản bổn quy chân', vị ấy nếu mang tâm muốn tu luyện,
chính là Phật tính xuất hiện, [thì] cái tâm ấy là trân quý nhất,
mọi người sẽ giúp đỡ vị ấy. Con người ở trong hoàn cảnh khổ
như thế này mà chưa bị mê mất, còn muốn quay trở về, do đó
mọi người sẽ giúp đỡ vị ấy, giúp đỡ một cách vô điều kiện, việc
gì cũng có thể giúp được. Tại sao chúng tôi có thể vì người tu
luyện mà làm những sự việc này, nhưng không thể làm cho
người thường? Đó chính là đạo lý.
Đối với một người thường [chỉ] mong trị bệnh, [chúng tôi]
không giúp chư vị được; người thường vẫn là người thường;
người thường nên [ở trong] trạng thái của xã hội người thường.
Nhiều người giảng, [rằng] Phật phổ độ chúng sinh, [rằng] Phật
gia giảng phổ độ chúng sinh. Tôi nói với chư vị, chư vị thử giở
tất cả kinh điển Phật giáo [mà xem], không có nói rằng chữa
bệnh cho người thường được tính là phổ độ chúng sinh. Mấy
năm nay chính những khí công sư giả đã làm loạn việc này.
Những khí công sư chân chính, những khí công sư mở đường
không hề giảng hoặc bảo [chư vị] trị bệnh cho người [thường];
họ chỉ dạy chư vị cách tự mình rèn luyện, [tự] chữa bệnh khoẻ
người. Chư vị là người thường, mới học có hai ngày chư vị làm
sao có thể trị được bệnh? Có phải lừa người chăng? Đó có phải
tăng trưởng tâm chấp trước chăng? Truy cầu danh lợi, mong
cầu những điều siêu thường [rồi] hiển thị nơi người thường!
Điều ấy tuyệt đối không được phép. Do vậy có người càng truy
cầu càng không có [được]; không cho phép chư vị làm như thế;
cũng không cho phép chư vị tuỳ ý phá hoại trạng thái của xã
hội này.Vũ trụ này có một [Pháp] lý rằng, khi chư vị muốn phản bổn
quy chân, người ta sẽ giúp chư vị; họ cho rằng sinh mệnh của
con người là nên [để] quay trở về, chứ không phải nên [để sống]
nơi người thường. Nếu nói nhân loại chẳng có bệnh gì hết,
[sống] quá ư thoải mái, thì có bảo chư vị làm thần tiên chư vị
cũng chẳng làm. Không có bệnh, cũng chẳng có khổ, muốn gì
được nấy, tốt đẹp nhường ấy, thì đúng là thế giới thần tiên rồi.
Nhưng chư vị biến đổi thành không tốt rồi rơi rớt xuống đến
đây, do đó chư vị sẽ không thể thoải mái được. Nhân tại mê
trung dễ phạm điều xấu, trong Phật giáo gọi là 'nghiệp lực luân
báo'. Do đó con người thường xuyên tự họ có ma nạn nào đó,
hay gặp lúc có việc không tốt, đó đều là ở trong nghiệp lực luân
báo mà hoàn trả nghiệp của mình. Trong Phật giáo lại nói:
'Phật vô xứ bất tại'. Một vị Phật chuyển tay một cái, thì bệnh
của toàn nhân loại sẽ không còn; điều này đảm bảo là làm
được. Rất nhiều chư Phật vậy sao không làm điều ấy? Bởi vì
trước đây họ {con người} làm điều không tốt, họ mới phải chịu
tội này. Nếu chư vị chữa hết cho họ, thì tương đương với phá
hoại [Pháp] lý vũ trụ, tương đương với việc cá nhân ấy có thể
làm điều xấu, nợ người mà không [cần] hoàn trả; điều ấy không
được phép. Do vậy ai cũng duy hộ trạng thái của xã hội người
thường, ai cũng không phá hoại nó. Thoải mái không bệnh duy
nhất mà chư vị [có thể] tìm thấy, có thể đạt được mục đích giải
thoát thật sự, chỉ có 'tu luyện'! [Khuyên] bảo con người tu
chính Pháp, [đó] mới là phổ độ chúng sinh một cách chân
chính.
Tại sao có nhiều khí công sư có thể trị bệnh? Vì sao họ giảng
trị bệnh? Có người có thể đã nghĩ đến vấn đề này; đại đa số
[khí công sư ấy] đều không [theo] đường chính. Khí công sư
chân chính xuất phát từ tâm từ bi, xuất phát từ [lòng] thương
xót, trong quá trình tu luyện thấy chúng sinh đều khổ, [nên] họ
giúp đỡ người ta; điều ấy được phép. Nhưng họ không trị [hết
bệnh]; họ chỉ tạm thời giúp chư vị ức chế bệnh lại; hoặc giúp
chư vị chuyển dịch nó đi, bây giờ không mắc [bệnh] nhưng
tương lai sẽ mắc, chuyển dịch bệnh về sau này; hoặc giúp chư vị
chuyển hoá [bệnh], chuyển nó sang thân thể thân quyến của
chư vị. Còn tiêu trừ nghiệp ấy một cách thật sự triệt để, thì họ
không làm được; không được phép tuỳ tiện giúp người thường như thế; nhưng chỉ có thể giúp người tu luyện làm việc ấy; đó
chính là đạo lý.
Hàm nghĩa của câu 'phổ độ chúng sinh' mà Phật gia giảng
là: đưa chư vị từ trạng thái tối khổ của người thường lên cao
tầng, vĩnh viễn không còn chịu khổ, và [được] giải thoát; điều
họ giảng có hàm nghĩa như thế. Chẳng phải Thích Ca Mâu Ni
đã giảng về bờ bên kia của niết bàn là gì? Đó là hàm nghĩa chân
chính [câu] 'phổ độ chúng sinh' của Ông. Nếu ví như chư vị ở
chốn người thường toàn hưởng phúc, có tiền đến mức giường ở
nhà chư vị cũng dùng tiền mà lót, chẳng có tội [khổ] gì, thì có
bảo làm thần tiên chư vị cũng chẳng làm. [Chư vị] là một người
tu luyện, [nên] có thể cải biến đường đời cho chư vị; cũng duy
chỉ có tu luyện là có thể cải biến mà thôi.
Hình thức công năng túc mệnh thông là ở bộ phận trước
trán của con người có một cái như màn huỳnh quang nhỏ của
TV. Có người thì [nó] ở bộ phận trước trán; có người thì ở cách
trước trán một cự ly rất gần; có người thì ở bên trong trán. Có
người nhắm mắt [mới] có thể nhìn thấy; còn trường hợp nó
hoạt [động] rất mạnh, thì có người mở mắt [cũng] có thể nhìn
thấy. Nhưng người khác nhìn không thấy, nó là thứ ở bên trong
phạm vi của trường không gian người ấy. Tức là, chủng công
năng này xuất hiện rồi, thì còn một chủng công năng nữa [có
tác dụng] như tải thể, [nó] lấy cảnh tượng nhìn thấy ở không
gian khác phản ánh vào đây, do vậy có thể nhìn thấy được
trong thiên mục này. Nhìn thấy tương lai một cá nhân, nhìn
thấy quá khứ một cá nhân, nhìn thấy [một cách] chuẩn xác phi
thường. Toán quái dẫu rõ ràng đến đâu, thì những việc nhỏ, chi
tiết không suy tính ra được; nhưng vị ấy {người có công năng
túc mệnh thông} có thể thấy rõ ràng phi thường, cả niên đại
cũng có thể thấy được. Những chi tiết của biến đổi đều có thể
thấy, bởi vì điều vị ấy thấy chính là phản ánh chân thực của
người hoặc vật ở các không gian khác.
Chỉ cần là [người] tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, thiên mục
ai ai cũng được khai mở. Nhưng những công năng mà chúng tôi
đề cập đến sau này, thì không khai mở giúp [chư vị]. Tuỳ theo
khi không ngừng đề cao tầng, công năng túc mệnh thông tự
nhiên sẽ xuất hiện; tương lai trong [quá trình] tu luyện sẽ gặp
tình huống như thế. Khi chủng công năng này xuất hiện, [chư vị] sẽ biết {nhận thức} được việc ấy, do đó Pháp này, Lý này
chúng tôi đều giảng hết.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro