Chương 515: (2)
Edit: hhhjh
Biết được tình huống hiện tại, Vân Y cảm thấy, hệ thống đây là cố ý.
Giờ là lúc, mình phải thay lễ phục, để cùng Mặc Khanh tới dự tiệc sinh nhật Mạch Tử Khung.
Và tất nhiên, Mạch Tử Khung đã chính thức hẹn hò với Lâm Khả Hân.
Bất đồng với Lâm Khả Hân ôn nhu thiện lương, ký chủ là một người điêu ngoa bá đạo, không biết Mặc Khanh thích ký chủ ở điểm nào.
Nhưng trong cốt truyện, sau khi Mặc Khanh bị Lâm Khả Hân hấp dẫn, chắc mẫu người con gái mà Mặc Khanh thích là một người ôn nhu hiền thục?
Chỉ là, Vân Y vào vai ký chủ, cô nhiều nhất, cũng chỉ có thể thay đổi một chút, không được thoát ly bản tính nhân vật quá nhiều.
Mở cửa phòng thay đồ ra, liền phát hiện, có một người đang ngồi đợi trên sô pha, chính là Mặc Khanh.
Da hắn trắng nõn, ngũ quan thanh tú có chút tuấn tú, có chút soái khí, lại có chút ôn nhu! Khí chất phát ra từ người hắn rất phức tạp, như là hỗn hợp của các loại khí chất.
Nhưng trong những sự ôn nhu cùng soái khí đó, lại có nét thanh tao và tuấn tú của riêng hắn!
Vừa thấy chính là bộ dáng tiêu chuẩn của một nam xứng, đây là những từ miêu tả Mặc Khanh trong cốt truyện, chỉ là, thấy bộ dáng này của Mặc Khanh, khi nhìn về phía mình.
Trong mắt, còn chứa sự đau thương, Vân Y biết, Mặc Khanh đây là vì lời đề nghị của ký chủ vừa rồi mà ưu thương.
Mặc Khanh không nghĩ tới, người mình thích, lại kêu mình đi câu dẫn người con gái khác.
Vân Y vẫn không hiểu, tại sao lúc thích ký chủ, Mặc Khanh không hề phát tác thuộc tính bệnh kiều?
Theo lý mà nói, loại bệnh kiều này, là dạng đối với người mình thích cầu mà không được, sau đó lại có ý tưởng không chiếm được liền hủy diệt.
Chính là, đối với ký chủ, Mặc Khanh không hề có loại xúc động này.
Điều này có phải là, thật ra, Mặc Khanh không thực sự thích ký chủ?
Nên khi Vân Y thấy biểu tình ưu thương của Mặc Khanh lúc này, giống như một vương tử u buồn vậy, trong lòng là nghi hoặc vẫn chưa giải quyết xong.
"Khanh Khanh, như thế nào? Mình đẹp không?" Lúc này, trên mặt Vân Y, có chút ngạo kiều mà đỏ mặt.
Sự điêu ngoa ngày thường kia, đã bị sự ngượng ngùng của Vân Y vùi lấp.
Mặc Khanh mắt nhìn cô, hắn biết, sự ngượng ngùng này, không phải vì hắn, mà là đang chờ hắn bình luận xem có thích hợp đến trước mặt Mạch Tử Khung hay không thôi.
Nghĩ đến Mạch Tử Khung, Mặc Khanh thấy tim mình có chút nhói đau.
Nhưng, lúc nhìn Vân Y, vẫn là một bộ ôn hòa, "Ừ, đẹp."
Được Mặc Khanh khen, Vân Y hất cằm, "Mình biết mà, Khanh Khanh, chúng ta đi thôi."
Lúc này, hai người lễ phục chỉnh tề, đi tới bữa tiệc sinh nhật của Mạch Tử Khung.
Vân Y rất muốn phun tào mạch não của tác giả cốt truyện này, đây là học sinh cao trung sao, tuy là phú nhị đại gì đó.
Nhưng, một cái party thôi, có cần phải làm long trọng như vậy không?
Hơn nữa, trong giả thiết của cốt truyện, Vân Y rất muốn biết, vị tác giả kia bao nhiêu tuổi.
Gia tộc nam chính thì khống chế toàn bộ nền kinh tế quốc gia, nam xứng thì là người thừa kế gia tộc gì gì đó, còn ký chủ, là con của một vị công chúa quốc gia nào đó với một người có tầm ảnh hưởng đến quốc gia.
Nữ phụ thì xinh đẹp như hoa, gia thế tốt, chỉ là tính tình có chút kém, cuối cùng sao lại bị như vậy?
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro