Sinh non
Đêm đã khuya, bên trong Trường Xuân cung lại đèn đuốc sáng trưng , bóng người nối gót .
Cảnh tượng Nhĩ Tình , Minh Ngọc , cùng tất cả cung nữ thái giám lớn nhỏ ở Trường Xuân cung đều hấp tấp vội vã . Có người bưng chậu nước ra ra vào vào tẩm điện , có người thay lửa tàn bằng nến mới , có người canh giữ ngoài cửa cung thỉnh thoảng quay đầu nhìn vào trong , sắc mặt ai nấy đều lộ vẻ khẩn trương .
- " A....."
Tiếng hét thảm thiết của Hoàng hậu từ trong phòng truyền tới .
Đa Nhĩ Cổn đi tới đi lui bên ngoài cửa , bước chân càng lúc càng gấp .
Tiến Trung trấn an nói
- Hoàng thượng yên tâm , toàn bộ Thái y viện đang ở đây , Hoàng hậu nương nương nhất định sinh nở bình an
Đa Nhĩ Cổn trầm mặc không nói
Vừa dứt lời , bên trong lại truyền ra một tiếng thét vang dài , rất nhanh không còn khí tức .
Đa Nhĩ Cổn dừng lại bước chân , nhanh chóng hạ lệnh
- Mau gọi Tề thái y đến đây
- Vâng
Tiến Trung xông ra ngoài liên tục , lần này gọi Tề thái y đến
Đa Nhĩ Cổn tức giận trách
- Đã hơn một ngày rồi , tại sao Hoàng hậu lại chưa sinh ?
Tề thái y liền quỳ xuống thỉnh tội
- Hoàng thượng thứ lỗi , Hoàng hậu nương nương đã qua tuổi tốt nhất để mang thai . Những lần sinh trước đã khiến thể trạng của nương nương suy yếu . E là...
Thấy Tề Nhữ lúng túng , Đa Nhĩ Cổn giãn cơ mặt ra
- Có gì khanh cứ nói .
- Hoàng thượng , nương nương sức khỏe yếu ớt , bây giờ lại sinh trước tháng . E là chỉ giữ được một trong hai .
Đa Nhĩ Cổn đập tay lên bàn
- Mau chóng nghĩ cách cứu mẹ con nàng ấy .
- Thần sẽ cho nương nương uống thuốc trợ sinh .
Bên trong tẩm điện lộn xộn khắp nơi , mép giường có để một chậu nước đầy máu loãng .
Hoàng hậu không một tiếng động nằm trên giường , hai chân dang rộng sang hai bên , sắc mặt trắng bệch như tờ giấy , phảng phất như bị người khác rút sạch hết máu không còn chút sắc , ngoài tóc màu đen ra thì còn lại đều màu trắng toát .
Nhĩ Tình dùng khăn ấm thấm mồ hôi cho hoàng hậu
- Nương nương , dùng sức đi
Hoàng hậu nhìn chiếc bụng nhô cao của mình , cắn chặt môi , dùng chút sức lực cuối cùng của mình để rặn rồi ngất đi
Bà mụ cuối xuống chăn bông nhìn hai chân dính đầy máu , trán đẫm mồ hôi nói
- Hai chân của đứa bé hướng xuống dưới , đây là sinh ngược rồi
Nhĩ Tình run rẩy bờ môi , sắc mặt Hoàng hậu đang nằm trên giường cũng trắng bệch .
- Nếu không cứu được Hoàng hậu nương nương , các ngươi cũng sẽ không được yên thân đâu ! Thật sự không được , phải mời thái y đến !
Minh Ngọc mang đến chén thuốc trợ sinh mà Tề thái y vừa sắc cho nương nương . Nhĩ Tình đỡ Hoàng hậu vào lòng mình rồi từ từ đổ thuốc vào
Bà mụ thấy ở dưới máu chảy liên tục
- Thuốc trợ sinh cũng không cứu được người trong tình huống này đâu ! Cách duy nhất là dùng tay thọc vào đường sản nắm lấy chân đứa bé . Hy vọng trời cao phù hộ , đứa bé tự mình có thể ôm đầu , may ra còn có con đường sống
Cách này vừa nghe chính là cửu tử nhất sinh . Minh Ngọc choáng váng từng cơn , dưới chân lảo đảo một cái , suýt đứng không vững .
- Minh Ngọc cô nương , cô không sao chứ ?
Bà mụ sầu lo hỏi .
- Ta không sao
Nhĩ Tình cắn cắn đầu lưỡi
- Cần ta làm gì không ?
- Ôm chặt người nương nương là được
Bà mụ do dự một chút
Nhĩ Tình tiến lên vài bước , run rẩy nhưng kiên định ôm lấy Hoàng hậu
- Thời điểm này, ta quyết không thể xa nương nương…
Hoàng hậu cố gắng mở mắt nhìn nàng .
- Nương nương
Nhĩ Tình cổ vũ ôn nhu
- Người cố gắng lên , Nhĩ Tình vẫn ở đây...
Hoàng hậu suy yếu nói không ra lời , nhưng vẫn gian nan gật gật đầu .
Minh Ngọc giữ chặt hai chân của người , Nhĩ Tình vừa ôm lấy Hoàng hậu vừa xoa bụng . Bà mụ dơ tay thọc vào đường sinh sản .
Nhĩ Tình thấy tay bà mụ đã ở trong đó được một lúc , lo lắng hỏi
- Thế nào rồi .
- Chưa thấy chân đứa bé .
Dưới chân hoàng hậu sớm đã bị nhuộm đỏ bởi máu , Minh Ngọc vừa nhìn đã thấy khiếp sợ .
Nửa canh giờ sau , một tiếng khóc nỉ non của hài nhi vang lên , sáng như mặt trời mới ló dạng , như sương ngọt buông xuống . Từ ngoài vào trong Trường Xuân cung , tất cả mọi người đều nhìn về phía tiếng khóc nỉ non phát ra , Đa Nhĩ Cổn cơ hồ đẩy cửa vào lập tức, vọt tới mép giường .
Bà mụ ẵm đứa bé đến cho Đa Nhĩ Cổn
- Chúc mừng hoàng thượng , là một công chúa .
Đa Nhĩ Cổn ôm lấy đứa bé . Trước giờ ông rất mong có một công chúa nhưng lần nào hoàng hậu cũng hạ sinh hoàng tử . Đến nỗi hi vọng đó của ông đã bị dập tắt .
Tiểu công chúa khóc òa lên
- Ngoan nào , con đã làm mẫu hậu chịu khổ rồi
Tiến Trung đi vào , vui vẻ báo tin
- Hoàng thượng , bên ngoài trời bắt đầu mưa rồi .
Chuyện này như trút được gánh nặng trong lòng ông . Tây Vực đã lâu không có một hạt mưa nào , hạn hán lại khiến cho nạn đói hoành hành , khiến nhiều người dân phải lên núi săn động vật . Đa Nhĩ Cổn vốn định lập đàn cầu mưa nhưng hoàng hậu lâm bồn nên đã cho dừng lại .
Ánh mắt ông nhìn xuống tiểu công chúa bé nhỏ trong vòng tay mình , cho rằng sự ra đời của công chúa là sự may mắn .
- Tiến Trung , mau đi thông báo , công chúa đầu tiên của Tây Vực đã ra đời
Minh Ngọc nựng má tiểu công chúa
- Hoàng thượng , người đã nghĩ ra tên cho công chúa chưa ?
Đa Nhĩ Cổn trầm ngâm một hồi
- Tiểu Phong , Tiểu trong nhỏ bé , Phong trong thịnh thế . Tiểu công chúa bé nhỏ của trẫm
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro