
Chương 47: SÓNG NGẦM NỔI LÊN (1)
Vụ tranh chấp giữa hai nhà cuối cùng kết thúc bằng việc Giáo sư McGonagall và Giáo sư Snape thống nhất cấm túc Harry, Hermione, Ron và Draco đồng thời trừ mỗi người 10 điểm. Những cầu thủ khác trong đội nhà Gryffindor có ý định ẩu đả thì bị bắt chép phạt và trừ mỗi người 5 điểm. Vậy là nhà Gryffindor bị trừ mất 50 điểm chỉ trong tuần đi học đầu tiên. Slytherin chỉ mất 10 điểm mà thôi. Tuy vậy, Draco vẫn bị Huynh Trưởng Gemma bắt chép phạt vì tội dám làm mất điểm của Slytherin, và cậu cũng bị Narcissa Malfoy cắt quà vặt trong 1 tuần vì suýt chút nữa tham gia ẩu đả. Lucius Malfoy thì được Anna trấn an nên cũng không trách mắng gì con trai, nhưng bấy nhiêu là đã quá đủ để làm Draco thấy khổ tâm.
Trưa thứ hai, Giáo sư Snape bước vào Phòng Sinh Hoạt Chung trước khi mọi người kịp đi ăn trưa. Y xách Draco ra một góc:
- Con sẽ thi hành lệnh cấm túc vào tối nay cùng với trò Weasley và Granger. Con sẽ cùng với hai đứa đó đánh bóng đồ bằng bạc trong phòng truyền thống với thầy Filch mà không được dùng pháp thuật.
- KHÔNG ĐƯỢC DÙNG PHÁP THUẬT?
- Nhỏ tiếng thôi! Ta không muốn tất cả mọi người đều biết nên mới báo riêng cho con. Tự mình nghĩ cách để không phải dọn vệ sinh đi! Được rồi, ta phải đi ăn trưa.
Severus bước ra khỏi Phòng Sinh Hoạt Chung nhanh như thể y chưa từng xuất hiện. Mặc dù lo lắng cho Draco, y vẫn không nói thẳng với Anna là hãy giúp thằng bé, mà y để cho Draco tự đi truyền lời. Bậc Thầy Độc Dược vẫn đang trốn tránh Anna.
Chiều hôm đó, bộ ba vàng vừa từ căn chòi của bác Hagrid về lâu đài. Ron vẫn thỉnh thoảng ho khạc, nhưng chỉ còn văng ra hai con ốc sên nhỏ xíu nữa mà thôi.
Khi cả ba vừa đặt chân đến tiền sảnh mát lạnh thì một giọng nói vang lên:
- Các trò đây rồi, Potter, Weasley và Granger. Các trò sẽ thi hành lệnh cấm túc vào tối nay cùng với trò Malfoy.
Đó là giáo sư McGonagall. Cô đang đi về phía bộ ba, nét mặt nghiêm trang. Ron cố nén một tiếng ợ, hỏi:
- Thưa cô, tụi con sẽ phải làm gì ạ?
Giáo sư McGonagall nói:
- Trò sẽ cùng với trò Granger và Malfoy đánh bóng đồ bằng bạc trong phòng truyền thống với thầy Filch. Và chớ có dùng pháp thuật đấy, Weasley. Chỉ dùng tay thôi.
Ron cố nén nỗi đau khổ. Thầy giám thị Argus Filch là người bị mọi đứa học trò ghét nhất trường. Giáo sư McGonagall nói tiếp với Harry:
- Còn trò, Potter, trò sẽ giúp Giáo sư Lockhart trả lời thư của người hâm mộ.
Harry tha thiết khẩn nài:
- Ôi, thưa cô, xin cô cho con vào làm trong phòng truyền thống đi cô.
Giáo sư McGonagall nhướn cao cặp chân mày:
- Nhất định không được. Giáo sư Lockhart đặc biệt yêu cầu trò đến làm với ông ấy. Cả ba trò nhớ đó, đúng tám giờ tối bắt đầu.
Harry, Ron và Hermione ủ rũ đi lững thững vào Đại Sảnh Đường trong trạng thái rầu rĩ chưa từng thấy. Harry ăn món bánh nướng nhồi thịt không được ngon như cậu tưởng. Cả cậu lẫn Ron đều cảm thấy rằng bọn họ sẽ gặp chuyện gì đó còn tồi tệ hơn nữa. Hermione vốn là Muggle - born nên việc dọn vệ sinh mà không có pháp thuật đối với cô thì hết sức bình thường.
Ron ủ ê than vãn:
- Chắc là thầy Filch sẽ bắt mình làm việc suốt đêm. Mà lại không được dùng pháp thuật! Trong phòng truyền thống có đến hàng trăm cái cúp chứ ít ỏi sao? Mình đâu có rành chuyện lau chùi theo cách thức của dân Muggle.
Harry thẫn thờ nói:
- Tôi sẵn sàng đánh đổi để làm chuyện đó bất cứ lúc nào. Hồi ở nhà dì dượng Dursley, tôi đã từng làm cả đống công việc như vậy. Chứ còn chuyện trả lời thư những người ái mộ thầy Lockhart... Quỷ thần ơi, ông ấy sẽ là cả một cơn ác mộng...
Buổi chiều thứ hai thế là đi tong! Và đúng lúc tám giờ kém năm, thời gian lúc ấy dường như đứng lại, Harry lê bước dọc theo hành lang lầu hai đến văn phòng thầy Lockhart. Cậu cắn răng gõ cửa.
Cánh cửa mở ra ngay tức thì. Lockhart tươi cười cúi nhìn cậu:
- A! Đây rồi, thằng láu cá! Vào đi, Harry. Vào đi.
Trong phòng thắp rất nhiều nến, chiếu sáng choang vô số ảnh đóng khung của Giáo sư Lockhart treo kín những bức tường. Một số ảnh thậm chí đã được ông ký tên vào. Một đống lớn những tấm ảnh khác đang nằm trên bàn.
Lockhart bảo Harry:
- Trò ghi địa chỉ lên phong bì cho ta.
Ông nói với giọng như thể cho Harry làm chuyện đó là ban cả một ân huệ cho cậu.
- Thư đầu tiên gửi cho Gladys Gudgeon, phước lành cho bà ấy – một người hết sức ngưỡng mộ ta.
Thời gian chầm chậm bò qua. Harry để mặc cho lời Giáo sư Lockhart trôi tuột từ tai này qua tai kia của cậu, chỉ thỉnh thoảng đáp cầm chừng "Dạ", và "Vâng" và "Được". Đôi khi cậu cũng để lọt lỗ tai vài câu như: "Tiếng tăm là một người bạn phù phiếm thay đổi xoèn xoẹt, Harry à". Hay: "Người nổi tiếng thì cũng phù phiếm như tiếng tăm thôi, hãy nhớ điều đó."
Mấy cây đèn cầy càng lúc càng lụn dần, làm cho ánh nến nhảy múa lung linh trên những bức chân dung cửa động của Giáo sư Lockhart đang nhìn Harry. Cậu vẫn phải di chuyển bàn tay nhức buốt của mình trên cái phong bì, có lẽ thứ một ngàn, để ghi địa chỉ của một cô Veronica Smethley nào đấy. Cậu khốn khổ nghĩ thầm:
- Chắc là gần tới giờ về nghỉ rồi chứ. Oái, lẹ lên, tới giờ nghỉ mau lên...
Bỗng nhiên cậu nghe một cái gì đó. Một cái gì đó khác biệt hẳn tiếng xì xèo của những cây đèn cầy cháy lụi và tiếng bô lô ba la của Lockhart về những người ái mộ ông ta.
Đó là một giọng nói, một giọng nói lạnh thấu đến xương tủy, một giọng nham hiểm lạnh băng hớp hồn người:
- Lại đây... lại gần tao... cho tao xé xác mày... cho tao băm vằm mày... cho tao giết mày.
Harry nhảy lùi lại khiến một giọt mực tím xuất hiện trên con đường trong địa chỉ của Veronica Smethley. Cậu nói to:
- Cái gì cơ?
Lockhart nói:
- Ta biết! Sáu tháng liền đứng đầu danh mục sách bán chạy nhất! Đúng là phá vỡ mọi kỷ lục!
Harry hoảng hốt nói:
- Không phải! Cái giọng nói kia!
Lockhart nhìn cậu ngờ vực:
- Sao? Cái giọng nói nào?
- Cái giọng... cái giọng đã nói là... thầy không nghe sao?
Lockhart nhìn Harry với vẻ kinh ngạc hết sức:
- Harry, trò đang nói về cái gì vậy? Có lẽ trò bị chóng mặt một chút chăng? Ái chà, ngó đồng hồ coi! Chúng ta làm việc ở đây gần bốn giờ rồi! Ta không thể nào tin được. Thời gian thật như ngựa phi, đúng không?
Harry không trả lời. Cậu đang dỏng tai để nghe lại cái giọng nói đó. Nhưng không còn âm thanh nào khác hơn tiếng Giáo sư Lockhart bảo cho cậu biết là không phải lần nào bị cấm túc cũng được sướng như lần này đâu. Harry chào ông ra về, cảm thấy đầu óc của mình đã mụ mẫm hết.
Lúc ấy đã khuya đến nỗi Phòng Sinh Hoạt Chung của nhà Gryffindor hầu như trống vắng. Harry đi thẳng lên phòng ngủ. Ron vẫn chưa về. Harry mặc đồ ngủ, leo lên giường, nằm đợi bạn. Nửa giờ sau, Ron xuất hiện, vừa bước vào căn phòng tối om vừa xoa bóp bàn tay mình, mang theo mùi xi đáng bóng ngột ngạt. Cậu lăn ra giường rên rỉ:
- Bắp tay của mình bị vọp bẻ hết rồi. Lão Filch ấy bắt mình đánh bóng một cái cúp Quidditch đến những mười bốn lần lão mới tạm hài lòng. Rồi một trận ói ra sên văng tùm lum trúng cái huy chương Giải thưởng đặc biệt Vì công ích nhà trường. Lại mất hàng giờ đồng hồ để mà chùi sạch vết nhờn của con sên quỷ ấy... Hermione cũng bị bắt làm việc hàng giờ. Còn thằng nhỏ Malfoy đó, cậu có tin được không, nó không phải làm gì hết! Hình như lão Filch rất thích con nhỏ Anna Slytherin đó. Mình thấy nó nói gì đó với lão nên Malfoy chẳng phải dọn vệ sinh tí nào, chỉ phải chép phạt có một tí tì ti! Còn cậu, làm ăn ra sao với Giáo sư Lockhart?
Harry hạ thấp giọng để khỏi đánh thức Neville, Dean và Seamus. Cậu kể cho Ron nghe chính xác cái giọng nói mà cậu đã nghe thấy. Ron hỏi:
- Vậy mà Lockhart nói ổng không nghe gì hết?
Nhờ ánh trăng, Harry có thể nhìn thấy vẻ mặt đăm chiêu suy nghĩ của Ron.
- Cậu có nghĩ là ổng nói dối không? Nhưng mà mình không hiểu... Ngay cả trường hợp kẻ đó tàng hình thì cũng phải mở cửa mới vào phòng được chứ.
Harry nằm ngửa trên giường, ngó đăm đăm cái nóc màn:
- Mình biết. Mình cũng không hiểu được.
—————————
Tháng mười đã đến, lan tỏa cái lạnh lẽo ẩm ướt khắp sân trường và trong cả tòa lâu đài. Bà y tá Pomfrey bận túi bụi vì một trận dịch cúm lây truyền khắp trong học sinh lẫn giáo viên. Món thuốc nước si-rô ớt của bà cực kỳ hiệu nghiệm, nhưng người nào uống vào rồi thì thế nào hai lỗ tai cũng bốc khói suốt nhiều giờ đồng hồ sau đó.
Cô bé Ginny, trông xanh xao hốc hác, bị Huynh Trưởng Percy ép uống một liều. Khói lập tức bốc lên từ dưới lớp tóc đỏ hoe, tạo ấn tượng là cả cái đầu của cô bé đang bốc cháy.
Những giọt mưa có kích thước bằng những viên đạn vỗ lộp độp vào kính cửa sổ lâu đài suốt mấy ngày cuối tháng. Nước trong hồ dâng cao. Những luống hoa trong vườn biến thành những bãi bùn sình be bét. Và mấy trái bí rợ của lão Hagrid đã phình to bằng cái nhà kho.
Tuy nhiên, sự nhiệt tình của Oliver Wood đối với những buổi luyện tập Quidditch thường xuyên của đội Gryffindor vẫn không hề bị suy chuyển. Vì vậy mới có cảnh chiều thứ bảy mưa bão dầm dề, trước lễ Halloween có vài ngày mà Harry còn phải đi tập Quidditch về trễ, cố gắng lết được về Phòng Sinh Hoạt Chung nhà Gryffindor trong tình trạng ướt như chuột lột, lại còn bê bết bùn sình. Buổi tập hôm đó, cho dù không bị mưa gió đi nữa, cũng không ra một buổi tập vui vẻ cho lắm. Fred và George đã thám thính tình hình bên đội Slytherin và đã tận mắt chứng kiến tốc độ của những chiếc Nimbus 2001 mới toanh của họ. Hai anh em nhà Weasley tường thuật là các cầu thủ đội Slytherin không khác gì bảy cái bóng xanh lá cây phóng vun vút trong không trung như tên lửa.
Khi Harry dò dẫm đi dọc hành lang vắng vẻ, cậu bất ngờ gặp một kẻ cũng đang nặng trĩu ưu tư như cậu. Đó là Anna. Cũng giống với Harry, ngày hôm đó Anna cũng có thể nghe thấy tiếng thầm thì đằng sau những bức tường. Khác với cậu, cô biết rõ những tiếng thầm thì ấy đại diện cho điều gì: con Tử Xà đã tỉnh dậy sau giấc ngủ ngàn năm. Kế hoạch của cô và Sirix vẫn chưa hoàn thiện, sớm nhất thì cũng phải đến Lễ Giáng Sinh, nhưng cô cần xử lý con Tử Xà trước khi nó làm hại bất kỳ ai, nếu không thì cô sẽ trở thành cái bia sống để cho người ta chỉ trích. Ai là người đã thả con Tử Xà ra thì không cần phải đoán nhiều nữa, nhưng bằng cách nào? Cuốn Nhật ký vẫn được Lucius Malfoy cất giữ cẩn thận. Trừ khi... Không! Cha Lucius sẽ không phản bội lại cô. Vậy thì làm cách nào... Chưa bao giờ cô mong Lễ Giáng Sinh đến sớm như vậy, để cô có thể trở về nhà nghỉ lễ và tự mình điều tra mọi chuyện. Cô không dám viết thư gửi cho Lucius Malfoy vì sợ lỡ làm bại lộ mọi chuyện, cô chỉ có thể chờ đến kì nghỉ để giáp mặt hỏi thẳng ông.
Đã rất lâu rồi Harry không nói chuyện với Anna. Sau cuộc phiêu lưu năm ngoái, hai người đã làm hoà và thân thiết hơn, nhưng sau đó vì dính dáng đến mâu thuẫn giữa nhà Weasley và Malfoy nên từ hồi hè cả hai đã không còn liên lạc. Harry chần chừ không biết mình có nên lên tiếng chào hỏi hay không. Anna đang mải suy nghĩ, nên không nhìn thấy Harry, nhưng cơn đau đầu quen thuộc lại ập đến khiến cho cô biết ngay rằng cậu đang ở gần.
Ngày còn nhỏ, Anna thậm chí đã bị bạo động pháp thuật chỉ vì nhìn thấy Harry Potter. Lớn dần lớn dần, những cơn đau đầu như búa bổ dần trở nên dễ thở hơn khi cô gặp cậu ta, hoặc có lẽ vì cô đã quen với chúng nên không còn quá bận tâm nữa. Nhưng cô vẫn không thể chạm vào cậu ta mà không cảm thấy đau đớn, chỉ là Anna che giấu quá tốt nên không ai ngoài Sirix biết được bí mật này của cô. Cũng giống như Chúa Tể Voldemort không thể chạm vào Harry Potter, cũng như Harry luôn cảm thấy vết sẹo trên đầu mình bỏng rát mỗi khi lại gần Voldemort, Anna cũng có một trải nghiệm tương tự. Cô vẫn chưa hiểu rõ lí do tại sao, nhưng Anna đã học được cách mỉm cười nói chuyện với Harry Potter dù rằng đầu cô đang có cảm giác bị chẻ làm đôi và có những giọng nói đang gào lên muốn cô làm tổn thương cậu ta.
- Chào Harry!
Anna mỉm cười. Sirix cắn nhẹ lên mu bàn tay cô để giữ cho Anna tỉnh táo. Y cảm thấy mình thật sự bất lực khi nhìn người thừa kế mà mình bảo vệ lại phải chịu những cơn đau không rõ nguồn gốc như vậy. Sirix có một giả thuyết, nhưng đó chỉ là một ý tưởng mơ hồ mà y chẳng bao giờ dám nói ra, nhất là với Anna, trừ khi có bằng chứng xác thực.
- Chào... chào Anna!
Harry cười bẽn lẽn. Cậu thấy mình thật sự xấu tính khi cứ băn khoăn xem có nên chào cô hay không. Nhìn Anna xem, cô thậm chí còn chẳng có chút nào khúc mắc với cậu.
- Chuyện gì làm cho cậu rầu rĩ vậy? Tôi có giúp được gì không?
Anna thân thiện hỏi. Harry chán nản đáp:
- Không. Trừ khi cậu biết tụi tôi có thể kiếm đâu ra bảy chiếc Nimbus 2001 dùng miễn phí để dùng cho trận đấu sắp tới với nhà Sly...
Phần câu nói còn lại bị át đi bởi một tiếng mèo kêu đâu đó sát mắt cá chân Harry. Cậu nhìn xuống và bắt gặp một đôi mắt vàng khè sáng như ngọn đèn. Chính là Bà Noris, con mèo xám ốm trơ xương của thầy giám thị Filch. Con mèo ấy có thể coi như phó giám thị, trợ thủ đắc lực trong cuộc chiến không bao giờ kết thúc của thầy Filch chống lại bọn học trò. Anna ngay lập tức bảo Harry:
- Cậu rời khỏi đây thì tốt hơn, Harry à. Tôi vừa mới ghé thăm thầy Filch, bữa nay thầy ấy không được vui lắm. Thầy ấy bị cảm, đã vậy, mấy anh chị năm thứ ba nhà Gryffindor lại vô ý để vung vãi óc nhái dính khắp trần hầm số năm. Thầy ấy phải lau chùi suốt cả buổi sáng nay. Bây giờ mà thầy Filch lại thấy cậu trây trét bùn sình khắp nơi như vậy...
- Cậu nói đúng...
Harry vội vàng chuồn khỏi cái nhìn chòng chọc của Bà Noris, nhưng không kịp rồi. Dường như có một sự thần giao cách cảm giữa Bà Noris và thầy Filch, nên thầy bị sức mạnh giao cảm bí mật ấy hút tới đúng nơi con mèo của thầy phát hiện ra Harry. Từ một tấm thảm treo tường ngay bên phải của Harry, thầy Filch đột ngột xông ra, thở khò khè, điên cuồng lùng kiếm những kẻ vi phạm nội quy. Đầu thầy quấn một cái khăn quàng bằng len kẻ ô vuông, còn mũi thầy thì đỏ tím một cách bất thường.
Thầy quát to:
- Đồ rác rưởi!
Quai hàm của thầy run lập cập, mắt thầy quắc nhìn đầy cảnh cáo khi thầy chỉ những vết sình bê bết nhễu xuống từ cái áo chùng của Harry.
- Chỗ nào cũng bẩn thỉu nhếch nhác! Ta nói cho trò biết, ta chán ngấy rồi! Đi theo ta, Potter!
Thế là Harry đành đau khổ chia tay Anna đi theo thầy Filch trở xuống cầu thang, để làm tăng lên gấp đôi những dấu chân đầy bùn sình trên sàn.
Trước đây Harry chưa từng được nhìn thấy bên trong văn phòng thầy Filch. Chỗ đó thì đứa học trò nào cũng muốn tránh xa. Căn phòng dơ bẩn tối tăm không cửa sổ, chỉ được soi sáng bằng một ngọn đèn dầu độc nhất thòng xuống từ tấm màn thấp lè tè. Mùi cá chiên thoang thoảng vướng vất đâu đó trong phòng. Những tủ hồ sơ bằng gỗ đứng dựa khắp bốn bức tường. Dựa vào nhãn dán trên từng tủ, Harry có thể biết những tủ ấy đựng hồ sơ chi tiết về mọi học sinh mà thầy Filch từng trừng phạt. Riêng hai anh em Fred và George có cả một ngăn tủ. Một bộ sưu tập dây xích và cùm tay được đánh bóng kỹ lưỡng treo lủng lẳng trên tường sau bàn giấy của thầy Filch. Ai cũng biết là thầy luôn luôn nài nỉ cụ Dumbledore cho phép thầy trói cổ chân học trò mà treo ngược chúng lên trần nhà.
Thầy Filch rút một cây viết lông ngỗng ra khỏi cái bình mực trên bàn giấy và bắt đầu loay hoay xốc xổ các thứ để kiếm giấy da.
Thầy lầm bầm giận dữ:
- Nào phân, nào nước mũi rồng,... nào óc nhái..., nào lòng chuột... Quá đủ cho ta rồi... Phải nêu một tấm gương... Mẫu đơn đâu rồi... À đây...
Thầy rút từ ngăn kéo bàn giấy ra một cuộn giấy da to tướng, trải nó ra trước mặt mình, nhúng cây viết lông ngỗng dài và đen vào bình mực.
- Tên: Harry Potter. Tội:...
Harry nói:
- Chỉ là một tí xíu bùn thôi mà thầy!
- Chỉ là một tí xíu bùn đối với mày thôi, oắt con ạ, nhưng với ta là cả giờ đồng hồ cọ rửa!
Thầy Filch quát to, một giọt nước mũi đọng ở chóp mũi tròn vo của thầy đung đưa một cách khó chịu.
- Tội: Bôi bẩn lâu đài... Hình phạt đề nghị:...
Quẹt cái mũi đang chảy nước của mình, thầy Filch bực bội liếc nhìn Harry. Cậu đang hồi hộp nín thở đợi bản án rớt xuống đầu.
Nhưng khi thầy Filch vừa hạ bút lông ngỗng xuống, thì bỗng vang lên một tiếng NỔ ĐÙNG ngay phía trên trần căn phòng, làm cho ngọn đèn dầu chao đảo đu đưa.
Thầy Filch gầm lên:
- Peeves! Phen này tao phải tóm được mày! Tao phải tóm được mày!
Không thèm ngó lại Harry một cái, thầy Filch chạy lạch bạch ra khỏi văn phòng, Bà Noris nhanh nhẩu bám sát theo chân chủ.
Peeves là một con yêu tinh trong trường, một con yêu siêu quậy lúc nào cũng toe toét cười, sống để mà gây đổ nát và khốn khổ cho kẻ khác. Harry không khoái Peeves lắm, nhưng lúc này cậu không thể không cảm thấy biết ơn con yêu đó đã câu cho cậu chút thì giờ. Cậu hy vọng thầy Filch bị phân tán tâm trí khỏi chuyện trừng phạt cậu vì cái trò mà Peeves bày ra (lần này nghe có vẻ như con yêu ấy đã đập bể cái gì lớn lắm.)
Nhắm chừng mình có lẽ còn phải đợi thầy Filch lâu lắm, Harry ngồi xuống cái ghế bị mối gặm bên cạnh bàn giấy. Trên bàn, ngoái cái mẩu giấy phạt mới điền một nửa, còn có một thứ khác nữa: cái đó là một phong bì lớn, bằng giấy bóng láng màu tím, với những chữ mạ bạc trên mặt phong bì. Liếc nhanh về phía cửa để chắc là thầy Filch chưa trở về, Harry cầm phong bì lên đọc:
KWIKSPELL
Khóa học hàm thụ về Pháp thuật nhập môn
Lấy làm lạ, Harry mở hé phong bì kéo ra một xấp giấy da. Nhiều chữ mạ bạc nữa trên mặt giấy ghi:
Bạn cảm thấy chệch bước khỏi thế giới của pháp thuật hiện đại? Bạn tự thấy tiếc là không thực hiện được những lời nguyền đơn giản? Bạn đã từng bị chế nhạo vì phù phép quá tệ?
Đã có câu trả lời!
Kwikspell là một khóa đào tạo dễ học, kết quả nhanh chóng, hoàn toàn mới, bảo đảm không thất bại.
Hàng trăm phù thủy và pháp sư đã thành đạt nhờ phương pháp Kwikspell!
Phu nhân Z. Nettfes ở Topsham viết:
"Trước đây tôi không nhớ nổi lấy một câu thần chú, và bùa ngải của tôi chỉ là trò cười trong gia đình! Nhưng giờ đây, sau một khóa học Kwikspell, tôi đã trở thành nhân vật trung tâm của các dạ tiệc, và bạn bè nài nỉ xin tôi công thức Thuốc nước Xẹt sáng!"
Ngài Warlock D. J. Prod ở Didsbury nói:
"Vợ tôi trước đây ưa châm chọc những bùa ngải cà tàng của tôi, nhưng chỉ sau một tháng theo học khóa Kwikspell màu nhiệm, tôi đã hóa phép thành công, biến bà vợ tôi thành một con trâu! Cảm ơn Kwikspell!"
Bị những lời lẽ ấy mê hoặc, Harry lật giở xem tiếp nội dung những thứ còn lại trong phong bì. Mắc cái gì mà thầy Filch lại muốn theo học một khóa Kwikspell? Phải chăng điều này có nghĩa là thầy Filch không phải là một phù thủy đúng nghĩa?
Harry vừa mới đọc: "Bài một: Cầm cây đũa phép (Vài mánh hữu ích)", thì tiếng chân lê bước ngoài hành lang báo cho cậu biết thầy Filch đang trở lại. Nhét vội xấp giấy da trở vô phong bì, vừa đúng lúc cánh cửa phòng mở ra.
Trông thầy Filch có vẻ như vừa chiến thắng vẻ vang. Thầy hân hoan nói với Bà Noris:
- Cái tủ hồ sơ đã tiêu tùng đó cực kỳ quý giá! Phen này chúng ta sẽ tống cổ được thằng Peeves thôi, cưng ạ...
Mắt thầy bắt gặp Harry rồi trượt nhanh qua cái phong bì Kwikspell. Lúc ấy Harry đã nhận ra một cách muộn màng là cái phong bì đang nằm cách vị trí ban đầu đến hơn nửa thước.
Gương mặt chảy nhão ra của thầy Filch bỗng đỏ lên như gạch nung. Harry gồng mình để hứng chịu một cơn cuồng phong thịnh nộ. Thầy Filch chụp lấy cái phong bì, quẳng nó vô ngăn kéo, giận đến líu cả lưỡi:
- Mày... mày đã đọc... rồi hả?
Harry nói dối ngay:
- Chưa ạ.
Hai bàn tay lẻo khoẻo của thầy Filch xoắn nhau vặn vẹo.
- Nếu ta mà biết trò đã đọc thư riêng của ta... à, cái đó không phải của ta... của một người bạn. Cứ coi như vậy đi... nhưng cho dù vậy...
Harry trợn mắt ngó thầy, cảnh giác; trông thầy hình như phát điên hơn bao giờ hết. Mắt thầy ngầu đỏ, một bên má xề xệ của thầy co giựt liên tục, cái khăn choàng sọc carô cũng không che giấu được.
- Được rồi... cút đi! Và chớ có hé ra một lời... Liệu hồn... Tuy nhiên, nếu trò không hề đọc... Thôi, cút ngay đi... Ta phải viết tờ trình về Peeves... Cút!
Quá kinh ngạc về sự may mắn này, Harry vội vàng lỉnh ra khỏi văn phòng thầy Filch, đi ngược hành lang để lên cầu thang. Ra khỏi văn phòng thầy Filch mà không bị phạt thì có thể coi như một loại thành tích lỷ lục ở trường Hogwarts.
- Harry! Harry! Có hiệu quả không?
Anna từ trong một phòng học chạy ra. Harry có thể nhìn thấy đằng sau cô là cả một đống tan hoang của cái tủ hồ sơ khổng lồ màu đen và vàng, có lẽ đã đổ ập từ trên cao xuống.
Cô háo hức kể
- Tôi xúi Peeves xô ngã nó đó, ngay phía trên văn phòng thầy Filch. Tôi nghĩ việc đó sẽ làm thầy Filch buông cậu ra...
Harry biết ơn nói:
- Hóa ra là cậu? Hiệu quả lắm, tôi không bị cấm túc cũng không bị phạt gì hết. Cám ơn cậu nhiều lắm, Anna.
—————————
Bên ngoài mưa vẫn quất ràn rạt vào kính cửa sổ, trời đã tối đen như mực. Học sinh nhà Slytherin ngồi với nhau trong Phòng Sinh Hoạt Chung sau một ngày dài. Công bằng mà nói thì Phòng Sinh Hoạt Chung nhà Slytherin chưa bao giờ là một nơi sáng sủa, ấm áp, vui tươi. Hơi ấm và ánh sáng từ lò sưởi tỏa chiếu lên những chiếc ghế bành êm ái cũng chẳng thể đọ lại sự lạnh lẽo của căn hầm nằm dưới hồ, tuy nhiên điều đó cũng có cái hay riêng, vì mọi người được ngồi sát lại gần và sưởi ấm cho nhau. Học sinh nhà Slytherin ngồi thoải mái trên ghế, đọc sách, trò chuyện, làm bài tập, hay như trường hợp của bộ tứ Draco, Anna, Blaise và Pansy, thì đang bàn bạc về việc sẽ làm gì vào ngày sinh nhật của Anna năm nay. 31/10 năm nay rơi vào Thứ Bảy nên bọn họ không có tiết, vì thế Blaise và Pansy muốn dành một ngày cùng Anna chơi tất cả các trò chơi mà học sinh bình thường hay chơi (vì bình thường chẳng bao giờ Anna tham gia những trò đó). Draco thì muốn đưa Anna trở lại Thái ấp Malfoy, và Anna cũng muốn vậy, không phải vì để tổ chức sinh nhật, không, sinh nhật là điều cuối cùng cô quan tâm lúc này. Anna cần nói chuyện gấp với Lucius về quyển Nhật ký. Vậy là hai người Blaise và Pansy túm lấy Draco và Anna để "quyết đấu", ai thắng thì được quyền lực chọn.
- Không công bằnggg! Sinh nhật của ai người đó được chọn chứ!
Anna la lên phản kháng. Pansy cười khúc khích. Cô đang đè Anna ra cù khắp người:
- Kẻ mạnh hơn sẽ chiến thắng!
Trong Phòng Sinh Hoạt Chung nhà Gryffindor, mọi thứ sáng sủa và ấm áp hơn nhiều. Hai anh em sinh đôi Fred và George đang cố tìm hiểu xem chuyện gì sẽ xảy ra nếu đem pháo bung xòe mớm cho con kỳ nhông sống trong lửa ăn? Fred đã "cứu" được một con kỳ nhông có màu cam rực rỡ khỏi lớp Chăm sóc Sinh vật Huyền bí. Bây giờ cái sinh vật đó đang âm ỉ cháy như hòn than trên chiếc bàn, với một đám học sinh tò mò bu quanh. Harry sắp kể cho Ron và Hermione nghe về thầy Filch và khóa học Kwikspell, thì con kỳ nhông lửa bỗng phóng vọt lên không trung, phát ra những tiếng nổ đùng đùng và những tia lửa xẹt ra sáng lóe, điên cuồng bay vòng vòng khắp căn phòng.
Huynh Trưởng Percy cũng điên cuồng gào thét tên Fred và George. Từ miệng con kỳ nhông phun ra những ngôi sao to bằng trái quýt hết sức ngoạn mục, rồi nó bay xẹt vào lò lửa trốn mất, đẩ lại mấy tiếng nổ ầm ầm. Cảnh tượng náo nhiệt ấy làm Harry quên béng thầy Filch và cái phong bì đựng nội dung khóa học Kwikspell. Tuy nhiên cậu vẫn nhớ kể cho Hermione và Ron nghe rằng mình đã hứa sẽ dự tiệc Tử nhật của con ma Nick - Suýt - Mất - Đầu vào đúng ngày Halloween, và cuối cùng bộ ba đã quyết định rằng sẽ cùng nhau đi.
31/10 đã đến và cả trường Hogwarts hớn hở tham dự dạ tiệc Halloween: Đại Sảnh Đường được trang hoàng bằng những trái bí rợ khổng lồ của bác Hagrid - chúng đã được cắt đẽo thành mấy cái lồng đèn lớn đến nỗi ba người chui vào đó mà ngồi cũng vẫn còn chỗ. Giáo sư Dumbledore đã mời một đoàn vũ công Bộ xương khô đến giúp vui trong bữa tiệc Halloween. Năm nay Anna không xin được phép để về Thái ấp Malfoy, dù sao năm ngoái cô cũng có Severus Snape bảo trợ cho nên các Giáo sư mới đồng ý. Cô chán nản chọc chọc miếng bánh kem trên đĩa của mình - Narcissa đã gửi tặng mấy chiếc bánh kem rất to để cô chia cho tất cả các học sinh nhà Slytherin- và thở dài. Anna chỉ mong sao sinh nhật năm nay của mình được bình yên, vì thường mọi chuyện toàn cứ nhè vào sinh nhật của cô mà đến. Sự biến mất của Voldy hồi 11 năm trước, rồi sứ giả của Salazar Slytherin, đánh nhau với con quỷ khổng lồ để cứu bộ ba vàng, rồi cả lần chiến tranh lạnh với Severus hồi năm ngoái nữa, như thể vũ trụ muốn tặng quà sinh nhật cho cô vậy. Mặc dù mấy món quà này có hơi mang tính khiêu chiến...
Lát nữa thì học sinh nhà Slytherin cũng sẽ tổ chức một bữa tiệc sinh nhật "bất ngờ" cho Anna giống với năm ngoái. Mặc dù cô thừa biết hết kế hoạch của bọn họ rồi nhưng vẫn rất sẵn lòng tỏ ra rằng mình hoàn toàn không biết gì cả về những chuyện đang diễn ra, xong lát nữa còn phải diễn là mình rất "ngạc nhiên".
May mắn thay là suốt bữa tiệc, không có gì quá đáng xảy ra cả (ngoại trừ việc Bậc Thầy Độc Dược cứ nhìn chằm chằm Anna cả buổi không hiểu vì lí do gì). Bộ ba vàng phải đi dự tiệc Tử nhật của Nick - Suýt - Mất - Đầu, nên chắc chắn là bọn họ chẳng vướng vào rắc rối nào đâu. Anna cứ cảm thấy là mình đã quên một điều gì đó rất quan trọng mà cô chẳng thể nhớ ra. Nhưng có lẽ không sao đâu, Anna nghĩ bụng. Kế hoạch của cô và Sirix đã gần hoàn thiện rồi. Chỉ cần cho cô thêm chút thời gian, đến Giáng Sinh là mọi thứ sẽ đâu vào đấy.
———————————
Đủ 90 vote thì tui sẽ up chương mới nha.
Truyện được đăng duy nhất tại Wattpad annavutran. Tất cả các trang khác đều là ăn cắp. Hãy đọc truyện ở trang chính chủ để có phiên bản hoàn chỉnh nhất và ủng hộ người viết.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro